← Quay lại trang sách

- 5 -

- 5 -

ng nghị Mân vừa bán được cho hãng Alcan mấy ngàn tấn mủ khô với một giá rất cao, nên ông thích chí vô cùng.

Sáng hôm nay ông vô sở thật sớm để gởi người thơ ký riêng của ông chạy tìm mua ngay cho ông một cái bông xe Falcon để ông tặng rể ông.

Đó là một viên kỹ sư canh nông trẻ tuổi, rất ngoan, con nhà có đức mà ông quý vô cùng. Chỉ còn hai tháng nữa là cử hành hôn lễ, bên suôi ông không giàu nên ông định giúp rể ông, mà cử chỉ giúp đỡ đầu tiên là cho nó một chiếc xe cho nó phương tiện xê dịch coi cho được.

Người thơ ký riêng này vào buồng giấy của ông Mân để nhận lịnh và luôn tiện mang thơ từ vào. Hắn đi rồi, ông Mân không có việc gì làm nên xem thơ tín ngay.

Một giấy báo giá cao su hằng bữa của hãng Alcan, một bức thơ của Bình Dương ái hữu hội, một giấy thúc thuế, và một bức thơ lạ.

Ông xem bức thơ lạ ấy sau rốt hết, và mồ hôi nhỏ giọt, mặc dầu buồng giấy của ông có gắn máy lạnh.

Ông đã bị hù rồi, ông đầu hàng nên êm chuyện. Mà cái vụ hù ấy xảy ra trước khi ông làm suôi. Người hù chỉ hăm dọa công bố bức ảnh, nhưng mặt khác họ lại chủ trương lành mạnh xây dựng thì không hiểu họ làm sao mà dám công bố ra cho khỏi sợ xốn mắt dân chúng, khỏi mang tiếng phổ biến ảnh khiêu dâm.

Ông đầu hàng là vì ông sợ họ hại ông bằng cách khác mà thôi.

Chi như cái tên vô danh tiểu tốt này thì đáng khiếp thật. Nó không nói chuyện công bố công biếc gì hết, mà chỉ nhắm vào cái chỗ yếu nhứt của ông là gia đình của chú rể chưa cưới con gái ông.

Thật là nguy! Ông Mân tự thề rằng từ đây ông mà có đi giải trí lành mạnh, ông sẽ trá hình làm ông Ba Tàu thì yên tâm nhứt. Có đi nhảy, ông vui vài tiếng đồng hồ rồi về, lạy các bà vũ nữ ba bốn chục lạy, không hề dám bắt bồ với các bả nữa, cho dầu chỉ một đêm thôi vì cái bản mặt của ông không còn em nào mà không biết.

Nhưng cái tai nạn bây giờ, tính sao cái đã? Ba trăm ngàn đối với ông không bao nhiêu, nhưng thằng khốn kiếp này lại cho ông biết nó còn một bản “chụp lại”. Nếu nó lưu manh ông sẽ bị làm tiền mãi mãi.

Ông Mân định đi tìm kẻ hù ông để bắt đền. Từ ngày ông đầu hàng, ông rất mực thiện cảm của họ. Ông sẽ bắt đền họ cái chỗ họ bất cẩn, để lọt một bức ảnh vào tay người khác. Họ là người biết tự trọng thì không thể họ cho em út làm tiền ông, họ chỉ bất cẩn thôi.

Để khỏi mang tiếng, họ sẽ mần thịt thằng này.

Đó là một mẹo tự vệ rất hữu lý và rất tài tình, nhưng rốt cuộc ông Mân vẫn không dám thi hành mẹo ấy. Ông sợ thằng ấy cố lỳ chịu chết để trả thù và bạn nó sẽ làm đúng theo lời dặn của nó thì chết chớ chẳng chơi.

Ông thở dài, nhẫn nại chịu số phận, lấy giấy ra sao lại lời nhắn tin, rồi đích thân ông mang đến nhà báo “Buổi chiều”.

Xong, ông ghé ngân hàng để rút đủ ba trăm ngàn đồng toàn giấy lớn.

Báo tên là “Buổi Chiều” mà lại đề ngày buổi sáng hôm sau, nhưng vẫn ra buổi chều hôm nay, mới là kỳ cục. Ngày giờ hẹn là 11 giờ trưa mai. Nhưng sợ sáng mai hoặc chiều nay bị kẹt cái gì, không đi lấy tiền được thì khổ với kẻ vô hình.

Đêm nay, ông lại sẽ khổ với bà. Không dám cất tiền tại sở, ông chỉ còn mang số bạc khá lớn ấy về nhà. Nhưng bà xã sẽ hạch sách thì biết ăn làm sao nói làm sao. Thật là ham vui một buổi chịu sầu không biết mấy năm mà nói.

Được, lát nữa về nhà, ông sẽ vứt cặp da lên bàn viết như là cặp chỉ đựng giấy. Rồi ông sẽ lừa thế cất cặp vào tủ sách, tủ này có khóa. Tôi tớ ông chắc không dè trong ấy có bạc đâu mà phải lo lắm. Còn đêm nay, thì ông nhứt định nằm nhà.

° ° ° ° °

Ông Mân gọi rượu khai vị rồi ngồi đó đọc một tờ báo Pháp phát hành vào buổi trưa.

Ông ngồi đưa lưng ra đường Hai Bà Trưng, tức đưa mắt ra cửa phòng ăn, và ông đang trải tờ báo lên mặt bàn, tránh che cái mặt ông để kẻ ấy có vào là thấy được ông ngay.

Hắn không có dặn ông mang dấu hiệu riêng nào thì hẳn hắn phải biết mặt ông.

Ông chỉ phải đợi có năm phút thôi. Có lẽ hắn rình ở đâu bên nhà đèn, đợi ông vô ngồi yên nơi rồi vào theo liền.

Ông thấy một thanh niên đẹp trai xăm xăm tiến về phía ông. Hắn dừng bước lại trước bàn ông, nghiêng mình thi lễ và nói :

- Tôi là Nguyễn văn Hai.

Hôm kia, đọc xong bức thơ, ông muốn bẻ họng tên này ngay.

Nhưng ông đã hết giận rồi, nên bình tĩnh chỉ chiếc ghế trước mặt ông một cách lặng lẽ.

Thanh niên lặng lẽ ngồi xuống. Ông hỏi hắn :

- Anh uống gì?

- Dạ, cháu xin một chai coca-cola thôi.

- Bồi, một coca-cola. À, anh có ăn cơm với tôi không?

- Thưa ông không!

- Vậy cho xem ảnh đi.

- Vâng, nhưng ông nhận điều kiện chớ, nghĩa hễ đúng là ảnh của ông với lại của Thu Mai là chi tiền ngay?

- Nhận.

- Và ông biết rằng tôi còn một bức chụp lại, do bạn tôi cất?

- Biết. Tôi lương thiện.

Định không sợ sệt gì cả, thò tay rút bóp và đặt úp bức ảnh trước mặt ông nghị Mân, trên tờ báo mà ông trải ra trên bàn.

Ông Mân dở hé ảnh lên xem như là một con bạc xem lá bài cào thứ ba. Ông hồi hộp lâu lắm mới dựng đứng bức ảnh và rụng rời. Thật là không chối cãi gì được.

Ông cười, sau mấy mươi giây choáng váng rồi hỏi :

- Anh là nhiếp ảnh viên?

- Thưa không. Chắc ông cũng đoán biết rằng một tay nhiếp ảnh viên mà làm xong công việc ấy rồi thì bị tịch thu máy ảnh liền, hay ít lắm cũng bị tịch thu cuốn phim. Không ai được ảnh cả, trừ người tổ chức.

- Anh ở trong ban tổ chức?

- Dạ, cháu còn trẻ con, đâu được cái danh đó.

- Trẻ con mà đã thạo làm săng-ta rồi. Khá lắm đấy. Nếu anh làm tài tử, tôi khuyên anh nên giải nghệ ngay, sau vụ này. Nguy hiểm lắm.

- Dạ, cháu xin vâng lịnh ông.

- Để tôi đưa tiền cho và tôi sòng phẳng với anh, anh nên đốt bức ảnh kia đi nhé.

- Dạ.

- Anh nên biết rằng tôi đã bắt bồ với kẻ hù tôi rồi, và tôi có thể mần thịt anh. Đừng có lộn xộn nữa đa nhé.

- Dạ, cháu đâu dám.

Ông Mân mở cặp ra, lấy tiền vứt lên bàn: sáu gói tất cả, mỗi gói mười ghim.

