← Quay lại trang sách

Chương 687 - Tàn Khốc Như Gió Cuốn

Chuyện ở U Châu tạm không bàn tới, tại Hà Nội, phát hiện Lữ Bố vẫn đang chờ thời cơ, sau khi phân tích lợi thế và bất lợi của đôi bên, Điền Phong và Trương Hợp quyết định tiên hạ thủ vi cường, muốn thử xem có thể đánh bại cánh quân của Hoa Hùng trước không, rồi chiếm lấy địa hình thuận lợi để ngăn chặn Lữ Bố vượt sông.

Theo thời gian, Trương Hợp phát binh là ngay sau ngày Mã Siêu phá được đội quân tiếp viện của Cao Can đến từ Bình Thành, lập tức tiến về Hà Nội.

Xung quanh Hà Nội, đâu đâu cũng có thám mã và trạm gác của Hoa Hùng, nên việc tấn công bất ngờ rõ ràng là không thể. Sau khi bàn bạc, Trương Hợp và Điền Phong quyết định điều động năm vạn quân, tiến thẳng đến Cấp huyện.

Cấp huyện nằm ở biên giới Hà Nội, nơi tiếp giáp với Ký Châu; đi về phía bắc sẽ đến Mục Dã, Triều Ca, và từ đó tiến lên phía bắc hai trăm dặm nữa là đến Nghiệp Thành. Suốt dọc đường, ngoài sông ngòi, toàn là bình nguyên, không có địa hình hiểm trở để phòng thủ, do vậy, Trương Hợp chọn Cấp huyện làm mục tiêu đầu tiên. Một khi hạ được nơi này, sẽ có thể uy hiếp toàn vùng Hà Nội.

Hoa Hùng rõ ràng cũng hiểu tầm quan trọng của Cấp huyện, nên cũng điều động trọng binh đóng ở đây.

Tuy nhiên, Trương Hợp đến Cấp huyện không phải để công thành thực sự, mà chỉ nhằm dụ quân của Hoa Hùng ra, đánh bại viện quân chứ không phải đánh thành.

Thời này, việc công thành tiêu hao rất nhiều binh lực, không đến mức bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn tấn công trực diện.

Thế nhưng, điều mà cả Điền Phong lẫn Trương Hợp đều không ngờ tới là khi Hoa Hùng nghe tin liền dẫn ngay một vạn quân đến ứng cứu.

“Hành động liều lĩnh như thế sao? Có khi nào là mưu kế?” Trương Hợp nghe tin, chau mày nhìn Điền Phong, “Hoa Hùng là đại tướng có số có má dưới trướng Lữ Bố, từng trải qua trăm trận, sao lại dễ dàng mắc mưu như vậy?”

Điền Phong nhìn bản đồ, đáp: “Khu vực này địa thế bằng phẳng, không có hiểm trở gì. Dù có mưu kế, thì có thể nhiều lắm là Lữ Bố đem đại quân vòng ra sau tấn công Bạch Mã, mà Bạch Mã phòng thủ đầy đủ, không cần lo ngại. Tướng quân chỉ cần phái trinh sát kiểm tra phía sau để tránh bị cắt đứt đường lui.”

Trương Hợp gật đầu, thấy Hoa Hùng muốn nghênh chiến thì nhân cơ hội này mà đánh, đánh bại Hoa Hùng trước, hạ khí thế của Lữ Bố.

Năm vạn đại quân liền đổi hướng, tiến đến đối đầu với chủ lực của Hoa Hùng, hai bên nhanh chóng tiếp cận nhau.

Thực ra, trong lòng Điền Phong cũng có chút nghi hoặc về hành vi này của Hoa Hùng. Lữ Bố còn đang ở phía sau, trong tay Hoa Hùng chỉ có một vạn quân, lẽ ra hắn nên sử dụng kỵ binh để quấy nhiễu phía sau của mình chứ không nên liều lĩnh dồn quân đến đụng độ trực diện như thế.

