HỒI THỨ MƯỜI BA Vì ghen thành hận, cướp giai nhân-Nhân họa được phúc gặp danh sư
Thiên Tứ vừa vào tới trong nhìn ngay lên trên giường, không thấy hình bóng của Thiến Thiến đâu cả và thấy chăn chiếu trên giường vung vãi. Chàng biết ngay nàng thế nào cũng bị bắt cóc rồi chứ chẳng sai? Chàng cuống cả lên, nghĩ bụng:
- Ai dám xâm nhập Kim Toàn Viện bắt cóc Thiến Thiến như thế? Chẳng lẽ Trương bá phụ lại có kẻ thù nào chăng?
Nghĩ như vậy, chàng quay trở ra định kiếm Vân Đạt thì thấy Tỷ Ngọc đang nằm ở dưới đất kêu rên. Thì ra vừa rồi chàng giải huyệt cho nàng, vì ra tay hơi mạnh nên tuy yếu huyệt của nàng đã được giải thoát nhưng nàng không chịu nổi cái tát đó, liền ngã ngay xuống đất kêu rên như thế.
Ngờ đâu, nàng vừa lóp ngóp bò dậy lại thấy bên cạnh mình có một bóng người, hoảng sợ quá thất thanh kêu lớn một tiếng, lại ngã xuống luôn. Thiên Tứ biết nàng không biết rõ, vội giơ tay đỡ lấy để nàng không ngã, mồm thì an ủi:
- Tỷ Ngọc đừng sợ, tôi đây mà...
Tỷ Ngọc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là chú rể thực, nhưng vẫn chưa hết sợ, mặt còn tái mét, giọng nói vẫn run run. Thiên Tứ vội hỏi tiếp:
- Tỷ Ngọc có thấy ai bắt cóc tiểu thư không?
Tỷ Ngọc gượng trấn tĩnh một hồi mới trả lời được:
- Tiểu thư bị một con quỷ cõng đi mất rồi. Tiểu nữ…
Thiên Tứ nghe tới đó mới sực nhớ đến cái bóng đen bé nhỏ hồi nãy, chàng dặn Tỷ Ngọc:
- Tỷ Ngọc mau đi báo cho lão gia biết, còn tôi, tôi phải đuổi theo người đó…
Chưa nói dứt lời chàng đã vội đi luôn. Tỷ Ngọc vừa đi ra tới phòng ngoài đã gặp Vân Đạt, nàng vội thưa ngay:
- Thưa lão gia tiểu thư bị ác quỷ cõng đi rồi. Hiện giờ cô gia đang đuổi theo.
Vân Đạt nghe tới đó giật mình kinh hãi, vội chạy vào phòng của Thiến Thiến xem qua một vòng rồi lại chạy ra bên ngoài. Y không tin Thiến Thiến đã bị ác quỷ thật cõng đi như thế, nên y gượng chấn tĩnh hỏi lại Tỷ Ngọc rằng:
- Tỷ Ngọc có phải đích mắt ngươi đã trông thấy ư?
Tỷ Ngọc gật đầu đáp:
- Vừa rồi tỳ nữ vừa hầu hạ tiểu thư ngủ xong, liền quay trở ra định đi kiếm chú rể… À, cô gia, nào đâu vừa đi được mấy bước đã thấy một con nữ quỷ mặt xanh, răng chìa ra bên ngoài. Chỉ thoáng cái nữ quỷ đã chỉ tay vào dưới hông của nữ tỳ một cái, thế là nữ tỳ cảm thấy mình mẩy tê tái đứng đờ người ra ngay.
Vân Đạt đã biết Tỷ Ngọc đã bị kẻ gian điểm huyệt chứ không phải bị bùa phép gì hết. Tuy y võ công thượng thừa nhưng bình sinh ẩn thân ở thương trường kinh doanh mục súc, tự chế Bách Hoa danh tửu chứ không hề bước chân ra ngoài giang hồ tranh danh lợi với ai cả, cho nên ngoài mấy người quen biết y ra, không một ai biết y là người có võ công thượng thừa hết, ngay cả Tần Châu Nhất Quân Hoa Thương Nguyên hay Lũng Tây Tam Bá các người cũng không biết chủ nhân của Kim Toàn Viện lại có võ công cao siêu như vậy.
Hơn nữa, Vân Đạt từ trước đến giờ chỉ chuyên môn làm việc thiện, tế bần cứu quẫn, không hề kết thù kết oán với ai nên những người ở quanh đó năm trăm dặm ai cũng gọi y là phật sống. Vậy bây giờ lại có người nào nhẫn tâm đến cướp dòng dõi duy nhất của nhà họ Trương như thế.
Vân Đạt nghĩ mãi cũng không nghĩ ra kẻ giả mạo ác quỷ ấy là ai? Y đang suy nghĩ thì Tỷ Ngọc nói tiếp:
- Tỳ nữ đứng ở đó một lúc thì nghe thấy ở trong phòng, tiểu thư chỉ kêu lên một tiếng là im luôn. Tiếp theo đó tỳ nữ thấy ác quỷ cõng tiểu thư chạy ra đi như bay vậy…
Nàng vừa nói tới đó đã giật mình kinh hãi và trố mắt nhìn Vân Đạt. Thì ra nàng thấy Vân Đạt cứ đứng yên tại đó mặt đỏ bừng, hai mắt sáng như hai ngọn đèn và nhìn thẳng vào chỗ phía sau mình. Nàng lại tưởng ác quỷ hiện hình lên ở phía sau nên nàng không dám nói mà vội quay đầu lại nhìn nhưng không thấy gì hết. Lúc ấy nàng mới yên tâm và nghĩ bụng:
“Có lẽ Hầu gia bị… ma ám chắc?”
Nàng càng nghĩ càng hoảng sợ liền kêu gọi:
- Lão hầu gia…
Vân Đạt bỗng giậm chân xuống đất, giận dữ nói:
- Ác tặc khả ố! Dám giở thủ đoạn đê hèn ấy ra, nếu lão phu không giết ngươi thề không làm người!
Tỷ Ngọc thấy Vân Đạt bỗng nổi giận mà nói như vậy càng kinh hãi thêm, vội lui về phía sau mấy bước, ngờ đâu Vân Đạt bỗng cười the thé, tiếng cười của y như quỷ khóc ma gào vậy, chỉ trong nháy mắt y đã đi ra ngoài mất dạng.
Không riêng gì Tiểu Ngọc, cả mấy con nữ tỳ đứng đó thấy thái độ của Vân Đạt như vậy cũng hoảng sợ đến biến sắc, mồm lẩm bẩm nói:
- Có lẽ Hầu gia bị ma ám chắc?...
Hãy nói Thiên Tứ ra khỏi phòng liền giở khinh công tuyệt đỉnh ra tiến thẳng vào phía đồi núi. Lúc này huyền quan của chàng đã thông nên tai chàng rất thính, có thể nghe thấy những tiếng động trong vòng hai dặm, mắt của chàng cũng vậy, có thể trông thấy người và vật ở chỗ cách hai dặm. Nhưng lạ thật, chàng đã đi khỏi phạm vi của Kim Toàn Viện rồi mà vẫn không tìm thấy Thiến Thiến đâu hết, và cũng không nghe thấy một tiếng động nào khả nghi cả.
