← Quay lại trang sách

Chương 46 .

Lúc đầu Paul đông cứng người.

Rồi sửng sốt, sợ hãi, lo âu và buồn phiền chạy khắp mặt anh ta. Trong giây lát, tôi tưởng anh ta sẽ bỏ chạy và lao đến cửa công viên.

Thay vào đó, anh ta bỗng rơi phịch xuống ghế và chúi đầu vào giữa hai đầu gối.

- Em muốn tôi bắt đầu từ đâu? - Cuối cùng, anh ta nói khẽ lúc day day thái dương.

- Để xem nào. - Tôi nói và gõ ngón tay vào môi dưới. - Có nhiều lựa chọn. Lần đầu tiên anh lừa tôi chẳng hạn? Hay lần anh ăn cướp của người môi giới vé ở Sheraton? Hoặc không, không, không. Cái ngày anh bí mật kết hôn. Gượm đã, tôi biết việc ấy rồi. Người yêu quý của tôi ạ. Hãy cho tôi biết lần anh có con không cần tôi!

Những giọt nước mắt nóng hổi giàn giụa trên mặt tôi.

- Tôi hiếm muộn và anh cần có một đứa con? Phải thế không? “Xin lỗi Lauren, cô vô sinh, uổng phí cả đời. Tôi cần có con và sinh sôi nảy nở với người đàn bà khác sau lưng cô” phải không?

- Không phải thế, - Paul nói và nhìn tôi, rồi nhìn ra phía con gái. - Nó là một rủi ro.

- Anh coi thường những việc như thế sao? - Tôi nói, mặt tôi bỏng rát vì giận dữ.

Paul lau mắt và nhìn tôi.

- Hãy cho tôi một giây. - Anh ta nói và đứng dậy. - Rồi tôi sẽ kể với em. Tôi muốn kể với em mọi chuyện.

- Thận trọng quá đấy. - Tôi nói.

Paul lăn cái xe đến chỗ những người giữ trẻ tụ tập. Anh nói gì đó với một người rồi quay trở lại, không còn cái xe.

- Imelda làm việc cho những người ở nhà bên. Cô ấy sẽ đưa Caroline về. Sao chúng ta không đi dạo và nói chuyện? Tôi biết rồi có ngày việc này sẽ xảy ra.

Tôi lắc đầu:

- Tôi thì không.

- Chuyện này xảy ra gần năm năm trước, - Paul nói lúc chúng tôi đi trên con đường nhỏ vòng quanh công viên.

- Tôi gặp cái gã ngắn ngủn ấy trong cái hội nghị các nhà phân tích ngớ ngẩn ở DC, em nhớ không? Tôi đang bực mình. Mọi việc giữa tôi và em không được suôn sẻ và...Tôi đang trong phòng khách ở Sheraton, một căn phòng đẹp, có đàn piano, cố uống để quên một cuộc họp ngớ ngẩn khác nữa thì gã say mềm, ồn ào lao vào đòi bật trò chơi Người yêu nước.

- Tôi muốn nghe về cái gia đình bí mật của anh kia, Paul. Chứ không phải cái chuyện ở quầy rượu khách sạn ngớ ngẩn nọ. - Tôi vặc lại.

- Tôi đang kể đây, - Paul nói. - Mỗi lần một người ngã, anh chàng này lại nốc thêm một chai brandy cam. Đến giữa hiệp bốn, anh ta đã hạ tám hoặc chín tay súng và quẳng tất cả qua quầy.

“Tôi đang kể về trận đánh!” Lúc người bồi rượu quẳng gã ra ngoài, tôi nhìn xuống và thấy Veronica đang đứng ở bên kia gã, mắt mở to như tôi vậy. Tôi nói: “Chúng ta mừng vì hắn không ở lại ăn mừng sau trận đánh”. Chúng tôi đã gặp nhau như vậy.

- Chà, nghe hay ho và ngồ ngộ. - Tôi nói mỉa. - Đêm hôm ấy, anh đã vui thú ra trò chứ gì?

Paul nhìn tôi. - Tôi có thể tranh cãi hoặc giải thích. Nhưng cả hai đều không.

- Hoặc bắn những thứ trong bìu ra. - Tôi nói. - Anh đã làm thế chứ gì?

- Tôi sẽ nói tiếp chứ, Lauren? - Anh ta hỏi.

- Nếu anh muốn. - Tôi nói. - Tôi không thể đợi nghe nốt câu chuyện hay ho của anh đâu.

