← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 (tt)

Gần một tuần đã trôi qua khi Louisa đến vào một buổi tối không mong đợi. Jeff đã đi thăm những người bạn mà vẫn chưa quay về, và những người nhà Birmingham còn lại đang trải qua một buổi tối êm ả bên nhau trong phòng khách. Heather đang ngồi trên sàn cạnh chân Brandon và vừa cho Beau bú xong, bé lúc này đang ở trong lòng cha tận hưởng sự chiều chuộng của cha mẹ. Tay Heather đặt một cách thân mật giữa đùi Brandon khi nàng chơi đùa với con trai, và nàng còn không buồn cài váy, vì cảm thấy an toàn đằng sau những cánh cửa đóng, nhưng những chiếc cửa này không ngăn được Louisa bước vào khi cô băng qua Joseph ở cửa trước và lao vào trong phòng.

Heather quay lại với một cái giật mình, nhìn quanh, còn Brandon liếc nhìn lên. Thấy hình dáng Louisa, chàng cau có và suy ngẫm về điều chàng sẽ đạt được nếu bẻ gãy cổ cô. Chàng sẽ bị chê trách trước khi chàng chỉ cho cô phép lịch sự thông thường của việc gõ cửa khi bước vào.

“Em dường như thích xuất hiện đột ngột trước mọi người đấy, Louisa” chàng mỉa mai.

Louisa thu lấy hình ảnh kia với một nụ cười ác ý và châm chọc nhìn vào cánh tay Heather cùng chiếc váy cắt thấp đang để mở. Brandon dõi theo cái nhìn kỹ càng của cô trên người vợ chàng và nhớ lại, nghĩ đến một trong những lần cuối chàng dõi theo Louisa khỏa thân dạo bộ qua một căn phòng, rằng cô bắt đầu đánh mất sự săn chắc của hình dáng, điều vẫn biến mất dần ở mỗi người phụ nữ khi cô ta chín muồi với tuổi tác. Ở Louisa, điều này trở nên rõ ràng với đôi hông hơi rộng hơn và bầu ngực ít rắn chắc hơn. Nếu cô có một chút xíu khôn ngoan, cô đã đỏ mặt vì ngượng thay vì nhìn vào vợ chàng với sự giễu cợt.

Một cách bướng bỉnh, Heather từ chối dịch chuyển tay nàng hay cài lại váy dưới nụ cười săm soi của người đàn bà kia. Vẻ hả hê của Louisa làm nàng tức tối, và nàng thấy không thoải mái với thực tế rằng cô gái tóc vàng kia đang ăn vận đẹp một cách khác thường trong chiếc váy vải mu xơ lin màu vàng không nghi ngờ gì là sản phẩm của ông Hint. Có vẻ như người đàn ông này là một thợ thủ công có khả năng, nhưng khó mà tưởng tưởng một người trông gớm guốc như vậy lại tạo ra được thứ gì đó dễ thương đến thế. Nàng tự hỏi phải chăng người đàn ông này đã tạo nên những chiếc váy khác mà William Court đã tuyên bố là của chính ông ta. Có vài thứ để nghĩ đến đây.

Louisa dừng lại một lát, đứng phía trên họ với đôi chân choãi rộng, hay tay chống nạnh. Cô mỉm cười.

“Một gia đình nhỏ dễ thương làm sao. Em càng nhìn anh, Brandon, thì càng nghĩ hôn nhân thực sự hợp với anh. Anh mang vẻ là một người cha và một người chồng hoàn hảo đấy”.

Brandon nhướn một bên mày với cô, nhưng cô đã quay đi, cởi bỏ găng tay, mũ, cẩn thận thả những vật dụng nhỏ đó lên một chiếc bàn đã được đánh bóng và ngồi vào một chỗ đối mặt với chàng. Với một sự cứng nhắc khác thường trong giọng nói, cô nói với Heather.

“Cô mang cho tôi một ly rượu được chứ, cô bé? Một chút vang Madeira nếu như nó lạnh”.

Đỏ mặt giận dữ, Heather đứng lên và tới chỗ quầy bar, túm cổ váy nàng lại và cài nó.

Louisa tiếp tục, lại nói với Brandon “Em khát cháy cổ như vậy vì một cuộc cưỡi ngựa lão luyện từ Charleston về, và em thực sự thích những loại rượu vang ngon của anh, anh yêu. Thật khó làm sao để có chúng ở thị trấn những ngày này, mà em đã dùng gần hết chỗ anh cho em rồi”.

Brandon ngồi chơi với Beau, lúc này dường như đã mất tâm trạng vui vẻ vì sự viếng thăm của Louisa, đang ném những cái liếc mắt cảnh giác về phía cô; chàng tự hỏi điều gì đã đưa cô đến vào giờ này. Heather quay lại và dúi một ly rượu vào tay Louisa. Một lần nữa, giọng cô lại cứng nhắc, vô cảm khi cô nói.

“Cảm ơn cô. Và cô hãy để chúng tôi ở lại một lát. Có vài chuyện làm ăn tôi muốn thảo luận với chồng cô”.

Những từ cuối dường như ép buộc và Heather vội vàng tới chỗ Brandon, cắn bờ môi đang run lên, với tới bế Beau từ lòng chàng. Sự giận dữ bừng lên trên mặt chồng nàng, và chàng giữ tay nàng, nhìn qua nàng tới người phụ nữ kia. Cằm chàng đanh lại và chàng mở miệng để đốp lại, nhưng những giọt nước mắt trào ra từ mắt Heather và nàng lắc đầu một cách dữ dội, bế Beau lên và giấu mặt vào bé, vội vã ra khỏi phòng. Nàng vào trong phòng làm việc để dỗ yên con trai, lúc này bắt đầu thút thít vì bị giằng khỏi tay của cha, và lau những giọt nước mắt trên mặt mình.

Bây giờ Brandon nhìn Louisa với một sự lạnh lùng trong mắt, biết cách cư xử thô lỗ của cô đã thực sự làm vợ chàng tổn thương. “Nào, Louisa, việc làm ăn của cô là gì?” chàng nghiến răng thốt lên.

Miệng cô cong lại thành một nụ cười chậm rãi, tự tin “Em gặp một người bạn cũ của hai người ở Charleston chiều nay, Brandon”.

Chàng nhướn mày vô tư hỏi “Ai?”

“Ồ” cô cười “Anh ta không thực sự là bạn cũ – chỉ là một thủy thủ cũ. Ngay tức thì em biết anh ta là một trong những thủy thủ của anh trên tàu Fleetwood khi xe ngựa của em đi ngang anh ta. Con người đáng thương, anh ta ý, hoàn toàn mất minh mẫn vì rượu, nhưng anh ta nhận ra em cũng chính là người sắp trở thành người thân của anh. Anh ta rất hữu ích”.

“Hữu ích? Theo cách nào?”

Cô hất đầu ra sau và cười phá lên vui vẻ. “Thực vậy, Brandon, em chưa bao giờ mơ rằng anh, trong tất cả mọi người lại để bản thân bị bắt giữ như thế - lại bởi một ả gái điếm bé nhỏ quỷ quyệt nữa chứ. Em thề em đã thử làm thế nhiều năm trước nếu em nghĩ nó sẽ hiệu quả”.

“Em đang nói cái quái gì thế, Louisa?” Brandon gặng hỏi.

“Sao – anh biết mà, anh yêu. Heather, Heather ngọt ngào, trong trắng bé bỏng của anh, một con điếm. Dickie đã kể với em mọi thứ - anh ta và George tìm thấy cô ta đi trên phố để bán món hàng của mình thế nào, anh đã bị ép kết hôn với cô ta thế nào, mọi thứ”.

“Rõ ràng không phải mọi thứ” Brandon gầm gừ.

Chàng đứng lên và tự rót một ly rượu mạnh. Louisa tiếp tục nói một cách sung sướng. “Em biết anh không quan tâm đến Heather, anh yêu. Có quá nhiều đồn đại về những phòng ngủ riêng biệt. Em không cần bất cứ ai kể cho em anh cảm thấy thế nào về cô ta. Em chỉ không thể hiểu tại sao anh lại cưới cô ta. Nhưng chiều nay – chiều nay khi Dickie kể với em, em biết chắc chắn cuộc hôn nhân của anh chỉ là một bình phong. Giờ anh có thể đưa Heather đi, trả cô ta về Anh quốc. Em có thể tha thứ cho anh về cuộc buông thả nho nhỏ đó ở Luân Đôn và đón anh trở lại. Chúng ta có thể hạnh phúc. Em biết chúng ta có thể. Em sẽ chăm sóc con trai anh, vì không nghi ngờ gì nó là con anh – thật may mắn. Em sẽ yêu nó và sẽ tốt với nó. Mọi người sẽ hiểu khi ta kể với họ anh đã bị ép cưới cô ta thế nào”.

