← Quay lại trang sách

Chương 60 Tống Nhất Chi đe dọa

Tống Nhất Chi mặc áo dài màu xanh lá, từ bên trong đi ra.

Những ngày này, nàng đều âm thầm ở đây lĩnh hội Thánh Nhân mẫu chữ khắc. Có lẽ vì quan sát trong thời gian dài, mặt nàng ửng hồng, chuẩn bị đi ra hít thở không khí.

Vừa lúc nàng nhìn thấy Thẩm Mộc đứng ở bên ngoài.

Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, còn có chút hưng phấn mà nuốt nước miếng.

Điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu.

Kỳ thật, phần lớn thời gian, nữ nhi thường dễ suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Bất luận là tu sĩ hay là người bình thường.

Đến tuổi xuân rực rỡ, tâm cảnh dù có trong sáng đến mấy, vẫn không tránh khỏi những vướng bận.

“Ngươi... sao lại tới đây, nhìn cái gì? Ta vừa quan sát mẫu chữ khắc, thần hồn tiêu hao nên mới đỏ mặt...”

Lúc này, Thẩm Mộc đang miên man suy nghĩ.

Trong đầu hắn đều là những công năng và phần thưởng bá đạo sau khi mở từ đường.

Căn bản không có chú ý tới Tống Nhất Chi.

Mãi đến khi nghe thấy nàng nói, hắn mới theo bản năng nhìn kỹ nàng.

Hắn không hề suy nghĩ nhiều, nói thẳng: “A, đẹp quá, đỏ hồng phấn nộn thật mê người, ta còn muốn hôn một cái.”

“...”

Tống Nhất Chi không nói gì, sững sờ nhìn hắn.

Thẩm Mộc cũng phải mất mấy giây, lúc này mới đột nhiên cảm giác hình như mình nói sai, không khí lập tức trở nên xấu hổ.

“Khụ khụ, Tống cô nương, ta không phải ý đó... Ta chỉ là muốn nói, mặt ngươi dù đỏ hay không cũng đều đẹp, ta nói thật lòng đó.”

Tống Nhất Chi mím môi, nhìn về phía Thẩm Mộc.

Nàng luôn cảm thấy người này luôn có những hành động bất ngờ, chỉ là không ngờ, lần này lại là đối với mình.

“Lá gan ngươi bây giờ ngược lại lớn thật.”

Thẩm Mộc mặt đầy xấu hổ, bất quá trong lòng nghĩ đến, người xưa đều nói rồi, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, tán gái chẳng phải cũng vậy sao? Hơn nữa hắn cũng đâu có nói gì, hôn một cái thì sao, cũng sẽ không nhiễm bệnh.

“Ha ha, ta chỉ là hình dung một chút thôi, đừng hiểu lầm.”

Trong mắt Tống Nhất Chi vẻ kiêu ngạo lóe lên, nàng sờ lên thanh đao mỏng bên hông, gật đầu nói:

“Hiểu lầm hay không ta mặc kệ, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu. Tìm cô nương đóng vai nữ kiếm tu để thỏa mãn thì thôi, nhưng nếu ngươi muốn một kiếm tu thật sự làm thê tử, đó chính là hai việc khác nhau.”

“A, cái này...” Mặt Thẩm Mộc tối sầm lại.

Ta mẹ nó có ý đồ xấu từ lúc nào?

Ừm... Được thôi, lúc nhàm chán cũng sẽ ngẫm lại. Chủ yếu là kiếp trước, cái công ty họ Hoàng tên Huyền Cơ nào đó, luôn làm mấy chuyện vớ vẩn.

Bất quá nói đi thì nói lại, sao cái vấn đề "Nữ kiếm tu" này lại khó khăn đến vậy chứ?

Bản thân ta lúc nào tìm cô nương đóng vai kiếm tu chứ, căn bản không có loại đam mê này mà!

Hơn nữa, bản thân đường đường là một vị Huyện Lệnh, tìm kiếm tu làm thê tử thì có sao?

