Chương 5
Bước vào nhà, Ly Ly ngạc nhiên khi nhìn thấy con trai đang ngồi ăn bột chiên. Cô đến bên con cất tiếng hỏi thật khẽ:
- Ba đưa con về hả Chấn Đông?
Thằng bé gật đầu:
- Phải. Ba đang đứng ở sau nhà. Sao mẹ về tới vậy? Nãy giờ ba cằn nhằn dữ lắm!
- Mẹ bận việc thôi, để mẹ nói với ba.
Vĩnh Khanh từ phòng tắm bước ra, anh vừa đi lên nhà, vừa lấy khăn vò tóc. Gặp Ly ly đang đứng bên con, mặt Vĩnh Khanh nằng nặng. Anh hỏi trống không:
- Đi đâu tới giờ này mới về?
Ly Ly cười giả lả:
- Hôm nay về thăm nhà, tình cờ gặp nhỏ bạn, hai đứa uống caphe tán gẫu vậy thôi.
- Có mới nói nha! Về bên nhà sao không đem thằng Đông theo?
- Anh này hỏi lạ! Chấn Đông đi với anh mà, em có thấy nó ở nhà đâu mà dẫn nó đi. Vĩnh khanh à, anh làm gì mặt mày chầm dầm khó coi quá vậy không tin em sao?
- Lúc này em thay đổi nhiều quá, muốn tôi tin cũng khó lắm, Ly Ly.
Ly ly nhăn mặt:
- Chuyện gì nữa đây?
- Cả tháng nay em cứ thường xuyên đi vắng từ chiều đến tối, bộ tưởng tôi không biết hay sao? Mỗi tuần một, hai lần, sớm lắm mới tám, chín giờ tối mới về nhà. Thật ra là em đi đâu vậy?
- Vĩnh Khanh, anh bắt đầu có ý nghĩ quản thúc em từ lúc nào thế hả??Em có đi ra ngoài cũng là lo chuyện kiếm tiền thôi, anh nhậu nhẹt tối ngày biết cái gì mà nói.
- Em đừng tưởng tôi không biết cái gì nha. Mỗi tháng tôi đều đưa tiền chợ cho em, em lại mở quán nước ven lộ kiếm thêm tiền, vậy cũng đủ sống rồi, em còn chạy đôn chạy đáo kiếm tiền làm gì nữa! Người như em chỉ có kiếm đàn ông thôi! Tôi cảnh cáo em nha Ly, lăng nhăng với ai thì phải liệu hồn, tôi biết được em đừng hòng yên thân!
- Anh nói cái gì vậy anh Khanh? Làm gì mà nổi nóng lên vậy, hừ, làm như bắt quả tang em lăng nhăng với ai! Có mặt bé đông, anh làm ơn giữ ý một chút, dù gì nó cũng bốn tuổi rồi, đừng gieo vào đầu nó những ấn tượng không tốt.
- Nó không phải con tôi, tôi cần gì nể mặt nó chứ. Tôi lo cho hai người đủ mệt rồi, đừng yêu sách thêm điều này, điều nọ nữa.
Câu trả lời ra vẻ ban Ơn của Vĩnh Khanh làm Ly Ly tức không chịu được. Cô nói như gắt:
- Đủ rồi nha anh Khanh! Đừng thấy người ta nhịn rồi kiếm chuyện lấn tới. Anh nói lo cho mẹ con tôi ư? Anh lo được cái gì? Một tháng 500 ngàn, cũng là anh về nhà nẹo tiền của mẹ chứ anh có làm gì ra tiền đâu. Anh ăn sáng, ăn chiều ở đây bữa trưa về bển.... Bộ anh tưởng mấy khoảng đó không tốn tiền à? Nếu như tôi không dựng quán bán thêm, có lẽ mẹ con tôi chết đói tư lâu rồi, anh đừng có ở đó mà kể lể. Nếu biết trước có một người chồng vô tâm chỉ biết ăn nhậu như vậy,tôi thà ở một mình nuôi bé Đông còn thoải mái hơn nhiều.
Cằn nhằn một lát, không nghe thấy Vĩnh Khanh trả lời, Ly Ly quay lại nhìn thì anh đã ngủ tự bao giờ, tiếng gáy anh đều đều vang bên chiếc giường tre.Ly Ly lắc đầu kèm theo tiếng thở dài. Cô buông mùng cho Vĩnh Khanh. Chờ bé Đông ăn xong, Ly Ly lau mình mẩy bé, rồi cho nó đi ngủ. Đợi con ngủ say, Ly ly trở dậy đến ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ lòng trĩu nặng tâm sự. Hăm sáu tuổi, Ly LY còn quá trẻ đối với tình yêu và cuộc sống, nhưng đời cô buồn nhiều hơn vui. Sóng gió cuộc đời đã từng đi qua khiến tâm hồn và tuổi trẻ của cô đã bị tổn thương nặng nề, dần dần cô thay đổi thành một người khác.
Hai mươi tuổi, Ly Ly yêu lần đầu. Cô sống chung với một anh chàng đẹp trai không có lễ cưới, cũng không rõ thân thế của anh ta. Lúc Ly Ly mang thai được tám tháng, người con trai sống chung với cô bị bắt vì đồng bọn khai anh ta có tham gia một vụ cướp tài sản công dân. Đến lúc đó Ly Ly mới biết từ bấy lâu nay mình sống bằng những đồng tiền bất chính. Chồng cô bị xử 18 tháng tù giam, trong tù anh ta bị sionh sự đánh nhau, lỡ tay làm chết một tù phạm ở cùng phòng. Sợ bị tăng án, anh ta đã vượt ngục, trên đường trốn chạy, anh tiếp tục gây án, làm chết hai mạng người...cuối cùng bị kết án tử hình. LY LY một mình bươn trải nuôi bé Đông. Lúc mới sinh bé, cô được mẹ bảo bọc nhưng khi bé Đông được chín tháng, mẹ cô bị tai nạn lao động qua đời. Ba cô đã mất sức lao động phải sống nhờ người anh và chị dâu cô. Ly Ly đành rời khỏi gia đình, bế con trên tay đi bán vé số dạo để nuôi con. Có lúc ế ẩm, kẹt tiền ma thằng bé lại bệnh, Ly Ly phải abn' cả thân mình lấy tiền chạy thuốc cho con. Năm bé Đông lên hai, cô gặp Vĩnh Khanh, hai người cặp với nahu một thời gian và Vĩnh Khanh thường cho tiền Ly Ly, bẵng đi một thời gian anh không đến nữa. Một năm sau, Ly Ly lên thành phố kiếm sống, mới hay tin Vĩnh Khanh đã cưới vợ rồi. Đùng một cái, Vĩnh Khanh tìm lại cô, cho biết vợ anh đã có thai với người khác nên anh chia tay, bây giờ trở thành người đàn ông tự do, có thể sống với cô như chồng vợ. Ly Ly không muốn tin đây là sự thật, nhưng Vĩnh Khanh đã đưa mẹ con cô về nhà. Bà mẹ anh và hai người chị cũng chấp nhận mối quan hệ giữa họ, nên Ly Ly đồng ý chấp nhận mối quan hệ giữa họ, nên Ly ly đồng ý chấp nối với Vĩnh Khanh. Nào ngờ cuộc sống chung nay đã làm cho Ly Ly chán ngấy. Cô cay đắng nhận ra mình đã phạm sai lầm khi làm vợ Vĩnh Khanh. Lẽ ra cô không nên vội vã như vậy. Vĩnh Khanh không phải là người đàn ông cô cần, anh không ý thức về hôn nhân gia đình, hay nói đúng hơn anh là một người đàn ông vô trách nhiệm, chỉ biết đến bản thân mà không biết nghĩ đến người khác.Hằng ngày, Vĩnh Khanh chỉ biết tìm bạn bè vui say, thậm chí anh còn đi chọc gái và ở qua đêm với họ, mỗi tháng lại xin tiền gai đình, quẳng cho Ly Ly vài trăm ngàn là xong. Mặt khác, LY LY không chịu nổi cách sinh hoạt của Vĩnh Khanh trong vấn đề chăn gối, đối với vợ không hề có chút âu yếm, dịu dàng. Càng lúc cô càng tỏ ra kinh tởm và muốn xa lành anh. Tình cờ Ly Ly quen được với một người đàn ông khác, đó là Lập VŨ. ANh là một chuyên viên sữa điện thoại, làm ở công ty Bưu chính Viễn thông. Một lần sữa đường dây trước công ty dịch vụ Sơn Nam, Lập Vũ và mấy người bạn đã ghé uống nước ở chỗ cô, và chính anh đã buông lời trêu chọc cô trước. Ly Ly tỏ ra là mình rất thích anh. Thế là hằng ngày anh đều "tranh thủ " ghé lại quán " Lộ Thiên " của cô, tình cảm dần dần đi đến chỗ thân mật. Ly Ly không dám nói với Lập Vũ rằng mình đang sống với người đàn ông khác, cô chỉ thú nhận rằng mình đã từng dang dở và có một đứa con. Cô không ngờ Lập Vũ là một người đàn ông độ lượng, anh không nề hà chuyện đó, vẫn chấp nhận coi cô là tình nhân. Thế là Ly Ly không còn ngại ngùng nữa, cô bắt đầu dấn thân vào cuộc tình này. Càng yêu Lập Vũ, Ly Ly càng nghĩ tới chuyện chia tay với Vĩnh Khanh, nhưng cô nghĩ mãi cũng không tìm được lý do nào chính đáng. Nếu như cho cô chọn lại lần nữa, cô sẽ chọn Lập Vũ chứ không chọn Vĩnh Khanh, và cô tin Lập Vũ đủ khả năng mang lại cho cô hạnh phúc. Đến bây giờ, Ly Ly mới cảm thấy hối tiếc vì quyết định quá nông nổi của mình. Cô đã từng lạc lối trong tình yêu, vậy mà cũng không đủ sáng suốt để chọn sai lần nữa. Ly Ly cảm thấy mệt mỏi, muốn tự giải thoát mình. Cô đã chiếm được trái tim Lập vũ, nhưng chưa có cách nào tháo gỡ được sự ràng buộc với Vĩnh Khanh, bởi vì cô sống chung với Vĩnh Khanh không phải chỉ có hai người biết, gia đình Vĩnh Khanh đã xác nhận mối quan hệ này, cho nên Ly Ly không làm sao thoát khỏi Vĩnh Khanh. Tuy là vậy nhưng trong thâm tâm cô đã có quyết định. Cô không bao giờ rời khỏi Lập Vũ, cô tin người đàn ông này mới đúng là chỗ nương tựa vững chắc của hai mẹ con cô hôm nay và mai sau.
