Chương 48 .
Chiếc Jaguar biến mất và Paul biến cùng với nó. Tôi vấp vào một chiếc xe bán hàng bị vùi một phần lúc tôi nửa chạy nửa ngã xuống đê. Giờ là gì đây? Tôi đã lộn một cú ba vòng nguy hiểm trước khi đập bụng rất đau vào dòng sông. Rồi tôi đạp chân, lao thẳng xuống và nhìn khắp làn nước tối tăm tìm chiếc Jag và Paul.
Tôi không biết vì sao mình lại can đảm hoặc ngu ngốc đến thế - gọi việc này thế nào cũng được. Có lẽ vì đây là một việc đúng đắn nên làm.
Tôi định ngoi lên hít thêm ít không khí thì phát hiện ra một mảnh kim loại vỡ, cong queo. Tôi bơi thẳng đến chỗ đó.
Không!
Là chiếc Jag. Paul vẫn bị dây an toàn buộc vào ghế, đằng sau túi khí đã nổ.
Mắt anh ta nhắm nghiền, mặt bị nhiều vết rách, máu chảy thành nhiều vệt. Anh ta đã ở trong nước bao lâu? Khi nào thì não bắt đầu bị hỏng? Tôi nghĩ và giật mạnh cửa xe.
Tôi cúi xuống Paul, vật lộn một cách tuyệt vọng với cái túi khí để gỡ dây vắt qua vai anh ta. Sợi dây chết tiệt không chịu mở.
Lúc đó tôi cảm thấy đôi bàn tay anh ta bấu chặt vào cổ tôi.
Anh ta đang làm gì thế này?
Cổ họng tôi bắt đầu nóng rát. Tôi không thể tin nổi. Tôi thấy mình mới là người đầu óc hỏng bét! Tôi ở đây, cố cứu anh ta, còn anh ta muốn giết chết tôi dưới đáy dòng Potomac. Paul điên thật rồi.
Nước sông bỏng rát khoang mũi lúc tôi vùng vẫy. Tôi sắp kiệt sức và hết ôxy ngay bây giờ. Rồi sau đó? Rất đơn giản - tôi sẽ chết chìm.
Tôi cố chống lại anh ta, nhưng không được. Paul quá to lớn, quá khỏe. Tôi phải tìm cách khác. Và nhanh lên!
Tôi đạp mạnh vào kính chắn gió. Rồi huých ngược khuỷu tay vào cổ họng Paul. Sau đó, tôi huých mạnh lần nữa!
Sức ép lên cổ tôi nới lỏng lúc một bong bóng khí to tướng ùng ục thoát ra khỏi miệng Paul. Tôi chúi đầu xuống dưới cánh tay Paul. Tuy vậy, tôi cảm thấy mình sắp bất tỉnh.
Paul vồ lấy bàn chân tôi lúc tôi cố vùng vẫy thoát khỏi anh ta. Paul vẫn mắc trong xe, cặp mắt mở, lồi hẳn ra. Anh ta muốn dìm tôi chết cùng, nếu đây là việc cuối cùng có thể làm được.
Tôi đá lung tung trong nước, rồi đạp thẳng vào mũi Paul. Chắc tôi đã làm vỡ mũi anh ta. Máu nở bung quanh mặt Paul. Rồi tay anh ta buông ra và tôi đạp vào chiếc ôtô, lấy đà lao thẳng lên chỗ sáng.
Tôi nhìn lại và thấy mặt Paul bên dưới. Anh ta đang chảy máu và hình như đang hét. Rồi anh ta chết.
Tôi trồi lên mặt nước và hớp lấy hớp để không khí quý giá thì bị luồng nước mạnh cuốn đi. Tôi bập bềnh trôi đến tận cây cầu, có nhiều ngọn đèn của cảnh sát quay tròn và hàng chục bộ mặt đang nhìn chăm chú. Cây cối ven sông lắc lư trong tiếng rít của cánh quạt trực thăng.
