Chương 307 - Mỗi Người Một Tâm Địa
Từ Hàm Cốc Quan đến Tân An, dọc theo dòng sông Cốc chỉ khoảng sáu mươi dặm. Nếu hành quân khẩn cấp, quả thật có thể tới vào buổi trưa. Tuy nhiên...
"Quân Tào hành quân sao mà chậm chạp thế này!?" Trong hàng ngũ quân của Nhan Lương, hắn nhìn quân Tào phía trước di chuyển một cách chậm rãi, không khỏi cảm thấy bực dọc. Con đường này hẹp, nếu cứ chần chừ như vậy, tới tối cũng chưa chắc đã tới được Tân An.
Nhan Lương lập tức lệnh cho phó tướng sang bên quân Tào thúc giục tăng tốc hành quân.
"Thưa tướng quân!" Phó tướng quay lại báo cáo với Nhan Lương: "Tào Nhân hành quân rất cẩn trọng, không chỉ phái nhiều trinh sát tuần tra xung quanh mà còn kiểm tra kỹ càng từng điểm hiểm yếu, sợ bị phục kích."
Nhan Lương: “…”
Nếu nói đối phương sai, thì cẩn thận có gì sai? Nhưng nếu nói họ không sai, thì cách hành động này cứ khiến người khác thấy khó chịu.
Nhan Lương trầm ngâm một lát, rồi nhìn phó tướng nói: "Báo với Tào Nhân nhường đường, để quân ta đi trước."
"Tuân lệnh!"
Phó tướng lập tức đi sang phía quân Tào, thông báo việc thay đổi vị trí cho Tào Nhân.
"Xem ra Nhan Lương tính tình khá nóng nảy!" Tào Nhân nhìn theo bóng phó tướng của Nhan Lương rời đi, vuốt cằm trầm ngâm, rồi quay lại thấy Hạ Hầu Đôn và Hứa Chử đều nhăn nhó khó chịu.
"Sao thế?" Tào Nhân nhìn hai người đầy nghi hoặc.
"Cách hành quân của Tử Hiếu như thế này, ai mà không nóng ruột chứ!" Hạ Hầu Đôn nghiến răng nói.
Thật vậy sao?
Tào Nhân nhìn Hứa Chử với vẻ như muốn đánh người, bèn cười to: "Đạt được mục đích rồi, cứ để Nhan Lương đi trước, sớm đi hết đoạn đường này để chúng ta quay về hợp quân với chủ công. Giờ là lúc tấn công Từ Châu, vậy mà ta lại phải ở đây giúp Viên Thiệu đoạt thiên tử."
Dưới sự chỉ huy của Tào Nhân, quân Tào từ từ nhường đường. Nhan Lương cho phó tướng dẫn quân vượt qua, còn bản thân mình thì cưỡi ngựa tới bên cạnh Tào Nhân, quan sát cả ba người bọn họ, rồi khinh khỉnh nói: "Thuộc hạ của Tào Tháo đều là hạng vô dụng như các ngươi cả sao?"
Tào Nhân và Hạ Hầu Đôn lập tức biến sắc, còn Hứa Chử thì rút ngay thanh đao ra.
Gần như ngay lúc đó, Nhan Lương cũng rút đao chặn lại, cả hai bên cùng gồng sức, không ai chịu nhường ai.
"Trọng Khang, dừng tay!" Tào Nhân vội ngăn Hứa Chử, nhưng đồng thời cũng đưa tay ra chặn Nhan Lương.
“Hừ!” Nhan Lương hừ lạnh, bất ngờ dồn lực khiến Hứa Chử lùi ra sau. Còn bản thân Nhan Lương cũng khẽ lảo đảo, nhưng nhanh chóng gạt tay Tào Nhân ra, đưa mắt đánh giá Hứa Chử: "Khá lắm, có sức mạnh đấy, nhưng không biết võ nghệ ra sao?"
Trên chiến trận, có sức mạnh là một lợi thế, nhưng nếu chỉ có sức mạnh thì chưa chắc đã hữu dụng.
Hứa Chử nghiêng đao, lạnh lùng nói: "Tướng quân có thể thử!"
"Nhan tướng quân định gây khó dễ cho chúng ta sao?" Tào Nhân thấy Nhan Lương thực sự muốn giao đấu, vội vàng nói.
Nghe vậy, Nhan Lương mới đè nén ham muốn giao đấu với Hứa Chử, liếc Tào Nhân một cái, rồi gật đầu: "Chuyến này chúng ta đều vì thiên tử, bất kể các ngươi có tính toán gì, tốt nhất đừng làm chuyện bội tín."
Tào Nhân mỉm cười đáp: "Tướng quân yên tâm, chúng ta đến đây là để phối hợp giúp đỡ. Nếu có hành động bội tín, đừng nói đến tướng quân, ngay chủ công của ta cũng không bỏ qua."
