← Quay lại trang sách

Chương 583 - Nhị Hiền Trang

Nhị Hiền Trang, Lữ Bố vốn chẳng lạ gì, từ lúc bảy tuổi đã thường lui tới, thậm chí còn ở đây nhiều hơn ở nhà. Duy mấy năm gần đây, hắn đam mê dược lý, nên cũng ít lui tới hơn.

“Đỡ đòn!” Vừa bước vào cổng, đã nghe một tiếng quát nhẹ, ngay sau đó là một cây côn gỗ đâm thẳng vào người hắn.

Lữ Bố hơi nghiêng đầu, không thèm nhìn, cứ thế đi thẳng vào trong sân. Cô gái đánh lỡ, loạng choạng chúi về phía trước, may mà được Đơn Hùng Tín theo sau giữ cổ lại, đỡ dậy.

“Không ra thể thống gì!” Đơn Hùng Tín trừng mắt nhìn em gái, rồi nhìn Lữ Bố đầy kinh ngạc, “A Bố, ngươi từng học võ nghệ ư?”

“Không thành thục lắm.” Lữ Bố lắc đầu. Hiện giờ hắn chẳng có chút hứng thú nào với võ nghệ. Sở thích của con người đôi khi gắn liền với thiên phú. Có thiên phú trong lĩnh vực nào thì sẽ dễ thành công trong lĩnh vực đó, từ đó tạo cảm giác thành tựu.

Như ở thực tại, Lữ Bố sinh ra có thần lực nên ham thích võ nghệ. Còn tại đây, hắn lại mang thiên phú về y thuật, thành ra hắn say mê nghiên cứu cơ thể người và điều chế dược liệu hơn.

Vừa nãy tránh né cây côn chỉ là phản xạ bản năng. Đơn tiểu thư tuy ra đòn nhưng sơ hở tràn trề, Lữ Bố chỉ cần hơi nghiêng mình là nàng đã mất thăng bằng. Dù không có nền tảng võ công, hắn cũng dễ dàng hạ gục nàng.

Đơn Hùng Tín tấm tắc khen: “Ngươi có muốn học võ với ta không?”

Lữ Bố lắc đầu lần nữa, “Ta chẳng có chút hứng thú.”

Đơn Hùng Tín có phần tiếc nuối. Dẫu thế, hắn vẫn thấy thích thú với cách tránh đòn của Lữ Bố. Đòn của em gái hắn, tuy nhiều sơ hở nhưng đối với người thường cũng là hiểm hóc. Còn Lữ Bố, chỉ một động tác tùy ý, lại cho Đơn Hùng Tín cảm giác như đang nhìn một cao thủ võ đạo lão luyện.

“A Bố, ngươi đến nhà ta có việc gì?” Đơn tiểu thư vẫn lăm lăm cây côn, mặt mày hung hăng đứng chặn Lữ Bố.

“Dạm hỏi.” Lữ Bố đáp nhẹ tênh.

“Dạm hỏi?” Đơn tiểu thư ngẩn người, rồi mặt ửng đỏ. Trong nhà chỉ có mình nàng còn đợi gả, bẽn lẽn nói, “Ta không thèm lấy ngươi đâu!”

“Ta nào nói là muốn cưới ngươi, ngươi có gì mà hớn hở?” Lữ Bố đẩy nàng qua một bên, thản nhiên đi vào nội đường như chốn không người.

Đơn tiểu thư đành ngẩn ngơ đứng đó, “…”

“A Bố, ngươi thật đến đây làm mối cho cha ngươi sao?” Đơn Hùng Tín tò mò hỏi. Trước đây, Lữ Bố từng ngỏ ý chọn một người đầu bếp ở Nhị Hiền Trang cho cha mình, người này nấu ăn ngon, hiền lành, dung mạo lại chẳng kém. Hôm nay, Đơn Hùng Tín đến tìm Lữ Bố, cũng chính vì lời bàn dạm hỏi này.

“Nhị ca thấy ta bao giờ nói lời hư ngôn?” Lữ Bố vào ngồi giữa đường, chợt nhận ra ngoài Đơn Hùng Tín còn có hai người khác.

“Còn chưa kịp giới thiệu với hiền đệ. Đây là Vương Bá Đương, xưng danh Thần Tiễn Bạch Vũ, và đây là Từ Mậu Công, đều là bằng hữu chí thân của ta.” Đơn Hùng Tín giới thiệu, rồi quay sang hai người kia nói: “Hai vị hiền đệ, đây chính là thiếu niên mà ta đã nhắc tới, tuy tuổi trẻ nhưng y thuật cao minh, kiến thức lại uyên thâm. Nhị Hiền Trang có ngày hôm nay, công lao của y không nhỏ!”

“Được nhị ca coi trọng như vậy, hẳn là bậc thiếu niên anh hùng.” Vương Bá Đương và Từ Mậu Công mỉm cười hữu hảo với Lữ Bố.

