Chương 678 - Một Kế Loạn Đất Địch
Quan Trung đang từng bước phát triển theo đúng kế hoạch của Lữ Bố, tuy trong quá trình cũng không tránh khỏi vài phen trắc trở, nhưng nhìn chung mọi thứ vẫn tiến triển ổn định.
Việc Lữ Ung rời khỏi Trường An không gây quá nhiều chú ý, bởi Lữ Bố thường đưa con trai ra ngoài, có khi đi rất lâu. Có lẽ chỉ có mẹ của cậu là Vương Dị cùng hai người chăm sóc từ nhỏ là Nghiêm thị và Điêu Thiền mới thực sự để tâm đến hành tung của công tử trưởng nhà họ Lữ.
⚝ ✽ ⚝
Tại Tây Vực, thành Giao Hà.
“Triệu Vân, bái kiến công tử.” Nhìn chàng thanh niên trước mặt, Triệu Vân bỗng thấy lòng chợt thoáng già nua. Ông đã ở đây bao lâu rồi? Con trai của Lữ Bố giờ cũng đã lớn đến vậy ư? Tuy nhiên, nghĩ đến hai người con của mình, Triệu Vân cũng tự cảm thấy an lòng. Ông đã sống tại Tây Vực nhiều năm, giữ vững sự ổn định cho con đường tơ lụa. Nhờ chiến công chinh phạt Ô Tôn năm xưa, địa vị của ông tại Tây Vực cũng được khẳng định vững chắc. Những năm gần đây, tuy thỉnh thoảng có vài kẻ người Tiên Ty đến quấy rối, nhưng chưa từng có trận chiến lớn. Lần đáng kể nhất là khi đất Khang Cư bất tuân, thử thăm dò lực lượng, và bị Triệu Vân truy đuổi tận vào trong lãnh địa của chúng.
Trong khoảng thời gian này, Tuân Du đã gả một người con gái dòng thứ của nhà họ Tuân cho Triệu Vân. Dù là xuất thân từ thứ hệ, nhưng cô gái đó hiền thục, biết điều, không chỉ sinh cho ông hai đứa con trai mà còn chăm lo cho gia đình đâu vào đấy. Thoắt cái, đã nhiều năm trôi qua kể từ trận chiến oanh liệt giữa ông và Trương Liêu phá tan mười vạn kỵ binh Ô Tôn, nay nhìn thấy con trai của Lữ Bố, Triệu Vân không khỏi bùi ngùi xúc động.
Lữ Ung không có vẻ ngoài mạnh mẽ như cha mình, đường nét khuôn mặt có phần mềm mại hơn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Lữ Bố, dù cậu trông có vẻ điềm đạm hơn nhiều.
“Hiện Ung chỉ là một bạch thân, tướng quân vì quốc gia trấn giữ biên ải mười năm, thực là cột trụ của Đại Hán, đâu thể nào hành lễ trước vãn bối!?” Lữ Ung vội vàng nâng Triệu Vân dậy, sau đó kính cẩn chào một lễ, mỉm cười nói: “Lữ gia chúng ta cũng coi là một dòng họ nhà võ, điều mà Ung kính trọng nhất chính là những anh hùng nơi chiến trận như tướng quân đây.”
“Công tử quá lời, Vân nào dám nhận mình là anh hùng? Đừng đứng mãi ở đây, mời công tử vào thành.” Triệu Vân cười khổ, lắc đầu nói.
“Sao lại không xứng chứ?” Lữ Ung vừa đi vừa cười nói: “Dù chưa tận mắt thấy được sự dũng mãnh của tướng quân, nhưng thúc phụ Văn Viễn của ta vốn là một hào kiệt trấn giữ một phương, ông ấy nhiều lần viết thư về cho phụ thân tán dương tướng quân. Ngày xưa, cảnh tượng tướng quân và thúc phụ đại phá mười vạn kỵ binh Ô Tôn, Ung vẫn hận không thể sinh sớm mười năm để dù chỉ làm một binh tốt, cũng được cùng hai vị anh hùng sát cánh nơi chiến trận.”
