← Quay lại trang sách

Chương 175 Tết đầu năm sắp biến thiên!

【Cảnh giới: Đăng Đường Cảnh (80%)】

【Danh vọng: 19000】

【Khí phủ: 88 cái】

【Vô Lượng Kim Thân Quyết: Tam trọng lịch cửu tử (1/9)】...

Lúc tờ mờ sáng.

Thẩm Mộc ngồi ngay ngắn ở Văn Tướng từ đường cạnh bia đá, đại môn bên ngoài đóng chặt, Triệu Thái Quý ôm trường đao, canh giữ ở cạnh cửa ngáy o o.

Công trình chính của thư viện tạm thời ngừng thi công vì Tết, cho nên nơi này tạm thời vẫn chưa có ai tới.

Thẩm Mộc liền dời địa điểm tu luyện đến nơi này.

Tiện thể tiêu tốn một ít danh vọng, dùng vài thiên Đạo chương Thánh Nhân, tẩy lễ cho bản thân một phen, xung kích khí phủ khiếu huyệt.

Tính toán thời gian, cũng đã rất lâu không tu luyện, trong khoảng thời gian này hắn luôn bận rộn tạo phúc cho Phong Cương, phát triển kinh tế, làm từ thiện. Một loạt thao tác này, thật ra đã sớm kích hoạt rất nhiều khí phủ khiếu huyệt trong cơ thể để chúng nới lỏng.

Thế nhưng thật sự không có thời gian để mở, nên mới kéo dài đến tận bây giờ mới cùng lúc mở ra.

Lời này nếu để cho những người khác nghe được, chắc chắn cho rằng Thẩm Mộc đã hóa điên.

Bởi vì làm gì có khí phủ khiếu huyệt nào có thể tùy tiện nới lỏng?

Chỉ cần dựa vào công pháp tìm được vị trí của chúng là đã tốt lắm rồi.

Muốn khí phủ nới lỏng, triệt để mở ra, đó là cần phải ngày đêm không ngừng công phá mới được.

Thế nhưng những trình tự này, đối với Thẩm Mộc mà nói lại được rút gọn trực tiếp.

Bởi vì chỉ cần Phong Cương Thành làm tốt, khí phủ của hắn liền có thể nới lỏng bất cứ lúc nào.

Nếu không thì hắn tân tân khổ khổ làm công tác kiến thiết là vì cái gì?

Cứ như trước đó không lâu, vì cho bách tính Phong Cương tìm một công việc chế tác “cây gậy” để kiếm tiền, có một gia đình có nghề mộc tổ truyền, nên chỉ trong mấy ngày đã làm ra hơn trăm cái.

Gia đình này lập tức kiếm được không ít tiền, sau đó dùng số tiền này, đem ngôi nhà dột nát, hư hỏng của mình xây lại một cái mới, xong việc còn khua chiêng gõ trống cảm tạ Thẩm Mộc.

Mà cũng là bởi vì ngôi nhà này được thay mới, Thẩm Mộc lúc đó liền cảm nhận được một khí phủ nới lỏng, tuy nói không lớn và còn rất phổ thông, nhưng đây cũng là một khí phủ khiếu huyệt.

Vạn nhất sau này tu luyện công pháp, hoặc là một số pháp môn khác, hoàn toàn cần dùng đến khí phủ này, chẳng phải sẽ trực tiếp có được sao?

Cho nên cứ thế mà tiếp diễn.

Thẩm Mộc liên tục mở thêm hơn hai mươi khí phủ khiếu huyệt.

Bây giờ đã tám mươi tám cái, đây tuyệt đối là một con số có thể dọa chết người.

Đương nhiên, đối với rất nhiều tu sĩ thiên tài Trung Võ Cảnh đỉnh phong mà nói, khi đạt tới Long Môn Cảnh, cũng hẳn là có nhiều khí phủ như vậy.

Thế nhưng Thẩm Mộc mới chỉ ở Đăng Đường Cảnh.

Đồng thời hắn bình thường căn bản không hề tu luyện mấy.

Mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao kiếm tiền.