Brandon nhìn chăm chăm cô một lát trong sự thích thú và rồi bắt đầu nói một cách chậm rãi nhưng rất cẩn trọng.

“Louisa, hãy nghe thật cẩn thận những điều tôi nói, vì nếu em không tin tôi, em là một con ngốc. Nếu em nghĩ có ai đó có thể ép buộc tôi trái với ý mình vào một cuộc hôn nhân hay một hợp đồng nào dó, em thực sự không hề biết tôi. Bây giờ hãy tin điều này” và chàng thận trọng nói. “như thể cuộc đời em phụ thuộc vào nó, vì nó là thế. Vợ tôi không phải là một con điếm hay một kẻ lang thang đường phố. Nàng là một cô gái trinh vào cái đêm đầu tiên tôi cưỡng đoạt nàng và George sẽ làm chứng cho điều đó. Đứa bé đó là con tôi. Nàng là vợ tôi với sự ưng thuận của tôi và tôi sẽ không lại cam chịu sự thô lỗ của em với cô ấy trong ngôi nhà này nữa đâu. Từ giây phút này trở đi, em sẽ đối xử với cô ấy với tất cả sự kính trọng dành cho bà chủ của Harthaven. Em sẽ không có quyền đòi hỏi tôi, ngôi nhà này hay tài sản của tôi”.

Louisa nhỏm dậy khỏi ghế và tự rót một ly rượu vang khác. Cô đứng trước chàng và khi cô uống, nhìn chăm chăm vào chàng qua miệng ly.

“Vậy là anh lựa chọn con bé đó hơn em” cô gần như chế nhạo.

Brandon mỉm cười độ lượng “lựa chọn đó đã có từ lâu rồi, Louisa. Bây giờ tôi chỉ xác nhận lại nó thôi”.

Mắt cô nheo lại và cô quay đi một lát nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Đột nhiên cô xoay người lại chỗ chàng.

“Kỳ lạ, Brandon, rằng anh lại là một người có thể nói về sự tôn trọng và tài sản trong cùng một hơi thở” cô uống rượu vang, và rảo bước ngang qua căn phòng, lấy chiếc ghế xô pha ngăn cách họ. Cô đặt bàn tay tự do lên thành ghế và gần như nâng ly rượu lên, gần như thể nâng cốc chúc mừng. “Đó là điều em đến để nói với anh, thực sự đấy. Em đã xem xét lại và nghĩ điền sản của em có giá gấp đôi cái giá anh trả cho nó”.

Cô ngừng lại và quan sát chàng một cách tỉ mỉ, chờ đợi phản ứng của chàng. Trán chàng tối đi một chút, nhưng chàng nhún vai.

“Chúng ta đã làm một giao kèo, Louisa, và nó đã xong rồi – đã ký, đã đóng dấu và đã công khai. Em không có điền sản nào ngoài Oakley và những đồng cỏ ở trên nó. Nó đã được định đoạt rồi!”

“Đã định đoạt, thực vậy!” cô nạt lại “Vậy thì hãy nói về sự tôn kính. Anh nghĩ có bao nhiêu tôn kính anh và cô dâu bé nhỏ của anh xứng đáng hưởng khi em để cho người ta biết rằng anh đã bị bẫy vào cuộc hôn nhân bởi một ả điếm tầm thường lang thang trên phố?”

Giọng Brandon vang suốt ngôi nhà “Câm miệng đi, cô nàng phản trắc. Ta sẽ không để cô vu cáo vợ ta ngay trong nhà của chính cô ấy!” Giọng chàng thấp xuống thành một tiếng gầm gừ giận dữ “Ta không quan tâm cô làm gì bên ngoài tòa nhà này. Cứ nói những gì cô thích. Không người đàn ông hay đàn bà nào dám đứng thẳng trước ta mà nhắc lại những thứ rác rưởi cô có thể nói lên. Cô là một ả lăng loàn, Louisa, cả về thể xác và tâm hồn”.

“Giờ thì là ả lăng loàn sao?” cô rít lên. Với một cú vung tay, cô hất rượu vào mặt chàng và đập chiếc ly xuống sàn “Lăng loàn, thực vậy! Tôi là một cô gái trinh khi anh chiếm đoạt tôi, nài xin tôi cưới anh và hứa hẹn cả thế giới và tất cả những cạm bẫy của nó nếu tôi đồng ý mà trao cho anh thứ tài sản đáng quý nhất đó. Rồi anh giong buồm đi và cưới ả điếm thò lò mũi xanh đầu tiên anh có thể vớt được từ đường phố rồi kéo theo cô ta trở về như là vợ anh. Anh đã cam kết trung thành với tôi, lấy đi thời con gái của tôi và rồi cả đất đai của tôi với cái giá nhỏ nhất. Ồ, tôi muốn nữa”. Cô bắt đầu cười điệu đàng và giọng cô trở nên nịnh nọt, phỉnh phờ “Em phải có thêm nữa, Brandon. Em phải trả các hóa đơn của em với món tiền khác mà chỉ còn lại ngôi nhà và em không thể bán nó. Tại sao, em sẽ khổ sở trừ lại vài pen ni em cố kiếm được. Không ai chấp nhận cho em dùng thẻ thanh toán khi anh đã ném em đi”.

Brandon giận điên lên và thấy bản thân cố giữ khỏi đánh cô. Chàng quệt tay ngang mặt.

“Còn trinh! Lạy Chúa, tất cả thánh thần! Cô không còn trinh gì hơn một con bò cái già trên cánh đồng ngoài cửa sổ kia. Cô nghĩ ta là một gã ngốc chắc? Cô nghĩ ta câm và mù để tin cái trò ngốc của cô đêm đó sao? Ta không thể kể hết tên trong nửa tháng tới những gã đàn ông ta biết cô đã chung chạ trước và sau cái được gọi là cuộc đính hôn thiêng liêng đó!” giọng chàng làm những bức tường rung lên “Cơn ngốc nghếch đơn giản nào đã làm cô mơ rằng ta sẽ đứng mà chịu đựng sự vu khống về người thương của ta thế?”

“Anh đã có lúc yêu em!” cô hét lên “Và anh không ngủ với cô ta. Ngay cả những dân phố cũng xì xào về thực tế này. Đó là chuyện công khai. Tại sao là cô ta mà không phải em? Em có thể chia sẻ giường anh và làm anh quên cô ta đã từng sống. Dùng em đi. Chiếm lấy em. Lạy Chúa, anh đã từng yêu em!”

“Yêu cô!” tiếng cười của chàng vang lên “Không! Tôi chỉ chịu đựng cô và như một thằng bé tôi nghĩ tôi biết tất cả những gì đầu óc tôi muốn cho đến khi tôi đối mặt với một sự thực và thấy một vẻ đẹp tôi chưa từng thấy trước đây, và rồi tôi biết điều tôi thực sự muốn là gì. Sắc đẹp ư? Đúng. Đam mê ư? Đúng”. Chàng cúi sát xuống mặt cô và nhấn mạnh từng từ “Nhưng còn là yêu sự hiến dâng dịu dàng ân cần, lòng trung thành không đòi hỏi và một phẩm giá lương thiện giản dị để có tên tôi, điều mà nằm ngoài khả năng của cô để trao gửi”. Giọng chàng lại cao lên “Tôi yêu cô ấy với mỗi giây phút tôi sống. Tôi dành sự bảo vệ của mình cho cô ấy để tránh những ả đàn bà là con của đường phố sẽ hạ nhục cô ấy và bóp méo đức hạnh của cô ấy. Với sự chiếu cố của Chúa chúng tôi sẽ sinh nhiều con trai, con gái để không treo hy vọng của cô lên lời nói dối đó và đừng có nói với tôi điều cô sẽ làm để kéo cô ấy xuống cùng cô”. Chàng bước tới bàn, cầm lên mũ, găng tay của Louisa và ném nó vào mặt cô. “Giờ hãy vác cái xác chuột chũi của cô khỏi nhà này và giữ cho mùi hôi thối từ sự thất vọng của cô tránh xa cửa nhà tôi, mà đừng bao giờ để tôi nghe thấy một lời dối trá nào tôi cho là từ môi cô hoặc là tôi sẽ rất vui được siết chặt cái cổ trũng của cô lên thật cao đấy. Nào hãy ra khỏi đây đi, cô nàng. Cô đã lạm dụng phép lịch sự thông thường và không còn được chào đón trong ngôi nhà này nữa”.