Một người lính cứu hỏa gào to và ném cho tôi chiếc áo phao. Tôi vồ lấy nó và giữ chặt để thoát chết.
Sau đó, tôi được cảnh sát DC chăm sóc rất chu đáo. Họ kiểm tra danh sách chuyến bay của chúng tôi, cho rằng Paul và tôi đang đi nghỉ và anh ta bị nạn đột xuất.
Tôi không nói gì để họ đổi ý. Thực ra, sau khi tôi trình thẻ cá nhân, tôi không nói thêm chút gì.
Một giờ sau, thám tử Zampella tới hiện trường và bác bỏ câu chuyện với các phương tiện truyền thông địa phương. Rồi Zampella đưa tôi ra khỏi nơi đó.
Tôi cần được ấm áp ở một nơi nào đó. Nhưng không phải ở DC.
Tôi không muốn bay, vì thế tôi vào chiếc ôtô thuê và lái đến Baltimore trước khi những người kia ùa đến chỗ tôi.
Tôi nhớ đã từng ở lại khách sạn Sheraton xinh đẹp gần cảng nội địa một thời, và tôi tìm thấy khách sạn đó trên phố Charles.
Khách sạn Sheraton Cảng Nội địa. Với tôi, chưa bao giờ có khách sạn nào trông đẹp hơn. Tôi lấy một phòng nhìn thấy mặt nước, thay cho căn phòng nhìn xuống công viên Otiole ở Camden Yards. Đó chẳng phải là điều tôi thực sự quan tâm lúc này.
Căn phòng màu xanh lơ và màu kem, đúng là thứ tôi cần vì tôi là một du khách mệt mỏi đến rã rời.
Cái giường cực êm, chỉ quá lớn, và suốt buổi chiều tôi nằm bất động, gần như mê đi, nhìn trân trân lên trần nhà. Khi tình trạng tê liệt qua đi, tôi cảm thấy buồn, giận, lo âu, xấu hổ, tất cả ùa đến cùng một lúc. Cuối cùng, tôi thiếp đi.
Lần sau ngước nhìn, trời vẫn tối. Tôi nhìn đăm đăm vào những bức tường của căn phòng xa lạ, lúc đầu không nhớ ra mình đang ở đâu. Lúc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy hải cảng sáng ngời, mọi việc trở lại với tôi. Một con tàu lớn tên là The Chesapeake. Baltimore - Khách sạn Sheraton Cảng Nội địa.
Rồi những hình ảnh khác đến.
Paul. Veronica. Cô bé Caroline tóc vàng. Chiếc Jaguar trong dòng sông Potomac.
Tôi nằm trong bóng tối và nghĩ đến mọi việc suốt từ lúc đầu. Những việc tôi đã làm. Lúc này tôi nghĩ ra sao. Bao nhiêu tình cảm và kỷ niệm sinh động lần lượt hiện ra. Mùi nước hoa của Scott. Vị mưa trong nụ hôn của anh ta. Cảm nhận làn nước mưa trên ống chân lúc tôi nhìn đăm đăm vào cái xác méo mó của anh. Cuối cùng là Paul trong chiếc Jaguar.
Hơi thở của tôi nghẹn lại khi nhớ tới sự việc tiếp theo. Tôi nhớ đến ánh sáng trắng như bạc ùa vào các cửa sổ nhà thờ, nơi Paul và tôi tổ chức hôn lễ. Bàn tay trái của tôi co rúm lại lúc cảm thấy chiếc nhẫn vàng trượt đi.
Nỗi tuyệt vọng choán khắp người tôi như cơn tai biến ngập máu. Tôi cảm thấy nó như một thứ luôn có trong người tôi. Sự chán nản tràn ngập ấy đã đợi đơm hoa kết trái từ ngày tôi lấy chồng.
Trong suốt hai tiếng tiếp theo, tôi chẳng làm gì ngoài khóc.
