- 9 -
- 9 -
gày tòa xử, cô Liên nhơn chứng không có mặt, nhưng cô Liên người tình chưa bao giờ được yêu của bị can thì vẫn ngồi trong phòng xử, ở hàng ghế chót trá hình làm một người đàn bà cao niên và hơi bình dân.
Định trắng hơn trước vì ở trong chỗ trập lâu ngày và chàng đã lên cân, vì sức lực không được tiêu xài, cứ ăn no rồi nằm chớ không được ra ngoài chút ít như các phạm nhơn đã lãnh án.
Một tiếng đồng hồ sau khi hỏi lại một cách chánh thức và công khai bị cáo những điều đã hỏi rồi trong các cuộc điều tra, người ta gọi nhơn chứng thứ nhứt, cô Huỳnh thị Liên.
Trên hàng ghế báo chí và hàng ghế nhơn chứng phía trước hết, không có bóng người phụ nữ nào cả. Mặc dầu vậy, theo thủ tục người ta cũng nhìn qua khắp phòng, làm bộ như tìm người ấy, và gọi to tên người ấy mấy lần.
Nhưng người đi xem xử không biết thủ tục đó, cũng ngỡ cô Liên đang ngồi đâu trong phòng, nên cũng quay ra sau mà tìm kiếm khiến Liên hết cả hồn vía.
Nhưng may quá, sự trá hình của nàng làm theo lối tài tử cũng gạt được tất cả mọi người, không ai nhận ra nàng cả.
Phiên tòa không bị đình lại vì sự thiếu mặt một nhơn chứng quan trọng, bởi nàng đã trả lời trong tất cả các cuộc điều tra, từ cuộc điều tra sơ khởi của cảnh sát tư pháp, đến cuộc điều tra của biện lý, đã tỏ thái độ hợp tác.
Tuy nhiên, không vì thế mà tòa án xử xong trong một buổi đâu. Phiên xử này kéo dài đến hai ngày và kết quả là Định bị kêu án ba năm cấm cố, gần đúng như lời tiên liệu của luật sư Thịnh.
Liên nhìn người con trai mà nàng yêu hơn bao giờ cả, lần cuối cùng, trước khi hắn bị đưa ra xe bịt bùng để trở về khám, rồi thong thả ra về.
Định đã khai:
- “Thưa ông Chánh án, con chinh phục cô Liên ấy hơn ba tháng mà không được, nhưng con vẫn cứ yêu cô ấy, mà có lẽ còn yêu nhiều hơn buổi đầu nữa, chính vì không được.
Con chưa nản chí, chưa bỏ cuộc, thì thấy một ông khách lạ mà sau đó con mới biết rằng đó là nhà doanh thương Nguyễn văn Mạnh, thấy ông ấy được cô Liên tiếp đón bằng một cái mỉm cười, có lẽ chỉ là một nụ cười xã giao mà thôi, nhưng con chưa kinh nghiệm, ngỡ cô Liên có cảm tình với ông ấy, hoặc đã yêu ông ấy rồi cũng nên. Vì thế mà con nổi ghen lên, quyết hạ nhục tình địch, nên mới bước lại gây sự với ông ấy, chớ ông ấy tuyệt nhiên không hề biết đến con.
Muốn hạ nhục ông ấy, con lại bị ông ấy hạ nhục bằng cái tát tai, vì vậy mà trong cơn nóng giận không kịp suy nghĩ của tuổi trẻ con đã hành động như một người điên.
Con nhận hết tội lỗi trong vụ rày, chỉ có con là có tội, con không hề bị ai khiêu khích, tòa xử sao, con chịu vậy”.
Lời khai trong đoạn đầu đối với Liên thật là láo khoét, nhưng rất ổn đối với mọi người khác. Tuy nhiên vì quá si tình và Liên tự gạt gẫm lòng nàng, và cứ nghe rằng Định nói thật và quả chàng đã dày công chinh phục nàng mà chưa được, và nàng xóa mất hẳn đề nghị trả ơn của nàng, nơi trí nàng.
Chiều hôm nay, nàng tới văn phòng luật sư Thịnh ở đường Công Lý để cảm ơn ông ấy, và nhờ ông ấy lần cuối cùng về cái việc vào đơn xin “nuôi” bị can bây giờ đã là phạm nhơn rồi.
Tuần lễ sau, Liên chuẩn bị và có làm, nàng mới hiểu những lời than của bao nhiêu bà vợ của những người ngồi khám.
Các bà ấy nói: “Nó tốn không tưởng tượng được. Nuôi một ông chồng ở ngoài, không có nghề nghiệp, sẽ bằng năm lần nuôi ông chồng trong khám. Cho mấy ổng ăn cực mình không nỡ, ở nhà vợ chồng mắm muối có nhau, chớ các ổng mà vào trong đó thì mình cứ luôn luôn nghĩ đến gà rô ti cho họ, thịt heo quay, sữa, phó mát, bơ, sô cô la, mà có phải nuôi một miệng ăn đâu! Những ngày mình chưa nuôi, chồng mình ăn của người khác, thì giờ được mình nuôi, chồng mình phải đáp nghĩa, không phải với người khác ấy, vì người ta đã được nuôi rồi, mà đáp nghĩa gián tiếp, để giúp những người trơ trọi không họ hàng hoặc bà con tới trễ”.
Trong lần này, Liên đã tốn đến sáu trăm bạc mà mỗi tuần hai lần như vậy một tháng chạy ngót năm ngàn bạc rồi, đủ nuôi sống một gia đình tư chức đông con.
Nhưng Liên không tiếc tiền, lại còn mua sắm một cách sung sướng, những món khô như là sô cô la, phó mát. Những món phải ăn hết ngay như thịt quay, bồ câu rô ti, nàng chọn lựa với tất cả lòng thương của nàng.
Liên có quen với một cô, chồng cô buôn á phiện, cô ấy phải dọn nhà đến trước khám, ở đó và bán quán cà phê để nuôi chồng cho đỡ tốn hao. Cô ấy nuôi gà sau nhà, và cứ cho chồng ăn gà rô ti với bánh mì mãi từ năm này đến năm khác, coi cũng bảnh lắm, nhưng chẳng tốn hao, lại còn khỏi tốn tiền xe đi về mỗi tuần bốn bận, khỏi phải mắc mưa vào mùa mưa, dang nắng vào mùa khô, và khách của quán chính là những bà vợ đi nuôi chồng, họ vào ngồi tạm cho đỡ mỏi, uống nước cho đỡ khát, mua thêm vài ổ bánh mì hoặc một gói bánh ngọt.
Công gì của Liên cũng chẳng tiếc, chỉ lo đụng đầu với một cô gái nào ấy thôi và nàng sẽ chết giấc nếu rủi ro ấy mà xay ra.
Liên hồi hộp không biết bao nhiêu lúc được chờ ở cuối đường Hòa Hưng, con đường tuyệt đẹp, độc nhất của đô thành Saigon, đi tới đó rồi phải trở ra, hoặc nằm luôn nơi đó, chớ không tiến xa hơn được, hay có kẻ chỉ tiến đến pháp trường mà thôi.
Có một người thứ nhì nữa cũng hồi hộp ghê lắm. Người ấy đã nhờ luật sư Thịnh cho biết có một thiếu phụ lo cho hắn, và hôm nay được khám đường báo trước rằng sẽ có người đến thăm “nuôi” hắn, hắn đã biết người này là người kia rồi, nhưng hắn vẫn cứ lo lo, không biết lo cái gì. Hắn có tịch, cái tịch yêu em của người ấy mà cứ giấu diếm, hắn lo người ấy đã biết sự thật rồi, vì hẳn Lan đã trở về với chị nàng để thú cả mọi lỗi lầm.
Nhưng Liên biết, Liên sẽ làm gì chàng? Không làm gì được cả, vậy mà Định cứ lo sợ. Đó là nỗi sợ của người còn biết phân biệt cái phải, cái trái, sợ bị trách cứ, trách cứ không giết được chàng, vậy mà chàng cứ lo.
Chàng đinh ninh rằng Liên đi thăm với tư cách chị vợ, Lan còn trẻ quá nên không được phép vào thăm chăng?
Mãi cho đến lúc hai đàng giáp mặt nhau, qua cửa chấn song sắt, Định mới biết rằng Liên vào thăm chàng với tư cách cá nhân: nước mắt Liên ràn rụa sau tiếng gọi “anh” nghẹn ngào:
- Em!
Định cũng nghẹn ngào gọi lại Liên như vậy rồi không nói gì nữa cả. Chàng xúc động vô cùng trước tình yêu rõ rệt của Liên, và mặc dầu không yêu Liên, chàng cũng nghe thương mến người góa phụ này vô cùng.
