← Quay lại trang sách

Chương 103 Tiễn người lên đường cần ăn ngon hơn

Phong Cương gần đây có không ít người bỏ mạng.

Điểm mấu chốt là những người bỏ mạng đều là tu sĩ đến từ các quận huyện khác.

Nếu như lần án mạng đầu tiên nhiều người không coi trọng, thì những cái chết liên tiếp sau đó không thể không khiến bọn họ chú ý và nảy sinh nghi ngờ.

Quỷ vật giết người, chẳng lẽ không nên tìm những người bình thường ở Phong Cương thì dễ hơn sao?

Vì sao những người bỏ mạng đều là các tu sĩ đến từ quận huyện khác này?

Tuyệt nhiên không có một bách tính nào của Phong Cương bị hại, điều này ít nhiều có chút không thể nào nói nổi.

Tất cả những điều trên, tự nhiên đã chĩa mũi nhọn về phía Thẩm Mộc, Huyện Lệnh Phong Cương.

Từ bất kỳ góc độ nào mà phân tích, dường như hắn đều có lý do ra tay độc ác.

Phong Cương bị các quận huyện khác ức hiếp nhiều năm qua, trước đó không lâu lại vì chuyện ruộng đồng trồng ra hoa màu mà nảy sinh mâu thuẫn.

Cộng thêm việc động thiên phúc địa mở ra tại Phong Cương, vậy khẳng định là càng ít người đến càng tốt, giết người tạo ra khủng hoảng cũng vẫn có thể xem là một biện pháp... vân vân.

Dần dần, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng là như vậy.

Vị Thẩm Huyện Lệnh này cảnh giới tuy thấp, nhưng tuyệt đối có thực lực giết những người đó, điểm này không thể nghi ngờ, bởi vì rất nhiều người đều từng chứng kiến hắn vượt cảnh giết người.

Tóm lại, nha môn Phong Cương bao gồm cả Thẩm Mộc, đã sắp trở thành mục tiêu công kích của các đại quận huyện.

Đương nhiên, cho đến trước mắt vẫn chưa có ai đứng ra nói gì, nhưng nếu cứ tiếp tục chuyển biến xấu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đổ oan lên đầu hắn.

Không thể không nói, đợt thù hận này xem như bị người ta đẩy ra rõ ràng.

Tạm thời cái nồi này không muốn cõng cũng phải cõng.

Thẩm Mộc không giải thích nhiều, bởi vì hắn biết giải thích căn bản vô dụng.

Có kẻ muốn hãm hại hắn, tự nhiên cũng đã chuẩn bị vạn toàn.

Đồng thời, hiện trạng Phong Cương vốn đã nhận được sự chú ý và địch ý từ các giới, nói gì cũng là hết đường chối cãi.

Hiệu quả nhất, cũng chỉ có tìm ra kẻ đứng sau, sau đó thống khoái xử lý, lúc này mới có thể giải quyết triệt để.

Những người bỏ mạng sau đó không phải do quỷ vật kia giết.

Bởi vì nguyên nhân cái chết căn bản không phải thần hồn bị diệt, mà là bị kiếm khí chém giết; sau khi người đã chết có dấu hiệu thần hồn bị nát rõ ràng là giả tạo, đây là muốn lừa dối phán đoán của người khác.

Thủ pháp thật ra là cực kỳ tinh diệu, đồng thời người xuất kiếm có cảnh giới phi thường cao, có thể tinh chuẩn nắm chắc mức độ, giết người nhưng không để lại vết kiếm.

Có thể nói thủ đoạn hãm hại người này thật sự là vô cùng thành công.

Có lẽ, ngay giờ phút này.

Những kẻ đứng sau tính toán này, đã ngồi chơi ở đâu đó bên cửa sổ, bày mưu tính kế chờ đợi màn kịch hay phía sau.

Phong Cương sẽ tiếp tục hỗn loạn, biến thành kẻ thù của tất cả các quận huyện Đại Ly, thậm chí còn có thể nhận lấy sự liên hợp thảo phạt từ một số quận huyện!