Nhưng chàng vẫn tiến thẳng về phía Tây Bắc, chàng thấy ở chỗ cách mình không xa có một khoảng núi nhỏ lù lù ở trong bóng tối. Chàng biết ngọn núi này tên là Yên Chi sơn nhưng chưa tới bao giờ nên không biết trong núi có những gì? Vì vậy chàng thắc mắc và nghĩ bụng:
“Trời đất bao la như vậy ta biết đi đâu để tìm kiếm nàng?”
Nhưng không khi nào chàng chịu buông tay không tìm kiếm nữa nên bất đắc dĩ chàng phải đi tới đó thử xem, may ra lại tìm thấy nàng ta ở đó cũng chưa chừng?
Thế là Thiên Tứ giở môn khinh công Quỷ Ảnh Bách Biến ra đi nhanh như gió, tiến thẳng về phía núi Yên Chi. Chỉ trong nháy mắt chàng đã tới chân núi rồi. Chàng ngẩng đầu nhìn lên trên thấy núi ấy không cao lắm và rất trơ trọi.
Chàng lắng tai nghe một hồi, hình như trên núi có tiếng người cãi vã vọng xuống. Chàng cả mừng, yên chí là đã tìm thấy Thiến Thiến rồi nên không trì hoãn gì hết, lẳng lặng giở thân pháp rất lẹ ra tiến thẳng lên đỉnh núi. Khi tới gần, chàng nghe thấy giọng của một người già mắng chửi rằng:
- Lão già chết đâm này, lần nào cũng theo dõi làm hỏng hết việc của người ta. Ta nể mặt lão bất tử mới không muốn chấp nhất. Lần này ngươi lại không chừa, vẫn theo dõi phá bĩnh khiến việc làm của ta xôi hỏng bỏng không. Nếu ta không cho ngươi một bài học đích đáng thì lão bất tử ngươi lại tưởng ta hèn nhát.
Thiên Tứ nghe thấy người ấy nói như vậy cả mừng, nghĩ bụng:
“Chắc lão già này bắt cóc Thiến Thiến bị kẻ thù ngăn trở nên…?”
Chàng vừa nghĩ vừa phi thân lên đỉnh núi. Vừa đi chàng vừa nghe thấy có tiếng người cười hí hí và người đó cãi lại rằng:
- Đồ chết bầm ngươi đừng có đắc chí vội. Nếu già này sợ ngươi thì sẽ không theo ngươi hoài như thế… Hì hì! Muốn đánh thì đánh! Muốn chửi thì chửi! Ngươi muốn giở trò gì ra ta cũng không sợ ngươi đâu! Hà hà...
Thiên Tứ nghe rất rõ ràng như vậy, không nhịn được liền cười khì ngay, vì người cãi lại sau cùng còn hát nữa.
Người nọ chưa nói dứt thì người nói trước với giọng rất bi đát, nói với người nọ luôn:
- Lão già hôi thối kia, ngươi đừng có đắc chí vội! Lát nữa ta không cho ngươi một bài học thì ngươi vẫn chưa biết già này lợi hại như thế nào. Nếu Thích Thích Ông này bị thua ngươi thì ta sẽ làm con cho ngươi liền.
Người thứ hai cười hì hì trả lời:
- Ngươi thích khóc, ta thích cười, hai cha con chúng ta mỗi người mỗi diện, suốt ngày cười cười khóc khóc còn bà già thì tính nóng như lửa, không thích khóc chỉ thích cười. Bà ta trông thấy đứa con như ngươi thì nổi giận ngay, nhưng già này chỉ thích cười tít mắt thôi. Vậy đứa con ngoan ngoãn của ta ơi, ngươi sẽ cười hay là khóc?...
Thiên Tứ đã lên tới đỉnh núi, nghe thấy lời nói của người thứ hai thì tức cười thêm. Nào ngờ đâu hai người đó công lực rất cao siêu, tai mắt cũng rất tinh, tiếng cười của chàng tuy khẽ nhưng hai người đó đã nghe thấy rồi.
Người hay khóc nghe thấy trước vội quát hỏi:
- Ai đó?
Vừa quát hỏi vừa phi thân tới gần Thiên Tứ luôn. Thoạt tiên chàng định ẩn núp ở một nơi để xem xét, nào đâu chỉ vì tiếng cười đã để cho đối phương hay biết, nên chàng không tiện ẩn núp nữa vội đỡ lời:
- Tại hạ La Thiên Tứ.
Chàng vừa trả lời vừa phi về phía trước ba trượng, chàng đã trong thấy một ông già lùn bé nhỏ, rất già nua đang đứng ở chỗ mép sườn núi. Lão mặc áo dài trắng, râu tóc lưa thưa nhưng đã hoa râm, bộ dạng trông như đang khóc vậy. Còn một người nữa râu tóc bạc phơ đang đứng giữa đỉnh núi. Người này mặt hồng hào, hai mắt lóng lánh có thần, mặc áo dài xanh trông rất đạo mạo nhưng nhìn kỹ mới hay bộ mặt y không khác gì một đứa trẻ tinh nghịch, tuổi trạc lên bảy lên tám.
Lúc ấy cả hai ông già trông thấy Thiên Tứ phi thân lên đều ngẩn người ra nhìn chàng, vì chàng sử dụng thân pháp Quỷ Ảnh Bách Biến đi nhanh hơn bóng ma, hai ông già nọ không thấy rõ mặt của chàng được nên cả hai tưởng chàng một cao thủ tuổi tương đương như họ.
Ngờ đâu khi Thiên Tứ đứng yên rồi, hai người mới thấy rõ chàng là một thiếu niên trẻ tuổi rất anh tuấn nên cả hai đều kinh ngạc vô cùng.
Một lát sau ông già có bộ mặt tinh khôn đã cười ha hả và reo lên rằng:
- Hay! Hay! Hay! Cậu bé này đã đẹp trai lại tới một cách may mắn, phen này lão phu thế nào cũng nhờ vả đến cậu…
Ông già có bộ mặt rầu rĩ không chờ ông già kia nói dứt, đã cất giọng như tiếng khóc quát bảo:
- Lão quỷ bại sự kia có câm mồm đi không… Quát xong, ông ta quay lại ngắm nhìn Thiên Tứ và hỏi:
- Cậu bé kia, đêm khuya lên đây làm chi? Chỉ xem thân pháp cũng biết cậu là người trong võ lâm rồi. Nhưng việc của lão phu với lão bại sự là việc riêng, tốt hơn hết chớ nên can thiệp vào. Cậu mau mau rời khỏi nơi đây ngay thì hơn.
Vì khoảng núi trơ trọi, không có một cây to cây nhỏ nào cả, Thiên Tứ đưa mắt nhìn quanh một lượt không thấy Thiến Thiến đâu. Chàng đang định lên tiếng hỏi thăm xem hai ông già có thấy người nào khả nghi đi qua đây không, thì ông già thích ca hát đã xen lời nói ngay:
- Cậu bé đừng đi vội nghe già nói làm chứng hộ, lão già kia không biết xấu hổ, trông thấy bò muốn bắt bò. Lão thực thà không chịu được theo dõi y, phá cạm bẫy đưa bò ra khỏi hố, lão làm như vậy có phải công đức vô lượng, A Di Đà Phật…
Ông ta vừa nói vừa múa tay, lắc đầu cổ hoài. Đồng thời ông còn làm mặt xấu chế giễu ông già mặt rầu rĩ kia. Thiên Tứ không sao nhịn được lại phì cười luôn.
