Hồi kết TÌM CỘI NGUỒN, KẺ LANG THANG ĐƯỢC MÁI ẤM GIA ĐÌNH-GIỞ NGÓN NGHỀ, GÃ LƯU MANH NÊN DANH TÀI NGOẠI CẢM
Một năm sau.
Ông Tạ Tấn Um, tức Tùm Lum đã chính thức mặc áo sọc dưa, cơm tối cơm trưa, dù nắng hay mưa, đều xách cà mèn xếp hàng chờ lĩnh… được 12 tháng, kể từ ngày tuyên án phạt tù 16 năm vì hai tội danh cố ý làm trái và tham ô tài sản Xã hội Chủ nghĩa. Còn mẹ con cô Phúc chẳng biết có nhớ thắp nén nhang cho hương hồn người chồng tự nguyện cứu cô khỏi mang tiếng Thị Mầu, đã cắn lưỡi tự vẫn một ngày sau khi bị bắt hay không?
Ông Tống Văn Chúi min tu thì đột ngột làm đơn xin từ chức Tổng giám đốc Tập đoàn để nghỉ hưu non, mặc dầu còn vài năm nữa ông mới tới tuổi lục tuần. Người thì bảo ông khôn vì bây giờ cố đấm ngồi lì mãi ở cái chức Tổng giám đốc thêm vài năm nữa cũng chẳng còn “quả gì” mà “đánh”, xin về sớm vừa được tiếng không tham quyền cố vị, vừa được lĩnh một cục trợ cấp kha khá của Nhà nước còn gấp ba bốn lần mấy năm lương Tổng giám đốc. Người lại bảo ông như “kinh cung chi điểu” rồi, biết đâu công an họ lại lần ra cái “pờ-rô-chếch” nào mà ông đã làm trái, lại khởi tố thì chỉ có rũ tù, nên phải chuồn vội. Chẳng biết đúng, sai thế nào, nhưng ông về sớm thì mới tranh được cái chức Chủ tịch Hiệp hội Vật liệu vừa mới thành lập, một cái chức có thưởng nhưng vô phạt, mà lương đâu kém Tổng giám đốc Tập đoàn. Còn độ tuổi thì sẽ trẻ mãi không …hưu. Trụ sở chính của Hiệp hội Vật liệu lại đặt trong Thành phố Hồ Chí Minh, nên ngay sau ngày liên hoan chia tay ở Toà lầu 30 tầng tại số 1000 phố Rồng Bay, là ông rũ áo bay thẳng vào Sài Gòn với vợ và cô con gái đã mua nhà chờ sẵn, nhẹ như lông hồng, không hề vương vấn. Đời ông đã hạ cánh an toàn như chuyến bay hôm đó vậy.
Ma đam Le được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc tập đoàn. Từ đây mọi quyền bính đều trong tay bà, bà chỉ đạo gì là Chủ tịch Tập đoàn Mã Tóc Xoăn phải răm rắp tuân theo. Chuyện đoàn kết nội bộ trong lãnh đạo Tập đoàn tốt đẹp hơn bất cứ thời kỳ nào kể từ ngày cơ quan thành lập. Có một người xưa nay vốn coi trời bằng vung, không biết sợ là gì, thì nay lại nhũn như con chi chi, co vòi lại trước bà Tổng giám đốc mới, đó là lão Dũng gàn. Từ hồi bà chuyển về Tổng công ty hắn luôn đặt biệt danh biệt hiệu cho bà, có lúc còn đặt vè, rồi cả chuyện tiếu lâm trêu trọc quan hệ bà với Mã Tóc Xoăn. Nhưng cái lo lắng của Dũng gàn cũng bằng thừa, chỉ sau khi nhận chức Tổng giám đốc Tập đoàn ba ngày, bà Mai đã có văn bản đề nghị Chính phủ bổ nhiệm Dũng và ông cố vấn trưởng làm hai Phó Tổng giám đốc. Ai cũng bảo bà Mai đi nước cờ khôn vừa dĩ độc trị độc vừa được tiếng không phải đàn bà nhỏ nhen thù vặt. Nhưng quan điểm của Mai lại khác, bà cần người biết làm việc, chứ không cần người biết vâng lời.
Cũng như hồi bà mới nhận chức giám đốc VINAMAPRTEXCO miền Trung, nay đảm đương Tổng giám đốc Tập đoàn được một năm, mọi hoạt động sản xuất kinh doanh đều diễn ra vô cùng tốt đẹp. Các chỉ tiêu về xuất nhập khẩu, và kinh doanh cung ứng vật tư trong nước đều vượt kế hoạch trên 10% so với năm trước. Lẽ ra bà phải nhận được rất nhiều phần thưởng và những danh hiệu cao quí của Nhà nước, nhưng cái gì bà cũng từ chối, đều giành cả cho Chủ tịch Tập đoàn Lê Hữu Mã.
Một hôm Mã Tóc Xoăn hỏi bà:
- Cô còn nhớ hồi cháu ở trong Vinh với cô, “bố nuôi” có vào thăm và bảo cháu cứ ngoan rồi sẽ được gặp bố mẹ ruột không? Nhưng cháu lại là con liệt sĩ thì bố nuôi nói dối à?
