← Quay lại trang sách

Chương 34 .

Lạy Chúa tôi, Lauren. - Sau đó, Paul nói và phập phồng như một con đom đóm cạnh tôi. - Em làm sao thế? Bộ ngực em nữa?

- Em biết. - Tôi nói và đùa cợt ghìm anh vào ngực. - Giờ kể cho em biết câu đùa về việc tăng lương gấp ba của anh đi.

- Câu đùa thực sự hóa ra không phải là đùa, - Paul nói lúc anh đăm đăm nhìn lên trần. - Nó như thế nào nhỉ? Một hôm, bạn rơi vào tình cảnh vô vọng, vật lộn sống còn. Lúc đó, bỗng... Bùm! Con tàu cứu hộ đến. Mà lại hai con tàu một lúc.

Anh lật người và hôn lên bụng tôi.

- Gượm đã. Chúng ta chưa nghĩ đến chuyện đặt tên cho con. Anh thử nghĩ xem nào?

- Emmeline, - Paul nói. - Anh biết là nghe hơi Hoàng tộc Ăng lê, nhưng nó chỉ cần có vẻ vương giả bằng nửa mẹ nó thôi cũng cần phải có một cái tên cho xứng. Ngoài ra, nó phải đặt được một chân vào cuộc thi hoa hậu, cược trước một ngàn đô đấy.

- Nghe như anh đang nghĩ đến việc này vậy. Nhưng có thể là con trai lắm chứ. - Tôi nói.

- Hừm. - Paul nói. - Xem nào. Melvin nghe kêu đấy, em thấy sao? Anh luôn thiên về cái tên Cornelius. Gọi nó là Corny[31] cho ngắn.

Tôi cù dưới cánh tay Paul cho đến lúc anh phải ngồi dậy:

- Anh mới cổ lỗ sĩ, đồ phá quấy.

- Này, anh chỉ nghĩ món quà trời cho tuyệt vời nhất này sắp đến với chúng ta. - Paul nói. - Anh nói nghiêm túc đấy. Cuối cùng thì em cũng có thể bỏ cái nghề vất vả của em được rồi.

Tôi nhìn anh chằm chặp. Paul luôn ủng hộ sự nghiệp của tôi. Anh có nghiêm túc không đấy?

- Anh biết nghề cảnh sát đối với em có ý nghĩa ra sao, và trước kia anh chưa bao giờ động đến. - Anh nói. - Nhưng, em này. Giờ giấc. Mùi xác chết. Em có biết đôi khi em về nhà với bộ dạng như thế nào không? Trời ạ, anh ghét nghề ấy. Nói thật, anh luôn luôn ghét. Nó lấy đi của em quá nhiều.

Tôi đăm đăm nhìn vào khoảng không, nhớ tới cuộc đối đầu gần đây với Mike Ortiz. Có lẽ Paul đúng. Tôi yêu công việc của tôi, nhưng gia đình quan trọng hơn. Trong tuần qua, tôi đã chứng minh điều đó rất chắc chắn.

- Có lẽ anh đúng. - Cuối cùng, tôi nói. - Đây là điều chúng ta thường mơ ước. Anh, em và con sống cùng nhau. Giờ nó đến rồi. Chỉ... có vẻ siêu thực quá. Anh có nghĩ thế không?

- Em là vũ trụ của anh, - Paul nói, mắt anh ngân ngấn nước. - Em luôn là thế, Lauren ạ. Đây chỉ là gợi ý thôi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Đi. Ở. Anh sẽ bỏ việc, nếu em muốn.

- Ôi Paul. - Tôi nói và lau nước mắt cho anh. - Con tàu của chúng ta thực sự đến rồi, phải không anh?

Sáng hôm sau, khi bước vào phòng của đội, tôi thấy bàn của Mike vắng ngắt. Lúc tôi hỏi sếp Mike đâu, ông nhắc tôi về hai tuần nghỉ phép bắt buộc với các cảnh sát liên quan đến một vụ bắn súng.

Lúc ngồi xuống, tôi cảm thấy đau nhói, có lỗi vì những lời đã nói với Mike. Sao lại có thể thế kia chứ? Mike bị tổn thương quá mức cả về tâm lý lẫn cảm xúc, còn tôi đã đi quá xa và dọa dẫm anh. Tôi là một cộng sự như thế. Một người bạn như thế.