Louisa run rẩy trước đôi mắt đang lóe lên của Brandon và không tìm nổi từ nào để nói. Nhận lấy mũ và găng tay của mình, cô dùng hết sức lực để tới lối ra đã được chỉ và hiên ngang ra khỏi phòng, môi trắng nhợt và với đôi mắt nhìn xuống, vội vã lao qua Jeff, người đã đứng lắng nghe một lát, kinh ngạc vì sự thể hiện hiếm hoi tính khí bạo lực của anh trai trực tiếp nhằm vào một người phụ nữ.

Cô bước ra hàng hiên và xuống những bậc thềm, rồi nâng cao váy, trèo một cách thiếu kiểu cách vào trong xe ngựa mà không có sự trợ giúp, không nhận ra George đang tựa vào một cái cột và điềm tĩnh khạc nhổ trong đám bụi phía sau cô.

Khi chiếc xe ngựa của Louisa đã chạy xa, Heather tới cửa phòng làm việc và đăm đăm nhìn qua hành lang tới chỗ chồng cô. Chàng vẫn đứng với đôi tay nắm chặt, gò má rung rung, nhưng khi chàng cảm thấy ánh mắt của nàng, biểu hiện của chàng dịu lại và chàng quay sang nàng, mở rộng cánh tay ra cháo đón. Bế cả Beau, nàng vội vã tới và được ôm vào trong vòng tay yêu thương của chàng.

Chùi tay vào tạp dề, Heather rời khỏi nhà bếp, sau một giờ vui vẻ giúp Cora làm bánh mì. Nàng liếc lên khi một con ngựa băng qua cổng và mỉm cười khi Jeff lăng mình xuống con ngựa sùi bọt, vừa phải gắng sức và chạy lại chỗ nàng. Vẻ mặt anh nhanh chóng làm tắt lịm lời chào nàng định nói mà thay vào đó là nỗi sợ hãi lạnh giá.

“Brandon ở đâu chị?” anh hỏi ngắn gọn.

“Ồ, tôi nghĩ anh ấy đi cùng cậu ra cánh đồng”.

Anh giật ngón tay và chỉ ra gần chuồng ngựa nơi một cậu bé đang chải lông con Leopold. Con ngựa giống không khá hơn con ngựa da hoẵng của Jeff. Cả hai đều trong tình trạng đã chạy mệt nhoài.

“Tôi không nghe thấy tiếng anh ấy về nhà” nàng cố giải thích trong sự bối rối nhưng anh đã chạy khỏi ngôi nhà. Nàng túm lấy váy và gọi giật sau lưng anh “Jeff, có gì không ổn thế? Có chuyện gì thế?”

Anh quay lại và có sự pha trộn cảm xúc kỳ lạ lướt qua mặt anh, làm nàng còn lo lắng hơn bất cứ lời nói nào. Nàng tóm lấy tay anh.

“Jeff, cậu kể với tôi chuyện gì không ổn được không?” nàng kêu lên. Trong tâm trạng lo sợ nàng bấm móng tay vào tay anh nhưng anh không để ý, không hề biết đau, và nàng lắc anh mạnh hết sức nàng có thể lắc một người đàn ông cao hơn nàng cả một cái đầu và một bờ vai. “Jeff, kể cho tôi đi!” nàng thét lên.

Anh dường như không thể nói trong một lát, rồi anh nói với nàng “Louisa chết rồi, Heather. Ai đó đã giết cô ấy”.

Nàng lùi lại, ấn mu bàn tay lên miệng. Nàng lắc đầu không tin nổi.

“Đó là sự thực. Ai đó đã siết cổ cô ấy, làm gãy cổ cô ấy”.

“Tại sao anh muốn biết Brandon ở đâu?” nàng hỏi.

Anh dường như miễn cưỡng trả lời.

“Jeff!”

“Tôi thấy Brandon cưỡi ngựa ngoài Oakley. Anh ấy không thấy tôi đang phi ngựa đến và khi tôi vào trong để gặp Louisa, tôi thấy cô ấy đã chết”.

Heather gần như kìm ném một lời phủ nhận “Không!” nàng lùi lại, một cái nhìn giận dữ kết tội ẩn sâu trong mắt nàng “Anh ấy không làm điều đó. Anh ấy không thể! Anh ấy không, Jeff, anh ấy không! Làm thế nào mà cậu có thể nghĩ đến điều đó?”

“Chị nghĩ tôi muốn tin điều đó sao? Tôi thấy anh ấy, Heather, và cả hai chúng ta đã nghe thấy anh ấy đe dọa cô ấy hôm qua”.

“Nhưng tại sao anh ấy lại đến đó?”

Jeff lảng nhìn ra xa.

“Jeff, trả lời tôi đi” nàng yêu cầu “Tôi có quyền được biết”

Anh thốt ra một tiếng thở dài mệt mỏi “Louisa đã gửi cho anh ấy một lá thư ngắn trong khi chúng tôi ở ngoài cánh đồng. Lá thư ấy nói rằng cô ấy biết điều gì đó về chị mà anh ấy nên biết. Tôi đã cố ngăn anh ấy, nhưng anh ấy đẩy ngã tôi và thề làm cô ấy đóng cái miệng bẩn thỉu cho được việc. Lulu đã mang cho anh ấy lá thư đó và anh ấy làm cô ta rất sợ hãi. Cô ta tháo lui như một con chó phải bỏng, dù tôi thề cô ta đang run như một tàu lá trước khi cô ta đưa cái thứ chết tiệt đó cho anh ấy. Khi tôi tới chỗ Louisa, thảm họa đã xảy ra. Anh ấy lao ra khỏi ngôi nhà như quỷ dữ đang đuổi theo sau, mà tay chân thân tín của Louisa, Jacob, cũng thấy anh ấy và bây giờ người đàn ông tử tế đó đã đi tìm cảnh sát trưởng”.

Đầu óc Heather quay cuồng trong hoảng loạn. Một lá thư? Một lá thư về nàng? Louisa có thể kể gì thêm với chàng?

Nàng thở hổn hển thấy rõ khi nghĩ đến ông Hint và sự liên hệ của ông ta với người phụ nữ kia. Nếu ông ta kể với Louisa về William Court, cô ta sẽ cố kể với Brandon. Có khả năng trong cơn giận mù quáng, chàng có thể đã giết cô ta. Chàng đã đe dọa cô ta tối qua …

Không! Nàng không thể tin chàng có khả năng gây nên một tội ác như vậy.

“Không! Chàng không làm điều đó! Tôi chỉ biết là chàng không làm!” nàng bướng bỉnh nỏi, lắc đầu một cách điên cuồng. “Chàng là chồng tôi! Lẽ nào tôi không biết chàng có khả năng làm điều đó hay không sao?”

“Lạy Chúa, Heather” Jeff rên lên, dằn vặt vì anh lại chính là người đã buộc tội anh trai mình. Anh kéo nàng lại với mình, ép nàng vào anh. “Cưng ơi, chị không biết tôi muốn mọi chuyện đều sai sao? Tôi cũng yêu anh ấy. Anh ấy là máu, là thịt của chính tôi – anh trai tôi!”

Sự quyết tâm chắc chắn của nàng chỉ làm anh thêm dằn vặt. Ngay lập tức anh xoay người khỏi nàng, chạy về phía ngôi nhà và nàng theo sau. Họ đi qua nó, Jeff điên cuồng thuyết phục bản thân rằng anh đã nhầm, Heather xác định là anh nhầm, cho đến khi anh tới cửa phòng ngủ của họ và mở tung nó. Nàng đến cạnh anh khi anh không có hành động gì để bước vào và thấy Brandon đang nhìn đăm đắm ra khung cửa sổ mở có thể nhìn suốt tới khoảng sân nơi họ vừa đứng. Với một tiếng kêu, nàng chạy tới chỗ chàng và chàng quay lại túm chặt nàng vào chàng.