“Tống cô nương, sao lại... là hai việc khác nhau?”

Tống Nhất Chi cúi đầu, tay thon dài như ngón ngọc, nhẹ nhàng chạm vào chiếc chuông đồng trên thanh đao mỏng, tựa hồ đã sớm chờ Thẩm Mộc hỏi.

“Đương nhiên là hai việc khác nhau, bởi vì tìm kiếm tu làm thê tử, ngươi sẽ không nuôi nổi, càng không thể chống đỡ nổi.”

“Không có khả năng!” Thẩm Mộc nghe xong lời này lập tức không chịu nổi, lập tức phản bác.

Hắn thật không nghĩ tới, người ta mẹ nó đã xuyên qua rồi, nhưng loại chủ đề này quả thực vẫn còn từ thế kỷ 21 truyền tới đây.

Cưới một nàng dâu khó khăn đến thế sao?

Chẳng lẽ ở đây cũng cần có phòng có xe?

Tống Nhất Chi nhìn hắn, có chút kỳ quái: “Kích động như vậy làm gì chứ? Ta nói chính là sự thật, cho dù là ở Trung Thổ Thần Châu và tòa chiến trường kia, cũng ít có ai dám làm như vậy. Đương nhiên, người ngưỡng mộ quả thật không ít, nhưng vấn đề là, quá nhiều điều họ không làm được, chỉ có thể thầm mến trong lòng, rồi chùn bước.”

Thẩm Mộc nghe được mí mắt giật giật, nếu không phải quen biết đã lâu, chợt nghe qua, có lẽ thật sự sẽ cho rằng Tống Nhất Chi đang khoe khoang.

“Làm sao lại không làm được?”

Tống Nhất Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Hôm nay tốt nhất nên nói rõ mọi chuyện một chút, nếu không người này về sau có thể sẽ sa chân vào, đối với tu luyện không phải chuyện tốt.

Dù sao ở chung lâu như vậy, nàng cảm thấy Thẩm Mộc còn không tính là tệ, thậm chí còn có chút khí phách của Huyện Lệnh, nhất là lần cứu Cổ Tam Nguyệt và Tân Phàm hai đứa bé kia, khiến nàng có vài phần kính trọng.

“Nói như vậy, ví dụ như ta, hai năm nữa là ta tròn hai mươi tuổi, có lẽ trong nhà sẽ có ý định sắp đặt cho ta. Mà nếu ta không muốn, không ai có thể ép buộc ta, bởi vì ta là kiếm tu, bọn họ nhất định phải nhanh hơn kiếm của ta.”

“À... Tống cô nương, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, nhanh hơn kiếm của ngươi, rất khó sao?”

Thẩm Mộc nghe xong thì mặt đầy không phục.

Hơn nữa, không cần xe không cần phòng, chỉ cần nhanh hơn kiếm của ngươi là được rồi, còn có loại chuyện tốt này sao?

Tống Nhất Chi lần đầu tiên liếc nhìn Thẩm Mộc, cảm giác giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện.

Vẻ kiêu ngạo của nàng cũng khó mà che giấu được nữa, nàng đưa tay chỉ về phương xa.

“Một nơi còn xa hơn cả Trung Thổ Thần Châu có một tòa chiến trường, ở nơi đó, cuộc đại chiến giữa nhân tộc và yêu ma đã diễn ra ngàn năm không ngừng nghỉ, nhà ta ở ngay đó. Kiếm tu tùy tiện kéo ra một người đều lợi hại hơn Tiết Lâm Nghị. Ta không biết Tiên Thiên kiếm phôi ở đây vì sao lại trân quý đến thế, nhưng ở nơi đó, đây là thứ sinh ra đã có.”

“!?” Thẩm Mộc trong lòng kinh hãi thán phục.