Tôi đu đưa trên ghế, nhìn khắp các bức tường màu xám của văn phòng đội. Thế là tôi sắp ra đi. Gần như điên rồ, sau những việc tôi đã làm ở đây. Tôi nhớ tôi đã bị dọa dẫm như thế nào khi nhận được phân công công tác. Đội Điều tra các vụ giết người Bronx là một trong những đội bận rộn nhất và nổi tiếng nhất trong ngành, và tôi không chắc có đóng góp được gì không.

Nhưng tôi đã làm được. Tôi đã hoàn thành nhiều công việc khó khăn nhờ sự can đảm và trung thực.

Trường đại học Spanish đã giành một chỗ ngon lành cho tôi ở đây, và tôi đã cố gắng làm trọn.

Nhưng tôi biết mọi việc tôi làm bây giờ hầu như đã hết. Lúc ngồi đó, tôi cảm thấy thế. Hoặc thực ra là không thể cảm thấy. Chỉ có niềm vui thuần khiết là một trong những người trung thực mới giữ được bạn làm cảnh sát. Đấy chính là điểm mà các bộ phim thường làm sai. Phần lớn các cảnh sát tôi biết đều là người tốt. Là những người ưu tú nhất.

Nhưng với mọi việc xảy ra, tôi đã phí phạm cảm giác đó. Người tốt không gian lận. Người tốt không dối trá.

Paul đúng, tôi vừa nghĩ vừa bật máy tính.

Giờ đây, tôi là người xa lạ ở chốn này. Tôi không còn liên quan gì nữa.

Đây là lúc ra đi, trước khi xảy ra thêm việc gì đó.

Tôi lấy hồ sơ của Scott ra và trong gần một giờ, tôi đọc lại các báo cáo tôi viết, từng cái một. Rồi tôi định đọc lại lần nữa.

Tin tôi có thai và vận may của Paul là cái cớ cho tôi xin nghỉ hưu sớm, nhưng sẽ có một số cặp lông mày hoài nghi nhướn cao. Dứt khoát là những anh chàng IAB. Trước khi chính thức xin nghỉ, tôi cần chắc chắn gấp ba cho vỏ bọc của mình. Chưa kể những dấu vết của tôi. Và của Paul.

Tôi bận rộn mất bốn mươi phút vào việc giấy tờ thì trung úy ra khỏi phòng làm việc, mang cái máy cắt khóa và một hộp các tông. Ông quẳng đánh sầm cả hai thứ lên bàn tôi.

- Tôi vừa nhận được điện thoại của sếp phó. - Ông nói. - Brooke, vợ Scott đề nghị cử ai đó dọn hết các thứ trong tủ Scott và mang đến nhà cho cô ấy. Cô là người được chọn.

Trời ạ, cứ làm như tôi muốn gặp lại Brooke Thayer lần nữa. Lại phải đầm mình vào sự tàn phá mà tôi đã gây ra cho gia đình đó.

- Còn những người khác trong đội đặc nhiệm của anh ấy? - Tôi nói. - Nhỡ Roy, cộng sự của Scott thích làm việc này?

Sếp tôi lắc đầu.

- Còn ông thì sao, thưa sếp? - Tôi nói. - Có khi ông ra khỏi văn phòng lại tốt. Hưởng ít nắng trời.

Keane nghiêng vầng trán khắc kỷ của người Ireland về phía tôi.

- Cảm ơn cô quan tâm đến sức khỏe của tôi. - Ông nói. - Vợ Scott đề nghị dành riêng việc này cho cô.

Tôi gật đầu. Lẽ tất nhiên cô ta sẽ phải thế. Tôi cũng không nghĩ sẽ dễ dàng thoát được việc này.

- Thế nào? Làm xong, cô sẽ nghỉ nốt phần ngày còn lại. - Sếp tôi nói. - Nếu cô muốn biết ý kiến của tôi, thì dù sao tôi vẫn thấy cô trở lại đi làm quá sớm. Ai mà biết được mấy gã IAB có thể trở lại vào lúc nào. Nếu tôi là cô, tôi sẽ lấy cớ hoa mắt chóng mặt để nghỉ thêm ít nhất là một tuần nữa.

