Chương 83 Cứu Tôi.
Trước khi nhóm bác sĩ từ thiện họ đến làng, dãy phòng này vẫn luôn bỏ trống. Sau khi họ đến, ngoài Dịch Yên ở một mình thì những người khác đều ở ghép hai người một phòng.
Vẫn còn phòng trống ở bên cạnh.
Dịch Yên vốn quen ngủ một mình, ngoại lệ duy nhất là Tô Ngạn.
Câu cô nói với Tiểu Đông không tính là khách sáo gì, nhưng Tiểu Đông lại vờ như không nghe ra, mặt dày nói:
“Tôi nhát lắm, không dám ngủ một mình đâu. Phía sau là cả một cánh rừng to đùng, hồi nhỏ xem phim ma nhiều quá nên cứ hay nghĩ linh tinh.” Nói rồi hình như cô ấy cũng thấy hơi ngại, gãi đầu:
Dịch Yên không phải kiểu người sẽ hy sinh sự thoải mái của bản thân vì bất kỳ ai.
Bình thường nhóm của Tiểu Đông hai người một phòng, cùng ngủ chung một giường, nên khi Dịch Yên nói như vậy, cô ta có chút ngỡ ngàng.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải không thể hiểu được.
Mối quan hệ giữa họ vốn dĩ cũng không thân thiết đến mức bạn thân. Người ta đã đồng ý cho một người không thân ở cùng phòng là tốt lắm rồi, hiểu được thì hiểu, nhưng không có nghĩa là không cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt cô ta thoáng chốc mất tự nhiên, nhưng biểu hiện không nhiều, lời nói vẫn bình thường:
“Được rồi,” cô ta đứng ngoài cửa đẩy vali “Tôi sẽ gọi người đến khiêng một cái giường.” Dịch Yên gật đầu.
______ Giờ nghỉ trưa trong phòng có thêm một người, Dịch Yên cảm thấy không quen.
Nằm nghiêng nửa tiếng vẫn không ngủ được, cuối cùng cô ngồi dậy, xuống giường đi ra cửa sau.
Cô ra ngoài hành lang, châm một điếu thuốc.
Tô Ngạn nhắn cho cô một tin nhắn lúc trưa, rồi từ đó không còn tin tức gì thêm.
Dịch Yên thấy bực bội. Cảm giác u ám do sự bất định của làng A Trà đè nặng trong lòng, khiến cô chỉ cần gặp chuyện nhỏ thôi cũng đã thấy khó chịu.
Ví dụ như trong phòng có thêm một người. Hay là việc Tô Ngạn không gửi thêm tin nhắn.
Nếu là ngày thường, cô sẽ không lo cho Tô Ngạn. Cô không phải lần đầu chứng kiến anh thực hiện nhiệm vụ. Nhưng lần này, làng A Trà là một nơi ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm chưa rõ.
Chu Lẫm có phải là trùm m a túy Lạc không? Tại sao hắn lại giết dân làng?
Ngôi làng từng sản xuất m a túy này, giờ vì sao lại ngừng buôn bán, cam chịu để cuộc sống từ giàu sang nghèo túng?
Có lẽ, tất cả những câu hỏi này chỉ cần một chi tiết then chốt là có thể liên kết và giải đáp được hết.
Nhưng cái chi tiết đó… hiện giờ vẫn là ẩn số.
Càng là ẩn số, Dịch Yên càng thấy bất an.
Điều khiến cô bứt rứt nhất, là việc Chu Lẫm có liên quan đến Ánh Sa hay không.
Ý đồ của Chu Lẫm mơ hồ đến mức khiến Dịch Yên nghĩ mãi không ra. Có thể… tất cả chỉ là cô nghĩ quá nhiều.
Mối quan hệ nguyên thủy kia, là nỗi sợ hãi ăn sâu trong tiềm thức của Dịch Yên từ bé đến lớn.
Một điếu thuốc trôi qua, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không tiêu tan.
Cô nhíu mày, dập tắt đầu thuốc lên lan can, đợi mùi khói thuốc trên người tan bớt rồi mới quay vào phòng.
Nhưng sau khi vào phòng, Dịch Yên cũng không ở lại.
“Không có, ” Tiểu Đông mò điện thoại ở đầu giường mình, “À, điện thoại tôi mất sóng rồi.” Dịch Yên gọi lại cho Đinh Thuần Mộc.
Bên kia gần như không hề chậm trễ, rất nhanh đã bắt máy.
“Dịch Yên phải không?!” Cô ta thậm chí không đợi Dịch Yên trả lời, “Dịch Yên cứu tôi với!”