- Vậy thì, cô ấy mời tôi uống với cô ấy. Tôi thề là hoàn toàn vô tội. Tôi không thử gì hết. Tôi không mong em tin, nhưng đó là sự thực. Uống thêm vài cốc, chúng tôi chỉ ngồi đấy, trò chuyện, kể chuyện đời thì anh chàng to bè bè này bước vào.

Veronica nhìn gã ta chằm chặp rồi nói rằng cô biết gã. Hóa ra Veronica từng là cổ động viên của Tampa Bay Buccaneers.

- Bóng đá? - Tôi nói và nghiêng đầu. - Ngộ nhỉ. Cứ xem những quả bóng rổ dưới áo cô ta, tôi thiên về NBA[55] hơn.

- Cô ấy hay đi với một trong các trợ lý huấn luyện viên của Tampa Bay, - Paul nói tiếp. - Và cô ấy nhớ ra gã ở quầy rượu đang mua vé Super Bowl của bạn cũ cô ta. Cô ta chỉ cái cặp gã kia xách và nói chắc chắn nó đầy những tờ một trăm đô. Chúng tôi uống thêm và bàn sẽ làm gì với số tiền này. Cuối cùng, Veronica đứng dậy.

Paul dừng bước và nhìn tôi chăm chú.

- Em có chắc muốn nghe chuyện này không?

- Anh muốn bảo vệ cảm xúc của tôi lúc này chắc? - Tôi nói. - Lẽ tất nhiên tôi muốn nghe điểm mấu chốt.

Paul gật, dường như đau đớn.

- “Tôi cam đoan với anh.” Cô ấy thì thầm vào tai tôi. - Tôi ở phòng 206. - Rồi cô ấy đi.

Thế là tôi ngồi và uống. Ba cốc scoth nữa, tôi thấy cái gã to bè bè ấy đứng dậy và xách cặp. Tôi để gã đi. Nhưng lúc đó, tôi thấy mình đứng lên, đi theo gã. Như một trò đùa, tôi tự nhủ. Lẽ nào mình sắp ăn cướp của người nào đó. Nhưng tôi theo đến tận phòng gã.

Lúc đó, tôi không biết cái gì choán lấy người tôi. Tôi như lên cơn nghiện, hoang mang, lẻ loi và háo hức cùng một lúc. Vài phút sau, tôi gõ cửa phòng gã và lúc gã mở cửa, tôi đấm thẳng vào mặt gã.

Paul và tôi cùng dạt khỏi con đường lúc một người đạp xe vèo qua giữa chúng tôi.

- Gượm đã. - Tôi nói. - Báo cáo viết anh có một khẩu súng.

Paul lắc đầu.

- Không, chúng tôi chỉ đánh nhau. Hẳn nhiên gã tin vào lợi thế của mình. Gã ta rất khỏe. Gã thoi cho tôi một quả chảy máu mũi, nhưng tôi quá sợ bị thua. Tôi bắt đầu tấn công gã cho đến khi gã quỵ. Rồi vồ lấy cái cặp, tôi chạy biến.

- Đến phòng 206? - Tôi hỏi.

- Đến phòng 206, - Paul nói và gật đầu khẳng định.

Tôi vấp suốt dọc đường như người sống sót duy nhất sau một trận ném bom khủng bố. Tôi nhớ nơi chúng tôi đã ở trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không phải là nơi khá giả gì. Đấy là sau khi chúng tôi biết mình không thể làm cha mẹ. Một năm sinh hoạt tình dục giống y như cuộc thí nghiệm khoa học. Paul rất nhục vì những cái chén nhựa chuyên dụng ở đằng sau phòng vệ sinh của chuyên gia. Tất cả đều vô tích sự.

Hồi đó chúng tôi trở thành thù địch của nhau. Chúng tôi không tuyên bố ra lời, nhưng giờ đây tôi nhìn thấy điều đó thật sinh động. Sau những chuyện đã xảy ra.

Tôi quyết định không thể bất cẩn được.

Tôi dừng lại đột ngột và tát Paul. Thật mạnh! Mạnh hết sức có thể.

- Kể tiếp chứ? - Anh ta nói lúc xoa xoa quai hàm.

- Đoán giỏi đấy. - Tôi nói.