“Công tử thật biết cách nói.” Triệu Vân chỉ mỉm cười đáp lại. Bao năm qua, ông cảm thấy nếu mình có thể như tướng quân Công Tôn giữ vững biên ải cho Đại Hán là tốt rồi. Qua thư từ của Trương Liêu và Tuân Du, ông có thể cảm nhận được triều đình đang ngày càng vững mạnh dưới sự cai trị của Lữ Bố, nhưng chính vì thế mà ông lại càng không muốn trở về.
Về để làm gì? Giúp thiên tử đánh Lữ Bố? Hay giúp Lữ Bố?
Một bên là công thần phục hưng triều đại, bên kia là chính thống của Hán thất, đứng về phía nào Triệu Vân cũng đều không mong muốn, nhưng trong lòng ông mơ hồ nhận thấy có thể một ngày nào đó hai người này sẽ đứng đối diện nhau.
Lữ Ung nói lời tán dương, không chỉ là thiện ý mà dường như còn là sự lôi kéo. Triệu Vân chỉ có thể giả vờ như không hiểu.
Lữ Ung lần này xuất hành đến Đại Uyển, tuy không có đại quân hộ tống, nhưng bên mình không thể thiếu cận vệ. Ngoài Điển Mãn và Trương Hổ, còn có ba trăm cận vệ theo cùng. Đây là những cận vệ của Lữ Bố, người do đích thân Lữ Bố huấn luyện, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, trang bị tinh nhuệ, thông thạo phối hợp tác chiến, chỉ cần địa hình phù hợp, dù đối mặt với cả ngàn quân địch cũng đủ để bảo vệ Lữ Ung đột phá vòng vây.
“Tướng quân có từng nghĩ đến chuyện trở về Trường An?” Lữ Ung theo Triệu Vân đến phủ đệ của ông, trong phòng khách, không nhịn được mà hỏi: “Nay Trường An đã khác rất nhiều so với mười năm trước.”
Triệu Vân cảm thán đáp: “Chớp mắt đã mười năm, Vân nhiều năm nay vẫn nghe khách thương Tây Vực kể về sự phồn hoa của Trường An, nếu nói không muốn trở về là dối lòng, nhưng đã quen với khí hậu vùng biên ải này, trở lại Trung Nguyên e khó thích ứng. Huống hồ nơi đây tuy khổ cực, nhưng có lẽ dân chúng nơi này cần ta hơn. Đợi thêm vài năm, mạt tướng sẽ cáo lão hồi hương.”
Triệu Vân hiện là Đô hộ Tây Vực, địa vị không thấp, trong lãnh thổ Tây Vực, ông không chỉ có một đội quân Hán gồm một nghìn năm trăm người do ông chỉ huy, mà khi cần còn có thể điều động quân đội các quốc gia Tây Vực. Nếu muốn, lợi nhuận từ con đường tơ lụa ông đều có thể chia phần, nhưng bao năm qua Triệu Vân chưa từng đụng đến một xu, dù là khách thương Tây Vực hay thương nhân Hán tộc, vì thế ông rất được kính trọng tại Tây Vực.
Lữ Ung trò chuyện với Triệu Vân khá lâu, sau khi hiểu được phần nào suy nghĩ của Triệu Vân, mới bắt đầu nói đến chuyện chính: “Tướng quân Tử Long, lần này Ung vào Tây Vực là phụng mệnh gia phụ đi sứ Đại Uyển. Gần đây, Đại Uyển đã tăng thuế quan với thương nhân Hán, tướng quân hẳn cũng đã nghe chuyện này.”
Triệu Vân gật đầu, việc này ông đương nhiên biết rõ, nhưng chuyện này liên quan đến bang giao, chưa có lệnh từ triều đình, ông cũng không tiện động đến Đại Uyển. Dù gì cũng chỉ là tăng thuế quan, chưa hề tiến quân vào Tây Vực.
