Chương 20 .
Tôi chợt thấy một bóng trắng mờ mờ bên khóe mắt, rồi đột nhiên tôi ở trong vòng tay ấm áp của ai đó.
- Ôi Lauren. - Bonnie Clesnik, bạn cùng lớp với tôi ở đại học, thì thầm vào tai tôi lúc kéo tôi vào sát bên chị. - Chuyện này khủng khiếp quá. Tội nghiệp anh ấy.
Bonnie học ở Đại học Tổng hợp New York rồi bỏ ngang để làm cảnh sát, hiện giờ chị là trung úy trong Đội Hiện trường tội ác. Là những phụ nữ duy nhất có nghề, lại học trong một lớp đầy những anh chàng Long Island mặt mũi nhẵn nhụi, phần lớn mới hai mươi hai tuổi, chúng tôi nhanh chóng thân thiết. Tôi đã nhiều lần ghé qua căn gác xép của chị và Tatum, cộng sự của chị ở quảng trường St. Mark.
Bonnie rút một khăn giấy và lau khóe mắt, rồi cũng đưa tôi một cái.
- Nhìn chúng mình xem. - Chị nói và cười. - Những cảnh sát hùng hổ chưa? Cái gì thế này? Một năm rồi sao? Cậu làm tóc kiểu gì thế này? Mình thích đấy.
- Cảm ơn. - Mike nói và bước vào giữa chúng tôi. - Tôi chỉ đi nhờ thôi. Còn đây là ai?
- Bonnie à, anh chàng ngốc này là Mike, cộng sự của mình. - Tôi giới thiệu họ với nhau. - Mình tưởng cậu làm ca ngày.
- Nghe tin là mình chạy tới đây, cũng như những người khác thôi. - Bonnie nói. - Từ hôm 11 tháng Chín, mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát ở cùng một chỗ như thế này. - Chị cởi cái túi ướp lạnh đeo chéo trên ngực, cạnh mấy cái máy ảnh. - Tuy vậy, mình mừng là đã làm thế, Lauren ạ. Mình thực sự mừng. Mình nghĩ mình đã tìm thấy thứ gì đó.
Tôi nhận cái túi lạnh từ tay chị và giơ lên.
Các ngọn đèn trong công viên và phía xa dường như sáng trắng, gay gắt. Tôi cảm thấy như mưa rơi xuyên qua tôi.
Tôi lật cặp kính gọng kim loại, ánh màu bạc của Paul trong tay.
- Nó ở trong tấm vải quấn Scott. - Bonnie nói. - Mình đã gọi một anh chàng trong Đội chống ma túy. Scott không đeo kính này. Nếu đây là kính thuốc, bọn mình có thể kiểm tra hồ sơ của từng bác sĩ nhãn khoa trong ba bang kề nhau và tóm cổ thằng chó đẻ bốn mắt nào đã làm việc này.
Tôi thấy ngứa ran sau mắt trái lúc Mike reo to và đập vào lòng bàn tay Bonnie hân hoan.
Lát sau, radio của Mike phát ra một chuỗi tiếng nói.
- Sếp đấy, Lauren ạ. - Anh ta nói. - Cảnh sát trưởng đã vào xe đặc chủng và muốn có chỉ dẫn tường tận.
- Cậu ổn chứ, Lauren? - Bonnie nói và đặt tay lên lưng tôi. - Trông cậu không hăng hái lắm.
Tôi nhìn chị, nhìn vẻ ân cần trong mắt chị. Chúa ơi, tôi ước ngã quỵ xuống ngay tại đây, ngay lúc này. Bonnie là một người bạn, một phụ nữ và một cảnh sát. Trong tất cả mọi người, chị có thể là người thấu hiểu nhất. Hãy bảo tôi phải làm gì đi. Hãy giúp tôi với.
