Chương 196 Ta Là Đang Giúp Ngươi Dùng Tiền
Thiếu Tông Chủ Minh Hà Tông, Ti Đồ Hải, đã chết.
Một thiên tài chưa đầy hai mươi tuổi, là khôi thủ Minh Hà Quận xếp thứ hai trên Bảng Xếp Hạng Quận Huyện Đại Ly, sắp bước vào Quan Hải Cảnh.
Vậy mà lại cứ thế bị Phong Cương Huyện Lệnh một đao chặt đứt đầu.
Cả tòa Phong Cương Thành chấn động!
Từ Tồn Hà mặt đầy lo lắng từ không trung rơi xuống, sau đó lại vừa tức giận vừa vội vã bay đi mất.
Mẹ kiếp... Trong lòng hắn thầm mắng, nhưng đây không phải mắng Thẩm Mộc, mà là ảo não chính mình, tại sao lại mẹ nó tới chậm một bước chứ.
Trước đó giết Lưu Tùng Nhân không thể ngăn cản, bây giờ hắn giết Ti Đồ Hải, vậy mà cũng không khác gì trước đó, thật không biết nên nói bản thân xui xẻo, hay là cái tên Ti Đồ Hải kia càng xui xẻo.
Ngươi nói ngươi không có việc gì mẹ nó chọc hắn làm gì chứ!
Hiện tại thì hay rồi, mệnh cũng mất, chuyện của Minh Hà Tông, tuy nói còn chưa đến mức công bố thiên hạ, nhưng những lời Thẩm Mộc nói trước đó, rất nhiều người đều nghe thấy.
Đương nhiên, tự nhiên là không ai tin lời hắn nói.
Nhưng không tin không có nghĩa là không nghi ngờ, nhất là những người cầm quyền của Đại Ly, tất nhiên sẽ hoài nghi, và khẳng định sẽ tự mình đi tra.
Có thể nói, Minh Hà Tông đã bị Thẩm Mộc một câu nói ép vào đường cùng.
Hoặc là liền giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, bằng không cũng chỉ có thể cố gắng mở ra một con đường máu, ví dụ như chiếm lấy Phong Cương, sau đó đầu nhập vào Nam Tĩnh.
Những chuyện này, Từ Tồn Hà trong lòng hiểu rõ, một khi thẩm tra, cơ bản cũng sẽ diễn biến theo hướng này, nhưng điều này đối với Đại Ly, tuyệt đối là một trọng thương.
Minh Hà Tông là quận huyện lớn thứ hai của Đại Ly vương triều, nội tình và thực lực đều là một phần chống đỡ Đại Ly, nếu vào thời điểm mấu chốt này lại gây ra hỗn loạn, thì tất nhiên sẽ trở thành một tai họa ngầm khổng lồ.
Cho nên Từ Tồn Hà mới muốn ngăn cản Thẩm Mộc.
Nếu không giết Ti Đồ Hải, có lẽ Minh Hà Tông sẽ không có phản ứng quá lớn, đến lúc đó Kinh Thành nghĩ cách dìm việc này xuống là xong, vừa có thể ổn định Minh Hà Tông, vừa không bị tổn thất, ít nhất sẽ không khiến Minh Hà Tông lập tức mưu phản.
Nhưng Thẩm Mộc ngay trước mặt Ti Đồ Phong, giết con trai hắn, thì Minh Hà Tông trên dưới tuyệt đối không thể nào nuốt trôi cục tức này, nhất định sẽ tiến công Phong Cương Thành với quy mô lớn.
Đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ không màng đến những chuyện khác, cùng với việc tự mình giải quyết hậu quả, một khi sự việc bại lộ, trước mặt thiên hạ, Đại Ly Kinh Thành sẽ không thể không xử lý Minh Hà Quận.
Tổn thất vài Thượng Võ Cảnh là chuyện nhỏ, nhưng cắt đứt Minh Hà Tông mới là chuyện lớn.
Nếu không khéo, bọn họ có thể sẽ trở thành nội ứng cho vương triều khác hoặc bên Nam Tĩnh Châu, thế thì coi như được không bù mất.
Từ Tồn Hà vẻ mặt đau khổ, rất là bất đắc dĩ.
Vấn đề này ai mà ngờ được chứ?