Lữ Bố gật đầu đáp lễ, trò chuyện xã giao đôi lời rồi quay sang Đơn Hùng Trung nói: “Đơn đại ca, ta muốn ở lại đây vài ngày, có thể sẽ hơi ồn ào, còn việc hôn sự của cha ta, ta đã nhờ nhị ca thay ta lo liệu, phiền hai vị phí tâm.”

“A Bố khỏi cần khách khí, ngươi đối với nhà họ Đơn chúng ta có đại ân, việc này cứ để ta lo liệu.” Đơn Hùng Trung cười lớn.

Cái “đại ân” mà Đơn gia nhắc đến không phải là trận dịch năm xưa, mà là trong những năm gần đây nhờ Lữ Bố chỉ dẫn, nhà họ Đơn ngày càng phát đạt, lại tránh được mấy vụ kiện tụng với quan phủ.

Đơn gia xem trọng không chỉ y thuật của cha con họ Lữ, mà còn có cả tài năng của Lữ Bố.

“Vậy ta yên tâm rồi. Ta xin phép đi thu xếp chỗ ở trước, mong hai vị huynh trưởng lượng thứ.” Nói xong, Lữ Bố chào mọi người rồi rời đi.

“Tiểu huynh đệ này quả là phóng khoáng.” Từ Mậu Công nhìn theo bóng Lữ Bố mà mỉm cười.

“Xin Mậu Công chớ trách, A Bố là người sống theo ý mình, không câu nệ lễ nghi, nhưng lời đã nói thì nhất định làm, lại có tài y thuật, dẫu ăn nói thẳng thắn nhưng không có bụng dạ vòng vo.” Đơn Hùng Tín giải thích.

“Được nhị ca khen ngợi thế này, hẳn là một thiếu niên tài giỏi. Nếu có cơ hội, nhất định ta muốn kết giao.” Dù nghe lời Đơn Hùng Tín, Từ Mậu Công vẫn bán tín bán nghi. Dù sao, nhìn thế nào cũng chỉ là một thiếu niên, lại có chút kiêu ngạo. Ai trong đám bạn hữu chẳng từng ở độ tuổi ấy, tài cán đôi chút thì sinh kiêu. Nhưng Đơn gia huynh đệ lại coi trọng hắn đến thế, nghĩ rằng người thực sự tài giỏi có khi lại là cha hắn. Nếu có dịp, y muốn đến bái kiến một lần.

Lữ Bố dọn dẹp xong phòng mình, rồi tìm đến một khu đất trống ngoài trang, nơi này ít người qua lại, rất thích hợp để làm thí nghiệm thuốc nổ.

Thuốc nổ thực ra xuất hiện từ thời Chiến Quốc, nhưng thường chỉ là phế phẩm khi các thuật sĩ luyện đan, chẳng ai mảy may chú ý. Mãi gần đây, một số người mới để tâm đến loại vật liệu này.

Nhưng âm thanh thì lớn, sức công phá lại không đáng kể, đám pháo bay hay pháo nổ hắn từng làm cũng chỉ để dọa người.

Nhưng Lữ Bố thấy thứ này rất thú vị.

Là người nghiên cứu kỹ thuật hàng trăm năm, hắn luôn tìm cách thay thế sức người. Sức nổ của thuốc khiến hắn cảm thấy như đã tìm được thứ mình tìm kiếm bấy lâu.

Hắn đến Nhị Hiền Trang chính là để kiểm chứng những suy nghĩ trong lòng. Gần đây hắn phát hiện tỷ lệ pha trộn của thuốc nổ chưa hoàn hảo, điều chỉnh đôi chút có thể cho hiệu quả tốt hơn. Đồng thời, hắn cũng suy tính cách thức dẫn dắt sức nổ của thuốc sao cho phát huy trọn vẹn uy lực.

Chỉ nổ đen mặt người thì rõ ràng chưa đạt yêu cầu của Lữ Bố.

Chính vì thấy có nhiều vấn đề cần nghiên cứu, hắn mới đến Nhị Hiền Trang, vừa để thí nghiệm vừa để tránh những lời cằn nhằn của cha.

Lần trước hắn làm mũi tên bay, nhưng sức nổ lại chẳng như mong đợi. Khi tên phóng đi, đường bay khó mà kiểm soát.

Hay là thử làm mũi tên giấu thuốc nổ?

Nghĩ vậy, Lữ Bố bắt đầu chế tác, một mũi tên rỗng ruột để giấu thuốc, bên trong có không gian đủ lớn để tạo lực đẩy.

Chừng một khắc sau.

“Bốp~”

Mũi tên gỗ vừa làm xong đã nổ tung. Hiển nhiên, mũi tên rỗng ruột chẳng thể chịu nổi sức nổ của thuốc bên trong.

“A Bố, ngươi làm đám pháo này để làm gì?” Đơn tiểu thư chẳng biết từ lúc nào đã tới, nhìn đống mảnh vụn của mũi tên gỗ nằm vương vãi khắp nơi, thắc mắc hỏi.