Dù sao những người bỏ mạng kia, đều là những thiên tài bối phận được các địa phương này bồi dưỡng, bị ký thác kỳ vọng cao, lại thảm tao “độc thủ Phong Cương”.

Một số người vốn đã nhìn chằm chằm Phong Cương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này.

Tựa hồ mọi chuyện tiến hành đều rất thuận lợi, đồng thời việc giá họa che giấu cũng tương đối hoàn hảo.

Chỉ tiếc, bọn họ cũng không biết, những khó khăn này đối với Thẩm Mộc mà nói.

Đơn giản cũng chỉ là chuyện thanh toán 500 điểm danh vọng của “Thời gian bức tranh”.

Nếu vẫn còn khó khăn.

Vậy thì lại thêm 500....

Lúc này.

Lưu Hạo cảnh giác nhìn Thẩm Mộc, tuy nói trong lòng có sợ hãi và e dè, nhưng hắn cũng không phải là không có khả năng suy nghĩ.

Sau khi Thẩm Mộc bỗng nhiên nói với hắn “Phong Cương có rất nhiều người bỏ mạng”, hắn liền có chút phỏng đoán.

Vấn đề này bản thân hẳn là không có quan hệ gì với hắn, nhưng hôm nay Thẩm Mộc đột nhiên tìm đến mình, thì nhất định có vấn đề.

Nếu như có liên quan đến hắn, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là phụ thân hắn, Lưu Tùng Nhân, đã bắt đầu ra tay.

Mà nếu thật sự là như vậy, thì chuyện trước mắt không khó phỏng đoán.

Thần sắc Lưu Hạo bỗng nhiên thả lỏng.

Hắn hầu như đã nghĩ đến thủ đoạn mà phụ thân hắn, Lưu Tùng Nhân, có khả năng dùng ra.

Phong Cương có thể sẽ phải đối mặt với cục diện nghiêm trọng.

Cho nên, vị Thẩm Huyện Lệnh trước mắt này tự mình đưa cơm cho hắn, hơn phân nửa là muốn yêu cầu hắn, muốn hắn thuyết phục phụ thân Lưu Tùng Nhân dừng tay sao?

Nhìn Thẩm Mộc, khóe miệng hắn không khỏi bật cười.

“Ha ha ha, Thẩm đại nhân, ngài cảm thấy chỉ đưa bữa cơm này, là có thể giải quyết vấn đề hiện tại của Phong Cương sao?”

Thẩm Mộc nhíu mày, không ngờ Lưu Hạo này ngược lại có mấy phần đầu óc, hẳn là đã đoán được một chút.

Nói thật, Lưu Tùng Nhân hành động âm hiểm như vậy, hắn không ngờ tới.

Vì hại mình, vậy mà mượn quỷ vật kia ngụy trang, tại Phong Cương đại khai sát giới.

Nói không chừng quỷ vật kia cũng là do hắn phái tới, đồng thời đã sớm nằm trong kế hoạch.

Càng có khả năng chính là, Lưu Tùng Nhân đã sớm đích thân đến Phong Cương!

“Ừm, quả thực vậy, một bữa cơm khẳng định không giải quyết được, cho nên còn phải dựa vào ngươi mới được.” Thẩm Mộc khoanh tay áo vừa cười vừa nói.

Trong mắt Lưu Hạo xuất hiện vẻ đắc ý.

Đây là sau khi hai chân bị chặt đứt, khó khăn lắm mới khôi phục được phong thái ngày xưa, rốt cục có người đến cứu hắn.

“Hừ hừ, Thẩm đại nhân, bây giờ mới rốt cục biết sợ sao? Biết thực lực Lưu Dương Quận của ta rồi chứ?”

“Ừm, biết.” Thẩm Mộc gật đầu, sau đó xoay người mở hộp cơm:

“Lưu Hạo huynh đệ nói rất đúng, Lưu Dương Quận, hoặc là nói phụ thân ngươi, Lưu Tùng Nhân, thủ đoạn quả thực cao minh, tin rằng rất nhanh Phong Cương sẽ trở thành mục tiêu công kích của các đại quận huyện.”