“Nói với cậu ấy đi, Brandon!” nàng yêu cầu, liều lĩnh bám riết lấy chàng. “Nói với cậu ấy chàng không làm chuyện đó!”

“Em yêu” chàng nhẹ nhàng thì thầm.

Jeff đi tới, sợ hỏi và nghe được lời xác nhận. Brandon nhìn anh và buồn bã mỉm cười. “Em nghĩ anh giết cô ấy sao, Jeff?”

“Ôi Chúa ơi, Bran” Jeff nghẹn lời, lắc đầu. Sự dằn vặt đau khổ của anh thực mạnh mẽ. “Em không muốn tin điều đó, nhưng em đã thấy anh rời nhà cô ấy và khi em vào trong em thấy cô ấy đã chết. Em nên tin điều gì đây?”

Brandon vuốt mái tóc Heather bên dưới tay chàng. “Em có tin anh không, Jeff, nếu anh nói với em anh không làm gì liên quan đến việc giết hại cô ấy – rằng cô ấy đã chết khi anh đến nơi đó?”

“Bran, anh biết em sẽ tin bất cứ điều gì anh nói với em. Nhưng nếu không phải anh giết cô ấy, thì là ai?”

Người anh trai thở dài “Tại sao có người cưỡng hiếp Louisa, Jeff?”

Heather há hốc miệng kinh ngạc “Cưỡng hiếp?”

Người em trai giật mình.

“Em không nhận ra sao?” Brandon mỉm cười “Cô ấy đã bị cưỡng hiếp!”

Jeff hỏi một cách hoài nghi “Nhưng ai mà phải cưỡng hiếp cô ấy chứ? Cô ấy cho nó đi tự do cơ mà”

“Chính xác”

“Lạy Chúa tôi, em thật sự không nghĩ đến điều đó” Jeff thừa nhận. Anh trượt vào một chiếc ghế và nhìn chằm chằm không vào cái gì cụ thể, suy ngẫm vào điều anh đã thấy. Sau một lúc lâu, anh lại đứng dậy và bước tới cửa sổ gần họ để nhìn ra những hàng cây phía xa đang lắc lư trong một cơn gió mạnh.

“Điều đó chắn đúng như anh nói” anh đăm chiêu thầm thì “Khi em mới thấy cô ấy – căn phòng xáo trộn, quần áo cô ấy bị xé toạc. Em chỉ nghĩ là anh đã vật lộn với cô ấy. Từ cưỡng hiếp đã không nảy ra trong tâm trí em. Anh sẽ không phải …” anh đỏ mặt, liếc nhìn Heather và thấy nàng đang lắng nghe bình tĩnh.

“Anh sẽ không quấy rầy cô ấy theo cách đó” anh tiếp tục, quay lưng lại “Và khi em nghĩ lại em đồng ý với anh rằng cô ấy đã bị ép buộc vào chuyện đó. Cách cô ấy nằm, cô ấy trông như thể người đàn ông vừa mới rời cô ấy. Không nghi ngờ gì cô ấy đã bị giết trong khi họ vẫn còn đang gắn kết. Nhưng ai mà cô ấy lại từ chối quyết liệt đến thế chứ?”

Cái nhìn của Brandon chuyển trở lại nơi cửa sổ. “Jeff, anh muốn nói chuyện với Lulu. Em có thể đón cô ấy đến cho anh được không?”

Người em trai gật đầu “Anh biết điều gì sau đó sao?”

Brandon nhún vai “Có thể. Anh không chắc. Anh phải nói chuyện với cô gái trước khi anh có thể nói”.

Jeff mỉm cười, không còn nghi ngờ gì nữa về sự vô tội của anh trai. “Em sẽ đi tìm cô ấy. Anh tốt nhất nên có vài lập luận trước khi Townsend đến đây”. Khi anh đi khỏi, Brandon nâng cằm Heather lên và nhìn sâu vào trong mắt cô. “Cảm ơn em đã tin tưởng ta” chàng thì thầm.

“Em sẽ không phải là một người vợ nếu em không tin chàng” nàng nhẹ nhàng đáp lại, vuốt ve má chàng.

Chàng giật người khỏi nàng và quay lưng lại “Ta không chắc chắn lắm ta sẽ không giết cô ấy, Heather, nếu ta gặp cô ấy trước. Ta đang trong tâm trạng tồi tệ đến mức ta đã đẩy ngã Jeff khi cậu ấy cố ngăn ta lại. Ta muốn giết cô ấy khi ta đọc lá thư của cô ấy. Khi ta thấy cô ấy nằm trên sàn, quần áo bị xé toạc khỏi cơ thể mà cô ấy cho rằng rất đáng ca ngợi, ta nhận ta đã tiến đến chỗ lấy đi cuộc sống của cô ấy gần làm sao. Nó đe dọa cả địa ngục trong ta khi ta nghĩ đến điều ta gần như đã làm với chúng ta”. Chàng quay lại với nàng. “Em biết đấy, không phải vấn đề là cô ấy đã chết. Không hề có nỗi tiếc nuối trong ta vì cô ấy đã mất. Ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì đã rũ khỏi được cô ấy mà không phải bị treo cổ vì việc làm đó. Nhưng Heather, ta có thể đã giết cô ấy nếu …”

“Ôi, chàng yêu” nàng thổn thức, quàng tay quanh cổ chàng. “Có lẽ chàng đã giận dữ, nhưng không gì trên thế giới này có thể làm em tin rằng chàng sẽ chấp nhận một việc làm như vậy. Chỉ vì nó không phải bản chất của chàng”.

Chàng ôm nàng vào mình, đôi tay ôm quanh vòng eo mảnh mai của nàng, và thấy niềm an ủi trong niềm tin kiên định của nàng.

“Ôi, Heather, Heather” chàng thì thầm “Ta yêu em thật nhiều. Ta cần em. Ta luôn muốn có em”.

Những giọt nước mắt sung sướng làm lóng lánh mắt nàng khi nàng bám lấy chàng. Thật là quá tốt khi được chàng yêu.

Brandon hít vào mùi hương tươi mát như sương của nàng cùng mùi thơm tóc nàng, và mắt chàng hạ xuống bàn tay đang xiết chặt sau lưng nàng. Những ngón tay chàng từ từ buông lỏng và ở đó trên lòng bàn tay chàng là một trong những chiếc khuyên tai kim cương của Catherine Birmingham.

Cảnh sát trưởng Towsend đến và bắt Brandon đêm hôm đó. Không thể nói gì với ông ta. Ông ta đã bị thuyết phục rằng ông ta đã có tên tội phạm của mình và không mất thời gian để thảo luận vấn đề với họ. Ông nói Brandon là chàng bị bắt ngay khi ông vào ngôi nhà và 15 phút sau họ đã trên đường tới Charleston, được hai phó cảnh sát đi kèm.

Heather bị bỏ lại trong bực bội. Brandon đã không thể nói chuyện với Lulu. Trong thực tế, cô gái này đã không thể được tìm thấy. Cô đã biến mất. Không ai có thể nhớ đã nhìn thấy cô sau khi cô bỏ chạy khỏi cánh đồng. Vài người nô lệ ở Oakley đang tránh xa khỏi ngôi nhà lớn và an toàn trong những nhà gỗ nhỏ của chính họ, thích không biết về việc đi và đến hơn là đi đến đó khi xác Louisa được chuẩn bị cho hành trình tới Charleston sáng hôm sau, vì thế họ không thể nói Lulu đã quay về vào lúc nào. Jeff đã cử vài người đàn ông lùng sục vùng ngoại ô trong khi anh cùng George cưỡi ngựa vào thành phố, nhưng họ đã thất bại trong việc tìm bất cứ dấu vết nào của cô gái ở cả hai nơi.

Trong những giờ muộn màng, Heather rảo bước trên sàn phòng ngủ của họ, cảm thấy nỗi cô đơn của căn phòng khi không có Brandon ở đó, và nàng tự hỏi về sự tiện nghi của chàng. Cảnh sát trưởng Towsend là kẻ quá bướng bỉnh đầu bò, không lắng nghe lời van xin của nàng hay giải thích của Brandon, bây giờ ông ta có thể thậm chí đang đối xử với chồng nàng như chàng đã bị kết tội xong. Nàng rùng mình vì suy nghĩ đó và đến cửa sổ nơi nàng áp mặt vào tấm kính. Bên ngoài tối đen như mực và gió rít quanh góc tường, làm những tàng cây xáo động. Trời bắt đầu mưa, nhưng Heather không tìm thấy sự an ủi trong cơn mưa, chỉ thấy tuyệt vọng và khổ sở. Mệt mỏi, nàng lôi mình vào giường và lê vào giữa những tấm chăn, nhìn chăm chăm vào bóng tối ẩn sau màu trắng sáng của chiếc màn trên đầu nàng, nhận thức rõ hơn hết về khoảng trống bên cạnh nàng.