- Sao cậu ngốc thế? Nếu ông ấy không bầy ra cái màn kịch cậu là con liệt sĩ, thì tiêu chuẩn nào, tiền đâu để cậu đi Anh Quốc du học? Liệu cái “biệt thự tình nghĩa” mà cậu ở bây giờ từ trên trời rơi xuống cho cậu chắc? Có thế mà cũng không hiểu!
- Nhưng có phải cháu là con liệt sĩ Lê Văn Ngựa không hả cô?
- Ngựa ngựa nghẽo nghẽo cái con khỉ! Thế cậu không thấy tình cảm “bố nuôi” đối với cậu thế nào hay sao? Cậu không phải là con ruột ông ấy thì đừng hòng được như ngày nay.
- Cháu là con ruột của “bố nuôi” ạ?
- Chứ còn gì nữa? Cậu có nhớ lần đầu tiên quản giáo dẫn cậu ra cho ông ấy nhìn, ông ấy đã khóc rống lên rồi ngã quỵu xuống không? Liệu không phải là con ruột sao ông ấy lại cất nhắc cậu lên vù vù như vậy? Cậu tưởng mình có tài cán lắm nên được như thế phỏng? Có thế mà cũng không hiểu! - Rồi bà kể cho nó nghe mẹ nó là thanh niên xung phong gặp “bố nuôi” ra sao, đã hy sinh thế nào? Nghe xong nó cảm động lắm và ngồi khóc sụt sịt. Bà bảo nó:
- Nhưng bây giờ ông ấy đang chức đang quyền, đừng có để lộ ra chuyện này sẽ không lợi cho cả ông ấy và cậu nữa, hiểu chưa?
- Cháu hiểu rồi ạ!- Vâng dạ vậy, nhưng nó lại bỏ đi liền. Nó chạy thẳng lên Bộ, vào gặp Cụ Triệu. Khi cô thư ký cho nó vào và khép cửa đi ra thì nó ôm chầm lấy Cụ, khóc nức nở:
- Bố! Cô Mai đã nói cho con biết hết sự thật rồi!
Ông Phần quá cảm động và cũng ôm chặt lấy nó mà khóc. Cô thư ký ngồi phòng ngoài nghe tiếng hai người đàn ông khóc nức nở, cô chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tối hôm đó, ông Cụ Triệu xuống Linh Đàm thăm cô em họ. Mai lo lắng nhìn ông và nói:
- Em xin lỗi, em không định nói với cháu khi chưa được anh cho phép. Nhưng nó cứ hỏi lục vấn làm em buột miệng đã nói ra hết.
- Không sao, rất tốt là đằng khác. Vì anh cũng đang băn khoăn không biết nói sao cho nó tin mình là bố nó bây giờ, thì cô đã nói để nó chủ động lên Bộ, vồ lấy anh mà khóc. Anh sung sướng quá, phải đến cảm ơn cô đây. Giờ anh chỉ lo làm sao thuyết phục bà vợ hay ghen của anh đừng làm ầm ĩ lên thôi.
- Thế thái độ của chị ấy đối với thằng Mã ra sao ạ?
- Từ hồi chính thức nhận nó là con đỡ đầu thì cũng thấy quí nó lắm. Nhưng bây giờ mà nói là con ruột thì thế nào cũng lại nhẩy cồ cồ lên cho mà xem!
- Anh cứ để em tìm cách thuyết phục xem sao!
Biết bà vợ ông Bộ trưởng Phần hồi này suốt ngày chăm chỉ đi lễ bái đền này phủ nọ để cầu tài, cầu lộc và cầu tự nữa (chẳng biết ngoại ngũ tuần rồi có còn trứng mà đẻ nữa không?). Mai liền mách:
- Gớm hôm qua em về Vinh thăm cháu, lúc ra qua cầu Hàm Rồng, Thanh Hoá thấy người ta đồn cô đồng Phương ở đó gọi hồn hay lắm, em vào xem thử mà hay đáo để chị ạ.
Nghe vậy, bà vợ Cụ Triệu mê liền và bắt Mai đưa đi xem thử. Mai bảo em bận không đưa chị đi được, nhưng em sẽ cho lái xe đưa chị vào tận nơi. Chỉ cần trước khi đi chị thắp hương ở nhà, muốn gọi hồn ai thì mời người đó. Vào chỗ cô Phương, chị không cần phải khai báo gì cả. Cứ thắp hương ở điện của cô ấy, rồi ngồi chờ, bao giờ hồn người nhà mình đến tự khắc cô ấy sẽ gọi vào nói chuyện.
- Thiêng đến thế kia à?
- Thì chị cứ đi thử xem đã.
Hôm sau Mai cho lái xe đưa bà Phần vào gặp cô đồng Phương. Xe đi rồi, Mai điện thoại cho cô đồng Phương dặn trước phải nói như thế như thế. Buổi chiều đi làm về, Mai đã thấy bà Phần đợi trước cầu thang nhà mình rồi. Vừa trông thấy Mai bà đã vồ lấy khoe:
- Trời ơi hay lắm! Chị không thể ngờ lại thiêng đến như thế. Cô vào nhà đi rồi chị kể cho mà nghe.
