CHƯƠNG 1 Nguyên tác: The Flame and the Flower
ĐỀ TỪ
“Vì ngọn lửa chắc chắn sẽ tới, cháy bùng lên, làm cho đất trời tối sầm lại, và rồi tàn phá tiêu điều ngọn đồi. Nhưng cùng hơi thở đầu tiên ngọt ngào của mùa xuân, nụ hoa thẹn thùng và tươi xinh đó sẽ lại phô sắc giữa những hoang tàn đổ nát. Nó đối chọi với sự khô héo, nhưng với vẻ đẹp bền bỉ của mình, nó vươn mình vượt hẳn lên và cuối cùng thuần hoá được lửa dữ”
CHƯƠNG 1
1.1
Ở đâu đó trên thế gian, thời gian chẳng nghi ngờ gì vù qua trên đôi cánh căng đầy và trải rộng, thì ở đây vùng ngoại ô nước Anh này, nó lê đi chậm chạp, đau đớn, như thể đang lê bước dưới con đường mòn đầy vết xe kéo dài qua những đồng hoang trên đôi chân phồng giộp. Bầu không khí nóng bức oi ả im lìm, bụi rác phất phới trên đường, vẫn còn gợi nhớ lại dư âm của một chuyến xe vừa đi qua vài giờ trước. Một nông trại nhỏ được chiếm dụng bất hợp pháp rầu rĩ bên dưới làn sương mù ẩm ướt trải khắp khu đầm lầy. Một mái nhà tranh đứng chơ vơ giữa những cây thủy tùng, với các cánh cửa chớp mở rộng và cửa chính khép hờ, nó lồ lộ dáng vẻ như thể kinh hãi với kiểu trò đùa thô tục nào đó. Gần đó, một chuồng ngựa nghiêng ngả trong tình trạng sửa chữa sơ xài với hình dáng thô kệch và xa xa, một dáng cây lúa mì èo uột đang đấu tranh vô lực trong vùng đất bùn lầy để lớn lên từng phân.
Bên trong ngôi nhà, Heather mệt mỏi xoay những củ khoai tây dưới một con dao cùn xỉn một việc có vẻ như là cào xước vỏ hơn là cạo vỏ. Hai năm rồi, nàng sống trong chái nhà tranh này, hai năm tồi tệ đến mức chúng dường như làm hoài huỷ cuộc đời nàng. Nàng chỉ có thể gợi nhớ lại những lúc sung sướng trước cái ngày mệt mỏi nàng được mang đến đây, những ngày tháng êm ả chảy qua những năm tháng khi nàng lớn lên từ một đứa bé thành một người phụ nữ trẻ, khi mà cha nàng, Richard, còn sống và nàng sống với ông trong một ngôi nhà tiện nghi ở Luân Đôn, mặc những bộ quần áo hợp thời, có đủ thức ăn để ăn. Ồ đúng, khi đó mọi thứ đều tốt hơn. Dù cho có những đêm cha để nàng lại một mình với những người hầu thì dường như nàng cũng không quá sợ hãi như bây giờ. Giờ đây, nàng có thể hiểu nỗi đau khổ, nỗi cô đơn của ông khi vợ ông qua đời đã lâu, người thiếu nữ Ailen ngọt ngào, xinh đẹp mà ông phải lòng và kết hôn rồi mất đi khi sinh nở bỏ lại đứa con duy nhất của họ. Giờ đây, Heather thậm chí còn có thể hiểu nhu cầu phải chơi cờ bạc của cha mình, chính môn thể thao tàn nhẫn đó đã cướp đi cuộc sống của ông và cướp đi của nàng mái ấm cùng sự an toàn, bỏ lại nàng cho sự gia ơn của những người họ hàng duy nhất còn lại, một ông chú nhu nhược và một bà thím ghê gớm.
Heather lau trán và nghĩ đến bà thím Fanny đang nằm ườn trong một căn phòng khác; chiếc đệm rơm sẽ phẳng lì dưới thân hình còn hơn cả phì nhiêu của bà. Fanny không phải là một người đàn bà dễ dàng để sống chung. Mọi thứ dường như không làm bà vừa lòng. Bà không có bạn bè. Không có lấy một người gọi là. Bà không ưa ai cả. Bà cho rằng người đàn bà Ai len anh chồng bà đã cưới là một kẻ hạ đẳng vì dân tộc của cô, một hạng người mà bà tuyên bố là luôn chống lại nhà vua vì bản tính tự nhiên của họ là đấu tranh, và bây giờ Heather gánh chịu toàn bộ sự căm ghét hiểm độc đó. Không một ngày qua đi mà Heather không bị mắng vào mặt rằng cô là một kẻ lai ngoại quốc. Và với nỗi thành kiến là một cảm xúc làm cho nó sâu sắc hơn, nhào nặn lý lẽ của Fanny cho đến khi bà gần như tin rằng cũng như mẹ mình, đứa con gái cũng mang một phần máu phù thủy. Có thể gọi đó là sự ghen tị, vì Fanny chưa bao giờ xinh đẹp, thậm chí còn xa mới được thế, trong khi cô gái Ai len, Brenna, được sở hữu sắc đẹp và sự quyến rũ. Những người đàn ông quay đầu lại khi cô bước chân vào một căn phòng. Heather được thừa kế vẻ yêu kiều tinh tế của mẹ mình, mà, cũng đủ đáng buồn là, bà thím nàng lại luôn chỉ trích nó.
Những ngôi nhà gán bạc được yêu cầu trả nợ cho những khoản thua của Richard ngay tại bàn chơi của họ, tước đi mọi sở hữu vật chất ông có trừ vài vật dụng cá nhân và ít quần áo. Fanny đã vội vã tới Luân Đôn để tuyên bố quyền họ hàng của chồng bà, vồ lấy cô cháu gái mồ côi và món thừa kế nghèo nàn của cô trước khi có thể bị ngăn cản. Bà đã cằn nhằn vì Richard đã không chia sẻ sự giàu có của mình, cũng không để lại nó cho họ, rồi bán hết những đồ đạc, mọi thứ trừ một chiếc váy dài, màu hồng mà Heather thậm chí còn không được phép mặc nó, và tham lam đút túi món tiền.
Heather vươn thẳng tấm lưng đang cong xuống và thở dài. “Heather Simmons!” Những từ ngữ vang lên từ căn phòng bên và chiếc giường kêu cót kéo khi bà thím nàng nhổm dậy. “Mi cứ lười ườn ra, thôi mơ mộng giữa ban ngày mà làm việc đi. Mi nghĩ là công việc của mi sẽ tự hoàn thành trong khi mi thơ thẩn loanh quanh đây hả? Ta thề một người sẽ nghĩ là trường dạy các quý cô mà mi theo học đã dạy mi những thứ hữu ích thay vì dạy đọc và tất cả những quan điểm cậy quyền được chất đầy đầu óc mi đó!”
Người đàn bà to lớn bước nhẹ qua sàn nhà dơ bẩn vào trong phòng, và Heather lấy tinh thần gắng hết sức mình. Nàng biết điều gì sắp tới.
“Xem nó ảnh hưởng tốt đến mi thế nào - sống dựa dẫm vào họ hàng duy nhất của mi. Cha mi là một kẻ ngốc, đúng thế, ném tiền đi mà không thèm quan tâm đến ai khác ngoài chính lão, hơn cả là kẻ xấc xược mà lão cưới – cô nàng Ailen đó”. Bà ta tuôn ra những lời đó trong tâm trạng chán ghét như thể bà không thể nghĩ ra điều gì còn tồi tệ hơn nữa. “Bọn ta đã cố cảnh cáo lão về việc cưới cô ả. Nhưng lão không thèm nghe – lão phảỉ có Brena”
Heather mệt mỏi chuyển cái nhìn chăm chăm của mình từ tia nắng lọt vào qua khe cửa mở tới tầm vóc to lớn của bà thím. Nàng đã nghe đến cuộc tranh cãi đó thường xuyên đến mức nàng thuộc lòng nó; nó đã thất bại trong việc làm nàng dao động những ký ức tốt đẹp về cha mình. “Ông ấy là một người cha tốt”, nàng đơn giản nói. “đó là một vấn đề về quan điểm đấy, thưa thím”, người đàn bà châm chọc. “Xem xem lão bỏ lại mi trong đống hỗn độn gì. Không của hồi môn cho tuổi mười tám sẽ tới vào tháng sau của mi. Sẽ không một ai cưới mi khi mi không có của nả gì, mặc dù họ hẳn sẽ muốn có mi - để lấp đầy giường họ. Ta với hai bàn tay trắng nghèo hèn, đang cố giữ cho mi được tươm tất. Ta không muốn mi móc ra một đứa con không giá thú khi ở nhà ta. Dân chúng ở đây chỉ chờ có điều đó. Họ biết mẹ mi là loại rác rưởi gì.”