Vừa đẩy xe thuốc rời khỏi phòng bệnh 207, Diệu Linh được cô hộ lý tên Quyên báo là có người cần gặp cô ở phòng hành chánh khoa. Diệu Linh vội vàng trao lại cho Phi Yến, nhờ bạn truyền dịch tiếp cho bệnh nhân hai phòng còn lại. Cô đi thật nhanh, lòng thầm mong Gia Vinh sẽ xuất hiện bất ngờ. Đến nơi rồi Diệu Linh mới ngỡ ngàng, người gặp cô chính là Lập Văn. Diệu Linh không dấu được vẻ ngạc nhiên:
- Anh Văn! Đến tìm em có chuyện gì không?
Lập Văn đứng lên:
- Giờ này em rảnh không? Anh có một vài chuyện muốn nói riêng với em. Lẽ ra anh phải tìm em hôm kia, nhưng công việc ở công ty bận rộn quá, anh dứt ra không được.
Diệu Linh tỏ vẻ do dự. Tahy^' cô đưa tay nhìn đồng hồ, Lập Văn hiểu ý liền nói:
- Chắc em đang trong giờ làm việc phải không? Không sao đâu Linh, anh có thể đợi...
- Xin lỗi nghe anh Văn. Nửa tiếng đồng hô `sau mới giao ca được. Hay la anh xuống căn tin uống cà phê đợi em nghe.
- Linh à, anh đợi em ngoài cổng. Hết giờ em ra đó gặp anh.
- Em biết rôi `!
- Vậy anh đi trước, em cứ tự nhiên lo công việc của mình, lát nữa sẽ gặp lại.
- Dạ!
Lập Văn đi rồi, Diệu Linh vẫn không nghĩ ra được tại sao anh lại hẹn gặp cô và có vẻ quan trọng như vậy. Diệu Linh rất nôn nao muốn biết, song cô không tài nào đoán ra. CÔ trở lại phòng bệnh để đổi cho Phi Yến. Gặp cô Phi Yến ngạc nhiên:
- Xong rôi `sao? Nói chuyện g`i nhanh vậy?
Diệu Linh cười cười:
- Yến thử đoán xem ai đến tìm mình?
- Chắc là Nghi Bình rồi phải không?
- Sai bét.
- Hay là....hì...hi.., là chàng Thanh Lâm?
- Ảnh làm gì lên khoa giờ này kia chứ? Bộ rảnh lắm sao?
- Vậy thì ai, nói mau đi, còn bày đặt hỏi đố người ta nữa.
- Nôn lắm hả? Nói ra chắc bồ giật mình lắm. Là người...à, " người trong mộng " của bồ đó, LÝ LẬP Văn.
Đôi mắt Phi Yến mở lớn, giống như hai vì sao long lanh:
- Anh Văn hả? Ảnh kiếm Linh có chuyện gì, sao không vào thẳng đây mà bày đặt thủ tục rườm rà vậy?
- Mình cũng đâu có biết, ảnh nói có chuyện muốn gặp mình, hẹn lát nữa gặp.
Phi Yến choàng taqy qua vai Diệu Linh thân mật:
- Ê! Chút nữa rủ mình đi với nah, cả tuần lễ rồi không gặp ảnh....
Diệu Linh chọc bạn:
- Thấy "nhớ " chàng phải không? Thật đáng tiếc, ảnh nói có chuyện riêng muốn hỏi Linh, chắc Yến không tham dự được đâu!
Phi Yến xịu mặt xuống, hờn dỗi:
- Có gì mà bí mật vậy chứ? Hai người thật đáng ghét, mai mốt tôi giận luôn cho coi.
- Ê! Cái vụ giận hờn bồ phải dành cho anh Văn, còn tôi vô tội mà. Tôi làm sao biết ảnh muốn gì chứ? Ờ mà không chừng...anh ấy muốn tìm hiểu thêm về bồ đó. Nếu như muốn biết rõ về người mình thích, cách tốt nhất là nên hỏi qua bạn bè cổ chứ! Lập Văn ảnh thừa biết Yến thân với tôi, muốn biết thêm về Yến đương nhiên là phải tìm tôi rồi, yên tâm đi! Sau khi gặp anh, tôi nhất định sẽ nói tốt về bồ mà. Dù sao, tôi cũng mong được uống rượu mừng của hai người, đã lâu rồi không có ai mời tôi ăn đám cưới hết. Lần này, tôi nhất định phải kiếm đầu heo!
Phi Yến có vẻ thích thú khi nghe lời tiên đoán của Diệu Linh, nếu đúng là vậy thì hạnh phúc cho cô biết mấy. Trái tim mềm yếu của cô đã gởi trọn cho Lập Văn rồi, cô vẫn mong gặt hái được kết quả tốt. Phi Yến xiết nhẹ bờ vai của Diệu Linh:
- Có gì ráng nói giúp dùm mình với nhé. Bồ đúng là quân sư tình yêu đó Linh à. Nếu mình thành với anh Văn, đừng nói gì một cái đầu heo, cả con heo mình cũng tặng cho bồ luôn được mà!
- THiệt vậy sao? Hứa là phải giữ lời đó nhé, mình không bỏ qua chi tiết này đâu! Thôi đi làm việc đi, tụ tập ở đây nói chuyện riêng sẽ bị rầy đó!
Diệu Linh đẩy xe thuốc đi xuống phòng 210, còn Phi Yến trở lại phòng trực coi bảng sắp xếp ca mổ đầu tuần, bắt đầu từ lúc đó cho đến khi hết giờ làm việc, lòng Phi Yến tràn đầy niềm vui!
Diệu Linh! Anh ở đây nè!
Đang dáo dác tìm kiếm trước cổng bệnh viện, Diệu Linh nghe tiếng gọi của Lập Văn. Thì ra anh đứng bên kia đường chờ cô. Diệu Linh vội vã đẩy xe qua lộ. Cô mỉm cười với anh:
- Sao anh lại đứng ở đây nắng dữ vầy nè? Bộ tính phơi cho đen giòn chắc thịt hả?
Không nghe thấy Lập Văn trả lời, ánh mắt anh cứ nhìn đăm đăm về một phía, Diệu Linh bất giác quay nhìn lại đằng sau, cô nhận ra Nghi Bình đang đứng ở phía trước quầy thuốc của bệnh viện, một lát sau Thanh Lâm bước ra và chở cô đi. Nghi Bình diện rất đẹp, bộ đồ khoát màu caphé,,giầy mới, nón mới, cô luôn miệng nói cười, không để ý gì đến xung quanh. Diệu Linh đoán hiểu được tâm trạng của Lập Văn, cô nhẹ giọng:
- Anh vẫn còn nghĩ đến Nghi Bình? Vậy mà em cứ tưởng...
- Em tưởng anh quen Phi Yến phải không? Lập Văn không để Diệu Linh nói trọn câu, anh thở dài buồn bã - - Anh làm không được. Em thấy anh si tình quá phải không?
- Chuyện đó cũng không trách anh được. Tình cảm mà, khó ai lý giải được llòng mình một khi đã vướng vào. Yêu một người đã khó, muốn quên lại càng khó hơn nhiều.
- Phải chi Nghi Bình cũng nghĩ được như em thì đỡ đằng này cổ cứ giữ thành kiến với anh và luôn có thái độ cảnh giác gần như là xa lánh, anh buồn lắm Linh à. Cùng một lứa tuổi, mà em và Bình khác nhau nhiều quá.