Ông già nọ bị trêu tức, chịu không nổi liền giơ chưởng lên tấn công luôn ông già kia một thế và mồm thì mắng chửi tiếp:
- Lão quỷ ngươi biết gì nào? Con bò ấy là con bò trời, đao kiếm chém không lọt, vừa mạnh vừa hung ác, thích giết hại gia súc của người ta. Lão phu mới thay trời…
Nghe tới đây, Thiên Tứ mới biết con bò mà hai người đang nói tới đó là con Tiểu Ngân của mình, liền nghĩ bụng:
“Thảo nào ta đi kiếm mãi không thấy Tiểu Ngân đâu hết. Thì ra nó bị hai lão già này lập mưu bắt”.
Nghĩ tới đó chàng liền lên tiếng nói:
- Con bò mà cụ nói có phải mình nó trắng như bạc không? Hiện giờ nó ở đâu thế?
Hai ông già thấy chàng hỏi như thế ngạc nhiên vô cùng. Ông già có bộ mặt mếu máo liền dừng tay lại không tấn công ông già kia nữa, rồi hỏi lại Thiên Tứ rằng:
- Phải chính con bò ấy đấy. Cậu hỏi nó làm chi?
Còn ông già kia chỉ nhảy lui về phía sau ba trượng tránh né thế chưởng của ông già nọ thôi chứ không trả đũa, mồm vẫn cười hí hí xen lời nói:
- Có phải bạn nhỏ cũng muốn bắt con bò nhỏ ấy không? Bạn định chiếm lấy một mình phải không? Hồi nãy nó ở dưới cạm bẫy ở dưới chân núi ấy, còn bây giờ, hi hi… đã bị lão phu thả chạy đi đâu mất rồi.
Thiên Tứ nghe ông già nói dậy mới yên tâm, đồng thời vì nóng lòng cứu Thiến Thiến nên chàng không muốn ở tại đó làm chi, liền chắp tay chào và nói tiếp:
- Nếu vậy tại hạ rất cảm ơn và xin cáo biệt…
Ông già nọ cười ha hả, cướp lời nói:
- Bạn nhỏ kia, con bò ấy có phải của bạn không? Nếu phải cậu không thể đi được. Cậu xem lão già ăn trộm bò hiện đang ở đây, chẳng lẽ cậu chịu để yên cho y hay sao?
Thiên Tứ vội đáp:
- Tại hạ còn có việc bận phải đi ngay, xin cáo lỗi.
Nói xong cậu vái một lạy, định đi luôn. Nhưng ông già ấy lại gọi chàng và nói tiếp:
- Cậu muốn đi già cũng không ngăn chặn cậu làm chi, nhưng tốt hơn hết cậu nên nhận kỹ mặt lão già này, để sau trông thấy y mới biết mà đề phòng.
Thiên Tứ cảm thấy rất khó xử, vì biết ông già này có ý khiêu khích để mình đánh nhau với ông già kia một trận. Chàng định nói toạc ra nhưng ông ấy đã thả con Tiểu Ngân của mình, như vậy ông ta cũng là ân nhân nên chàng không nói ra nữa. Sau, chàng nghĩ lại, dù sao cũng phải nói rõ cho ông già kia biết để ông ta đừng có nhòm ngó con Tiểu Ngân của mình nữa. Chàng liền dịu giọng nói với ông già mặt mếu rằng:
- Con Tiểu Ngân ấy là của tại hạ nuôi, nó đã thuần tính rồi, không giết hại gia súc của ai đâu. Vậy xin tiền bối từ nay trở đi có gặp nó cũng đừng làm khó dễ như trước nữa.
Tuy chàng nói rất thành khẩn nhưng ông già đó lại tưởng chàng nói mỉa mình, nên ông ta tức giận vô cùng, rú lên một tiếng thật dài và quát lớn:
- Tiểu tử giỏi thật! Lão phu Thích Thích Ông bình sinh hành sự thiện ác tùy theo ý muốn của mình, không ai dám ngăn cản lão phu hết. Tiểu tử ngươi chưa sạch hơi sữa mà đã táo gan như vậy rồi. Lão phu phải thử xem ngươi có tài ba gì mà dám làm bộ, làm phách như vậy!
Nói xong, ông ta nhảy tới gần đứng thế luôn.
Từ khi mới bước chân vào giang hồ đến giờ, Thiên Tứ không hề biết những tính nết của các người giang hồ và cũng chưa thấy ai nói đến cái tên Thích Thích Ông cả. Hơn nữa chàng đang có việc bận, không muốn gây hấn với người và cũng không muốn đấu với ai hết. Chàng thấy ông già muốn thách đấu với mình thì nhất thời cũng không biết xử trí như thế nào, cứ đứng thừ người ra thôi.
Ông già kia thấy Thiên Tứ trù trừ như vậy liền cười ha hả và xen lời nói:
- Lão già chết giẫm này đừng có tự khoe khoang như thế nữa. Ở trước mặt hậu sinh ngươi phùng mồm trợn mắt như vậy, định dọa nạt người ta phải không? Ngươi có tài gì cứ việc giở ra đi, lão phu chắc cậu bé này cũng không sợ ngươi đâu.
Thích Thích Ông cất tiếng cười the thé còn khó nghe hơn tiếng ma tru. Cười xong y hậm hực đáp:
- Bại Sự lão nhân kia, việc gì của lão phu cũng bị ngươi phá hủy, mấy chục năm nay ngươi không khác gì một oan hồn cứ theo sát ta suốt ngày. Xưa nay lão phu nể mặt bạn già của ngươi, lão mới nhượng bộ nhưng ngươi lại cứ không biết điều, hết lần này đến lần khác phá phách, ly gián, ngấm ngầm phá bĩnh ta. Hôm nay, để cho lão phu đuổi kịp mà ngươi vẫn còn chưa biết điều, để lão phu thử thách ngươi xem sao?
Thiên Tứ thấy thế vừa kinh ngạc vừa tức cười, nghĩ bụng:
“Thiên hạ bao la như vậy thật là nhiều chuyện lạ, nhưng hai ông già này không những tính nết rất kỳ lạ mà tính danh cũng kỳ lạ nốt. Một ông tên Thích Thích Ông, lúc nào mặt cũng như khóc, một ông tên Bại Sự lão nhân, tính rất khôi hài chuyên phá phách. Việc làm của Thích Thích Ông thật là quái đản đến tức cười.”
Nghĩ như vậy, chàng quên cả việc làm của mình nên cứ đứng để xem hai ông già nọ làm gì.
Sau đó, Bại Sự lão nhân lại cười ha hả đáp:
- Thích lão quỷ, hai chúng ta vốn dĩ là một đôi đại oan gia. Đáng lẽ hai ta phải đấu một trận để giải quyết cho xong nhưng bà bạn già của ta cứ ở bên tai ta nói to nói nhỏ, bảo ngươi dù sao cũng là biểu ca, khuyên ta nên nể mặt bà ấy nhường cho lão quỷ ngươi ba thành. Vì thế, bấy nhiêu năm nay tuy ta đã nhiều lần ngăn chặn những việc làm bất nghĩa của ngươi, mà ta cũng không đối đầu với ngươi là như thế. Nào ngờ ngươi thói nào tật nấy, dù bấy nhiêu lần rồi mà ngươi vẫn thích trộm gà bắt chó, như thế là không phải chút nào. Cho nên lần này thế nào ta cũng phải dạy bảo ngươi một phen mới được. Nào ngươi muốn đấu thì cứ việc đến đây.