Heather chựng người, nhưng thím nàng vẫn tiếp tục nguyền rủa, chĩa đôi mắt nheo lại xuống nàng và run run giơ một ngón tay kết tội.
“Quỷ sứ đã hoàn thành việc của nó khi nó làm cho mi giống như cô ta. Một mụ phù thủy, chính là cô ta. Là một vết nhơ tự nhiên cho mi khi có ngoại hình giống y xì thế. Và vì cô ta đã phá hủy cha mi, ắt hẳn mi cũng sẽ phá hủy những gã đàn ông để mắt đến mi. Hẳn là ý Chúa đã mang mi đến chỗ ta. Ông ấy biết ta có thể cứu mi khỏi lửa dữ vì mi chính là lưu huỳnh dẫn cháy, và ta đã làm tròn trách nhiệm của mình khi bán tống những chiếc váy dài cảnh vẻ mà mi có đó. Mi quá hão huyền và ngạo mạn vì vẻ xinh đẹp của mình. Chính những chiếc váy cũ của ta mới phù hợp với mi.”
Heather gần như có thể cười. Nếu như điều đó không quá buồn, nàng sẽ cười. Những bộ quần áo của thím nàng treo trên người nàng còn tồi tệ hơn cả những chiếc bao tải, vì thân hình quá khổ của bà ấy to gấp đôi nàng. Đấy là tất cả những thứ nàng được phép mặc, những miếng giẻ rách tạo nên một trò hề về phong cách và kiểu dáng. Fanny thậm chí còn cấm Heather sửa chúng cho vừa hơn, mà chỉ được cắt ngắn gấu váy, để nàng không bị vấp ngã.
Người đàn bà bắt gặp cái nhìn trầm ngâm của Heather xuống bộ đồ mặc thừa của bà ta và cười khẩy. “Đồ ăn xin bé nhỏ vô ơn. Nào nói cho ta mi đã ở đâu ngày hôm nay nếu chú mi và ta không đón nhận mi? Nếu cha mi có được suy nghĩ đúng đắn, lão đã phải gả chồng cho mi với một món hồi môn khá khẩm. Nhưng không, lão giữ mi cho chính lão, cho rằng mi còn quá trẻ để lên giường. Ồ, giờ thì quá muộn với mi rồi. Mi sẽ được chôn như một bà cô không chồng khi mi chết – mà vẫn còn trinh, ta sẽ thấy điều đó”
Fanny lại quay về căn phòng còn lại duy nhất của chái nhà tranh, bỏ lại cho Heather một lời cảnh cáo rằng nàng tốt nhất nên làm nhanh những việc lặt vặt của mình đi hoặc là sẽ ăn gậy. Những ngón tay của Heather miệt mài với công việc của chúng. Nàng đã biết đến sự đau đớn từ cây gậy đó. Những lằn roi đỏ thường in ngang dọc lưng nàng trong nhiều ngày sau trận đòn. Fanny dường như đặc biệt thích thú với việc lưu lại dấu vết trên cơ thể trần trụi của Heather.
Heather không dám thốt ra một tiếng thở dài mệt mỏi nào khác nữa, vì sợ nó sẽ lại thu hút sự chú ý của thím nàng, nhưng nàng đã mệt nhoài vì công việc nặng nhọc của mình. Nàng bị gọi dậy từ trước lúc bình minh, chuẩn bị một bữa tiệc cho người em trai đang được thắc thỏm chờ đón của Fanny, và nàng nghi ngờ khả năng của bà để kéo dài lâu hơn nữa. Vài ngày trước, một bức thư đã đến, thông báo cho Fanny rằng ông ta sẽ đến vào tối nay, và bà đã yêu cầu Heather ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị ghi công thức nấu nướng lên giấy; bà thậm chí đã tự mình nhấc một hay hai ngón tay để đặt một chiếc cốc đo lường lên một chiếc đĩa. Heather biết người đàn ông đó là người mà bà thím nàng thật sự yêu quý. Nàng đã được nghe nhiều giai thoại tuyệt vời về ông ta, và đoán rằng em trai của Fanny là con người duy nhất còn sống hay đại loại thế, mà nàng cũng chả quan tâm. Chú John đã xác nhận niềm tin của Heather khi ông nói với nàng rằng không điều gì Fanny không làm vì người đàn ông đó. Đã chỉ có hai người bọn họ, và trong những năm thơ ấu của em trai, bà đã nuôi anh ta từ một đứa trẻ. Thời buổi này điều đó là rất hiếm vì thế ông ta đến để ghé thăm.
Mặt trời đã là một quả cầu đang cháy đỏ thấp phía trời tây trước khi mọi thứ xong xuôi. Fanny đến để cho nàng sự tán thành cuối cùng và chỉ dẫn Heather bày thêm những ngọn nến để thắp sáng sau đó.
“Đã năm mùa hè rồi kể từ khi ta được đặt đôi mắt đáng thương của ta lên người em trai ta, và ta muốn mọi thứ đều tốt đẹp với cậu ấy. Willy của ta đã quen với những điều tốt nhất ở Luân Đôn, và ta sẽ không để cậu ấy tìm ra một lỗi nhỏ nào ở đây. Cậu ấy không thích chú của mi cũng như cha mi. Em trai ta đã kiếm được nhiều tiền vì đã dùng đầu óc của nó”. Bà gật gù cái đầu to tướng của mình để khẳng định quan điểm. “Mi không thấy cậu ấy ở những căn nhà cờ bạc để ném tiền đi hay ngồi ì chai mông ra như chú mi. Cậu ấy là một người đàn ông tạo ra cơ hội của chính mình, đúng thế. Sẽ không có cửa hàng bán vải nào tốt hơn cửa hàng của cậu ấy ở Luân Đôn. Cậu ấy thậm chí còn có một người đàn ông làm việc cho cậu ấy, đúng thế.”
Cuối cùng bà đưa ra yêu cầu quỷ quái là Heather hãy đi và rửa ráy sạch sẽ.
“Này Heather, mặc chiếc váy dài cha mi để lại cho mi ấy. Thế sẽ hay hơn. Ta muốn chuyến viếng thăm của em trai ta sẽ là một dịp vui vẻ, không có những bộ quần áo rách nát mà mi xứng mặc đó.”
Heather quay ngoắt lại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Đã hai năm rồi chiếc váy dài hồng của nàng được cất kín, không được chạm đến và mặc vào. Giờ đây nàng sẽ được phép mặc nó. Thậm chí nếu đó chỉ là vì làm hài lòng em trai của bà thím, nàng cũng thấy sung sướng. Dường như đã dài vô tận kể từ lúc nàng được mặc gì đó đẹp đẽ, và giờ đây nàng mỉm cười trong cảnh giác.
