← Quay lại trang sách

5. Cô Shada

Ngày 09 tháng Tư năm 2008

Điện thoại di động gí sát vào tai, cô Shada đi đi lại lại trong sảnh tòa án.

- Chúng ta phải làm tất cả để kéo Nojoud ra khỏi nanh vuốt của chồng cô bé! Phải báo cho báo chí, các hiệp hội phụ nữ... Em nghe thấy cô thốt lên trước khi gác máy rồi vừa nghiêng người về phía em vừa ngồi xổm xuống để ở ngang tầm của em.

- Cháu đừng sợ, Nojoud, cô sẽ giúp cháu ly hôn!

Chưa bao giờ có người nào ân cần với em như vậy.

Cô Shada là luật sư. Người ta nói rằng đó là một nữ luật sư rất quan trọng, một trong những nữ luật sư giỏi nhất Yemen, là người luôn đấu tranh bảo vệ quyền phụ nữ*. Đôi mắt mở to, em nhìn cô với vẻ khâm phục. Cô Shada ấy mà, cô ấy thật đẹp. Cô ấy thật dịu dàng. Giọng cô hơi cao một chút và nếu cô nói nhanh thì đó chắc chắn là vì cô rất bận. Từ cô toát ra mùi hương thơm ngát, như mùi hương hoa nhài. Ngay khi gặp cô, em đã thích cô ngay lập tức. Trái ngược với những người phụ nữ trong gia đình em, cô không mang khăn trùm kín mặt. Ở Yemen, thật hiếm có phụ nữ nào không choàng niqab . Cô Shada ấy mà, cô mặc áo khoác dài màu đen mịn như tơ. Trên đầu, cô chỉ đội một chiếc khăn nhiều màu sắc. Làn da cô rất sáng và làn môi đỏ của cô tạo cho cô dáng vẻ của những quý bà lịch sự, như trong các bộ phim vậy. Vả lại, với cặp kính râm, trông cô giống với một ngôi sao điện ảnh. Thật là tương phản với tất cả những phụ nữ mang khăn trùm kín mặt mà ta gặp trên đường phố!

Năm 1999, Shada Nasser trở nên nổi tiếng khi đứng ra bảo vệ Amina Ali Abdul Latif, kết hôn lúc mười tuổi và bị kết án tử hình sau khi bị tố cáo là giết chết chồng mình. Sau nhiều cuộc vận động có một không hai, cuối cùng án tử hình chuyển thành án treo vào năm 2005. Sau khoảng mười năm sống sau song sắt nhà tù, Amina đã giành lại tự do nhưng cô bé phải sống lẩn trốn do sợ cha mẹ chồng trả thù.

- Có cô, cháu không phải sợ gì cả, cô vừa nói vừa vuốt nhẹ mặt em bằng một động tác khiến em yên lòng.

Chính cô là người đã tiến về phía em sáng nay ngay khi nhận ra em. Ở tòa án, người ta đã nói về em với cô, sau những ngày nghỉ cuối tuần. Câu chuyện của em đã khiến cô xáo động. Ngay lập tức, cô hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn gặp khác. Và cô đã làm cho vị thẩm phán phải hứa với cô là sẽ báo cho cô ngay khi em quay trở lại. Cô muốn gặp em, bằng bất cứ giá nào.

- Xin lỗi, cháu là cô bé đến để yêu cầu được ly hôn phải không? Đầu tiên cô hỏi em như vậy khi gọi em trong sân dẫn lên tòa án.

- Vâng, đúng là cháu, em trả lời cô.

- Trời ơi! Hãy theo cô, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau...

Những ngày qua, có nhiều điều đã xảy ra. Đầu em vẫn quay cuồng. Trong suốt kỳ nghỉ cuối tuần - là thứ Năm và thứ Sáu ở Yemen - thẩm phán Abdel Wahed và vợ chú ấy đã đối xử với em hết sức tốt bụng, sự tốt bụng mà em không hề mong đợi. Em có quyền được chơi đồ chơi, được ăn những món ăn ngon, được tắm vòi hoa sen nước nóng, được dịu dàng âu yếm trước khi đi ngủ. Như những đứa trẻ thực sự! Ở nhà, thậm chí em còn được phép tháo bỏ chiếc khăn trùm đầu của phụ nữ có chồng mà mẹ chồng em luôn bắt em phải chỉnh lại ngay khi nó tuột xuống. Thật hạnh phúc khi không phải sợ những cú gậy, không phải run rẩy khi nghĩ đến việc đi ngủ, không phải giật nảy mình trước bất cứ tiếng sập cửa nào! Mặc dù em được chăm chút như thế, nhưng những đêm tối của em vẫn còn rất xáo động. Ngay khi thiu thiu ngủ, em đã có cảm giác rằng cơn bão táp lại đang rình rập em và rằng nếu em nhắm mắt quá lâu, có nguy cơ cánh cửa lại mở ra lần nữa. Và con quỷ lại quay trở lại... Thật đáng sợ, thật đau khổ! Thẩm phán Abdel Wahed nói rằng điều đó là bình thường, và rằng em cần có thời gian để quên đi toàn bộ nỗi đau này.

