← Quay lại trang sách

Chương 32 .

Trên đường về nhà, tôi gọi cho Keane, báo với ông là tôi chóng mặt và xin nghỉ ốm một ngày. Lúc tắt máy, tôi nhận ra đây là một trong những lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, tôi nói thật với ông.

Lúc mở cửa căn nhà vắng vẻ, tôi cảm thấy như bước vào hầm mộ. Tôi quyết định chạy bộ và lên thay quần áo. Tôi lái xe đến công viên Tibbetts Brook cách đấy dăm phút và chạy hai vòng như thường lệ quanh hồ. Chà, một buổi chiều tuyệt đẹp. Trong sáng tuy còn hơi lạnh. Thật hoàn hảo cho một cuộc chạy. Tôi còn phát hiện một con sếu đứng trong rặng hương bồ ven bờ lúc tôi chạy không nghỉ.

Nhưng sau đó, lúc ngồi sau tay lái chiếc Mini trong bãi xe, đẫm mồ hôi, tôi lại thấy mọi sự ngổn ngang.

Về đến nhà, tôi kiểm tra máy nhắn tin trống rỗng rồi rót một cốc vang cho dịu thần kinh căng thẳng. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra đứa bé. Cái cốc tuột khỏi tay lúc tôi rót lại vào chai và vỡ thành muôn mảnh.

Một nước hay đấy, thám tử, tôi nghĩ lúc nắm chặt mép bồn rửa lạnh lẽo. Gần đây tôi đã thực sự leo đến đỉnh sự việc còn gì? Tôi đã giữ vững mọi thứ rất khéo.

Nhìn xuống những mảnh thủy tinh, tôi tự hỏi sao tôi có thể quá quắt với cộng sự của tôi đến thế. Thẳng thừng đe dọa Mike ư? Ai là con mụ nhẫn tâm ở Piper’s Kilt? Chắc không phải là tôi.

Làm sao tôi có thể giữ mọi việc như thế này mãi? Tôi đã bỏ qua sự thực đến dối trá, công nhiên đe dọa bè bạn. Tôi không muốn nghĩ đến việc xảy ra tiếp theo nữa.

Hơn hết thảy, tôi hoàn toàn lẻ loi trong mọi việc. Thật điên cuồng. Tôi không thể chia sẻ với Paul những lo lắng trong việc cố cứu anh.

Tôi hiểu sự việc như thế này. Ai cũng có một ngưỡng chịu đựng, và tôi đã đến ngưỡng của mình. Tôi không thể giữ mãi sự dối trá 24/7 được nữa. Lincoln nói đúng: Bạn không thể lừa gạt mọi người, mọi lúc được. Dù thế nào bạn cũng không thể, nếu bạn là người Công giáo.

Tôi cần trở lại con người. Trong đời riêng, tôi là mật vụ đã đủ lâu. Công việc này đòi hỏi phải lạnh lùng đến cùng.

Bước một là nhận tội và bộc lộ tâm tư. Nhưng không phải với cộng sự của tôi.

Tôi phải nói chuyện với Paul.

Nhận tội phản bội là một việc quá mức đau đớn, nhưng nếu muốn đưa bản thân và cuộc hôn nhân của chúng tôi lật sang trang khác, Paul và tôi cần ở trên cùng một trang. Tôi phải nói với anh là tôi biết việc anh làm ở khách sạn St. Regis, và đã tha thứ cho anh. Tôi cần anh trợ giúp để chắc chắn rằng bí mật của chúng tôi vẫn là điều bí mật.

Đêm hôm ấy, tôi đang kéo món gà hấp chanh và thìa là nổi tiếng của tôi ra khỏi lò nướng thì Paul vào. Với ý nghĩ có thể đây là bữa ăn chung cuối cùng của chúng tôi, ít nhất tôi cũng làm được món Paul ưa thích.

Tôi nghẹn thở lúc anh ào qua bếp và ôm ghì lấy tôi, nâng bổng tôi lên lần nữa.

Bây giờ hoặc không bao giờ, tôi nghĩ. Đến lúc rồi.

- Paul. - Tôi nói. - Chúng ta phải nói chuyện.

- Gượm đã. - Anh nói và rút một tập bóng nhoáng trong cặp ra và đập lên mặt quầy bếp. - Anh nói trước.

Trên bìa là ảnh chụp những quả đồi nhấp nhô tuyệt đẹp, phủ đầy cây cối mùa thu trong sáng. Bên trong là những sơ đồ mặt sàn của một loạt các ngôi nhà khá rộng rãi. Đây là hồ sơ bán những ngôi nhà sang trọng ở Connecticut.

Gì đây...? Anh ấy lại uống rượu? Mình không ngửi thấy mùi scotch trên người anh ấy.

- Đây là cái gì? - Tôi hỏi.

Với vẻ trịnh trọng của một thầy bói, Paul trải rộng năm sơ đồ khác nhau trên sàn bếp.

- Em chọn đi, Lauren. - Anh nói. - Chọn ngôi nhà mơ ước của em đi. Em thích cái nào? Riêng anh thì thích tất.

- Paul, nghe em đã. - Tôi nói. - Giờ không phải lúc mua bán hoang phí. Chúng ta...