- Xin tuân lệnh, thưa sếp. - Tôi nói và đứng nghiêm chào.

Tôi không biết vì sao, nhưng tôi sẽ nhớ Keane. May mắn thay, tầng hai của Đội Đặc nhiệm chống ma túy vắng tanh. Hay quá, tôi nghĩ lúc trở lại phòng thay quần áo và cắt Master Lock của Scott bằng máy cắt. Tôi bắt đầu hiểu vì sao cảnh sát khiến dân chúng căng thẳng. Nhất là người có tội.

Tủ của Scott không có gì nhiều. Tôi lấy bộ đồng phục dự trữ, hai hộp đạn 38 ly, một áo chống đạn Kevlar. Sau một cái dùi cui đầy bụi, tôi tìm thấy một lọ nước hoa Le Male của hãng Jean Paul Gaultier.

Tôi ngoảnh nhìn để chắc chắn chỉ có mình tôi, rồi chấm nhẹ lên cổ tay. Tôi choáng váng dựa đầu vào cửa. Phải. Đây chính là thứ nước hoa Scott dùng trong đêm ở với tôi.

Lúc nhấc đôi giày lễ phục khỏi sàn tủ, tôi phát hiện ra một phong bì dày bên dưới.

Ôi, lạy Chúa! Tôi không bị lừa, tôi buông rơi đôi giày như chúng là những hòn than hồng.

Tôi không muốn nhìn vào bên trong phong bì, nhưng tôi biết là phải nhìn.

Tôi lấy đầu bút chì mở nắp phong bì. Đầy tiền, đúng như tôi ngờ. Rất nhiều. Bốn hoặc năm tập dày, toàn những đồng tiền cũ buộc dây cao su. Phần lớn là một trăm và năm chục đô, nhưng số tiền bằng tờ hai chục và mười đô cũng rất ấn tượng.

Mười, có khi mười lăm ngàn đôla, tôi nghĩ lúc mắt trái tôi đau nhức.

Làm sao trong tủ cá nhân của một cảnh sát chống ma túy lại có tới mười lăm ngàn đôla? Scott không tin các nhà băng? Nàng tiên răng[32] lượn nhiều vòng ư?

Hoặc, lẽ nào, Scott là kẻ xấu? Scott là một cảnh sát tha hóa?

- Scott. - Tôi thì thầm lúc nhìn trừng trừng vào mép những đồng bạc màu xanh nhàu nhĩ, bẩn thỉu. - Tên Thánh của anh là gì vậy?

Bây giờ tôi nên làm gì đây? Nộp số tiền này cho sếp? Quan tài Scott vừa đóng lại. Có thật cần thiết để tôi bật nắp, mở ra lần nữa? Lúc đó, tôi nghĩ ra một giải pháp đơn giản.

Tôi nhét cái phong bì vào chiếc giày bên phải và cho vào trong hộp.

Nếu Brooke muốn mở hộp xua gián, nhậy, thì sẽ thấy, tôi nghĩ lúc đóng sập tủ lại. Nó là của cô ấy, chứ không phải của tôi.

Phanh phui những sự thực bẩn thỉu chắc chắn không còn là việc của tôi nữa.

Mất gần một giờ xe nọ nối đuôi xe kia, tôi mới đến được nhà Brooke ở Sunnyside.

Tôi đỗ chiếc xe cảnh sát cạnh ôtô khác cho đỡ bị chú ý, rồi đi bộ đến cửa trước, với đồ lề của Scott trong tay. Chuyến thăm này chắc chắn là không dễ chịu gì, nhưng tôi quyết thực hiện ngắn gọn hết mức cho phép. Sau khi bấm chuông, tôi chú ý đến nét phấn của một đứa trẻ vẽ lá cờ Mỹ trên đường dành cho xe. Tôi bấm chuông lần thứ hai.

Mất ba phút bấm chuông. Tôi nghĩ chắc không có người ở nhà. Tôi định để cái hộp ở cửa sau cùng thư nhắn, nhưng tôi thấy không thể tàn nhẫn với Brooke như thế. Tôi quyết định về xe Impala của tôi, ngồi và đợi, thì nghe thấy tiếng gì đó nghẹt lại, mơ hồ.