Lạ quá! Sao giờ Liên lại trẻ đẹp hơn trước nhiều quá? Định không thấy rằng nàng cao niên hơn chàng, nên mới gọi nàng như vậy, vì quá cảm động mà vì chàng có ảo tưởng rằng họ đồng lứa với nhau.
Có phải chăng là vì nằm khám trên ba tháng, chàng không hề thấy một “bóng hồng” và thiếu thốn đàn bà, chàng giống một kẻ đói được dọn cho ăn một da thịt bầy nhầy, mà cũng cứ nghe thấy dĩa thịt ấy ngon quá sức ngon?
Chắc cũng có như vậy, nhưng cũng vì Liên đã nỗ lực “dọn” cho trẻ ra. Cái ngày mà nàng đến nhà Định để đề nghị dâng trọn thân thể và linh hồn cho chàng, ngày ấy nàng đang bê bối việc gia đạo, nên điểm trang không đúng mức, ăn mặc không có nghiên cứu.
Giờ thảnh thơi rồi, nàng chợt nhớ ra khuyết điểm của mình, nên mới vận dụng tất cả hiểu biết về hóa trang của nàng và nàng thành công rực rỡ. Cho đến bộ y phục nàng cũng cân đi nhắc lại bốn năm đêm và rốt cuộc chọn bộ y phục trắng tinh của nữ sinh.
Nàng lại bỏ lối tóc thiếu phụ, hôm qua đi làm tóc lại như con gái mới lớn lên, trông hơi chướng nhưng vẫn có hiệu quả, nếu người ta không biết được tuổi tác của nàng.
Định tự trấn tĩnh trước rồi hỏi:
- Em vẫn mạnh?
- Dạ.
- Em có bị lôi thôi gì về vụ này hay không?
- Dạ không.
Định rất muốn biết tin tức về Lan, nhưng chỉ dám hỏi một câu rồi thôi:
- Còn em Lan, cũng mạnh chớ?
- Dạ, nó cũng như thường.
Liên không biết giữa Định và Lan có gì, không hề có ác ý muốn phân hóa hai người ấy, nhưng sợ Định biết chuyện Lan bỏ nhà đi thì không hay chút nào, nên mới đáp láo như vậy.
Định an lòng, vì Lan cũng không bị rắc rối, vì Lan đã về nhà với chị, yên nơi yên chỗ rồi. Tuy nhiên, chàng cứ còn chưa được thỏa mãn, vì chàng không biết lòng Lan đối với chàng ra sao, từ ngày Lan ngộ nhận.
- Ngoài ra, không có gì lạ chớ?
Câu hỏi này của Định có vẻ tổng quát để chấm dứt màn thăm, nhưng chàng có ý chọc cho Liên xì ra cái gì về Lan.
- Dạ, em đã thôi việc một tuần lễ sau đó.
- Vậy à? Rồi em đi làm ở đâu?
- Còn rằm ở nhà. Khó kiếm chỗ làm lắm.
- Trời ơi! Tại anh đã hại nhiều người quá.
Định gần như mếu khi nói ra câu trên đây. Chàng đau xót ghê hồn mà nghĩ đến bao nhiêu cuộc đời tan nát vì chàng: vợ ông Mạnh, con ổng có thể sẽ hỏng vì người gia trưởng vắng mặt vĩnh viễn. Lan tan nát cõi lòng vì sự phản bội của chàng mà Lan tưởng tượng ra, còn Liên thì mất sở.
Liên lau lệ rồi hỏi:
- Trông anh khỏe mạnh hơn trước, nhưng về tinh thần, anh có khổ lắm hay không?
Định thở dài:
- Anh còn bị khủng hoảng nặng, không biết mình khổ hay không khổ nữa.
- Như vậy là anh khổ lắm đó. Nếu lời nói của em mà giúp anh lấy can đảm lại được, thì xin anh ghi nhớ cho rằng nếu phải đợi anh năm năm, em cũng sẵn lòng đợi.
- Anh rất cảm động và đội ơn em không biết tới bao giờ.
- Anh ơi!
- Chi em?
- Sao hồi đó, anh không nói?
Câu hỏi của Liên rất là lờ mờ vậy mà Định vẫn hiểu được rằng: “Anh yêu em đến giết người, sao anh không nói ra, để đi đến sự không may này?” chàng đáp:
- Rất khó mà cắt nghĩa lắm em à! Nhưng ta nên sống với hiện tại thôi, mà đừng hối tiếc gì cả.
- Vâng, ta chỉ sống với hiện tại thôi, và riêng em, em lại sống với tương lai nữa. Em đợi anh.
- Không nên, thiệt hại cho đời em lắm.
- Em mặc kệ.
Định không có can đảm cho Liên biết rằng chàng không yêu Liên, và án mạng chàng gây ra là vì lẽ khác. Điểm thứ nhứt chàng thương xót Liên quá, sợ Liên đau lòng khi biết sự thật về lòng chàng, điểm thứ nhì không tiện nói ra vì nhiều lẽ.
Họ phải chia tay nhau, và Liên lại khóc, Định bình tĩnh căn dặn:
- Em cố tìm chỗ làm. Và anh nhắn lời thăm em Lan.
Chàng cố giấu nghẹn ngào ở lời nhắn nhủ ấy, rồi xoay lưng bước chậm vào trong.
° ° ° ° °
Không đi làm nữa, Liên dậy rất sớm và giấc ngủ trưa của nàng cũng dĩ nhiên rất ngắn.
Nàng thức dậy hồi hai giờ rưỡi, tắm rửa xong, trang điểm rồi mà chỉ mới ba giờ trưa.
Liên đi ra phòng khách để đọc báo hàng ngày mà hôm nào chị bếp cũng đi mua lúc nàng tắm rửa và để trên bàn sa lông.
Tin tức không có gì lạ, tiểu thuyết, nàng đọc hết mấy cái trong mười mấy phút rồi tìm tòi ở trang tư xem có ai rao cần người làm hay không.
Liên dư biết là không bao giờ có cả, hay có mà họ chỉ cần chuyên viên, chớ cái thứ chỗ đứng bán hàng đánh máy, điện thoại viên thì họ không đủ cho con cháu họ, em vợ họ, nhơn tình họ, không còn đâu cho người ngoài. Mặc dầu vậy ngày nào nàng cũng cứ tìm, tìm để có dịp mà nghĩ ngợi cho đỡ buồn.
Cho đỡ buồn nhứt là ngày hôm nay, chiều hôm nay một chiều cuối tuần mà không người đẹp rảnh rang nào lại ngồi nhà bó gối như nàng.
Một tấm thảm kịch! Vâng, dầu muốn dầu không, ta cũng bị Âu hóa ở vài khía cạnh đến cả những người không hề chung đụng với văn hóa Âu châu cũng thế nữa.
Đời sống đô thị khuyến khích sự ham vui, giải phóng con người ra khỏi kềm chế của phong hóa sự giải phóng này bị các nhà đạo đức gọi là sự “xô vào vực thẳm đời sống ấy làm cho tất cả các dân tộc ở đô thị giống nhau ở nếp sống mà Âu Châu có đô thị sớm hơn ta, ta giống họ thì cứ nói là bị Âu hóa vậy thôi, chớ đúng ra phải dùng tiếng đô thị hóa mới đúng”.
Một tấn thảm kịch? Một người đàn bà trẻ đẹp, sống tự do, lại không được một người bạn trai mời đi uống nước, đi ăn cơm vào một chiều cuối tuần.
Liên ngồi bó gối buồn hiu rồi thình lình hốt hoảng lên, trước cái ý nghĩ kinh khủng này: nàng đã già rồi!
Vâng, mất sở làm, bị mang tai, mang tiếng, túng thiếu, nhứt định không phải là duyên cớ của tình trạng lạnh lùng này đâu. Nếu nàng còn trẻ đẹp, càng nghèo, càng đông bạn trai, vì ai cũng hy vọng được cả, chớ không cần đến những ông triệu phú, ông tỷ phú lào hết.
Một tư chức bực trung với một chiếc xì cút tơ sẽ dám mời một cô gái khiêm tốn đi ăn cơm mà không mặc cảm trèo đèo. Mà nàng đang khiêm tốn đây, chớ không quá sang như hồi còn làm thu ngân viên hộp đêm là một nghề phải có vốn, ít lắm là một trăm ngàn. Thế mà chẳng có ma nào mời nàng cả, từ lâu rồi.