Nhưng tôi nói gì đây với chị? Tôi đã ăn nằm với người đã chết, và người đó lại do chính chồng tôi giết ư? Tôi tránh cái nhìn của Bonnie. Tôi hiểu rằng không ai có thể giúp được tôi. Tôi chỉ dựa vào mình tôi mà thôi.
- Mình ổn. - Tôi nói.
- Tất cả chúng tôi đều khá bối rối. - Mike giải thích với Bonnie lúc anh đưa tôi tới chiếc xe của Trung tâm chỉ huy. - Một vài tên trong bọn buôn bán ma túy cũng chảy nước mắt khi viên cảnh sát tóc đỏ hát Danny Boy.
Mike quàng tay ôm tôi lúc chúng tôi bước đi. Anh thực sự là một chàng trai tốt bụng, một trong những người tốt nhất.
- Sếp của chúng ta đang bấn lên, Lauren ạ. Lúc đầu tôi tưởng chúng ta mới bối rối. Cô cũng như tôi thừa biết giải quyết cả đống việc khó khăn biết chừng nào. Nhưng xem này. Hết sai lầm này đến sai lầm khác. Chúng ta thấy đây là một tay nghiệp dư. Tôi hầu như đã khiến ông ta nghĩ là chính ông làm mất dấu vết, nhưng đầu óc ông ta đang sôi sùng sục và ông ta làm hỏng hết, chỉ ép chúng ta đến gần hơn và gần hơn mà thôi. Một nhóm mười hai thằng đực rựa nói vào giờ này ngày mai, chúng tôi sẽ đét vào bộ mông đáng thương của ông ta. Cô mệt lắm à?
Tôi lắc đầu lúc cố đứng vững, cố tiến thẳng tới chiếc xe buýt.
- Không sao đâu, Mike. - Tôi nói. - Tôi không nhận những vụ cá cược ngu xuẩn đâu.
Một lát sau, tôi buộc mình phải đứng thẳng trong khoảng sáng rực, vô trùng bên trong xe Trung tâm chỉ huy.
Khắp mọi chỗ là các cảnh sát trước màn hình máy tính. Các sếp sơ mi trắng muốt đang quát vào điện thoại di động. Một bản đồ khu vực chiếu lên màn hình rộng. Giống như một phòng làm việc trong Lầu Năm góc, hoặc giống như trong chương trình 24 giờ trên tivi.
Tôi cảm thấy tiếng tim tôi đập điên cuồng trong màng nhĩ, đằng sau mắt tôi.
- Thưa cảnh sát trưởng. - Sếp tôi nói với vẻ trang trọng không ngờ. - Đây là thám tử Stillwell, điều tra viên chính trong vụ này.
Một bàn tay rộng bắt tay tôi, và tôi ngước nhìn vào bộ mặt nổi tiếng, đen sẫm hiền như người cha của Ronald Durham, cảnh sát trưởng New York.
- Rất mừng được gặp cô, thám tử Stillwell. - Durham nói bằng giọng ấm áp, ngọt ngào. - Một số báo cáo của cô đã qua bàn tôi. Cô làm việc rất giỏi.
Lạy Chúa tôi, tôi lại cảm thấy chóng mặt. Câu “rất giỏi” đầu tiên của tôi từ miệng cảnh sát trưởng. Đặt thêm chiến tích nữa trong sự nghiệp.
Rồi tôi suy sụp như một kẻ nghiện sau ba ngày liền hút xách liên miên khi chợt nhớ tới vật chứng sờ sờ - cặp kính của Paul.
Miếng pho mát trong tủ lạnh của tôi còn tồn tại lâu hơn sự nghiệp của tôi.
- Cảm ơn ngài. - Tôi ấp úng.
- Hãy cho tôi biết cô đã làm những gì rồi. - Durham nói tiếp. Đôi mắt ông to và xoáy vào mắt tôi.