- Thôi đừng nhắc mấy chuyện buồn nữa anh Văn, càng nhắc em lại càng thấy anh không vui. Anh muốn gặp em là chuyện gì vậy?
Lập Văn sực nhớ ra:
- Ừ há! Riết rồi anh lẩn thẩn quá chừng. Em không hỏi anh cũng quên mất. Anh em mình tìm một chỗ tâm sự đi nha. Bây giờ cũng đã 5h rồi, mình đi ăn chiều đi, anh đói.....
- Nếu tự dưng có lộc ăn như vậy, em không dại gì từ chối đâu nghe!
Hai chiếc xe chạy song song nhau trên con đường mát rượi những hàng cây. Những tia nắng cuối ngày bắt đầu lịm tắt trên kẽ lá, hoàng hôn nhạt nắng rồi, không gian thơ mộng hơn và gợi cho người ta cảm giác buồn hơn. Lập Văn đưa Diệu Linh đến một tiệm ăn sang trọng, chọn chiếc bàn gần cửa ra vào và đưa thực đơn cho cô.
- Em thích món gì thì gọi đi, anh để em tuỳ ý lựa chọn!
Diệu Linh nhìn anh với vẻ lém lỉnh:
- Trời ơi! Hôm nay ưu đãi em tới mức này, chắc là câu chuyện sắp tới cực kỳ quan trọng đấy!
- Em đừng quá nôn nóng, anh hỏi cái gì thì lát nữa em sẽ biết ngay thôi.
Diệu Linh đưa trả tấm thực đơn cho Lập Văn.
- Em nói đùa thôi, thật ra mấy chỗ sang trọng như vầy em ít khi tới lắm, anh gọi thức ăn đi, em không kén chọn gì đâu...
- Vậy thì được!
Lập Văn nói với người phục vụ:
- Làm ơn cho một cái lẩu,,1 đĩa mì xào dòn, một đĩa cua rang me, một phần tôm chiên bột. À, còn nữa, hai ly cam vắt
Diệu Linh tròn mắt ngó Lập Văn ;
- Chỉ có2 người, anh kêu gì nhiều món vậy chứ?
- Em tưởng vậy thôi, không có nhiều đâu! Yên tâm đi! chỉ sợi ăn không đủ chứ đừng sợ ăn không hết.
Diệu Linh đùa:
- Nếu có Nghi Bình tham gia thì cỡ nào cũng hết mà!
- Tại có anh cổ làm vậy chứ sức cổ ăn bao nhiêu!
- Anh cũng biết chuyện đó nữa à! ha! coi bộ những gì liên quan đến Nghi Bình anh rành ghê há!
- Nhưng có một chuyện anh chưa rành,cho nên muốn hỏi em.
Người phục vụ mang thức ăn đến. Lập Văn ân cần mời Diệu Linh:
- Tự nhiên đi, đừng ngại nha Linh! Mình vừa ăn vừa nói chuyện...
Diệu Linh gắp mì cho vào chén,cô vừa chan nước lẩu vào vừa hỏi:
- Anh Văn à, anh muốn biết chuyện gì của Nghi Bình?
Lập Văn nói thẳng luôn:
- Quan hệ giữa Thanh Lâm với cổ thế nào:
Diệu Linh ngạc nhiên:
- Hỏi gì lạ vậy? Lúc nãy chính mắt anh cũng thấy rồi mà, Thanh Lâm vẫn thường đưa Nghi Bình đi chơi, mỗi chủ nhật, cổ vân tới nhà anh ấy... Hai người họ cặp với nhau rồi, anh vẫn còn nuôi hy vọng đeo đuổi Nghi Bình sao?
- Không phải! Em hiểu sai ý anh rồi Linh. Nghi Bình là con người, cổ có quyền yêu và lựa chọn người đàn ông theo ý cổ thích. Anh chỉ muốn biết...Thanh Lâm đối với cổ có thật lòng hay không?
- Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Em trả lời anh trước đã, lý do anh sẽ cho biết sau.
- Tình cảm của anh Lâm đối với Nghi Bình ra sao, cô ấy mới là người biết rõ. Anh cũng biết đó, chuyện riêng tư của người ta, em đâu tiện xen vào. Anh hỏi thế có khác nào làm khó em. Hỏi thật nha anh Văn, anh nghi ngờ bạn em chuyện gì vậy? Anh không tin anh Lâm có tình cảm với Nghi Bình sao?
Lập Văn chống đũa nghĩ ngợi, Diệu Linh nghe như anh vừa mới thở dài:
- Nếu được như vậy thì quá tốt rồi. Diệu Linh em không trả lời thật lòng với anh.
Diệu Linh cau mày:
- Anh nói vậy là sao?
- Trước khi đến với Nghi Bình, Thanh Lâm đã từng thương người khác, phải không? Nghi Bình không phải mối tình đầu của cậu ấy.
- Căn cứ vào đâu mà anh dám nói như vậy?
- Vào trực giác. anh tin là mình không đoán sai.
- Vậy thì đã sao? Chuyện dĩ vãng ai mà không có chứ, trong tình yêu người ta không thể đòi hỏi mình là người đầu tiên, người duy nhất trong tim của đối phương. Cũng như Phi Yến yêu anh, cổ đâu cần biết trong tim anh từng có người khác.
- Nhưng ít ra anh cũng không lừa dối cổ và cũng không lừa dối chính mình. Thanh Lâm thì có. Anh nhận xét người cậu ta thực sự Yêu là em chứ không phải Nghi Bình. Em không giấu diếm anh sự thật này chứ?
Mặt Diệu Linh biến sắc, cô ngẩn người nhìn Lập Văn, lòng hoang mang không hiểu được tại sao anh lại biết chuyện này, đó là bí mật duy nhất mà cô muốn dấu. Ngay cả với Nghi Bình, cô cũng chưa hề nói cho bạn nghe.
- Em làm gì nhìn anh dữ vậy? Ngạc nhiên lắm phải không? Anh đã nói anh không đoán sai mà, em muốn giấu đến bao giờ nữa?
Diệu Linh buông đũa. Cô bưng ly nước uống một ngụm nhỏ rồi thở ra nhè nhẹ:
- Anh thông minh đến nỗi em phải sợ đó, Lập văn. Em thừa nhận là anh nói đúng, nhưng em không hề có tình ý với Thanh Lâm. Chắc Nghi Bình cũng nói cho anh biết rồi, em đã có người yêu và ảnh đang lao động hợp tác bên Hàn quốc. Lúc em mới chuyển công tác về bệnh viện này, Thanh Lâm đã để ý đến em. Đó chỉ là vô tình thôi, vì ảnh không biết em có bạn trai. Ảnh đeo đuổi em một thời gian, khi ảnh tỏ tình, em đã nói thật cho ảnh biết. Ban đầu ảnh không tin, nhưng sau khi thấy mấy tấm ảnh em chụp chung với Gia Vinh, anh ấy không có thể hiện gì khác nữa, tụi em vẫn giữ với nhau tình bạn bình thường cho đến lúc anh Lâm và nghi Bình gặp nhau...
- Em đã cố ý an bài cho họ?
- Không phải đâu anh! Là Nghi Bình tự nói với em, cổ thích anh Lâm. Thấy đây là cơ hội tốt để hai người tìm hiểu nên em giới thiệu...
- Lúc đó em có nghĩ tới anh không?
- Em có hỏi quá ý Nghi Bình, cổ nói không có gì với nah, cho nên... Lập Văn à, em xin lỗi...
- Xin lỗi anh ư? Em có loỗi gì đâu. Anh không trách em nối nhịp cầu cho Nghi Bình với Thanh Lâm, cho dù anh buồn, anh vẫn không muốn thấy Nghi Bình đau khổ. Điều mà anh lo lắng ở đây là... không biết Thanh Lâm có thương cổ thật lòng, hay là chỉ tạm thời mượn hình bóng cổ để lấp vào chỗ trống của em trong tim cậu ấy. Thứ tình cảm tạm bợ như vậy dễ thay đổi lắm, em có hiểu không Linh?
- Em nghĩ không phải vậy đâu, anh Văn. Dạo này Thanh Lâm hầu như dành hết thời gian rảnh cho Nghi Bình, tình cảm đôi bên đậm đàu lắm, tại anh quá đa nghi đấy thôi.
- Cũng mong là như vậy! Ủa! Diệu Linh sao không ăn thêm đi em?
- Thôi, em no rồi! Anh gọi nhiều thức ăn quá làm sao ép em ăn hết được chứ.
Lập VĂn cười cười:
- Bởi vậy người ta nói "nữ thực như miêu " quả chẳng có sai.
- Lập Văn à, câu chuyện mà anh muốn hỏi em chỉ có bây nhiêu đó thôi sao? Không còn chuyện gì khác nữa hả?
- Không! Chỉ bấy nhiêu thôi.