Liên vẫn thương nhớ Định, không giờ phút nào mà hình ảnh chàng rời xa tâm trí nàng cả. Nàng không mơ yêu ai đâu, nhưng vẫn thích đi ra ngoài, với một người bạn trai trong tình bạn suông vì nàng ghiền không khí ở ngoài về đêm.
Có những cô ca sĩ lấy chồng rồi biệt dạng luôn. Ấy là công chúng họ tưởng thế thôi chớ các cô vẫn có xuất hiện đều đều, với chồng các cô, ở những trà đình, tửu quán ở những hộp đêm, vì các cô nhớ đèn nhớ nhạc, không làm sao mà nằm nhà mãi cho được như các bà nội trợ thường. Công chúng không hề biết rằng có một sự ghiền kỳ lạ như vậy, ghiền thật sự ấy, chớ không phải là quá đâu.
“Nhớ ai như nhớ thuốc lào”
Bọn ghiền thuốc hát như vậy, mà những kẻ ăn chơi, những nhơn viên các chốn ăn chơi cũng hát một câu na ná, nếu có ai đặt giùm họ câu đó.
“Nhớ ai như nhớ đèn màu”
Cả một tấn thảm kịch.
Thình lình có tiếng cửa xe đóng lại ngoài trước. Tiếng cửa đóng êm, chớ không phải chát tai như tiếng cửa tắc xi Rờ Nô 4 đời bà ba Long ở đại lộ Trần Hưng Đạo.
Liên ngồi sau cửa sổ có màn không thấy gì, nhưng cũng giựt mình dáo dác nghe ngóng như hồi hộp lắng đợi những tiếng giày quen thuộc.
Nhưng rồi nàng lại buồn hiu. Cảnh xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến anh, đã lùi xa trong dĩ vãng rồi, và từ đây dĩ vãng xa xôi không có dư âm nào vọng lên cả đâu mà vểnh tai.
Cảnh ấy chỉ diễn ra có hai mùa, mùa đầu vào thời con gái của nàng, mùa thứ nhì khi nàng vừa mãn tang chồng. Rồi thôi! Lâu lắm rồi! Xa lắm rồi!
Mà kìa, có tiếng giày! Tiếng bước lạ, Liên hồi hộp nhưng không dám tin rằng người ấy sẽ vào nhà nàng, nàng sợ phải thất vọng và phải xấu hổ với mình vì đã mừng hụt.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nếu Liên có chồng hay có nhơn tình, mà người chồng hay người nhơn tình của nàng mà nhìn thấy vẻ hoảng hốt của nàng trong cử chỉ bỏ chân xuống, tìm guốc, chạy ra cửa, chắc lòng đã bị một trận đòn ghen bầm mình, mặc dầu trời mà biết cho nàng rằng nàng không mơ một nhân tình nào cả, không đợi ai tới chinh phục nàng cả. Chỉ vì buồn chán quá, nàng mừng rỡ khi thấy mình có khách, chỉ vì thế thôi.
Liên sững sờ và câm lặng đến mấy mươi giây trước người khách đang nhìn nàng mà mỉm cười, sau cái cúi đầu chào rất lễ độ và lịch sự.
- A... ơ ông? À, ông Đáng! Ông tìm tôi hay tìm nhà ai?
- Dạ tôi đến thăm cô đây chớ!
- Mời ông vào.
Liên cuống quít lên như con gái mười bảy đời xưa “bị” người ta đi coi mắt. Nàng toan chạy vô buồng, trong khi chưa mời khách ngồi, nhưng chạy vô buồng để làm gì, thật là vô lý hết sức. Nàng ấp úng nói:
- Thưa mời ông ngồi chơi!
Ông Đáng chậm rãi ngồi xuống và Liên đã bớt bối rối, ngồi đối diện với ông.
- Dạo này cô mạnh giỏi chớ?
- Thưa, cám ơn ông, như ông thấy.
- Tôi thấy điều này không phải nói nịnh cô đâu, là cô hồng hào, tươi trẻ hơn trước nhiều lắm.
Quả thật ông Đáng nói đúng sự thật. Khỏi thức đêm gần bốn tháng nay, sức khỏe của Liên tăng lên. Nàng lại đang mặc một chiếc sơ mi ngắn tay, màu đỏ, màu áo ánh lên mặt nàng giúp gương mặt nàng vốn tươi thắm mà nhờ sức khỏe dồi dào ấy càng tươi thắm hơn. Hai cánh tay không đánh phấn của nàng để thấy rõ sự hồng hào của nước da nàng, chớ không phải gương mặt được hóa trang, tuy sơ sài, nhưng phấn vẫn che da mặt.
Liên vừa sung sướng, vừa hổ ngươi, nên mặt nàng càng hồng hơn. Để đánh trống lấp, nàng hỏi:
- Thưa ông uống chi?
- Cô cho gì uống nấy vậy.
- Chị hai ơi!
Liên gọi chị bếp và không đợi trả lời, nàng nói hơi to:
- Cho nước cam chị hai.
Đây là nước cam chai mà chị bếp bưng ra thật lẹ vì khỏi phải làm gì cả. Liên đã bắt đầu túng thiếu, nước cam vắt là món xa xỉ phẩm rồi, nàng chỉ dám mua phòng hờ vài chai nước cam hiệu Con Cọp đằng tiệm chạp phô để đợi những người khách không bao giờ đến.
- Dạo này cô làm gì? - Ông Đáng hỏi.
Hẳn ông ta đã biết nàng thôi việc, nhưng không nói ra điều ấy làm chi.
- Mời ông giải khát. Lóng này tôi nằm ở nhà vì khó tìm việc quá. Chắc hãng ông hoạt động mạnh hơn?
- Dạ, cũng khá mạnh, nhờ nhà nước cấm nhập cảng xà bông đánh răng ngoại quốc để giúp kỹ nghệ trong nước.
Ông Đáng là bạn của ông Sang chẳng những là bạn làm ăn, bạn rượu còn là bạn góa vợ nữa. Chính ông này đã khám phá ra Liên trước, nhưng ông đứng đắn và đắn đo, nên ông Sang lẹ bước phỗng tay trên.
Khi nàng bị ông Sang bỏ rơi, ông Đáng thương xót nàng lắm, nhưng cứ ngại bạn cà nanh - vâng có những người cà nanh kỳ lạ lắm, của vứt đi rồi mà người khác lượm, họ không cho - ngại thế, ông ta bỏ trôi luôn.
Nay có lẽ vì chuyện đã cũ lắm rồi, nên ông ta không còn ngại nữa và muốn gì đây chăng? Ông ta hỏi:
- Tôi nghe ai đây, quên mất rồi, tình cờ cho tôi biết một việc về cô, tôi xin hỏi không phải vì tò mò chuyện riêng của cô mà vì phép lịch sự, có phải chăng cô vừa tái giá? Nếu đúng như vậy, xin cô giới thiệu tôi với ông nhà?
- Thưa ông chắc họ nghe lầm.
Liên càng hiểu thêm rằng ông Đáng đi thăm nàng có mục đích gì ấy, vì cái câu hỏi dò khéo léo này. Nếu như nàng không tái giá, mà đang có nhơn tình, nàng vẫn phải nói rằng ràng sắp tái giá, chớ không trả lời như trên đâu, nói láo thế thì nàng phải biết ẩn ý của ông ta và phải chận ông ta lại, kẻo ông ta ngỡ nàng rảnh rang rồi làm phiền bực nàng.
Ông Đáng đã biết điều ông muốn biết ông xin phép uống nước rồi nói:
- Thôi lâu quá không gặp cô ở đâu cả, ghé thăm cô vậy thôi chớ cũng chẳng có chuyện gì. Tôi xin phép cô tôi về.
- Sao ông vội như vậy? Ông ở không hơn mười lăm phút.
- Tôi chỉ ngại làm phiền cô thôi.
- Không, tôi thành thật. Nếu tôi bận, tôi đã cho ông biết ngay.
- Nhưng thôi, xin cô cho khi khác. Tôi sẽ đến thăm cô thường.
Liên tiễn khách ra tận vỉa hè.
Rồi nàng lại trở vào nhà để ngồi bó gối trên chiếc đi văng.
Chiều thứ bảy mà phải nằm nhà, buồn ơi là buồn! Mà nằm nhà như thế này trong hai năm với chín tháng nữa, mới mong có bạn, mà người bạn mong đợi cũng rất là bấp bênh, không biết chàng sẽ đoái hoài đến hay không?
° ° ° ° °
- Anh!
- Em!
Trong lần thăm viếng thứ nhì này, họ vui cười với nhau chớ không nghẹn ngào, không có nước mắt nữa. Định nói:
- Liên nè! Ta nên thật tình với nhau.