Nàng thức dậy vào buổi sáng vì tiếng gió tru bên ngoài. Những đám mây xám nặng nề đang trôi ngang bầu trời được những cơn gió điên cuồng đẩy đi và ánh sáng vàng nhờn nhợt bao phủ mặt đất. Cơn mưa không to nhưng những giọt nước mưa rơi mạnh vào kính cửa sổ do sức mạnh của cơn gió. Một cơn bão đang kéo tới.

Ngày trôi đi và cơn mưa đóng vai trò tàn phá những dây thần kinh của Heather. Jeff về một, hai lần từ công cuộc truy tìm Lulu, ướt rượt đến tận xương, và khi nàng nhìn anh một cách dò hỏi, anh chầm chậm lắc đầu. Dù không ai đề cập đến nó, họ bắt đầu tuyệt vọng rằng điều gì đó cũng đã xảy ra với Lulu.

Lúc chiều muộn, khi Heather, không thể ngồi ở Harthaven mà không giúp được chồng theo cách nào đó, mặc bộ quần áo đi ngựa và chiếc áo choàng có mũ trùm đầu nặng nề, thận trọng rời khỏi phòng ngủ và xuống gác. Nàng sợ Hatti có thể thấy nàng. Sẽ là đủ khó khăn để nói James đóng yên con Lady Fair mà không phải tranh cãi, nhưng để Hatti thấy nàng ra ngoài trong một cơn bão chắc chắn có nghĩa là nàng sẽ bị chặn lối bởi bà già da đen cứng đầu.

Sự trốn thoát của nàng đã thành công và nàng thấy James đang bận rộn rải cỏ khô sạch xuống sàn chuồng ngựa. Ông giật mình nhìn lên khi nàng mở cửa và nhìn chăm chăm một lúc trong sự ngạc nhiên khi nàng vật lộn với cái yên ngựa nặng trịch, gió đe dọa thổi bay nàng nếu nàng giữ lấy nó quá lâu. Ném cây xỉa cỏ xuống, ông chạy tới giúp nàng.

“Bà đang làm gì bên ngoài trong thời tiết này thế, bà Birmingham? Bà nên ở trong nhà. tránh xa tất cả đợt gió này”.

“Tôi muốn dẫn Lady Fair ra ngoài, James. Ông đóng yên cho nó giúp tôi nhé? Trước đây tôi đã cưỡi ngựa trong mưa vì vậy không phải lo lắng đâu”.

“Nhưng, bà Birmingham, đây là một cơn bão mạnh đang đến. Khi nó đến như thế này, những cửa kính bay khỏi nhà và cây cối thì đổ rạp. Nó không an toàn đâu. Ông chủ Birmingham sẽ lột sống da tôi nếu ông ấy nghe thấy tôi đã đóng yên ngựa cho bà trong thời tiết này”.

“Chàng sẽ không nghe thấy điều đó từ tôi, James. Nếu chàng phát hiện ra, tôi sẽ nói với chàng chính tôi ép ông làm thế. Giờ hãy nhanh lên và đóng yên con Lady Fair đi. Lulu cần được tìm thấy vì cô ấy có thể nói với cảnh sát trưởng Towsend rằng ông chủ Birminghamm không giết cô Louisa”.

Đôi mắt đen, sợ hãi của ông nhìn chăm chăm vào nàng như thể ông sẽ nói thêm gì đó, nhưng nàng cau mày nhìn ông. “Nếu ông không đóng yên con ngựa, James, tôi sẽ làm”. Ông lúng túng, lắc đầu, và dường như mất hàng giờ đồng hồ trước khi Lady Fair được đóng yên và sẵn sàng để lên đường. James kiểm tra đai yên lần thứ năm.

“bà Birmingham, nó có thể khó điều khiển trong cơn bão này” trán ông nhăn sâu, trái ngược với sự quan tâm của ông. “Phu nhân – Bà Birmingham, bà không thể!”

“Ồ nhanh lên, James. Tôi phải đi”

Ông bất đắc dĩ đầu hàng và giúp nàng một tay lên yên. Nàng tự ngồi cân bằng và nhìn xuống ông, Ông đứng giữ dây cương của nàng, đôi mắt mở to vì sợ. Cũng nỗi sợ đó làm môi ông run run, và trong một giây nàng nghĩ ông có thể giữ nàng lại đó. Cuối cùng tay ông thả rơi những dây cương, và ông quay đi mở cửa chuồng ngựa. Nàng rập gót chân lên con ngựa, thúc nó chạy vào cơn bão. Giống như thể nàng lao vào một thế giới khác. Gió, mưa và chớp trộn thành một mớ hỗn độn điên cuồng. Con ngựa hạt dẻ dừng lại và hí lên, nhưng gót chân đang đập mạnh của nàng thúc con ngựa cái đi tiếp. Những ngón tay sắc nhọn của gió giật tung áo khoác nàng và mưa làm nàng ướt sũng trong một khắc. Những tia chớp sáng lóa rạch ngang bầu trời và bị dập tắt trong những tràng sấm.

Heather liếc qua vai và thấy James đương đầu với cơn bão, dõi theo nàng khi nàng phóng đi. Trong một giây ngắn ngủi nàng đã bị lôi cuốn quay lại, làm dịu nỗi sợ hãi của ông – và của nàng. Không phủ nhận rằng nàng đang sợ. Nhưng ý nghĩ quay lại qua đi nhanh chóng. Nếu nàng không cảm thấy sự ra đi của mình là cần thiết, nàng đã ở nhà, nhưng cuộc sống của Brandon phụ thuộc vào việc tìm thấy Lulu và có nơi nào tốt để ấn náu một cơn bão hơn là ngôi nhà bỏ hoang của chủ cô lúc này?

Con ngựa và người kỵ sĩ phóng vào một khu rừng hoang vu. Một lần nữa những cành cây lười biếng đâm, chọc, quất và cào. Cây cối ngả rạp và rung lắc trong một tư thế có vẻ như một quyết định điên cuồng túm nàng khỏi con ngựa và quật ngã nàng, rên lên sự thất vọng của chúng với gió. Con ngựa cái trượt chân và ngả nghiêng bên này bên kia bên con đường trơn trượt, lúc thì bị khứa vào chân trong đám cọ lùn sắc như dao cạo, lúc thì bị quăng xa khỏi một bụi cây rậm. Nó chiếm hết sự tập trung của Heather để bám lấy yên cương trơn tuột. Trong liều lĩnh tuyệt vọng nàng xoắn dây cương quanh nắm tay và vùi mặt nàng vào bờm con Lady. Cuộc cưỡi ngựa trở thành một cuộc chiến mệt mỏi cho cả con ngựa và người cưỡi khi họ chiến đấu với gió và mưa, rừng rậm và bùn lầy.

Gió dường như dịu đi và mưa không còn trút xuống vai nàng nữa. Heather nhận ra lúc này con ngựa vẫn đứng vững, run lên vì mệt. Nàng ngẩng mặt lên và thấy họ đứng trong mái che của căn nhà nơi đồn điền Oakley. Mặt tiền trang viên lờ mờ phía trên nàng trong cơn bão, sáng lên nhợt nhạt trong ánh ngày ảm đạm. Nàng trượt khỏi lưng con ngựa và thấy chân nàng gần như không khả năng chống đỡ. Nàng tựa vào thân mình ấm áp vững vàng của con ngựa và sức lực của nàng dần trở lại.