- Sáng hôm sau tôi thức giấc và việc đầu tiên là tôi nghĩ mình ở đâu hoặc đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Trên bàn có hai chồng tiền một trăm đôla chia cẩn thận. Veronica mặc áo choàng tắm ngồi đó, đang rót cà phê. Mười lăm phút sau, tôi ra khỏi phòng cô ta với một cái túi thể thao đựng đầy những tờ một trăm đôla.

Tôi lắc đầu. Tôi buồn ngủ quá chăng? Tôi đang lơ mơ.

Không, tôi hiểu rõ mà. Tôi đang đi dạo. Tôi đã bị gây mê tại nơi nào đó trong suốt cái ngày kỳ quái này. Tôi dụi mắt. Paul biến đi trong một chuyến công việc và thực hiện vụ cướp?

Tôi hỏi câu tiếp theo, rất hợp lý:

- Anh đã làm gì với số tiền ấy?

- Caymans, một trong những người bạn ở tổ đặc trách thương mại đã lo toan cho tôi. Nếu trong việc này có một mặt tốt thì chính là đó. Hơn bốn năm đầu tư ráo riết, chúng tôi đã có hơn hai triệu đô một chút.

Tôi cố để cho khoản tiền khổng lồ ấy chìm đi. Dù sao, tôi cũng đã nếm trải những khó khăn to lớn.

Paul nói tiếp:

- Ba tháng sau khi tôi có số tiền đó, tôi nhận được một cú điện thoại làm máu tôi đông lại. Đó là Veronica. Cô báo tin đã có thai. Lúc đầu tôi rất hoang mang. Tôi bảo muốn có xét nghiệm quan hệ cha con, tôi muốn nói chuyện với luật sư của tôi, nhưng cô ấy bảo cứ bình tĩnh, cô không rung cây dọa khỉ đâu. Cô chỉ muốn yên ổn. Cô cho là tôi nên biết tôi đã có một đứa con gái trên đời, vậy thôi. Còn tôi muốn gì là việc của tôi.

Thế là trong một thời gian dài, tôi suy nghĩ và không làm gì hết, nhưng cuối cùng, tôi xuống gặp Caroline. Việc này tiếp việc khác, và... Mỗi tuần một lần, tôi đi máy bay xuống đây và làm người cha.

- Trong suốt bốn năm? - Tôi hỏi. - Cơ quan anh có biết chuyện này không?

Paul lắc đầu.

- Tôi chỉ trao đổi qua thư tín.

- Còn Veronica? Anh muốn tôi tin là anh vẫn không ngủ với cô ấy?

- Đó là sự thực, - Paul nói.

Một giây sau, tôi thấy mình rít lên, hai bàn tay tôi quanh cổ Paul:

- Nhảm nhí! Anh đã cưới cô ta! - Tôi hét lên. - Tôi đã nhìn thấy những tấm ảnh trong phòng khách!

Paul gỡ tay tôi ra.

- Không, không, không! - Anh ta nói và giơ tay ra trước mặt đề phòng lúc lùi lại. - Tất cả vì ích lợi của Caroline thôi. Chúng tôi muốn con bé nghĩ nó có một người cha bình thường như những đứa trẻ khác. Thế thôi. Nó tưởng tôi là phi công.

Mắt tôi như bị đổ đầy axit, hốc mắt cháy bỏng.

- Còn Veronica nghĩ anh là ai?

Paul nhún vai:

- Cô ấy thừa biết. - Anh ta nói.

- Điều đó khiến cô ấy thành thiểu số, Paul, anh có nghĩ thế không? - tôi hỏi. - Cô ấy có biết về tôi không?

- Biết ngay từ đầu.

- Anh là đồ khốn! - Tôi nói. Tôi quẫn trí vì giận dữ. Tôi thấy muốn cắn xé anh ta. - Anh có biết anh là ai không, hả? Vì tôi không biết. Công việc mới của anh cũng là chuyện bịa đặt?

- Không, đấy là việc hoàn toàn thật, - Paul nói và đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế trống.

- Chúng ta hãy đối mặt với sự việc này, Lauren, - lát sau, Paul nói. - Khi em và tôi biết rằng chúng ta không thể có con, cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu trượt dốc. Cả hai chúng ta đều thấy bị tổn thương, khó xử. Sau đó em được đề bạt vào Đội Điều tra những vụ giết người, Lauren, và đó là tất cả những gì cô ấy định trước. Bước ngoặt này tiếp theo bước ngoặt khác. Những thay đổi tăng gấp đôi, gấp ba. Đừng bảo tôi nhầm, tôi không trách em đâu. Tôi chỉ không gặp em nhiều. Tôi thực lòng không nghĩ lại có dịp chúng ta trở lại bên nhau.