“Ay, ta biết mi sung sướng. Luôn luôn nghĩ mi trông xinh đẹp thế nào trong những bộ váy đẹp đẽ đó, mi ấy”. Fanny tiến đến gần và ve vẩy tay dưới mũi Heather. “Quỷ satăng lại tiếp tục công việc của hắn. Nhắc cho mi nghe, Chúa biết mi là một nhiệm vụ khó khăn thế nào với ta”. Bà nặng nề thở dài, như thể mệt mỏi vì gánh nặng của mình. “Tốt hơn là mi được cưới xin và thoát khỏi tay ta. Nhưng ta thấy tội nghiệp cho người đàn ông sẽ lấy mi, mặc dầu sẽ không có cơ hội đó mà không có một món hồi môn. Mi cần một người đàn ông mạnh mẽ để cột chặt mi và gánh nặng đứa con của anh ta mỗi năm. Mi cần điều đó để trục xuất tà thuật khỏi linh hồn tội lỗi của mi”
Heather nhún vai và tiếp tục mỉm cười. Nàng đã mong có đủ gan dạ để đe doạ bà thím nàng tin rằng nàng thật sự là một phù thủy. Đó là một điều ngu ngốc để làm và sức quyến rũ đó sẽ thật lớn với một người dũng cảm hơn, nhưng với nàng ý tưởng đó nhanh chóng bị đẩy lùi. Hậu quả sẽ không sáng sủa gì.
“Một điều nữa, cô nàng, hãy để tóc cuộn quanh đầu. Điều đó cũng sẽ thực sự ấn tượng đấy” Thím Fanny quỷ quyệt cười tự mãn, biết rõ cháu gái mình không hề thích được bảo phải làm gì với đầu tóc mình.
Nụ cười nhanh chóng phai nhạt trên gương mặt Heather, nhưng nàng quay đi trong khi lẩm bẩm một lời nói vâng. Thím nàng chờ lời phản đối yêu cầu của bà được biểu lộ theo cách yếu ớt nhất; bà sẽ tự lấy nó làm cái cớ để kiểm soát kỷ luật với những phương pháp khắc nghiệt.
Heather băng qua căn phòng và đi vào sau tấm rèm dùng ngăn cách góc nhỏ của nàng khỏi phần còn lại của phòng khách. Nàng nghe tiếng thím mình rời khỏi căn nhà tranh và chỉ khi đó nàng mới dám để lộ một cái trề môi chống đối. Nàng tức giận, nhưng với chính nàng hơn là với bà thím. Nàng luôn là một kẻ nhát gan và khi những tình huống như thế xảy ra nàng luôn luôn nhát gan.
Phòng ngủ nhỏ tồi tàn được duy trì những thứ tối cần thiết, nó là nơi nàng tìm kiếm sự cứu viện tránh sự tàn bạo của bà thím. Nàng thở dài và cúi xuống thắp mẩu nến trên chiếc bàn xộc xệch bên cạnh chiếc giường chật hẹp chằng buộc.
“Giá như ta mạnh mẽ và can đảm hơn” nàng nghĩ, “ta sẽ cho bà ấy nằm đo ván trên gót chân. Nếu chỉ một lần ta có thể cãi lại sự châm chích của bà ấy” Nàng gập cánh tay mảnh khảnh lại với một nụ cười chế giễu lướt qua môi. “Nhưng ta phải là Samson mới vật nổi bà ấy!”
Lúc sớm nàng đã để một bình nước nóng và một chậu tắm trong phòng nàng và giờ Heather thả lỏng người trong bồn tắm trong tình trạng cảnh giác. Với một cái nhăn mặt khó chịu, nàng gần như lột chiếc váy đáng ghét nàng đang mặc khỏi người. Đứng trần truồng, nàng thư giãn và chạy tay dọc thân hình gầy gò, nhăn mặt khi những ngón tay nàng chạm vào một vết thâm tím. Hôm qua, bà thím Fanny đã nổi giận khi nàng vô ý đụng vỡ một tách trà, và trước khi nàng có thể lẩn trốn người đàn bà đã túm lấy bó chổi rơm quất mạnh vào mông nàng.
Với sự cẩn thận khẽ khàng Heather lấy chiếc váy dài hồng từ gói bọc nó và treo nó ở nơi mắt nàng có thể vuốt ve nó khi tắm. Nước nóng làm nàng khoan khoái và nàng kỳ cọ mạnh cho đến khi da nàng ửng lên vẻ hồng hào của tuổi thanh xuân. Nàng xát quần áo bằng một mẩu nhỏ xà phòng thơm nàng đã tìm được và xoa khắp người nàng, say sưa trong mùi hương hăng hắc đó.
Tắm xong, nàng cẩn thận kéo chiếc váy dài qua chiếc áo sơ mi xờn rách của mình. Vạt trên của chiếc váy được tạo ra cho một cô gái trẻ. Phần vải áo bó sát qua vùng ngực nàng, và nàng nhận ra sự trưởng thành của mình cũng như nhận thấy chỗ phình ra đầy thách thức phía trên vạt áo khoét thấp, rồi sau đó gạt bỏ vấn đề đó với một cái nhún vai. Nó là chiếc váy dài duy nhất của nàng và đã muộn mất một tiếng để suy tính sự thay đổi.
Trong sự xa xỉ vui vẻ, nàng chải tóc cho đến khi nó lấp lánh dưới ánh nến. Làn tóc nàng là niềm tự hào của cha nàng, là thứ mà ông quý trọng và thường vuốt ve thẫn thờ nghĩ rằng, nàng đoán, ông đã vuốt tóc mẹ nàng. Hơn một lần ông nhìn chằm chằm vào nàng như thể đang mơ và trong mong chờ thực sự, thì thầm tên vợ ông trước khi ông giật mình và quay đi với đôi mắt mờ nước.
Như được chỉ dẫn, nàng cuốn tóc quanh đầu, nhưng để một vài lọn xám buông rủ xuống lưng trong sự lộn xộn cố ý và những lọn tóc khác hai bên thái dương trong sự bất tuân hiếm gặp. Nàng quan sát chính mình trên một miếng kính vỡ được dùng như một cái gương và gật đầu. Nàng đã làm tốt hơn mình mong đợi với những vật dụng thô kệch có trong tay.
Bên kia tấm rèm, Heather nghe thấy tiếng ai đó đi vào chái nhà và di chuyển vào trong phòng; có một tiếng ho khan trầm. Nàng bước vòng qua tấm vải, biết rõ đó là chú nàng. Ông đang châm tẩu thuốc của mình với một mảnh gỗ lấy từ lò sưởi và ông lại ho khi nó bắt lửa. Những cuộn khói phủ đầy căn phòng.
John Simmons là một người đàn ông ốm yếu. Ông chỉ có chút xíu quan tâm đến đời sống của mình ngoài món tiền được canh giữ keo kiệt của ông cùng tình bạn đáng ngờ với Thím Fanny và đã thôi lo lắng đến ngoại hình của mình. Áo của ông bị mỡ dây bẩn và ghét dày lên dưới những móng tay của ông. Ông đã đánh mất vẻ ngoài đẹp trai của những năm tháng tuổi trẻ và lúc này đứng trước Heather là một người đàn ông lom khom, tiều tụy có vẻ mặt hơn quá tuổi của ông ta đến hai ba chục tuổi. Đôi mắt ông phủ một màn sương mờ của những giấc mơ đã tan vỡ cùng những hy vọng đã bị nghiền nát và những ngày tháng mang đầy tâm trạng vỡ mộng dưới sự ngắt lời và quấy rối của vợ mình. Đôi tay ông xương cẩu và vặn xoắn lại vì những năm tháng lao động mệt mỏi để kéo dài sự tồn tại hời hợt trước vùng đất đầm lầy, và làn da dãi dầu sương gió mang nỗi đau đớn của những mùa đã đi qua khắc hằn những nếp nhăn sâu trên gương mặt ông.
Ông liếc nhìn lên, trông thấy vẻ tươi xinh của cô cháu gái và có gì đó như một nỗi đau mới mẻ lướt qua nét mặt ông. Ông ngả ra sau ghế và mỉm cười.
“Cháu trông thật đáng yêu tối nay, cô bé. Ta đoán đó là vì chuyến viếng thăm của William?”
“Thím Fanny đã cho phép cháu, thưa chú” nàng trả lời.
