Chương 55 Chồng.
Trần Trụ nói: “Hắn ta làm sao có thể gọi là ông trùm m a túy được, tệ lắm cũng chỉ là con trai của ông trùm m a túy, mà còn là một người có vẻ IQ không cao lắm.” Thôi Đồng cười: “Chắc hẳn là dưới hoàng tuyền, cái tên Ưng Câu kia phải tức chết với thằng con này rồi. Nhưng hắn càng giận càng tốt, thuốc phiện kiểu này phải tiêu diệt, thật sự là hại người, còn hại em nữa, khiến em mỗi ngày mệt như thế này.” Hứa Sính nói: “Thằng nhóc này, cảm thấy mệt thì tại sao còn đi làm công việc bắt m a túy này?” Thôi Đồng hiếm khi không nổi giận với việc Hứa Sính gọi mình là ‘thằng nhóc’, thở dài một tiếng: “Hồi nhỏ, bố mẹ em bận, là mợ em nuôi em lớn, em rất thích mợ. Nhưng cái ông cậu nghiện rượu ấy của em sau này lại nghiện m a túy, mợ em sau đó bỏ đi, em buồn lâu lắm. Em dành tình cảm cho mợ giống như bố mẹ em vậy.” Trước đây, Thôi Đồng chưa từng nói với họ về chuyện này, Hứa Sính và Trần Trụ nghe xong thì đều im lặng một lúc.
Tô Ngạn vừa lúc đi ngang qua bọn họ, Thôi Đồng không muốn tiếp tục nói về gia đình mình, bèn gọi Tô Ngạn.
“Tô đội, anh đi đâu vậy?” Trần Trụ nói: “Chúng tôi đang định đi căng tin ăn cơm, Tô đội cùng đi không?” Hứa Sính bên cạnh thật sự cảm thấy hai người này không có mắt nhìn, đành thở dài bất lực, chưa kịp để Tô Ngạn trả lời, anh đã lên tiếng: “Tô đội, cậu đi làm việc đi.” Tô Ngạn gật đầu, rời khỏi cầu thang.
Sau khi Tô Ngạn đi, Hứa Sính nhếch miệng: “Các cậu mắt mũi để đâu rồi? Mấy hôm nay Tô đội buổi trưa đều không ở lại ăn cơm, chắc là đi với bạn gái rồi, không ngờ mấy cậu cũng thích tám chuyện.” “Đậu má!” Trần Trụ bỗng nhớ ra điều gì, “Cậu vừa nói vậy, hôm đó không phải chúng ta đều thấy Tô đội vào cửa hàng trang sức sao? Chết tiệt! Tô đội thật sự đi mua nhẫn cưới à?” Thôi Đồng không biết chuyện này: “Vãi! Các anh sao không nói cho em biết?” Thực ra cũng không thể trách Trần Trụ, Tô Ngạn là người rất lạnh lùng và nghiêm túc, Trần Trụ hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.
“Chứ sao?” Hứa Sính cười mỉa mai, “Một người đàn ông đi vào cửa hàng trang sức chỉ có thể là mua đồ cho phụ nữ.” ______ Tô Ngạn đã mua cơm trên đường về.
Về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng ngủ, định gọi Dịch Yên dậy ăn cơm.
Khi mở cửa phòng ngủ, giường ngủ trống không.
Va li của Dịch Yên cũng không thấy đâu nữa.