Chương 150 Không có ta hắn có thể làm ra được sa...
Thiên lôi trúc – nơi bắt đầu của bản nâng cao này•
Trong lương đình.
Bốn người ngồi đối diện nhau, trên bàn đá được Tào Chính Hương bày sẵn nước trà cùng điểm tâm.
Tiêu Nam Hà vẻ mặt thâm trầm nhìn Thẩm Mộc đang ăn sủi cảo ngấu nghiến, một chút hỏa khí cũng không phát ra được.
Bỏ qua những nghi hoặc hỗn loạn trước đó, cùng với sự can thiệp mạnh mẽ của Cố Thủ Chí.
Đơn thuần đối với cái giá Thẩm Mộc đưa ra, tuy nói có hơi đắt, nhưng kỳ thực đắt cũng có cái lý của nó.
Phải biết, chỉ cần một đặc tính “Nguyên khí gấp đôi” thôi cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Hắn cũng không phải kẻ đần, nếu đến bây giờ mà vẫn không nhìn ra, trước đó bọn họ đưa nguyên khí gạo cho quân doanh chính là kế “tung gạch nhử ngọc”, vậy hắn cũng không cần làm tướng quân mang binh đánh giặc.
Liên quan đến điểm này, Tiêu Nam Hà cũng không tức giận.
Dù sao đây không phải cái bẫy, cũng không phải đào hố hại người.
Chỉ là cho hắn một lần dùng thử nguyên khí gạo, thích thì bỏ tiền mua, nếu không muốn, hắn hiện tại liền có thể xoay người rời đi, không ảnh hưởng toàn cục.
Dù sao hai người không có gì nhất định phải giao thiệp.
Chỉ là bây giờ giữa các đại Vương Triều ở Đông Châu đang ở vào một thời điểm vi diệu, mà đúng lúc này tại Phong Cương lại xuất hiện động thiên phúc địa trong truyền thuyết kia.
Điều này không khỏi khiến Đại Ly phải bố cục lại.
Mà sức mạnh của đội quân biên phòng trở nên vô cùng quan trọng.
Cho nên, giờ phút này Tiêu Nam Hà vô cùng muốn loại nguyên khí gạo đã được cường hóa này, đồng thời, tôi thể đan của Thẩm Mộc ngày hôm qua lại càng khiến hắn mừng rỡ.
Trầm ngâm thật lâu, Tiêu Nam Hà nói: “Đại Ly cấp quân lương quả thực không ít, nhưng năm xe 250 mai hương hỏa tiền, có phải quá nhiều một chút không?
Thẩm Huyện Lệnh, quân doanh của quân ta nhân số đông đảo, năm xe khẳng định vẫn còn thiếu rất nhiều, nếu là mua sắm trường kỳ, chẳng phải sẽ phải dùng ‘Kim kinh tiền’ sao?”
Thẩm Mộc ăn một cái sủi cảo tam tiên, chỉ là thiếu đi tỏi tương, luôn cảm thấy không có gì tư vị.
“Tiêu tướng quân, giá tiền ta khẳng định một phần cũng không thể giảm, lời Cố tiên sinh nói ngài cũng nghe rồi, ta cần hương hỏa tiền, rất nhiều hương hỏa tiền, đương nhiên, nếu ngài có tiền, cho một viên ‘Kim kinh tiền’ cũng không phải không được.”
“...” Tiêu Nam Hà trầm mặt, có chút im lặng, nói thật, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Huyện Lệnh không nể mặt mình như vậy.
Nhưng hắn có thể làm sao?
Hiện tại tiểu tử đối diện này là đại gia!
Thẩm Mộc nhìn vẻ mặt khó coi của Tiêu Nam Hà, cười thầm trong lòng: “Nhưng mà, ta có thể giúp ngài nâng cao chất lượng nguyên khí gạo, để ngài vật siêu chỗ giá trị, thế nào?”
“Chất lượng?”
“Không sai, nguyên khí gạo của ta, ngài hẳn là đã nếm qua, mạnh hơn phổ thông bao nhiêu lần hẳn là trong lòng đã rõ. Cho nên, ngài là vị khách hàng đầu tiên của Phong Cương, ta sẽ cho ngài một chút đãi ngộ đặc biệt, ta cam đoan với ngài, lần sau nhận được nguyên khí gạo, nguyên khí sẽ lại gấp đôi! Thế nào?”
“Ngươi... thật sao?” Lúc này Tiêu Nam Hà ngồi không yên.
Trước đó nguyên khí gạo hắn đã nếm qua, biết là tăng phúc gấp đôi so với ban đầu.