Mai mở cửa mời bà vào. Chưa kịp ngồi bà đã mồm năm miệng mười kể liến thoắng. Nào là bao nhiêu người đến đấy chờ đợi, có người chờ mấy ngày, thậm chí hàng tuần, mà hồn nhà mình vẫn chưa về. Nhưng chị vào chưa được năm phút, cô đã gọi đúng tên chị vào ngay gặp mẹ chồng, mà nào mình đã kịp khai tên khai họ gì đâu, thì cô bảo có thiêng không cơ chứ?- Rồi bà hạ giọng nói nhỏ:
- Nhưng mà bà cụ mẹ chồng chị mắng chị quá trời em ạ. Cụ bảo đã chẳng đẻ được con trai, chồng nó có con trai sao không nhận về để nó hương hoả, định để tuyệt tự à? Chị chẳng hiểu ra làm sao em ạ. Chẳng nhẽ anh Phần có bồ bịch rồi có con ngoài giá thú hay sao?
- Không phải thế chị ơi, mà là anh Phần có con với một nữ thanh niên xung phong ngoài mặt trận, từ hồi chống Mỹ, khi chưa quen biết chị cơ. Người đó đã hy sinh rồi, chỉ còn đứa con trai thôi. Sợ chị ghen nên anh Phần chưa dám nói thật đấy thôi.
- Thật vậy sao? Nếu người ta đã chết rồi lại để cho tôi đứa con trai thì tôi phải muôn lần cảm ơn người ta chứ, sao còn ghen với tuông gì. Tôi phải hỏi cái ông Phần xem nó ở đâu để đón ngay về mới được.
- Chị chẳng đã nhận nó làm con mấy năm rồi đó sao?
- Cái gì? Thằng Mã là con ruột anh Phần à? Sao bảo nó là con chú Ngựa?
- Anh Phần không làm thế chị xem có lấy được cái “nhà tình nghĩa” cho nó và tự tay cất nhắc được nó lên như ngày nay không?
- Thì ra cái lão Phần nhà này cũng cáo cụ thật!
- Không cáo cụ sao xứng làm chồng của chị?
Nghe vậy bà vợ ông Phần tự hào lắm, cười tít mắt và bảo:
- Hôm nay tôi phải bắt ông Phầm lôi nó về, cưới vợ ngay cho nó để nó sinh con đẻ cái còn nối dõi tông đường chứ!
Bà liền giới thiệu cho Mã cô cháu ruột, con gái em trai mình vừa tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế từ Hà Lan về nước. Thấy cô bé xinh xắn, nói tiếng Tây thạo như tiếng ta, Mã mê liền. Nhưng nó vẫn sợ cô Mai không cho phép. Biết vậy Mai liền bảo nó:
- Nếu cậu ưng con bé đó tôi sẽ thay mặt Tập đoàn đứng ra làm chủ hôn cho cậu.
Mã gật đầu liền và cảm ơn cô rối rít. Hai đứa làm quen với nhau chưa được một tháng, đám cưới đã được tổ chức linh đình tại hội trường trên lầu 28 của Toà nhà 30 tầng, phố Rồng Bay. Khách mời có đủ bà con họ hàng, bạn bè và đại điện cho tất cả các công ty, chi nhánh, cửa hàng trực thuộc trong cả nước. Đám cưới đặc biệt vì tứ thân phụ mẫu lại là chị em ruột và anh rể, em dâu trong nhà, còn đặc biệt hơn vì Bà Tổng giám đốc Tập đoàn vừa làm Chủ hôn vừa kiêm luôn MC và người đón khách.
Chẳng biết quá mệt do lo tổ chức đám cưới hay bị hẫng hụt khi cho người yêu đi lấy vợ mà sau ngày cưới của Mã, bà Tổng giám đốc Tập đoàn phải nghỉ ốm một tuần.
Còn Mã thì dẫn vợ đi nghỉ tuần trăng mật tại Cửa Lò, trong những ngày nghỉ ở đó nó đã tình cờ gặp lại một thằng chiến hữu “tàng hình” tên là Nam lươn của nó, thế là nó rủ thằng Nam lươn “bỏ nghề’ để từ nay đi theo làm vệ sĩ cho nó. Nó cũng tự lái xe đưa vợ và “vệ sĩ” thăm lại Trại giáo dưỡng trẻ em mồi côi cơ nhỡ và cả trại giam của tỉnh nữa. Đến đâu nó cũng đưa card visit (danh thiếp) với chức danh Chủ tịch Tập đoàn và làm từ thiện rất hậu hĩnh. Nó hỏi tìm chú Lê Hữu Tùng, người đã đặt tên và cho nó họ cùng các anh quản giáo Number One và Number Two, hai người đã đưa nó giao cho cô Mai để nó có ngày hôm nay. Người ta cho biết cả ba ông ấy đều chuyển lên Công an tỉnh và đều là lãnh đạo Trưởng, Phó phòng cả rồi. Nó liền đến tận Công an Tỉnh gặp bằng được ba người này để tạ ơn rồi mời đi nhà hàng. Ba ông đều cảm ơn và từ chối, nói là đang “đánh án” không thể đi được. Chú Lê Hữu Tùng khen nó hết lời, rồi bảo bây giờ lại xuất hiện “kẻ tàng hình” vào Nhà khách uỷ ban Tỉnh tối qua, trộm tiền của khách nước ngoài, làm đau đầu bọn chú quá. Nó liếc nhìn thằng “vệ sĩ” Nam lươn của nó đang còn ngồi khuất trong xe, thằng này khẽ gật đầu. Thế là nó bảo ba ông:
- Chuyện nhỏ, cháu có thể giúp các chú việc này. Bây giờ mời các chú cứ ra nhà hàng làm mấy “choác” với cháu đã rồi việc đâu sẽ xong đó.