Khi chú dẫn em trở lại tòa án vào sáng thứ Bảy, việc quay về với thực tế thật khó khăn. Chín giờ, chúng em đã ngồi trong phòng làm việc của chú cùng hai vị thẩm phán khác, chú Abdo và chú Mohammad al-Ghazi, các chú mỉm cười trìu mến với em khi nhìn thấy em đến. Vâng, nhưng đây, chú Mohammad al-Ghazi có một mối bận tâm lớn.

- Theo luật pháp Yemen, cháu khó có thể kiện cha và chồng cháu, chú ấy nói với em.

- Thế là tại sao ạ?

- Điều này hơi rắc rối đối với một đứa trẻ ở tuổi cháu. Thật khó giải thích.

Rồi chú ấy nêu lên nhiều trở ngại. Như nhiều đứa trẻ chào đời tại làng quê, em không có giấy tờ tùy thân mà cũng không có giấy chứng sinh. Và em còn quá trẻ để có thể bắt đầu một trình tự tố tụng... Rất nhiều những lý do dễ hiểu đối với một người hiểu biết như chú Mohammad al-Ghazi, nhưng không phải với em. Tuy nhiên, em đành phải nhìn nhận khía cạnh tích cực của mọi việc. Ít nhất, em tự nhủ, em đã được gặp những vị thẩm phán tốt bụng, những người sẵn sàng giúp đỡ em. Suy cho cùng, chẳng có gì buộc họ phải quan tâm đến em cả. Cũng như nhiều người khác, họ hoàn toàn có thể lờ đi lời thỉnh cầu của em và khuyên em nên trở về nhà để hoàn thành nghĩa vụ làm vợ. Bởi quả vậy, một hợp đồng đã được ký kết và nhất trí thông qua bởi những người đàn ông trong gia đình em. Nên theo truyền thống Yemen, hợp đồng đó là có giá trị.

- Bây giờ, chú Mohammad al-Ghazi nói tiếp với các đồng nghiệp, chúng ta phải hành động nhanh. Vậy tôi gợi ý rằng chúng ta nên tạm giam cha và chồng bé Nojoud. Họ ở tù sẽ tốt hơn là tự do nếu chúng ta muốn bảo vệ cô bé.

Nhà tù! Đó là một sự trừng phạt rất nặng nề. Liệu Aba có tha thứ cho em không? Đột nhiên em cảm thấy bị nỗi xấu hổ và cảm giác tội lỗi gặm nhấm. Hơn nữa, em vô cùng bối rối khi các chú ấy yêu cầu em đi theo người lính đến bắt cha và chồng em, để giúp anh ấy xác định được địa chỉ nhà em! Gia đình em không thấy em quay trở về trong kỳ nghỉ cuối tuần, và chắc họ nghĩ rằng cũng như anh trai Fares của em, em đã lẩn trốn mãi mãi. Thậm chí em không muốn tưởng tượng ra vẻ mặt mẹ em khi các em trai và em gái của em bắt đầu đòi bánh ăn sáng! Thêm nữa, em nhớ rõ rằng không lâu trước khi em trốn khỏi nhà, cha em đã bị ốm, thậm chí cha bắt đầu khạc ra máu. Liệu cha có thể sống sót khi ngồi tù hay không? Nếu cha chết, em sẽ phải hối hận suốt đời...

Nhưng em không có sự lựa chọn. Khi người tốt phải chịu đau khổ, thì cần phải trừng phạt kẻ độc ác, chú Abdo giải thích cho em. Vậy là em trèo lên chiếc xe của người lính. Nhưng khi chúng em đến trước cửa nhà, cửa đã bị khóa chặt. Em cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Vài giờ sau, khi người lính lại tìm tới đó, em không cần phải đi theo anh ấy nữa.

Ngay tối hôm đó, mọi người quyết định phải bố trí cho em ở một chỗ thật an toàn. Ở Yemen, không có nhà đón tiếp dành cho những cô bé như em. Em cũng không thể ở ì mãi ở nhà chú Abdel Wahed, người vốn đã rất tốt với em.

- Cháu quý người chú người bác nào nhất? Một trong các vị thẩm phán hỏi em.

Em quý người chú người bác nào nhất ư? Sau khi suy nghĩ, em chỉ có thể nghĩ tới bác Shoyi, anh của Omma , cựu chiến binh của quân đội Yemen, cao lớn và nặng nề, giờ đã nghỉ hưu và là người có chút ít quyền lực đối với gia đình em. Bác sống ở Beit Boss, một khu phố khác, xa nhà chúng em, cùng với hai người vợ và bảy người con của bác. Bác không phản đối đám cưới của em, đúng vậy. Nhưng bác còn có vẻ có đẳng cấp và ít nhất thì bác cũng không đánh đập các con gái mình.

Bác Shoyi không phải người ba hoa, điều đó rất tiện cho em. Vậy là bác sẽ tránh đặt cho em quá nhiều câu hỏi và để em chơi với các anh chị em họ của mình. Buổi tối, trước khi đi ngủ, em cảm ơn Thượng đế đã không để bác Shoyi trách cứ sự táo bạo của em và thậm chí là tránh không nói đến cả việc em bỏ trốn. Trong thâm tâm, em thấy bác cũng bối rối như em trước câu chuyện này.