Ông bập tẩu thuốc một lát khi hàm răng ông xiết chặt trên nó. “Ừ, ta có thể tin điều đó” ông thở dài. “Bà ấy đã dành cả quá trình để làm hài lòng cậu ta mặc dù cậu ta là một người đàn ông lạnh lùng. Có lần khi bà ấy đến Luân Đôn để gặp cậu ta, cậu ta đã từ chối nói chuyện với bà ấy. Giờ thì bà ấy không dám đối mặt với nỗi sợ hãi làm cậu ta tức giận nữa, và cậu ta hài lòng với điều đó. Cậu ta có những người bạn giàu có và không nghĩ sẽ phải cầu quan hệ họ hàng với bà ấy”
Là một bức chân dung mờ nhạt của chị gái ông ta, William Court có chiều cao tương đương như Fanny, cao hơn Heather một cái đầu. Có lẽ ông ta không phải là mập, nhưng Heather đoán rằng sự khác biệt sẽ giảm bớt trong một vài năm nữa. Khuôn mặt ngắn tủn của ông ta hồng hào, với xương hàm nặng nề, và ông ta sở hữu một bờ môi dưới trề ra luôn luôn ướt nước bọt. Ông ta thấm khô nó liên tục bằng một chiếc khăn tay ren, xỉ mũi ồn ào như thể ông ta lau sạch mũi mình mà thôi. Khi ông ta nắm tay chào Heather, tay ông ta mềm mại đến phát tởm, và khi ông ta cúi xuống hôn tay nàng, nàng có một cảm giác mơ hồ về nỗi khiếp sợ.
Quần áo ông ta mặc cho thấy một khẩu vị tao nhã, nhưng cách hành xử màu mè của ông ta chỉ có tác dụng chút xíu để làm tăng phong cách đàn ông mà thôi. Bộ vest màu xám nhẹ, viền bạc, và chiếc áo sơ mi trắng cùng cổ cồn dường như làm nổi bật đôi tay hồng hồng và khuôn mặt đỏ khò khè của ông ta. William Court có thể có tiền, nhưng Heather chẳng tìm ra mấy điểm hấp dẫn nàng. Những chiếc quần ông ta mặc chật khít, gần như tới mức bất tiện, và nó có thể làm người ta phỏng đoán rằng chúng được cắt chủ ý để phô bày trước những ánh mắt ngẫu nhiên về sự nam tính đáng ngờ ở mặt nào đó của ông ta.
Ông ta đến trên một chiếc xe len đô (xe bốn bánh hai mui) đi thuê với một người đánh xe ăn mặc kiểu cách, người này được đưa tới chuồng ngựa để thu xếp ngủ qua đêm cùng với đôi ngựa đốm xám của mình. Heather cảm giác người đánh xe bị lúng túng với việc bị sắp xếp chỗ cư trú ở mức thấp hèn của ông ta vì chính ông ta còn ăn mặc phù hợp hơn so với những người cư ngụ ở chái nhà tranh. Chuồng ngựa khó mà vừa cho những con ngựa của ông ta. Nhưng nếu ông ta có vướng mắc, ông ta cũng không nói gì, mà lặng lẽ đi làm việc của mình, vuốt ve những con ngựa và chiếc xe.
Thím Fanny, với mái tóc xám được cuộn chặt trên chiếc đầu to lớn, trông giống như một pháo đài tự chủ trong chiếc váy dài và chiếc tạp dề hồ cứng của mình. Mặc cho những lời nguyền rủa về những bộ quần áo đẹp là sản phẩm của quỷ dữ, bà rõ ràng vui với việc gặp lại em trai mình để ăn diện một cách phô trương và lăng xăng bên ông ta như một con gà mái chạy quanh một con gà con vậy. Heather chưa bao giờ thấy bà biểu lộ sự trìu mến với bất cứ ai, và điều đó được William, người rõ ràng thích được tận tụy phục vụ, tử tế đón nhận. Nàng lờ đi những vẻ âu yếm đáng chán của bà thím và không định đến gần cuộc nói chuyện của bọn họ cho đến bữa tối, khi chuyện trôi giạt đến những tin tức hiện thời của Luân Đôn. Sau đó nàng bắt đầu lắng nghe một cách chăm chú với hy vọng nghe được tin tức của những người bạn cũ.
“Napoleon đã trốn thoát và bây giờ người ta tin rằng ông ta đang trên đường quay lại nước Pháp sau sự thất trận ở Ai cập. Nelson đã dạy ông ta một vài điều. Ông ta sẽ phải nghĩ hai lần trước khi lại gây rối cho hải quân của chúng ta, thề có thánh thần!” William Court rủa.
Heather nhận thấy cách diễn đạt của ông ta rõ ràng tốt hơn chị gái mình và nàng tự hỏi ông ta có theo học trường lớp nào không.
Thím Fanny lau miệng bằng mu bàn tay và càu nhàu. “Pitt không biết ông ta đang nói gì khi ông ta nói để người Pháp được yên. Giờ thì ông ta cuống lên với cái tính máu me của bọn họ và cả những người Ailen nữa. Theo chị là cứ giết sạch bọn chúng!” Heather cắn môi. “Người Ailen! Ha! Đó là một bầy súc vật, nếu em có hỏi chị! Chúng không biết khi nào chúng sung sướng và sung túc nữa!” Bà thím Fanny tiếp tục.
“Bây giờ Pitt đang cố lập một liên minh với bọn họ. Có lẽ năm tới điều đó sẽ thông qua” Ông chú John nói.
“Có lẽ chúng ta cũng sẽ bị rạch cổ họng bởi nhiều kẻ máu me trong số bọn chúng đó!”
Heather ngần ngại liếc nhìn chú nàng, không thoải mái như luôn luôn thế với ý kiến của bà thím nàng. John hạ mắt xuống và nốc cạn một hơi cốc bia của mình. Ông thở dài, ném một cái liếc nhìn trông đợi tới cái bình Fanny đang quản lý, rồi đặt ca của ông lên mặt lò sưởi và lặng lẽ quay lại với cái tẩu của mình.
“Những tay người Mỹ cũng thế! Họ sẽ cắt cổ anh còn hơn nhìn anh. Chúng ta sẽ lại chiến đấu với bọn họ, hãy chú ý lời tôi”
William cười lục khục, quai hàm ông ta run run vì thích thú. “Điều đó sẽ làm cho việc chị tới Luân Đôn không tốt tí nào, chị thân mến, vì họ vào cảng như thể họ sở hữu nơi đó. Một vài kẻ đã bị bắt, nhưng họ đã cẩn thận hơn nhiều mà ở lại nơi của mình. Khi họ mạo hiểm vào thành phố họ đi theo nhóm. Họ không thích ý tưởng về việc rong ruổi trên những chiếc thuyền của người Anh. Ay, họ cẩn thận nhiều hơn và một vài người còn cả gan nghĩ rằng họ là những quý ngài. Ví dụ, nhìn thằng cha Washington đó xem. Và giờ họ có tay ngốc khác, Adams, người mà họ bầu là vua của mình. Thật là kỳ quặc! Nhưng còn chưa hết. Họ sẽ quay lại, than van như những con chó!”
Heather không biết một tay Người Mỹ nào. Nàng chỉ đơn giản thấy mừng vì thím nàng và Ông Court đang thảo luận về họ chứ không phải về người Ailen.
Nàng để sự chú ý của mình trượt khỏi cuộc nói chuyện. Khi họ không nói chuyện về xã hội Luân Đôn thì nàng cũng không quan tâm như khi nói về những tổ tiên của nàng. Nếu nàng dám mở miệng và tuyên bố lòng trung thành của nàng với họ hay hỏi có tin gì mới về xã hội Luân Đôn không, nàng biết bà thím nàng sẽ bất ngờ đánh nàng một cách ác ý. Vì thế, những ý nghĩ của nàng lang thang đến nơi khác và nàng ngồi chờ điều gì đó dường như vĩnh viễn.
Thím Fanny mang Heather ra khỏi lớp vỏ của nàng; bà ta với qua bàn và độc ác véo tay nàng. Heather nhảy dựng lên. Nàng tò mò nhìn cánh tay mình, nơi một vết thâm đỏ đang hình thành, và nhìn lên thím nàng, cố chớp mắt ngăn những giọt nước mắt đau đớn lại.