Nhưng nếu như trên cơ sở đó lại tăng gấp đôi, cái kia chẳng phải là gấp bốn lần?
Cái này coi như có chút biến thái.
Thử tưởng tượng, hai đội quân binh sĩ, cùng ăn quân lương bổ sung, một bên chỉ có thể chống đỡ một ngày, còn bên kia thì ăn một bữa đỉnh bốn ngày, cái này có thể giống nhau sao?
“Đương nhiên thật, một lời nói ra như đinh đóng cột, nếu là không đạt được, bảy ngày không có lý do hoàn tiền!”
Thẩm Mộc mỉm cười nhìn Tiêu Nam Hà nói, vẻ mặt đã tính toán trước.
Những người xung quanh nhìn rất khó hiểu, căn bản không biết hắn từ đâu có được sự tự tin đó.
Nhưng nghĩ đến việc ngay cả Long Thể Thảo biến thái hơn cũng đã làm ra được, thì việc nguyên khí gạo cũng vậy, có lẽ cũng có thể lý giải được?
Đông đảo đệ tử Vô Lượng Sơn tự an ủi mình như vậy.
Việc Thẩm Mộc tăng giá này, chính là một chất xúc tác mạnh mẽ để Tiêu Nam Hà đưa ra quyết định. Thử hỏi, ai đã từng nếm trải lợi ích, lại có thể từ chối sức mạnh tăng gấp bốn lần?
Phần lớn đều không thể từ chối.
Tiêu Nam Hà vỗ đùi!
Vốn là người sảng khoái, nếu đã quyết định muốn mua, vậy khẳng định sẽ không dây dưa dài dòng.
Nếu quả như thật có thể tăng phúc bốn lần, cái kia thật sự xem như đáng giá.
“Tốt! Thẩm Huyện Lệnh, vậy cứ quyết định như vậy đi! Một viên hương hỏa tiền một đan, ta muốn!”
Thẩm Mộc nhíu mày: “Muốn bao nhiêu?”
Tiêu Nam Hà cười một tiếng: “Có bao nhiêu, muốn bấy nhiêu!”
“!!!”
Lúc này đến phiên Thẩm Mộc chấn kinh, hắn là nghĩ tới quân đội Đại Ly có tiền, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại có tiền đến vậy!
Chỉ bằng câu này “có bao nhiêu muốn bấy nhiêu”, dường như liền có thể phán đoán Tiêu Nam Hà có vốn liếng phong phú đến mức nào.
Mẹ nó, cái này chẳng phải là máy rút tiền sao?
Sớm biết vị tướng quân “thiện lương” này có tiền như vậy, nên toàn tâm toàn ý tính toán hắn, dù sao cũng là người lắm tiền nhiều của mà.
Thẩm Mộc nghĩ nghĩ, tính toán một chút hạt giống nguyên khí gạo mình còn thừa, cùng số lượng trồng trọt, còn có danh vọng cần chi trả cho việc gấp đôi.
Trước mắt danh vọng khẳng định là đầy đủ, dựa theo năm xe một nhóm mà nói, không sai biệt lắm bốn lần là có thể tích lũy đủ 1000 hương hỏa tiền.
“Tốt, vậy cứ định như vậy.” Thẩm Mộc nói: “Năm xe đặt trước, 250 mai hương hỏa tiền, đợt hàng đầu tiên sẽ được dùng thử trước?”
“...” Tiêu Nam Hà cố gắng kiềm chế mình, hắn thật sự chịu không nổi cái cách nói chuyện này của Thẩm Mộc, mấu chốt là rất nhiều từ hắn đều không hiểu, khó chịu vô cùng.
“Không, mười xe!”
“Mười xe? Năm trăm hương hỏa tiền!” Thẩm Mộc sửng sốt.
Tiêu Nam Hà gật đầu, không nói gì thêm.
Binh sĩ trong quân doanh rất nhiều, mười xe cũng không nhất định đủ cho hai ngày sử dụng.
Đương nhiên, hắn không có khả năng lấy về cho binh sĩ ăn ba bữa cơm, mà là tích trữ lại, làm vật tư dự phòng khi đánh trận.
Không đánh trận mà ăn nguyên khí gạo, cái kia thuần túy chính là lãng phí.
“Năm trăm thì năm trăm, dựa theo tính toán trước đó của ngươi, năm xe một tháng, hai tháng mười xe nhất định phải giao xong, sau đó ta sẽ cùng Kinh Thành Đại Ly ứng trước quân lương năm sau, rồi tiếp tục mua của ngươi.”
Khá lắm!
Tiêu tướng quân anh minh a!
