Chương 127 Mời nói ra chuyện xưa của ngươi!
Trong sân phủ đầy tuyết trắng.
Phụ nhân Ngọc Tú Nhi vẫn mang vẻ tiều tụy, mặt vàng như nến.
Trong ấn tượng, dường như lần trước nàng đến báo quan cũng là bộ dạng như vậy, áo bông vải thô màu xám, cùng đôi tay luôn siết chặt.
Chỉ là so với lần trước nhìn thấy đầy tay vết chai.
Lúc này, đôi tay nàng lại trắng nõn hơn một chút.
“Huyện Lệnh đại nhân.” Ngọc Tú Nhi khẩn trương cúi đầu hành lễ, nhu nhược cất tiếng gọi.
Thẩm Mộc mỉm cười cất bước đi vào, sân đã phủ lớp tuyết dày, che kín cả lối đi nhỏ ở giữa.
Đi tới trước mặt phụ nhân, hắn đánh giá một chút: “Lần trước ngươi đến báo quan, vì bản án khẩn cấp, cho nên sau đó quên mất việc đến thăm hỏi. Trong nhà ngươi chỉ còn một mình ngươi sao?”
Ánh mắt thê lương trong mắt Ngọc Tú Nhi lóe lên rồi biến mất, nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, lão nhân trong nhà dân nữ sớm đã xuống mồ, trượng phu cũng đã ra ngoài làm công từ nhiều năm trước, không trở về nữa, bởi vậy trong nhà chỉ còn lại một mình ta.”
Thẩm Mộc nghe vậy gật đầu, những điều Ngọc Tú Nhi nói cơ bản khá khớp với ghi chép hộ tịch. Đa số người Phong Cương kỳ thực đều có tình cảnh này.
Tráng đinh trong nhà ra ngoài kiếm tiền, dù là làm phu khuân vác, khả năng cũng kiếm được nhiều hơn so với việc ở lại Phong Cương.
Thế nhưng, rất nhiều người đã đi thì đi thật, không hề trông mong có ngày trở về.
Những người ở lại thì sẽ ở lại mãi mãi, sống ngày nào hay ngày đó.
Sống chết có số, phần lớn đều thuận theo tự nhiên.
Đương nhiên, bây giờ khác biệt, Phong Cương giờ đây thú vị hơn nhiều so với các quận huyện khác.
“Trước đó có người chết ngay trong viện ngươi, ngươi không sợ sao?” Thẩm Mộc lại hỏi.
Phụ nhân mời Thẩm Mộc vào phòng khách ngồi xuống, bên trong có một bồn than nhỏ, phía trên đang nấu một bầu nước nóng, dường như trong nhà cũng không có trà.
Nhưng Ngọc Tú Nhi dường như không có ý định rót cho Thẩm Mộc một bát, nàng ngồi ở phía đối diện, bình tĩnh nói.
“Phong Cương trước kia cũng thường xuyên có người chết, đã thấy nhiều, cũng liền không sợ.”
“Ai, dù sao cũng có chút khổ cực. Nếu trượng phu ngươi trở về, có lẽ sau này cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ.”
Ngọc Tú Nhi cười khẽ: “Ta coi như hắn đã chết, những năm này ta vẫn sống rất tốt. Tự mình đốn củi, tự mình nấu cơm, hàng năm cũng tự mình đi viếng mồ mả. Chẳng có gì là khổ hay không khổ, chỉ là còn sống mà thôi.”
Thẩm Mộc nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía tiền vàng mã đã chuẩn bị sẵn dưới đất.
“Ngươi đây là chuẩn bị đi viếng mộ đốt giấy?”
“Phải, vốn định đi, nhưng đại nhân lại đến.”
Thẩm Mộc nhìn Ngọc Tú Nhi, chậm rãi đứng dậy: “Vậy thật không khéo. Không sao, vậy ta cùng ngươi đi viếng mộ vậy.”
“Ngài cùng ta đi?” Ngọc Tú Nhi có chút ngoài ý muốn: “Nghĩa địa ở sau núi huyện thành, đường không dễ đi, đại nhân chi bằng từ bỏ.”
Đa số nữ nhân đều như vậy, miệng nói không cần nhưng lòng lại muốn. Thẩm Mộc vung tay lên: “Không sao, làm Huyện Lệnh quan tâm bách tính cũng là điều nên làm. Đúng lúc sau núi huyện thành ta cũng muốn đi qua một chuyến, coi như tiện thể đi dạo giải sầu.”
“...” Ngọc Tú ngây người.
Lời này nghe liền có chút không đúng, người ta chuẩn bị viếng mồ mả tế tổ, ngươi lại nói ngươi qua bên đó giải sầu? Nghe thế nào cũng thấy có chút điên rồ.