Ban đầu Đại Ly Kinh Thành vẫn còn đang tính toán làm sao để loại bỏ Phong Cương, kết quả còn chưa làm gì đã tự tay cắt đứt quận huyện lớn thứ hai.
Tính ra, mới nửa năm trôi qua mà Thẩm Mộc đã xử lý bốn quận huyện rồi!
Từ Tồn Hà một bên cấp báo tin tức này về Đại Ly Kinh Thành, một bên khóe miệng co giật.
Người này sao lại giống sao chổi thế chứ.
Ai chọc ai xui xẻo...
---O9O---
Giờ khắc này, không phận Phong Cương Thành đã quang đãng không mây.
Ti Đồ Phong thần du vạn dặm cũng không thể duy trì quá lâu, không đợi đáp lại lời lẽ ngông cuồng của Thẩm Mộc đã không thể không thu hồi thần hồn.
Theo lý mà nói thì không đến mức nhanh như vậy, nhưng vừa đến không phận Phong Cương Thành, chẳng hiểu sao, sự tiêu hao lại trở nên cực kỳ lớn.
Ti Đồ Phong không biết chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không phát giác.
Thẩm Mộc nếu không phải có hệ thống nhắc nhở, có lẽ cũng không biết, thiên la đại trận này còn có công dụng như vậy.
Sau khi giết Ti Đồ Hải.
Trong thành Phong Cương trở nên an tĩnh, những kẻ nên ngoan ngoãn thì đều đã trung thực, những kẻ không muốn ngoan ngoãn cũng không còn dám không thành thật.
Nhất là khi Thẩm Mộc quét sạch xong chiến trường, tình cờ gặp lại tu sĩ từng muốn khiêu chiến Thẩm Mộc trước đó.
Thẩm Mộc liếc hắn một cái, suýt nữa dọa hắn tè ra quần ngay tại chỗ.
Hắn cho tới giờ khắc này mới hiểu được, Phong Cương Huyện Lệnh này quả thật có “cách cục” lớn.
Nếu lúc đó hắn đáp ứng khiêu chiến, nếu không khéo thì hôm nay mình đã bị treo trên đầu tường rồi...
---oJo---
Tuy nói cuộc náo động sáng nay đã kết thúc.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, cuộc đại chiến giữa Minh Hà Tông và Phong Cương chỉ vừa mới bắt đầu.
Không lâu sau đó, Ti Đồ Phong nhất định sẽ đến báo thù.
Đương nhiên, cụ thể lúc nào thì không ai biết, nhưng không phải bây giờ.
Thẩm Mộc cùng những người khác trở về Phủ Nha.
Liễu Thường Phong đã chờ sẵn bên trong.
“Thế nào?” Thẩm Mộc hỏi.
Liễu Thường Phong cười gật đầu: “Yên tâm đi, đệ tử Vô Lượng Sơn đã tràn ra ngoài, bách tính Phong Cương không có quá lớn thương vong.”
Thẩm Mộc gật đầu, nhưng lập tức lại mặt đầy hồ nghi.
Hắn nhìn Liễu Thường Phong người đầy bụi đất.
“Ngươi cũng đánh nhau?”
“Khụ khụ...” Liễu Thường Phong cảm thấy có chút xấu hổ: “Đây không phải là đi đến dịch trạm Vô Lượng Sơn để điều động đệ tử sao, nửa đường tại lối vào cửa hàng gặp phải Tôn Đông Thư, trước đó ngươi truyền tin nói có thể là hắn thả quỷ vật, nên ta đã động thủ với hắn.”
Thẩm Mộc: “Không đánh lại được à?”
Dựa vào, đây mẹ nó là trọng điểm sao... Liễu Thường Phong im lặng, trên mặt có chút không nhịn được.
“Không phải không đánh lại được, coi như ngang tài ngang sức, để hắn chạy mất.”
“Haiz.” Thẩm Mộc vỗ vỗ vai Liễu Thường Phong: “Thường Phong à, ngươi nói cùng là Long Môn Cảnh, nhưng sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn đến vậy chứ?”
“Ngọa tào! Thẩm Mộc, nói chuyện phải có lương tâm, ta là Phù Lục Đạo, hắn là luyện quỷ, vừa vặn cũng coi như tương khắc với ta, không bắt được là rất bình thường.”