- Vâng, ta nên thật tình với nhau.
- Em mất chỗ làm, tức là túng thiếu, mà em nuôi anh đế vương quá, anh ngại lắm.
- Không hề gì đâu. Anh khổ thì bấy nhiêu đó cũng không đủ an ủi anh, huống hồ gì ít hơn.
- Em an ủi anh bằng những cuộc thăm viếng đã là to tát lắm rồi em à!
- Anh đừng lo gì hết, em còn xoay xở được là còn nuôi anh được.
- Nhưng em lại phải nhịn để nuôi anh.
- Thôi, để rồi hãy tính lại. Anh có đỡ buồn không?
- Cũng đỡ. Trong này có cho phép tổ chức giải trí và anh là cầu tướng của một đội bóng tròn trong hai đội. Thế nào, em Lan có lớn thêm được phân nào hay không?
Định hỏi câu này bằng giọng đùa cợt cho Liên đừng nghi gì cả, Liên cười giòn lên rồi đáp:
- Nó đã 18, tức 19 tuổi ta, chắc không cao nữa đâu.
Liên làm thinh sau câu đó rồi nói sang chuyện khác, khiến Định nghe lòng chàng quặn đau một cái.
Nếu Lan có nhắn lời thăm chàng thì Liên không khỏi kể Lại, sau câu hỏi đùa của chàng. Liên không có nói gì, tức Lan không nhắn lấy một lời hỏi thăm sức khỏe của chàng.
Thật là không thể tưởng tượng được về sự phù du của một mối tình.
- Anh nè, họ cho đọc sách hay không? Em mang tiểu thuyết vô cho anh coi đỡ buồn?
- Ơ... ơ... em nói gì?
- Hình như là anh lo ra.
- Không, anh bận nhìn bà lão đằng kia, trông tội nghiệp quá.
- Trong ấy họ cho phép đọc tiểu thuyết ở ngoài đem vô hay không?
- Không. Nhưng anh vẫn có để đọc, em đừng lo.
Lần này thì Liên ra về, để lại một phạm nhơn không còn sống an ổn nữa.
“Mình đã mất cả rồi, trời ơi!” Định kêu than thầm như vậy vì quả mất Lan là chàng mất tất cả. Chàng chỉ còn có một chỗ dựa tinh thần ấy thôi và đặt tất cả tương lai chàng vào gia đình nho nhỏ của chàng. Chàng sẽ sống khiêm tốn, tối tăm với một người vợ mà chàng yêu, rồi can đảm làm việc để xóa một giai đoạn không hay trong đời chàng. Nhưng người vợ tương lai của chàng là thế đó.
Không, Lan không thể tha thứ được. Một lời hỏi thăm sức khỏe không thể làm cho chị nàng nghi cái gì, thì không có lời đó tức là Lan đã bỏ rơi chàng rồi.
Chàng đã đặt lầm tình yêu và tình yêu đặt ở đâu rồi, như một viên đá nhận vào khối xi măng, rất khó mà lấy ra, phải đục đẽo tan nát cả, nhưng lấy được rồi, khối tình cũng sứt mẻ, không còn nguyên vẹn được...
Trong khi đó, thì ở ngoài xảy ra một việc rất bất lợi cho chàng, tuy chưa biết sẽ có hại gì hay không?
Liên đi nuôi chàng buổi sáng, thì buổi xế, ông Đáng ghé thăm nàng, cũng cứ vào hồi ba giờ rưỡi.
Ông ta đặt một cái bọc bằng giấy ăm-ba-la lên bàn, không ngồi, rồi nói:
- Tôi bận lắm, xin tặng cô chút quà mọn và xin đi ngay.
- Sao mà lần nào ông cũng vội vàng và càng ngày, càng vội hơn.
Ông Đáng làm thinh như để suy nghĩ, rồi giây lát ông lại đề nghị:
- Hay là như thế này. Thỉnh thoảng tôi mời cô đi ăn cơm, như vậy tôi được thăm cô rất lâu mà khỏi bỏ công việc của tôi, còn cô thì cô khỏi phải tiếp khách, tiện lợi cho cả hai.
Liên cũng làm thinh, nhưng nàng suy nghĩ thật sự. Giây lâu, nàng nói:
- Để tôi xét lại vấn đề. Và xin cám ơn ông món quà này.
- Thôi xin phép cô và hẹn lần sau. A, này cô Liên! Nếu cô vui lòng nhận lời đi ăn cơm với tôi, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm một cách bất thần, nó tự nhiên và không khách sáo. Như vậy, cô chỉ được trang điểm có nửa tiếng đồng hồ thôi. Mà cỡ cô không trang điểm gì hết cũng được, và càng hay hơn.
- Nhưng tôi đã xét vấn đề đâu!
- Đành vậy Nhưng nếu cô xét xong, cô nên xét luôn đề nghị thứ nhì. Lần này, thì tôi đi thật sự đấy.
Liên vẫn tiễn khách ra tận vỉa hè như lần trước.
Xe ông Đáng khuất dạng rồi, nàng trở vào nhà, mở gói xem, thì ra đó là sô cô la sữa, hiệu Nestlé, thứ để ăn chơi, giòn, nhưng không cứng như đá, như loại để nấu ra mà uống.
Một chục bánh tất cả, mỗi bánh chia ra làm nhiều ô vuông vức và bọc bằng giấy chì ở trong, giấy láng mang hiệu ở ngoài.
Liên nghĩ ngay đến Định và Lan, Lan mê sô-cô-la từ thuở bé. Định ở trong ấy buồn miệng càng cần quà này hơn. Được, Định sẽ hưởng sáu bánh, Lan bốn.
Và nàng cứu xét hai đề nghị của ông khách đặc biệt về tánh dè dặt khi nãy.
Phiền lắm! Ông ta có hậu ý, điều ấy chẳng có gì tội lỗi, bậy bạ gì cả, vì ông ta góa vợ, nàng góa chồng. Nhưng trên phương diện tinh thần, nàng lại không còn rảnh rang nữa, vì nàng đã quyết đợi người kia.
Ông ấy sẽ tỏ tình. Nàng sẽ từ chối. Ông ta sẽ đau khổ, hoặc sẽ giận hờn, lôi thôi quá.
Đừng nói chi chuyện đi ăn cơm với nhau, nhận những món quà như thế này mãi cũng đã mang nợ rồi mà nợ không bao giờ trả người mắc nợ sẽ ngượng biết bao, nếu chủ nợ chẳng giận hờn gì đi nữa.
Vậy sẽ không đi ăn cơm với ông Đáng. Và lần sau sẽ không nhận quà nữa, cho dẫu chỉ là một chục trái xoài.
Lật bật có mấy hôm, lại đến ngày cuối tuần, và Liên lại ngồi bó gối trên đi văng, sau khi đọc hết tờ báo hàng ngày.
Bất kỳ một góa phụ còn trẻ đẹp, hoặc một cô gái luống tuổi nào cũng buồn vơ vẩn như Liên vào những ngày mà thiên hạ đổ xô nhau đi giải trí có đôi, vào ngày thành phố vui nhộn vì một dịp long trọng nào, chẳng hạn như chợ Tết.
Tuy nhiên, họ chỉ buồn có hạn mà thôi, vì họ không biết đích xác có những thú vui nào, như Liên đã biết.
Chồng Liên ngày trước là một công chức cao cấp, còn thanh niên, con nhà khá giả. Hắn đã sống, đã hưởng những lạc thú của đô thị một mình rồi lập gia đình, hắn cùng hưởng với vợ hắn.
Liên đã ghiền những buổi đi chơi ngoài với chồng chiều thứ bảy. Thật ra, thì cũng chẳng có gì thần tiên cho lắm. Cùng nhau đi một vòng hứng mát ở ngoại ô, vui với nhau mà cũng vui vì quanh mình đông đảo những đôi uyên ương khác.
Rồi trở về thành phố, vào ăn cơm ở một hiệu ăn có ca nhạc. Rồi thì đi xi nê giấc khuya.
Nếu ai hỏi: “Vui ở chỗ nào?” Chắc Liên không nói được nhưng nhứt định là nằm ở nhà, cứ nhớ những thư ấy.
Mãn tang chồng, nàng yêu ông Sang.
Ông Sang hơn chồng nàng một bực, bởi ông là triệu phú, khả năng tài chánh dồi dào một ngàn lần hơn một công chức cao cấp, hăm lăm tuổi với đồng lương mới vào ngạnh chẳng có gì đáng kể.