“Ta đã hỏi mi là mi có muốn dạy tại trường nữ quý tộc (đúng ra là trường dạy con gái nhà giàu cho quen với lối sống phong lưu đài các) của Quý bà Cabot không. Em ta nghĩ cậu ấy có thể tìm việc cho mi” Thím Fanny cắn cảu. Heather không tin vào tai mình nữa. “Gì cơ ạ?” William Court cười to và giải thích. “Ta có rất nhiều quan hệ tốt với trường học đó, và ta biết họ đang tìm một quý cô trẻ có giáo dục, mà cô có lối cư xử tuyệt hảo và cách diễn đạt tốt. Ta tin là cô sẽ phù hợp tuyệt vời với vị trí đó, ta hiểu cô cũng đã theo học một trường ở Luân Đôn, nơi sẽ giúp ích được nhiều” Ông ta thấm đôi môi thô dầy trước khi nói tiếp. “Có lẽ trong tương lai ta có thể thu xếp một cuộc hôn nhân phù hợp cho cô với một gia đình danh giá trong thành phố. Dường như là một sự xỉ nhục khi lãng phí một nét duyên dáng tiểu thư như vậy ở nơi nông trại quê mùa này. Dĩ nhiên, nếu ta sắp xếp được một mối quan hệ như vậy, cũng có nghĩa sẽ cần cấp cho cô một món hồi môn đáng kể mà ta hy vọng sẽ được hoàn trả khi cô có được sự bảo đảm của chồng cô. Đó là một trò bịp nho nhỏ, nhưng có lẽ là đáng giá cho cả hai chúng ta. Cô cần một món hồi môn, thứ mà ta có thể cấp, và ta sẽ ưu tiên lãi suất của món nợ mà cô có thể trả sau đó. Không ai cần biết về chuyện thu xếp đó và ta biết cô đủ thông minh để gom góp tiền sau khi cưới. Liệu công việc ở trường của Quý bà Cabot phù hợp với cô chứ?”
Heather không chắc chắn về kế hoạch kết hôn của William Court, nhưng - rời khỏi nông trại này, bà thím Fanny, cuộc sống buồn chán của nàng! Một lần nữa lại liên hệ với cuộc sống xã hội Luân Đôn - điều đó sẽ thật tuyệt vời! Nếu như không có sự nhức nhối trên cánh tay, nàng sẽ cho rằng nàng còn đang mơ.
“Nói đi, cô bé. Câu trả lời của cô là gì?” William hỏi dồn. Khó có thể kìm nén niềm hân hoan, nàng không chần chừ thêm nữa. “Lời đề nghị đó thật là tử tế, thưa ông, và cháu sẽ rất vui được chấp thuận”
William lại cười. “Tốt! Tốt! Cô sẽ không hối tiếc về quyết định của mình đâu” Ông ta chắp hai tay lại với nhau. “Giờ thì, ngày mai chúng ta phải khởi hành tới Luân Đôn. Ta đã xa rời công việc kinh doanh của ta quá lâu rồi và ta cần quay lại để gánh bớt trách nhiệm cho trợ lý của ta. Cô nghĩ cô có thể sẵn sàng chứ, cô bé?”. Ông ta ve vẩy chiếc khăn tay ren dưới mũi và một lần nữa thấm đôi môi dầy.
“Ồ, vâng, thưa ông. Bất cứ lúc nào ông định rời đi cháu sẽ sẵn sàng ạ” nàng sung sướng nói.
“Tốt, tốt. Thế là mọi chuyện thỏa thuận xong nhé”.
Heather lau bàn và có một cảm giác mới khi nàng làm thế, biết rằng đây sẽ là bữa ăn cuối cùng nàng dọn dẹp trong căn nhà tranh này. Nàng quá đắm chìm trong niềm hân hoan của mình để mà tập trung đến cuộc nói chuyện với bà thím khi người đàn bà quan sát nàng, và khi nàng chỉ còn một mình sau tấm rèm của mình, nàng nghĩ đến tất cả những niềm vui khi được tự do thoát khỏi bà thím Fanny. Bất cứ việc gì ở Luân Đôn cũng sẽ là tốt hơn sống dưới sự kiểm soát của người đàn bà đó và hứng chịu sự tồi tệ của bà. Heather sẽ tự do thoát khỏi những lời nói cộc cằn, cơn giận tàn bạo, và có lẽ, ở nơi nào đó, sẽ gặp ai đó quan tâm đến nàng.
Việc chuẩn bị ít ỏi cần thiết cho chuyến đi ngày hôm sau vì những thứ nàng sở hữu là những thứ nàng đã mặc đêm đó và sẽ là thứ nàng mặc lại vào ngày hôm sau. Nàng trượt thân hình trần truồng vào dưới tấm chăn trên võng của mình. Tấm chăn nham nhám trên thân thể nàng và khi gió mang không khí mùa đông lạnh giá tới, nó không giữ nổi hơi ấm cho nàng. Nàng cười rúc rich với niềm sung sướng khi nghĩ đến việc không phải chiến đấu với nó lâu nữa. Trong chưa đến 12 tháng tới, cuộc sống sẽ là một thiên niên kỷ mới và nàng tự hỏi những năm tháng tới sẽ mang lại gì cho nàng sau đó với cơ hội mới để sống và hạnh phúc này.
Chiều hôm sau họ khởi hành tới Luân Đôn trên chiếc xe tứ mã của William Court và Heather thấy đó là một chuyến đi vui vẻ. Miền quê lướt qua bên đường với màu xanh và cây cối xum xuê vào tháng 6. Nàng đã không chú ý đến những cánh đồng hoang đó khi nàng về nhà chú nàng hai năm trước, nhưng, lúc này nàng đang hướng về phía nam, về Luân Đôn, nàng nghĩ về nó dưới sự so sánh trong vẻ đẹp của nó.
Ông Court thể hiện là một chủ nhà tử tế và rất hấp dẫn. Cuối cùng nàng đã có thể nói chuyện với ông ta về những sự kiện hiện tại của xã hội Luân Đôn và nàng đã cười hoan hỉ khi nghe những câu chuyện của ông ta về buổi chầu của quan nhiếp chính. Một lần nàng ngước lên bắt gặp ông ta đang quan sát nàng với một xúc cảm mãnh liệt nàng không thể hiểu nổi, nhưng ông ta đã nhanh chóng nhìn lảng đi. Trong một giây nàng có vài nỗi lo ngại mơ hồ về việc đến Luân Đôn một mình cùng ông ta, vì dù sao, ông ta không phải là người giám hộ hợp pháp ngoại trừ là một người chú họ xa bắn đại bác. Những e ngại nhanh chóng biến mất và nàng đăm chiêu cho rằng ông ta đang đánh giá nàng thích hợp cho mối quan hệ hôn nhân nào ông ta sẽ sắp xếp trong tương lai.
Trời sập tối khi họ tới ngoại ô Luân Đôn. Chuyến đi ngựa làm Heather cảm thấy tê chồn và mệt mỏi vì bị va đập xung quanh và bị nhồi ném vào thành xe mỗi lần họ gặp ổ gà. Nàng hoàn toàn thanh thản khi họ rẽ vào một cửa hiệu.
Bên trong nơi này, những súc lụa, muslin, batit, nhung và sa tanh đủ màu sắc và kiểu dệt được chất cao trên các mặt bàn và kệ. Có mọi thứ một người đàn bà có thể mong muốn để may những chiếc váy dài kiểu cách. Heather bối rối trước sự lựa chọn lớn đó, và trong cơn khích động nàng đói khát cảm nhận một tấm vải, cẩn thận thử xem một tấm khác và hoàn toàn không chú ý đến một người đàn ông đang đứng cạnh một chiếc bàn gần rìa cửa hiệu.