Nói xong ông ta vẫn cười hí hí hoài, sau đó ông ta bỗng trông thấy Thích Thích Ông bỗng giơ chưởng lên định tấn công, thì đột nhiên ông ta kêu loạn lên và nói tiếp:
- Đợi đã, ta đã nói xong đâu, việc gì ngươi phải nóng nảy như thế?
Hình như Thích Thích Ông đã nổi giận thật sự, liền thúc giục:
- Lão quỷ cứ nói bậy bạ tự khoe khoang mãi, lão phu không thèm cãi vã suông với ngươi nữa đâu. Ngươi muốn nói gì thì nói cho mau, bằng không lúc xuống âm ty thì không thể nói được nữa.
Bại Sự lão nhân tốt nhịn thực, vẫn cười hí hí đáp:
- Lão già ngươi hà tất phải gây cấn như thế, cứ nói thực đi, ngươi có dám chắc là lấy nổi đầu của ta không?
Vì không dám chắc lấy nổi đầu đối phương nên Thích Thích Ông cứ lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng gì. Bại Sự lão nhân thấy thế càng thích chí, cười ha hả tiếp:
- Cho nên lão già ngươi đừng có nói khoác lác nữa, và chúng ta cũng khỏi cần phải đấu chí tử với nhau làm chi. Bây giờ chúng ta cứ nhờ thằng nhỏ này làm trọng tài, trận đấu của chúng ta lấy một trăm hiệp làm giới hạn. Trong trăm hiệp đó, nếu lão già ngươi dứt đứt được một sợi lông chân của ta thì ta vỗ đích bỏ chạy ngay, không phá hoại việc làm của ngươi nữa, nhưng nếu ngươi thua thì sao?
Thích Thích Ông tức giận quá rồi, không suy nghĩ gì hết vội trả lời ngay:
- Nếu lão phu thua thì từ nay trở đi sẽ ẩn núp trong núi, tái luyện võ công. Phải chờ đến khi nào thắng ngươi thì ta mới tái xuất giang hồ.
Bại Sự lão nhân vỗ tay một cái và nói tiếp:
- Được lắm! Nhưng nếu chúng ta huề thì từ nay trở đi chúng ta sẽ bãi chiến, chờ qua vài ngày nữa chúng ta sẽ lại đấu tiếp hai trăm hiệp.
Thích Thích Ông suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, quay lại nói với Thiên Tứ rằng:
- Cậu bé kia, đáng lẽ lão phu định cho cậu một bài học nhưng nếu cậu chịu làm trọng tài cho đôi bên thì lão phu không dạy bảo cậu nữa.
Bại Sự lão nhân lại nói:
- Bạn nhỏ kia, nếu cậu đồng ý nhận lời làm trọng tài thì lát nữa lão phu sẽ dạy cho một thế võ rất tuyệt.
Thiên Tứ đứng cạnh đấy nghe thấy hai ông già mỗi người nói một câu, như hai đứa con nít cãi nhau, dù chàng là người thông minh tuyệt đỉnh cũng không phân biệt được ai phải ai trái. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy chàng cũng muốn biết rõ tại sao hai người lại giận nhau và trêu trọc nhau mấy chục năm trời như vậy? Vì thế chàng không do dự gì cả, nhận lời làm trọng tài cho hai người ngay.
Thích Thích Ông với Bại Sự lão ông không nói gì, cả hai ra đứng chỗ cách nhau hơn trượng rồi giơ tay lên vái chào một lạy, mồm nói “thỉnh” và đang định ra tay đấu với nhau.
Ngờ đâu, Thiên Tứ nhận lời hai người rồi mới sực nhớ Thiến Thiến, bây giờ tung tích của nàng ta ở đâu, chàng cũng chưa hay nên vừa lo lắng vừa hối hận, tự khiển trách mình là kẻ quá hồ đồ, nhưng đã trót nhận lời với người ta rồi, không làm cũng không được. Khi chàng đang nóng lòng sốt ruột thì bỗng thấy dưới chân núi có mấy bóng người phi lên, chàng bỗng nghĩ ra một kế hoạch, chưa đợi hai ông già đánh nhau đã vội lớn tiếng nói:
- Hai vị hãy khoan, dưới núi có người lên đấy.
Hai người nghe nói đều ngẩn người ra, thì lúc ấy dưới núi đã có một tiếng rú thực dài vọng lên, tiếng rú này khiến ai nghe cũng khó chịu vô cùng.
Bại sự lão nhân cười ha hả nói:
- Bạn già đã tới rồi! Trận đấu của chúng ta lại không thành nữa rồi!
Thích Thích Ông hậm hực giậm chân thở dài rất não nùng và ai oán, rồi chạy thẳng xuống núi nhưng lại chạy ngược phía của bọn người đang lên.
Thân pháp của mấy người ở dưới núi chạy lên rất nhanh, người đi đầu vừa lên tiếng rú xong đã lên tới chân núi liền. Y thị nghe thấy tiếng người ở trên đỉnh núi thì lên tiếng hỏi ngay:
- Lão già ở trên đấy à?
Bại Sự lão nhân thè lưỡi ra nhìn Thiên Tứ, rồi lớn tiếng đáp:
- Nương tử, lão già có ở trên này đây.
Ông ta chưa nói dứt lời thì Thiên Tứ đã thấy bà cụ vác một cái bọc lớn lên tới cạnh ông ta và vội nói:
- Lão già mau đánh đuổi bọn truy binh hộ, chúng muốn cướp đồ đệ của tôi.
Thiên Tứ trông thấy bà cụ nọ người gầy gò, bé nhỏ, tóc bạc, mặt hồng hào tròn trĩnh trông như một đứa con nít, giống hệt Bại Sự lão nhân vậy.
Lúc ấy Thiên Tứ nghe bà cụ nói như vậy rất ngạc nhiên, liền nghĩ bụng:
“Trên thiên hạ này sao có chuyện lạ lùng như thế này, đồ đệ của bà ta không có ở đây thì làm gì có người đuổi theo cướp…?”
Chàng vừa nghĩ tới đó bỗng thấy một cái bọc ở đằng sau bà cụ bằng gấm thêu hoa trông quen mắt lắm, và vật ở bên trong như hình người vậy. Chàng đã nghi ngờ rồi, lại nhìn xuống bên dưới thấy bọn người đuổi theo, người dẫn đầu lại là tân nhạc phụ Trương Vân Đạt chủ nhân Kim Toàn Viện. Lúc này chàng mới vỡ nhẽ, tức giận khôn tả vội lớn tiếng hỏi:
- Trong bọc áo của đại nương có phải là Thiến Thiến không?
Lúc này bà cụ mới chú ý đến Thiên Tứ, nghe thấy chàng hỏi như thế bỗng nổi giận đáp:
- Cái gì là Thiến Thiến? Nó là đồ đệ của già…
Lúc ấy Vân Đạt đã đi lên tới gần, nghe thấy tiếng nói của Thiên Tứ liền kêu gọi:
- Hiền tế đừng buông tha bà cụ kia, Thiến Thiến bị bà cụ ấy vác đi đấy…
Bà cụ nghe nói cả giận liền mắng chửi:
- Lão quỷ đừng có vu khống cho người như thế, phải biết Âm Bà Bà này không phải là tay vừa đâu.