Diệu Linh khẽ lắc đầu, cô không ngờ Lập Văn lại quan tâm đến bạn mình nhiều như vậy. Đó mới đúng là tình yêu. Nếu cô là Nghi Bình, cô sẽ không từ chối Lập Văn, ngặt nỗi là... mỗi người có một cách nghĩ, một trái tim, đâu ai có thể giống ai được, cũng như Diệu Linh vẫn tự nghĩ, nếu cô là Lập Văn, cô sẽ chọn Phi Yến, nhưng Lập Văn thì lại không. Mỗi con tim đều có tiếng nói riêng của nó, không thể dùng lý trí để phân tích đúng hay sai....Diệu Linh vừa suy nghĩ vừa ngó mông lung ra ngoài. Sau khung kính, cô nhìn thấy cảnh thành phố lúc hoàng hôn thật yên ả. Giá như giờ này, người ngồi bên cạnh cô là Gia Vinh thì tốt biết bao...
Đang suy nghĩ mông lung, Diệu Linh chợt giật mình vì một đôi tình nhân vừa đi thoáng qua trước mặt cô. Người đàn ông có cái dáng dấp quen thuộc, giống bạn trai cô lạ lùng. Diệu Linh chăm chú nhìn từ phía sau, phải rồi, cái dáng đi vai thấp vai cao của Gia Vinh rất dễ nhận diện. Diệu Linh vụt đứng lên nói với Lập Văn:
- Xin lỗi nha, anh đợi em một lát...
Nói đoạn cô vội vã rời khỏi bàn, đi thật nhanh ra khỏi tiệm ăn, đuổi riết theo đôi tình nhân kia. Khi đã còn khoảng cách thật gần, Diệu Linh cất tiếng gọi lớn:
- Gia Vinh!
Cả hai người phía trước cùng quay lại một lúc. Người đàn ông không sao giấu được vẻ lúng túng, như một người phạm pháp đang bị bắt quả tang. Diệu Linh sững sờ. Thật sự là cô không nhìn lầm, người đứng trước mặt cô đúng là Gia Vinh. Cố kiềm chế xúc động, Diệu Linh run giọng hỏi:
- Gia Vinh à, anh về đây hồi nào, sao không cho em hay? Lâu lắm rồi, em không nhận được lá thư nào của anh hết, em cứ tưởng là anh bận việc nên không có thời gian liên lạc với em. Thì ra là anh đã trở về...Còn cô gái này....cô ta là ai vậy?
Gia Vinh đứng chết lặng một chỗ, không nói nên lời. Cô gái đi chung với anh thấy vậy liền bước tới trước mặt Diệu Linh:
- Nghe chị nói như vậy, em đoán chị là bạn gái trước đây của Gia Vinh, có phải không? Mối tình của hai người, anh Vinh có kể cho em biết, nhưng đáng tiếc...mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt... Chị với ảnh có duyên nhưng không có nợ, đành phải chịu thôi. Chị cũng đừng trách ảnh nghe, chị Linh! Cũng tại em có ý với ảnh trước, chị có trách thì trách em đi, em chấp nhận được mà...
Diệu Linh ngỡ ngàng:
- Cô nói vậy...là sao? Tôi với cô không hề quen biết, tại sao tôi phải trách cô, và trách chuyện gì?
- CHị Diệu Linh, chị đừng giả ngây thơ nữa. Con gái thường nhạy cảm, chẳng lẽ thấy chúng tôi đi chung với nhau thân mật như vậy mà chị không hiểu tôi đang nói gì ư? Nếu chị cố tình không muốn biết thì để anh Vinh nói với chị.
Quay sang Gia Vinh, cô gái kéo tay anh tới truớc mặt Diệu Linh:
- Anh tự miệng nói với chị ấy đi! Chuyện đã đến nước này, không thể tránh né được đâu anh Vinh ạ! Hai người nói chuyện đi, em sẽ đợi anh ở quán nước đằng kia...
Nói xong, cô gái vội bỏ đi, để lại Gia Vinh đối mặt với Diệu Linh trong bầu không khí im lặng nặng nề. Diệu Linh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, trái tim cô đau nhói:
- Gia Vinh, anh nói đi? Hai người đã có quan hệ với nhau rồi phải không? Tại sao anh cứ mãi im lặng? Anh đã cùng người con gái khác trở về, tại sao lại giấu em? Tại sao?
Gia Vinh nói với giọng điệu của người phạm tội, anh cố tránh không nhìn vào ánh mắt chất chứa nỗi uất hờn của Diệu Linh:
- Diệu Linh! anh xin lỗi vì đã phụ bạc tấm chân tình của em, phụ bạc lòng mong đợi của em! Trong thâm tâm anh cũng không muốn có chuyện này, anh còn thương em nhiều lắm Linh ạ... Nhưng mà nơi đất khách quê người, nỗi cô đơn đã khiến anh không giữ được lòng mình khi kề cận với Thuý Vân... Cô ấy qua Hàn Quốc trước anh gần một năm, những ngày mới đến, chân ướt chân ráo, anh đã được Thuý Vân giúp đỡ rất nhiều...Cô ấy đối với anh rất tốt....
- Vậy còn em? Em đối với anh không tốt hay sao? Anh còn nhớ ngày đưa tiễn nhau nơi phi trường, anh đã nói gì với em không? Anh đã ôm em trong vòng tay và nói rằng: " Diệu Linh! Cảm ơn em đã tận tình lo cho chuyến đi hôm nay của anh. Anh quyết không để em thất vọng. Ráng đợi anh về nghe Linh. Anh yêu em và mãi mãi yêu em! " Vậy mà bấy giờ có người con gái khác bên cạnh, anh đã quên lời hứa, uổng công em một lòng một dạ đợi chờ anh.
- Diệu Linh! Anh biết anh có lỗi với em! Anh không đáng để em yêu, cũng không mong được em tha thứ. Tất cả đều là do anh sai. Linh a, em đừng giận... Quên anh đi nghi Linh...
- Hả? Diệu Linh sững người - Gia Vinh, tại sao anh lại nói câu đó? Nếu anh biết anh có lỗi với em, anh có thể sửa đổi được mà. Em rất hiểu tâm trạng của một người mang cảm giác cô đơn nơi đất khách, không bạn bè và không có thân nhân.... Có thể là anh nông nổi nhất thời...Bây giờ anh đã về đây rồi, sao không tìm em chứ? Bỏ hết mọi chuyện đi, em coi như em không nhìn thấy cái gì... Gia Vinh à, trở về với em nha anh! Em không thể thiếu vắng anh được. Em không muốn yêu chung với người ta. Anh có thể vì em mà dứt khoát với cô Thuý Vân đó chứ? Không lẽ nào... tình cảm bốn năm dài của chúng mình lại tiêu tan vì hình bóng kẻ thứ ba? Lẽ nào... Thuý Vân mới quen biết với anh bên đó, anh lại coi cô ấy hơn em sao hả?
Những câu hỏi dồn dập của Diệu Linh đẩy Gia Vinh vào tình trạng khó xử, anh lúng túng không biết trả lời sao với người con gái mình yêu và cũng là người đã lo lắng cho mình có được ngày hôm nay... Gia Vinh cắn chặt môi... Trong chuyện này rõ ràng anh là người có lỗi. Diệu Linh đợi chờ anh nhưng anh đã phụ người tình...
Cầm lấy đôi tay giá lạnh của người yêu, Gia Vinh hạ thấp giọng:
- Linh à, em bình tĩnh để nghe anh nói. Chúng ta... Chúng ta không thể nào quay trở lại được đâu em. Tốt hơn hết là em hãy cố gắng quên anh đi chuyện chúng mình, em muốn oán trách, muốn nguyền rủa anh như thế nào cũng được, anh không có lời nào để thanh minh. Anh chỉ mong em quên anh đi, coi như anh không có trở về. Lần gặp gỡ này, có thể là lần gặp cuối...
Diệu Linh bàng hoàng:
- Anh nhất quyết từ chối quay về? Cô gái đó có mảnh lực gì khiến cho anh dễ dàng quên em như vậy hả anh Vinh?
- Diệu Linh, anh xin lỗi! Anh với Thuý Vân đã làm đám cưới rồi.
Đất trời như sụp đổ dưới chân Diệu Linh, lời nói của Gia Vinh làm cho cõi lòng cô tan nát. Diệu Linh không muốn tinh những gì vừa nghe, nước mắt cô trào ra, chảy dài trên má:
- Anh... anh không gạt em chứ, anh Vinh? Không lý nào... anh mới gặp đã yêu người ta hơn em... Anh nói đi, anh Vinh, Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy hả?
Gia Vinh thở dài buồn bã:
- Anh biết phải nói sao với em bây giờ, khi chính anh cũng chưa hiểu nổi mình, anh không biết anh làm vậy là đúng hay sai, nhưng mà,,, anh đã quan hệ như vợ chồng với Thuý Vân, anh không chối bỏ trách nhiệm, chỉ còn biết thú nhận lỗi lầm với em thôi, em không tha thứ, anh cũng đành chiu. Diệu Linh à, em nín đi! Nước mắt em sẽ làm anh đau lòng lắm, đừng khóc nữa Linh à!