Ba ông công an bán tín bán nghi, nhưng biết nó cũng là “cựu người tàng hình”, nên đồng ý đi nhậu với nó để tìm cách khai thác thông tin và có thể phát triển nó thành đặc tình. Nó hỏi ai mất gì, ở đâu? Các ông cho biết Phái đoàn MIA (Tìm kiếm người Mỹ mất tích) của Chính phủ Mỹ dẫn mấy ông giáo sư và Nghị sĩ là cựu chiến binh từng tham chiến ở Việt Nam sang để phối hợp với các nhà ngoại cảm của ta tìm hài cốt những chiến binh của cả hai bên bị mất tích trong chiến tranh. Họ vừa trở về thành phố hôm qua, sáng nay đã kêu mất tiền và thẻ tín dụng, nhưng đều không biết đánh rơi hay bị móc túi ở đâu, vì họ xác nhận đêm qua không có hiện tượng cậy cửa, hoặc mất dấu khoá va li. Nhưng bọn chú nghi là đã bị bọn “tàng hình” đột nhập. Mã nói “Cháu chưa dám hứa trước với các chú, nhưng để cháu thử xem sao”. Khi ăn xong, nó biếu mỗi ông một phong bao trong có mười “tờ”, đưa card visit và hẹn “bất cứ khi nào ra Hà Nội các chú cứ gọi cho cháu đến đón. Còn vụ trộm tài sản của Đoàn khách Mỹ, nếu có thông tin cháu sẽ gọi các chú”. Vợ chồng nó chia tay ba ông công an để trở lại Cửa Lò.
Vừa ra khỏi nhà hàng, nó nói nhỏ với vệ sĩ Nam lươn:
- Mày đi tìm bọn nó bảo tất cả xuống Cửa Lò gặp tao.
Trong ngày hôm đó Nam lươn đã triệu tập được đủ mặt “anh tài’ Khu Bốn tới cửa lò diện kiến cựu đại ca Mã Tóc Xoăm. Vợ chồng Mã Tóc Xoăm đã tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn tại nhà hàng Gió Biển để nghênh đón cuộc tái ngộ của các chiến hữu. Mã nói;
- Thưa các chiến hữu, Mã tôi đã may mắn tìm lại được bố đẻ và gia đình, hiện giờ tôi đang giữ trọng trách là Chủ tịch một tập đoàn kinh tế lớn của Quốc gia, tôi đã gác kiếm bỏ nghề, không có điều kiện sát cánh cùng các chiến hữu nữa. Hôm nay gặp mặt tại đây tôi có chút quà nhỏ tặng mỗi chiến hữu một lít xanh (Một ngàn đô la) để thể hiện tấm lòng của Mã này với các chiến hữu. Hôm qua Nam lươn đã tình nguyện bỏ nghề để đi làm với tôi. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây, trước là hội ngộ sau là muốn mời các chiến hữu ai muốn thay đổi cuộc đời, Mã này sẽ giúp đỡ bố trí công ăn việc làm thoả đáng. Tôi cũng muốn nhờ các chiến hữu một việc là cho tôi xin chuộc lại toàn bộ những thứ các chiến hữu đã “khợp” được của Đoàn khách Tây ở Vinh hôm qua. Vì những người này đều là thầy dạy và chiến hữu của tôi trong thời gian tôi du học ở bên Tây mấy năm trước.
Nghe vậy các “đầu lĩnh” đều vô cùng cảm động trước sự thịnh tình của Mã đại ca. Hùng thạch sùng hăng hái:
- Thưa đại ca, em cũng xin được đi theo đại ca. Hôm qua em đã đột vòm vào Nhà khách uỷ ban Tỉnh, nơi có Đoàn Tây ở, nhưng chẳng lấy được gì đáng kể, em đã lục kỹ cả va ly và các túi áo nhưng chỉ có mấy “tờ xanh” lẻ, tổng cộng hơn 100 đô và một thẻ tín dụng, nhưng không biết mã số nên chưa biết rút tiền ra sao.