Paul đặt ngón tay lên môi tôi.

- Anh không đùa đâu, Lauren. - Anh nói. Anh nhanh nhảu xoa xoa hai bàn tay vào nhau. - Em không hiểu. Đây không phải là trò đùa, cũng không phải chuyện tưởng tượng. Anh đã dấn vào rồi. Em sẵn sàng chưa nào? Một công ty khác, một công ty đầu tư mạo hiểm muốn nẫng tay trên của anh một khoản. Một khoản tiền lớn.

- Cái gì? - Tôi nói và nhìn anh, rồi liếc nhìn cặp hồ sơ lần nữa.

Lúc đó nó xảy ra. Mắt tôi bắt gặp dòng in trên đầu từng trang trong hồ sơ.

Astor Court. Và bên dưới là Khách sạn St. Regis.

St. Regis? Đấy không phải là...? Đấy là nơi tôi bám theo Paul và cô nàng xinh xắn tóc vàng! Tất cả chuyện này là gì vậy?

Tôi rút ra một tờ. Những con số viết trên đó bằng nét chữ phụ nữ, rất rành mạch.

- Chuyện này là gì vậy, Paul? - Tôi hỏi. - Đây không phải là chữ anh? - Tôi mong Paul bất đồ trở nên căng thẳng, nhưng anh hờ hững liếc xuống tờ giấy.

- Đấy là giá khởi đầu của Công ty đầu tư mạo hiểm Brennan Brace. Vicky Swanson, Phó chủ tịch mới của họ đưa nó cho anh vào giờ ăn trưa tại Astor Court ở St. Regis, khoảng ba, bốn tuần trước, - Paul nói và mỉm cười với tôi.

Tôi chỉ còn biết chớp chớp mắt trong giây lát. Bữa trưa ở St. Regis?

- Vicky Swanson? - Tôi nói và nhớ lại rõ ràng người đàn bà tôi đã nhìn thấy hôm tôi muốn làm Paul ngạc nhiên. - Trông cô ấy ra sao?

- Tóc vàng. - Paul nói. - Anh đoán là xấp xỉ ba mươi. Khá cao.

Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ. Không! Không thể được.

Lại một nút xoắn nữa đến cơn ác mộng vô tận này.

Bữa trưa ở St. Regis! Paul không lừa dối tôi!

Tôi há miệng, cố không nôn thốc. Chỉ có tôi là kẻ lừa dối!

Tôi đứng đó, im lìm, chết điếng. Paul không hủy hoại gì hết.

Đó là tôi. Tôi đã làm mọi việc tan tành.

Cuộc nói chuyện bị cản trở ngay trong bữa tối dự định của tôi. Tôi đã chuẩn bị nhắc lại những cuộc tình cũ của chúng tôi để Paul và tôi bỏ qua.

Trừ việc tôi là người duy nhất ngoại tình!

Tôi vẫn đứng, choáng váng, mặt tôi đông cứng lại. Paul cười phá lúc anh nắm chặt bàn tay tôi.

- Anh biết đây là một quả bom. - Anh nói. - Anh chỉ yêu em thôi. Thực lòng, anh coi Vicky chỉ là chuyện tào lao. “Này, anh có muốn đến làm việc với số lương gấp đôi không?” Cô ta nói. Vậy ông chồng thông minh của em làm gì nào, anh cũng đùa lại rằng nếu họ trả lương gấp ba, họ sẽ có một cuộc thỏa thuận.

Sáng hôm ấy, Vicky gọi cho anh báo tin vui. Mọi sự đã thông qua, đang chờ làm hồ sơ! Vấn đề duy nhất là chúng ta phải chuyển nhà. Đến Greenridge, Connecticut! Dường như chuyển từ Yonkers đến vùng quý phái kia là cả một vấn đề. Họ sẽ di chuyển hộ chúng ta. Bán nhà chúng ta và cho chúng ta mua nhà mới với khoản thế chấp lãi suất thấp. Đây là hồ sơ. Thử hình dung xem! Một người đi làm, một đứa con, một ngôi nhà mới có đủ phòng nuôi trẻ. Giấc mơ vật chất kiểu Mỹ. Đây là sự thay đổi chúng ta đang mong, Lauren.

Đầu tôi quay tít như cái máy đang xay nước đá. Tôi không thể tin nổi. Không chỉ vì tôi là kẻ duy nhất lừa dối...

Chúng tôi vừa trúng xổ số?

Tôi ngồi chìm vào trong ghế như một võ sĩ quyền Anh sau vòng đấu rất gay go.

- Anh thích thế, Lauren. Anh đã thực sự cướp phần ăn nói của em, - Paul nói và cười to. - À mà em định nói chuyện gì với anh?

Có thể tôi sắp thất bại cả trái tim lẫn trí óc, nhưng tôi không phải là đứa ngốc.

Tôi quyết học cách sống với cuộc tình bí mật của mình. Nhất là từ lúc tôi phát hiện ra tôi là kẻ duy nhất ngoại tình.

- À vâng. - Tôi cố lẩm bẩm. - Anh thích ăn cơm hay món nhồi?