Tiếng đó vọng ra từ trong nhà, ngay gần cửa. Cuối cùng, tôi nhận ra âm thanh. Những tiếng nức nở. Có người đang khóc trong nhà. Ôi lạy Chúa, không có việc gì chứ?

Lần này tôi gõ cửa.

- Chị Brooke? - Tôi gọi to. - Tôi là Lauren Stillwell. Tôi mang đồ của Scott đến. Chị không sao chứ?

Tiếng nức nở càng to hơn. Tôi quyết định xoay nắm cửa và vào nhà.

Brooke cuộn tròn trên cầu thang. Cô đang trong cơn sốc. Mắt cô mở to nhưng bộ mặt vô cảm. Nước mắt chảy giàn giụa trên má cô.

Tôi hoảng hốt trong giây lát. Cô có làm hại gì bản thân không? Tôi nhìn quanh, tìm lọ thuốc ngủ rỗng. Ít nhất cũng không có máu.

- Brooke. - Tôi nói. - Có chuyện gì thế? Tôi là thám tử Stillwell. Chị có thể nói cho tôi biết được không?

Lúc đầu tôi ngập ngừng vỗ về cô nhè nhẹ, nhưng sau một phút, tiếng nức nở lặng dần, tôi đặt cái hộp của Scott xuống và ôm cô thật chặt.

- Thôi nào. Nín đi. Rồi sẽ ổn thôi mà. - Tôi nói. Nó chưa ổn, nhưng tôi còn biết nói gì hơn?

Căn nhà bừa bộn đến mức chỉ những đứa trẻ lẫm chẫm mới có thể gây ra. Đồ chơi rải khắp phòng khách. Tôi quỳ xuống sàn. Mình dò xét một người đàn bà đang trong lúc thần kinh hoàn toàn suy sụp, tôi nghĩ.

Vài phút sau, Brooke nín khóc. Cô hít một hơi thật sâu, chắc nó khiến cô dễ chịu hơn là những việc tôi làm với cô. Tôi tìm thấy hộp khăn giấy trong chạn.

- Tôi xin lỗi. - Cuối cùng, Brooke nói và cầm một cái. - Tôi đang chợp mắt trên đivăng. Tôi tỉnh giấc khi chị bấm chuông và lúc nhìn ra, tôi thấy chị mang đồ của anh ấy, thế là... giống như sự việc lại diễn ra lần nữa.

- Tôi không thể lường hết nỗi đau của chị. - Tôi nói sau một lúc ngừng lặng.

Mái tóc vàng hoe của Brooke rối bù lúc đầu cô gục xuống.

- Tôi không... tôi không biết vì sao tôi lại thế này. - Cô nói và lại khóc. - Mẹ tôi đã đưa bọn trẻ đi, còn tôi vẫn không thể làm được gì. Tôi không thể rời khỏi nhà, không trả lời điện thoại. Tôi tưởng sau tang lễ sẽ hết kinh hoàng, nhưng giờ lại càng tệ hơn.

Tôi cố tìm ra lời để nói, để có thể giúp cô.

- Hay chị tham gia nhóm trị liệu tâm lý? - Tôi nói ướm.

- Tôi không thể làm việc đó. - Brooke nói. - Mẹ chồng và mẹ kế của tôi trông nom bọn trẻ một thời gian và...

- Tôi không phải là nhà tâm lý học, Brooke. - Tôi nói. - Nhưng có khi chị cần gặp những người cũng bị mất chồng như chị. Không ai khác hiểu được những điều chị đang trải qua. Họ đã làm thế nào? Chị đừng ngại dựa vào những người khiến chị vững vàng hơn, bạn thân mến ạ. Chị là mẹ. Chị cần tỉnh táo cho các cháu nương tựa.

Tôi không biết Brooke có thấm được lời động viên nào của tôi không, nhưng ít ra cô cũng nín khóc, cái nhìn đã lộ vẻ chăm chú.

- Nếu là chị, chị sẽ làm gì? - Cô nói. Cái nhìn trân trân, thất vọng của cô choán lấy tôi, ghìm chặt tôi vào tường. - Hãy cho tôi biết tôi phải làm gì. Hình như trong toàn bộ chuyện này, chị là người duy nhất thấu hiểu.