Cái này nếu là truyền đi, có thể sẽ trực tiếp khiến đạo tâm người ta vỡ nát.

Bất quá Thẩm Mộc vẫn biết giữ thái độ khiêm tốn, tiền có thể tiêu xài phung phí, từ thiện có thể làm một cách tùy tiện, nhưng loại “hack” này, vẫn không thể tùy tiện để lộ ra.

Trừ khi bất đắc dĩ, vẫn không cần đem tám mươi tám khí phủ toàn bộ triển lộ ra.

Trước đó khi giết Lưu Tùng Nhân, thật ra đã suýt chút nữa gây ra chấn động.

Bất quá sáu mươi khí phủ tuy nói là yêu nghiệt, nhưng còn chưa tới mức độ bị trời ghét.

Nhưng bây giờ Đăng Đường Cảnh vẫn chưa tu luyện đến đại viên mãn, đã mở ra tám mươi tám cái, e rằng ít nhất cũng phải có trăm khí phủ mới nhập Đằng Vân Cảnh.

Mà cấp độ này thì khó mà nói được.

Tuy nói trong cùng thế hệ, hắn được xem là vô địch, vượt hai ba cảnh giới giết một tên Long Môn Cảnh gà mờ, cũng không phải không có khả năng.

Nhưng thật gặp phải Thượng Võ Cảnh, thì vẫn không có hy vọng gì.

Toàn bộ Hạo Nhiên thiên hạ, các Vương Triều lục địa và tông môn rất nhiều, huống chi còn có Trung Thổ Thần Châu nơi Thượng Võ Cảnh phong phú.

Vạn nhất kinh động chân chính đại năng, e rằng sẽ gặp phiền phức.

Phong Cương trước mắt chưa phát triển hoàn chỉnh.

Ít nhất phải chờ đến có thể quét ngang toàn bộ Đông Châu, mới tính là có chút thành tựu.

Cho nên Thẩm Mộc cảm thấy vẫn cần phải ổn định một chút.

Ừm, cũng không cần quá ổn, chỉ cần ổn định một chút là được, vẫn phải “sóng” (quậy phá).

Nếu không thì còn sống không có ý nghĩa.

⚝ ✽ ⚝

Người của Hạ Lan Kiếm Tông đã chết, chuyện này bề ngoài thì không nhiều người biết.

Dường như cũng không gây ra chấn động lớn như trước đó.

Dù sao cũng là đêm giao thừa Thẩm Mộc dẫn người của nha môn giải quyết ở ngoài thành.

Cuối cùng thi thể còn được đưa đến tay Tiêu Nam Hà cùng Từ Các Lão.

Nhưng dù vậy.

Những người cần biết thì vẫn đã biết.

Đương nhiên, Thẩm Mộc cơ bản không có ý định che giấu.

Nên thế nào thì cứ thế đó, mặc kệ nó.

Nhưng trong mắt người ngoài, đây là hắn, Phong Cương Huyện Lệnh, lần thứ hai chém giết người của Nam Tĩnh Vương Triều, hơn nữa lại là hai vị kiếm tu Long Môn Cảnh.

Nguyên do bên trong đã không cần đoán nhiều, ngẫm lại cũng có thể hiểu rõ.

Trên thực tế trước Tiết Lâm Nghị, phía Nam Tĩnh Châu đã nhiều lần ở Đông Châu, nhất là trong cảnh nội Đại Ly Vương Triều, bắt đầu hoạt động quá mức.

Dù là vũ nhục hay khiêu khích, loại thủ đoạn này người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Bọn hắn muốn tìm một cái đầy đủ lý do.

Nếu không thì vượt qua lục địa, cũng không phải chuyện dễ dàng như trong tưởng tượng.

Đại Ly không muốn làm ngòi nổ này, ít nhất không thể vì Đại Ly, dẫn tới chiến hỏa toàn bộ Đông Châu, bọn họ không muốn gánh cái trách nhiệm này.

Nhưng Nam Tĩnh Vương Triều, lại nhắm vào Đại Ly.