Cuộc đời tửu quán, trà đình, hộp đêm bắt đầu từ đó và bịnh ghiền đèn, ghiền nhạc cũng bắt đầu từ đó.
Ông Sang góa bụa, họ ăn ở với nhau như vợ chồng chánh thức, tuy ai vẫn giữ nhà nấy chớ họ vẫn công khai cùng đi dự tiệc, cùng giao thiệp.
Đó là thời vàng son của Liên, thời lộng lẫy tưng bừng nhứt của đời nàng.
Bị bỏ rơi, xuống chơn Liên không tiếc khả năng ăn tiêu đã mất, nhưng đã trót nghiện ngập nàng không sao nguôi nhớ dư hương, dư vị của hai năm hạnh phúc đó.
Chỗ làm ở Eldorado mà ông Sang biếu nàng để an ủi nàng, tạm giúp nàng qua được những cơn ghiền ray rứt như cơn ghiền phù dung.
Nàng không được vui nơi bàn khách với một người bạn nữa, nhưng dầu sao ngồi trong khí hậu hộp đêm cũng là một thời kỳ chuyển tiếp nó tránh cho nàng bị dìm vào một khủng hoảng tinh thần, một chán nản chết đi được khi phải nằm nhà như bây giờ.
Bây giờ nàng chịu đựng được rồi đó, nhưng bịnh ghiền chưa dứt hẳn, vì nàng còn ngáp vặt, còn nhơ nhớ nếp sống qua.
Liên đã thả lỏng Lan từ ngày nàng bị ông Sang bỏ rơi cũng chỉ vì hốt hoảng, trước cảnh cô đơn của một mỹ nhơn sắp xế bóng, muốn em mình hưởng cho nhiều thật nhiều, cái tuổi xuân của nó, để bù cho những ngày tàn tạ không mấy năm thì đã đến rồi, cái tuổi xuân bay vèo một cái, nhanh như cắt.
Đi văng kê sau cửa sổ, và Liên quay lưng vào nhà. Nàng hé màn, rình những cặp vợ chồng, hay những đôi nhơn tình gì đó không biết nữa, son trẻ có, sồn sồn cũng có họ chở nhau bằng xe gắn máy chạy qua, thèm sung sướng của họ vô cùng.
Nàng không cần xe Hoa Kỳ của ông Sang, xì-cút-tơ của chồng nàng, cứ được chở sau một chiếc mô-bi-lết ho lao, cũng cứ sung sướng như thường, miễn thoát ra khỏi cảnh ngồi bó gối của nàng chiều hôm nay là thần tiên lắm rồi.
Liên nhớ đã nghe Định tả nỗi sung sướng của chàng, khi chàng lượm được một mẩu thuốc Mélia trắng, lúc đi quét tước ở ngoài. Chàng, dân hút toàn thuốc thơm ngoại quốc, đã mừng như bắt được vàng khi thấy mẩu thuốc ấy, thật giống hệt nàng chiều nay, nàng đã từng ngồi những chiếc xe lộng lẫy của ông Sang, giờ lại phải thèm mô-bi-lết đây.
Lắm lúc, suốt buổi ngồi bó gối này, Liên không nghĩ gì cả, và đó là những lúc mà sau chợt tỉnh ra, nàng sợ hãi quá sức. Thà là buồn, thà là ngậm ngùi thương tiếc cái gì, thà là thèm muốn ước mơ, vẫn còn dễ chịu hơn là những phút trống không của con người như sắp về với ông bà nay mai, cho đến dĩ vãng mà thứ tuổi già thường nhớ lại, mà con ngươi ấy chẳng buồn nhớ nữa, thì nó chán nản không biết bao nhiêu.
Bấy giờ hình như cũng đã sáu giờ rồi. Chiếc đồng hồ Oméga nạm kim cương của ông Sang tặng nàng năm ấy, Liên đã bán đi rồi và không muốn sắm đồng hồ xấu, nên nàng không thể biết giờ khắc, nếu không chạy vào buồng nhìn cái đồng hồ reo.
Thình lình, Liên đậy lại chéo màn mà nàng hé ra để nhìn trộm cuộc sống bên ngoài. Một chiếc xe hơi vừa ngừng lại trước cửa nhà nàng, chiếc xe mà nàng đã thấy hai lần rồi, khi tiễn chủ xe ra tận vỉa hè.
Nàng đã quyết định không nhận quà, không đi ra ngoài với ông ấy, mà ông ấy lại đến đúng lúc nàng cô đơn nhứt trong đời nàng từ năm nay thì nguy mất. Phải chạy trốn mới được, và cho chị bếp ra nói láo rằng nàng đã đi với một người bạn trai. Ông ấy sẽ không ngộ nhận và sẽ không bao giờ đến nữa cả.
Nhưng càng luống cuống, càng nỗ lực hành động nhanh chóng, càng vướng vấp, hóa ra chậm chạp hơn là cứ bình tĩnh mà lánh vào trong.
Nhưng biết đâu cảnh vướng vấp ấy lại không do tiềm thức tạo ra, cái tiềm thức quái ác, nham hiểm nó âm thầm hành động trái ngược lại với lý trí của Liên?
Trong con người của chúng ta, chúng ta chứa đến hai ba người khách, tánh tình, mơ ước, chí hướng rất khác xa nhau.
Họ thường xung đột nhau, thường chỏi nhau, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ông nói gà bà nói vịt, người khách nào mạnh mẽ cá tính, đa mưu túc trí là thắng, tất cả những người khách khác, tất thắng cả ta nữa.
Liên đã bị cô Liên thứ nhì vẹt sang một bên. Nàng còn bối rối hơn khi ông Đáng tới đây thăm nàng lần đầu, sau mấy năm hai người không gặp mặt.
Thấy Liên đứng sững ở phía trong bộ sa lông, gần cửa buồng mà nàng toan lùi vào, nhưng không kịp, ông Đáng vẫn gõ cửa lấy lệ và hỏi:
- Cô có bận gì không, cô Liên?
- Dạ...ơ...hơ... không. Mời ông vào.
Ông Đáng bước vô nhà, hơi ngạc nhiên trước thái độ lạ lùng của Liên, nàng có vẻ một kẻ đang làm quấy bị bắt quả tang.
- Thưa mời ông ngồi.
Hai người ngồi xuống một lượt với nhau. Khách lại hỏi:
- Cô đã cho tôi biết rằng cô thành thật, hễ bận là cứ nói thẳng ra, vậy tôi xin cô cứ thành thật cho nhé.
- Dạ, tôi không bận. Thưa ông uống chi?
- Cám ơn cô. Tôi sẽ uống sau. Kể ra tôi tới thăm cô vào giờ này thì hơi trễ, bởi có nhiều gia đình sắp sửa ăn cơm, lúc qua sáu giờ chiều. Và quá trễ, nếu tôi mời được cô đi ăn cơm. Quá trễ, vì phụ nữ ai cũng thích trang điểm lâu lắc, tốn hàng giờ mà cũng chưa xong.
Tuy nhiên, tôi không biết cô sẽ ban cái ân huệ ấy cho tôi hay không, thành thử rồi tôi không thắc mắc lắm về chỗ trễ muộn ấy nữa.
Đi ăn cơm một mình, ngồi buồn quá, tôi thì như vậy, còn cô, tôi cũng chắc rằng cô ăn cơm nhà một mình cũng chẳng vui gì. Hơn thế, như tôi đã nói hôm nọ, tôi vừa muốn thăm cô lâu hơn, lại vừa muốn tránh cho cô cái nạn phải tiếp khách.
Nếu cô chưa quên rằng tôi là người đứng đắn, thì tôi tha thiết xin cô cái vinh hạnh được đưa cô ra ngoài chiều nay. Không ăn cơm cũng không sao, đi một vòng cho mát rồi về, về lúc nào, tùy thích cô.
Liên chưa quên ông Đáng là người đứng đắn. Năm nàng mãn tang chồng, vì cô đơn quá, vì nhu cầu cấp bách thúc giục, nàng không kịp lừa lọc nên mới nhận tình của ông Sang. Vả lại, ông Đáng chậm bước quá, nàng có biết đâu rằng ông ta cũng gắm ghé nàng.
Mãi về sau, khi nàng và ông Sang ra mặt, được chánh thức giới thiệu với ông Đáng, bắt chợt được niềm đau buồn, tuyệt vọng nơi đôi mắt ông ta, nàng mới hay rằng ông đã âm thầm yêu nàng.
Rồi sau đó, quen biết nhiều hơn, nàng mới thấy rõ là ông Đáng khác xa ông Sang, mặc dầu họ đồng lứa bốn ba với nhau, đồng địa vị xã hội nhau và là bạn thân nhau.