Với những hy vọng và nỗi sợ hãi dẫn nàng tiến lên, nàng băng qua cổng nhà và tiến vào ngôi nhà báo điềm gở. Nàng đóng cánh cửa ngăn cơn bão và nhìn quanh, cởi bỏ đôi ủng đầy bùn và chiếc áo khoác ướt sũng. Căn nhà lớn dường như ngả vào trong gió, với những cơn gió nhỏ trườn qua mỗi khe hở của những cửa chớp, khuấy động những tấm rèm, trướng, làm những tấm kính kêu lách cách, và đặt ngôi nhà vào sự rung động. Sàn nhà rít lên và kêu lốp đốp vì căng thẳng, những bức tường rền rĩ và những lớp ván lợp rung rinh lo sợ trên mái nhà. Những mảng tối trườn quanh mỗi căn phòng và thi thoảng từ đâu đó sâu trong lòng ngôi nhà đang bị bão chà đạp, một cánh cửa kêu cót két hay sập mạnh. Trang viên này dường như muốn trục xuất nàng khỏi sự xâm phạm và kể lể sự không bằng lòng của nó, nhưng mục đích của nàng đã vượt trên nỗi sợ của nàng. Nàng phải đảm bảo với chính mình rằng Lulu đang không ngồi co rúm trong ngóc ngách nào đó.

Nàng gọi nhưng không nhận được tiếng trả lời. Nàng tìm kiếm qua mỗi phòng trong nhà với một sự kỹ càng sinh ra từ tuyệt vọng. Những căn phòng ở tầng một đều tối. Những tấm rèm được kéo che tất cả các cửa sổ và không có ánh sáng nhỏ nhoi nào từ bên ngoài lọt vào. Đây đó nàng thấy một cửa sổ để mở toang hoác. Nàng đi quanh với nhiệm vụ của mình, nhớ rằng không nơi nào đủ rộng để che giấu một con người. Những tấm trướng được kéo sang bên và không cánh cửa nào được để còn đóng. Việc làm của nàng làm ấm nàng lên và cơn lạnh giá từ chuyến đi đã rời khỏi xương cốt nàng.

Nàng chạy lên gác trong một cung cách không giống phụ nữ, váy nàng được kéo cao trên đầu gối, và thúc sự kìm kiếm của nàng qua tầng thứ hai. Ở đây cơn bão dường như gần hơn. Những tấm rèm lạnh buốt và cơn mưa với bàn tay nặng nề đang chà đạp trên mái nhà. Những cành cây quật mạnh vào những cửa chớp và làm chúng dập ầm ầm. Nàng giật tung từng cánh cửa và tìm bên dưới mỗi chiếc giường. Nàng chỉ ngừng lại một giây bên cạnh giường Louisa và nhận ra rằng đây là nơi Brandon hầu như đã trải nghiệm tuổi trai tráng của chàng với sự quyến rũ của người đàn bà này. Trong một cơn giận dữ chớp nhoáng, có ác ý, nàng xé toạc những tấm phủ xa tanh khỏi giường và bước qua chúng để tiếp tục việc tìm kiếm.

Căn nhà trống không trước nỗ lực của nàng. Lối vào gác mái là một cửa sập nhỏ phía trần, không thể với tới được mà không có thang hay sự trợ giúp. Nàng quay lại thêm một lần nữa để kiểm tra lại lượt đầu và nhận ra nàng đã không xem ở đây, rồi vào phòng khách.

Heather hít một hơi thật sâu dường như làm lạnh cứng ngực nàng. Những tấm trướng đã bị giật khỏi cửa sổ và một chiếc ghế gãy nằm trong đám lộn xộn những nếp gấp của nó. Một chiếc bàn nhỏ đứng chênh vênh trước lò sưởi trên ba chân, chiếc chân thứ 4 đã mất tích. Một chiếc bàn viết đứng trơ trọi không có gì trên mặt bàn; giấy tờ, bút, lọ mực tung tóe trên tấm thảm bên dưới. Vài cuốn sách bị xô đổ khỏi kệ sách và những thứ còn lại trên kệ nằm trong tình trạng lộn xộn rầu rĩ. Căn phòng mang bằng chứng của sự lục soát điên cuồng như thể mục tiêu nào đó của mối quan tâm to lớn đã đi chệch hướng. Không có lý gì để tin rằng mục tiêu đó đã được tìm thấy, nhưng Heather bắt đầu khảo sát kỹ lưỡng căn phòng như chỉ có sự nghi ngờ của một người phụ nữ mới có thể. Nàng không biết nàng tìm cái gì. Nàng chỉ biết có thứ gì đó có thể nằm ở đây. Đôi mắt nàng quét trên tấm thảm và rà soát từng phân mặt phẳng. Đôi tay nàng sắp xếp lại những món đồ cổ hay những món đồ trang sức lặt vặt, chỉnh thẳng lại những món đồ treo trên tường, và những ngón tay nàng kiểm tra từng khe hở để tìm thứ nó có thể che giấu. Tấm lưới lò sưởi hơi khép hờ và bản năng phụ nữ của nàng về sự ngay ngắn đòi hỏi nó phải được chỉnh lại. Khi nàng dịch tấm lưới, một ánh lấp lánh ở đáy lò sưởi lọt vào mắt nàng. Vật đó được nhét trong một khe nứt giữa hai viên gạch trên nền lò sưởi. Nàng cúi xuống và há hốc miệng kinh ngạc.

Đó là một trong hai chiếc hoa tai kim cương của Catherine Birmingham, khuyên tai của chính nàng, một trong hai chiếc khuyên nàng đã đưa cho ông Hint. Nhặt nó lên, nàng nhìn chăm chắm vào nó trong sự hoài nghi.

Trong thư gửi Brandon, Louisa đã cảnh báo cô biết thông tin gì đó đáng quan tâm. Và có bí mật nào khác mà người phụ nữ đó có thể được biết trừ điều liên quan đến William Court? Không có gì khác. Nhưng tại sao ông Hint lại kể cho cô? Chắc chắn ông ta đã nhận ra rằng Brandon sẽ không để nàng tiếp tục trả tiền để ông ta giữ im lặng, và nếu Louisa biết về cái chết của William, cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng của cô để Brandon được biết, bất chấp không còn lý do gì khác. Vậy thì tại sao ông Hint kể với Louisa? Tại sao ông ta lại đưa cho cô những chiếc khuyên đó? Vì lý do gì lại liều lĩnh vận may bằng một hành động ngu ngốc như vậy? Hay ông ta đã trót yêu cô ấy và định mua chuộc cô bằng những vật trang sức rẻ tiền này? Người đàn ông xấu xí đó ư? Louisa sẽ cười vào mặt ông ta.

Nhưng thế thì sao? Có thể ông ta đã giết cô ấy vì đã cười nhạo – hay để đảm bảo sự im lặng của cô? Liệu ông ta có sức mạnh để bẻ gẫy cổ cô với hai bàn tay không hay không? Brandon có khả năng đó, nàng biết, nhưng liệu một người đàn ông gần bằng nửa kích cỡ của chàng có thể có khả năng thực hiện kỳ tích như thế?

“Ồ, có phải là bạn thân của tôi đây không, bà chủ Birmingham”

Heather xoay người lại trong hoảng hốt. Không thể phủ nhận giọng nói cao vót, chút chit đó thuộc về ai. Nỗi kinh hoàng thuần túy túm chặt lấy nàng, làm tê liệt nàng. Ông Hint đang mỉm cười với nàng và phô ra một khuôn mặt co quắp và méo mó. “À à, tôi thấy cô đã tìm ra chiếc khuyên tai”. Nàng hơi gật đầu một cái, một cách cảnh giác.

“Trong lòng lò sưởi” ông ta cười “Tôi không nghĩ ra điều đó. Cảm tạ cô đã tìm nó cho tôi. Tôi đã nghĩ nó bị mất vĩnh viễn rồi”.

“Có phải …” nàng nuốt nghẹn và lại bắt đầu “Có phải ông đưa đôi khuyên của tôi cho Louisa không?’