Bại Sự lão nhân đứng yên mãi, bây giờ mới lên tiếng cười khì và khẽ hỏi:
- Chuyện gì thế hả, nương tử? Mới cách xa lão già này chưa nửa đêm, sao bỗng nhiên có một đồ đệ…
Âm Bà Bà thấy ông già nói như vậy, có khác gì làm mất hết sĩ diện của mình không, nên bà ta nổi giận mắng chửi luôn:
- Lão già chết giẫm này sao lắm mồm thế, có mau đánh đuổi…
Thiên Tứ thấy Âm Bà Bà tính nết không những giống hệt ông chồng và lại có cả tính quái dị như Thích Thích Ông nữa. Rõ ràng bắt cóc Thiến Thiến lại còn đi nhận Thiến Thiến là đồ đệ của mình, thực là tức bà ta cũng không phải mà cười bà ta cũng không nên. Nhưng có một điểm khiến chàng rất yên tâm là bà ta đã nhận Thiến Thiến là đồ đệ thì sau bà ta cũng không có ác ý gì với nàng đâu. Chỉ sợ bà ta không biết rõ trong người Thiến Thiến có chất âm độc, không biết cách cứu chữa mà cứ để cho bà ta đem nàng đi thì sẽ hại đến tính mạng. Chàng nghĩ như vậy nên không tiện ra tay cướp lại ngay.
Vân Đạt vừa lên tới trên đỉnh núi đã vội nhảy xổ lại, giận dữ quát mắng Âm Bà Bà rằng:
- Có mau trả con gái cho lão không?
Thiên Tứ thấy thế, biết ông ta thương con gái quá nỗi mới có thái độ nóng nảy như vậy. Nhưng chàng nghĩ lại nếu ra tay cướp cũng không tiện, vì thế chàng không đợi chờ Vân Đạt nhảy xổ tới, đã lớn tiếng nói luôn:
- Nhạc phụ chớ có nóng lòng như thế, hãy nghe tiểu tế nói đã!
Lúc ấy Vân Đạt đang nhảy lên cao hai trượng, đang định tấn công xuống nhưng lại sợ đánh phải con gái cưng. Cho nên ông ta nghe thấy Thiên Tứ nói như vậy đành phải hạ thân đứng cạnh Thiên Tứ.
Bại Sư lão nhân trông thấy Vân Đạt có thân pháp khinh công cao siêu như vậy cũng phải vỗ tay khen ngợi. Chờ đối phương đứng yên rồi mới như là người tìm thấy của báu, vội chạy lại kêu luôn:
- Ối chà! Có phải Trương lão hầu gia đấy không? Sao các hạ lại có võ công cao siêu như thế… Thực không ngờ! Thực không ngờ.
Vân Đạt đang tức giận, thấy Bại Sự lão nhân khen mình như vậy đã nguội giận ngay, liền mỉm cười đáp:
- Lão phu chính là Trương Vân Đạt, chỉ luyện qua loa mấy miếng võ quê mùa cục mịch thôi, thực không đáng để cho các hạ khen ngợi như thế.
Tên tuổi của Trương hầu gia, những người ở xung quanh Kim Toàn Viện năm trăm dặm ai ai cũng biết cả, nhưng việc ông ta có võ thì ít người biết tới. Cho nên Bại Sự lão nhân mới kinh ngạc như thế. Âm Bà Bà với chồng ở Tây Bắc đã nhiều ngày rồi, tất nhiên cũng phải biết Trương lão hầu gia là người từ thiện nhất vùng như thế nào. Tuy bà ta có tính trẻ con, nhưng bà ta cũng là người chính trực và cũng là người trong giới hiệp nghĩa. Phàm người hiệp nghĩa bao giờ cũng tôn trọng những người chính trực hay những người làm việc thiện, nên cả hai vợ chồng cũng rất có thiện cảm với Trương hầu gia.
Lúc này bà cụ mới biết người đuổi theo mình là Trương lão hầu gia, mặt đang hậm hực liền nguội cơn giận ngay. Xem sắc mặt và cử chỉ của mọi người, Thiên Tứ đã biết được vụ này có thể dàn xếp được, vội chắp tay chào vợ chồng Bại Sự lão nhân rồi lớn tiếng nói:
- Bà Bà muốn thâu nội tử là đồ đệ, tại hạ rất lấy làm vinh hạnh, nhưng nội tử mang bệnh rất nặng chưa chữa khỏi, chẳng hay Bà Bà có thể trao nội tử để tại hạ…
Âm Bà Bà vội giơ tay lên ra hiệu cho Thiên Tứ đừng nói nữa, cười nhạt một tiếng rồi đỡ lời:
- Tiểu tử ngươi nói gì bậy bạ thế? Đồ đệ của già này hãy còn là gái tân, sao lại là vợ của ngươi được? Già có phải là đứa trẻ lên ba đâu mà không biết đồ đệ có bệnh hay không. Chả lẽ phải nhờ đứa con nít chưa hết hơi sữa như ngươi mới….
Lúc này Vân Đạt cũng yên tâm, vì ông ta biết đôi vợ chồng này là nhân vật trong chính đạo có tiếng ở vùng Cam Túc và Thiểm Tây. Ông ta thấy hai người không có ác ý gì với Thiến Thiến, con gái cưng của mình nhưng chỉ có một điều ông ta không bằng lòng, là tại sao Âm Bà Bà lại lẻn vào trong Kim Toàn Viện giả dạng ma quỷ để bắt cóc con gái mình đi như thế thôi.
Vì dù ông ta không phải là nguời trong võ lâm nhưng lúc này ông ta nhận thấy Âm Bà Bà làm như vậy cũng mất sĩ diện của mình, nên không đợi Âm Bà Bà nói xong, đã tiến lên một bước lớn tiếng cười và xen lời nói:
- Tên tuổi của Âm Bà Bà oai trấn biên cương, lừng lẫy khắp xa gần, tiểu nữ được Bà Bà đoái hoài tới, tại hạ rất lấy làm hân hạnh. Có một điều này tại hạ rất bất mãn là Bà Bà không coi tại hạ vào đâu, đêm khuya đột nhập tệ trang cướp tiểu nữ đi, hành vi này…
Âm Bà Bà nghe nói đột nhiên cả giận, dựng ngược cả mái tóc bạc lên và giận dữ cãi lại:
- Lão già kia chớ có vu khống như thế, già này…
Bà ta chưa nói dứt thì bên dưới có ba cái bóng người phi lên, Thiên Tứ đã nhận ra ba người đó là Tô Trị Toàn, Tô Hãn và Kim Vũ. Trị Toàn mặc võ trang màu đen, sau lưng cắm một cái Thiết Thủ Chưởng đen nhánh, đó lã vũ khí đã làm cho y được nổi danh. Vừa lên tới nơi, y thấy có cả Thiên Tứ lẫn Trương Vân Đạt, liền ngẩn người ra giây lát và chắp tay chào Vân Đạt và nói:
- Được gặp lão Hầu gia ở đây, thật là vinh hạnh vô cùng.
Nói xong y lại quay lại nói với Thiên Tứ:
- Hiền điệt cũng ở đây, hiếm có thật! Hiếm có thật!
Vân Đạt với Trị Toàn vì có buôn bán với nhau nên đã gặp nhau mấy lần. Cho nên vừa tới nơi Trị Toàn đã phải chào lão Hầu gia như thế. Nhưng Vân Đạt hơi ngạc nhiên một chút, là Trị Toàn ở Lũng Tây mục trường xa xôi như thế, mười mấy năm nay không vào trong quan nội, sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây?