Định rất bối rối vì chàng không có gì để đựng liền cả. Ông Mân bảo hắn lấy tờ nhựt trình của ông mà gói lại. Chàng mừng rỡ và hối hận quá, mắc cỡ đối với con người tốt bụng như vậy. Những lời khuyên răn của ông ta, không phải là lời lẽ của kẻ đã cho lính rình đâu đó.

Chàng gói xong, đứng lên nghiêng mình thi lễ thật sâu, rồi đi ngay.

Định không ăn cơm trưa, chàng sợ mất tiền. Chàng nhịn đói đợi giờ các ngân hàng mở cửa để gởi số bạc này vào đó tạm vài bữa, và mãi đến lúc mở cửa vào nhà, tim chàng mới thôi đập mau, vì chàng cứ sợ lính thộp cổ dọc đường.

Bỏ ăn trưa, người con trai mạnh khỏe này vẫn không nghe đói. Chàng mừng quá hóa no, không phải mừng vì được tiền, mà được Lan.

Vâng, bao hoạt động, thủ đoạn, liều lĩnh của chàng hổm nay là “vì” Lan, “cho” Lan để được “với” Lan, Lan không có đòi hỏi gì cả, nhưng không muốn Lan có một người bồ quá nghèo.

Định lại quên đói vì bận băn khoăn về lời hứa với Thu Mai. Chàng có thể nuốt lời mà Thu Mai không dám làm gì chàng cả. Nhưng chàng chưa hẳn là một tên lưu manh chánh hiệu nên cứ nghe khó chịu trước ý nghĩ bội ước.

Rốt cuộc, chàng quyết định ăn gian phân nửa, chỉ biếu Thu Mai năm mươi ngàn thôi.

Định loay hoay với những ý nghĩ ấy mãi và xem lại đồng hồ thì đã hai giờ mười lăm rồi.

Chàng đi tắm rửa, thay y phục, phân tiền ra làm hai gói, gói lớn đựng hai trăm bốn chục ngàn, sẽ gởi ở chương mục tiết kiệm của Việt Nam Ngân Hàng, gói nhỏ đựng hơn bốn chục ngàn, chàng để ở nhà, dưới nệm, gói mười ngàn nhét ở túi quần bên trái còn mười ngàn nữa cũng nhét vào túi quần, nhưng bên phải.

Rồi chàng ra khỏi nhà, bắt tắc-xi, dông tuốt xuống đại lộ Nguyễn Huệ.

Khi gởi xong số bạc là hai trăm tư, Định mới an lòng và đi ăn đỡ một tô mì, uống một chai băm-ba.

Giờ thì chàng đã tươi tỉnh hẳn rồi, nên lại bắt tắc-xi để vô Nguyễn Trãi. May quá, Thu Mai có ở nhà, đang giỡn với con, một đứa gái lên bốn.

Thấy mặt tên ăn cướp ảnh, Thu Mai nửa mừng nửa lo, không biết hắn tới để sanh chuyện gì nữa hay để thực hiện lời hứa.

Không muốn “bị” đón tiếp bằng bộ mặt đưa ma, Định nói mau :

- Có lúi cho em đây.

Tức thì sắc diện Thu Mai tươi như hoa. Nàng bảo con vào chơi ở trong buồng rồi hỏi :

- Sao lẹ dữ vậy, người quân tử?

- Hễ giỏi chạy thì nó lẹ chớ sao. Nhưng không được như ý.

Thu Mai hơi lo, hỏi :

- Nghĩa là làm sao?

- Anh đòi ba trăm, nó chỉ đưa một.

- Mà anh cũng nhận.

- Ừ.

- Chúa ngục.

Người đẹp đã muốn xổ nho rồi đó.

- Không, anh không dại đâu. Tại nó liều.

- Nó liều làm sao?

- Nó nói tiên tổ các nhà báo cũng không dám đăng bức ảnh đó thì làm sao mình công bố ra được, như vậy nó đấm thèm sợ mình.

- Anh ngu lắm đa nghen. Chớ phải để cho em làm thì ăn chắc.

- Em lấy lẽ gì để nói cho nó sợ?

- Biết đâu, tùy cơ ứng biến chớ.

- Thôi đi bà nội, mổ cũng có sạn đầu chớ không vừa gì đâu. Nhưng rủi gặp một thằng liều thì vô phương cạy gỡ. Nó nói, xấu vài ngày chớ chẳng xấu hoài mà lo, đòi nhiều quá, nó lầm lỳ cho khỏi tốn đồng xu nào hết.

Em nè, anh đến đây là để giữ lời hứa với em, chớ anh trốn mất, em cũng chẳng biết đâu mà tìm. Nhưng vậy em tính sao? Em lấy hết, anh cũng phải đưa, nhưng em nỡ nào?

- Em tới bốn đứa con.

- Còn anh thì sắp có vợ.

- Chớ anh muốn chận bao nhiêu?

- Công bình là hơn. Cả hai đứa đều có công như nhau thì mỗi đứa phân nửa vậy.

Thu Mai xụ mặt vùng vằng :

- Thật là xui xẻo, phải xổ bông lông mới được.

- Khỉ khô! Phong long, chớ bông lông là cái quái gì.

- Thôi đi, lãng xẹt, nói chuyện tiền đây không nói để nói chữ nho.

Người đẹp thật là không còn gì tiên phong đạo cốt trong đăng-xin cả. Định an ủi :

- Bức ảnh ấy, em cất đó cho con hai đuôi nó nhắm chớ cũng chẳng đẻ ra đồng xu nào cho em. Giờ được năm chục ngàn nên em thấy là hên.

- Thôi, đưa đây, đừng có nhiều lời.

Định móc túi ra và mắt Thu Mai sáng lên. Nhưng chỉ thấy có hai ghim rồi Định ngồi yên luôn, nàng nhảy đong đỏng lên rồi hét :

- Sao lại có mười hè?

- Còn bốn chục, anh chỉ đưa với điều kiện.

- Thằng ăn cướp! Lại còn điều kiện gì nữa đó?

- Là tối nay em nghỉ làm, ở nhà với anh.

- Thôi đi!

- Anh sẽ tới hồi tám giờ. Nếu không có tiền, em đi cũng chẳng muộn mà!

- Nhưng đi hay không đi, không quan trọng. Cốt là có tiền. Nếu anh vác cái mặt không lại đây thì sao?

- Thì em sẽ sử dụng chổi chà hay gì tùy em.

- Tức chết đi thôi nè trời!

- Gì mà tức?

- Chổi chà mà làm gì. Em có ham đánh chổi lên đầu thằng xỏ lá nào đâu, em chỉ cần tiền thôi.

- Đã bảo anh có thể trốn luôn kia mà! Anh tới đây là em tin cậy anh được rồi đó.

Thu Mai chỉ làm thinh. Định nói :

- Cười một cái coi, không thôi anh quất ngựa chuối đi mất cho mà coi.

Thu Mai mỉm một nụ cười héo hon. Định hôn lên tóc nàng một cái rồi nói :

- Má bầy trẻ còn đường lắm. Đã ba mươi chưa?

- Hăm hai.

- Hăm hai mà có con năm tuổi. Như vậy năm tới má bầy trẻ sẽ hăm mốt cho mà coi. Thôi anh đi đây. Nó hẹn chiều nay mới đưa thêm chớ đã lấy được trọn vẹn số tiền đâu. Và tối anh đến, với số tiền, và khuya anh ra đi, với một chút xíu tình của em.

Thu Mai vẫn còn xụ mặt.

Định rời cô vũ nữ này rồi thì đi rảo các sa lông xe cũ. Chàng tìm một chiếc Peugoet 203 mui trần, hai chỗ ngồi, kiểu xe tuy xưa mà vẫn còn phong độ lại không quá hao xăng, quá cao giá.

Nhưng qua sáu sa lông rồi mà chẳng gặp chiếc nào cả, khiến chàng sốt ruột ghê lắm. Chàng nhứt định chỉ gặp Lan khi nào có xe, nhưng lại nôn nao gặp Lan, nhưng xe lại tìm không ra thì biết làm thế nào bây giờ.

Bọn chủ sa lông họ đề nghị hễ chàng còm măng thì họ kiếm ngay cho chàng đầu hôm sớm mai, nhưng chàng không dại, đưa lưng cho họ đập bằng cách ấy.

Ngày mai, chàng sẽ đi lục lạo nữa, nhưng chàng lại muốn gặp Lan ngay bây giờ. Sốt ruột quá!

Định tuy còn trẻ tuổi, vẫn khá kinh nghiệm. Thu Mai tuy có gương mặt và tấm thân diễm lệ như vậy, nhưng thật ra thì chẳng ra cái mẹ gì hết khi ân ái với ả ta. Tuy nhiên ái tình thú vật vẫn giúp chàng tạm quên được “Tình Yêu” phần nào. Vì thế mà chàng mới chận lại bốn mươi ngàn để bắt cóc Thu Mai đêm nay chớ chàng có thèm khát gì ả ta đâu.