“Ồ, không chính xác. Giống như thế thôi, cô thấy đấy. Tôi cho cô ấy xem chúng và tôi hứa hẹn với cô ấy một cuộc sống an nhàn cùng tôi”. Miệng ông ta xiết lại một cách gớm giếc. “Cô ấy đã thấy qua chúng và biết chúng là của cô, cô ấy biết. Cô ấy không chịu yên cho đến khi tìm ra tại sao tôi có chúng. Rồi một ánh kỳ lạ sáng trong mắt cô ấy khi cô ấy nghe kể về Willy tội nghiệp và cô ấy túm lấy đôi khuyên tai trong đôi tay nắm chặt, thề sẽ phục thù. Cô ấy đã phát điên. Tôi mất một thời gian khó khăn để hiểu được cô ấy. Cô ấy như một người đàn bà điên, một phút trước thì cười, phút sau thì khóc, suốt thời gian đó cứ gào lên rằng cô ấy sẽ phục thù cô. Cô ấy thề nhìn thấy cô bị treo cổ. Tôi phải tát vào mặt cô ấy trước khi cô ấy có ý thức trở lại. Mắt cô ấy có một vẻ lạnh lùng và cô ấy nói với tôi điều cô ấy sẽ làm. Tôi cố nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ là một kẻ ngốc, rằng cô ấy sẽ phục thù được nhờ món tiền chúng tôi chiếm của cô. Tôi biết rõ là một khi chồng cô phát hiện ra về cô thì sẽ không còn món trang sức nào nữa cho tôi, cô biết đấy, mà ông ta có thể giết tôi để bịt miệng tôi. Nhưng cô ấy không chịu lắng nghe. Cô ấy đang chờ mong thấy cô bị treo cổ, nhưng trước hết cô ấy muốn kể với chồng cô và nhìn ông ta van xin vì cuộc sống của cô. Cô ấy cử Lulu đi tìm ông ta với lá thư đó. Cô gái thấy tôi đang điên tiết và đã chạy nhanh đi cùng với lá thư trong khi Louisa và tôi tiếp tục tranh cãi. Tôi cố lý giải với Louisa và nói với cô ấy chúng tôi có thể giàu có, nhưng cô ấy nói muốn thấy cô bị treo lên. Tất cả những gì cô ấy định làm là kể với chồng cô về cô và trưng ra đôi khuyên tai đó làm bằng chứng, và cô ấy cười nhạo tôi, gọi tôi là con cóc xấu xí – nói cô ấy sẽ chỉ dẫn tôi đến thứ tôi có thể cho cô ấy. Tôi may mọi chiếc váy cô ấy mong muốn và trao chúng cho cô ấy mà không đòi hỏi một xu, vậy mà cô ấy gọi tôi là một con lợn, một bức biếm họa ghê tởm của đàn ông. Tôi yêu cô ấy, thực sự yêu, thế mà cô ấy gọi tôi như thế”. Những giọt nước mắt tuôn trào trên mặt ông ta và ông ta bắt đầu thổn thức. “Cô ấy còn đánh tôi khi tôi nói tôi đã sao chép cho cô ấy chính chiếc váy của cô và gọi tôi bằng những cái tên tồi tệ tôi thậm chí chưa từng nghe thấy từ một người đàn ông, những từ ngữ bẩn thỉu làm tâm hồn tôi tan thành từng mảnh. Tôi không thể ngăn mình lại. Tay tôi vươn tới cổ cô ấy mà không biết chúng đang làm gì. Cô ấy hoảng hốt và nhảy vào trong những tấm trướng để tránh tôi, nhưng tôi tóm được cô ấy ở đó và lôi cô ấy xuống. Tôi không biết cô ấy khỏe đến thế. Cô ấy đạp tôi và cho tôi một cái đánh như một người đàn ông sẽ làm. Đánh bật tôi khỏi cô ấy, cô ấy đã làm thế. Tôi chưa bao giờ biết một người phụ nữ lại khỏe đến thế. Chúng tôi đã có một cuộc vật lộn thông thường như cô có thể thấy qua căn phòng này. Tôi đã đạt được khoái cảm của mình với cô ấy, và cô ấy cũng thế. Tôi có thể nói, cô ấy rên rỉ và di chuyển bên dưới tôi. Tôi đang nghĩ chúng tôi có thể vẫn hạnh phúc cùng nhau, nhưng rồi tôi thấy mắt cô ấy nheo lại khi cô ấy đã xong việc với tôi. Cô ấy nhổ vào mặt tôi và gọi tôi là quái vật, nói tôi sẽ thấy một người đàn ông thực sự là gì khi chồng cô đến. Đôi tay tôi quăng đến cổ họng cô ấy và chúng vắt cuộc sống khỏi cơ thể cô ấy. Tôi không thể dừng chúng lại. Tôi chỉ kéo tay tôi lại khi chồng cô cưỡi ngựa đến. Điên tiết, ông ấy ý. Thậm chí còn không dừng lại để gõ cửa. Thật khó mà có đủ thời gian để rời khỏi cô ấy và trốn đi”.

“ý ông là ông đã ở đây khi chồng tôi đến?” Heather nghẹn ngào thốt lên.

“Vầng. Ông ấy điên tiết lao vào đây như quỷ dữ, thực sự thế. Ông ấy làm tôi sợ hãi vì vóc dáng to lớn như vậy và khi đó tôi đang trốn sau cánh cửa kia. Có lẽ chính cú sốc của ông ấy khi thấy cảnh tượng đã cứu tôi thoát khỏi ông ấy. Một người đàn ông có ngoại hình giống chồng cô vào đây ngay sau khi ông ấy bỏ đi, và ông ta cũng không thấy tôi”.

“Tại sao ông lại kể cho tôi tất cả chuyện này, ông Hint?” nàng hỏi, sợ hãi câu trả lời.

“Giờ thì tại sao tôi lại không chứ? Cô biết chính là tôi đã giết Louisa khi cô nhặt chiếc khuyên tai đó lên. Bây giờ tôi sẽ lấy lại nó trước khi nó lại bị mất” Ông ta giật nó khỏi tay nàng và nhìn đăm đăm vào món đồ trong một lúc. “Louisa nói với tôi khi tôi may những chiếc váy cho cô ấy rằng tôi không phải là một người què trong mắt cô ấy. Cô ấy gọi tôi là tình yêu của cô ấy và để tôi chạm vào hai bầu ngực trắng nõn đó và hôn chúng. Tôi yêu cô ấy, yêu thực sự, và cô ấy đã gọi tôi là một con cóc”.

Những giọt nước mắt tuôn rơi xuống khuôn mặt xấu xí của ông ta. Ông ta nhìn lên nàng, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm.

“Cô ấy không phải người phụ nữ đầu tiên tôi giết vì tội cười nhạo. Chiếc váy cô đã mặc khi cô chạy khỏi cửa hiệu của Willy thuộc về một người đã cười nhạo tôi. Willy, gã cục mịch, đã nghĩ cô ta không bao giờ quay lại vì cô ta không thể trả nổi cho chiếc váy”. Ông ta cười điên dại “Cô ta không thể quay lại, cô biết đấy, cô ta đã chết. Tôi đã bẻ gẫy cái cổ đẫm máu của cô ta như tôi đã làm với Louisa. Tôi cũng đã làm thế với cô Scott, vì đã cười nhạo”.

Ông ta tiến về phía Heather một cách đe dọa và nàng lại nhận thấy thứ mùi nước hoa đậm đặc đó. Nàng nhận ra điều ông ta vừa nói, và giật mình, nàng nhớ lại lần đầu nàng bắt gặp mùi nước hoa đó ở đâu. Mắt nàng bừng mở to.

“Ông đã đứng ở đó sau những tấm rèm trong cửa hiệu của William! Ông đã thấy tôi chạy ra, mặc chiếc váy đó!”

Ông ta mỉm nụ cười nhạo khủng khiếp của mình “Vầng. Cô thậm chí còn không liếc lại sau. Tôi nên biết ơn cô. Cô làm cho công việc của tôi được dễ dàng”

“Công việc của ông?”

“Đúng, công việc của tôi. Cô thực sự không nghĩ cô đã giết Willy đấy chứ, với chỉ một vết thương nhỏ cô gây cho ông ta? Không. Ông ta chỉ say không biết trời đất, vì rượu nhiều hơn là vì điều cô đã làm với ông ta”.

“Ý ông là ông ta vẫn còn sống” nàng hổn hển.

Thomas Hint cười lục khục khi ông ta lắc đầu phủ nhận “Không, thưa bà. Tôi đã cắt ngang họng ông ta, đúng thế. Chuyện đó thật dễ. Tất cả những năm đó tôi đã may những chiếc váy của ông ta cho ông ta và gã cục mịch đó, gã lại nói với mọi người gã may chúng. Ồ, gã thậm chí còn không thể may một đường chỉ. Chuyện đó rất dễ dàng. Chỉ có một điều – bà nấu bếp thấy tôi giết ông ta. Bà ta quay lại để dọn rửa bát đĩa, và bà ta đã thấy tôi cắt cổ ông ta. Tôi phải rời nước Anh vì bà ta. Tôi không thể đặt tay lên cổ bà ta. Bà ta đã trốn đi như Lulu, đủ sợ hãi với cái chết, và tôi không thể tìm thấy bà ta”.