- Giả dối! Anh thật sự là người đàn ông giả dối mà! Anh biết rõ câu chuyện này sẽ làm em đau lòng sẽ đưa cuộc tình mình đi đến chỗ tan vỡ, vậy tại sao anh còn dấn thân vào? Anh đã cưới cô ta làm vợ, nói xin lỗi với em thì có ích lợi gì? Gia Vinh! Em hận anh! Em ghét anh! Suốt cuộc đời này, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
- Không tha thứ thì chị sẽ làm gì được ảnh?
Thuý vân không biết trở lại từ lúc nào, đột ngột xen vào câu chuyện. Sẵn đang tức giân, Diệu Linh nạt luôn cô:
- Chuyện giữa chúng tôi không mắc mớ gì đến cô, cô biết chuyện gì mà xen vào chớ!
Thuý Vân cười khẩy:
- Bà chị à, tôi nghĩ là bà đã quá giận mất khôn rồi. Gia Vinh bây giờ là chồng tôi, bất cứ chuyện gì của ảnh đều liên quan đến tôi cả, tôi là vợ của ảnh, tôi có đủ tư cách để can thiệp chuyện riêng tư của chồng mình.Nể mặt chị là người tình trước đây của Gia Vinh, lại nghe ảnh nói chị có đóng góp công sức trong chuyến đi vừa rồi của ảnh nên tôi mới cho hai người cơ hội gặp mặt, để nói cho rõ với nhau trước lúc chia tay. Tôi đã biết
điều như vậy rồi thì chị cũng đừng quá đáng.Chỉ trách ảnh cái gì chứ?
Đàn ông nào mà lại không coi trọng sự nghiệp, chị có thể lo giúp ảnh đi lao động hợp tác chứ đâu thể lo cho ảnh một chỗ đứng trong xã hội công danh này. Còn tôi thì khác, anh rể tôi làm trong công ty liên doanh, em trai tôi là trưởng phòng tổ chức, chúng tôi thừa sức giúp Gia Vinh sau khi hợp tác về còn cơ hội tiến thân. Thôi chị cố quên Gia Vinh đi, coi trong bệnh viện chị có anh chàng nào vừa ý thì nên chấp nhận để kết hôn.
Đám cưới của chị, chúng tôi sẽ có quà tặng xứng đáng, coi như đên bù lại những gì chị đã từng lo lắng cho chồng tôi. Vậy được chứ? Những gì cần nói, hôm nay ba mặt một lời cũng đã nói xong rồi, từ nay chị đừng tìm Gia Vinh nữa. Mình về đi, anh Vinh!
Dứt lời, TV cặp tay Gia Vinh kéo anh đi. Gia Vinh nhìn lại người yêu lần cuối cùng rồi cùng vợ quay lưng đi thẳng, bỏ lại Diệu Linh đứng trơ trọi một mình như kẻ mất hồn. Cô ngồi xuống bên vệ đường, bật khóc nức nở. Những giòng lệ nghẹn ngào cố nén bây giờ bật tung ra thành suối lệ đẫm trên môi. Thật không ngờ... cuối cùng Gia Vinh cũng trở về và mang cho cô một kết quả đau xé lòng... Bây giơ thì cô đã hiểu rồi. Gia Vinh nhẫn tâm phụ bạc cô chỉ vì muốn có một tương lai tốt đẹp bên cạnh xự giúp đỡ của gia đình Thuý Vân.. Anh đã về nước trước thời gian đã định để cưới vợ và chờ bổ nhiệm nơi làm việc mới với mức lương cao... Chắc chắn gia đình TV đã sắp xếp cho anh những chuyện này... ĐẾn bây giờ Diệu Linh mới thấm thía nỗi đau, cô trách cho sự khờ dại cả tinh của mình, trước đây cô chưa hiểu thế nào là nhân tình thế thái, bài học này thật quá cay đắng, cả đời cô sẽ khó thể nào quên...
- Diệu Linh!
Một xấp khăn giấy được chìa ra trước mắt của Diệu Linh. Nhận ra Lập Văn, cô tủi thân lại khóc lớn hơn. Lập Văn ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng an ủi:
- Nếu khóc được thì em cứ khóc, nước mắt chảy được ra ngoài sẽ làm em vơi bớt khổ đau.
Diệu Linh nhận lấy xấp khăn từ tay anh, cô dùng nó để thấm nước mắt.
- Chuyện của em, anh nghe hết rồi à?
Lập Văn gật đầu:
- Phải. Anh Không cố ý nghe lén, tại em bỏ đi vội vã quá nên anh phải theo để biết có chuyện gì. Anh thật không ngờ bạn trai của em lại đối xử với em như vậy...
Diệu Linh thút thít:
- Có gì lạ đâu anh! Anh ta cần phải có tương lai mà... Có người mang cơ hội tốt đến cho mình, nếu bỏ đi thật là uổng đó...
- Nói như em, anh không bằng lòng. Đồng ý là đàn ông phải coi trọng tương lai, sự nghiệp, nhưng nếu tương lai đó phải dựa vào người khác để có được thì có hay ho gì. Nhất là dựa vào đàn bà! Tệ hại nữa là dùng tình cảm để đánh đổi, nếu là anh, anh sẽ không làm vậy đâu!
Diệu Linh chép miệng:
- Mỗi người một cách nghĩ khác nhau, Gia Vinh đã chịu khổ nhiều rồi, nếu ảnh muốn dựa vào TV để vươn lên thì cũng không có gì đáng nói. Em không giúp ảnh được thì cứ để ảnh đi theo con đường ảnh chọn, để sau này không oán trách em.
- Em không giận Gia Vinh thật à?
- Một người đã bội bạc em như vậy mà em không giận thì chắc em là thánh. Em không phải là giận mà em là hận. Người ta nói đúng mà, thương yêu càng nhiều thì oán hận càng sâu.
- Bỏ đi, em càng hận người ta thì sẽ càng chuốc lấy đau khổ. Nghe lời anh, quên người phụ mình đi.
Diệu Linh chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống môi cô.
- Em cũng mong là em quên được! Suốt đời, suốt kiếp này, em không muốn gặp lại Gia Vinh.
- Vậy mình về há?
Lập Văn dìu Diệu Linh đứng lên. Cả hai đi trở lại tiệm ăn để lấy xe. Thấy ai cũng nhìn mình, Diệu Linh ái ngại nói:
- Anh Văn à, bộ em có gì khác lạ lắm hay sao mà người ta nhìn dữ vậy?
Lập Văn nhìn cô rồi mỉm cười:
- Bởi vì em khóc đến đỏ cả mặt nên ai cũng tưởng là anh ăn hiếp em, có gì đâu mà lạ. Bây giờ em cười lên là hết chuyện thôi!
- Anh còn chọc em nữa! Người ta đang đau khổi muốn chết, còn lòng dạ để cười được sao!
- Anh chỉ muốn em hiểu một điều: đừng đau khổ vì một con người không đáng cho mình phải đau khổ, và hãy quên những gì đáng quên.
- Nếu anh nói vậy, sao anh không quên được Nghi Bình? Sao anh lại đau khố vì cô ấy chứ?
Lập Văn nghiêm nét mặt:
- Em không nên đem Nghi Bình ra so sánh với Gia Vinh. Cổ và bạn trai em đâu có giống nhau. Gia Vinh yêu em rồi phụ em, còn Nghi Bình không có tình cảm gì với anh, cho nên không thể trách cổ được. Người đáng trách là anh, một gã si tình khờ dại.
- Anh không thể yêu Phi Yến hả, anh Văn?
- Tánh của anh không thích lừa dối. Một mình anh đau khổ đủ rồi, kéo Phi Yến vào cuộc làm gì cho đau khổ cả ba chứ.
- Sao lại là ba người? Chỉ có anh với Phi Yến thôi, anh đâu thể tính luôn Nghi Bình chớ, bởi vì người cổ chọn là Thanh Lâm.
- Chỉ sợ rằng Thanh Lâm không chọn cô ấy. Nghi bình còn ngây thơ lắm, suy nghĩ của cổ chưa có chín chắn đâu Linh. Cổ không thể phân biệt thế nào là tình yêu. Nếu Nghi Bình đủ sáng suốt để nhận định, thì cổ sẽ yêu anh chứ không phải Thanh Lâm. Bởi vậy anh mới nói, lôi Phi Yến vào cuộc thì sau này sẽ có ba người đau khổ.
- Em thấy anh đã quá tự tin rồi, anh Văn. Nghi Bình thật sự đang cặp với Thanh Lâm. Em không tin giữa họ sẽ tan rã.
- Không tin thật à? Nếu như Thanh Lâm biết được chuyện của em thì sao? Em thử nghĩ coi...cậu ấy có còn thành ý theo đuổi Nghi Bình không hả?
Câu hỏi của Lập Văn làm Diệu Linh hốt hoảng, cô không giấu được nỗi lo lắng của mình:
- Lập Văn! Em xin anh! Anh đừng nói chuyện em với Gia Vinh cho ai biết nha, nhất là với Nghi Bình, cổ sẽ sơ ý để anh Lâm biết chuyện...Em không muốn phiền phức vậy đâu.