Con người của ông Đáng rất khó hiểu lúc ban đầu. Ông ta ít nói, ít cười, có vẻ như hiểm sâu vậy. Nhưng không phải thế. Đó là một kẻ hiền lành nhứt đời, ăn ở rất có hậu với tất cả mọi người.
Chỉ ba tháng yêu đương nhau là Liên biết rõ chơn tướng của ông Sang, ông ta không yêu, chỉ bắt tình với nàng vì cần một người đàn bà đẹp vậy thôi. Nàng đã đâm tiếc ông Đáng... nhưng không hối hận lắm, vì nàng tin rằng ai cũng có số cả.
Liên cứ ngồi đó mà làm thinh. Những người khách ở trọ trong nàng đang cãi vã ầm ĩ lên về cái vụ đi hay không với ăn cơm với ông Đáng.
Nàng là chủ tịch, nhưng chủ tịch bù nhìn, và rốt cuộc một kẻ trong ấy quyết định là phải đi, bởi không đi thì vô lý quá. Mình đang buồn, đi một vòng với người bạn trai đã có gì đâu.
Kẻ vô hình ấy vừa thắng thế thì ông khách nói:
- Tôi biết cô ngại bắt tôi phải đợi lâu, nhưng tôi vui lòng ngồi đợi cô đến tám giờ rưỡi cũng chẳng sao. Nhưng tôi nghĩ cô chẳng cần điểm trang lại, cứ để như vậy, mặc vào bất kỳ chiếc áo xấu nhứt nào của cô, cô vẫn đẹp nhứt Sai gon rồi.
Ông Đáng không nói nịnh đâu. Ông ta thấy như vậy và nói ra đúng ý nghĩ của ông.
Liên nghĩ thầm để khỏi phải trách cứ chính mình về sau: “Ông ta không cần làm đỏm, thì hẳn ông ta không có ẩn ý gì hết, như vậy thì nhận lời được”.
Nghĩ xong ý nghĩ tự lừa ấy, nàng nói:
- Thôi ông đợi tôi giây lát.
- Vâng, và tôi đội ơn cô đã nhận lời.
Năm ấy Liên gọi ông Đáng bằng anh, vì ông ta là bạn của nhơn tình công khai của nàng. Giờ nàng đổi lối xưng hô, tuy lạt hơn, nhưng ông Đáng lại thích hơn. Ông không muốn làm quen với cô nhơn tình cũ của bạn ông, mà chỉ thích giao thiệp với một cô Liên mới, một cô Liên đã đánh rơi dĩ vãng mất rồi.
Liên “dọn” có năm phút là xong. Nàng chải sơ lại mái tóc, mặc chiếc áo xấu nhứt, không phải để chìu ý ông Đáng mà tại nàng muốn thế, bỏ guốc, xỏ chơn vào đôi giày rồi bước ra ngoài liền.
- Đó thấy không, - Ông Đáng nhìn nàng rồi nói - tôi bảo có sai đâu! Cô chỉ cần năm phút là đã thành hoa khôi rồi.
Liên mỉm cười hổ thẹn và đánh trống lấp:
- Tôi chỉ sợ xấu mặt ông thôi, chớ tôi thì không muốn làm dáng làm gì nữa.
- Sao lại xấu mặt? Một phong cách là đủ lắm rồi, chiếc áo, phấn son, không cứu vãn được phong cách tốt. Cô mặc áo rách vẫn cứ sang trọng và oai vệ như thường. Thôi, ta đi cô Liên nhé.
- Dạ.
Ông Đáng chạy chớ không đi. Ông không muốn người đẹp của ông phải đợi giây nào cả trước một cửa xe chưa mở. Mấy phút sau, họ đã cách xa nhà mấy trăm thước rồi.
Ông Đáng nói:
- Tôi nói là trễ, nhưng nhờ cô không trang điểm nên lại còn sớm quá để đi ăn cơm. Vậy chạy một vòng cô nhé.
- Tùy ông.
- Hình như là cô vẫn chưa có chỗ làm?
- Dạ.
- Tôi biết một chỗ, có tới hai chỗ nữa, nhưng không rõ cô nhận hay không.
- Sao tôi lại không nhận? Điều kiện gì thưa ông?
- Không có điều kiện gì cả, nhưng tôi sợ cô không nhận vì hai điểm sau đây: Thứ nhứt lương rất thấp, chỉ có hai ngàn mỗi tháng thôi. Thứ nhì, họ chỉ nhận cô để làm cảnh.
Cô nên biết rằng các văn phòng xí nghiệp ta, họ bắt chước cái tục này của người Âu Châu là để một người đàn bà đẹp ngồi không ăn lương, hầu tăng phần sang trọng của văn phòng để công chúng có cảm giác rằng công việc làm ăn thịnh vượng lắm.
Ấy, tôi lo cô không nhận vì tánh cách làm cảnh đó. Tôi nói có một chỗ mà hai, là vì chỗ thứ nhứt là chính xí nghiệp của tôi. Tôi sẽ không nhận cô vì tôi sợ cô tưởng tôi có hậu ý. Chỗ thứ nhì là văn phòng của một xí nghiệp quen.
- Cám ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi không nhận vì lương quá thấp, chớ không phải vì tánh cách làm cảnh. Tôi cũng biết rằng có cái tục ấy và thấy việc đó cũng chẳng hạ thấp nhơn phẩm của một nhơn viên.
Bấy giờ Liên mới thấy là xe chạy vào hướng Chợ Lớn vì họ đã qua khỏi khu cư xá Nguyễn Tri Phương rồi.
- Cô có khiếu thương mại hay không cô Liên? - Ông Đáng hỏi.
Liên cười và đáp:
- Tôi cũng chẳng biết rõ tôi. Từ thuở giờ tôi chưa hề làm ăn, vì không có vốn.
- Nhưng cô cũng không mơ có công việc làm nữa hay sao?
- Có, nhưng tôi chỉ mới mơ đây thôi, không có mộng lớn, chỉ ước mơ một tiệm may là cùng.
- Thật ra thì nhiều công việc làm ăn không cần khiếu thương mại cho lắm. Chẳng hạn như lập tiệm may chẳng hạn. Nhưng tôi lại có một sáng kiến hay ho hơn. Tôi định mở một mỹ viện, không sửa sắc đẹp, không uốn tóc, hóa trang cho ai cả, mà chỉ trị chứng phát phì của các bà bằng hơi nóng và tẩm quất. Ăn tiền ghê lắm. Đất Saigon có ít lắm là một trăm ngàn bà nhà giàu mập, mà bà nào cũng khổ sở về thịt và mỡ của các bà hết.
Phương pháp của tôi cũng có hiệu quả chớ không phải bịp, nhưng ví thử bịp cũng cứ thành công như thường vì trong một trăm ngàn bà, sẽ có ít lắm là mười ngàn bà đến trị thử. Nếu tôi không thành công, các nạn nhơn của tôi sẽ đồn đãi ra, chín mươi ngàn bà kia tẩy chay tôi, nhưng đập được mười ngàn bà, đã ẵm được một số tiền kếch xù rồi.
Liên cười ngoặt nghẹo rất lâu mới nói được:
- Sáng kiến của ông rất ngộ nghĩnh, mà ông trình bày cũng rất buồn cười lắm.
- Ờ chắc cô buồn cười vì tiếng “đập” của tôi. Nhưng thật ra thì không có đập. Tôi chỉ lấy của mỗi bà một ngàn bạc thôi, để trị cho họ suốt 15 hôm. Mười lăm hôm điều trị một chứng bịnh mà các bà rất sợ hãi, thì xỉa ra một ngàn bạc nào có ăn nhằm gì đối với các bà, phải không cô?
- Vâng.
- Mười ngàn bà, tức là mười triệu bạc. Cô có thấy là to tát hay không?
- Quả thật tôi không ngờ!
- Sở phí chẳng có gì, sang hai căn nhà gạch ở mặt tiền đường độ hai trăm ngàn, trang trí một trăm ngàn nữa là ba. Những cái thùng hơi nóng cá nhơn bằng vải nhựa plastique che vừa trọn thân mình một người, cái đầu thò ra ngoài, độ một trăm đồng một chiếc, sắm lối mười chiếc, cũng chỉ có một ngàn bạc thôi. Thùng nấu rước và ống hơi, vài ngàn nữa, rồi thôi, không còn gì cả.
Nhân viên thì ba cô tẩm quất lương sáu ngàn là hậu lắm, vì họ sẽ được rất nhiều buộc boa của khách hàng sang trọng của tôi.