Thiên Tứ cũng ngạc nhiên và nghĩ bụng:
- “Sao y lại tới đây, sao không thấy Hoa Thiến Thiến cùng tới.”
Nghĩ đến Hoa Thiến Thiến, chàng lại thấy bứt rứt trong lòng liền, nên chàng cứ cúi đầu xuống ngẫm nghĩ chứ không để ý đến lời nói của Trị Toàn.
Trị Toàn thấy Thiên Tứ không trả lời mình liền nổi giận và chửi thầm:
“Tiểu tử hôi hám này, ngươi làm bộ làm tịch gì, thế nào cũng có ngày ta cho ngươi một bài học mới được”.
Tuy vậy, mặt y vẫn thản nhiên và chỉ chắp tay chào Bại Sự lão nhân với Âm Bà Bà, miệng thì cười ha hả nói:
- Hiền phu thê vẫn như xưa, khiến tại hạ hâm mộ vô cùng, chẳng hay hai vị còn nhớ tại hạ chăng?
Bại Sự lão nhân đứng yên lặng mãi không nhịn được, liền cười hi hi đáp:
- Đại danh của các hạ lừng lẫy như thế, oai trấn cả miền Lũng Tây, hai mươi năm trước lão Bại Sự ở nhà họ Hoa đã được kiến thức Thiết Chưởng, sao lại không nhớ...
Âm Bà Bà dùng giọng mũi kêu “hừ” và xen lời hỏi:
- Quý trường chủ không ở Lũng Tây chăn bò, đêm hôm khuya khoắt lên núi Yên Chi này làm gì thế?
Trị Toàn đã biết tính nết của Âm Bà Bà từ lâu nên không tức giận chút nào, trái lại còn cười ha hả đáp:
- Bà Bà không biết chuyện đấy thôi, tại hạ với tiểu nữ Xảo Yến đi qua nơi đây, nghe nói Trương lão hầu gia có một vị tiểu thư rất xinh đẹp, tiểu nữ bỗng nổi tính tinh nghịch không cho tại hạ biết, nhân lúc đêm khuya lẻn vào trong vườn ôm Trương tiểu thư ra, nào ngờ giữa đường gặp lão Bà Bà, hì...
Thiên Tứ, Vân Đạt nghe thế mới vỡ nhẽ, thì ra Tô Xảo Yến mới là người bắt cóc Thiến Thiến trước, nhưng Vân Đạt rất thắc mắc và nghĩ bụng:
“Thiến Thiến có tiếng đẹp thì có việc gì đến nhà họ Tô đâu? Vậy Xảo Yến định đem nó ra khỏi vườn làm chi?...”
Thoạt tiên, Thiên Tứ cũng rất thắc mắc nhưng chàng nghĩ lại liền rùng mình hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra. Chàng biết Xảo Yến đã hay tin mình lấy Thiến Thiến, vì yêu mình quá mà sinh hận, nàng mới bắt cóc Thiến Thiến để định ám hại. Nghĩ tới đó chàng đã bắt đầu ghét hận Xảo Yến, chàng không ngờ Xảo Yến lại có thủ đoạn tàn ác đến thế, ra tay đối phó với Thiến Thiến, một thiếu nữ yếu ớt và rất tội nghiệp như vậy.
Trị Toàn nói tới đó bỗng ho luôn mấy tiếng, hình như muốn đợi chờ người khác đỡ lời. Ngờ đâu mọi người chỉ nhìn thẳng vào mặt y chứ không ai đỡ lời hết. Y ngượng ngùng vô cùng, may lúc ấy trời chưa sáng nên không ai thấy mặt của y đỏ bừng đến mức độ nào.
Hổ thẹn quá hóa tức giận, Trị Toàn oán tất cả những người có mặt tại đó, y thấy không ai xen lời nói, lại lên tiếng nói tiếp:
- Trong lúc đêm khuya, tại hạ phát giác mất tích tiểu nữ, kinh ngạc vô cùng, vội cùng khuyển tử với tiểu đồ đi tìm kiếm. Tìm hơn trống canh, mới thấy tiểu nữ một mình ở trong rừng đang khóc lóc.
Âm Bà Bà nghe tới đấy liền cười nhạt một tiếng, rồi nói:
- Cái gì? Quý trường chủ thấy tiểu thư khóc lóc tội nghiệp như vậy, muốn đuổi theo già này lấy lại sĩ diện phải không? Hay lắm! Hay lắm! Âm Bà Bà cũng đang muốn kiếm trường chủ để hỏi xem sao gia giáo của trường chủ lại bất nghiêm như thế?
Trị Toàn vội cãi:
- Bà Bà chớ có hiểu lầm! Việc này quả thật là tiểu nữ không nên không phải, tại hạ đâu dám trách cứ Bà Bà…
Âm Bà Bà ngạc nhiên hỏi:
- Thế trường chủ còn đuổi theo già này làm chi?
- Tại hạ hỏi tiểu nữ mới biết nguyên nhân, nó đã trao Thiến Thiến cho Bà Bà rồi. Tại hạ liền trách mắng tiểu nữ một hồi, rồi đến đây định xin Bà Bà trao trả tiểu thư lại cho lão Hầu gia.
Vân Đạt đứng cạnh đó nghe hai người nói chuyện. Tuy trong lòng bất mãn hành vi của Xảo Yến nhưng thấy Trị Toàn hãy còn biết đại thể và biết phân biệt phải trái nên ông ta đang định lên tiếng hỏi, Âm Bà Bà đã cướp lời:
- Trường chủ khéo nói lắm nhưng bên trong hãy còn nhiều chỗ thất thiệt!
Trị Toàn nghe nói ngẩn người ra, rồi đột nhiên giận dữ hỏi:
- Lời nói của Bà Bà, tại hạ thực không hiểu tí nào?
Âm Bà Bà cười nhạt một tiếng, nói tiếp:
- Già với bạn già của già đêm nay ngao du tới đây, nghe nói phong cảnh của Kim Toàn Viện đẹp vô cùng, đang định đi du ngoạn. Ngờ đâu, vừa đi tới bên lề vườn thì bạn già của già bảo có việc khác phải lên núi Yên Chi một tiếng nên ông ta bỏ đi luôn…
Trị Toàn nghe tới đây rất nóng lòng sốt ruột liền xen lời nói:
- Đó là việc riêng của Bà Bà, xin thứ lỗi tại hạ không có thời giờ để tiếp!
Âm Bà Bà nổi giận tiếp:
- Hừ, cái gì là không có thì giờ tiếp nào? Rõ ràng lão trường chủ sợ già này nói những việc làm xấu xa của con gái mình ra…
Trị Toàn cũng nổi giận:
- Bà Bà chớ có vu khống cho người như thế chớ. Tiểu nữ hãy còn ít tuổi vô tri, vì nhất thời hiếu kỳ mới làm ra việc trái tình lý ấy! Bà Bà...
- Dù trường chủ có cãi bướng cũng vô ích. Sao không để cho già này nói rõ đầu đuôi, để các người phân phải trái đã.
Kim Vũ với Tô Hãn đứng ở đằng sau Trị Toàn, trông thấy Âm Bà Bà vô lễ với Trị Toàn như vậy, cả hai đều nổi giận. Nhưng hai người đã nghe Trị Toàn nói trên giang hồ có một đôi vợ chồng già là Bại Sự lão nhân với Âm Bà Bà võ nghệ cao cường, nên hai người đã biết bà ta lợi hại thế nào rồi. Hơn nữa, hai người lại thấy Thiên Tứ đang đứng cạnh đó, nên trong lòng rất tức giận mà không dám làm gì cả.
