← Quay lại trang sách

Chương 580 - Hiểm Ác

Hai ngày tiếp theo, dưới sự giúp đỡ kín đáo của Lữ Bố, phương pháp trị dịch bệnh của Lữ Cố bắt đầu được thực hiện. Các chất thải bẩn trong thôn đều bị thiêu hủy, những người đã nhiễm dịch bệnh được tập trung lại một chỗ để Lữ Cố chăm sóc và điều trị.

Nhờ nỗ lực của Lữ Cố, cuối cùng đã có người đầu tiên được chữa khỏi. Tuy nhiên, người này sau đó lại tái phát bệnh, và điều tệ hơn là Lữ Bố cũng nhiễm dịch bệnh, dù bọn họ đã rất cẩn thận phòng tránh. Điều này khiến Lữ Cố gần như phát điên.

“Các ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Chạm vào thứ gì?” Lữ Cố không nhịn nổi nữa, ông cảm thấy đám người này có điều gì đó giấu mình. Người vừa được chữa khỏi chắc hẳn không nghe theo lời dặn của ông, thay vào đó lại chạm vào nguồn gốc bệnh dịch, nên mới tái phát.

Không chỉ vậy, trong khi thôn đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn có người tiếp tục bị lây nhiễm và được đưa tới, điều này rõ ràng là bất thường.

Lữ Bố không biết từ đâu kiếm được một con dao nhỏ, dùng nó để chạm khắc gỗ một cách thành thục. Lữ Cố cũng không hiểu con trai mình học những thứ này từ đâu, lại càng không rõ vì sao nó tỏ ra lạnh nhạt như vậy – là do không ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, hay đã xem nhẹ sinh tử? Nhưng hiện tại ông không có tâm trí để lo lắng về điều đó, mối quan tâm lớn nhất là tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh.

Ông đã xem xét xung quanh nhưng không thấy nơi nào có khả năng bùng phát dịch bệnh, tức là bệnh dịch này xuất phát từ trong thôn.

Điều khiến ông không thể hiểu được là những người này dường như đã giữ gìn nguồn gốc của dịch bệnh.

Những người xung quanh nghe ông hỏi đều lặng lẽ, không ai dám nói một lời.

“Vậy để ta tự mình điều tra!” Lữ Cố nổi giận, mắt đỏ bừng, quát lên: “A Bố, chúng ta đi!”

Lữ Bố nhảy từ trên hành lang xuống, nhặt những mảnh gỗ mà mình vừa khắc dở, khoác chặt áo, dịch bệnh khiến người ta khó chịu, thân thể cũng ớn lạnh.

“Phụ thân muốn điều tra thế nào?” Rời khỏi đám đông, Lữ Bố hỏi.

Lữ Cố cau mày: “Nguồn bệnh chỉ có vài nơi, nhưng con chưa từng tiếp xúc với nó, vậy nên chỉ có thể là…”

“Thức ăn và nước uống?” Lữ Bố nói.

Lữ Cố nhìn Lữ Bố rồi gật đầu. Đây cũng là nơi duy nhất mà Lữ Bố có thể tiếp xúc với nguồn bệnh. Người nấu ăn không nhiễm bệnh, thêm vào đó, bệnh dịch cũng liên quan đến thể chất, những người tuổi trẻ hoặc sức khỏe yếu như Lữ Bố là dễ nhiễm nhất.

Nếu đúng vậy, tất cả mọi người đều có thể chậm rãi nhiễm dịch bệnh.

“Đi!” Lữ Cố mặt mày đen lại, dẫn Lữ Bố đến bên giếng trong thôn. So với thức ăn, nếu nguồn nước có vấn đề thì sẽ gây ra dịch bệnh diện rộng.

Những ngày qua, thức ăn của cha con họ đều do dân làng mang tới. Xem ra lời con trai nói trước đó quả là không sai.

Lữ Cố kéo nước từ giếng lên, thấy nước trong veo, nhưng ông lấy từ trong áo ra một gói bột nhỏ, rắc vào nước, một lát sau, nước bốc lên mùi thối khó ngửi.

Lữ Cố mặt tối sầm, quay nhìn những người vừa tới, nói: “Trong nước quả thực có nguồn bệnh.”

“Không thể nào, thi thể của họ Đơn không có trong giếng này!” Một dân làng sợ hãi thì thào.

“Nói năng bậy bạ!” Lý chính tức giận quát, rồi quay sang Lữ Cố hỏi: “Tiên sinh có thể xác định chắc chắn chăng?”