William cười khi ông ta quan sát nàng đi loanh quanh căn phòng. “Cô sẽ có nhiều thời gian để khám phá mọi thứ sau này, cô gái thân mến của tôi, nhưng bây giờ cô nên gặp trợ lý của tôi, ông Thomas Hint”
Heather quay lại và nhìn thấy một người đàn ông lạ nhỏ bé mà nàng ngay lập tức nhận định rằng ông ta là người xấu nhất nàng từng gặp. Đôi mắt to, lóng lánh lồi ra trên một gương mặt tròn xoe và cái mũi thì ngắn, tẹt với lỗ mũi loe ra. Lưỡi ông ta liên tục thè lè trên đôi môi dầy, có sẹo, gợi nàng nhớ tới những con thằn lằn nàng đã thấy ở nông trại. Thân hình kỳ cục, gù lưng của ông ta mặc một bộ lụa đắt tiền màu đỏ bị lấm chấm, giống như chiếc áo sơ mi của ông ta, bởi những vệt bẩn thức ăn. Khi ông ta mỉm cười với nàng, nụ cười lệch hẳn về một bên, toàn bộ khuôn mặt ông ta nén lại trong một nụ cười ngớ ngẩn căng thẳng, khủng khiếp. Nàng nghĩ ông ta trông sẽ dễ nhìn hơn nếu ông ta không cố mỉm cười. Thực tế, nàng không thể hiểu nổi tại sao William lại để ông ta ở cửa hiệu. Nàng chắc chắn ông ta đe doạ hơn là thu hút khách hàng, và nếu ông ta có hấp dẫn bất cứ ai họ hẳn là những người bị loạn trí.
Như thể trả lời cho những suy nghĩ đang tò mò của nàng, William nói “Mọi người đã quen với Thomas. Chúng ta buôn bán tốt ở chỗ này vì họ biết chúng ta có khả năng tốt trong lĩnh vực kinh doanh của mình. Không phải thế sao, Thomas?” Ông ta được trả lời bằng một tiếng càu nhàu nước đôi. “Giờ thì, cô gái thân mến của tôi” William nói tiếp “Tôi muốn cho cô xem những căn phòng trên lầu của tôi. Tôi tin cô sẽ thích thú”
Ông ta dẫn nàng về phía sau cửa hiệu, qua một cửa được treo rèm là những tấm vải và vào một căn phòng nhỏ nơi một cửa sổ sơ xài tỏa ra nguồn sáng duy nhất. Có một lối cầu thang tới một bên và nó dẫn họ tới một hành lang lờ mờ tối với chỉ một cửa dẫn đến nó. Đó là một cửa gỗ đồ sộ, trang trí lộng lẫy so với sự ảm đạm của hành lang. William mỉm cười rồi mở nó cho nàng và Heather hít một hơi ngạc nhiên trước các thứ bày ra sau nó. Căn phòng được thiết kế sang trọng với những đồ gỗ kiểu Hepplewhite (kiểu đồ gỗ ở Anh cuối thế kỷ 18, fong cách nhẹ nhàng, thanh lịch và những đường cong duyên dáng) và Chippendale. Một ghế mềm vải nhung đỏ được xếp với hai chiếc ghế đồng bộ phía trên một tấm thảm trải sàn Ba Tư lộng lẫy. Những bức tranh sơn dầu và những tấm thảm thêu đắt tiền được treo trên những bức tường màu sáng và một chùm đèn treo khúc xạ ánh sáng lên những mặt vải nhung đỏ cùng đường viền vàng và những tua rua tô điểm của chúng. Những bức tượng sứ mỏng manh được đặt trên bàn cùng những cây đèn nến bằng thiếc, và phía rìa căn phòng là một nơi để thết cơm. Mọi đồ đạc đều được lựa chọn công phu và rõ ràng không chi phí nào là thừa.
William mở một cánh cửa khác phía trong căn phòng này và bước lùi lại để nhường lối Heather vào. Bên trong nàng thấy một chiếc giường bốn cọc lớn phủ dra nhung màu xanh hoàng gia. Một tủ com mốt nhỏ ở gần cạnh giường với một cây đèn nến lớn đặt bên trên và một tô hoa quả tươi. Một con dao gọt hoa quả cán bạc được đặt bên cạnh. “Ôi, thưa ông, thật là thanh lịch” nàng thốt lên. Ông ta nhúm một nhúm thuốc lá bột và cười từ tốn khi quan sát nàng tiến đến một tấm gương dựng gần giường. “Ta nuông chiều chính mình bằng một vài thứ xa xỉ, cô gái thân mến của ta”
Nếu nàng quay lại vào giây phút đặc biệt đó, Heather sẽ nhận ra điều ông ta đã cẩn thận giấu giếm trước đó. Khao khát đối với nàng của ông ta có thể thấy rõ trong đôi mắt của ông ta khi chúng lang thang xuống cơ thể mảnh mai của nàng. Ông ta quay đi khi nàng quay ngoắt lại và thấy vẻ dâm ô trong cái nhìn chằm chặp của ông ta. “Bây giờ cô hẳn là đói mềm rồi, Heather” Ông ta đi tới một tủ quần áo và đẩy tung những cánh cửa. Một tập hợp đa dạng và sặc sỡ những chiếc váy dài quý bà treo bên trong và ông ta tìm kiếm giữa chúng cho đến khi ông ta tìm thấy một chiếc váy dài màu be may bằng vải ren đính những chuỗi hạt nhỏ xíu lấp lánh và được lót trong bởi chất liệu vải màu bó sát cơ thể. Đó là chiếc váy dài đắt tiền và đẹp đẽ.
“Cô có thể mặc chiếc váy này cho bữa tối, cô gái thân mến của tôi” ông ta mỉm cười. “Nó được may cho một cô gái trẻ cùng cỡ với cô nhưng cô ta chẳng hề quay lại lấy nó. Ta thường thắc mắc vì sao cô ta lại bỏ lỡ nó, hãy xem nó là tạo vật đẹp nhất ta từng thiết kế, nhưng ta cho rằng cuối cùng cô gái đó thấy rằng mình không thể cáng đáng nổi nó”. Ông ta chăm chăm nhìn nàng dưới đôi mí mắt hạ thấp. “Đó là sự mất mát của cô ta nhưng lại là mối lợi của cô. Đây là món quà tôi tặng cô. Hãy mặc nó tối nay và cô sẽ làm ta thật sự hài lòng.” Ông ta đi ra cửa và dừng lại đó quay lại nói với nàng. “Ta đã cho Thomas tới bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho chúng ta. Không lâu nữa nó sẽ được dọn lên đây vì vậy ta xin cô đừng từ chối dành cho ta sự bầu bạn ngọt ngào của cô thêm nữa, nếu cô cần thêm vật dụng quần áo nào thì cứ tùy ý sử dụng tủ quần áo đó”
Heather ngần ngại mỉm cười, ôm chiếc váy đắt giá vào người như thể nàng không tin nổi nó đã thuộc về nàng. Khi William đóng cửa lại sau lưng ông ta, nàng chậm chạp quay lại nhìn hình ảnh nàng trong gương, vẫn còn ôm chặt chiếc váy vào người.
Trong nhiều năm sống cùng bà thím nàng, Heather không hề nhìn thấy hình ảnh mình trừ hình chiếu mờ nhạt trên mẩu kính vỡ hay đôi khi trên những vũng nước. Nàng gần như đã quên nàng trông thế nào. Lúc này nàng như nhìn thấy mẹ nàng trong hình ảnh của mình, một hình dáng rất giống bà. Và nàng không hiểu vì sao người ta lại vẫn đánh giá và nhớ tới Brenna như một người đẹp. Những người đẹp tóc hoe vàng cao ráo đến thăm quần thần mà nàng đã đọc về họ trong suốt thời con gái của mình đối với nàng dường như luôn luôn rất đẹp từ ngay trong bản chất, chứ không phải người đàn bà nhỏ bé, tóc đen nàng đang thấy đây.