Cô đã thấy là tôi cần sự hợp tác của cô chưa?
- Dạ chưa.
Xe đã qua khỏi mũi tàu Phú Lâm khá xa. Ông Đáng giải thích:
- Công việc nào cũng cần người điều khiển. Nhưng một bà giám đốc một mỹ viện trị bịnh mập mà xấu xí và nặng cân thì buồn cười quá đi.
Liên lại cười ngặt nghẹo trước hình ảnh một bà mập tù lu mà có tham vọng làm cho thiên hạ gầy.
Qua khỏi An Dưỡng Địa một thôi đường, ông Đáng ngừng xe lại ở một nơi hoang vắng, và cho xe leo lề.
Thật ra thì không hoang vắng vì Liên chợt thấy đây đó, trong vùng này, đậu rải rác độ hai mươi chiếc xe: các gia đình họ đi hóng mát, hoặc những cặp nhơn tình đi tâm sự với nhau.
Chỗ ông Đáng đậu xe có một cái ao cá chép mới đào cách lộ lối hai chục thước. Ông Đáng mở thùng xe phía sau, lấy ra một tấm bố rồi mời Liên xuống xe, cùng đi với ông vào gần bờ ao, rồi ông trải bố ra, hai người cùng ngồi lên đó, quay lưng ra lộ.
- Chỗ vắng có làm cho cô buồn hay không. - Ông Đáng hỏi.
- Dạ không.
Liên thành thật khi đáp như vậy, mặc dầu đường phố nhà nàng náo nhiệt hơn nhiều lắm, mà nằm nhà nàng lại buồn.
Trước mặt họ, mặt trời rọi xuống tới đầu rặng cây đằng xa tô màu son Tàu và to lớn vô cùng. Mặt trời nhìn được và thấy như là mặt trời giả ai vẽ lên đó.
- Tại sao lúc hoàng hôn, mặt trời lại lớn hơn khi trưa với lại không chói mắt, ông?
- Tôi rất dốt khoa học cô Liên ơi, nhưng tôi biết thấy cảnh này đẹp.
- Như vậy cũng đủ lắm rồi. Ngồi đây thú quá.
- Tôi cứ lo cô ngồi buồn. À, ta trở lại việc làm ăn. Bà giám đốc một mỹ viện, như vậy, phải đẹp và dong dải thon người, và cô mà điều khiển cái nhà đó ăn chắc. Cô cứ quảng cáo rằng trước kia cô cân nặng 80 ký, ngày nay được như thế này là nhờ phương pháp hiệu nhà, các bà sẽ tha hồ mà tin và đổ tiền ra.
Liên lại cười ngặt nghẹo vì trò móc túi các mệnh phụ phu nhơn nặng cân. Nhưng nàng cử tưởng là ông Đáng nói đùa.
- Cô nghĩ sao? - Ông Đáng hỏi - Lương của bà giám đốc mười ngàn một tháng, nhưng làm việc phải mười tiếng đồng hồ vì có bà là công chức, chỉ có thể đến được sau giờ tan sở chiều. Tuy nhiên người giám đốc, công việc không có nhọc lắm đâu.
Thì ra ông Đáng nói thật. “Ừ, Liên nghĩ, mười triệu đồng cũng là một áp phe đáng kể, kể cả với ông triệu phú này nữa chớ không phải chuyện chơi như thoạt tiên mình đã ngỡ”.
Ông Đáng nói thêm một ý nghĩa:
- Mập là cơn ác mộng của mấy bà nhà giàu của bất kỳ nước nào, tôi tin rằng mỹ viện của ta sẽ thành công rực rỡ.
Liên nghĩ rằng một kỹ nghệ gia mà lại nghĩ ra một cơ sở làm ăn như vậy, không phải vì ý chí khuếch trương kỹ nghệ mà để giúp đỡ ai đó, một người phụ nữ đang túng thiếu, giúp một cách kín đáo, giúp mà như là nhờ cậy một sự hợp tác cần thiết.
Nàng cảm động lắm.
Nhưng nàng thấy là không tiện nhận lời chút nào. Không, lần sau, nàng sẽ trốn ông Đáng.
Ông Đáng không thúc hối mà cũng chẳng buông tha:
- Cô nghĩ lại xem sao. Cô ừ một tiếng là hai tháng sau cơ sở đã có thể bắt đầu hoạt động được rồi, và một tháng sau là cô bắt đầu làm việc. Tuy nhiên, tôi có thể ứng trước lương cho cô ngay từ bây giờ.
Công việc không khó nhọc đâu, tôi bảo đảm với cô. Chính tôi cho người chuyên môn huấn luyện nhơn viên, tất cả đều là phụ nữ và chính tôi chỉ cô cách cô điều khiển họ. Công việc của cô chỉ gồm có hai điểm: tiếp khách để giải thích những gì các bà cần biết, lập thời dụng biểu tùy theo giờ hẹn của các bà, thế nào mà các bà không ai phải chờ đợi lâu, mà nhơn viên của ta cũng không ai phải làm việc bù đầu một lúc, rồi ngồi không mà chơi. Không, công việc không có gì khó khăn đâu.
Không còn mặt trời nữa, nhưng đầu rặng cây xa vẫn còn giữ chút ít màu son Tàu.
Đằng kia, đã có vài chiếc xe quay đầu để trở về thành phố, và ông Đáng nói:
- Ta về tới ngoài ấy là vừa đói tới phải không cô Liên?
- Dạ.
Đêm ấy Liên về tới nhà hồi chín giờ rưỡi. Lúc nàng xuống xe, ông Đáng nhắc lại:
- Xin cô nghĩ giùm cho về sự hợp tác mà tôi đề nghị với cô và chúc cô ngon giấc.
- Cám ơn ông, xin chúc lại ông như vậy.
° ° ° ° °
Lúc cho sáu bánh sô cô la vào giỏ trên những gói bánh mì, thịt quay, Liên nghe khó chịu ghê lắm.
Nàng bị mặc cảm tội lỗi đối với người vắng mặt ngoài đời, mặc dầu đêm đi ăn cơm với ông Đáng xảy ra rất đúng đắn, cả ở ý nghĩ thầm kín của nàng nữa.
Một người đàn bà biết tự trọng. Hiểu nghĩa hai tiếng “tiết hạnh” theo lối Á Đông không được phép làm cái gì mà chồng mình không bằng lòng, cả trong khi vắng mặt chồng nữa.
Liên đã quyết xem Định như chồng của nàng, và nếu Định nhận tình của nàng, chắc chắn chàng sẽ không bằng lòng nàng đi ăn cơm với một người đàn ông không phải là bạn của chàng.
Đêm ấy nàng đã phản bội Định rồi vậy, theo quan niệm Á Đông thuần túy. Quan niệm của chính nàng không Á Đông thuần túy, nhưng quan niệm của dân tộc vẫn chảy trong huyết quản của nàng, thấm nhuần các tế bào, các thớ thịt của nàng và nàng vẫn phải theo quan niệm của dân tộc phần nào.
Như thế, Định mà biết rằng những bánh sô cô la này là quà của ông Đáng, chàng sẽ vứt nó xuống đất, chà đạp lên đó và mắng nhiếc nàng chớ chẳng không. Chắc chắn là chàng không làm sao mà biết được, nhưng Liên vẫn cứ nghe khó chịu. Đối với thiện cảm của nàng, tội lỗi có hay là không, không cần gì đợi ai biết hay mong ai không biết.
Còn ông Đáng nữa! Ông ấy tặng quà để nàng ăn chơi, chớ có phải để nàng tặng lại cho nhơn tình của nàng đâu. Ông ấy mà biết, ông ấy cũng sẽ ghê tởm nàng lắm lắm.
Mấy lần, Liên muốn lấy sô cô la ra, nhưng cứ lại thôi: Định rất cần loại quà này, mà nàng đã túng thiếu lắm rồi. Hôm qua, Lan về thăm nhà, nàng đã không trả lại nó mấy ghim bạc mà lần nào về, nó cũng dúi vào tay nàng và nàng đều từ chối. Hôm nay Liên vẫn trẻ trong bộ y phục trắng tinh con gái. Mặc cảm tội lỗi khiến nàng hơi thèn thẹn, nhưng Định không biết gì hết cứ thấy vẻ thẹn thùng ấy rất dễ yêu và nó càng giúp Liên trẻ thêm ra.
- Em đẹp lắm.
Liên nghe sung sướng không biết bao nhiêu. Bây giờ là lời khen chơn thật, khác xa với những lời tán tỉnh của chàng trước đây trong vũ trường Eldorado.
- Anh vẫn mạnh? - Liên hỏi để đánh trống lấp.