Dù Hoa Hùng có tài đến mấy, hắn chẳng lẽ cho rằng với một vạn quân có thể đánh bại mười vạn quân Ký Châu?

Có lẽ còn điều gì đó mà mình chưa biết chăng? Trong lòng Điền Phong nảy sinh vài phần lo ngại. Lữ Bố giao Hà Nội cho Hoa Hùng trấn thủ, qua những lần đụng độ trước, rõ ràng Hoa Hùng không phải kẻ thiếu suy nghĩ, lần này hành động của hắn quả có phần bất thường.

Ngay lúc Điền Phong còn đang hoài nghi, hai bên quân đội đã gặp nhau từ xa ở khu vực bên bờ sông, cách Cấp huyện khoảng hai mươi dặm về phía đông nam.

“Báo!” Thám mã phi tới cấp báo, “Địch quân đã cách năm dặm, đang tiến về phía quân ta!”

Điền Phong và Trương Hợp nhìn nhau. Ở khoảng cách này, Hoa Hùng không thể không biết binh lực của họ, nhưng sao vẫn cứ tiến tới? Có thật hắn muốn dùng một vạn quân đánh năm vạn quân sao?

Hoa Hùng không dừng lại mà tiếp tục tiến lên, cho đến khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đầy năm trăm bước, khi đã có thể nhìn rõ quân địch, Hoa Hùng mới ra lệnh cho đại quân chậm rãi dừng lại.

Trương Hợp ngồi trên lưng ngựa, nhìn xa về phía trận địa của đối phương. Không nói đến việc Hoa Hùng có liều lĩnh hay không, nhưng trận hình của quân đội hắn rất chỉnh tề. Người ta vẫn nói quân Quan Trung được huấn luyện nghiêm chỉnh, hôm nay quả thật không phải lời nói suông. Dù binh lực ít hơn hẳn, họ vẫn tỏa ra khí thế áp đảo.

Dưới sự chỉ huy của Trương Hợp, quân Ký Châu giảm tốc độ, hai ngàn liên nỗ binh nhanh chóng được đưa lên trước trận. Từ khi Viên Thiệu bại dưới tay Lữ Bố mười năm trước, đây là lần đầu tiên đôi bên giao chiến quy mô lớn, trận đầu tiên này phải giành chiến thắng vẻ vang.

Bên kia, trong quân Hoa Hùng, cũng là hàng hàng nỗ thủ dàn hàng ra, tay cầm nỗ cung, nhưng không phải loại liên nỗ, mà là nỗ đơn phát. Điều khác lạ là thân nỗ lớn hơn nỗ đơn bình thường, tên nỗ cũng khác biệt, dựng ngược lên, trên thân tên buộc bốn ống tre, trông rất kỳ dị.

Tất nhiên, Trương Hợp không thể thấy rõ chi tiết tên nỗ của đối phương, chỉ thấy quân Hoa Hùng vào thế chuẩn bị nghênh chiến. Trương Hợp cười khẩy, lấy một vạn chống lại năm vạn, không biết Hoa Hùng lấy tự tin từ đâu mà dám đối đầu như vậy?

Hai ngàn liên nỗ binh nhanh chóng tiến lên, chuẩn bị đến khi đối phương vào tầm bắn thì khai hỏa. Loại liên nỗ từng khiến quân Viên Thiệu phải rạp đầu, nay quân Ký Châu cũng có, chỉ xem quân Quan Trung có chống đỡ được hay không.

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi khoảng cách giữa hai bên còn cách nhau một trăm hai mươi bước, quân Quan Trung lại bất ngờ bóp cò trước, hàng ngàn mũi tên nỗ bay lên.

Hướng bắn…?

Trương Hợp cau mày nhìn những mũi tên nỗ chao đảo trên không, chưa đầy ba mươi bước, lực đã yếu đi, đừng nói đến sát thương, liệu chúng có bắn đến nơi này nổi không? Chẳng lẽ Hoa Hùng điên rồi sao?