Những cậu thất tình mà không dám tự tử, những cậu yêu mà chưa được họ đã hành động như chàng. Đó cũng là một cách mượn rượu giải khuây, cái thứ men tình này là men mục không làm họ say được, nhưng mà cũng... đỡ buồn.

Khi Định trở lại căn nhà ở hẻm Nguyễn Trãi, vừa chung vô đầu hẻm là chàng ngây người vì chàng đụng đầu hai thiếu nữ mặc đầm, y như Lan và cũng như Lan, họ đẹp như một buổi sáng.

Nhưng mấy giây sau đó, chàng hơi buồn buồn. Thiếu nữ xóm bình dân mà mặc đầm đi đâu thì có đến 99 phần trăm chắc chắn là họ đi làm sờ-nách-ba.

Một ngày kia, Lan rất có thể gia nhập vào đạo nữ binh này lắm. Lan mà ngày nay chàng để ở trên tất cả.

Và bao nhiêu người đẹp như Thu Mai, như Lan, như hai cô lúc này, bao nhiêu người đẹp loại ấy làm cho nhan sắc mất hết cả tính cách thiêng liêng của những tác phẩm đẹp tuyệt vời.

Vâng, một mỹ nhơn là một nghệ phẩm quý giá vào bực nhứt trong thiên hạ. Người ta hy sinh ngai vàng để được người đẹp, chớ có bao giờ ai dám hy sinh tài sản để được một bức tranh, một quyển sách đâu.

Nhưng người đẹp là như thế đó a! Lan chỉ mới bị hoen ố có một lần thôi, nhưng Lan cũng sẽ bẩn thỉu đúng mức cao độ vi trùng như hàng vạn người đẹp khác loại này.

Mà nào ngoài ai biết đâu? Gặp Thu Mai, gặp hai cô bé này lượn phố ban ngày, những gã con trai như chàng cứ ngẩn ngơ đuổi theo họ bằng mắt, rồi tối về nhà mơ mộng viễn vông, bởi có một số gái này họ thông minh quá, cố lấy cho được một bề ngoài con nhà lành, trông cứ như là nữ sinh, hoặc như là vợ một kỹ sư, hoặc như Thu Mai chẳng hạn.

Định có phải là một anh con trai mới lớn lên, hoàn toàn dốt gái đâu, vậy mà chàng vẫn cứ còn phải bước thêm từ vỡ mộng này đến vỡ mộng khác, thì có đau cho những giấc mộng của bọn thi nhơn hay không chớ.

“Vọng mỹ nhơn hề thiên nhứt phương” thì hay lắm. Các nàng chỉ nên mờ ảo ở đằng xa thôi, chớ nên đến gần các nàng, dòm sát quá mà phải buồn. Chàng rất hối hận đã lao đầu vào “Lữ Đoàn Mông Đen”, cái nghề có khả năng đập tan tất cả ảo ảnh của cuộc đời, cái nghề tai hại nó chỉ cho kẻ hành nghề thấy toàn bề trái của những cái gì đẹp đẽ, sang cả trong xã hội: một ông gia trưởng bị nhơn tình cho mọc sừng, sau khi gạt vợ ở lại nước ngoài, rồi đi mua con gái để gỡ gạc, một ông gia trưởng khác làm trò con heo, cả hai ông đều đứng đắn, đều được người ngoài kính nể, vì địa vị, tư cách của họ, với lại một Thu Mai trẻ như hăm hai, đẹp như minh tinh màn bạc, là mẹ của bầy con nheo nhóc, mà có lẽ bốn đứa mang bốn màu da khác nhau. Cái buồng ngủ của riêng là buồng ngủ đờ-luýt mà cứ còn mang những dấu vết bẩn thỉu thầm lặng mà tưởng tượng là bắt nhờm rồi thì không biết bên trong buồng trong còn chứa đựng cái gì tồi tàn nữa hay không thì chẳng rõ.

Cửa mở, nhưng màn buông. Một bức màn đỏ, Hồng lâu đây mà! Người xưa không có nghiên cứu màu sắc một cách khoa học như người thời nay, nhưng họ cũng biết dùng màn nóng là màu hồng rồi. Đó là màu kích thích.

Định không gõ cửa, cứ vén màn vào đại và bắt gặp Thu Mai đang trang điểm trước bàn phấn. Đứa bé gái có lẽ là trưởng nữ của nàng bắt chước mẹ lấy bông phấn chậm lên mặt nó. Nó làm không đều tay, mà da mặt của nó màu bánh ích, thành thử trông nó giống như chú hề.

Thu Mai ngồi đưa hông ra ngoài, đã thấy chàng trong gương, nhưng chẳng buồn day ra, chẳng buồn chào hỏi gì cả.

Định cũng chẳng thèm nói gì, cứ nhìn con bé rồi nghĩ miên man, tự hỏi không biết mấy năm nữa thì má nó sẽ bán nó, và tự hỏi có phải chăng là bà ngoại nó năm xưa nào đã bán má nó cho một chú chệt già kia?

Đã bốn con, Thu Mai vẫn chưa bị méo mó cho lắm, nên Định không phải thấy cảnh tang thương lúc người đẹp trang điểm chưa xong. Có những người đẹp mà ta không bao giờ nên rình xem lúc họ trang điểm cả. Họ mà bắt quả tang đang rình họ, họ cũng chẳng làm gì ta, nhưng ta lại phải chịu một sự trừng phạt nặng nề vô cùng là phải chứng kiến một cảnh bể dâu “trông thấy mà đau đớn lòng”.

Ruộng dâu hóa bể thật đó chớ! Cho đến những quả núi cao ngất nơi họ cũng đã bị gió bụi thời gian làm chài xuống và muốn chảy thành suối.

Thu Mai đã xong cái việc quan trọng nhứt trong ngày, trong đời của nàng, công việc nhờ đó mà sống, công việc sơn phết bức tường sắp đổ và bắt đầu đóng rêu.

Nàng ra lịnh cho con :

- Mai, đi vô trong chơi đi con.

À, té ra con bé tên là Mai. Chắc má nó tên thật là Nguyễn thị Mẹt. Thế hệ của nó có phước hơn, được mang một tên cúng cơm dễ coi, khỏi phải nhờ bồ đặt giùm biệt hiệu như má nó.

Bé Mai bỏ bông phấn liền, và nhảy mấy cái là tới cánh cửa ba-nô giả, mở cửa biến mất liền. Khi cánh cửa ấy được mở ra trong mấy giây, Định nghe trong đó trẻ con đang họp chợ hay đang đánh giặc gì đó không rõ, có tiếng la hét, có tiếng khóc, có tiếng cười, lại có tiếng mắng chưởi thô tục của bà bếp kiêm chị vú, kiêm con sen mà chàng đã thấy mặt rồi.

Thu Mai bước theo con để móc cửa lại ở bên ngoài, bỏ tù lũ kia trong ấy. Chàng không tin rằng con bé Mai lại ngoan đến thế, vâng lời mẹ thấy mà thương. Có lẽ nó đã phải ăn hàng trăm chục trận rồi, những trận roi biến nó thành cái máy chạy trốn mỗi lần có khách mà má nó cần sự vắng mặt của nó.

Thu Mai chưa buồn mặc áo, chỉ có sú-cheng thôi. Nàng khoanh tay lại và hất mặt lên để nghinh người khách như thầm hỏi: “Có hay không, mầy nói đại ra cho tao biết để tao tính cái số phận mầy?”

Định mỉm cười hỏi đùa :

- Cây chổi chà đâu?

Thu Mai không đáp, bước lại giường giở nệm lên và rút từ dưới ấy ra một con dao yếm. Nàng nói :

- Không thằng xỏ lá nào mà ra khỏi nhà này một cách lành lặn được cả, không mang theo kỷ niệm nơi trán, cũng để lại đây một ngón tay.

Định cười hề hề :

- Súng lục không sợ dao. Nhưng có đây bà nội ơi, đừng làm vậy, anh mất cả hứng thì uổng đêm nay lắm.

Nói rồi Định thò hai tay vào túi quần, Thu Mai ngỡ chàng rút súng nên toan nhảy đến ra tay trước. May thay, chàng lẹ làng móc bạc ra từ hai túi quần, mỗi túi đựng hai chục ngàn, rồi vứt tiền lên nệm.