Vậy ngài có thể kiếm thêm chút tiền đi, về sau có thể muốn mua đồ của ta còn nhiều nữa đâu.
Thẩm Mộc cố nén biểu cảm không cười thành tiếng, duỗi tay: “Tiêu tướng quân chớ trách, ta làm ăn, đều là nhận tiền trước, làm việc sau.”
“Hừ.” Tiêu Nam Hà hừ lạnh một tiếng, tiện tay sờ soạng, một cái túi tiền căng phồng xuất hiện trong tay, sau đó bị hắn thuận thế ném cho Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc tranh thủ thời gian tiếp được, chỉ cảm thấy cầm vào tay nặng trĩu vô cùng, hương hỏa dạt dào!
“Năm trăm hương hỏa tiền, không nhiều không ít! Ta nói trước, trong quân làm việc phải tuân thủ quy củ nhất, ta thủ quy củ, cho nên ta hi vọng ngươi cũng giống vậy.”
“Hắc hắc, yên tâm! Được thôi!” Thẩm Mộc giơ lên một thủ thế OK.
“...”
“...”
Mấy người xung quanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Đây là thủ ấn trí tuệ của Bồ Tát Phật Môn?
Hay là kết ấn đạo pháp của Đạo Gia?
Trông là lạ, nhưng tổng thể lại cho một loại cảm giác ẩn chứa đại đạo.
Ừm, phải ghi nhớ thủ thế này, nhất định không đơn giản a.
Thẩm Mộc không biết mấy người đang suy nghĩ gì.
Đang định mở túi tiền ra xem, lại bỗng nhiên có một trận gió lật sách!
Hương sách thoáng qua, túi tiền bay!
Đúng vậy, cơn gió lật sách xoáy qua, trực tiếp đưa túi tiền năm trăm hương hỏa tiền đến trong tay Cố Thủ Chí.
Cố Thủ Chí nhanh chóng thu hồi túi tiền, nụ cười vẫn như cũ ấm áp như gió xuân.
Hắn nho nhã đứng dậy, khom người thi lễ với mấy người: “Các vị cứ trò chuyện trước, Cố Mỗ thân là giám sát, có việc gấp, xin đi trước một bước.”
“...”
“!!!”
Thẩm Mộc ngây người.
Còn có kiểu này sao?
Tiền còn chưa thấy mặt đâu!
Ngươi mẹ nó xác định đây là người đọc sách?
Làm nửa ngày, không nói một lời ngồi nghe đàm phán, chính là vì chờ tiền tới tay.
Tiền vừa cầm được liền lập tức rời đi, là người sao?
Thẩm Mộc vẻ mặt khó coi, đang nghĩ làm sao mắng hắn.
Cố Thủ Chí đã biến mất tại chỗ.
“...”
Thật lâu sau.
Tiêu Nam Hà: “Thẩm Huyện Lệnh, nguyên khí gạo đã giải quyết, chúng ta nói tiếp chuyện tôi thể đan của ngài hôm qua đi.”
“Khụ khụ!” Từ Tồn Hà vẫn chưa nói gì bỗng nhiên ngắt lời:
“Tiêu tướng quân, nguyên khí gạo là vật tư chiến lược của quân đội, lão phu còn không tranh với ngài, nhưng cái này cũng nên có thứ tự ưu tiên chứ?
Quân đội của ngài đã bàn bạc xong, vậy quyền ưu tiên giao dịch tôi thể đan trung phẩm này, nên đến lượt Trưởng Lão Các chúng ta chứ?”
Tiêu Nam Hà hơi nhướng mày, khí thế bỗng nhiên dâng lên: “Trưởng Lão Các của ngươi đều là Thượng Võ Cảnh, muốn tôi thể đan làm gì?”
“Ngạch, cái này...” Từ Tồn Hà xấu hổ.
“Được rồi được rồi, đừng cái này cái kia, tôi thể đan chính ta còn chưa đủ dùng đây.”
Thẩm Mộc bỗng nhiên nói: “Tôi thể đan tạm thời đừng suy nghĩ, chờ ta phân phát cho bách tính Phong Cương xong đã, về phần có bán cho các ngươi hay không, hừ hừ, nhìn biểu hiện sau này của các ngươi đi.
Đúng rồi, đừng nghĩ đến việc giao dịch với Vô Lượng Sơn, không tin hai người có thể hỏi Liễu Thường Phong xem, không có ta, một mình hắn có làm ra được không?”
Từ Tồn Hà: “...”
Tiêu Nam Hà: “!!!”
Liễu Thường Phong: “ ̄□ ̄||”