← Quay lại trang sách

Chương 58 Vợ.

Cảnh sát mang tài liệu vào trả lời: “Không có. Gương mặt này, chỉ có một.” Thôi Đồng lại đổi cách hỏi: “Xác định chắc chắn đây là ảnh của Ánh Sa?” “Xác định.” Thôi Đồng liếc nhìn Tô Ngạn, hé miệng định nói, rồi lại thôi.

Không rõ trong đầu Tô Ngạn đang nghĩ gì, không nhìn bất kỳ ai trong văn phòng, chỉ chăm chú nhìn vào tấm ảnh như đang chìm vào hồi ức nào đó.

Trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng lật tài liệu sột soạt.

Lúc này, Tô Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Không phải cô ấy.” Giọng anh không hề mang theo chút dao động cảm xúc nào, như thể chỉ đang bình thản trình bày một sự thật. Âm sắc trầm thấp cắt qua không khí tĩnh lặng.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.

Tô Ngạn đứng dậy, dùng bút lông gõ vào tấm ảnh trên bảng trắng, đầu bút dừng lại ở khóe mắt trái của cô gái trong ảnh.

“Dưới mắt trái không có nốt ruồi lệ. Nhưng bác sĩ Dịch của Bệnh viện Nhân dân thì có.” Một câu nói đầy sắc thái cá nhân, không giống đang phân tích nghi phạm một cách lý trí, mà như đang cố gắng gột rửa tội danh cho ai đó.

Toàn bộ trọng tâm câu nói của Tô Ngạn nằm ở bác sĩ Dịch khoa cấp cứu, chứ không phải trên danh tính của Ánh Sa.

Bình thường Tô Ngạn không phải là người như vậy, luôn lý trí và trầm ổn, hành vi này không giống phong cách làm việc của anh, chi đội trưởng và Chu Lam Tinh liếc nhìn anh them một cái.

Nhưng họ cũng không nói gì, bởi vì ngay lúc Tô Ngạn đứng dậy nói câu đó, họ cũng đã nhìn thấy bức ảnh trong hồ sơ của Dịch Yên, dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi mờ.

Chu Lam Tinh vừa lật hồ sơ, vừa hỏi thêm một câu:

Tô Ngạn đợi cô thắt dây an toàn xong mới khởi động xe:

“Ừ.” Vì thế bọn họ mới có thể nhúng tay vào.

Ánh Sa luôn hành tung thần bí, tác phong hành sự vô cùng cá tính, không thể dùng lối suy nghĩ thông thường để suy đoán.

Tô Ngạn thấy Dịch Yên không hỏi thêm gì nữa, cuộc trò chuyện giữa họ giống như một cuộc đối thoại rất bình thường.

Anh cũng không nói gì thêm.

Trời dần sáng rõ, ánh mắt Dịch Yên vẫn không rời khỏi khung cửa xe.

“Đi ăn sáng thôi.” Cô nói.