“Đại nhân.”
“Ừm?”
“Dân nữ tuổi tác đã không còn nhỏ, cũng chẳng còn nhan sắc như hoa như ngọc thuở nào, xin đại nhân đừng động tâm tư khác...”
Thẩm Mộc nheo mắt, cả người hắn cứng đờ.
Nói cái gì? Ý gì? Chẳng lẽ lại nghĩ sai rồi? Hắn đây là chính nhân quân tử!
“Khụ, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý gì khác, thật sự chỉ là tiện đường.”
“...” Ánh mắt Ngọc Tú Nhi cổ quái.
Chỉ là thấy Thẩm Mộc khăng khăng như vậy, dường như nàng cũng mất lý do để từ chối, chỉ đành gật đầu ngầm cho phép.
Một bên Thẩm Mộc nhìn ánh mắt nàng, không khỏi thầm mắng, mình có bỉ ổi đến vậy sao? Chuyện này cũng có thể hiểu lầm, cứ như thể hắn thật sự sẽ làm gì nàng vậy.
Ta đây đâu phải loại người như hai kẻ kia!
Đơn giản chuẩn bị một chút, Thẩm Mộc cùng những người khác liền đi theo Ngọc Tú Nhi đến sau núi.
Đi ra cửa thành, vòng qua ruộng đồng.
Dọc theo con đường nhỏ đi thẳng về phía sau.
Con đường này Thẩm Mộc vẫn rất quen thuộc, bởi vì khối ruộng Biến Dị/Tăng Phúc cuối cùng nằm ở dưới chân núi phía sau.
Bất quá hắn cũng không lo lắng, bởi vì nơi đó có hệ thống gia viên che lấp, trừ chính mình, không ai có thể sử dụng khối ruộng đó. Người bên ngoài trông thấy, cơ hồ cũng không khác gì ruộng đồng bình thường.
Tuyết lớn rơi lả tả, đường có chút không dễ đi.
Ngọc Tú Nhi dẫn theo chiếc rổ đầy tiền vàng mã, chậm rãi đi ở phía trước.
Đến chân núi, sắc trời đã dần tối.
Giữa đường, Tào Chính Hương và Triệu Thái Quý nói có việc đột xuất nên đã tách ra.
Ngọc Tú Nhi chỉ vào nấm mồ trên sườn núi.
“Đại nhân có cần phải theo ta lên không?”
Thẩm Mộc nhìn một chút, sau đó gật đầu nói: “Nếu đã tới, tự nhiên ta phải cùng ngươi lên xem.”
Ngọc Tú Nhi chớp mắt nhìn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
Nụ cười này xuất hiện thật đột ngột, phảng phất đây là lần đầu tiên trên mặt nàng có biểu cảm như vậy.
Gió lạnh thổi lên, sắc trời u ám, xung quanh yên tĩnh dị thường.
Dọc theo con đường núi bị tuyết lớn bao phủ, Thẩm Mộc đi theo Ngọc Tú Nhi, một trước một sau lên núi. Trên đường đi chỉ có thể nghe thấy tiếng chân đạp tuyết đọng.
Chỉ là càng đi lên, Thẩm Mộc phát hiện điều kỳ lạ!
Bước qua tuyết đọng vốn hẳn nên có dấu chân, trước đó là có, nhưng càng đi lên cao, dường như dấu chân của Ngọc Tú Nhi phía trước càng cạn.
Cho đến cuối cùng ngay cả dấu chân cũng không còn.
Tiếng động ngưng bặt.
Không còn tiếng bước chân.
Gió tuyết tựa như bị ngăn cách ở bên ngoài, thấy được nhưng không nghe thấy.
Sau một khắc!
Phụ nhân Ngọc Tú Nhi đúng là hai chân cách mặt đất, quay đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười rùng mình!
“Huyện Lệnh đại nhân.”
Thẩm Mộc cúi đầu, chắp tay, không ngẩng đầu nhìn nàng một chút.
Hơi ấm trong tay áo duy trì nhiệt độ cho đôi tay hắn, hắn khẽ lắc đầu, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười.
“Sao không đi nữa?”
Ngọc Tú Nhi phía trước quỷ dị nhìn Thẩm Mộc, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhàn nhạt mở miệng.
“Làm sao phát hiện được ta? Nếu sớm biết được, vì sao lại đợi đến hôm nay?”