Hai người biết Thiên Tứ đã làm rể cho nhà họ Trương rồi, như vậy Thiến Thiến đương nhiên là vợ của chàng ta. Lần này Xảo Yến bắt cóc Thiến Thiến đem đi như thế, bất cứ nàng ta có dụng ý gì nhưng làm như thế cũng đủ làm cho chàng ta mất thể diện rồi.
Nếu bây giờ Thiên Tứ nổi giận tới nhà họ Tô vấn tội, thì liệu Trị Toàn với bọn chúng hai người có địch nổi Thiên Tứ không?
Tuy chúng biết vậy nhưng vẫn đứng đó nghĩ cách đối phó, Kim Vũ xảo quyệt hơn Tô Hãn nên y thấy đôi bên càng ngày càng quyết liệt, nếu lúc này không có người đứng ra khuyên giải thì thế nào đôi bên cũng phải giải quyết bằng vũ lực, tới lúc đó thế nào bên chúng cũng thiệt thòi. Vì vậy, y không đợi Trị Toàn lên tiếng, đã vội ngồi xổm xuống ôm bụng giả bộ kêu rên.
Trị Toàn không biết dụng ý của y, thấy thế vội hỏi:
- Vũ nhi làm sao thế?
Hỏi xong y cũng cúi đầu xuống xem xét, Âm Bà Bà thấy thế chỉ cười nhạt một tiếng, rồi nói tiếp:
- Già vào trong vườn thấy cảnh sắc quả thực kỳ lạ, thủng thẳng đi tới cạnh một tảng núi nhỏ mới hay chủ nhân đã dùng nhân công đục khoét rỗng và xây rất nhiều căn phòng ở bên trong khoảng núi đó.
Thiên Tứ vừa lắng tai nghe vừa để ý hành động của Kim Vũ. Chàng thấy Kim Vũ rỉ tai Trị Toàn nói vài lời, rồi Trị Toàn gật đầu và đứng dậy lớn tiếng nói luôn:
- Hà! Ai bảo con không cẩn thận, ăn bậy bạ nên mới đau bụng như thế, thực là đáng đời... Hãn nhi, con hãy cõng nó về khách sạn trước.
Tô Hãn vâng lời, cõng Kim Vũ đi xuống núi ngay.
Âm Bà Bà với Vân Đạt không để ý gì tới, hai người cứ một nói một nghe thôi. Còn Bại Sự lão nhân vẫn cười hí hí nhìn Thiên Tứ, nháy mắt ra hiệu ngầm.
Tuy Kim Vũ có mưu mô gì nhưng Thiên Tứ không thèm đếm xỉa tới, chàng nghĩ bụng:
“Tại sao Thiến Thiến cứ nằm yên trong cái bọc đeo trên vai của bà cụ như thế?”
Một mặt chàng lại để ý nghe Âm Bà Bà đã kể tới:
- Già đang ở trong phòng ăn uống thoải mái thì bỗng thấy có một cái bóng người phi xuống, lúc ấy già lại tưởng có người đã phát giác già ăn vụng nên mới xuống để bắt. Vì vậy già vội núp ngay vào sau một thân cây, già thấy người đó là đàn bà, lưng đeo một cái bọc lớn, vẻ mặt hoảng hốt, già chắc đoán chắc y thị cũng là kẻ trộm vào nhà này lấy trộm. Già liền theo dõi ngay, già thấy thân pháp của tiểu tặc ấy rất nhanh nhẹn, vừa ra khỏi hàng rào tường đã lẻn trốn vào trong rừng ngay. Già ngạc nhiên, tưởng y thị đã phát giác được già rồi, già định đuổi theo nhưng nghĩ đến lời ông già vẫn thường dặn bảo: “Gặp rừng đừng vào, cùng khấu đừng đuổi”.
Bại Sự lão nhân nghe bà ta nói đến đó liền cười ha hả, nháy mắt một cái khen ngợi đáp:
- Nương tử thật là người vợ ngoan ngoãn của ta, già này lấy được nương tử làm vợ kể cũng tử sinh hữu hạnh. À, tứ sinh hữu hạnh.
Bà cụ tuổi già nhưng vẫn còn bồng bột như hồi trẻ, nghe thấy chồng khen ngợi như thế thoạt tiên khoái trí cười ha hả nhưng sau nghĩ lại, liền mắng ngay:
- Ông già này thực không biết xấu hổ, không biết nói thì đừng nói. Không sợ người ta cười cho rụng răng hay sao?
Bại Sự lão nhân ngạc hỏi:
- Nương tử, lão khen như vậy là không nên hay sao? Lão đây học phú lục xa, tài cao cửu đẩu như vậy mà còn không biết ăn nói hay sao?
Âm Bà Bà dậm chân xuống đất làm như một cô gái làm nũng, rồi giơ tay lên gạt vào má làm dáng điệu bêu xấu, rồi trả lời:
- Ông thực là vừa thông minh lại vừa hồ đồ, người ta tam sinh hữu hạnh thì ông bảo là tứ sinh, ngũ xa thì ông lại bảo lục xa, bát đẩu ông lại bảo cửu đẩu. Nói như vậy mà không sợ người ta cười hay sao?
Thiên Tứ không nhịn được, phải quay mặt đi bịt mồm cười.
Còn Vân Đạt với Trị Toàn là những người lão luyện như thế mà cũng không sao nhịn được cười, đều phải cười “ồ” lên.
Vợ chồng Bại Sự lão nhân vẫn ung dung như thường, ông chồng lại còn cố ý cau mày, thở ngắn than dài mà nói tiếp:
- Nương tử thật là nhân phẩm, tài mạo, tính tình, võ công không một môn nào là không thuộc hạng thượng đẳng hết. Già này tuy tam sinh hữu hạnh cũng không thể nào cầu được một người vợ hiền như vậy, nên mới phải thêm một sinh như thế. Còn việc gì của già này cũng phải hơn người một bậc, vì vậy ngũ xa bát đẩu già phải thêm một xa một đẩu nữa. Có như thế mới hình dung nổi tài ba của già này như thế nào.
Trị Toàn và Vân Đạt nghe thấy Bại Sự lão nhân nói như thế liền cười ha hả, còn Thiên Tứ thì ôm bụng cười đến bò ra đất.
Một lát sau Vân Đạt cố nhịn cười và hỏi Âm Bà Bà tiếp:
- Bà Bà không vào được trong rừng thì làm sao mà cứu được tiểu nữ?
Bà cụ đang cười khúc khích, thấy Vân Đạt hỏi như vậy, nín cười nói tiếp:
- Vừa rồi già nói đến chỗ thấy rừng thì đừng vào phải không? Nhưng già nghi tiểu tặc vác một gói to như vậy, chắc bên trong cũng có nhiều vàng bạc châu báu, nếu già cướp lại được cái bọc đó có phải là sung sướng suốt đời không? Nên già mới đánh liều tiến thân vào trong rừng luôn.
Bại Sự lão nhân nghe tới đây, vội lớn tiếng xen lời nói:
- Nương tử thấy tiền tài nổi lòng tham như vậy là trái hẳn với luật lệ của võ lâm và lại dám vào rừng đuổi giặc như thế thực là nguy hiểm! Nguy hiểm!