Tống Nhất Chi: “Bên kia, kẻ mạnh như Long Môn Cảnh lại cũng chỉ là khởi đầu. Đến Thượng Võ Cảnh mới tính là chân chính bước vào con đường kiếm tu. Trong số những người cùng thế hệ chúng ta, cảnh giới của ta thấp nhất, hiện tại vẫn là Đằng Vân Cảnh.”

“A? Ngươi chỉ có Đằng Vân?” Thẩm Mộc kinh ngạc.

Đến hôm nay hắn mới hiểu cảnh giới của Tống Nhất Chi. Hắn cứ ngỡ ít nhất nàng cũng là Long Môn Cảnh, dù sao ngày đó một kiếm kinh thiên chém giết Từ Dương Chí vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới, chỉ là Đằng Vân Cảnh. Mà Đằng Vân Cảnh lại lợi hại đến vậy sao? Vượt cảnh giết người cứ như thái thịt?

Tống Nhất Chi không nhìn Thẩm Mộc, ánh mắt nàng thanh minh, vẻ ngạo nghễ tựa hồ đã có sẵn trong lòng, giống như mây hạc trên trời, độc nhất vô nhị.

“Cảnh giới của ta tuy chậm, nhưng kiếm của ta nhanh nhất. Cho đến bây giờ, tất cả gia tộc trên chiến trường, không một ai đến cầu hôn, bởi vì bọn họ đều không đánh lại ta.”

“Thật sao... Ta không tin.”

“Đương nhiên là thật. À đúng rồi, trước kia cũng có người từng cầu hôn, bất quá sau khi bị ta đánh phế, thì rốt cuộc không còn ai đến nữa. Ta từ trước đến nay không lừa người.”

“!!!” Thẩm Mộc nghe xong trợn mắt hốc mồm.

Tống Nhất Chi gật đầu, khá hài lòng với biểu cảm lúc này của Thẩm Mộc, nàng an ủi:

“Cho nên nói nhiều như vậy, chính là muốn ngươi hiểu rõ, muốn tìm kiếm tu làm thê tử rất khó, mà lại còn chậm trễ tu luyện. Loại chuyện này ảnh hưởng tâm cảnh nhất, những năm qua, không ít thiên tài si tình, những người không thể thành thân cuối cùng phần lớn đều cam chịu, cuối cùng lãng phí thiên phú của mình.”

“...” Thẩm Mộc không phản bác được.

Lúc này coi như thêm kiến thức, thì ra còn có loại thuyết pháp này.

Đương nhiên, cũng không có gì nhụt chí, vốn dĩ hắn cũng không muốn làm mà thôi.

Chỉ là luôn cảm thấy Tống Nhất Chi hôm nay có gì đó không đúng, tựa như đang hù dọa mình.

Hơn nữa, tục ngữ nói, no bụng ấm cật sinh tật đẻ hư.

Hiện tại cơn bão Phong Cương vẫn còn chưa giải quyết xong, hắn cũng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó.

Trước đó ngược lại nghe Triệu Thái Quý nói qua, yêu nữ hoang dã bên ngoài đỉnh của đỉnh, đến cả hoa khôi thanh lâu ở các quận huyện lớn cũng không sánh bằng.

Chờ có cơ hội, có thể nghiên cứu một chút.

Kỳ thật cũng không phải háo sắc, chủ yếu là đã đến đây rồi, thì khẳng định phải trải nghiệm đủ mọi loại hình, cũng không uổng công xuyên không một lần.

Thu lại tâm tư.

Sau khi hàn huyên vài câu với Tống Nhất Chi, nàng liền rời đi, trở về từ đường, rồi về Phủ Nha.

Thẩm Mộc hít một hơi thật sâu, lúc này mới một mình bước vào từ đường.

Cùng lúc đó...

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh.

Nhắc nhở trạng thái hiện tại:

【Danh vọng: 1300】

【Đại Ly khí vận chiếm tỷ lệ: 11%】

【Văn Tướng từ đường mở ra điều kiện:...