Chương 77 Muốn Gặp Anh.
Thế nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Dịch Yên liền tự nhiên dời đi, như thể chưa từng nhìn thấy gì cả.
Cách đó một mét vẫn còn có một người hành tung khả nghi đang ngồi xổm, cô không thể lơi lỏng cảnh giác.
Người đàn ông nằm dưới đất dần dần khôi phục thần trí, chân mày vẫn còn nhíu chặt, nhưng đôi mắt đã chậm rãi mở ra.
Người kia gật đầu.
Dịch Yên không quay về phòng, vốn dĩ cô chỉ về lấy áo blouse trắng, giờ quay người đi thẳng về khu khám bệnh.
Con đường đất nhỏ bên lề là hàng nhà dân, trong sân vườn rào có buộc một con chó nhỏ, lúc Dịch Yên mới đến từng bị nó sủa hai lần, nhưng con chó này cũng khá thông minh, biết cô là người có thể đi lại trong thôn thì chắc chắn không phải kẻ gây hại, về sau không còn sủa nữa.
Ngoài sân, bên đường có một chum nước lớn, trên mặt nước trôi lềnh bềnh một chiếc gáo gỗ.
Vừa rồi có chạm tay vào người khác, Dịch Yên hơi nhíu mày.
Không phải bẩn, chỉ là cảm giác hơi khó chịu, nhân lúc đi ngang qua liền múc một gáo nước rửa tay.
Nước bắn lên mặt đất, nhanh chóng thấm vào lớp bùn.
_____ Việc khám chữa bệnh thực chất chỉ là kiểm tra sức khỏe giúp dân làng, nhưng kiểu khám bệnh miễn phí như vậy vẫn luôn thu hút người dân.
Thế nhưng làng A Trà lại là một trường hợp đặc biệt, cả ngày trôi qua cũng chẳng có mấy người đến khám.
Bữa tối ăn ở nhà một hộ dân, sau đó Dịch Yên quay về ký túc xá.
Tối nay làng A Trà vẫn chưa có điện, Dịch Yên rửa mặt nghỉ ngơi sớm, đốt một cuộn hương đuổi muỗi rồi nửa nằm trên giường.
Làng A Trà không lạnh lắm, nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn. Cửa hành lang mở ra, luồng khí mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng tràn vào.
Nhưng Dịch Yên vẫn tựa vào đầu giường, không nhúc nhích, trên người cũng không đắp chăn, chỉ mặc một chiếc sơ mi, tà áo dài đến tận gốc đùi, để lộ đôi chân dài trắng trẻo, thẳng tắp.
Cánh tay vắt hờ trên mép giường, kẽ tay kẹp một điếu thuốc đỏ.
Cô đưa thuốc lên môi, hút một hơi, môi hơi hé, làn khói nhạt bốc lên trong bóng tối.
Cô đang nghĩ, những người hút m a túy, lúc hút liệu họ đang nghĩ gì?
Là đang tận hưởng? Hay là đang hủy diệt chính mình?
Dịch Mông từng hút m a túy, vậy mà cô chưa từng hỏi Dịch Mông câu này.
Chỉ nhớ rằng Dịch Mông từng nói, thứ này là ác quỷ, là con ác quỷ lớn nhất thách thức ý chí con người.
Người dân làng A Trà, liệu có phải từng đối mặt với ác quỷ?
Từ khi đến đây, mọi người trong làng đều cảnh giác với cô và Tiểu Thẩm. Nhà nào cũng vậy, kể cả người đàn ông ngất xỉu buổi sáng.
Rõ ràng anh ta bị đánh vào sau đầu mà ngất đi, vậy mà cảnh giác đến mức không chịu nói thật với Dịch Yên, giấu đi một sự thật bất lợi với chính mình.
Ngay từ khi đến đây, Dịch Yên đã cảm nhận được sự kỳ lạ khắp nơi, và chính khoảnh khắc sáng nay khi thấy dấu kim tiêm trên cánh tay người đàn ông ấy, mọi mảnh ghép đều bắt đầu kết nối lại.
Làng A Trà, rất có thể là một ngôi làng sống dựa vào lợi ích từ m a túy, hoặc sản xuất, hoặc buôn bán, hoặc có người nghiện.
Từ nhỏ lớn lên trong môi trường như vậy, Dịch Yên cực kỳ nhạy cảm với những điều này.
Ở nước ngoài, ví dụ như vùng tam giác vàng, nơi không chịu sự quản lý của chính quyền, có không ít những ngôi làng sống nhờ buôn m a túy để bảo vệ lợi ích chung.
Tuổi thơ trong rừng từng là một cơn ác mộng, những người không nghe lệnh cha cô để sản xuất m a túy đều chết dưới họng súng.
Một số khác thì bởi vì sống ở vùng núi heo hút, không có đầu ra cho nông sản, phải vượt núi mang đi bán. Nhưng trồng cây thuốc phiện thì lại khác, tự khắc sẽ có người đến mua, chẳng tốn sức mà tiền lại đến nhanh.
Thật ra ngay từ khi đến làng A Trà, cô đã có suy đoán đó, nhưng mãi chưa thể xác định, cho đến tận sáng nay, người đàn ông ấy đã chứng thực suy đoán của cô.
Chỉ có điều, làng A Trà không thích hợp để trồng cây thuốc phiện, cho nên khả năng cao chỉ có thể là buôn m a túy hoặc chế tạo m a túy.
Nếu không phải vì Dịch Yên từ nhỏ đã mẫn cảm, có lẽ sẽ chẳng phát hiện ra gì.
Và Dịch Yên gần như có thể khẳng định, người đánh ngất người đàn ông sáng nay, chính là Chu Lẫm.
Chu Lẫm chắc chắn không ngờ rằng bản thân lại bị phát hiện chỉ vì sự cảnh giác của Dịch Yên.
Sáng đó sau khi đánh ngất người đàn ông, hắn chạy về một hướng khác. Do đã nhìn thấy bóng người lạ vào rạng sáng hôm ấy, Dịch Yên vẫn luôn cẩn thận cảnh giác, nên khi Chu Lẫm quay về, cô đã chú ý đến hướng di chuyển của hắn.
Lúc rời đi buổi sáng, cô liếc mắt thấy một cành cây nằm dưới đất ở hướng đó.
Sau khi đánh ngất người ta xong, hắn còn dám gọi cô đến khám.
Mà việc gọi cô đến, chỉ có một mục đích duy nhất, để cô nhìn thấy dấu kim tiêm trên tay người đàn ông.
Tất cả những điều này Dịch Yên đều đã xâu chuỗi rõ ràng.