“Giúp ta lấy cây trúc kia lại đây.” Lữ Bố chỉ vào một đoạn trúc ở xa.

Đơn tiểu thư tỏ ra không muốn, nhưng vô thức vẫn bước tới cầm cây trúc mang lại cho hắn. Lữ Bố cẩn thận dùng dao khắc để xẻ trúc thành một ống rỗng, rồi tỉ mỉ bọc thuốc nổ vào bên trong, đồng thời khoan nhiều lỗ nhỏ dọc thân trúc.

Sau đó, hắn châm lửa.

“Vút~”

Lần này, cây tên trúc không nổ tung. Ngay khi thuốc nổ được châm lửa, tên bay vụt ra xa, nhưng chỉ đi được hơn ba mươi bước rồi dừng.

Lữ Bố tìm lại thân tên rỗng đã cháy sém, không thể sử dụng lại được.

Lần này, độ chính xác có cải thiện đáng kể so với những lần thử trước, nhưng sức công phá lại yếu, thậm chí khó có thể gây tổn thương cho đối phương.

“A Bố, có thể làm vài cây cho ta chơi không?” Đơn tiểu thư đứng bên, phấn khích muốn xin vài cây pháo chơi đùa.

Lữ Bố chẳng thèm bận tâm đến nàng, tiếp tục ngồi suy nghĩ cách cải tiến. Tên trúc không thể bay xa là do lượng thuốc nổ chưa đủ, nhưng nếu thêm nhiều thuốc, tên trúc sẽ khó chịu nổi áp lực, có khi nổ tung trước khi kịp đến đích.

Bị Đơn tiểu thư quấy rầy mãi, Lữ Bố bèn làm vài mũi tên trúc cho nàng. Chỉ một lát sau, nàng đã mặt mày đen thui, nước mắt lưng tròng chạy về.

Dùng tên không ổn, vậy thì nếu ta chế tạo pháo, rồi dùng máy bắn đá ném vào trong thành địch, để pháo nổ trên tường thành thì sao nhỉ?

Nghĩ vậy, Lữ Bố lập tức bắt tay thực hiện. Hắn lấy một khúc gỗ to, khoét rỗng bên trong, nhồi đầy thuốc nổ, rồi gắn vào một máy bắn đá nhỏ. Sau khi châm lửa vào thuốc nổ, hắn dùng máy bắn ra khoảng ba mươi bước, ngay sau đó...

“Ầm~”

Tiếng nổ vang trời khiến Đơn tiểu thư đang lôi kéo Đơn Hùng Tín tới tìm Lữ Bố, sững sờ đứng chôn chân tại chỗ. Cả Đơn Hùng Tín đi cùng cũng tròn mắt kinh ngạc.

Hai người chạy tới chỗ khúc gỗ vừa nổ, nhưng không thấy dấu tích gì rõ ràng, chỉ có mùi khét của thuốc nổ còn lưu lại trong không khí.

Tiếng nổ vang dội, nhưng sức công phá chẳng đáng kể.

Lữ Bố thầm nghĩ, có lẽ vấn đề nằm ở tỷ lệ phối thuốc. Trước đó hắn phát hiện rằng, tùy theo tỷ lệ phối thuốc mà sức nổ sẽ thay đổi.

“Hiền đệ, vừa rồi là pháo nổ đó sao?” Đơn Hùng Tín kinh ngạc nhìn Lữ Bố. Dù sức công phá không quá lớn, nhưng âm thanh chẳng khác gì sấm sét.

“Pháo lớn hơn chút thôi.” Lữ Bố gật đầu, không giấu giếm, rồi quay sang Đơn Hùng Tín nói: “Nhị ca, ta cần thêm vài món đồ, mong nhị ca giúp thu xếp.”

“Chuyện nhỏ.” Đơn Hùng Tín gật đầu đồng ý. Nhị Hiền Trang có được ngày hôm nay phần lớn nhờ vào Lữ Bố, dẫu bình thường hắn không mấy quan tâm đến vật chất, nhưng một khi đã mở lời thì không có lý nào nhà Đơn lại tiếc rẻ.

“Hiền đệ, ngươi làm những thứ này để làm gì?” Đơn Hùng Tín có phần ngạc nhiên, nhìn Lữ Bố, cảm thấy hắn không phải kẻ ưa bạo lực, nhưng những thứ hắn chế tạo ra lại thật đáng sợ.

“Vì hiếu kỳ thôi.” Lữ Bố cười đáp.

“Chỉ là vì hiếu kỳ?” Đơn Hùng Tín nhìn Lữ Bố đầy nghi ngại.

“Nếu không thì là gì?” Lữ Bố hỏi lại.

Có lẽ cũng chẳng còn lời giải thích nào khác. Đơn Hùng Tín lắc đầu, vỗ vai Lữ Bố nói: “Đi thôi, đến giờ ăn rồi, nhân tiện bàn luôn về hôn sự của cha ngươi.”

“Được!”