Cuối cùng, tôi tìm điện thoại, gọi bánh mì kẹp và bia ở quán Orioles Grille trong khách sạn. Tôi bật tivi. Trong bản tin mười một giờ, có một bức ảnh ghê rợn chụp cây cầu ở DC, nơi xảy ra tai nạn và chiếc ôtô của Paul đang được trục vớt lên từ dưới nước.
Tôi lại sắp khóc, nhưng cố thở sâu để kìm lại. Lúc này, thế là đủ lắm rồi. Tôi lắc đầu với màn hình lúc người đưa tin gọi đó là một tai nạn bi thảm.
- Anh không biết một nửa sự thực đâu. - Tôi nói. - Anh không hề biết anh đang nói gì đâu, thưa quý ông. Không biết gì hết.
Vài phút cuối cùng của cuộc chạy kéo dài một tiếng của tôi bao giờ cũng cực nhọc. Tôi cố nhìn xoáy vào làn nước trắng bạc liếm lên cát, coi thường lớp đất ướt dưới vết lõm bàn chân tôi.
Chạy xong, tôi gục xuống bãi biển, phổi bỏng rát, ngạc nhiên vì thành tích của mình. Năm dặm trên cát.
Là buổi sáng không biết thứ bao nhiêu, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, và tôi được chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu, khi nước và bờ biển trở nên vàng óng.
Tôi chăm chú nhìn suốt đường cong của bãi biển tôi vừa chạy. Trông như một lưỡi liềm cong nằm nghiêng. Một đường khâu đẹp mắt.
Tôi xem đồng hồ. Sắp muộn mất rồi, Lauren.
Tôi thấy chiếc xe máy của tôi trong bãi xe gần như trống rỗng. Tôi xỏ đôi dép tông và đội mũ bảo hiểm. An toàn trên hết. Tôi gật đầu chào mấy người dân chài trông quen quen, vòng qua những tay lướt sóng rám nắng đang huýt sáo trong một chiếc ôtô bỏ mui màu hoàng yến và lượn vào con đường ven biển tới thị trấn.
Sự việc kết thúc thật ngộ, tôi nghĩ lúc chạy vo vo dọc con đường hẹp rải nhựa.
Sau khi Paul chết ba tháng, một gói chuyển phát nhanh tới. Bên trong có một bức thư. Thư đánh máy trên loại giấy đắt tiền, do một luật sư thuộc Ngân hàng Ủy thác quần đảo Caymans.
Paul để lại khoản tiền trộm cướp cộng tiền lãi là 1.257.000,22 đôla theo tên tôi.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho anh ta.
Tôi muốn trả lại số tiền ấy, có thể cho một tổ chức từ thiện nào đó. Trong lúc tôi đang phân vân, không gì bằng cái đạp của đứa con khiến tôi hiểu rằng đây không còn là việc riêng nữa. Tôi gửi hai trăm năm mươi ngàn đôla cho gia đình Thayer, như tôi thấy cần làm một việc đúng đắn. Dù sao tôi cũng cố làm một việc tốt nhất.
Tôi ghé vào ngôi nhà kính chon von trên một vách đá dựng đứng bên trên bãi biển. Mái nhà thủng lỗ chỗ và các chấn song han rỉ, nhưng không thể thay đổi được phong cảnh và sự riêng tư.
Con trai bé bỏng của tôi cười reo lên lúc tôi quỳ trước quả bóng nảy lên của nó. Làm sao mà không thích kia chứ? Tôi vốn là người say mê đàn ông trẻ hơn mà.
Tên nó là Thomas. Đặt theo tên cha tôi.
Một phụ nữ Tây Ban Nha nói với tôi ở cửa bếp.
- Cô làm gì ở đây thế, cô Lauren? - Bà ta nói. - Cô đừng quên hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô đấy.
- Tôi chỉ muốn hôn và ôm Tom thêm một cái thôi. - Tôi nói.
Bà ta chỉ tay ra cửa.
- Basta (Đơn giản). - Bà nói. - Cô có thể về đây ăn trưa. Và gặp Tom. Giờ thì vámonos (đi nào).