Ngay khi Trương Hợp đang ngờ vực, trên bầu trời bỗng vang lên những tiếng nổ như sấm rền, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Trương Hợp, những mũi tên tưởng chừng đã hết đà ấy bất ngờ nổ tung, rồi từng mảnh tên nát vụn lao xuống, cuốn theo một làn khói đen lao vào trận địa quân đội của hắn.

Số người trúng tên không nhiều, nhưng ngay khoảnh khắc ấy…

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Những tiếng nổ như sấm sét vang dội, kèm theo làn khói đen và ánh lửa bùng lên. Những mảnh tre nổ tung còn sắc bén hơn cả tên, văng ra tứ phía, đâm xuyên vào cơ thể binh lính, có người tử trận tại chỗ, có kẻ chưa chết nhưng đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, có kẻ xui xẻo hơn thì bị nổ bay cả người.

Quân trận vốn chỉnh tề phút chốc rối loạn hoàn toàn.

Cả Trương Hợp và Điền Phong đều không ngờ tới cảnh tượng này, một ngàn mũi tên bắn xuống, gây nên sự hỗn loạn hơn cả vạn tên nỗ giáng xuống một quân đội không phòng bị.

Tổn thất thì chưa lớn, nhưng chính những âm thanh như sấm nổ cùng sức mạnh ấy mới khiến người ta bàng hoàng, cảm giác như đối phương đang nắm giữ sức mạnh của sấm sét.

Dù là bị phục kích, dù đối phương có mười vạn quân, thì đó cũng chỉ là chênh lệch về binh lực, chưa

giao tranh thì vẫn chưa biết thắng bại. Nhưng nếu địch quân có thể điều khiển sấm sét, chẳng phải điều này đồng nghĩa với việc họ sở hữu sức mạnh thần tiên? Đối đầu với thần tiên thì chiến sao nổi!?

Trước loại vũ khí chưa từng thấy và khó hiểu này, lòng người tự nhiên sinh ra nỗi sợ hãi mơ hồ. Đừng nói đến binh lính thường, ngay cả Trương Hợp cũng thấy lo lắng.

Nhưng dù sao cũng là đại tướng, thấy đợt tên sét thứ hai sắp bắn tới, Trương Hợp hét lớn: “Giương khiên lên!”

Dù có hỗn loạn cỡ nào thì trận địa rối loạn chỉ ở hàng đầu, chưa lan tới toàn quân. Chỉ cần cờ lệnh còn, Trương Hợp vẫn còn có thể điều khiển binh sĩ.

Binh lính cầm khiên nhanh chóng giương khiên lên đón tên từ trên trời giáng xuống.

Phụp! Phụp! Phụp! Phụp!

Những âm thanh vang lên liên tục, những mũi tên sét cắm phập vào những tấm khiên gỗ, hoặc bị bật ra.

Ngay khoảnh khắc đó, những ống tre trên tên bất ngờ nổ tung, khiên gỗ bị xé vụn, sức nổ khiến cánh tay của lính khiên gãy nát hoặc những mảnh khiên bắn ngược vào thân thể họ, người may mắn thì chết ngay, kẻ xui xẻo thì thân thể đứt lìa.

Nhưng không kịp suy nghĩ thêm, đợt tên sét thứ ba đã ập đến.

So với sự dè dặt của Mã Siêu, Hoa Hùng ở đây quả thật đã hào phóng hơn nhiều, ba ngàn tên sét lần lượt bắn lên cao, rơi xuống quân trận đối phương.

Chỉ trong thoáng chốc, quân Viên Thiệu chìm trong biển khói lửa và âm thanh sấm rền, khói đen bao phủ, tiếng nổ vang vọng liên miên.

Chỉ sau ba đợt, quân Viên Thiệu đã không chống cự nổi, bắt đầu tan rã, dù Trương Hợp có giỏi đến mấy cũng không thể ngăn chặn được, tiếng sấm nổ liên hồi đã làm quân lính kinh hãi, một đội quân có khả năng điều khiển sấm sét thì còn chiến đấu thế nào!?