“Ung đến đây là để giải quyết chuyện này, hy vọng tướng quân có thể cử vài người giỏi ngôn ngữ Đại Uyển đi cùng. Triều đình tuy có người, nhưng số lượng không nhiều, lại cần giao tiếp với triều đình, nên không tiện đem theo. Ta nghĩ bên này hẳn có người thông thạo?” Lữ Ung nhìn Triệu Vân mỉm cười.
Ban đầu định lôi kéo ông, nhưng thấy thái độ của Triệu Vân rõ ràng, Lữ Ung cũng từ bỏ ý định này. Sau khi thiết lập mối quan hệ thân thiện, ông liền bàn vào việc chính.
“Chuyện này không khó, dưới trướng của Vân có người thông thạo tiếng Đại Uyển, Quý Sương và Khang Cư, ta sẽ để họ theo ngài. Về phần bảo vệ…” Triệu Vân cân nhắc số người cần đi cùng.
“Về bảo vệ thì không cần, gia phụ đã cử ba trăm cận vệ đi theo, chuyến này không phải chinh chiến, mang quá nhiều người sẽ khiến Đại Uyển đề phòng.” Lữ Ung mỉm cười đáp.
Triệu Vân đã từng thấy đội cận vệ của Lữ Ung, quả thực là một lực lượng tinh nhuệ, từ khí thế đến hành động đều hiếm ai bì kịp, thậm chí so với Bạch Mã nghĩa tòng ngày trước còn hơn.
“Dù sao vẫn phải cẩn trọng. Đại Uyển tuy đã bị đánh vài trận nhưng theo mạt tướng thấy, lòng họ vẫn
hướng về Quý Sương nhiều hơn, dù sao họ gần Quý Sương nhất, diện mạo cũng giống nhau, ngay cả ngôn ngữ cũng gần với phía đó hơn.” Triệu Vân trầm giọng nói.
“Đa tạ tướng quân nhắc nhở. Chỉ cần họ không dám công khai gây chiến với Đại Hán, tiểu điệt hẳn vẫn an toàn.” Lữ Ung mỉm cười đáp. Cậu không có tài năng quân sự nổi bật, đây cũng là lý do Lữ Bố đã phái Trương Hổ đi cùng, nhưng chuyến này vốn không phải để đánh trận.
Nghe vậy, Triệu Vân cũng không nói gì thêm. Ông thiết đãi Lữ Ung qua đêm, sáng sớm hôm sau, Lữ Ung liền cùng đoàn người lên đường, Triệu Vân tiễn họ đến thành Sơ Lặc.
“Công tử, qua Sơ Lặc sẽ đến thành Ô Tức, từ thành Ô Tức còn phải đi thêm ba trăm dặm nữa mới tới Đại Uyển. Qua khỏi Ô Tức là đến lãnh thổ của Đại Uyển, để tránh gây xung đột, ta không tiện tiễn thêm, nhưng ta sẽ ở lại thành Sơ Lặc chờ, nếu hoàng thất Đại Uyển dám làm càn, xin công tử mau chóng sai người báo tin, mạt tướng sẽ đích thân đến đón công tử về!” Triệu Vân cung kính nói với Lữ Ung.
“Đa tạ tướng quân có lòng.” Lữ Ung hiểu dù có yêu cầu Triệu Vân rời đi, ông cũng sẽ không rời. Lữ Ung cúi đầu tạ từ, vượt qua Sơ Lặc, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, một mạch tiến về Đại Uyển.
Nhìn bóng Lữ Ung và đoàn tùy tùng dần khuất xa, Triệu Vân thở dài. Phải công nhận rằng Lữ Ung toát ra một sự thân thiện khó diễn tả, khiến người khác dễ muốn gần gũi, nhưng trong lời nói vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm. Theo lời người ta thường nói, cậu thực có khí chất của một bậc vương giả.
Lữ Bố oai hùng vẫn còn, con hổ nhỏ đã lộ ra móng vuốt sắc bén… Thật là đáng ngại.