- Cám ơn em. Còn em, cứ chưa có chỗ làm?
- Chưa. Anh đã qua cơn khủng hoảng chưa?
- Gần gần qua. Anh vừa thấy sự phi lý của cuộc đời, và vừa tìm ra ý nghĩa của cuộc đời.
- Trời! Như vậy là còn khủng hoảng hơn trước nữa đó chớ?
- Không. Trước nó loạn xà ngầu trong đầu anh. Giờ chỉ còn lại hai thứ ấy thôi, và anh sẽ chọn một, thế là yên thân. Nhưng anh sẽ khủng hoảng mãi, nếu em còn mang vô mãi nhiều đồ ăn quá như những lần qua.
- Em sẽ cho giảm đi.
- Liên ơi, em nên có một người đàn ông.
- Tại sao anh lại nói vậy?
- Phận gái, một mình, cuộc vật lộn với đời cam go lắm.
- Quả thật là cam go. Nhưng em sẽ ráng đợi người ấy.
- Không nên. Anh cứ lo em sẽ hối hận.
- Không bao giờ em hối hận, nếu rủi ra người ấy không nghĩ đến em.
- Sao em lại dại quá như vậy?
- Tại lòng em nó như vậy, em biết làm sao bây giờ!
- Liên ơi!
- Dạ.
- Anh thú thật với em rằng anh không phạm tội vì em đâu.
- Em không cần biết. Em yêu anh thì em cứ yêu.
- Anh rất cảm động. Nhưng anh cũng rất ái ngại giùm em.
- Mặc kệ em.
- Anh không thể mặc kệ được.
Liên rưng rưng lệ sung sướng. Chắc chắn là Định sẽ thương xót nàng, bằng vào câu ấy.
- Liên nè, em chịu cực được không? Anh có một người cô họ rất xa, ở trên xóm Cầu Bông. Em xuống cái thang gạch tại đầu cầu bên kia, bên phía Gia định, hỏi thăm bà Tám Thiện thì ai cũng biết. Em cứ nói rằng em là vợ của anh, có phận sự nuôi anh trong tù mà túng thiếu lắm, xin học nghề của bà là bà truyền ngay cho.
- Nghề gì đó anh?
- Cô anh làm nem nổi tiếng ở Thủ Đức. Cô già rồi không làm được nữa, mà con cháu không đứa nào thèm học hết nên bà không truyền nghề được, mặc dầu bà rất sẵn lòng truyền.
Em sẽ bỏ mối cho các quán nhậu, vốn chỉ độ một ngàn thôi mà có thể kiếm mỗi ngày lời ba trăm đồng. Nếu em không sợ nhọc thân lắm, em nên làm nghề ấy để tạm sống, mỗi tháng kiếm chín ngàn, còn hơn lương em ngày trước.
Có mệt lắm, mượn thêm thợ mà trả lương con sen, nó sẽ lau lá, thái thịt, dằn thịt cho em.
- Dạ, để em thử xem, cực thì em không sợ cực chỉ lo hàng không chạy mà thôi.
° ° ° ° °
Liên không có đi tìm bà Tám Thiện ngay, vì những người khách trọ trong lòng nàng họ lại nổi lên phản đối nàng. Giờ thì họ về phe với nhau cả, chớ không xung đột nhau nữa, và tất cả đều đồng thanh xúi giục nàng chọn nghề giám đốc mỹ viện.
Chín ngàn bạc mỗi tháng, cô bán nem chưa chắc sẽ kiếm được, bởi có hàng trăm người làm nem tranh nhau bỏ mối ở các quán mà khách đời bây giờ khẩu khiếu không được tế nhị lắm.
Trong khi đó thì lương giám đốc mười ngàn kể như nắm chắc trong tay rồi, mà khỏi phải làm gì động tới móng tay. Nghề nem là nghề rất cực nhọc, chớ không phải chuyện chơi làm mỗi ngày ba trăm chiếc nem, hai người ra sức cũng phải làm sáng đêm mới xong mà trưa không nghỉ đa.
“Mà nào chỉ có lương giám đốc mà thôi đâu, cô Liên ạ? Chắc cô cũng dư hiểu ông Đáng muốn gì rồi?
Ông ấy mới bốn ba, lớn hơn cô đúng mười tuổi nhưng vẫn xứng đáng đối với cô. Ông ta lại góa bụa, không chơi bời, ăn ở có thủy, có chung. Chắc chắn cô sẽ là bà Đáng rồi, một bà triệu phú, cô nhớ cho điều ấy nhé, một bà trệu phú.
Cô có điên hay không mà đợi anh con trai ấy? Chừng anh ta ra khỏi khám, anh ta hăm bảy, cô băm sáu, sự chênh lệch tuy vẫn cứ là chín tuổi, y như bây giờ, nhưng lại khác vì cô đã già rồi, khiến hắn thấy sự chênh lệch rõ quá. Đó là nói thí dụ hắn thương xót cô. Nhưng điều ấy chỉ là giả thuyết mà thôi”.
Một người khách trọ khác lại có một đề nghị ác ôn:
“Cô Liên nè, hay là như thế này: cô cứ nhận lời đi, nhận lời làm giám đốc mỹ viện, mà nhận cả lời tỏ tình của ông ta nữa. Dại gì phí ngày xuân hiếm hoi còn sót lại của mình. Ừ nhận lời, nhưng đừng có ra mặt.
Như vậy, chừng Định ra khỏi khám ông ấy có bỏ rơi cô, cô đã có Định. Hắn biết đâu mà lo.
Bằng như cô yêu hắn lắm thì chính cô sẽ bỏ rơi ông ấy. Cô nên khôn đi, đừng có dại mà thiệt thân”.
Liên bị khách trọ làm tình làm tội nàng như vậy cho đến trưa thứ bảy, nàng nghỉ trưa thức dậy, tắm rửa rồi điểm trang kỹ lưỡng hơn ngày nàng đi làm ở Eldorado nữa.
Lọ nước hoa cuối cùng, còn vài giọt cuối cùng, nàng cất đó từ bảy tám tháng nay, hôm nay Liên lấy ra để bôi lên tai, lên cổ.
Tuy nhiên, nàng không ra khỏi phòng khách để ngồi đọc báo và bó gối nghĩ vẩn vơ, mà chỉ nằm trên giường mà thôi.
Nàng nằm đó để nghe những con người ở trọ họ xui dại, xui khôn nàng. Chị bếp đã bắt đầu có công việc hồi bốn giờ rưỡi, nên cặm cụi ngoài sau.
Bỗng Liên nghe tiếng xe ngừng, nghe tiếng giày, nghe tiếng gõ cửa.
Tim đập thình thình, Liên vội xuống giường, bước lại chỗ trống đứng nhìn ra trước qua bức màn. Nàng thấy bóng ông Đáng, do dự vài giây rồi bước nhẹ ra nhà bếp, nói nhỏ một câu với chị người nhà.
Chị ta vội buông con dao đang dùng xắt cà chua, dông ra đàng trước.
Liên rón rén bước lên buồng trên rồi nằm vật lên giường, buồn vô hạn. Nàng đã dặn chị bếp trả lời với ông Đáng rằng nàng vừa ra đi với một người bạn trai, là ông ta sẽ biết phận vậy.
Không có mối tình nào mà không có bợn cả. Loài người phải biết như vậy và bằng lòng như vậy, chớ đừng mong hơn. Được yêu là quí lắm rồi, đừng đòi hỏi bạn ta trước khi chọn ta, có do dự vì ai khác nữa hay không.
Liên đã quyết liệt chặt đứt cây cầu, thì nên biết giùm cho nàng, mà đừng trách, rồi sau đó mấy giây nàng đã ngậm ngùi thương nhớ ông Đáng, đã tiếc một tương lai rực rỡ của nàng.
Nàng đã hy sinh, một cuộc hy sinh to lớn quá, vì tình yêu của nàng cũng to lớn quá. Nội bấy nhiêu đó đủ cho Định thấy rằng chàng đã nặng cân hơn ông Đáng trên đòn cân tình cảm của Liên, đừng có đòi hỏi nơi Liên một tấm tình không bợn.
Làm sao có được một tấm tình không bợn, hở các ngài, các bạn!
Các bạn cưới được một trinh nữ, lấy được một trinh nam làm chồng đi nữa, các bạn cũng chẳng vì thế mà chiếm được tấm tình không bợn của người hôn phối của các bạn đâu, bởi “nàng” hoặc “chàng” nhứt định là đã có những giấc mơ trước khi bạn xuất hiện ra trong đời “nàng” hay “chàng”.
Liên đ?