Định nghe một tiếng “rổn” dưới gạch, nhìn lại thì con dao yếm nằm sát chơn tường và người đẹp cười xinh tươi như nàng tiên trong đăng-xin, bước tới chụp lấy vai chàng bằng hai tay rồi nói :

- Té ra trên đời này cũng còn người quân tử!

- Còn, nhưng toàn là quân tử Tàu không mà thôi, anh đây cũng vậy. Anh giữ lời hứa với một mục đích rất không đẹp: Anh chỉ muốn chinh phục em mà thôi, chớ không có quân tử cái khỉ khô gì hết.

- Và em đã bị chinh phục rồi đó.

- Nhưng mà bà lại du côn như phu gạo, khiến kẻ si tình này mất cả nguồn thơ.

- Em phải làm beo với lũ cọp chớ, với người quân tử thì em vẫn là em nhỏ cần được anh hùng che chở chớ.

Thu Mai kéo thật mạnh và thật đột ngột vai của Định, thành thử chàng bị xô vào người nàng và nàng canh tài tình thế nào mà đưa má ra thật đúng vào cái giây mà mặt chàng chạm phải mặt nàng.

Hôn cưỡng bách người đẹp một cái, rồi Định cười nói :

- Anh thật không dè mà một con người đi được những bước mềm và nhẹ như mây bay, lại du côn đến thế.

Thu Mai kéo bạn lại giường, hất tiền để lấy chỗ ngồi rồi nói :

- Anh chưa biết, chớ có lần em đã đánh gãy giò hai thằng phu xích lô đạp.

- Dốc hoài.

- Thiệt đó chớ. Chuyện chỉ mới xảy ra năm ngoái đây thôi.

- Kể cho nghe thử coi.

- Chẳng, năm ngoái em có chồng...

- Có chồng? Sang nhỉ?

- Chồng thật ấy, chớ có phải là nuôi ma-cô đâu, mà anh cho là sang. Ba thằng út bây giờ đó mà.

- Vậy à? Thế anh ấy bây giờ ở đâu?

- Chết rồi.

- Chết, nghĩa là bị em khai tử đại nơi lòng em?

- Anh muốn hiểu sao tùy thích anh. Nhưng sao anh lại không hiểu rằng chính nó đã khai tử em nơi lòng nó.

- Ừ cũng có thể là như vậy. Nhưng hiện trong buồng chỉ có trẻ con thôi chớ?

- Không tin thì cứ xét nhà.

- Thôi, đủ lắm rồi, vô trong ấy điếc tai lắm. Kể tiếp đi.

- Ờ, em có chồng. Đêm đó, anh ấy nói đi chơi tới sáng, chuyện cũng bình thường xảy ra, nhưng khuya lại, em về thì chính anh ấy mở cửa.

Em đi bằng xích lô đạp. Một chiếc xích lô đạp thứ nhì theo sau bén gót, chiếc ấy chở một ông Huê Kỳ.

Em bị lỡ bộ, bắt buộc phải trở trái làm mặt. Em làm bộ, như vừa chợt thấy chiếc xe sau và nổi xung thiên lên, em chưởi lớn :

- Đ...m... thằng xích lô chó đẻ này, mầy lén lén chở Huê Kỳ theo tao đó hả? Tiên nhơn cha mầy, ông bà ông vải cha mầy, cao tằng cố tổ cha mầy.

Chính em gọi nó, trả giá hẳn hoi, chớ chú Huê Kỳ đâu biết gì, và chính em trả tiền xe cho khách, lần nào cũng vậy.

Bị chưởi bất ngờ, thoạt tiên nó kinh ngạc vô cùng, nhưng rồi nó cũng nổi xung thiên, chưởi lại em tan nát ông bà hết. Tuy nhiên, đàn ông không thể đấu khẩu mà thắng lại với đàn bà cho được, nên thằng xích lô chở em, nó chẳng ăn nhằm gì vào vụ đó, cũng xen vô binh bạn đồng nghiệp của nó trước một chuyện chướng đời.

Cả xóm đều mở cửa ra xem. Chú Huê Kỳ ngơ ngác không hiểu sao người đẹp rủ chú về nhà, lại bỗng nhiên khai chiến. Rồi thấy thiên hạ đổ xô ra đông quá, chú ta hoảng, co giò tẩu thoát.

Hai thằng nhứt định không chịu thua và thằng chở Huê Kỳ toan phân bua với cả xóm rằng, chính em gọi khách cho nó đi, em sợ quá, cần bịt mồm của nó ngay, nên nhảy tới đấm vào mũi của nó liền.

Cả hai thằng đều ráp nhau mà đánh em, em co chơn lên, rút chiếc giày ra, nện gót nhọn hoắt lên đầu chúng nó, chúng nó đau quá cũng co giò chạy, nhưng cả hai thằng đều vấp té gãy giò hết cả hai.

Định cười ngất một hơi đến tức ngực, tức bụng. Chàng càng vỡ mộng thêm, sau câu chuyện ngược xuôi của người đẹp, nhưng quả thật chàng được quên “Tình Yêu”.

Người đẹp có một tòa thân thể rất dễ mê, có làn da mát rượi thì Lan tạm bị đẩy lùi vào cửa buồng trong, buồng tâm trí của anh ấy, và bị bỏ tù trong đó, như lũ trẻ nheo nhóc trong kia.

Định yêu cầu :

- Em nói chuyện tâm tình nghe cho mùi tí coi, anh đã thấy cô Thu Mai du đãng rồi.

- Biết nói gì bây giờ. À nè, anh nói anh sắp cưới vợ hả?

- Ừ.

- Thật đáng tiếc. Nếu không, anh làm chồng em thì ta sẽ có nhiều áp phe ngon lành lắm. Hay là có vợ mặc có vợ, cứ làm chồng em như thường đi.

- Sao lại phải làm chồng em mới làm áp phe được?

- Anh phải khai gia đình tại đây anh mới có quyền.

- Có quyền để chi?

- Để làm áp phe chớ để chi.

- Thôi đi bà, tôi hiểu rồi.

Không, chàng không thích hù mấy ông nhà giàu si Thu Mai, giả đò đi đâu về thình lình bắt gặp vợ ngoại tình. Không, công việc đó để cho lũ ma cạo chúng nó làm.

- Em không có chuyện tâm tình thì nói chuyện tâm tình của người khác, của bạn đồng nghiệp của em.

- Biết nói gì bây giờ? À này có hai con bé này hay lắm!

- Hoan hô.

- Cả hai đứa đều gốc là con nghệ sĩ, một đứa là con họa sĩ trứ danh, một đứa là con một nhạc sĩ tên tuổi.

- Hay.

- Một đứa cứ khoe với khách nguồn gốc rạng rỡ của nó, còn đứa kia cố giấu dòng họ như mèo giấu phân.

- Con thứ nhì là con tốt.

- Anh nói đúng. Cáo mượn oai hùm làm gì. Vũ nữ thì chỉ cần đẹp và nhảy giỏi, còn có làm con vua thì chẳng ai cần, càng khoe càng tội nghiệp vong linh người chết.

- Té ra em cũng khá về tấm lòng.

- Xí, chớ bộ anh tưởng em là quỉ sứ hay sao? Con thứ nhì dễ thương lắm, hành nghề một cách lén lút và cứ khóc lóc mãi vì đau cho số phận. Có lẽ đó là một vũ nữ độc nhứt Sài Gòn còn biết đau một niềm đau loại ấy. Mấy con khác chỉ đau vì bị tình phụ thôi, chớ tụi nó đã dứt khoát được rồi với dĩ vãng khi bước vào nghề.

Định ngủ quên luôn cho tới sáng bét tại đây, vì chàng lười ra đi lúc mệt và vì người đẹp níu kéo chàng lại với hy vọng mong manh chàng thích đời sống vợ chồng với nàng chăng?

Sáng ra, chàng dậy thì ngoài kia nắng đã lên cao. Người đẹp tang thương không biết bao nhiêu, vì nàng đã tẩy hóa trang lúc chàng vừa ngủ quên, triển lãm gương mặt xanh dờn ra và lối tóc chải rối, tầm phổng bên trong, bị sự lăn trở trong giấc ngủ biến thành một cái ổ quạ, giờ nó rối như là tình hình thế giới chớ không còn rối một cách nghệ thuật nữa.

Bắt buộc phải rửa mặt và chải đầu, Định miễn cưỡng đi ra sau và thấy lũ trẻ ăn xôi, ăn cháo, chàng ngán ngẩm thế sự, làm vội vàng cho xong để rồi ra đi, không bao giờ dám trở lại đây nữa cả.

° ° ° ° °

Chiếc Peugeot ấy, Định phải trả tới bảy chục ngàn [1], hơi mắc, nhưng máy mới làm lại, tất cả các-dét cũ đều được thay, bình mới, mới sơn nữa thì cũng không phải là mua hớ.