⚝ ✽ ⚝
Bên kia, khi đến Đại Uyển, Lữ Ung lập tức yết kiến hoàng thất Đại Uyển. Dù Đại Uyển có ý làm khó thương nhân Hán, nhưng con trai của Lữ Bố đích thân đến, hoàng thất Đại Uyển cũng không dám thất lễ.
Chẳng ai ngờ người được phái đến lại trực tiếp trách vấn, hoàng thất Đại Uyển không dám làm gì Lữ Ung. Năm xưa Trương Liêu giận dữ chém tơi bời liên quân Quý Sương và Đại Uyển, đến nay chúng vẫn chưa hồi phục, giờ lại gây chuyện với con trai của Lữ Bố, Đại Uyển lo sợ liệu có bị diệt quốc hay không.
Cuối cùng, họ chỉ có thể viện lý do rằng đây là ý của Quý Sương. Đế quốc Quý Sương lớn mạnh, họ không dám đắc tội.
Lữ Ung dĩ nhiên hiểu rằng không thể giải quyết mọi chuyện chỉ bằng vài lời trách vấn, thế là cậu nhân cơ hội đề nghị đóng quân tại Đại Uyển để giải quyết vấn đề, đồng thời liên kết với thương nhân Tây Vực và Hán đến buôn bán tại Đại Uyển.
Dưới sự điều phối của Lữ Ung, cậu vận dụng giá cả theo cách mà Lữ Bố đã mô phỏng, thao túng giá cả thành công khiến dân Đại Uyển bỏ ruộng đồng và chăn thả. Trong gần hai năm, không chỉ khiến sản lượng lương thực của Đại Uyển giảm sút, mà còn khiến dân du mục phía bắc Quý Sương giảm bớt. Khi tình hình đã đủ căng thẳng, Lữ Ung lấy cớ thuế quan quá cao để ngừng buôn bán với Đại Uyển, nguồn lương thực cũng đột ngột bị cắt đứt.
Chỉ trong chốc lát, Đại Uyển và khu vực phía bắc Quý Sương rơi vào tình trạng đói kém.
Quý tộc thành Quý Sơn cuống cuồng, vội vàng tìm cách giảm thuế, nhưng bị Lữ Ung từ chối. Sau nửa năm giằng co, Đại Uyển xuất hiện nạn đói lớn, loạn dân nổi dậy khắp nơi, quý tộc chỉ còn cách cầu cứu Đại Hán. Lần này, Lữ Ung không chấp thuận ngay, khiến quý tộc buộc phải nhượng bộ thêm, đồng ý vĩnh viễn miễn thuế cho Đại Hán, giảm một nửa thuế quan với các nước Tây Vực, đồng thời cam kết trong năm năm tới sẽ cung cấp nhiều vật tư cho Đại Hán, lúc ấy Lữ Ung mới đồng ý.
Số lương thực tích trữ được bán cho Đại Uyển với giá cao ngất, không chỉ bù lại tổn thất trước đó mà còn giúp các thương nhân từ khắp các nước cùng thương nhân Hán đại phú đại quý, ai nấy đều kính phục Lữ Ung vô cùng.
Chỉ trong một nước cờ, thiếu chút nữa đã làm Đại Uyển kiệt quệ, quả thật khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Lữ Ung cũng không cảm thấy quá vui mừng, mà ngược lại càng hiểu rõ lý do vì sao Lữ Bố lại phòng bị giới thương nhân. Những thủ đoạn lưu lại từ mấy trăm năm trước, nay chỉ mới áp dụng với Đại Uyển mà suýt chút nữa đã diệt cả quốc gia này. Nếu nắm vững hết các mưu kế mà phụ thân đã sử dụng, cậu thậm chí tự tin rằng có thể khiến cả Quý Sương sụp đổ. Nhưng nếu một ngày nào đó, giới thương nhân lợi dụng những thủ đoạn này để đe dọa Đại Hán thì sao? Dựa vào nguồn lực, thao túng triều đình thì sao?
Nghĩ đến những chiêu thức mà phụ thân đã dùng trong trò chơi mô phỏng, lúc này Lữ Ung chỉ cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng...