← Quay lại trang sách

Cuộc chuyện trò xuyên thời gian - phần ba

TÔI LÚC ẤY: Nó rất dễ sợ.

TÔI BÂY GIỜ: Cái gì?

TÔI LÚC ẤY: Đời sống. Đầu óc tôi. Sức nặng của nó.

TÔI BÂY GIỜ: Xì. Thôi đi. Anh chỉ hơi bị kẹt bên trong một lát thôi. Khoảnh khắc đó sẽ thay đổi.

TÔI LÚC ẤY: Andrea sẽ bỏ tôi.

TÔI BÂY GIỜ: Không. Không đâu, cô ấy không bỏ anh đâu. Cô ấy sẽ cưới anh.

TÔI LÚC ẤY: Ha! Cứ như có ai chịu cột mình với một kẻ quái dị vô tích sự như tôi không bằng. Có không?

TÔI BÂY GIỜ: Có chứ. Mà nghe này, anh đang tiến bộ. Giờ anh đi bộ đến cửa hàng và anh không bị hoảng loạn. Anh không cảm thấy gánh nặng đó cứ đè lên mình.

TÔI LÚC ẤY: Có chứ.

TÔI BÂY GIỜ: Không đâu. Tuần rồi tôi - anh - ra ngoài nắng đi dạo trong công viên và anh cảm thấy nhẹ nhàng. Một khoảnh khắc anh không thật sự suy nghĩ gì.

TÔI LÚC ẤY: Phải, đúng vậy. Phải. Chuyện đó thì có. Sáng nay tôi có một khoảnh khắc nữa. Tôi đang nằm trên giường chỉ thắc mắc nhà còn ngũ cốc không. Chỉ vậy thôi. Chỉ là một điều bình thường và nó kéo dài được hơn một phút. Nằm đó nghĩ về bữa sáng thôi.

TÔI BÂY GIỜ: Thấy chưa? Vậy là anh biết mọi chuyện sẽ không còn hoài như vậy. Ý tôi là mọi chuyện hôm nay sẽ không mãi hoài như cũ.

TÔI LÚC ẤY: Nhưng nó vẫn rất mãnh liệt.

TÔI BÂY GIỜ: Nó sẽ luôn như vậy. Anh sẽ luôn có những cảm giác mãnh liệt. Và ắt trầm cảm sẽ luôn ở đó, chờ lần suy sụp tiếp theo. Nhưng cả đời sống đang chờ anh. Có một điều mà trầm cảm đã cho anh biết, đó là một ngày là một quãng thời gian dằng dặc và căng thẳng.

TÔI LÚC ẤY: Ôi trời, đúng vậy.

TÔI BÂY GIỜ: Nếu vậy thì đừng lo nghĩ chuyện thời gian trôi. Một ngày có thể có vô tận.

TÔI LÚC ẤY: Tôi có thể bị bao bọc trong một vỏ hạt mà xem mình là vua của không gian bất tận.

TÔI BÂY GIỜ: Hamlet? Ấn tượng đấy. Giờ tôi quên hết mấy câu đó rồi. Từ thời đại học đến giờ cũng lâu rồi mà.

TÔI LÚC ẤY: Tôi đang bắt đầu tin ở anh.

TÔI BÂY GIỜ: Cảm ơn anh.

TÔI LÚC ẤY: Tôi muốn nói là có khả năng anh tồn tại. Khả năng tôi còn sống hơn chục năm nữa. Và khả năng tôi sẽ thấy đỡ hơn nhiều.

TỚI BÂY GIỜ: Điều đó thì đúng. Anh sẽ đỡ hơn. Và anh sẽ có một gia đình riêng. Anh sẽ có một cuộc đời. Nó không hoàn hảo. Không đời ai hoàn hảo cả. Nhưng nó là của anh.

TÔI LÚC ẤY: Tôi cần bằng chứng.

TÔI BÂY GIỜ: Tôi không chứng minh được. Không có cỗ máy thời gian.

TÔI LÚC ẤY: Phải. Tôi chắc là tôi chỉ cần hy vọng thôi.

TÔI BÂY GIỜ: Phải. Hãy có lòng tin.

TÔI LÚC ẤY: Tôi sẽ cố.

TÔI BÂY GIỜ: Anh đã cố rồi đó thôi.