Xe lấy hồi mười một giờ là chàng muốn đi gặp bạn ngay. Nhưng nắng quá sợ Lan từ chối thì đau không biết bao nhiêu. Chàng bứt rứt cho tới năm giờ chiều thì quyết định ra đi. Chàng sẽ đưa Lan đi ăn cơm ở ngoại ô có cảnh đẹp, có gió mát, tình cảm của Lan đối với chàng sẽ khác đi.

Nhưng chàng bỗng giựt mình, giờ này Liên còn ở nhà. Nhưng Liên còn ở nhà mặc Liên chớ, Lan đã chẳng được thả lỏng từ bao lâu nay à? Lan đã chẳng được nàng dùng làm quà biếu cho chàng à? Có thể Liên sẽ mừng rỡ lắm mà thấy chàng với Lan đã là đôi bạn thân với nhau rồi, chàng lại chững chạc, bề thế, chớ không phải như là những thằng bạn oắt con khác của Lan.

Nhưng Định nhứt định không để cho Liên biết rằng Lan và chàng đã thân nhau rồi. Cũng vì cái tự ái đực rựa. Dầu cho chàng có chinh phục Lan khó khăn bao nhiêu đi nữa, Liên cũng cứ đinh ninh rằng chàng đã nhận quà. Không, mối tình giữa Lan và chàng không tội lỗi gì cả, nhưng phải nặc danh đối với Liên. Chàng ăn cơm xong, mới ghé nhà bạn, một căn nhà khiêm tốn, nhưng nằm tại mặt tiền đường, đường Nguyễn Thông nối dài.

May quá, Định đã lo lắng vô ích vì sợ Lan đi vắng. Cửa mở lớn, nhà sáng đèn, và Lan đang ngồi đọc báo trên chiếc đi-văng.

Mãi đến lúc chàng đóng cửa xe lại một cách oai phong, Lan nghe tiếng động mạnh mới giựt mình ngước lên trông ra ngoài. Lan chưa thấy chàng, và chiếc xe lạ làm cho nàng ngạc nhiên lắm.

Khi Định xuất hiện ra nơi khung cửa thì Lan càng kinh ngạc hơn, bởi nàng đinh ninh rằng Định chỉ là một thầy ký khiêm tốn mà thôi.

- A, anh! - Lan reo lên, sau nhiều giây ngậm câm vì lạ lùng - Mời anh vào!

Lan mặc sơ mi, quần ta, cả hai đều may bằng vải nhơn tạo màu ngà, nặng mình và dịu như toile-de-lin, và nhờ thế mà nàng xác nhận với Định rằng eo nàng đẹp thật, nhớ những lần nàng mặc đầm, Định có thể ngỡ rằng nàng ăn gian ở điểm nào, mặc dầu lần gặp sau rốt chiếc camisole của Lan cũng rất thành thật.

Định chỉ bước tới một bước thôi, rồi hỏi :

- Lan có bận gì không?

- Dạ không.

- Có hẹn không?

- Dạ cũng không.

- Đi chơi được chớ?

- Rất hoan nghinh.

- Vậy mời Lan đi uống nước.

- Nhưng anh ngồi chớ, Lan còn phải thay áo.

- Không anh không ngồi để cho Lan ngại, không dám trang điểm lâu lắc. Anh thích Lan đơn sơ.

- Đồng ý. Nhưng ít lắm cũng phải tốn năm phút.

- Không, hai phút thôi.

- Cái anh này! Nóng như Trương Phi! À, anh thích em mặc gì?

- Em mặc gì cũng đẹp tuốt hết.

Nhà này không có trẻ con, nhưng cũng có một bà già, Định thoáng thấy đang làm công việc dưới nhà bếp. Có không khí gia đình chớ không phải không khí khách sạn như nhà Thu Mai. Lẽ cố nhiên là phải như vậy, tuy nhiên Định cũng rất thưởng thức cái tự nhiên phải có ấy và chàng nghe cô gái chửa hoang đẻ lạnh thơm hơn Thu Mai nhiều quá.

Chắc là Lan phải nỗ lực ăn mặc tốc hành trong ấy, vì chàng cho Lan hai phút, nhưng vẫn chuẩn bị tính thầm để phải đợi năm phút. Vậy mà mới có ba phút qua là Lan đã bước ra.

- Đẹp! - Chàng chỉ khen có một tiếng thôi nhưng cái tiếng độc nhứt ấy nói rất nhiều.

Lan tươi như hoa, không phải vì tuổi trẻ và trang phục, trang điểm mà vì rằng vui dạ không biết bao nhiêu và Định thấy nàng đẹp hơn mấy lần trước nhiều nhờ vẻ tươi vui ấy.

- Khỏi xin phép ai chớ - Chàng hỏi.

- Dạ khỏi, em đã dặn bà bếp coi chừng nhà là đủ rồi.

Lan ba hồi xưng “Lan” ba hồi xưng “em”. Định đoán rằng nàng chỉ quen xưng tên mà thôi, với tất cả mọi người và rán sức để lối xưng hô, riêng đối với chàng.

Định mở cửa phía trong cho Lan lên trước rồi mới đi vòng qua bên kia.

- Chắc em đã ăn cơm rồi? - Chàng hỏi khi rồ máy.

- Dạ em ăn rồi.

- Vậy ta đi dạo mát thôi em nhé?

- Hay lắm.

Định cho xe chạy và kể lể :

- Anh muốn đến mời em ra ngoại ô ăn cơm, hồi còn thật sớm lận kia. Nhưng rồi anh lại thôi. Anh không muốn Liên biết em với anh quen thân nhau.

- Sao lạ vậy? Lan hơi nghi nghi lo lo. Nỗi sợ ấy chỉ có thể là vì hai người đã có gì với nhau rồi. Thông thường ai cũng phải hiểu như vậy.

- Em không thể nào hiểu được đâu.

Lối trả lời ăn trợt của Định càng làm Lan nghi hơn. Nàng đoán rằng Định không thể bịa láo được, nên đánh trống lấp bằng cái câu có vẻ bí mật ấy.

Thế nên, bỗng dưng sự tươi vui đào ngũ ngay gương mặt của nàng mà Định chưa hay biết.

Định cứ nói huyên thuyên và Lan cứ làm thinh từ đầu mùa chí cuối và khi đậu xe lại trước một hiệu ăn và giải khát hay lắm, chỉ mới khai trương có hai hôm thôi và Định thấy đó là nơi lý tưởng nhứt để họ biết nhau nhiều hơn, một hiệu ăn uống rằm ven sông Bến Nghé vốn của người Pháp, bị bỏ lâu rồi giờ ta khai thác dưới cái tên mới là Ngân Đình, khi ấy Định mới chợt thấy là chỉ có một mình chàng nói thôi.

Chỗ này sáng đèn và chàng day lại thì thấy Lan buồn hiu.

Chàng ngạc nhiên trước sự thay đổi nơi Lan, mới nắng khi nãy đây, không thấy trời kéo mây mà lại sắp mưa.

- Lan! - Định gọi khẽ.

- Dạ.

- Sao lại buồn?

- Không, không có gì hết.

- Chắc em không thích ở đây? Vậy ta đi nơi khác.

Nói xong, Định cho xe rồ máy rồi quanh chữ U để chạy qua bên Tân Thuận.

Thật ra chàng chỉ kiếm cớ để đi nơi khác, làm bộ đoán ý của Lan vậy thôi. Chàng hiểu Lan bất bình về chuyện gì và định tìm nơi vắng vẻ đễ dỗ nàng hơn là ở một nơi đông đảo và sáng sủa.

Chàng cứ làm thinh, cho xe chạy mau và qua khỏi cầu Tân Thuận chàng mới nói :

- Đã là bạn của nhau, thì nên tha thứ nhau những chuyện lặt vặt. Bằng như có nỗi bất bình lớn em nên nói thẳng ra để ta cùng giải quyết là hơn. Anh mến em vì tánh cởi mở của em, nhưng sao em lại bỗng dưng bưng bít như thế này?

Giờ thì Lan đã hết buồn rồi. Nàng cảm thấy là cần dứt khoát nên chịu nói, nhưng vẫn nói dối :

- Em không thích lén lút đánh bạn với anh. Anh là người ơn của gia đình em, sao lại để cho anh phải được công khai đến thăm em.

- Không, em không thể hiểu đâu.

- Không có cái gì mà trí óc em không thể không hiểu. Em không biết thì có. Nhưng lối tránh né giải thích của anh lại chọc cho em muốn biết, và giờ nghi ngờ, nên em nghĩ lung tung chớ không có buồn gì hết.

