← Quay lại trang sách

Chương 70 Máu Đỏ.

Tĩnh lặng.

“Không dậy thì tối nay khỏi ăn cơm luôn.” “Nghe thấy con nói gì không đấy?” Chỉ còn lại tiếng thở của một người.

Dịch Yên gọi thẳng tên bà:

Dịch Mông không học hành nhiều, chữ viết có chút xiêu vẹo.

Yêu Nhi:

Bây giờ con đang làm gì? Mẹ chắc chắn đang nghĩ về con, liệu con có lại bảo mẹ thật lắm lời không? Mặc dù có lắm lời thì mẹ cũng phải nói thôi.

Từ trước đến nay, mẹ luôn là gánh nặng của con, luôn gây phiền phức cho con, mỗi lần mẹ khiến con tức giận, con lại mắng mẹ. Nhưng mẹ thật sự không muốn rời xa con đâu, nhưng giờ mẹ cũng phải đi rồi.

Nghiện m a túy là một thứ rất khó bỏ, tốt nhất là ngay từ đầu đừng đụng vào, nhưng mẹ đã dính vào rồi, còn khiến con tức giận, lén lút hút thuốc sau lưng con, chắc con rất thất vọng về mẹ đúng không?

Mẹ không muốn hút thuốc nữa, không đúng, từ trước đến giờ mẹ chẳng muốn hút, dù có chết cũng không muốn hút nữa. Cái thứ này là ma quỷ, Ánh Sa sẽ lợi dụng nó để kiểm soát mẹ, rồi bắt nạt con.

Ánh Sa và ba con, đều là những kẻ xấu, nhưng người mẹ yêu nhất chính là con.

Nhưng giờ mẹ phải đi tìm ông ta, dù ông ta là người xấu, con đừng mắng mẹ nhé, mẹ đi tìm ông ta nhưng sẽ không nói chuyện với ông ta, cũng sẽ không tốt với ông ta đâu.

Con phải sống tốt, nhớ làm đám cưới, làm tốt công việc bắt m a túy, sớm loại bỏ những thứ gây hại đó đi.

Hình như chẳng còn gì để nói nữa, chắc là không thấy sai chính tả đâu, nếu không hiểu từ nào thì con tra trên điện thoại nhé.

Trên tờ giấy trắng, có một nếp nhăn hình tròn, là nước mắt của Dịch Mông.

Dù viết vui vẻ đến đâu cũng không thể che giấu nỗi buồn.

Bức thư này chữ viết không quá đẹp, nhưng cũng khá dễ thương.

Nhưng dù dễ thương thế nào thì giờ đây cũng chẳng còn nữa.

Trong đầu Dịch Yên một sợi dây cuối cùng đã đứt, lúc này cô mới hoàn toàn nhận ra rằng Dịch Mông đã không còn nữa.

Nước mắt lập tức tuôn rơi không ngừng.