Hai tên “Người tàng hình” khác cũng khai với Mã tương tự là chỉ lấy được vài trăm đô lẻ và cái thẻ tín dụng. Mã bảo:
- Tôi nhờ ba người tối nay trả lại đầy đủ những thứ đó vào va ly cho chủ của nó và lục tìm hộ chiếu, ảnh và những tài liệu gì trong hành lý chụp ảnh lại và mang về cho tôi, chú ý không được lấy gì và chớ để lại dấu vết.
Mã đưa máy ảnh và hướng dẫn cách chụp trong bóng tối cho ba thằng “người tàng hình” và yêu cầu sáng mai phải có kết quả sớm cho Mã. Ba đứa vâng lời đi ngay.
Sớm hôm sau ba tên đã đến báo cáo Mã hoàn thành nhiệm vụ. Mã liền gọi cho ông Trưởng phòng an ninh công an Tỉnh Lê Hữu Tùng:
- Chú thông báo cho khách Mỹ yêu cầu họ kiểm tra lại tư trang hành lý, đó chỉ là sự nhầm lẫn của họ chứ họ không mất gì.
- Làm thế sao được, có bằng chứng gì chắc chắn không?
- Thì chú cứ nói họ kiểm tra lại đi là sẽ đúng như cháu nói. Chú nói rằng họ sang đây phối hợp với các nhà ngoại cảm của ta tìm hài cốt phải không? Vậy chú cứ bảo họ là một nhà ngoại cảm của chúng tôi nói là các ông đã nhầm lẫn do cùng rối loạn cảm giác. Nếu họ thắc mắc, chú cho cháu gặp họ, cháu sẽ giải thích để họ tin.
Ông Trưởng Phòng an ninh vừa bỏ máy xuống chưa biết có nên tin hay không thì nhận được điện thoại của Lễ tân nhà khách Tỉnh báo rằng Đoàn khách Mỹ xin lỗi vì sự nhầm lẫn của họ đã làm phiền công an, họ không mất gì cả. Buông máy điện thoại, ông Tùng lẩm bẩm:
- Cái bọn này kinh khủng thật!
Rồi ông vội vàng phóng ngay đến Nhà khách uỷ ban Tỉnh. Vừa nhìn thấy ông, mấy người khách Mỹ đã chạy lại xin lỗi rối rít vì sự nhầm lẫn đã gây phiền hà cho cơ quan an ninh sở tại. Nhưng rồi một người Mỹ nói một tràng rất dài, nhìn nét mặt có vẻ rất ngờ vực. Ông Tùng hỏi cô tiếp tân:
- Ông ta nói gì vậy?
- Dạ, ông ta nói là – Cô tiếp tân nói lại – Rất lấy làm lạ là sự nhầm lẫn sao lại có thể xảy ra liền một lúc với cả ba người mất đồ. Ông ta nói là cả ba chúng tôi hôm trước đều đã kiểm tra rất kỹ đều thấy mất, mà hôm nay lại còn đầy đủ cả.
- Cô bảo các ông ấy rằng - Ông Tùng nói - Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, các nhà ngoại cảm Việt Nam gọi đó là hiện tượng đồng rối loạn cảm giác.
Ông Tùng nói vậy là theo lời Mã Tóc Xoăn, chứ ông đã biết không đúng như vậy. Nghe ông Tùng nói đến nhà ngoại cảm, một người khách Mỹ lại hỏi gì đó được cô tiếp viên dịch lại với ông là:
- Ngài giáo sư Smith nói là nếu nhà ngoại cảm đã nói thế thì đúng là như thế rồi. Trong các lần phối hợp tìm kiếm những người lính mất tích của cả hai phía Việt và Mỹ ở đường Trường Sơn gần đây, ngài rất ngưỡng mộ và khâm phục tài năng các nhà ngoại cảm Việt Nam. Ông cũng muốn gặp nhà ngoại cảm để được nghe giải thích về hiện tượng đồng rối loạn cảm giác có được không?
Ông Tùng bối rối trả lời:
- Việc này để tôi liên hệ với nhà ngoại cảm, nếu được sẽ báo lại ông sau.
- Xin được cảm ơn ông nhiều – Cô lễ tân dịch lại – Chúng tôi chờ tin tốt lành nếu ông mời giúp được nhà ngoại cảm đồng ý gặp chúng tôi để trao đổi về khoa học ngoại cảm.
Ông Tùng tạm biệt Đoàn khách Mỹ ra về mà lòng ngổn ngang những lo lắng. Ông liền đem sự việc báo cáo tường tận lên Lãnh đạo Công an Tỉnh và xin ý kiến chỉ đạo việc trả lời yêu cầu được gặp “nhà ngoại cảm” của ông giáo sư Mỹ. Lãnh đạo Công anh Tỉnh chỉ đạo nếu Chủ tịch Tập đoàn Vật liệu Việt Nam đã chủ động gợi ý cho ông ta gặp Đoàn Mỹ để giải thích thì nên bố trí ông ta gặp khách Mỹ để đáp ứng nguyện vọng của cả hai bên, nhưng phải bố trí bí mật ghi âm cuộc trao đổi giữa họ để làm cơ sở dữ liệu.
