← Quay lại trang sách

Chương 93 Chết.

“Căng gì chứ, tao có gọi chúng đến đâu.” Tiếng huýt sáo vừa rồi quả thật không phải gọi mấy thứ đó, mà là ra hiệu cho người mang cơm vào.

Cánh cửa sắt hoen gỉ được mở ra, một người đàn ông da ngăm bưng khay cơm bước vào.

Anh ta không nhìn Dịch Yên, đi thẳng đến bên Ánh Sa, nói mấy câu bằng thứ tiếng Dịch Yên nghe không hiểu.

Ánh Sa khẽ hất cằm về phía Dịch Yên, nói một từ cũng bằng thứ tiếng lạ tai.

Ý là bảo người đàn ông mang cơm đặt trước mặt Dịch Yên.

Người đàn ông gật đầu, đem khay cơm đặt xuống trước mặt cô, rồi bị Ánh Sa phẩy tay đuổi ra ngoài.

Khi nhìn thấy thức ăn trong khay, Dịch Yên lập tức cảm thấy buồn nôn.

Trong một cái bát có một miếng thịt sống, còn vương máu, cô lập tức quay mặt đi.

Chưa đến mùa hè, nhưng Ánh Sa đã mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh mai. Dưới là quần bó màu đen, bốt đen cổ ngắn, tóc buộc đuôi ngựa cao gọn gàng.

Cô ta dừng lại trước mặt Dịch Yên, rồi lười nhác ngồi xổm xuống, tay khoác lên đầu gối, ngón tay buông thõng.

“Ê,” Ánh Sa tiện tay chỉ vào khay cơm, “Toàn là món tao thích ăn đấy, ăn đi.” Dịch Yên vẫn bất động.

Phía đối diện là một khuôn mặt gần như giống hệt mình.

Cảm ứng song sinh phát huy tác dụng trong giây phút này, Dịch Yên biết rõ Ánh Sa chỉ cần chút xíu là có thể đọc ra suy nghĩ trong đầu cô.

Ranh mãnh và hiểm độc.

Cô ta cố tình chỉ vào bát thịt sống không rõ là thịt gì:

Cô ta cũng cắt thêm một lát nữa, ném vào bát Dịch Yên.

Dịch Yên chẳng buồn để ý đến miếng thịt rơi vào bát mình:

Ánh Sa nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ bật cười: “Nói chuyện tử tế với mày, mày lại không nghe.” Nụ cười của Ánh Sa bỗng chuyển sang lạnh lẽo, câu tiếp theo khiến toàn thân Dịch Yên như rơi vào hầm băng.

“Cảnh sát Tô của mày tới rồi.” Cô ta cười ranh mãnh. “Để anh ta chết thay mày, thấy sao?”