Đến nước này, mọi chuyện đã quá rõ ràng: họ đã bỏ xác vào giếng. Lữ Cố không phải kẻ ngu, nghe cũng hiểu ra. Vấn đề cấp bách hiện tại là phải nhanh chóng tìm ra nguồn bệnh và tiêu diệt nó để ngăn không cho những người khác bị lây nhiễm, rồi từ đó tìm cách chữa trị.

Lữ Cố nghiêm túc gật đầu: “Nước này sớm đã nhiễm nguồn bệnh. Bột thuốc ta rải vào là từ dược liệu đặc chế, khi gặp độc tố sẽ biến đổi. Mạch nước ngầm thường thông nhau, có thể bệnh đã lan qua dòng nước. Trong thôn còn vài cái giếng, để ta xem qua.”

Lý chính cau mày, nhưng vì tính mạng của mọi người, đành dẫn Lữ Cố đi khắp các giếng nước trong thôn.

“Trừ hai cái giếng này, ba giếng còn lại đều nhiễm dịch, không thể dùng nữa,” Lữ Cố trầm giọng nói. “Ngoài ra, cái giếng có chôn xác ở đâu? Phải đem thi thể lên rồi thiêu hủy.”

“Vậy là có thể tiêu trừ bệnh dịch ư?” Lý chính nhìn Lữ Cố, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Chắc là được.” Thực ra Lữ Cố không dám chắc, bởi giờ đây mọi người trong thôn đều có khả năng nhiễm dịch, dù có đốt xác thì nước giếng cũng không thể ngay lập tức thanh lọc.

Lý chính không cho ông cơ hội giải thích thêm, và khi Lữ Cố định nói gì đó, Lữ Bố bất ngờ kéo tay ông, ánh mắt Lữ Cố theo bản năng hướng theo, đúng lúc một cây gậy gỗ vụt qua sát đầu.

Lữ Cố ngã ngồi xuống đất, kinh hãi nhìn đám đông đã thay đổi sắc mặt: “Chư vị, tại hạ chỉ là người qua đường, việc này bọn ta không định can dự.

“Lữ tiên sinh, ông không biết tiếng tăm của họ Đơn ở vùng Tế Âm này sao? Nếu họ biết người nhà Đơn chết ở đây, tất cả chúng ta đều phải chết.” Lý chính nhìn Lữ Cố, nghiêm giọng nói.

Mặt Lữ Cố trắng bệch, nửa vì sợ, nửa vì tức giận, nghĩ mình cứu người lại rước họa vào thân. Không còn cách nào khác, ông vội nói: “Ta sẽ lập tức đi về phía nam, tới Giang Đông nương nhờ người thân, tuyệt không tiết lộ chuyện này!”

“Muộn rồi.” Lý chính thở dài, nhìn Lữ Cố: “Trên đời chỉ có một loại người không thể tiết lộ bí mật, đó là người chết!”

Dứt lời, ông ta ra lệnh cho đám người xung quanh lao tới đánh chết hai cha con.

Lữ Cố ôm chặt Lữ Bố, kêu lớn: “Có thể tha cho con ta không? Nó chỉ là một đứa trẻ, dù có nói ra cũng không ai tin! Hơn nữa, nếu cha con ta chết, ai sẽ chữa trị cho các ngươi?”

“Yên tâm, phương thuốc của tiên sinh mấy ngày qua bọn ta đã ghi lại rồi, cảm tạ tiên sinh cứu mạng. Còn lệnh lang… cũng nên cùng tiên sinh về nơi chín suối thôi!” Lý chính lạnh lùng đáp.

Ngay lúc dân làng chuẩn bị tiến tới, Lữ Cố đột nhiên bật cười, buông tay Lữ Bố. Ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông tựa hồ rất giống Lữ Bố thường ngày: “Lý chính làm sao biết được phương thuốc đó thật sự trị được dịch bệnh?”

Lý chính cau mày nhìn ông, những người xung quanh cũng chần chừ không dám tiến lên.

Hai ngày qua số người nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều, họ giết Lữ Cố là vì muốn sống, nhưng nếu giết ông mà vẫn chết thì còn ích gì?

“Ngươi muốn gì?” Lý chính nhìn Lữ Cố, giờ đã không thể hòa giải, việc tha mạng là không thể.

“Ta muốn chữa khỏi cho con ta rồi thả nó đi, còn ta sẽ ở lại cứu các ngươi. Nếu không đồng ý, cha con ta sẽ cùng các ngươi chờ chết!” Lữ Cố ngẩng đầu, cất lời cương nghị, chẳng còn dáng vẻ yếu đuối thường ngày.