Heather lau rửa bụi bặm của một ngày đi đường trên người và tìm thấy một chiếc sơ mi sạch trong tủ quần áo. Khi làm việc này, nàng đỏ bừng mặt vì sự phô bày bất nhã của cơ thể nàng và cảm thấy thêm một chút xấu xa khi mặc nó. Đó là chiếc áo may từ vải batit mềm mại nhất, trong suốt nhìn xuyên thấu, và nó hoàn toàn làm lộ rõ cơ thể nàng. Vạt trên ngắn ngủn của nó vừa đủ che phủ ngực nàng. Nàng quá quen với những chất liệu vải trẻ con nàng mặc những năm tháng còn nhỏ để mà hoàn toàn thoải mái trong chiếc sơ mi đó. Lúc này nàng không thể chịu nổi thậm chí cả ý nghĩ mặc chiếc áo mòn xơ xấu xí của chính nàng bên dưới chiếc váy xinh đẹp như vậy. Nàng mỉm cười thích thú với chính mình. Ai sẽ nhìn thấy ta chứ? Chỉ có đôi mắt ta mới chăm chăm nhìn vào tạo vật táo bạo này, chứ không còn ai khác nữa. Nàng cười vì sự vô lý của điều đó và vui vẻ bắt tay vào vấn tóc. Nàng vặn, xoắn, uốn quăn và kẹp những cuộn tóc đen bóng thành một kiểu tóc hợp thời trang, cuộn nó lên cao trên khuôn mặt nàng. Thay vì làm một kiểu tóc đơn giản, nàng lựa chọn vấn nó thành một khối những lọn tóc mềm mại buông rủ sang hai bên và đổ ra sau. Trong một giây tập trung tâm trí vào công việc nghệ thuật của mình, nàng nhặt con dao xén trên mặt bàn lên và bắt đầu cắt vài lọn tóc trước tai nàng cho đến khi mỗi bên có một lọn tóc mềm mại đu đưa trước tai. Với một nụ cười hài lòng, nàng nghĩ về việc bà thím nàng sẽ gào rít giận dữ và gọi nàng bằng những cái tên ghê tởm thế nào nếu bà ấy có thể nhìn thấy nàng.
Rất nhẹ nhàng nàng chạm ngón tay lên con dao để kiểm tra lưỡi nó, trong khi nàng vơ vẩn nghĩ đến bà thím. Ngay lập tức một giọt máu rơi xuống mặt bàn. Cau mày và đút ngón tay vào miệng, nàng đặt con dao đó xuống, tự phê bình mình nên cẩn thận hơn trong tương lai nếu nàng muốn cắt hay gọt vỏ hoa quả.
Chiếc váy màu be cũng gây ngạc nhiên nhiều như chiếc áo nàng đang mặc bên trong. Mặc nó nàng không còn mang vẻ một cô gái trẻ nữa mà là một người đàn bà đã hoàn toàn trưởng thành. Thực sự là, sinh nhật mười tám sẽ đến vào tháng sau của nàng sẽ chứng tỏ nàng đã trưởng thành. Nhưng còn có gì khác ở chiếc váy đó làm nàng có vẻ khác đi kỳ lạ.
Cũng giống như chiếc sơ mi, nó chỉ vừa đủ che đậy ngực nàng, và lớp vải lót mang đến một ảo tưởng nàng thậm chí còn không có lớp áo sơ mi đáng ngờ đó nữa. Nàng trông khêu gợi, quyến rũ, không hề còn vẻ ngây thơ, mà là một người đàn bà biết rõ kiểu cách của mình giữa đám đàn ông chứ không phải là cô trinh nữ chưa từng ai đụng chạm tới.
William đang chờ nàng khi nàng rời phòng ngủ. Ông ta đã dành thời gian cho ngoại hình của mình, thay bộ đồ đi đường bằng một bộ quần áo đắt tiền hơn, thanh lịch hơn và đã uốn cong những lọn tóc ngắn trên mái đầu thưa thớt của mình quanh khuôn mặt mập mạp, điều đó chỉ làm cho nó trông có vẻ tròn hơn.
“Heather ngọt ngào thân mến của tôi, vẻ dễ thương của cô thật sự làm lòng tôi thèm nhớ những năm tháng trẻ trung. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những vẻ đẹp tuyệt vời như của cô, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi được tận mắt nhìn thấy”
Heather lầm bầm một lời nhận xét lịch sự trước khi sự chú ý của nàng trôi sang đồ ăn đã được dọn lên. Nàng hít một hơi mùi thơm trêu ngươi đang tràn ngập không khí. Chiếc bàn được xếp đồ pha lê, đồ sứ, đồ bạc và một bữa tiệc bày trên bàn. Ở đó nàng thấy có chim đi săn nướng, cơm, tôm rưới bơ, bánh ngọt và hoa quả tẩm đường. Rượu vang nhẹ đựng trong chiếc bình thon cổ được đặt một cách thuận tiện nơi đầu bàn.
William, lúc này, mang đôi mắt đong đầy sự hài lòng khi ông ta cho phép cái nhìn đánh giá chăm chú của mình chầm chậm trượt khắp người Heather, mà không còn cố che dấu sự thèm khát của mình thêm nữa. Cái nhìn chằm chằm hau háu của ông ta tiếp tục lần lên đường cắt nơi đường cong phía trên bầu ngực nàng trồi lên trên cổ váy. Lưỡi ông ta liếm qua đôi môi dầy khi ông ta quan sát đường cong mềm mại đó, mất kiên nhẫn khi đoán trước được hương vị của cơ thể ngọt ngào, trẻ trung đó.
Ông ta giữ một chiếc ghế cho nàng ở gần đầu bàn và mỉm cười. “Ngồi đây đi, quý cô thân mến, và cho phép tôi được phục vụ cô”
Heather tuân theo và ngồi nhìn khi ông ta làm đầy các đĩa của họ.
“Bà đầu bếp là một người rụt rè” ông ta nhận xét, xúc một phần lớn cơm lên đĩa của mình “Bà ta mang thức ăn lên theo yêu cầu của tôi ngay lập tức rồi vội vã bỏ đi trước khi tôi kịp nhìn thấy một hình bóng mơ hồ của bà ta. Bà ta cũng dọn mọi thứ đi với sự lặng lẽ tương tự mà tôi hiếm khi biết được bà ta đã đến. Nhưng rồi cô sẽ nhanh chóng thấy được, bà ta là một chef de cuisine (đầu bếp - tiếng Pháp) tuyệt vời nhất”.
Họ bắt đầu bữa ăn, và Heather kinh ngạc vì số lượng thức ăn người đàn ông này nạp vào. Nàng thấy mình tự hỏi liệu ông ta có thể đi nổi khi ông ta ăn xong không nữa. Hai bên hàm đang phình ra của ông ta liên tục nhai nghiền thức ăn và rồi ông ta ngấu nghiến món thịt gà gô tuyệt hảo rồi đến món bánh tạc ngọt ông ta liếm những ngón tay vấy mỡ và gần như không ngừng chép môi. Một vài lần ông ta còn ợ lớn tiếng, làm nàng sửng sốt.
“Khi cô bắt đầu ở trường của Bà Cabot, cô sẽ có những cơ hội lớn để gặp vài người đàn ông đến từ tầng lớp giàu có hơn, và với vẻ đẹp của cô sẽ không mất nhiều thời gian để trở thành cô gái được săn lùng nhiều nhất đã từng được xác lập”. Ông ta cười, tia đôi mắt đờ đẫn không hồn vào nàng từ phía trên miệng ly của mình.
“Ông còn hơn cả tử tế nữa, thưa ông” nàng lịch thiệp trả lời, mặc dù nàng nghĩ rượu vang đã làm ông ta hơi nông nổi. Có một số đàn ông đến thăm các trường dành cho quý cô và những người đó thường đã ngoài tuổi kết hôn và đều có công việc làm ăn ở đó.
“Đúng” ông ta nhăn nhở cười một cách chuếnh choáng. “Nhưng tôi mong sẽ nhận được sự trả ơn xứng đáng cho những nỗ lực của mình”
Bây giờ ông ta đắm đuối nhìn Heather, nhưng một lần nữa nàng không chú ý, mà lại nhìn chăm chú vào ly rượu vang ông ta đang cầm một cách run rẩy trong tay. Ông ta làm sánh một ít rượu xuống áo gilê và một vài giọt rơi xuống cằm ông ta khi ông ta lại uống một ngụm lớn.