"Hy vọng vậy!" Nhan Lương nhìn ba người, rồi quay đầu điều động đại quân vượt qua quân Tào, nhanh chóng thúc quân tiến lên. Tào Nhân thấy vậy cũng lệnh cho binh lính đi theo sau quân Nhan Lương.
Dù sao cũng có người mở đường, không cần phải cẩn thận như trước, tốc độ hành quân của quân Tào cũng nhanh hơn.
Nhưng vì sự trì hoãn này, khi đại quân của Nhan Lương đến gần Tân An thì trời đã chập choạng tối. Không ngờ tại Tân An lại có quân đóng giữ, điều này khiến Nhan Lương cảm thấy bất ngờ.
"Không ngờ Lữ Bố lại đóng quân ở đây!" Nhan Lương ngồi trên ngựa, cau mày nhìn phía trước. Để đón thiên tử, Tân An và Miễn Trì là những vị trí phải chiếm được. Theo dự định của hắn, sẽ đóng quân tại Tân An, sau đó giao chiến với quân phòng thủ ở Miễn Trì. Khi đoàn hộ tống thiên tử đến, có thể phối hợp hai mặt tấn công quân ở Miễn Trì.
Nhưng hiện tại Tân An đã có quân đóng giữ, kế hoạch này xem ra không thể thực hiện.
Tấn công trực diện sao?
Dù chưa nhìn thấy thành Tân An, nhưng dù thành lớn hay nhỏ, tấn công cũng sẽ gây tổn thất không nhỏ, Nhan Lương không muốn tiêu hao binh lực ở đây.
"Hay là để quân Tào tấn công thành?" Phó tướng nhìn Nhan Lương đề xuất.
"Ngươi không thấy sao? Muốn họ liều mạng là chuyện không thể!" Nhan Lương lắc đầu. Nhìn thái độ quân Tào, muốn lợi dụng họ như con tốt thí mạng là điều không thể.
"Tướng quân, thuộc hạ muốn nói là, mời họ cùng tấn công thành. Chúng ta mỗi bên chiếm một mặt tường thành, ai phá thành trước thì Tân An sẽ thuộc về người đó." Phó tướng cười: "Nếu đến lúc đó phải nhường lại Tân An cho họ, thì có sao đâu? Thành này đối với chúng ta chẳng có ích lợi gì."
Nhan Lương liếc nhìn phó tướng, gật đầu: "Hay! Vậy ngươi đi thương lượng với họ!"
"Tuân lệnh!" Phó tướng đáp lời, rồi quay người rời đi.
Một lát sau, phó tướng tới quân Tào, đề xuất với Tào Nhân về kế hoạch tấn công.
"Báo với Nhan tướng quân, chúng ta sẽ phối hợp bao vây Tân An!" Tào Nhân nghe xong thì tỏ vẻ vui mừng, nói với phó tướng của Nhan Lương.
"Tốt! Vậy cùng chuẩn bị bao vây thành thôi!" Phó tướng thấy đối phương dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng có phần khinh thường, nghĩ rằng các tướng của Tào Tháo cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khi phó tướng rời đi, Hạ Hầu Đôn nhìn Tào Nhân nói: "Chiếm được Tân An cũng coi như có thêm đường thoái lui, nhưng..."
"Nhưng đối phương muốn dùng một tòa thành hoang phế làm mồi nhử, dụ quân ta tấn công Tân An để hắn ngư ông đắc lợi!" Tào Nhân cười nhạt.
Hạ Hầu Đôn gật đầu, đó cũng chính là điều khiến ông lo lắng. Tân An là một thành nhỏ, chiếm được cũng chẳng ích gì. Hiện tại Tào Tháo không thể nhắm vào Lạc Dương, đang mắc kẹt với Viên Thuật và Đào Khiêm. Dù có chiếm Tân An, đó cũng chỉ là vùng đất hoang không có dân, không có tài nguyên. Thậm chí, giữ thành còn tốn không ít lương thực, tại sao phải làm chuyện mất công như vậy?
"Làm gì có chuyện tốt như vậy, cứ đi thôi, xem ai là người không chịu được trước!" Tào Nhân cười nhạt.
"Hà Bắc danh tướng Nhan Lương mà cũng dùng thủ đoạn hạ đẳng thế này?" Hạ Hầu Đôn có phần khó chịu, cảm thấy cách làm của Nhan Lương thật không xứng với danh hiệu danh tướng.
"Vậy nên hắn chỉ là danh tướng Hà Bắc." Tào Nhân mỉa mai. Trong trận đánh Đổng Trác, vì sự mưu toan của các chư hầu, cuối cùng liên minh cũng chỉ tồn tại trên
danh nghĩa. Viên Thiệu vốn là người thiếu quyết đoán, giờ nhìn Nhan Lương, quả thật không hổ là người theo Viên Thiệu.