- Em nghi ngờ gì?

- Rất dễ hiểu quá. Không sao mà thái độ của anh làm cho em nghi ngờ rằng giữa anh với chị Liên đã có gì. Như thế cũng chẳng tội lỗi gì. Chính đã có gì với chị Liên còn muốn chèn ém như thế này mới là không tốt.

Em muốn biết sự thật. Nếu sự thật là thế thì ta lại càng nên công khai giao thiệp với nhau để em tránh tiếng không hay và để ngăn anh làm xằng.

Định nghe nhẹ nhõm cả người và cho xe chạy vùn vụt. Chàng cười ha hả mà rằng :

- Em quên hết chuyện trước. Chính em đã thú thật rằng khi nghe lõm bõm câu chuyện, em đoán được cái gì trong đêm kinh khủng đó. Và em cũng đoán đúng một điểm là anh đã từ chối đề nghị của Liên. Như vậy làm thế nào có gì giữa Liên và anh được!

Lan cũng sực nhớ lại những chi tiết đó rồi tươi cười trong bóng tối, Định không thấy nhưng biết được ngay và Lan khen :

- Gió mát quá! - Nàng nói bằng một giọng rất vui vẻ.

Xe qua khỏi chợ Phú Xuân rất xa. Định cũng nghe gió mát lắm vì gần tới mũi Nhà Bè rồi. Chàng yêu đời ghê vì Lan đã nhận sự lén lút. Nàng chỉ đòi công khai vì nghi chàng đã tằng tịu với Liên, không muốn hai chị em có chung một người nhơn tình mà thôi.

Con đường đã tới chỗ tuyệt đẹp. Đằng xa kia là sông rộng, tuy trời tối, Lan vẫn biết đó là sông vì mặt sông ban đêm cũng hơi sáng vì phản chiếu trời sao. Họ xuống xe, đậu lại bên đường rồi đi bộ ra tận mũi đất, nơi mà con đường như rơi ngay xuống sông. Định đề nghị :

- Ta còn no, nhưng nên ăn bậy vài con tôm nướng để lấy chỗ ngồi cho mát nghen em?

- Tùy anh.

Người vùng này họ đặt bàn ghế la liệt ở những bãi đất ven sông và bán năm bảy món ăn, rượu với các loại nước ngọt.

Định gọi trước hai chai nước cam, rồi hỏi Lan :

- Nếu anh muốn đưa em đi dạo mát ở ngoại ô xa, rồi ăn cơm ở đó luôn thể, thì làm thế nào, vì Liên kỳ đà, bất tiện quá?

- Ừ thật là mất tự do cho anh. Anh phải báo trước ít lắm là hăm bốn tiếng đồng hồ, giống mời khách quá không còn thú vị gì hết. À, sở anh có điện thoại chớ?

Định bối rối quá. Dĩ nhiên, sở chàng có điện thoại, nhưng chàng không hề tới sở và chàng cũng chẳng biết sở ở đâu. Chàng liên lạc với thượng cấp trực tiếp của chàng, một người xưng là Thiếu tá Bân, trên lầu của một cửa hiệu sửa tủ sắt ở Chợ Cũ. Nơi đó cũng có điện thoại nhưng không thể dùng để nói chuyện.

- Anh chạy áp phe, nhưng muốn dùng điện thoại của hãng nào cũng được. Có lẽ em cũng chỉ cọp điện thoại của bạn hữu mà thôi. Như vậy ta khó lòng mà gọi nhau.

- Không khó. Muốn nhắn em cái gì cấp bách cũng được, anh cứ gọi số 22.048, đó là điện thoại tư gia của con Minh bạn em. Anh cứ nhờ nó nói lại với em là anh cần gặp em giờ nào đó trong ngày có khẩn cấp thì nó chạy đi tìm em ngay. Chỗ hẹn là hiệu Brodard, nhưng khỏi cho nó biết chỗ ấy.

- Rất đồng ý. Nhưng nếu nó lại đi vắng?

- À, còn cái điểm đó nữa. Nhưng nó không hề đi đâu trước 9 giờ sáng.

- Vậy thì cũng tạm được.

Định phục dịch cho bạn để tránh cho nàng khỏi nóng tay và bẩn tay.

Lan nghe rất thích được phái nam săn sóc. Nàng không hề đi ăn với ông Mạnh, còn với lũ bạn trai đồng lứa của nàng thì chúng nó bất kể. Chúng nó bảo rằng nữ lưu đã đòi nam nữ bình quyền thì có lên xe buýt, rán mà chen lấn để giành chỗ ngồi, lấn không lại người ta thì rán mà đứng chớ đừng có mong ai nhường chỗ.

Xe buýt đã vậy thì ăn là chuyện dễ quá, chúng nó lại càng không hề giúp đỡ. Chúng nó tuyên bố bôi xóa một cách vĩnh viễn hai tiếng “nịnh đầm” trong hành lý ngôn ngữ của chúng nó, và đứa nào nịnh đầm bị gọi là ông cụ.

Lan đã nhìn nhận rằng thái độ của chúng nó hữu lý và công bình, nên không hề bất mãn. Nhưng giờ nàng mới nghe rằng, nếu cuộc đời mà như thế thì bớt đẹp đi nhiều quá.

Nàng bỗng dưng thấy rằng phụ nữ dầu sao cũng cứ là phụ nữ, với tất cả đặc tính riêng biệt của phụ nữ và cứ thích được nam phái phục dịch. Cố làm đàn ông chỉ thiệt cho mình, vì cái bọn ba gai bây giờ chúng nó quan niệm như vậy, mình không cãi vào đâu được hết, thì đừng hòng mong ai vị nể, giúp đỡ phục dịch nữa.

Thật là oái oăm cho phụ nữ Việt Nam, mấy ngàn đời bị làm nô lệ cho nam phái, nay vừa tập tành làm đàn bà, làm đầm để được nam phái nịnh, đâu có mấy năm ngắn ngủi, thì lại mất cái ưu thế ấy ngay, tuy không trở lại tình trạng nô lệ xưa, nhưng “bị” ngang hàng với đàn ông cũng chẳng sung sướng gì cho lắm.

Ăn xong con tôm đầu, Lan nói đùa :

- Nãy giờ anh chỉ tính chuyện tìm Lan, mà không hề xét trường hợp Lan tìm anh. Chắc anh không muốn Lan tìm anh, sợ Lan đụng đầu với ai hử?

Định cười lên hả hả một lần nữa rất thích chí :

- Là tại anh không dám mong ân huệ đó ấy chớ. Với lại hễ tối là anh đi.

- Anh ra đi hồi mấy giờ?

- Hồi bảy giờ. Đi ăn cơm ấy chớ cũng chẳng đi đâu, nhưng rồi thế nào cũng gặp anh em rồi đi luôn, em khó mong gặp anh.

- Có gì mà khó, Lan sẽ đến trước bảy giờ như hôm nọ là chụp được anh. Chỉ lo có người trong ấy.

- Không bao giờ có ai cả. Nè, Liên có bao giờ làm áp lực cho em đến thăm anh lần thứ nhì hay không?

- Không. Em đoán rằng chị Liên si anh.

- Kha... kha... gì làm cho em đoán như vậy?

- Từ ngày ấy đến nay, chị Liên buồn bã cả ngày, trông đến tội nghiệp.

- Có lẽ Liên bị ai cho trợt vỏ chuối.

- Không, nếu chị ấy mà có nhơn tình là em biết ngay.

- Làm sao em biết được?

- Ban ngày chị ấy nằm nhà luôn. Còn ban đêm thì nửa tiếng đồng hồ sau khi các vũ trường đóng cửa là chị ấy đã về tới nhà.

- Điều đó cũng chẳng chứng tỏ gì. Có thể Liên đang si người khác.

- Không thể có chuyện ấy. Trước ngày đó, chị ấy không buồn bực mà chỉ lo lắng vì em thì có. Nhưng sau ngày đó thì chị ấy như kẻ mất hồn. Không lẽ mới gặp anh nào có một ngày mà si đậm đến như vậy.

- Biết đâu? Tiếng sét ấy mà! À, còn chồng Liên đâu?

- Anh ấy qua đời sáu năm rồi.

- Anh trẻ hơn Liên nhiều quá thì chắc Liên xem như em nhỏ. Chính em đã chẳng coi bọn đồng lứa với em là trẻ con à?

- Qua cái tuổi nào đó rồi, người con trai biết kinh nghiệm sống thì hết trẻ con nữa, cho dẫu y trẻ hơn người đàn bà đến mười tuổi.

- Không lẽ bọn đồng lứa với em đều thiếu kinh nghiệm hết ráo?