Ba ngày tiếp sau đối với em thật dài và lặp đi lặp lại. Phần lớn thời gian em ở tòa án, hy vọng vào một điều thần kỳ, một giải pháp bất ngờ. Thật không may, chân trời không sáng sủa là mấy. Các vị thẩm phán đã hứa với em rằng họ sẽ làm tất cả để tạo điều kiện thuận lợi cho em ly hôn nhưng họ cần phải có thời gian. Thật là ngộ, vì ngày nào cũng trở lại chiếc sân lớn đen kịt những người, cuối cùng em cũng quen với đám đông vốn khiến em ấn tượng ngay từ buổi đầu tiên. Thậm chí, em có thể nhận ra từ xa những cậu bé bán nước trà và nước hoa quả. Cậu bé với chiếc cân luôn bận rộn cân sức khỏe cho các vị khách thong thả nhất. Từ nay, em có thể mỉm cười động viên cậu bé được rồi. Tuy nhiên, mỗi lần trở lại tòa án, em lại cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Em phải đến đây bao nhiêu lần nữa thì mới có thể trở lại là một cô bé như những cô bé khác? Chú Abdo đã báo trước với em: vụ của em rất đặc biệt. Vậy các vị thẩm phán làm gì trước một vụ đặc biệt? Em không có chút ý niệm nào về chuyện đó.

Câu trả lời, em tin rằng cuối cùng mình cũng tìm được từ cô Shada, nữ luật sư xinh đẹp với cặp kính râm. Khi sáng nay, cô đến bắt chuyện với em, em đã có thể thấy cô nhìn em xúc động thế nào trước khi thốt lên: “Trời ơi!”. Cô đã xem đồng hồ, cô đã mở sổ làm việc của mình ra và cô đã thay đổi thời gian biểu rõ ràng là dày đặc. Rồi cô cố gắng gọi hết người này đến người khác, người thân của cô, bạn bè và đồng nghiệp của cô... “Tôi phải phụ trách một vụ quan trọng, rất quan trọng”, em nghe thấy cô nhiều lần nói như thế. Dường như người phụ nữ này có những kho dự trữ lòng kiên nhẫn không bao giờ cạn kiệt! Chú Abdel Wahed có lý. Đó là một nữ luật sư rất ấn tượng. Cô hẳn phải có rất nhiều quyền lực. Điện thoại di động của cô không ngừng rung chuông. Và tất cả những người gặp cô đều chào cô rất lễ phép.

- Nojoud, cháu cũng như con gái cô! Cô sẽ không bỏ rơi cháu đâu! Cô thì thầm vào tai em.

Em bắt đầu tin cô. Người phụ nữ này không có lý do gì để nói dối cả. Em cảm thấy thật thoải mái với cô Shada. Ở bên cô, em có cảm giác an toàn. Cô biết tìm những từ thích đáng. Giọng nói như hát của cô khiến em vững lòng. Cô mang lại cho em một chút tin tưởng vào cuộc sống. Thế giới có thể sụp đổ, nhưng em biết cô sẽ ủng hộ em. Với cô, lần đầu tiên em cảm thấy sự dịu dàng của tình mẫu tử mà mẹ em, do quá bận rộn với những mối lo gia đình, đã không biết, hay nói đúng hơn là không thể, trao gửi cho em.

Một câu hỏi vẫn tiếp tục khiến em băn khoăn...

- Cô Shada? Em rụt rè thì thầm.

- Sao hả Nojoud?

- Cháu có thể hỏi cô một điều được không?

- Chắc chắn là được rồi!

- Cô có thể hứa với cháu rằng cháu sẽ không bao giờ phải trở lại nhà chồng cháu nữa không?

- Inch’Allah, Nojoud . Cô sẽ làm tất cả để ngăn cản chồng cháu làm hại cháu thêm lần nữa. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng...

- Nhưng gì cơ hả cô?

- Cháu phải mạnh mẽ lên, vì điều đó có thể sẽ mất nhiều thời gian...

- Bao lâu ạ?

- Bây giờ cháu đừng nghĩ đến chuyện đó. Cháu hãy tự nhủ rằng chuyện khó khăn nhất đã qua rồi. Chuyện khó khăn nhất là có sức mạnh trốn thoát, và cháu đã đạt được kỳ tích đó!

Trước tiếng thở dài của em, cô Shada vừa khẽ mỉm cười vừa vỗ vỗ lên đầu em. Cô ấy thật cao và mảnh dẻ. Cô ấy gây ấn tượng với em rất nhiều.

- Còn cô, cô có thể đặt cho cháu một câu hỏi không? Cô ấy nói tiếp.

- Vâng...

- Làm thế nào mà cháu lại can đảm trốn đến tận tòa án?

- Can đảm trốn ư? Cháu không thể chịu đựng được sự độc ác của hắn nữa... Cháu không thể nữa...