Lập Văn nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệu Linh:
- Em sợ chuyện gì chứ? Không phải em vừa mới nói với anh là Thanh Lâm yêu Nghi Bình sao? Em không tin họ có thể xa nhau thì tại sao em lại không muốn Thanh Lâm biết rõ chuyện em chia tay với Gia Vinh?
Diệu Linh lắc đầu:
- Em chỉ muốn giấu đi tâm sự của mình. Thất bại trong tình yêu thì có gì hay đâu mà phô trương, em không thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, cũng không muốn nghe người ta an ủi vào lúc này đâu.
- Anh biết em con một lý do khác nữa, có muốn anh nói giúp em không?
- Thôi đi! Lập Văn à, bất luận là với lý gì, em cũng không muốn để cho người khác biết. Cứ coi như Gia Vinh chưa từng trở về đây! Lập Văn hãy hứa với em, anh sẽ không nói cho ai biết chuyện của em. Hứa đi anh!
Thấy Diệu Linh nước mắt lưng tròng, Lập Văn không nỡ để cho cô thất vọng. Anh gật đầu:
- Được rồi, anh hứa với em!
- Vậy thì tốt quá. Em cảm ơn anh nhiều. Mình về thôi anh Văn.
- Để anh đưa em về. Tâm trạng em như thế này, đi xe một mình không có tốt đâu.
Diệu Linh không từ chối lời đề nghị của Lập Văn. Cô chạy xe bên anh mà tâm trí như để tận nơi nào, có mấy lần cô suýt vượt đèn đỏ, nếu Lập Văn không kịp cản chắc cô bị phạt nặng rồi. nếu không có anh, chắc cô sẽ lang thang một buôỉ chiều nay với một tâm sự đầy nước mắt.
Phi Yến đang kiểm tra lại lượng bông băng vừa mới nhận từ kho dược thì nghe có tiếng gõ cửa phòng, Cô lên tiếng:
- Cửa không cài, xin mời vào!
Cánh cửa bật mở, người bước vào phòng là Thanh Lâm.
- Chào em! Cho anh hỏi, bác Dung có ở đây không?
- BÁc ấy vừa mới ra ngoài. Có chuyện gì không anh Lâm?
- Ồ không! BÁc Dung có gửi anh mua một số thuốc, anh định đem lên cho bác ấy thôi. Ủa! Kim Phượng không cùng trực với cô à?
- Có chứ, nhưng cổ đang bận truyền dịch cho bệnh nhân giường 34. Sáng nay khoa nhận bệnh nhiều lắm, Diệu Linh lại nghỉ nên những người còn lại không ai được rảnh hết.
Thanh Lâm lộ vẻ quan tâm.
- Diệu Linh nghỉ việc à? Cô ấy bận gì vậy?
- Không phải là bận! hồi sáng em gái cổ gọi điện lên báo cô ấy bệnh, muốn xin nghỉ ít hôm.... Diệu Linh không đi làm là tụi em còn mệt dài dài...
Thanh Lâm đưa túi thuốc cho Kim Phượng:
- Em cho anh gởi, có gặp bác Dung thì đưa cho bác ấy dùm anh.
- Dạ.
Thanh Lâm chào Kim Phượng rồi đi trở ra quầy thuốc. Vừa thấy anh, Huy Lân đã kêu lên:
- Lâm à, Nghi Bình vừa điện thoại cho anh đó. Cô ấy bảo khi nào anh trở lại thì gọi điện thoại cho cổ ngay, cổ đang chờ máy.
- Được rồi, cám ơn!
Thanh Lâm nhấc điện thoại gọi về Uỷ ban. Máy vừa đổ chuông đã có người nhấc lên, Thanh Lâm nhận ra giọng quen thuộc của Nghi Bình:
- Alô, Uỷ ban nhân dân phường nghe đây.
- Nghi Bình hả? Anh Lâm đây! Em nhắn anh có chuyện gì?
- Chiều nay sau giờ làm việc anh đến đón em nghe anh Lâm. Chúng ta sẽ cùng về nhà em. Ba mẹ và anh chị muốn gặp anh lắm đó!
- Chiều nay ư? Anh không dám hứa trước, nếu rảnh thì anh sẽ đến.
- Còn nếu gì nữa hả anh? Lúc nãy em đã hỏi anh Lân rồi, bữa nay anh đâu có trực chiều. Dành thời gian tới nhà em một chút cũng không được sao? Em đã lỡ nói với mẹ rồi, nếu anh không đến, em mất mặt lắm đó! Thanh Lâm à, anh có đến được không hả?
- Thôi được! Anh hứa đến nhưng em đừng chờ anh ở chỗ làm, cứ về trước đi, có thể là anh sẽ đến trễ một chút.
- Đến trễ à? Tại sao vậy?
Thanh Lâm có vẻ bực, giọng anh hơi sẵng:
- Anh bận chuyện riêng, em đừng hỏi nhiều quá được không! Anh hứa đến rồi mà, vậy cũng chưa bằng lòng hay sao?
Rồi nhận ra mình có hơi qúa đáng, Thanh Lâm hạ giọng:
- Yên tâm đi, Nghi Bình. chiều nay anh nhất định sẽ đến nhà em! Đừng lo lắng nữa, thống nhất vậy đi nghe!
Thanh Lâm nói xong gác máy ngay. Huy Lân đứng kế bên cười chọc anh:
- Thế nào hả? Gia đình vợ đòi coi mắt chàng rể tương lai à?
Thanh Lâm mệt mỏi lắc đầu:
- Để tôi yên một chút đi Lân. Vướng vào đàn bà thật là phiền phức!
- Nhưng coi bộ Nghi Bình rất thật lòng với anh. Hai người quen nhau cũng đã lâu rồi, bây giờ cũng đến lúc phải trình diện chứ, bộ không tính đến chuyện hôn nhân hay sao?
- Nhiều chuyện quá! Lo bán thuốc cho khách hàng kìa!
Huy Lân quay lại, thấy có hai người khách đưa toa thuốc, anh bỏ dở câu chuyện để lo phục vụ. Thanh Lâm gọi điện thoại đến nhà Diệu Linh. Huy Lân nghe loáng thoáng tiếng anh hỏi thăm về căn bệnh của Diệu Linh và hẹn chiều sẽ tới. Bây giờ thì Huy Lân đã hiểu được Thanh Lâm bận chuyện gì. Quen người mới mà lòng còn vấn vương tình cũ. Huy Lân rất muốn khuyên bạn đừng bắt cá hai tay, nhưng anh biết, Thanh Lâm sẽ không chịu nghe anh nói, cho nên anh chỉ biết lắc đầu, không hiểu kết cuộc giữa ba người sẽ ra sao?!!
Nghi Bình đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã 6h rồi, mà không thấy bóng dáng của Thanh Lâm đâu, Nghi Bình bắc đầu thấy bực bội trong lòng. Mọi người trong gia đình cô đều có mặt đầy đủ ở phòng khách, bữa cơm chuẩn bị xong cả tiếng rồi mà khách mời chưa đến, tuy là không ai mở lời trách móc nhưng Nghi Bình vẫn cảm thấy quê mặt với gia đình. Cô nhớ lại lần đầu Hoài An đưa Bích Ngân về giới thiệu, Bích Ngân đã đến trước giờ hẹn 20 phút, ăn mặc đẹp, lại còn mang đầy đủ quà cáp làm vui lòng từng người ở gia đình, hôm đó Nghi Bình về trễ, nhưng qua lời khen của ba mẹ, cô biết Bích Ngân đã chiếm được rất nhiều tinh cảm của hai người. Còn Thanh Lâm?! Cô đã tốn biết bao công sức để lấy lòng người nhà anh, bây giờ anh lại đối với cô như vậy, hỏi sao không giận chứ. Nghi Bình mấy lần muốn gọi điện thoại đến nhà Thanh Lâm, song mẹ cô và Hoài An lại ngồi ngay máy điện thoại, nếu cô làm vậy thì mất mặt quá! Dù sao cô cũng là con gái, lẽ nào đi cầu cạnh người ta. Trên chiếc đồng hồ chầm chậm nhích dần từng số một...6h15...6h20...6h30'. Nghi Bình đã mất hết kiên nhẫn, giọng cô như gần sắp khóc đến nơi:
- Con nghĩ...mọi người không cần phải đợi nữa...Chắc là anh Lâm không đến đâu...Ba, mẹ, anh hai, chúng ta ăn cơm đi!
Bà Luyến không nói gì, lặng lẽ đi dọn thức ăn ra bàn. Nhìn sắc mặc của Mẹ, Nghi bình biết bà đang giận lắm. Cô pbụ mẹ bới cơm ra chén cho mọi người. Hoài An lẩm bẩm bên tai cô:
- Em hẹn bạn cái gì lạ vậy? Lần đầu gia đình mời đến dùng bữa cơm, cậu ta không nể mặt chút nào. Nếu là Lập Văn...
Nghi Bình cúi mặt thật thấp:
- Anh hai, em xin lỗi...Em đâu biết cớ sự lại xảy đến như vậy...
- Người cần xin lỗi không phải là em, mà là cậu ta. Hừ, khi không làm gia đình mất vui. Nếu đổi là Lập Văn thì mọi chuyện đã khác hơn rồi.