- Anh đừng tưởng hễ lũ nó đã gần gũi với con gái được một vài lần rồi là có kinh nghiệm đâu. Lũ nó không biết sự bền chí là cái gì hết, dễ dãi thì sự tấn công chớp nhoáng của lũ nó có kết quả liền, nhưng nếu gặp một thành trì kiên thủ thì chúng nó vụng về trông buồn cười ghê lắm.

Lan chỉ ăn hai con tôm thôi và kêu no lắm. Mặc dầu được bạn phục dịch nàng vẫn bẩn tay sơ sịa.

- Ở đây họ lôi thôi lắm, không có nước cho ta rửa tay nữa.

Định nói rồi, vừa đứng lên vừa rút khăn mu-xoa ra đi lại mé nước. Nước đang lớn đầy “mà” nên chàng chỉ cúi xuống là nhúng khăn được, vắt ráo rồi bước trở lại trao cho Lan.

Giây lát sau, chàng chùi tay chàng cũng chính bằng chiếc khăn đó, và không thể cất một chiếc khăn ướt được, chàng vứt luôn xuống sông.

Lan cười mà rằng :

- Nếu anh không có chùi tay anh bằng khăn ấy, em ngỡ rằng anh đã nhờm tay em.

- Cô hay ngộ nhận lắm đấy nhé. Hồi nãy, nếu cô không có ngộ nhận, không có buồn ta đã ghé Ngân Đình có phải là sạch sẽ hơn không.

- Em đâu có buồn.

Lan cố đính chánh cái tin tưởng của Định rằng nàng đã buồn, sự cố ý thấy rõ quá và nhờ vậy mà Định lại thấy rõ được điều khác là tự ái của Lan to lắm, nàng không muốn thú nhận đã yêu Định một cách gián tiếp bằng nỗi buồn ấy.

“Ừ, nàng có yêu mình, nàng mới phải buồn, khi ngộ nhận rằng mình đã yêu Liên”.

Định nghĩ như vậy rồi nghe sướng mê tơi, không phải vì được Lan yêu như vậy mà vì lẽ khác. Cả hai đứa đều là hai cây tự ái, hai cây kiêu hãnh trên đường tình, cô thì yêu mà không chịu thú nhận, còn cậu thì chỉ thích chinh phục thôi, chớ không hả miệng hứng trái chín rụng.

Tự ái đực rựa của chàng sẽ được thỏa mãn vì chàng sẽ phải cam go chiến đấu trong cuộc chinh phục. Chàng sướng là vì vậy.

Lan là gái đã hoen ố - ít lắm là về mặt xác thịt - nàng lại bị chị nàng làm quà biếu chàng. Như thế Lan không đáng giá cho chàng yêu. Nhưng chàng lại muốn yêu Lan, thì chỉ có sự kiêu hãnh của Lan mới xóa được chỗ thiếu điều kiện của nàng mà thôi, bởi vì sự kiêu hãnh ấy cho chàng có dịp chiến đấu để chinh phục mà bọn đực rựa rất thích, lại cứu vãn được hoen ố của Lan về mặt tinh thần; không, Lan không phải là một cô gái dễ dãi, “cho” bừa bãi đâu, Lan xứng đáng một mối tình lớn.

Đây là một hiện tượng lạ lùng nhứt trong đời tình cảm của con người. Cũng vẫn cứ là cô gái ấy với tâm hồn ấy, với cái dĩ vãng không được nhẹ nhàng bao nhiêu ấy, mà chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi, nàng đã biến ra khác hẳn rồi, trong lòng một người con trai đã biết không sót một ly về cuộc đời thầm kín của nàng.

Người con gái phải hơi hơi bí mật một tí mới được con trai yêu, nếu các cô mà không bí mật hoàn toàn được. Tò mò là bản chất của đàn ông, họ tìm thấy trong sự khám phá một thú vị vô song. Bí mật về tâm hồn, bí mật về dĩ vãng, bí mật về thân thể, ba thứ ấy mà tiết lộ cả ra, các cô không còn sức quyến rũ rào nữa cả.

Nam phái họ đi xem thoát y vũ, không phải vì cái pha cuối cùng mà họ đã dư biết, mà chính vì những pha đầu, kế tiếp nhau mà trải qua, những pha ấy cho họ cái ảo tưởng rằng, họ đang khám phá.

Cũng cứ vì những lẽ ấy mà con gái Âu-Mỹ ngày ray, không được yêu bao nhiêu mà chỉ được thèm muốn qua đường thôi, bởi họ đánh bạn với con trai dễ dàng quá và phơi bày thân thể của họ ra trắng trợn quá lắm, khiến bên nam đã thường phải than thở: “Than ôi, thời thơ mộng xưa, mà các cô khuê môn bất xuất, các cô mặc kín từ cổ tới gót, thời thơ mộng ấy nay còn đâu!”

Lan đã bị phơi trần ra, từ nghĩa đen đến nghĩa bóng, dưới mắt Định ngay từ phút đầu mà cô cậu biết nhau, thì nếu Lan không có được một sắc đẹp ngoại hạng, chắc Định không buồn áp lại nàng.

Gặp lại rồi, có lẽ rồi cũng chẳng đi tới đâu, nếu nàng không kiêu hãnh.

Có phải chăng đó là thủ đoạn của thiếu nữ này để cứu vãn những cái đã mất rồi, nơi tâm trí Định?

Không. Chỉ trong vòng có mấy tháng mà Định đã sống bằng năm, bằng mười một người con trai thường, đã biết quá nhiều về chuyện đời và lòng người thì không thể nào mà một thiếu nữ mười bảy tuổi lại cao tay ấn hơn chàng nổi. Nàng kiêu hãnh thật sự và thật tình.

Thình lình có tiếng nhạc rất to ngoài sông. Đôi bạn ngước lên thì thấy một chiếc tàu treo rất nhiều dây đèn màu, đang trở đầu để đổi hướng mũi tàu quay về hướng thành phố.

- À, tàu Bạch Tuyết! - Lan nói.

Định chưa biết tàu đó là gì, nên hỏi :

- Tàu gì vậy Lan?

- Cách đây ba tháng, ai đó không rõ, đã có sáng kiến dùng chiếc tàu cũ ấy để chở khách dạo mát trên sông Bến Nghé, từ bến Bạch Đằng ra đây, mỗi chiều mấy bận, có lẽ chuyến này là chuyến chót của họ.

- À, hay quá, mai mốt ta đi chơi dưới sông Lan nhé.

- Thôi em đã ngấy rồi.

- Lạ, một trò chơi mới bày ra có ba tháng mà em đã ngấy rồi? Bộ em đi thường lắm hả?

- Không, em ngấy tại chị ba. Thật ra, em chỉ đi có hai lần thôi.

- Sao Liên lại làm cho em ngấy?

- Lần đầu em với chị ấy đi một mình, nghĩa là không có người lạ mặt xen vào. Em không thấy thú lắm, vì khách quá đông, ồn ào như vậy thì...

- Hình như là tuổi trẻ thích ồn ào mà? - Định nói như một ông già.

- Ừ, nhưng chỗ ồn thì cần ồn, còn chỗ yên tĩnh như đi chơi mát trên sông, phải cần tịnh chớ, ồn thì không còn gì nên thơ nữa hết.

“À, thì ra Lan không quá ham sống ồ ạt như bao nhiêu cô gái 17, 18 khác, họ chỉ cách mình có năm, sáu tuổi, mà như là thuộc vào thế hệ khác, mình theo không kịp nên hơi sợ họ. Lan còn biết thích sự yên tịnh phần nào, thích phần nào vẻ thơ mộng của cảnh vật, của thiên nhiên, tức còn gần gũi mình”.

- À, - Định hỏi lại - anh chận lời em mãi, thành ra anh chưa được biết tại sao em lại ngấy.

- Lần thứ nhì, thằng Thiên, thằng bạn trai của em, nó tới rủ em đi, em từ chối. Không hiểu tại sao chị ba chỉ lại nài nỉ em đi, gần như là ép buộc, em phải làm vui lòng chị ấy, vì chỉ cũng đi, em ngỡ chỉ ưa đi chơi sông lắm, không nỡ từ chối nữa. Nhưng em giống như một đứa trẻ bị bắt phải ăn một món mà nó không ưa, ăn rồi, từ đó, thấy món ấy là nó nghe buồn nôn.

Định thừ người ra, rồi nghĩ ngợi lung tung. Chàng hơi hơi tin rằng khi Lan nói Liên si chàng là nàng chơn thật, chớ không phải nói đùa.