Nhưng giờ đây sự việc đã khác hẳn rồi, Lauren. Em đã có thai. Giống như có người ấn nút 'dừng', rồi sau bốn năm nhớ ra chúng ta và ấn nút 'chạy tiếp' lần nữa. Caroline trong trái tim tôi, nhưng tôi sẵn sàng từ bỏ nó vì em. Lại thực sự có 'chúng ta', có tương lai. Tôi sẵn sàng làm mọi việc vì điều đó.

Paul nắm chặt bàn tay tôi.

- Tôi luôn muốn có chúng ta. Em biết thế mà. Ngay từ lần đầu tiên tôi để ý tới em. Chúng ta có thể làm được. Còn chuyện ấy... chỉ là một cuộc đi chệch đường ngớ ngẩn, khó chịu. Giờ mọi dối trá đã chấm dứt.

- Nghe ngọt ngào gớm, Paul ạ. - Tôi nói và rút tay ra. - Thật hay ho và đẹp đẽ, trừ một việc. Một chi tiết nho nhỏ.

Anh ta nhìn tôi, vẻ hơi trêu chọc. Giờ đến lượt tôi làm anh ta đau đớn. Để xem anh ta có thích trái tim tan nát hay không.

- Anh đã quên một điều. Một điều thực sự quan trọng, Paul ạ. Tôi đã nhìn thấy anh giết viên cảnh sát đó. Tôi ở đó khi anh giết Scott, đồ ngu ạ.

Mặt Paul như vỡ vụn trước tôi.

- Cô đã ở đâu? - anh ta hỏi.

- Ở nhà Scott tại Riverdale. - Tôi bảo anh ta. - Anh đã đọc các e-mail của chúng tôi mà không đoán ra ư? Anh quá chậm. Anh ta đã ở cùng tôi, Paul. Ngay trước khi anh đập vỡ sọ Scott, chúng tôi đã lên giường với nhau. Đảo chiều là chơi đẹp đấy chứ? Anh thấy sao, hả?

Rõ ràng là chẳng có gì hay ho. Miệng Paul há hốc.

- Vậy là cô đã... Sao lại... - Anh ta lắp bắp.

- Đúng thế đấy, Paul. - Tôi nói. - Ngạc nhiên chưa? Tôi chộp cổ tay anh ta, vặn mạnh hết mức.

- Anh tưởng ai đã giữ cho anh khỏi tù tội trong thời gian này, hả? Một bà tiên đỡ đầu cho anh chắc? Tôi đã che giấu tất cả vì anh, tôi đã hủy hoại sự nghiệp của tôi - mọi thứ tôi có - để giữ cho anh khỏi bị bắt giam. Tôi thực sự thấy tiếc cho anh. Anh có hình dung ra chuyện đó không, hả?

Paul giơ bàn tay về phía mặt tôi. Tôi đập nó xuống. Những người tản bộ khác quanh chúng tôi bắt đầu tránh xa.

- Thử nghĩ xem. - Tôi gầm lên. - Sao anh dám giết Scott trong khi anh thừa biết anh không chung thủy với tôi? Anh là cái thá gì vậy, hả? Là đồ trộm cướp. Là kẻ giết người. Phạm tội có hai vợ. Tôi mất gì đây?

Tôi lại tát anh ta và thấy hả hê.

- Scott có vợ và ba đứa con!

Paul giật khỏi tôi và tránh ra. Tôi đoán anh ta đứng ven đường để tôi không thể đánh lần nữa. Lát sau, anh ta làm một việc thật kinh hoàng. Anh ta bắt đầu cười.

- Anh muốn biến tôi thành trò cười ư? - Tôi nói, đỏ mặt tía tai tiến đến chỗ anh ta. - Tôi có thể dùng que gãi sườn ngay bây giờ.

Paul quay sang tôi:

- Chắc vậy. - Anh ta nói. - Ở đây có một điểm nút: tôi không giết Scott vì hắn ngủ với cô. Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, Lauren.

Anh ta khoanh tay trước ngực và lại cười to. Tôi không chịu nổi một lời anh ta nói.

- Tôi giết hắn vì hắn tống tiền tôi! - Paul nói.