- Anh hai à, em chọn lựa người nào là quyền tự do của cá nhân em, đúng cũng được mà sai cũng được, anh đừng so sánh như vậy em không muốn đâu.
Hoài An định nói nữa nhưng bà Luyến đã lên tiếng rầy anh:
- An à, chuyện không đáng con đừng nên nói tới nói lui. Nghi Bình lớn rồi, nó làm gì cũng biết suy nghĩ mà, con can thiệp làm gì. Mỗi một con người sung sướng hay đau khổ trong tình yêu đều lo mình tự chọn, con càng mong muốn thay đổi được em con thì hậu quả sẽ càng đi ngược lại, không ích lợi gì đâu. Thôi ăn cơm đi, đừng để cho bữa cơm gia đình mất ngon vì một không đâu!
Nghi Bình cắn môi, miễn cưỡng cầm đũa. Cô hiểu mẹ đang có ý trách mình đã hồ đồ trong tình cảm lứa đôi. Hôm nay trên bàn toàn là những thức ăn đặt biệt do chính tay cô mua về, cùng với mẹ nấu nướng để đãi Thanh Lâm. Thế mà anh đã làm cho cô thất vọng, bây giờ dẫu có ăn thịt rồng thì Nghi Bình cũng nuốt không trôi. Miếng cơm trong miệng cô đắng ngắt. Cô bỏ đũa đứng lên. Ông Trí thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy Bình? Con không được vui à?
Bà Luyến nói như ra lệnh:
- Ngồi xuống ăn thêm một chén nữa đi. Con không có làm gì sai, tại sao đến nỗi bỏ ăn bỏ uống vì người ngoài chứ. Nếu con không chịu ăn, mẹ sẽ không cho con cơ hội để giới thiệu bạn trai mình nữa.
Nghi Bình ngồi trở lại chỗ cũ, cố gắng ăn hết bát cơm thêm mà nước mắt long tròng. Cô giận Thanh Lâm không sao tả xiết. Bữa cơm vừa xong thì có tiếng kèn xe của thanh Lâm. Nghi Bình nhìn đồng hồ: 7h20'. Cô giận dỗi lo thu dọn mâm chén chứ không thèm ra gặp anh. Bà Luyến bảo Hoài An:
- Con mở cửa cho cậu ấy vào đi! Còn Nghi Bình, ra nhà sau rửa mặt lại cho tươi tỉnh, đừng để cho người ta biết con chờ đến phát khóc, không có giá trị gì đâu con!
- Dạ!
Hoài An đón Thanh Lâm vào nhà. Anh gật đầu chào ông Trí và bà Luyến:
- Thưa hai bác, con mới tới! Còn anh đây chắc là anh hai của Nghi Bình có phải không? Chào anh! Tên em là Thanh lâm, là bạn em Bình.
Hoài An gật đầu:
- Chào cậu! Cậu ghé chơi hay có việc gì không?
- Dạ...thưa hai bác và anh hai, hồi sáng Nghi Bình có điện thoại cho em, nói là gia đình mời em đến đây dùng cơm, tiện thể để cô ấy giới thiệu...dạ...nhưng mà, lúc tan sở, em còn có chút việc phải làm cho nên đã đến trễ...mong hai bác và anh thứ lỗi cho...
Bà Luyến nhẹ nhàng:
- Không có gì! Đối với người quá bận rộn vì công việc, thì sai hẹn cũng là chuyện thường thôi. Chúng tôi đâu có trách gì cậu! Mời cạu ngồi! Nghi Bình à. lên rót trà mời bạn đi con!
Một lúc lâu sau Nghi Bình mới từ nhà sau đi lên. Sắc mặt cô không che dấu được nỗi giận hờn, cô rót trà mời Thanh Lâm bằng thái độ lạnh nhạt, không có lấy nụ cười trên môi. Thanh Lâm có vẻ biết lỗi, anh ngọt ngào:
- Nghi Bình! Anh xin lỗi..Không phải anh quên lời hẹn với em đâu, nhưng công việc chưa xong nên anh phải làm xong rồi mới đến. Em thông cảm đừng giận anh nhé Nghi Bình!
Ông Trí gật gù:
- Cậu đừng lo lắng quá như vậy, cậu Lâm. Nghi Bình sẽ thông cảm được mà. Nếu cậu làm dỡ dang công việc vì cuộc hẹn này thì chúng tôi cũng áy náy lắm!
Riêng bà Luyến thì không nói gì, bà âm thầm đứng lên đi về phòng. Một lát sau bà ra gọi ông Trí vào xem vidéo ở phòng trong. Hoài An cũng tìm cớ rút lui. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Nghi Bình rấm rứt khóc. Thanh Lâm ngồi lại gần bên cô:
- Nghi Bình, cho anh xin lỗi, em đừng giận nữa mà...
- Anh về đi, đừng có đến đây nữa, em không muốn gặp anh!
- Nghi Bình, đừng đuổi anh! Anh biết anh làm sai, anh đã khiến cho em thất vọng, em muốn nặng nhẹ anh như thế nào cũng được, anh không buồn em đâu, chỉ xin em đừng đuổi anh về. Thật ra là anh bận đột xuất mà em, hồi sáng anh có nói với em rồi.
- Hừ! Anh chỉ nói la anh đến trễ, nhưng em đâu ngờ là trễ đến như vầy! Ngay lần đầu tiên ra mắt nhà gái mà anh thất hứa như thế, em còn mặt mũi nào để nói tốt cho anh được nữa! Lúc nay mẹ của em rất giận, anh có biết không? Anh hai đưa người yêu về thì cả nhà cùng vui, còn em...
Nghi Bình tủi thân lại bật khóc, Thanh Lâm đưa khăn thấm nước mắt cho cô. Anh cầm tay Nghi Bình lên và đánh vào mặt mình:
- Anh biết lỗi? tư nay vê sau anh sẽ không dám có lần thứ hai. Anh hứa không để em buồn và thất vọng nữa đâu. Tha cho anh đi mà em! Nếu không thì cứ trị tội anh thẳng tay đi! Đánh mạnh mạnh vào!
Cứ thế Thanh Lâm cầm lấy hai tay của Nghi Bình tựi đánh vào mình, anh đánh rất nhiều và rất mạnh tay...Nghi Bình chịu không nổi cô giật tay mình ra.
- Anh làm gì vậy? Điên rồi hả?
Thanh Lâm kề sát mặt mình vào gương mặt khả ái của cô, anh dịu dàng:
- Em chịu tha lỗi cho anh rồi hả?
Nghi Bình ngúng nguẩy:
- Tha cho anh? Còn lâu!
- Vậy chứ bây giờ em muốn sao? Em có hành hạ anh cách nào anh cũng chịu, miễn là em bằng lòng bỏ qua chuyện lần này!
- Được lắm! Nếu anh biết thành tâm hối lỗi như vậy thì bây giờ hãy ra ngoài cổng nhà này đứng tới sáng luôn đi!
- Tới mấy giờ hả em?
- Đến sáng mai. Khi nào em ngủ dậy, em sẽ ra gọi anh, coi như huề!
- Tuân lệnh!
Dứt lời Thanh Lâm vụt đứng lên bước ra ngoài. Nghi Bình ngồi yên không nhìn theo. Từng thời khắc trôi qua thật chậm. Đến lúc kim đồng hồ chỉ 9h, Nghi Bình mới từ từ đứng lên. Cô bước ra cổng nhìn, nhưng Thanh Lâm không hề có ở đó! Hừ! Như vậy dám nói là biết lỗi. Thiệt đúng là.... muốn chọc tức người ta. Cô giận dỗi quay đi, vừa lúc đó một bóng đen từ sau hàng dâm bụt bước ra chụp lấy đôi vai cô lại:
'
- Á...
Nghi Bình hốt hoảng kêu lên, cùng lúc đó cô nhận ra Thanh Lâm. Anh đặt ngón trỏ lên môi cô.
- Là anh đây nè! Sao hả?Có phải thấy anh bị phạt lâu nên nóng ruột phải hôn?
- Còn lâu à! Anh đứng tới hoá đá cũng không ai thèm nhìn nữa!
- Nếu vậy em ra đây làm gì?
- Để nói cho anh biết là... Nghi Bình đột ngột nhéo thật mạnh vào hông Thanh Lâm - Anh đáng chết lắm!
Hiểu ra Nghi Bình đã hết giận, Thanh Lâm vui mừng ôm choàng lấy cô, đặt thật nhiều nụ hôn lên đôi mắt ướt. Nghi Bình như quên hết mọi giận hờn, cô ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay người yêu để tận hưởng vị ngọt ngào của tình yêu...
Diệu Linh ngồi dựa lưng vào thành giường, trên tay cô cầm tấm ảnh chụp chung với Gia Vinh, những hình ảnh kỷ niệm của một thời yêu nhau tha thiết. Bây giờ đã hết rồi, nước mắt Diệu Linh tuôn thành dòng chảY ướt đẫm trên đôi má xanh xao bệnh hoạn. Diệu Linh thật sự không chịu đựng nổi cú sốc này. Yêu rồi phụ sao mà nhanh chóng quá!