Liên sống trong không khí trẻ trung của một hộp đêm, nên ảo tưởng làm cho nàng quên mất rằng nàng già, và dĩ nhiên tình cảm của nàng nghiêng về hạng người trẻ tuổi.

Sự nài ép đứa em gái nàng, bắt nó chơi mát trên sông với nàng, nhứt là với một bạn trai trẻ tuổi của nó, là một hiện trạng tâm lý mà khoa học gọi là “sống qua trung gian” (Vivre par personne interposée).

Vâng, nàng muốn sống với tuổi trẻ, đi ra ngoài với tuổi trẻ, nhưng không đủ điều kiện để được họ mời, nên nàng phải ké hân hạnh của Lan. Trong lúc đi chơi như vậy, nàng có ảo tương rằng nàng đi với một người bạn trai trẻ của chính nàng.

Đôi khi người ta “Yêu qua trung gian” nữa. Một người bạn nhạc sĩ của chàng đã tâm sự cho chàng nghe một chuyện lòng rất kỳ thú của hắn.

Có lần hắn yêu một cô gái học trò. Hắn đẹp trai, lại tài hoa, chỉ phiền là hắn đã có vợ rồi.

Cô nữ sinh cũng rất cảm tình với hắn, nhưng cô ta dè dặt và tìm cách lánh mặt chỉ vì tình trạng gia đình của hắn, còn cô nọ, thì không thích phiêu lưu.

Cô nữ sinh có một người chị đã lớn tuổi, chồng con đùm đề. Bà chị biết tất cả, biết anh chàng nhạc sĩ đã có vợ, biết hắn thầm yêu em mình, biết em mình muốn tránh. Vậy mà bà cứ sắp đặt cho hai người gặp nhau.

Bà ta giấu chồng rằng anh nhạc sĩ đã có vợ, để cắt nghĩa được với chồng những lần bà ta tổ chức đưa cô cậu đi ăn, đi nghe nhạc, hoặc đi chơi mát ở các ngoại ô xa. Ừ, đời bây giờ con gái khó gả lấy chồng, thì khi có một cậu nào gắm ghé con em ta, thì ta phải thộp chắn ngay, miễn là ta phải đi theo mà coi chừng hai đứa nó. Ấy, bà ta giải thích với chồng như vậy.

Người đàn bà bốn con ấy, bằng lòng vui sống như vậy trong nhiều năm, không bao giờ khiêu khích người con trai đó cả, nhưng thấy rõ là bà ta hạnh phúc vô cùng trong suốt thời gian đó.

Ấy, bà ta đã “Yêu qua trung gian”, ngoại tình trong tinh thần vậy.

Đôi bạn lên xe để về thành phố vì gió ở mũi Nhà Bè mạnh quá, mà Lan thì mặc Camisole, không chịu lâu được ngọn gió này. Với lại, “đi dạo mát” chỉ là một lối nói thôi, chớ thật ra, họ chỉ cần trò chuyện với nhau tự do hơn ở nhà thôi.

Khi xe chạy ngang qua quán “Cháo cá chìa vôi”, thình lình Lan hỏi :

- Anh có khinh Lan lắm không?

- Đâu có, sao Lan hỏi vậy?

Lan không đáp. Nàng hỏi vậy vì kinh nghiệm bản thân của nàng cho nàng biết rằng hễ nàng mà đi dạo mát với một người bên nam phái như thế này, bất luận kẻ ấy ở vào tuổi tác nào, 17 hay băm ba, thì rồi thế nào người ấy cũng tán tỉnh nàng hay tỏ tình với nàng, mà mấy thằng già lại càng tệ hơn mấy thằng đồng lứa với nàng nhiều, mấy thằng trẻ thấy dấu hiệu gì, mới ngộ nhận, tưởng được nàng khuyến khích lên mới tấn công, còn mấy thằng già, hễ đi với chúng nó là chúng nó tưởng là cầm chắc trong tay rồi.

Nàng nghĩ đến mấy người lớn tuổi bằng những tiếng “mấy thằng” và “chúng nó”, vì nàng đã biết cái bộ mặt thật của lũ ấy rồi, bên ngoài coi nghiêm trang, đứng đắn thế chớ lũ ấy bẩn thỉu về chuyện yêu đương, chịu không được.

Kinh nghiệm đó làm cho nàng ngạc nhiên lắm mà nhận thấy rằng Định không hề tán sơ nàng nữa chớ, đừng nói là tỏ tình.

Lan không đáp, lại cắt nghĩa những điều mà nàng cho là rất cần nói ra, để Định bớt khinh nàng :

- Chị ba chỉ không may rồi lại bị lây nhơn sinh quan của thời đại nên em mới hỏng.

Định không chú tâm tới sự kiện hỏng hay không hỏng của Lan, nhưng rất ham nghe về Liên mà chàng không dửng dưng như trước được nữa. Chàng hỏi :

- Liên không may làm sao?

- Chỉ góa bụa cách đây ba năm, tức năm chỉ hăm bảy. Nhưng chỉ còn trẻ đẹp quá. Không may là ở chỗ đó.

- Anh tưởng góa bụa mà còn trẻ đẹp là may mắn lắm đó chớ.

- Anh quên rằng em đã đưa ra hai sự kiện hay sao? Còn sự kiện chị ấy góa bụa năm chị ấy hăm bảy.

“Còn trẻ đẹp, chỉ còn ham “sống” và còn cần tình yêu. Nhưng những người đàn ông cùng lứa với chỉ thì chưa ai góa vợ hết, hoặc nếu chưa cưới vợ thì họ cũng chẳng cưới góa phụ, vì họ cưới con gái 18 được kia mà. Đó là cái không may của chỉ. Nếu chỉ đợi mười năm nữa hãy góa chồng, sẽ có ngay những ông góa vợ làm bạn với chỉ...”

Định cười ha hả cãi :

- Thì bây giờ, chắc cũng có khối ông góa vợ muốn cưới Liên.

- Nhưng họ già hơn chỉ nhiều quá.

- À, ra vậy.

Lan giải thích tiếp :

- ... hoặc nếu chị ấy góa chồng năm chị ấy hai mươi mốt, rồi giấu mất tình trạng góa bụa của chỉ, chỉ cũng đã được con trai cưới.

- Nhưng tại sao Lan chỉ nói đến chuyện “cưới” mà không nói chuyện “yêu”. Hiện giờ đang có người đồng lứa với Liên và yêu Liên chớ.

- Không thể có. Bọn ba mươi, họ còn điều kiện yêu 18, 20 thì họ không yêu chị ba làm gì.

- Nếu anh yêu Liên? - Định hỏi đùa.

- Thì anh là một người đặc biệt và em sẽ giúp anh.

- Sao lại đặc biệt?

- Anh biết thưởng thức một nhan sắc mà bất kể những chuyện không ổn khác, như tuổi tác chẳng hạn, mối tình của anh không phải tầm thường đâu. Nhưng nói đùa hay nói thật đó?

- Nửa đùa nửa thật.

- Như vậy thì nên nghe lại lòng anh xem sao. Em đã nói em cảm giác rằng chỉ si anh.

- Khỏi nghe. Anh không ham làm người đặc biệt.

- Thì thôi vậy. Nhưng anh cứ ngắt lời em mãi.

- Anh xin lỗi em.

- Ấy đó, không may của chỉ là như vậy đó. Chỉ lại bị lây nhơn sinh quan của thời đại là hoảng hốt sợ xuân tàn...

- Hình như là người xưa cũng có hoảng hốt kia mà.

- Có. Người xưa đã hát:

“Ngồi buồn lo bảy lo ba, Lo cau trổ muộn lo già hết duyên”.

Nhưng họ không hoảng hốt thái quá như đời bây giờ. Hốt hoảng, chị ấy cứ làm đỏm, làm dáng, tốn tiền nhiều hơn là ăn ở nữa, và chẳng những nêu gương không hay cho em, chỉ còn tập em làm đỏm, làm dáng, cho em học nhảy, thả lỏng em.

- À, điểm đó thì anh không hiểu.

- Có gì đâu mà không hiểu. Chỉ thương em đó, nhưng thương bằng một tình thương kỳ cục chỉ sợ em sẽ không may như chỉ nên muốn em hưởng cuộc đời kẻo hoài. Em mà không bị ông Mạnh, em cũng yêu đương bừa bãi, nghĩa là cũng đã hỏng.

Xe đã qua khỏi cầu Tân Thuận và kể như đã vào thành phố rồi.

- Rất tiếc!

Định chỉ nói khẽ với chính chàng thôi, nhưng Lan nghe được, nên nàng cũng phụ họa :

- Ừ, thật đáng tiếc.

Định giựt mình vội cải chánh :

- Không, anh nói chuyện kh?