Thẩm Mộc nghĩ nghĩ, rốt cục ngẩng đầu nói: “Ban đầu chẳng qua là cảm thấy có chút không đúng, hoặc là nói chỉ là hoài nghi mà thôi, kỳ thực không có gì lý do, hoàn toàn chính là trực giác. Lại thêm trước đó phải xử lý Lưu Tùng Nhân, nên tạm thời gác lại.”
Vừa nói, Thẩm Mộc nhặt lên một mảnh tiền giấy bị gió thổi rơi, cười cười: “Bất quá hôm nay đi trạch viện của ngươi, lúc này mới xác nhận. Ngươi nói ngươi một mình đốn củi, một mình nấu cơm, nhưng trong viện ngươi không có dấu chân ra vào, cũng không có củi lửa, không có đồ ăn, đây chẳng phải quá kỳ quái sao?”
Ngọc Tú Nhi vứt bỏ chiếc rổ trong tay.
Hai mắt nàng hơi nheo lại, dần dần trở nên thâm thúy hẹp dài, khóe miệng toét ra độ cong kinh khủng dị thường, thậm chí có chút vặn vẹo!
“Thẩm Huyện Lệnh, tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy chẳng phải tốt hơn sao? Ha ha ha, dương khí của ngươi rất không tệ, ta rất ưa thích, vốn định giữ lấy ngươi.”
Thanh tuyến của Ngọc Tú Nhi có chút biến hóa, trở nên càng thêm non mịn lại bén nhọn, phảng phất đổi thành giọng nữ tử trẻ tuổi.
Chẳng qua là dưới dung mạo đó của nàng, hoàn toàn không thể khiến người ta sinh ra những liên tưởng khác.
Thẩm Mộc mặt không đổi sắc nhìn nàng, trong lòng có chút phát lạnh.
Cho nên, lúc trước quỷ áp sàng, lại là thứ đồ chơi như vậy đặt ở trên mặt mình?
Không đúng chứ, hắn nhớ rõ là một nữ quỷ áo hồng cơ mà?
Dáng người vẫn còn tốt, làn da non mịn, xinh đẹp không được, nhưng bây giờ cái này...
Hắn dù sao cũng hơi không tiếp nhận được.
Nói trở lại, kỳ thực vừa rồi giải thích của hắn cũng không hoàn toàn, sở dĩ hắn có thể phát hiện và hoài nghi, là bởi vì một chi tiết nhỏ khác.
Lúc đó hắn đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, chỉ là nhất thời nửa khắc không nhớ ra được, bất quá về sau ngược lại là bị hắn tìm được đáp án.
Đó chính là lúc Ngọc Tú Nhi này xuất hiện trước mặt hắn.
Căn bản không có hiển thị Chỉ Số Hạnh Phúc!
Vấn đề chính là xuất hiện ở đây.
Nhưng phàm là người Phong Cương, Thẩm Mộc đều có thể trên đỉnh đầu đối phương hiển thị thông tin về Chỉ Số Hạnh Phúc.
Nhưng Ngọc Tú Nhi này không có.
Thế nhưng tên nàng lại nằm trong danh sách hộ tịch Phong Cương.
Vậy chỉ có một khả năng, người này không phải Ngọc Tú Nhi thật sự.
Hoặc là, Ngọc Tú Nhi trước mắt này căn bản không phải người, mà là si mị võng lượng, yêu ma quỷ quái!
Thẩm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xuất hiện thêm một vầng trăng máu, có chút nghi ngờ hỏi:
“Theo lý mà nói, ngươi ở Phong Cương hẳn là ẩn nấp rất kỹ, trước đó cũng không có phạm chuyện gì. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng ta cũng không phát hiện được ngươi. Nhưng hôm đó vì sao nhịn không được ra tay giết mấy tên tu sĩ xứ khác? Ta rất không hiểu.”
Lúc này!
Ngọc Tú Nhi phía trước chẳng biết từ lúc nào, đã biến đổi thành một bộ dạng khác!
Áo bông vải thô trên người sớm đã không thấy, thay vào đó là bạch cốt u ám.
Mà duy chỉ có đầu lâu, lại là đổi thành một nữ tử trẻ tuổi, môi đỏ như son, yêu diễm gợi cảm.
Ngọc Tú Nhi âm lãnh cười một tiếng, hình như có phẫn nộ nói.
“Bởi vì, bọn hắn đáng chết!”
“Đáng chết? Vì sao đáng chết?” Thẩm Mộc nhìn Ngọc Tú Nhi đã biến thành mỹ nhân, chợt nhớ tới một đoạn ngắn, hắn đưa tay vươn về phía nàng, lớn tiếng nói một câu:
“Bằng hữu, mời nói ra chuyện xưa của ngươi!”
Bản nâng cấp được thực hiện bởi nhóm biên tập tại T․L•T•