Ngay buổi chiều hôm đó, cuộc gặp mặt của “nhà ngoại cảm” Việt Nam Mã Tóc Xoăn và Phái đoàn Mỹ gồm hai giáo sư và một số nhân viên của Văn phòng MIA Hà Nội được tổ chức tại Nhà khách uỷ ban Tỉnh.
Sau khi trao đổi danh thiếp cho nhau, những người khách Mỹ được biết ngài Chủ tịch Tập đoàn VINAMAPROTEXCO đã từng tốt nghiệp ở một trường Đại gọc danh tiếng tại Anh Quốc, trao đổi trực tiếp với họ bằng tiếng Anh, nên rất phấn khởi. Họ cảm ơn ngài đã nhận lời và dành thời gian gặp gỡ trao đổi một vấn đề về ngoại cảm mà họ cảm thấy rất hứng thú và khâm phục. Trước tiên rất muốn được Ngài Chủ tịch vui lòng giải thích hiện tượng đồng rối loạn cảm giác.
Một câu hỏi làm Mã thoáng bối rối, mặc dù từ sáng đến giờ nó đã xem đi xem lại những bức ảnh mà đệ tử chụp được đêm qua từ hành lý của Đoàn khách Mỹ. Nó đành trả lời bừa rằng:
- Đó cũng chỉ là một hiện tượng tự nhiên thường gặp của những người
sống vừa trải qua cuộc gặp gỡ với linh hồn những người đã chết (Nó đã biết Đoàn này vừa đi tìm kiếm hài cốt lính Mỹ mất tích từ Trường Sơn trở về), nhiều người thường có sự đồng rối loạn cảm giác giống nhau cùng một lúc.
- Nhưng tại sao Ngài có thể biết được chúng tôi cùng có cảm giác rối loạn ấy, trong khi Ngài không ở gần chúng tôi?- Ông giáo sư Mỹ hỏi.
- Điều ấy thật đơn giản, như các ngài đã từng chứng kiến những nhà ngoại cảm Việt Nam chỉ đúng những địa điểm có hài cốt mà các ngài cần tìm kiếm, mặc dù họ chưa từng đến đó. Thậm chí khi người có hài cốt đó hy sinh thì những nhà ngoại cảm của chúng tôi chưa ra đời – Mã Tóc Xoăn ngừng lại để thăm dò thái độ người đối thoại. Nó nhớ lại đoạn hồi ký của ông giáo sư này viết “day dứt vì bố tham gia vụ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản khi vừa ra đời” và tấm ảnh chụp với người phụ nữ và đứa bé trai có đề “ sinh nhật Bob 3 tuổi” mà bọn đàn em chụp được tối qua, nó cũng nhìn thấy trên túi áo ngực ông giáo sư Mỹ có đút quyển hộ chiếu. Nó liền tấn công:
- Were you born under the auspices of chicken? (Có phải Ngài cầm tinh con gà không?)
- Tôi không hiểu ý Ngài? – Ông giáo sư Mỹ nói.
- Theo người Phương Đông chúng tôi mỗi năm đều ứng với một con vật, như Ngài sinh vào năm 1945, năm đó người Phương Đông gọi là năm Ất Dậu, tức là năm con gà.
Ông giáo sư Mỹ hơi chột dạ vì sao anh ta lại biết mình sinh đúng vào năm 1945, nhưng ông ta chưa thừa nhận ngay mà hỏi tiếp:
- Sinh vào năm con gà thì sao, thưa Ngài?
- Thì cuộc đời Ngài luôn bị ám ảnh bởi chiến tranh và sự tàn sát giết chóc. Xin lỗi cho sự nói thẳng thắn của tôi, ông cụ sinh ra Ngài đã tàn sát quá nhiều sinh mạng. Còn Ngài cũng đã tiếp tục tham gia việc giết người, có điều Ngài không giết nhiều người như bố Ngài mà thôi. Nếu Ngài không sớm tỉnh ngộ thì cậu con trai Bob của Ngài cũng lại theo bước ông, cha của nó thì thật nguy hại thay! Vì Ngài nên biết nợ máu sẽ phải trả bằng máu đó!
Nghe vậy Ngài giáo sư toát mồ hôi vì sợ sệt. Ông nói:
- Tôi xin bái phục Ngài. Quả thật bố tôi đã tham gia ném bon nguyên tử xuống Nagasaki, Nhật Bản năm 1945. Bản thân tôi đã là lính Mũ nồi xanh trong cuộc chiến tranh trên đất nước các Ngài vào đầu thập niên 70 của thế kỷ trước. Con trai tôi đúng nó tên là Bob Smith. Nhưng nếu không có gì phiền hà, xin Ngài làm ơn cho tôi biết tại sao Ngài lại có được những thông tin này?
- Đó là bản năng của một nhà ngoại cảm, chúng tôi có thể nhìn thấu cả không gian, thời gian và những vật cản, đồng thời có thể dự báo trước điều bất hạnh có thể xảy ra để phòng tránh nó – Nó liếc nhìn túi áo ngực Ngài giáo sư Mỹ có quyển Hộ chiếu, liền bảo – Cũng như bây giờ tôi có thể nhắm mắt đọc được số hiệu và ngày tháng năm sinh của quyển hộ chiếu trong túi áo Ngài kia.