Tôi nuốt nỗi nghẹn vào trong cổ. Brooke Thayer tin cậy vào sự chỉ bảo của tôi ư? Làm sao tôi có thể tiếp tục và đùa cợt người đàn bà này? Làm sao tôi cứ đứng đó, im thin thít về những việc thực sự xảy ra? Tôi là loại gì không biết? Hãy nói ngọn nguồn chuyện này đi.

- Tôi sẽ đi chữa trị, Brooke ạ. - Tôi nói.

Mình đang lừa phỉnh ai đây? Tôi nghĩ. Chính mình mới là người cần liệu pháp tâm lý.

Brooke ngước nhìn cái hộp các tông tôi mang đến.

- Chị làm ơn mang hộ những thứ này vào phòng làm việc của Scott ở tầng hầm được không? - Cô nói. - Tôi vẫn không thể bước chân vào đó. Hiện giờ tôi vẫn chưa thể xử lý mọi thứ. Tôi sẽ đi pha cà phê. Chị uống với tôi một tách nhé, thám tử?

Tôi những muốn nói “không”. Nói thật to. Brooke và tôi là những người đàn bà cuối cùng trên Trái đất này cần gắn bó với nhau. Nhưng giống như mọi phụ nữ Mỹ gan dạ được phép lựa chọn giữa những lời đề nghị biết điều và bổn phận dính đến tội lỗi, lẽ tất nhiên tôi đồng ý.

- Hay quá. Tôi có thể uống ít cà phê. Và tên tôi là Lauren.

Tôi chớp chớp mắt trên các bậc thang cũ kỹ, kêu cót két xuống tầng hầm nhà Thayer. Chẳng phải cuộc tình nào cũng có những ràng buộc nhất định đó sao? Tôi phải ra khỏi nơi này trước khi bị giao việc sắp xếp những bức tranh của Scott từ thời tiểu học, rồi sau đó là dọn ngăn đồ lót của anh.

Tôi đi qua lò nước nóng và phòng giặt, cuối cùng mở cánh cửa gỗ dán đầy những tranh quảng cáo Michael Strahan[33].

Tôi đứng lặng trên ngưỡng cửa sau khi bật đèn. Sau tầng hầm bên ngoài tối tăm, lem luốc dầu, tôi tưởng sẽ bước vào một phòng làm việc điển hình của đàn ông dưới tầng hầm. Dụng cụ rải rác trên bàn gỗ dán. Có thể trong góc, trên chồng Sport Illustrated là một máy in kim.

Vì thế tôi phải công nhận là khá sửng sốt khi mắt tôi no nê vì cảnh tượng không khác gì văn phòng của Don Corleone[34] trong Bố già.

Các bức tường ốp gỗ sồi đen. Bàn kiểu cổ bằng gỗ hồng sắc trông như làm từ một con tàu cổ. Trên bàn đặt chiếc laptop Apple PowerBook[35].

Một đivăng da màu đen, trên tường bên phải là màn hình tivi tinh thể lỏng 42 insơ. Trên nóc giá sách thấp sau bàn, tôi đếm được ba cái điện thoại di động và một cái BlackBerry đang tải.

Chao ôi bạn đồng ngũ, cả hệ thần kinh của tôi căng thẳng, khiếp đảm lúc tôi để cái hộp cạnh laptop. Đầu tiên là khoản tiền kếch sù trong tủ Scott, giờ là nơi ẩn náu huy hoàng này trong tầng hầm nhà anh.

Tôi đã chọn anh chàng muôn mặt để ngủ, còn gì? Có lẽ Scott là một Người dơi trong việc nhét khoản tiền bẩn xuống dưới giày và ngủ với các cảnh sát có chồng.

Tôi ngồi lún sâu trong chiếc đivăng da và nhắm mắt lại vài giây. Việc khám phá hang ổ điều hành của Scott khiến tôi thêm lo lắng. Liệu anh có ghi chép về cuộc hành trình anh định đến trong đêm bị giết không? Tôi thầm hình dung cuốn sổ lịch bìa da ghi Lauren 11 giờ đêm viết ngay dưới ngày anh chết. Trong các vụ giết người, nhiều sự kiện lạ lùng xảy ra.

Tôi vội vã nhìn khắp laptop, BlackBerry và các điện thoại di động của anh, nhưng may thay, không tìm thấy tên hoặc số của tôi ở đâu.