Heather lùi lại chỗ lò sưởi, hơn cả bối rối. Suốt thời gian đó nàng nghĩ nàng đã giết một người đàn ông!

“Sẽ không dễ dàng lắm để giết cô, phu nhân ạ. Cô thực sự chưa bao giờ làm gì sai với tôi. Cô chưa bao giờ cười nhạo tôi như những người phụ nữ kia. Theo một cách, cô thậm chí còn tử tế với tôi. Và cô là một mẩu dễ thương làm sao. Một lần tôi đã nói với Sybil rằng một vài người phụ nữ đẹp nhất thế giới đã mặc váy tôi may. Tôi đang nhắc đến cô khi nói điều đó. Cô thực sự là người duy nhất xứng đáng với những chiếc váy của tôi. Nhưng bây giờ, cô sẽ kể với họ tôi giết Louisa để cứu người đàn ông của cô”.

Lúc này ông ta đang tiến về phía nàng, chặn đường thoát của nàng. Với lưng nàng quay vào tường ông ta có thể không cần đi xa khi ông ta với tới cổ họng nàng. Thấy những bàn tay như vuốt mèo trong giấc mơ của nàng đang tiến về phía nàng, Heather bị xâm chiếm bởi sự can đảm đột ngột để chống lại ông ta, không sợ điều gì nữa. Trong một cử động lảng tránh nhanh lẹ, nàng luồn qua. Ông ta với ra, tóm tay vào quần áo nàng, nhưng nó rách toạc khi nàng nhảy tránh ông ta. Ông ta rất nhanh bất chấp hình dáng méo mó và túm lấy váy nàng khi nàng lao về phía cửa, túm tay qua một nếp gấp. Chiếc váy lại rách nhưng nó bị giữ lại và cầm tù nàng. Ông ta kéo giật nàng lại chỗ ông ta với một sức mạnh đáng sợ và xoay vòng nàng. Đôi mắt ông ta nhìn tới bờ vai trắng lộ ra từ chiếc váy rách, và ông ta liếm môi.

“Da cô như là xa tanh. Tôi có một sở thích với sự ngọt ngào của da thịt đàn bà. Có lẽ chúng ta có thể trì hoãn sự – khởi hành – của cô lại một lát” ông ta thì thầm. Với những ngón tay như vuốt ông ta với lên và giật chiếc váy khỏi ngực nàng. Chiếc váy đi ngựa rời ra, để nàng chỉ được che phủ trong chiếc áo sơ mi ẩm ướt. Đôi mắt ông ta dường như bừng cháy qua lớp vải mỏng manh, và hơi thở của ông ta trở nên nặng hơn cho đến khi ông ta thở hổn hển phía trên nàng như một con chó đói trước một khúc xương.

Ông ta giật cho đến khi không còn một mảnh vải (nguyên văn: sợi chỉ) nào trên người nàng.

Heather hét lên và căng người khỏi ông ta, đẩy vào ngực ông ta nhưng ông ta thật khỏe dù với cỡ người đó và chỉ cười nhạo những chống cự thảm thương của nàng. “Cô không khỏe bằng nửa Louisa đâu”. Ông ta ép nàng sát vào mình, làm nàng phải cong người né tránh, và phủ lên cổ, lên ngực nàng những cái hôn gớm giếc. Rồi một cách hoang dã như thể ông ta là một con chó điên, ông ta cắn ngập răng vào vai nàng. Một tiếng hét xé toạc cổ họng Heather và đầu nàng yếu ớt xoay tròn vì đau đớn. Vẫn thổn thức, nàng cảm thấy miệng ông ta di chuyển xuống dưới phía ngực nàng và nhận ra ông ta sẽ cắn nàng nữa. Ông ta ngả nàng hết mức về phía sau đến mức nàng chắc chắn nàng là thứ duy nhất níu giữ ông ta. Đột nhiên nàng nhớ lại một lần trước đây khi nàng cũng bị ngả người ngoài với ý muốn. Nàng đã làm William Court bò lê ra vì nàng đã khuỵu xuống sàn nhà. Nàng không có thời gian để tự hỏi liệu chuyện đó có tác dụng lần nữa không. Không hề báo trước, nàng nhấc chân lên. Ngay lập tức nàng cảm thấy cả hai bắt đầu ngã nhào. Ông ta buông nàng ra trong một cố gắng ngăn mình khỏi ngã. Nàng rơi xuống sàn trước tiên và lăn tránh ông ta rồi đứng lên ngay lập tức và di chuyển. Ông ta với một cánh tay dài ra và túm lấy nàng nhưng bàn tay ông ta chỉ xượt qua đùi nàng. Bây giờ thì nàng đang chạy, về phía cầu thang, không hề ngoái lại. Nàng biết ông ta đã đứng lên được, và nàng hy vọng cầu thang sẽ làm ông ta chậm lại. Hơi thở nàng trở thành những tiếng hổn hển gấp gáp, và nàng ép mỗi phần sức lực nàng có vào đôi chân để đưa mình lên gác. Trên đầu cầu thang, nàng liếc quanh. Ông ta đang ở chân cầu thang, đang tiến lên nhanh, và lúc này trong mỗt tay là một khẩu súng lục.

Với một tiếng hét, nàng xoay người và lao vào trong căn phòng đầu tiên nàng tới. Nàng chạy qua nó tới một căn phòng ngủ kế tiếp, đóng những cánh cửa một cách nhẹ nhàng phía sau nàng. Chỉ khi nàng tới căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang đó, nàng mới dừng lại. Nàng không thể đi xa hơn nữa mà không phải ra ngoài hành lang, và ở đó có thể nghe thấy tiếng bước chân của ông ta, nhẹ nhàng, phân vân; ông ta đang tự hỏi nàng ở đâu.

Heather nhắm mắt lại, cố làm chậm lại nhịp tim mình. Nó giống như tiếng trống trong tai nàng, gần như làm mất khả năng nghe thấy phương hướng ông ta đang tới để tìm nàng. Tiếng gầm thét của cơn bão bên ngoài làm cho chuyện đó khó khăn gấp đôi. Run rẩy, nàng sụm người vào tường và chạm lên vai nàng nơi những vết răng của ông ta in dấu trên da nàng. Nếu ông ta bắt được nàng, ông ta sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi ông ta xé cơ thể nàng thành từng mảnh với những chiếc răng tàn bạo đó, và nàng tự hỏi phải chăng Sybil và Louisa cũng đã phải chịu đựng nỗi đau đớn đó. Ông ta đã hiếp cả hai người phụ nữ đó và giờ đây đang đuổi theo nàng. Một ký ức đột nhiên lóe lên trước nàng về hình ảnh lờ mờ của dáng người tăm tối, đầy sát khí cưỡi trên lưng ngựa, đuổi theo – đuổi theo về phía nàng, quấn trong chiếc áo choàng đen. Nhưng lần này khuôn mặt ấy đã rõ ràng. Đó chính là khuôn mặt của Hint.

Heather vung tay lên mặt để ngăn tiếng hét loạn trí. Điều đó thật quá khủng khiếp. Ông ta thật quá khủng khiếp. Chúa hãy ban cho nàng cái chết trước khi để ông ta sử dụng nàng cho thỏa mãn thú tính của ông ta.

Nàng run lên khi đứng rúc vào tường. Không có quần áo, những cơn gió luồn qua cửa chớp đang hé mở dường như lạnh gấp đôi. Nàng nhìn xuống thân hình trần trụi của mình và cắn môi. Nàng muốn tìm quần áo trong tủ quần áo bên cạnh nàng nhưng không thể gây ra tiếng động nhỏ nhất.

Từ nơi nào đó trong những phòng ngủ phía dưới hành lang, nàng nghe thấy tiếng ông ta giật mở những cánh tủ quần áo và ném đồ gỗ. Nàng sẽ chờ cho đến khi ông ta vào căn phòng kế tiếp căn phòng nàng đang ở, rồi nàng sẽ di chuyển. Nếu nàng có thể cố luồn qua cửa mà không bị phát hiện, nàng có thể chạy tới cầu thang mà không mất nhiều nỗ lực và chuồn khỏi ông ta. Áo khoác của nàng ở hành lang. Nếu nàng có thể tóm lấy nó trước khi ông ta nhận ra nàng đang trốn thoát … Nhưng cuộc sống của nàng có giá trị hơn sự e lệ của nàng.