- Thật vậy sao, thưa Ngài? Xin Ngài hãy đọc luôn đi!- Ngài Smith thách thức.
Mã Tóc Xoăn điềm đạm nói:
- Chúng tôi rất lấy làm hân hạnh được Ngài cho phép!
Nó rút trong túi áo ra một miếng vải mầu đen tự quấn lên đầu, bịt ngang hai mắt, rồi lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút bi, nó viết chữ lên tờ giấy trắng “AD9819877045BE” và “Born 20th July 1945”. Ngài giáo sư Smith giở quyển hộ chiếu của mình ra để đối chiếu, mấy người Mỹ khác cùng chụm đầu vào nhìn, rồi cùng “ồ” lên một tiếng kinh ngạc. Cả hai ông giáo sư đều giơ ngón tay cái ra và nói:
- How wonderful! (Thật tuyệt vời!).
Nó bỏ tấm vải bịt mắt ra, bắt tay giáo sư Smith và nói:
- Cảm ơn Ngài đã cho tôi cơ hội để chứng minh khả năng của mình.
Lúc này Ngài giáo sư John Hariman, bạn Ngài Smith mới lên tiếng:
- Chúng tôi vô cùng cảm phục khả năng ngoại cảm của Ngài. Nếu Ngài cho phép, tôi xin được Ngài chỉ giáo cho mấy điều về bản thân tôi ạ!
- Chúng tôi rất lấy làm hân hạnh được phục vụ Quí giáo sư! - Mã Tóc Xoăn lịch sự đáp lời, đồng thời nó nghĩ ngay đến nội dung mấy đơn thuốc ngài giáo sư Hariman đang uống mà bọn đàn em chụp được gồm thuốc trợ tim, thuốc giảm huyết áp và thuốc dạ dày. Nó liền nói tiếp – Xin lỗi trông sắc diện giáo sư không được khoẻ lắm. Nếu giáo sư cho phép, tôi xin được thay lời một doctor y khoa chuẩn đoán bệnh trạng cho Ngài!
- Ôi, sao mà Ngài đoán biết trước được việc tôi đang muốn nhờ Ngài! Xin được Ngài chỉ giúp xem tình trạng sức khoẻ của tôi ra sao?
Mã Tóc Xoăn ngắm nhìn chằm chằm vào giáo sư Hariman, rồi nó chậm rãi phán rằng:
- Nhìn vào nước da và ánh mắt của giáo sư tôi xin khẳng định rằng giáo sư đang có vấn đề về tim mạch và huyết áp. Tôi cũng đang nhìn thấy bào tử của ngài đang bị viêm loét đấy.
- Ôi thật tuyệt vời, những lời Ngài vừa nói đúng là những căn bệnh mà nó đang hành hạ tôi đã được các bác sĩ Mỹ chỉ ra từ lâu. Tôi rất cảm ơn nếu Ngài có thể giúp gì được cho tôi khắc phục những căn bệnh này!
- Tôi không phải là một doctor y khoa mà chỉ là một nhà ngoại cảm bình dân. Tôi chỉ có thể nhìn thấy và đoán được những cái gì đang và sắp xảy ra xung quanh mình và người hỏi mình cần biết về nó để đề phòng và né tránh, chứ không phải là một lương y chuyên chữa bệnh tật. Nhưng nếu Ngài không chê thì tôi xin gửi biếu ngài một vài vị thuốc dân gian Việt Nam để Ngài dùng thử.
- Tôi rất cảm ơn nếu được Ngài giúp cho việc ấy và xin Ngài cho biết hết bao nhiêu tiền để tôi xin gửi trước.
- Trị giá các toa thuốc tôi sẽ gửi tặng Ngài chẳng đáng là bao, nhưng nếu
nó có có tác dụng chữa khỏi bệnh cho Ngài thì mới là vô giá. Xin Ngài hãy cứ nhận nó như một kỷ vật của tôi gửi đến Ngài trong buổi làm quen hôm nay, xin Ngài chớ nghĩ đến chuyện tiền nong.
Đến đây Mã Tóc Xoăn đã thấy hết bài cạn vở, chẳng còn gì để ba hoa thêm với Đoàn khách Mỹ nữa, nên nó định đánh bài chuồn nhanh là thượng sách:
- Rất hân hạnh có buổi gặp gỡ và đàm đạo về khoa học ngoại cảm với quí vị hôm nay, hy vọng rằng chúng ta còn có dịp gặp gỡ về sau. Bây giờ tôi thất lễ, xin được cáo từ, văn phòng Hà Nội vừa điện mời tôi về gấp giải quyết một số công việc kinh doanh của Tập đoàn.