Liễu Thường Phong trong lòng kêu khổ, vậy mà lại bị Thẩm Mộc trào phúng.
Hơn nữa lúc đó chính mình cũng không có ý định chém giết, mà tập trung tinh thần vào việc bảo vệ trận pháp trong thành theo lời Thẩm Mộc dặn dò.
Chủ yếu là để bảo vệ bách tính Phong Cương, nếu không hắn mà tung ra một chiêu “Vô Lượng Thiên Kiếp” thì cả tòa thành còn không bị san bằng sao?
Nói đùa, hắn mà hung ác lên thì ngay cả mình cũng sợ!
Thẩm Mộc liếc hắn một cái, sau đó vẫy vẫy tay, Lý Thiết Ngưu, Triệu Thái Quý và Tê Bắc Phong ba người ném qua một túi lớn Kim Thân khối vụn.
“Ngọa tào!” Liễu Thường Phong trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi gom hết tất cả mảnh vỡ Kim Thân Cảnh của mấy tên Minh Hà Tông kia về sao?”
Thẩm Mộc cười gật đầu: “Nói nhảm, chúng ta giết bằng thực lực, thứ này đương nhiên thuộc về chúng ta chứ, ngươi xem một chút, cái này nếu luyện chế một chút thì có thể được bao nhiêu Kim Kinh đồng tiền?”
“...”
Liễu Thường Phong cả người choáng váng.
Nếu để mấy kẻ vừa chết kia nghe thấy, liệu có hóa thành lệ quỷ trở về tìm hắn không?
Người ta mẹ nó vừa mới chết, ít nhất cũng đợi vài ngày chứ, ngươi vừa về đã nghĩ lấy thi thể Kim Thân mảnh vỡ của người ta đi dung luyện thành tiền, không có phúc đức lắm đâu.
“Ta nói Thẩm Mộc, dù sao cũng là trưởng lão Minh Hà Tông, ngươi khẳng định muốn đem cái này luyện thành Kim Kinh đồng tiền sao?”
Thẩm Mộc gật đầu không chút do dự: “Cái này không phải nói nhảm sao? Con trai hắn ta còn giết, không biến những thứ này thành tiền để tăng thực lực, chẳng lẽ giữ lại cúng tế sao?”
“...” Liễu Thường Phong im lặng, nhưng nghĩ lại, hình như nói cũng đúng.
“Không sai biệt lắm số lượng Kim Thân của ba bộ, dựa theo bình thường sau khi dung luyện, ước chừng có thể được...” Liễu Thường Phong sơ qua tính toán một chút: “Khoảng ba mươi đến bốn mươi viên.”
Thẩm Mộc: “À? Ít thế sao?”
Liễu Thường Phong im lặng: “Thế này mà còn ít?”
“Không ít sao?”
“Đại ca, ngươi coi đây là cái gì chứ, đây chính là Kim Thân dung luyện ngưng kết! Kim Thân của Kim Thân Cảnh bình thường, có được mười viên đã là không tệ rồi.
Hơn nữa đây đều là Kim Thân của kẻ tu luyện Quỷ Đạo, nên chất lượng Kim Kinh đồng tiền cũng chưa chắc tốt đến mức nào, nhưng đó cũng là một khoản tiền lớn đấy! Ngươi cứ thỏa mãn đi!”
“Liễu Chưởng Giáo nói không sai.” Cố Thủ Chí bỗng nhiên nói: “Ngươi cứ thỏa mãn đi Thẩm Mộc, có ba mươi viên Kim Kinh đồng tiền, việc xây dựng nội hạch thư viện coi như không cần lo lắng nữa.”
“!!!”
Thẩm Mộc giật mình, hoàn toàn không biết Cố Thủ Chí xuất hiện từ lúc nào.
“Ngươi... ngươi đừng có ý đồ này!”
Cố Thủ Chí cười lắc đầu: “Không phải, ta đây không phải nghĩ cách, cũng không phải đòi tiền của ngươi.”
“Thế thì là gì?”
“Ta chỉ đang giúp ngươi cách dùng tiền mà thôi, đây là hành vi của quân tử!”
Thẩm Mộc: “...”
Còn là người sao?
Chút tinh chỉnh đến từ thiên—lôi‒trúc, hy vọng bạn thích․