“Ha ha ha!” Lưu Hạo cười phá lên, sau đó ánh mắt phảng phất muốn xé nát Thẩm Mộc: “Họ Thẩm, ngươi dám cùng Lưu Dương Quận của ta là địch, bây giờ còn muốn ta giúp ngươi cầu đường sống, không khỏi quá mức trò cười.

Đừng nói là ngươi, ta muốn toàn bộ nha môn của ngươi, bao gồm lão già và bộ khoái ngày đó chặt đứt hai chân ta, tất cả đều phải bỏ mạng.”

“Ngươi không sợ ta bây giờ giết ngươi sao?”

“Giết ta? Ha ha ha, giết ta thì ngươi còn làm sao mà bàn điều kiện với phụ thân ta? Ngươi coi ta thật ngốc sao? Nếu như ta bỏ mạng, e rằng toàn bộ Phong Cương các ngươi đều phải đi theo chôn cùng!”

Những lời cay nghiệt của Lưu Hạo, Thẩm Mộc phảng phất như không nghe thấy.

Trong hộp cơm là một con gà quay, còn có mấy món ăn bày biện hoa mỹ, đều là do Tào Chính Hương tỉ mỉ chuẩn bị từ sáng sớm.

Theo lời hắn nói, trước khi tiễn người lên đường, khẳng định là phải cho ăn ngon một chút.

Nguyên nhân cũng được giải thích một phen, Phật Môn có nói: Vị giác, chính là cửa ải cuối cùng của nhân gian, có đôi khi thậm chí còn khiến người ta tê tâm liệt phế hơn cả “Tình”.

Càng là đặc sản sơn hào hải vị, thì càng khiến người ta trong lòng còn có quyến luyến; sống mới có thể cảm nhận, vị giác có thể tìm thấy, chết thì lại không cảm giác, loại “Vị biệt ly” này là tương đối tàn nhẫn.

Cho nên, Tào Chính Hương nói với Thẩm Mộc, nhất định phải khiến Lưu Hạo nếm thử thật kỹ, như vậy khi bỏ mạng mới có thể càng thêm thống khổ và khó chịu.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, nhìn xem, đây đúng là quá độc ác!

Nói thật, Thẩm Mộc đều cảm thấy có chút quá đáng.

Nhưng nhìn thấy nụ cười hòa ái dễ gần của Tào Chính Hương, vốn không muốn cự tuyệt hảo ý của lão nhân gia, cuối cùng vẫn quyết định mang tới.

“Ăn đi, đùi gà này được tẩm mật tương, Thần Tiên khó chối từ, chuẩn bị cho ngươi đấy.”

Lưu Hạo cười âm trầm, bất quá vẫn đưa tay cầm lấy, cắn xuống một miếng đầy ngụm.

Mỹ vị trong nháy mắt bùng nổ trong miệng, vị giác bị xuyên phá ngay lập tức, ngon đến mức ngay cả khí phủ và thần hồn cũng theo đó rung động.

Bỗng nhiên, cửa lớn nhà tù bị mở ra.

Triệu Thái Quý mang theo một bầu rượu đi đến, sau đó đưa cho Thẩm Mộc.

“Đại nhân, rượu ngon nhất Phong Cương.”

Thẩm Mộc cười tiếp nhận, chuyển tay rót cho Lưu Hạo một chén.

Triệu Thái Quý thèm thuồng liếm liếm đầu lưỡi, sau đó xoay người đi đến trước lao của nữ tử áo trắng, lấy chìa khóa mở cửa.

“Ngươi có thể đi rồi.”

“Hả?” Nữ tử trẻ tuổi kinh ngạc: “Ta, thế này là có thể đi sao?”

Triệu Thái Quý cười ha ha: “Đi nhanh đi mỹ nhân, nếu không ta sợ lát nữa ngươi run chân không đi nổi đâu.”

Bản nâng cấp đượ‌c thực hiện bởi nhóm biên tập tạ‍i T•L﹒T․