Xong xuôi, tôi chú ý đến một tủ đựng hồ sơ và một tủ đứng bằng kim loại trong góc trái căn phòng.

Tôi lắng nghe tiếng chân Brooke trên cầu thang lúc tiến thẳng tới đó.

Lẽ tất nhiên cả hai tủ đều khóa.

Tôi lật đi lật lại cái bàn của Scott cho đến khi tìm thấy vòng đeo chìa khóa bé xíu giữa nhiều thứ trong hộp bút chì. Chìa khóa mở được tủ hồ sơ nhưng không mở được tủ đứng.

Những ngón tay đẫm mồ hôi của tôi gần như trượt khỏi tay cầm lúc tôi mở ngăn kéo đầu tiên, nặng chịch. Tôi phần nào nhẹ nhõm khi thấy các giấy tờ giống như của các gia đình bình thường. Các túi hồ sơ đề “Thuế Thu nhập”, “Thẻ Tín dụng”, “Sửa xe”, “Nha sĩ”.

- Lauren? - Tôi nghe thấy Brooke gọi từ đầu cầu thang. - Chị không sao chứ?

Tôi mong là thế, tôi nghĩ.

- Một phút nữa thôi. - Tôi gọi trong lúc lật nhanh các tập khác. - Tôi sắp xong rồi, Brooke.

Tôi quay người rời đi sau khi đóng ngăn kéo cuối cùng. Nhưng lúc đó, tôi lần tay vào dưới ngăn bàn trên cùng, một thói quen của cảnh sát điều tra các vụ giết người.

Tôi tìm thấy một đĩa DVD dán cẩn thận vào mặt dưới ngăn bàn.

Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực lúc tôi bóc đĩa DVD khỏi lớp băng dán hai mặt.

“BẢO HIỂM” ghi bằng bút màu xanh lơ.

Lật cái đĩa trong ánh sáng huỳnh quang, tôi thấy khía cạnh bí ẩn của Scott tăng dần và thực sự gây tò mò. Có lẽ đáng sợ là từ chính xác hơn để miêu tả.

Bảo hiểm loại gì mà ghi vào DVD? Loại đàn ông giữ 401 ngàn đôla dưới giày có thể cần lắm, tôi tự trả lời.

Mang nó đi hay để lại? Tôi nghĩ. Tôi nhét đĩa DVD vào xắc.

Lúc tôi lên đến đầu cầu thang, một xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên ngoài hiệu cà phê, cửa sổ bếp buông rèm kín mít.

- Họ đã trở lại. - Brooke nói, vẻ thất vọng. - Taylor là một con gấu thực sự trong việc di chuyển. Tôi phải nói thật, tôi không biết mẹ Scott sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy chị. Bà còn tàn tạ hơn cả tôi. Chúng ta có thể hoãn uống cà phê vào dịp khác được không? Có lẽ chị nên ra khỏi nhà bằng cửa trước để bà không nhìn thấy thì tốt hơn.

- Tất nhiên rồi, Brooke. - Tôi nói. Hình như cô gắng gượng lắm mới đẩy tôi ra khỏi nhà một cách lịch sự. Thế cũng là tiến bộ rồi, tôi nghĩ thế. Thực ra, cô không phải bảo tôi tới hai lần để ra khỏi cái địa ngục này.

- Chị đừng quên tìm hiểu về trị liệu theo nhóm. - Tôi gọi với lại lúc vấp phải cửa trước. - Brooke nhé?

Chao ôi, tôi nghĩ lúc khởi động chiếc Chevy. Trị liệu theo nhóm. Tôi không biết đấy có phải là lời nói vô nghĩa, sáo mòn nhất an ủi một người tột cùng đau khổ hay không. Sao tôi không khuyên cô trị liệu bằng cách trở lại quá khứ trong khi chính tôi làm thế?

Những lời buột ra khỏi miệng tôi chỉ là thứ muộn màng quá thể. Tôi liếc nhìn xuống đĩa DVD ăn cắp được trong xắc. Chưa kể những hành động mà tôi đã làm.

Lốp chiếc xe cảnh sát rít trên lớp nhựa đường lúc tôi giảm truyền động.

Tôi đã thực sự thành một ả sói cái nhẫn tâm. Và tôi căm ghét từng giây của cái việc này.