Tại sao khó hiểu trầm cảm
Nó vô hình.
Nó không phải là “cảm thấy buồn buồn”.
Nó là từ sai. Từ trầm cảm làm tôi nghĩ đến cái lốp xe xẹp lép, thứ gì đó bị thủng và không nhúc nhích. Có lẽ trầm cảm trừ đi lo âu thì giống như vậy, nhưng trầm cảm pha thêm kinh hoảng thì không phải thứ gì dẹp lép hay đứng yên. (Nhà thơ Melissa Broder từng viết trên Twitter: “thằng ngu nào lại gọi nó là ‘trầm cảm’ mà không phải ‘có lũ dơi sống trong ngực tôi và chúng chiếm rất nhiều chỗ, T.B. Tôi thấy một cái bóng’?”) Lúc bị nặng nhất bạn sẽ thấy mình tuyệt vọng ước có tai ách nào khác, nỗi đau thể xác nào khác, vì đầu óc thì vô tận, nên những màn hành hạ của nó - khi xảy ra - cũng vô tận như vậy.
Bạn có thể vừa đang bị trầm cảm vừa vui vẻ, cũng giống như bạn có thể là người nghiện rượu tỉnh táo.
Không phải lúc nào nó cũng phải có một nguyên cớ rõ rệt.
Nó tác động đến mọi người - nhà triệu phú, người có tóc đẹp, người có hôn nhân hạnh phúc, người vừa được thăng chức, người biết nhảy tap dance và làm ảo thuật bài và gảy đàn guitar, người có lỗ chân lông khít, người toát vẻ hạnh phúc trong các cập nhật trạng thái trên mạng xã hội - những người mà, nhìn bề ngoài, có vẻ như không có lý do gì để khổ sở.
Nó bí ẩn ngay cả đối với người đang bị trầm cảm.