Phái bộ Mỹ Quốc rất lấy làm đáng tiếc không được trao đổi thêm với “nhà ngoại cảm” tài ba của Việt Nam về một số lĩnh vực khác mà họ quan tâm. Ngài giáo sư Smith nói:
- Thưa Ngài, chúng tôi vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ được chứng kiến tận mắt khả năng ngoại cảm của Ngài. Ngài vừa nói có thể nhìn thấu không gian, thời gian, vật cản và biết trước những tai hoạ có thể xảy ra để phòng tránh. Nếu được Ngài đồng ý, chúng tôi sẽ về báo cáo lên Chính phủ Hoa Kỳ xin được hợp tác với Ngài trong công cuộc chống nạn khủng bố toàn cầu hiện nay.
Mã Tóc Xoăm đặt tay trước ngực cúi rạp người, lễ phép nói:
- Chúng tôi rất lấy làm hân hạnh!
Khi Mã đã chào từ biệt chuẩn bị ra về thì giáo sư Hariman còn kéo lại:
- Sorry, sorry! Tôi muốn hỏi Ngài một câu cuối cùng hôm nay là liệu chuyến công tác này của Đoàn chúng tôi có suôn sẻ và gặp may mắn không?
Mã Tóc Xoăn ngẩn mặt ra trước câu hỏi quá đột ngột, không lường trước để chuẩn bị trả lời này, nên nó nói bừa rằng:
- Rất tốt, rất tốt! Nhưng….
- Nhưng sao ạ? - Mấy người Mỹ sốt ruột chờ câu trả lời của “nhà ngoại cảm”.
- Sẽ có một tai nạn lớn đang sắp ập đến với các Ngài. Nhưng không sao tôi sẽ cầu nguyện cho các ngài được được tai qua nạn khỏi. Goodbye!
Ra khỏi cổng Nhà khách uỷ ban Tỉnh, Mã Tóc Xoăn gọi hai vệ sĩ Nam lươn và Hùng thạch sùng lại chụm đầu nói nhỏ điều gì đó, rồi hai vợ chồng nó mới lên xe về Cửa Lò.
Nghe nói buổi chiều hôm đó Uỷ ban Tỉnh tổ chức cho Đoàn đi thăm quê hương Chủ tịch Hồ Chí Minh. Khi đoàn xe vừa ra khỏi ngã ba thành phố thì có một chiếc xe máy phân khối lớn của hai thanh niên đèo nhau phóng với tốc độ cao lao thẳng vào đầu xe chở hai giáo sư Mỹ Smith và Hariman. Nhưng thật may chiếc xe máy đã lao thẳng từ mũi xe du lịch vọt lên thân rồi lao về phía đuôi và chạy mất hút. Người lái xe cho hai giáo sư hốt hoảng chỉ kịp đánh ngoặt tay lái, lao xe ra vệ đường chứ chưa bị lật nhào. Kính của chiếc xe du lịch bị vỡ rạn do tốc độ lớn của bánh xe máy trèo qua chứ chưa vỡ hẳn, làm hai giáo sư và cả Đoàn được phen hú hồn, càng thấy lời tiên đoán của “nhà ngoại cảm” sao linh nghiệm đến vậy. Chắc cũng nhờ “nhà ngoại cảm” cầu nguyện giúp rồi, chứ không thì mạng sống của hai giáo sư đâu còn nữa!
Trước khi Đoàn rời Nhà khách uỷ ban Tỉnh, ông giáo sư John Hariman cũng nhận được mấy gói thuốc dân tộc chữa bệnh dạ dày, huyết áp, tim mạch của Ngài Chủ tịch Tập đoàn VINAMAPROTEXCO gửi tặng. Nghe nói Ngài giáo sư mang về Mỹ dùng thử thấy rất hiệu nghiệm nên đã có thư gửi đến Việt Nam cảm ơn Ngài Lê Hữu Mã cho thuốc quí.
Qua câu chuyện cuộc đời của Mã Tóc Xoăn, thì thấy:
Ngẫm xem muôn sự trên đời
Con người gian giảo ông trời cũng thua.
Chức quyền biến ngốc thành vua
Danh lợi, chức tước bán, mua lẽ thường.
Khi tập thể, khi họ hàng
Khi mượn danh Đảng, khi mang nghĩa tình
Lập bè, kéo cánh cầu vinh
Gái ngoan nêu giá tiết trinh bằng tiền.
Đem cờ bạc đãi “người hiền”
Mượn “nhà tình nghĩa” tham tiền của công.
“Người tốt”, của tốt sánh cùng
Phong bì sính lễ tương phùng đã quen.
Người ta khi nắm chức quyền
Muốn đời đổi trắng thay đen khó gì
Con mình dốt nát, ngu si
Cho làm ông nọ, bà kia…nực cười!
Những phường trộm cướp, giết người
Mình làm mình chịu, tội trời kêu ai?
Chuyện đời lượm lặt dông dài
Đúng, sai xin hãy bỏ ngoài tai cho!
HẾT.
Viết tại Nhà máy Gang Cầu Thiên Phát
Hoàn Sơn, Tiên Du, Bắc Ninh tháng 9/2009
Đào Phong Lưu
ĐT: 0241 3734243
Mobile: 0913095504
E-mail: [email protected]
Website: www.thienphat.com.vn