Bà cụ không thèm đếm xỉa tới lời nói của ông chồng mà cứ nói tiếp:
- Già lẳng lặng chui vào trong rừng mới hay cái bọc của tiểu tặc ấy trộm được không phải là tiền tài mà là một con bé. Con bé vừa xinh vừa đẹp đang nằm yên trên mặt đất, không cử động tý nào. Tiểu tặc một tay cầm bó đuốc, một tay vồ vào lưng cô bé một cái. Thế là cô bé nọ khạc một đống đờm ra, rồi tỉnh lại luôn. Cô bé vừa tỉnh lại chưa trông thấy rõ người, đã kêu hai tiếng “công tử” rồi mới mở mắt ra. Khi cô bé trông thấy tiểu tặc đeo cái mặt nạ quỷ liền hoảng sợ rú lên một tiếng ngã ngồi phịch xuống đất. Tiểu tặc cười nhạt một tiếng rồi mới cởi mặt nạ ra cất tiếng hỏi:
- Này cô có phải là Trương Thiến Thiến, tiểu thư nhà họ Trương đấy không?
Thiến Thiến nghe thấy tiểu tặc hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn con quỷ hồi nãy đã biến thành một nàng xinh đẹp. Lúc này Thiến Thiến mới đỡ sợ nhưng khi nàng nhìn ra bốn phía xung quanh thấy tối om như mực, liền giật mình kinh hãi và hỏi lại tiểu tặc rằng:
- Chị! Nơi đây là đâu thế?
Cô bé ấy không những bộ mặt xinh đẹp mà cả tiếng nói cũng đẹp nốt, già núp ở trên cây chỉ muốn nhảy xuống hôn ngay một cái. Ngờ đâu tiểu tặc lại không thương cô bé tý nào, trái lại còn cười nhạt mấy tiếng và còn dọa nạt cô bé rằng:
- Nơi đây là âm ty…
Cô bé ứa nước mắt ra khóc và hỏi lại:
- Có thực không? Hà! Trời ơi, số mạng của tôi chả lẽ chỉ sống đến ngày hôm nay là hết đời hay sao? Tôi với công tử mới thành hôn chưa được một ngày, tại sao chị lại đến lấy tính mạng của tôi nhanh chóng như thế?
Già ở trên cây nghe thấy cô bé nói như vậy cũng động lòng thương, ứa nước mắt ra. Lạ thực, con tiểu tặc lại nhẫn tâm đến như thế, không những không thương nàng ta tý nào thì chớ, lại còn lạnh lùng hỏi lại:
- Nếu vậy thì ngươi quả thực là Trương Thiến Thiến đấy?
Cô bé gật đầu nhìn nhận, tiểu tặc lại hậm hực hỏi tiếp:
- Có thực La Thiên Tứ đã kết nghĩa vợ chồng với ngươi không?
Đến lúc đó già đã đoán được đại khái rồi và cô bé thông minh tuyệt đỉnh kia cũng đã đoán ra được một phần nào, nên cô ta gật đầu nhìn nhận và khẽ hỏi lại:
- Chị cũng biết công tử đấy à? Ồ có phải chị cũng tên là Thiến Thiến không? La công tử đã nói cho tôi hay, công tử cũng quen hai nàng Thiến Thiến. Cho nên tôi quyết không ích kỷ một mình độc chiếm cảm tình của chàng đâu. Quý hồ chàng không quên con người khổ mạng này, khi nào tôi chết thỉnh thoảng ở trên mộ tôi đốt một chút vàng lá để khỏi phụ tình vợ chồng, bấy nhiêu là tôi đã lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Còn thì hai nàng Thiến Thiến kia…
Cô bé tốt bụng thực, giọng nói lại nhỏ nhẹ và đáng thương khiến dù là người sắt đá nghe thấy cũng động lòng thương. Nhưng đáng hận thay tiểu tặc lại không cảm động chút nào, cứ trố mắt lên nhìn cô bé tội nghiệp kia mà chẳng nói chẳng rằng. Cô bé lại ứa nước mắt ra nói tiếp:
- Chị tới thực may mắn lắm, chúng ta cùng về nhà em nói với cha để cho chị với chàng thành hôn luôn. Còn kẻ khổ mệnh này chả sống được bao lâu nữa, cho nên… cho nên tôi được trông thấy chị với La công tử sung sướng thì dù có xuống chín suối tôi cũng cam lòng.
Cô ta càng nói càng khóc sướt mướt nhưng lúc ấy tiểu tặc đã như chợt nghĩ ra một điều gì liền cười nhạt và xen lời nói:
- Trương Thiến Thiến, nói thực cho ngươi biết ta không phải là Thiến Thiến nào cả, ta họ Tô tên là Xảo Yến. Phen này ta tới đây cũng không phải kết vợ kết chồng gì đó với con người phụ bạc ấy, ta chỉ muốn lấy tính mạng của ngươi thôi.
Nghe thấy y thị nói như vậy, không riêng gì Thiến Thiến mà cả già này cũng giật mình theo. Bỗng thấy Thiến Thiến ngẩng đầu lên ngơ ngác nói tiếp:
- Xưa nay chúng ta không có thù oán gì với nhau, chị hà tất phải đối xử với em như thế? Em tự biết không sống được bao lâu nữa, dù chị có thù với em đi chăng nữa, chẳng lẽ chị không cho phép em được sống thêm đôi ba ngày để em được gần… La công tử hay sao?
Lời nói của nàng thoạt tiên đã làm cho Tô tiểu tặc ngẩn người ra không nói được nửa lời, nhưng sau nghe cô bé nhắc đến La công tử, thì tiện nhân Tô Xảo Yến trợn ngược đôi mày lên quát lớn:
- Trương Thiến Thiến hãy nghe cho rõ, ta với ngươi xưa nay kẻ Nam người Bắc không có thù hằn gì với nhau cả, nhưng ai bảo ngươi lại kén người phụ bạc ấy làm rể. Ngươi lấy y làm chồng, chỉ vì điểm đó Tô Xảo Yến này không thể để cho ngươi sống qua được đêm nay.
Nói xong con khốn nạn ấy giơ tay lên định giết hại cô bé tội nghiệp kia.
Già thấy nữ tặc vô sỉ như vậy không sao nhịn được, liền phi thân xuống điểm luôn yếu huyệt của tiện nhân ấy.
Nói tới đó Âm Bà Bà mới ngắt lời.
Trị Toàn đứng cạnh đó chẳng nói chẳng rằng, nghe thấy Âm Bà Bà mắng con gái mình là tiểu tặc, là tiện nhân, y cảm thấy đau lòng vô cùng nhưng lỗi ở mình, mà mục đích của y tới đây cũng muốn giảng giải câu truyện đó, cho nên y mới không tiện trở mặt.
Hơn nữa Kim Vũ giả đau bụng, Tô Hãn lại cõng y đi rồi, nãy giờ chưa thấy quay trở lại, nếu đánh nhau thì đấu làm sao được với họ bốn người như thế? Vì vậy y đành phải chịu nhịn nhất thời để tùy cơ hành sự.
Thiên Tứ nge thấy Âm Bà Bà nói như vậy, thấy Trương Thiến Thiến đối với mình thâm tình như thế, chàng cảm động khôn tả nhưng một mặt chàng lại thấy Xảo Yến ác độc như vậy, trong lòng lại tức giận không thể tưởng tượng được.