Tôi thuật lại tất cả. Những vết thương của Scott, sự miêu tả rành mạch của Amelia Phelps về Paul và chiếc ôtô của anh ta, cặp kính chúng tôi tìm thấy. Toàn bộ phương pháp thực hiện cho thảm họa của riêng tôi.
Khi tôi nói xong, cảnh sát trưởng gõ gõ ngón tay trỏ lên môi. Không như nhiều vị lãnh đạo trơ tráo, Durham thực sự là một thám tử theo cách của riêng ông.
- Cô đã xem các vụ đã mở của anh ta chưa? - Cảnh sát trưởng hỏi.
- Tôi chưa có dịp, thưa ngài. Đấy là việc tiếp theo trong danh sách của tôi.
Durham gật đầu.
- Cô tiến nhanh đấy. - Ông nói. - Tính thiết thực là thứ duy nhất có thể khiến mọi người ở đây đỡ choáng váng.
Không phải với tất cả đâu, tôi nghĩ.
- Này thám tử. - Cảnh sát trưởng nói và mỉm cười. - Tôi biết ông sắp yêu cầu tôi điều gì. Vì sao thì tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng ở NYPD, sau khi sếp 'xoa' thì cú 'đấm' sẽ không còn xa.
- Thưa ngài? - Tôi nói, cố che giấu sự căng thẳng trong giọng nói và rất khó khăn.
- Tôi muốn nhắc cô việc thông báo với gia đình Scott. Quai hàm tôi cứng lại và tôi ngạc nhiên thấy răng tôi không đánh vào nhau lập cập. Lạy Chúa tôi, tôi đã quên bẵng! Báo với gia đình là phần việc đầu tiên của tôi.
Scott đã kể với tôi anh có mẹ và một cô em gái ở đâu đó tại Brooklyn. Làm cái việc đau đớn ấy ra sao đây? Lẽ nào tôi có thể thản nhiên đút tay vào túi?
- Vâng, thưa ngài. - Tôi nói.
- Tôi biết đây là phần việc đáng tiếc nhất của cô. - Cảnh sát trưởng Durham nói, ông vỗ nhẹ vai tôi như một người cha. - Tôi chỉ nghĩ phải làm xong trước khi có người tiết lộ tên Scott cho báo chí. Tôi nghĩ họ nghe tin từ một người cùng công sở sẽ hay hơn. Lát sau tôi có thể tới. Hãy cố làm dịu cú sốc này.
- Tôi hiểu. - Tôi nói.
Cảnh sát trưởng thở dài.
- Dù tôi biết chúng ta làm gì đi nữa cũng chẳng là gì so với sự hủy hoại cho vợ Scott, - Durham nói, nghiêm trang. - Chưa kể ba đứa con nhỏ của cậu ấy.
Scott đã có vợ?
Tôi cố đứng thẳng trên đôi chân đột nhiên tê dại, hoàn toàn dựa vào lý trí.
Là cha của ba đứa con?
Chắc chắn anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Chưa bao giờ nói đến vợ. Hoặc các con. Scot đã kể với tôi anh là chàng độc thân đủ tư cách nhất trong NYPD.
- Tôi hiểu. - Cảnh sát trưởng nói. - Chuyện này chỉ ngày càng tệ hơn. Chúng ta có mặt ở đây tối nay đã là một bi kịch. Vợ Scott, Brooke, mới hai sáu tuổi. Ba đứa con mới lên bốn, lên hai và mới sinh.
Một cái vỗ vai hiền hậu nữa, báo hiệu cuộc gặp của chúng tôi chấm dứt. Tôi có cảm giác ắt hẳn những cái vỗ về như cha con kia là một mục thử nghiệm thăng chức của NYPD.
- Trung úy của cô có địa chỉ. - Cảnh sát trưởng nói. - Tiến hành đi, thám tử. Chúc may mắn.
Sau khi chúng tôi chào cảnh sát trưởng và rời xe của Trung tâm chỉ huy khoảng hai chục phút, chúng tôi đứng trước ngôi nhà kiểu thực dân Hà Lan duyên dáng ở giữa một khối nhà dài xếp thành hàng.