"Ta thấy việc cứu thiên tử lần này e rằng khó thành, tính toán lẫn nhau thế này, làm sao thành công?" Hứa Chử phàn nàn. Vốn dĩ nghĩ lần này sẽ được giao chiến lớn, ai ngờ lại toàn là mưu tính, khiến ông không khỏi bực bội.
"Chuyện như thế này là bình thường. Chủ công của chúng ta đang yếu thế, phải phục tùng Viên Bản Sơ, nhưng không thực sự coi mình là thuộc hạ của hắn. Cuối cùng có đón được thiên tử hay không, vẫn phải xem bản lĩnh của đôi bên!" Tào Nhân lắc đầu. Là chủ soái ba quân, ông phải tính toán toàn diện.
Tào Tháo giờ giữ vững được Duyện Châu, tranh giành với Đào Khiêm, một chư hầu kỳ cựu, là nhờ vào sự hậu thuẫn của Viên Thiệu. Các thế gia trong vùng vì thế mới ủng hộ Tào Tháo. Tuy đã bắt đầu có ý chống lại Viên Thiệu, nhưng Tào Tháo vẫn chưa dám cắt đứt quan hệ hoàn toàn. Tuy nhiên, nếu lần này họ thực sự đón được thiên tử, thì việc chia rẽ với Viên Thiệu là không thể tránh khỏi.
"Trọng Khang, đừng bận tâm mấy chuyện này. Lần này vốn dĩ không có ngươi, không hiểu sao ngươi lại nhất quyết đòi đi cùng." Hạ Hầu Đôn nhìn Hứa Chử cười nói.
"Tự nhiên là muốn giao đấu với Lữ Bố một trận. Thiên hạ đều đồn rằng hắn là mãnh tướng số một, tiếc rằng lúc chủ công chiến đấu ở ải Hổ Lao ta chưa theo về, nếu không thì chưa chắc Lữ Bố đã dám kiêu ngạo như thế." Hứa Chử nói, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích.
Văn nhân không phân thứ hạng, nhưng võ tướng thì khác. Sau trận chiến ở ải Hổ Lao, danh tiếng của Lữ Bố đã trở thành bá chủ thiên hạ, là mãnh tướng số một không ai dám thách thức. Điều này khiến nhiều người như Hứa Chử cảm thấy bất phục, luôn mong muốn được giao chiến với Lữ Bố để chứng minh bản lĩnh.
Hạ Hầu Đôn và Tào Nhân nhìn nhau, gương mặt đầy vẻ phức tạp. Hứa Chử đương nhiên là dũng tướng hàng đầu, nhưng cả hai đều từng tham gia cuộc chiến chống Đổng Trác, tận mắt chứng kiến sự hung mãnh của Lữ Bố. Dù quân Tào hiện giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng nghĩ lại cảnh tượng khi Lữ Bố với ba nghìn thiết kỵ tung hoành khắp nơi, mười vạn quân liên minh bất lực, việc Hứa Chử đối đầu trực tiếp với Lữ Bố e là khó khăn.
"Trọng Khang à!" Hạ Hầu Đôn và Tào Nhân nhìn nhau, cuối cùng Hạ Hầu Đôn lên tiếng. Dù Tào Nhân là chủ soái, nhưng về uy tín thì Hạ Hầu Đôn vẫn hơn, lại có tuổi tác cao hơn nên lời khuyên của ông có trọng lượng hơn: "Nếu thực sự gặp Lữ Bố, phải tùy cơ ứng biến, đừng hấp tấp. Lữ Bố không chỉ võ nghệ cao cường, mà còn là kẻ xảo quyệt, thường lấy đông áp ít. Ngươi phải cẩn thận đừng mắc bẫy."
Tào Nhân: “…”
Thôi kệ, vì sự an toàn của Hứa Chử, cứ để coi như đây là sự thật đi.
Hứa Chử gật đầu: "Yên tâm, ta cẩn trọng lắm."
Hạ Hầu Đôn nhìn Hứa Chử, cười khẩy, không nói gì thêm, Tào Nhân cũng chỉ lắc đầu, nhưng thái độ của hai người khiến Hứa Chử không hài lòng.
"Hai người có gì thì nói ra, cứ lấp lửng như thái giám vậy, có ý gì chứ!?" Hứa Chử bực bội nhìn hai người.
Hai người nghe vậy thì mặt đanh lại, nhìn Hứa Chử nói: "Trọng Khang, ngươi nói thế là đang sỉ nhục chúng ta sao?"
Gọi người khác là thái giám thời này chẳng phải lời hay ho gì, trong bất cứ thời đại nào cũng vậy.
"Không phải ý đó." Hứa Chử bị hai người ép đến bực mình, khó chịu xua tay: "Ta nói năng vụng về, không có ý đó, hai người biết mà."
"Ta không biết."
"Ta cũng không biết!"
Hứa Chử: "..."
Đang định nói gì đó thì đột nhiên Tào Nhân giơ tay lên, nhìn về phía trước: "Có chuyện rồi!"