Lại đúng lúc, bí cảnh động thiên phúc địa được chú ý, cũng ở nơi này.

Đây không thể nghi ngờ là một điểm đột phá tốt để dẫn chiến.

Cho nên, mới có một loạt thăm dò sau đó, và sự kiện Thẩm Mộc ra tay giết người sau đó.

Đương nhiên, ở phương diện này, ban đầu một Huyện Lệnh đơn thuần không thể nào được người ta coi trọng.

Không ai cảm thấy, Phong Cương có thể chi phối được cục diện.

Nó chỉ là một vật hy sinh, chỉ thế thôi.

Đại Ly là muốn tiếp tục ẩn nhẫn, không chỉ phải đối mặt áp lực từ Nam Tĩnh, mà còn phải đối mặt sự thăm dò từ các Vương Triều khác ở Đông Châu.

Từ bỏ Phong Cương, là biện pháp tốt nhất.

Động thiên phúc địa này, Đại Ly không thể khống chế, cũng không dám khống chế.

Đông Châu các đại Vương Triều nhìn chằm chằm nơi này, mà phía Nam Tĩnh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thế cục khá vi diệu.

Nhưng, không ai từng nghĩ tới.

Ở thời điểm này, xuất hiện một sự ngoài ý muốn.

Phong Cương, thế mà lại biến thiên.

Giết Huyện Lệnh của chính mình Đại Ly Vương Triều, cũng không có gì, nội đấu giữa các quận huyện của mỗi Vương Triều đều rất khốc liệt.

Nhưng hôm nay có người phát hiện, lại không phải như vậy.

Bởi vì Phong Cương này không chỉ là lý sự cùn đâu!

Mẹ nó giết ngoại nhân cũng nghiêm túc như vậy.

Mộc Trần, Hạ Lan Kiếm Tông trẻ tuổi nhất Long Môn thiên tài, một trong những nhân tuyển tốt nhất đời tiếp theo của Kiếm Mộ, chấp kiếm giả Dung Lô Kiếm.

Nói không có là không có!

Bản mệnh phi kiếm cùng danh kiếm Dung Lô đều bị nghiền nát, không còn chút gì.

Điều này phảng phất như một kẻ đứng ra phá vỡ cục diện.

Cho tất cả quần thể biết được việc này phát đi một tín hiệu.

Muốn tiếp tục dùng Phong Cương làm công cụ và vật hy sinh, duy trì sự cân bằng vi diệu của các ngươi?

Xin lỗi, không thể nào đâu.

Nhất định phải làm ra lựa chọn.

Bởi vì ta “Thẩm gậy quấy phân heo” đã tới!

⚝ ✽ ⚝

Tết vừa qua khỏi.

Lúc đầu tất cả mọi người cho rằng năm nay qua đi, bọn họ liền có thể như trước đây, làm những gì mình muốn.

Chờ động thiên phúc địa mở ra, tiếp tục chờ đợi.

Tu sĩ mới tới tiếp tục vào thành.

Người nằm vùng của các đại Vương Triều tiếp tục ẩn nấp.

Người thu thập tin tức và thực hiện mưu đồ, tiếp tục mưu đồ.

Nhưng mà...

Chuyện kế tiếp, lại không phát triển theo như mọi người nghĩ.

Cơ hồ ai cũng không nghĩ tới.

Cái Tết vừa thoáng qua, tiết tấu vốn có của Phong Cương Thành đã thay đổi!

Trực tiếp làm rối loạn mọi dự tính của tất cả mọi người!

Thẩm Mộc không thích bị người khác dắt mũi, đây không phải là phong cách của hắn.

Nếu đã là “gậy quấy phân heo”, vậy liền không có khả năng tiến hành theo tiết tấu vốn có.

Muốn tiếp tục an nhàn ở lại Phong Cương sao?

Đó là tuyệt đối không thể nào.

Duang!

Âm thanh chiêng đồng to lớn, vang vọng giữa những ngày đầu năm.

Bản nâng cấp được th‌ự‌c hi‌ện bởi nhóm biên tập tại T·L·T•