Quân tiền tuyến cuống cuồng rút lui, quân hậu tuyến cũng bị những tiếng nổ làm cho choáng váng, nhất là khi quân tiền tuyến không màng tính mạng mà chen lấn xô đẩy lùi về phía sau, thậm chí rút đao dọa dẫm, trong khi tên sét từ phía quân Hoa Hùng tiếp tục bắn tới, khiến cho quân Viên Thiệu ngày càng tan tác.

“Tiên sinh, mau rút lui!” Thấy cục diện không còn cứu vãn, Trương Hợp vội hộ tống Điền Phong nhanh chóng rút chạy. Những mũi tên sét bắn nát khiên gỗ hắn nhìn thấy rất rõ, ngay cả khi mặc giáp hắn cũng không dám chắc mình đỡ được một mũi tên, thấy tên bắn tới liền vung thương hất ngược, tên rơi xuống đất lại vang lên tiếng la hét thảm thiết.

Trương Hợp không còn tâm trí nghĩ ngợi gì thêm. Không trách được Hoa Hùng ngang nhiên đến đây với một vạn quân đương đầu với năm vạn của hắn, chẳng có mưu kế gì cả, chỉ là đối phương đã sở hữu vũ khí mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể khống chế sấm sét. So với những vũ khí này, liên nỗ thật chẳng đáng là gì.

Tướng quân đã rút, quân lính năm vạn tất nhiên toàn bộ tan rã. Quân Hoa Hùng không tha, tiếp tục truy kích ở phía sau.

Trong quân Hoa Hùng, thấy năm vạn đại quân gần như mới giao đấu đã tan tác, Hoa Hùng cười lớn, thấy quân địch đã tan rã, liền ra lệnh: “Kỵ binh xông lên, bắn hết mười hộp tên rồi trở về!”

Ở đây hắn không thiếu vật tư, tên sét cũng dư dả, loại tên sét này được tính bằng đơn vị trăm ngàn.

Hai ngàn kỵ binh nhận lệnh tiến lên, tên sét dừng bắn, kỵ binh lập tức lao tới cuối hàng ngũ quân địch, mỗi chiếc liên nỗ trên tay kỵ binh như không biết tốn tiền, bắn như mưa về phía quân địch đang tháo chạy.

Quân cứu viện Viên Thiệu ngã xuống như lúa bị gặt, chạy tứ tán như ong vỡ tổ. Trương Hợp nhìn mà giận dữ, nhưng cũng bất lực. Đại quân đã tan rã hoàn toàn, hắn có muốn phản công cũng chẳng kịp, chỉ có thể hộ tống Điền Phong chạy trốn.

Hai ngàn kỵ binh đuổi theo suốt ba mươi dặm, đến khi các hộp tên đều đã bắn hết mới quay trở về, để lại khắp núi đồi là xác quân Viên Thiệu.

Trận chiến này, quân Quan Trung dùng một vạn chống lại năm vạn, gần như không có thương vong, trong khi quân Viên Thiệu tổn thất không đếm xuể, riêng số quân đầu hàng đã lên tới gần một vạn. Khi Trương Hợp thoát thân trở về Bạch Mã, đếm lại số người còn theo mình, chưa tới năm nghìn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chán nản.

Dù nguyên nhân là gì, thất bại hôm nay cũng đủ để biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.

Điền Phong cau mày suy ngẫm về cách tấn công của đối phương, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Tuấn Nghệ chớ tự trách, quân Quan Trung thủ đoạn kỳ lạ, chúng ta chưa từng thấy qua. Trận thua này không phải lỗi của tướng quân. Trước mắt hãy cố giữ vững Bạch Mã, rồi tính kế phá địch sau.”

Tấn công là không được rồi, giờ chỉ có thể giữ lấy Bạch Mã, chờ xem loại tên sét này của đối phương có sơ hở nào không rồi tính kế sách ứng phó…

(Bản chương hoàn)