- Chi Tư!
Diệu Nga bưng chén cháo đến bên chị, thấy mấy tấm ảnh trên tay Diệu Linh, cô giật lấy xe tan thành từng mảnh nhỏ, miệng không ngớt nguyền rủa Gia Vinh:
- Thứ đàn ông bạc tình bạc nghĩa như hắn còn luyến tiếc gì mà giữ lại mấy tấm hình này chứ! Hắn đã bỏ chị lấy người khác, món nợ giữa hai người chị tính sao đây? Em mà như chị,em sẽ đòi lại tất cả những gì đã đóng góp vào lần đi hợp tác của Gia Vinh. Dẫu sao tình cảm cũng đã tan vỡ, tội tình gì để hắn hưởng thụ hết rồi còn cười mình ngu!
Diệu Linh lắc đầu:
- Em đừng có nhỏ mọn quá được không DN? Mình lớn rồi, đâu phải như con nít hễ giận là đòi laị những thứ đã cho đi! chính vì tình cảm đã tan vỡ nên chị không còn muốn tính toán gì với Gia Vinh nữa. Anh cảm thấy hổ thẹn với chị, đó cũng là một sự trừng phạt cúa lương tâm, chị thấy không cần phải nói thêm gì nữa.
- Vậy... em xé mấy tấm hình này, chị có giận em không?
- Diệu Nga,em thật ngây thơ, em đã giúp chị làm cái việc mà chị muốn làm, tại sao chị lại giận em chứ.... Không lẽ.... đến lúc này, chị Linh em còn thương tưởng đến Gia Vinh nữa sao?
- Nếu không là vậy thì tại sao chị khóc?
Diệu Linh dùng khăn tay lau lệ, cô gượng cười:
- Khóc không có nghĩa là tiếc thương tình cũ đâu em. Chị chỉ thấy buồn cho mình, má hồng phận bạc.
Diệu Nga lộ vẻ băn khoăn, một lúc sau cô nói:
- Gia Vinh đối với chị chị như vậy, chị đừng bận tâm suy nghĩ, nhiều nữa. Em có một thắc mắc, muốn hỏi chị nhưng sợ chị rầy...
Diệu Linh mỉm cười:
- Em khờ quá, mình là chị em mà, em muốn hỏi chuyện gì? Đừng có sợ... chị không rầy em đâu.
- Chị Linh à.. em thấy anh Lâm... ảnh thương chị lắm mà, sao chị không chấp nhận ảnh vậy?
- Sao em biết Thanh Lâm thương chị?
Diệu Nga nhướng mày:
- Nhìn thái độ của ảnh là biết rồi... em gái chị nhạy cảm lắm chứ bộ!
- Đó là chuyện lúc trước, bây giờ anh Lâm đã là bồ của chị Bình rồi, em đừng nói bậy bạ mích lòng lắm đó!
- Em cảm thấy anh Lâm còn quan tâm đến chị nhiều lắm.... Như hôm qua đó, chị thấy hôn, ảnh ở bên chị từ chiều đến tối, lo cho chị đủ thứ tư ly sữa đến viên thuốc, nếu chị không đuổi khéo, ảnh cũng chưa muốn về đâu. Tới khi về, ảnh căn dặn em đủ điều... bảo em phải chăm sóc chị đàng hoàng...Chưa chắc gì chị Bình được ảnh lo như vậy đâu nhe!
Diệu Linh nhăn mặt::
- Em nói bậy bạ gì đó Nga? Chị đã nói rồi, chị và anh Lâm không có gì hết, em đừng có giàu tưởng tượng quá được không? Xuống nhà ôn bài đi, chị ăn cháo kẻo nguội.
Diệu Nga vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Có hay không đều là do chị thôi, em có nói bậy gì đâu chứ...Sự thật là vậy mà.
Diệu Linh nghe rõ câu nói của Diệu Nga, cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi bưng chén cháo lên, múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng. Trong cơn bệnh, Diệu Linh ăn cũng chẳng biết ngon. Cô đã tự nhủ với lòng không để tình cảm đánh gục mình, nhưng rồi mỗi lần nghĩ đến tình yêu tan vỡ, nghĩ đến hình ảnh Gia Vinh đi bên TV, trái tim Diệu Linh lại quăn thắt cơn đau. Ai có trải qua hoàn cảnh bị phụ tình mới hiểu rõ cảm giác của Diệu Linh bây giờ, cô đang mang nỗi đau của một người bị bỏ rơi...
- Diệu Linh!
Tiếng gọi bất ngờ của Thanh Lâm làm Diệu Linh giật mình. Đặt chén cháo xuống bàn, cô sửa lại thế ngồi rồi ngước mắt nhìn anh:
- Sao giờ này... anh lại đến đây vậy?
- Anh đến thăm em, bộ không được à? Sao dạo này khó khăn với anh vậy?
- Ờ.. Ờ! Ý em không phải thế, em,... em chỉ thấy ngạc nhiên sao trong giờ làm việc mà anh lại tới đây, bộ khỏi phải làm sao?
- Có gì quan trọng hơn em bệnh chứ! Em làm gì trợn mắt nhìn anh vậy, bộ không phải à? Anh đã nhờ Huy Lân bán giùm rồi, anh biết sắp xếp mà, em không cần lo đâu!
Dứt lời, Thanh Lâm mở túi xách lấy hộp bánh quy bơ đặt lên bàn, rồi sau đó là hai trái bom to tướng. Diệu Linh kêu nhỏ:
- Anh đừng mua nhiều thứ quá, anh Lâm! Số bánh và trái cây hôm qua vẫn còn nguyên kia!
- Tại sao em không ăn? Chê hả?
- Không phải, nhưng anh cũng biết rồi đó, em bệnh mà, ăn uống không biết ngon nên có hơi lười biếng.
- Lười cũng phải ráng chứ, em nên lo cho sức khoẻ của mình. Anh có nhờ chị Thương nấu canh song cho em nè, ăn một chút đi Linh, chị Thương nấu thức ăn ngon lắm đó...
Diệu Linh cảm động nhìn Thanh Lâm, anh quá ân cần chăm sóc cho cô làm cô ngại. Cô không muốn làm buồn lòng người bạn thân. Diệu Linh dịu dàng:
- Anh không cần phải vì em mà làm nhiều chuyện như vậy đâu, anh Lâm! Hãy nghĩ đến Nghi Bình một chút. Nếu có thời gian, anh nên giành cho bạn gái của mình, không khéo cổ lại hiểu lầm anh thì khổ...
Thanh Lâm thở dài:
- Anh thấy em lúc nào cũng thích lo cho người khác hơn là bản thân mình, từng tuổi này không lẽ anh không biết được mình đang làm gì sao? Em khỏi phải nhắc nhở anh từng chút như vậy!'
Diệu Linh cúi đầu:
- Em xin lỗi...
- Anh nói thế thôi, không phải là trách em. Nào, đưa chén đây anh múc canh cho!
- Em mới ăn cháo, còn no lắm mà anh?
- Thì ăn một chén thôi cũng được, em không ăn là phụ lòng anh, anh sẽ giận cho coi!
Diệu Linh miễn cưỡng đưa chén ra cho Thanh Lâm múc soup, ăn được vài muỗng, cô nghe như có tiếng cãi vả ở dưới nhà, hình như là tiếng của Diệu Nga đang gây gỗ với ai. Diệu Linh bỏ chân xuống giường Thanh Lâm vội ngăn cô:
- Em định đi đâu vậy?
- Con bé Nga lại gây cãi với ai rồi, em muốn xuống để rầy bảo nó....
- Em đừng quên là mình đang bệnh. Cứ nằm yên đó đi, để anh khuyên cô ây dùm cho.
Thanh Lâm rời khỏi phòng Diệu Linh, anh đi nhanh qua mấy bậc cầu thang xuống dưới nhà. Ở phòng khách có một thanh niên đang ngồi trên salon, tay ôm khư khư một túi trái cây và một bó hoa tươi. Diệu Nga thì đứng đối diện anh ta, sắc mặt giận dữ, Thanh Lâm lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy Nga?
Vừa thấy anh, Diệu Nga liền chỉ tay vào mặt người đối diện, giọng đầy hằn học:
- Anh Lâm à, anh đến đúng lúc lắm, làm ơn đuổi người này ra ngoài dùm em. Hắn tự tiện vào nhà mình đó.
Thanh Lâm ngạc nhiên:
- Tại sao em phải đuổi anh ta?
- Vì em không muốn cho hắn gặp chị Linh. Chính vì hắn mà chị Linh đau khổ đến nỗi mang bệnh, bây giờ con giả nhân giả nghĩa tới thăm, nãy giờ em đuổi hoài mà hắn vẫn không chịu đi. Thứ người gì lỳ lợm không biết mắc cỡ...
Thanh Lâm nhìn vẻ cam chịu của chàng trai ở trước mặt, anh sực nhớ ra... anh đã có lần nhìn thấy tấm hình người này chụp chung với Diệu Linh.
- Anh tên là Gia Vinh có phải