“Cô sẽ thấy trường của Quý bà Cabot là một nơi có hơi khác so với cô từng biết trước đây” ông ta líu nhíu. “Quý bà đó và ta là đối tác và chúng ta đều chú ý làm sao để chỉ những cô thiếu nữ dễ thương nhất được sống ở ngôi trường đó. Chúng ta cần phải rất đặc biệt, vì nơi đó được những người rất giàu có lui tới và họ thật sự đều có những tiêu chuẩn cao như thế. Nhưng với cô, ta nghĩ sẽ có cơ hội”
Heather xác định rằng người đàn ông tội nghiệp này đã quá say rượu để mà hiểu ông ta đang nói lan man điều gì. Nàng kìm lại một cái ngáp, cảm thấy tác dụng của rượu vang với chính nàng, và mong được lê vào giường ngủ.
William cười. “Ta sợ mình đang làm cô mệt mỏi vì sự huyên thuyên của mình, cô gái thân mến. Ta hy vọng cô sẽ không quá mệt do chuyến đi của chúng ta để cho phép chúng ta có một cuộc nói chuyện lâu và thân thiết, nhưng ta thấy rằng cuộc nói chuyện của chúng ta nên được tiếp tục vào ngày mai” Ông ta giơ một tay ra khi nàng cố gắng tử tế phản đối. “Ta sẽ không nghe tranh cãi nữa đâu. Cô cần phải đi ngủ. Có một vấn đề thực tế, ta đang bắt đầu cảm thấy cần về chốn yêu thích đó của chính ta đây. Sẽ thật sự là niềm vui cho ta khi được thấy cô ngả đầu lên những chiếc gối lông mềm mại kia”
Heather hầu như trượt tới phòng ngủ của nàng, hơi ấm của rượu vang làm thư giãn các dây thần kinh, tứ chi nàng. Nàng nghe thấy William cười với chính mình khi nàng đóng cánh cửa lại sau lưng, và nàng tựa lên nó rồi cũng cười, biết rõ mọi thứ đang thay đổi trong cuộc đời nàng. Nàng nhún nhảy tới trước gương, cảm thấy hơi chóng mặt, và cong người thấp trước nó.
“Nói cho tôi đi, Bà Cabot, bà thích quần áo của tôi thế nào? Nếu bà thấy hài lòng với bộ đồ này, bà nên xem những chiếc váy bà thím tôi đã cho tôi”
Vẫn cười, nàng lao tới và mở tung những cánh cửa tủ quần áo để xem xét kỹ tập hợp những chiếc váy bên trong đó, nhận định rằng William sẽ không phiền nếu nàng có chiêu đãi mắt mình bằng chúng. Nàng đã luôn luôn yêu thích những bộ quần áo đẹp và thật sự ghét mặc những chiếc váy cũ đó của thím nàng. Nàng chọn một vài chiếc váy để xem xét kỹ hơn, cầm và ướm chúng lên người ở trước gương, mơ mộng được sở hữu một vài bộ quần áo đẹp như vậy.
Nàng không nghe thấy tiếng cửa mở sau nàng, nhưng khi nó được đẩy rộng ra nàng giật mình xoay người và nhìn thấy William đang đứng trên ngưỡng cửa, mặc một chiếc áo khoác ngoài. Nỗi nghi ngại lớn lên nhanh chóng xua đi sự tin tưởng của nàng. Nó loé lên trong tâm trí nàng tại sao ông ta lại ở đó và nó đến như là một nỗi ngạc nhiên lớn, liên tưởng ông ta với bà thím Fanny và quan điểm khắt khe của bà ta về những vấn đề như vậy. Nàng đứng chăm chăm nhìn ông ta, hoảng hốt, cảm thấy sức nặng của chiếc bẫy ông ta đã chụp xuống nàng. Nàng đã rơi vào đó như một chú cừu được đưa ra giết thịt. Đôi mắt ông ta cháy sáng trên gương mặt đỏ hồng và một nụ cười đáng tởm vặn xoắn đôi môi dầy của ông ta. Ông ta quay lại và khoá cánh cửa lại sau lưng và ung dung giơ chìa khoá trêu ngươi nàng trước khi ông ta thả nó vào trong túi áo. Cái nhìn chằm chặp của ông ta lang thang khắp người nàng và ông ta dường như thích thú với sự sợ hãi ông ta nhìn thấy trên gương mặt nàng. “Ông muốn gì?” nàng hổn hển. Ông ta đểu cáng liếc nhìn. “Ta đến để nhận về quyền lợi xứng đáng của ta khi mang cô xa rời cuộc sống ảm đạm ở nông thôn. Cô thật là một cô gái gây thèm muốn ta không thể cưỡng lại. Và cô thật quá cả tin nên thật dễ để tóm lấy cô từ tay bà chị tội nghiệp của ta. Khi ta chán cô, ta sẽ để cô gia nhập nhóm người dễ thương của Quý bà Cabot. Cô sẽ không tìm thấy sự buồn chán ở đó. Và khi đến thời điểm có lẽ ta thậm chí sẽ để cô cưới ai đó giàu có thích cô” Ông ta tiến một bước đến gần hơn. “Sẽ không cần lo lắng đâu, cô bé. Chồng cô sẽ thất vọng chút ít khi đưa cô lên giường anh ta, nhưng anh ta sẽ không than phiền quá ầm ĩ đâu”
Ông ta tiến lên và Heather sợ hãi lùi lại chạm vào chiếc bàn gần giường.
“Ta đã lên kế hoạch để có cô, cô gái thân mến” ông ta nói một cách tự mãn. “Vì vậy chẳng có lý gì cô phải chống lại ta. Ta là một người rất khỏe. Ta thật sự thích vũ lực nếu buộc phải thế, nhưng ta thích sự tự nguyện hơn”
Nàng lắc đầu “Không” nàng nghẹt thở vì cơn sợ hãi của mình. “Không! Ông sẽ không bao giờ có được tôi! Không bao giờ!”
William cười theo một cách đáng sợ và Heather tự khích lệ mình chạy trốn. Ông ta thật sự phấn khích vì lượng lớn rượu vang ông ta đã uống và ngọn lửa đó đang bùng cháy khắp huyết quản ông ta. Cái nhìn chằm chằm xoi mói của ông ta lột trần nàng và nàng ấn tay lên ngực như thể để né tránh cái nhìn chăm chăm xuyên thấu của ông ta. Nàng lao qua ông ta, nhưng ông ta rất nhanh mặc cho vóc người to lớn của mình và ông ta bắt được nàng bằng cách túm quanh eo nàng. Ông ta ấn lưng nàng qua chiếc bàn, ép nàng trong một sự kìm kẹp nghiến nát đến tận xương. Môi ông ta, ướt và nhớp nháp vì rượu vang, hạ xuống cổ họng nàng, và một cảm giác phát ốm vì buồn nôn dâng lên trong nàng. Nàng vật lộn với ông ta, nhưng sức mạnh của nàng không là gì với ông ta. Khi môi ông ta lần ngược lên, nàng giật mặt mình khỏi ông ta và cố để đá ra, nhưng sức ép của ông ta tăng lên, ghim chân nàng vào bàn. Nàng bị giữ trong một sự kìm kẹp cứng như sắt làm nàng khó thở, và nàng tự hỏi liệu xương sườn có thể chịu nổi lực ép đó mà không gẫy không. Trong cơn hoảng hốt nàng nhớ đến cây đèn nến trên bàn phía sau nàng và với lấy nó để tự bảo vệ. Nàng gần như đã túm được nó nhưng rồi nàng quá hấp tấp và nó rơi xuống sàn. Rồi tay nàng quệt qua con dao và nàng chộp lấy nó trong sự tuyệt vọng.
William chăm chú vào việc trải rộng những cái hôn nóng, ẩm ướt của ông ta lên