Các cửa sổ nhà Thayer tối om. Nhiều bông hoa rực rỡ men theo con đường uốn cong màu xám đen xuyên qua bãi cỏ cắt tỉa gọn gàng.
Cuối con đường ngắn dành cho xe là tấm ván hậu bóng rổ Fisher-Price. Tôi phải quay ngoắt khỏi cảnh ấy. Tôi xem đồng hồ. Mới sắp bốn giờ sáng.
Gượm đã, tôi nghĩ, điên rồ. Tôi có phải vào ngôi nhà này không? Tôi có thể bỏ đi được không? Quên tất cả đi. Quên tôi là một cảnh sát. Quên tôi là một người vợ. Ý tôi là, vì sao lại cứ phải theo quy ước? Tôi đang ở nơi mua bán để đổi đời. Biết đâu tôi có thể bỏ chạy đến một tu viện và làm pho mát.
- Sẵn sàng chưa, Lauren? - Mike đứng cạnh tôi hỏi.
- Chưa. - Tôi nói và tiện tay mở cánh cửa bảo vệ. Rồi tôi đập cái vòng đồng lên cánh cửa bên trong vài lần.
Đẹp quá, đấy là ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc nhìn gương mặt người phụ nữ nhỏ nhắn da ngăm ngăm trả lời bên cửa.
Tại sao Scott lại lừa dối người phụ nữ trẻ đẹp đến hoàn hảo này? Người mẹ của ba đứa con anh.
- Ai đó? - Brooke Thayer nói, mắt cô mở to hết nhìn tôi đến Mike rồi lại quay sang tôi.
- Chào chị Brooke. - Tôi nói và giơ phù hiệu của tôi cho cô nhìn. - Tên tôi là Lauren. Tôi là thám tử ở phân khu của Scott.
- Lạy Chúa tôi! - Brooke nói, hiểu ngay lập tức và nói rất nhanh. - Scott làm sao? Không! Có chuyện gì thế? Anh ấy bị thương? Anh ấy bị thương ư?
Báo tử thường theo nhiều kiểu, và không kiểu nào dễ nói. Một số thám tử nói thẳng. Những người khác làm dịu cơn sốc bằng cách ban đầu nói nạn nhân bị thương nặng rồi dẫn đến cái chết.
Lần đầu tiên trong đêm nay, tôi nói thẳng thừng:
- Anh ấy bị bắn, Brooke. Tôi rất tiếc. Anh ấy đã mất. Tôi quan sát mắt cô ta lạc đi. Đấy là thứ không bao giờ quen được. Theo dõi một người đang đứng thẳng trước mặt ta biến mất. Rút vào bản thân.
Lúc đó Brooke loạng choạng lùi lại, rời cánh cửa, chân cô quờ quạng từ bên này sang bên kia như một trung vệ cố bắt bên dưới quả bóng đang bay. Cuối cùng, cô khuỵu gối.
- Không! - Brooke Thayer gào to.
Tôi cũng quỵ gối cùng cô trong tiền sảnh tối tăm, bàn tay tôi - bàn tay tội lỗi, phản bội, kinh tởm của tôi - xoa xoa lưng cô khi cô gào mỗi lúc một to.
- KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG!
- Tôi biết. - Tôi thì thầm vào tai cô. - Tôi hiểu mà.
- CHỊ KHÔNG HIỂU CÁI QUÁI GÌ HẾT! - Cô quát vào mặt tôi, cào xé đẩy tôi ra. Tôi lùi lại, náu mình. Móng tay dài của cô đã rạch một đường đỏ bầm chéo qua trán tôi. Rồi cô ngã nghiêng trên sàn.
- Chị không hiểểểểu! - Cô la hét vào sàn gỗ. - Chị không hiểu! Chị không hiểu!