“Cha…” Lữ Bố nhìn Lữ Cố, thở dài. Thực ra Lữ Cố có thể lợi dụng điều này để khiến đám người kia tự tàn sát lẫn nhau.

Lữ Cố nhìn con nghiêm khắc, cuối cùng Lữ Bố không nói thêm, chỉ đứng im quan sát hai bên giằng co.

Lý chính nhìn đứa bé ốm Lý chính nhìn đứa bé ốm yếu là Lữ Bố, rồi quay sang nhìn Lữ Cố và nhóm dân làng xung quanh, cuối cùng gật đầu: “Được, cứ theo ý ông.”

Như Lữ Cố đã nói, lời của một đứa trẻ thì ai sẽ tin?

Cha con Lữ Cố tạm thời giữ được mạng sống, nhưng không còn được tự do, bị dân làng canh giữ ngày đêm.

Lữ Cố mặc kệ điều đó, chỉ tập trung chữa bệnh cho Lữ Bố. Nước uống của cha con ông đều lấy từ giếng mới. Nửa tháng sau, nhờ chăm sóc tận tình, cuối cùng bệnh của Lữ Bố cũng khỏi. Tuy nhiên, trong thời gian này luôn có người canh chừng bên cạnh, nên Lữ Bố chưa có dịp trò chuyện riêng với cha mình.

Khi Lữ Bố hồi phục, Lý chính, thân hình gầy yếu, bước vào, mắt rực lên tia nhìn tàn độc, hỏi Lữ Cố: “Tiên sinh, đây là chuyện gì? Vì sao con trai ông uống thuốc thì khỏi bệnh, còn chúng ta thì uống lại càng suy yếu?”

“A Bố, cha biết con từ nhỏ đã thông minh, ra ngoài rồi hẳn con sẽ biết cách xoay sở. Cha có thể kéo dài thêm mười ngày nữa,” Lữ Cố vỗ nhẹ vai Lữ Bố, khẽ nói.

Lữ Bố thoáng ngẩn người, không rõ cha tin tưởng mình hay vì tuyệt vọng mà phó mặc tính mạng cho một đứa trẻ bảy tuổi.

Nhưng lúc này không còn đường lui, cậu thở dài, khẽ đáp: “Cha có thể dùng thuốc để đòi điều kiện, âm thầm lôi kéo vài người, ít nhất giữ lại mạng sống. Trong thôn này cũng không phải ai cũng đồng lòng, có người vô tội hoặc chưa gây lỗi. Hãy giải thích với họ rằng, nếu không đứng về phía cha thì họ sẽ gặp rắc rối. Nhớ đừng nhấn mạnh lợi ích của cha, chỉ cần nêu rõ cái hại cho họ là được.”

Lữ Bố nói nhỏ, lời nhát gừng như để tạm biệt, khiến Lữ Cố có chút bùi ngùi, chợt nhận ra rằng con mình thật không đơn giản.

“Đi đi, đừng ngoái đầu lại!” Lữ Cố đẩy nhẹ Lữ Bố ra ngoài.

Lữ Bố rời đi với vẻ mặt ấm ức, bước đi chậm chạp, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.

“Chờ đã!” Lý chính bất ngờ đưa cho Lữ Bố một gói thức ăn, cười nói: “Đem theo ăn trên đường đi, nhóc con.”

Lữ Cố vừa định mở gói thức ăn kiểm tra, thì thấy Lữ Bố đã bị đẩy ra ngoài.

“Tiên sinh, nếu chúng ta vẫn không khỏi bệnh, thì thằng bé kia cũng không sống nổi,” Lý chính cười nham hiểm, nhìn Lữ Cố nói.

Sau đó, bên vệ đường, Lữ Bố nhìn xuống con chó hoang chết vì ngộ độc bên chân mình, mặt mày trầm ngâm.

Bọn dân làng này, không có một ai là vô tội.

Cậu ném gói thức ăn đi, giẫm nát rồi mới đứng dậy, xác định hướng đi. Đây là vùng đất gần Tế Âm, vừa khéo có thể dò hỏi thêm về họ Đơn.

Giờ với thân hình yếu ớt của một đứa bé bảy tuổi, dù có vũ khí cũng chẳng giúp ích được gì. Hy vọng duy nhất là tìm sự giúp đỡ từ những người họ Đơn...