← Quay lại trang sách

Chương 214 Ngang tàng, đánh cược

Thẩm Mộc muốn để ba trăm Luyện Thể Cảnh của Phong Cương tiến vào quân đội Tiêu Nam Hà để khai mở Võ Đạo.

Không nghi ngờ gì, về hiệu suất, về thực chiến, về tỉ lệ hiệu quả, không có bất kỳ công pháp tông môn nào có thể sánh bằng công pháp mà các vương triều lớn đang sử dụng trong quân đội.

Bởi vì đây là hệ thống tu luyện đã trải qua nhiều năm sàng lọc, tổng kết, cuối cùng được đúc kết ra là tốt nhất và có tốc độ nhanh nhất, phù hợp nhất cho chiến trường thực chiến, giết địch.

Cho nên, muốn để ba trăm người kia mau chóng trở thành chiến lực hữu dụng của Phong Cương.

Đưa đến quân doanh Tiêu Nam Hà là thích hợp nhất.

Đương nhiên, theo lý mà nói, điều này không hợp với quy củ trong quân.

Trong quân doanh cũng có rất nhiều binh sĩ cảm thấy kinh ngạc, Tiêu tướng quân vốn luôn thiết diện vô tư, sao lại đáp ứng yêu cầu vô lý này của Phong Cương Huyện Lệnh.

Đây chính là chưa từng có tiền lệ nào, làm gì có quân đội nào lại huấn luyện giúp hộ vệ của quận huyện tu luyện, chưa từng nghe nói bao giờ.

Chẳng qua là khi rất nhiều sĩ quan nhận được viên Trung phẩm Tôi Thể Đan kia trong tay, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Thật không thể trách Tiêu Nam Hà tướng quân.

Thật sự là Phong Cương Huyện Lệnh cho quá nhiều!

Đây chính là Trung phẩm Tôi Thể Đan trong truyền thuyết sao? Trước đó không phải truyền thuyết rất trân quý sao? Khiến rất nhiều Đan Đạo Đại Sư ở các nơi tu luyện cũng phải chấn động và cảm thán vì điều đó.

Nhưng mà dùng bao tải mà đựng, có phải hơi không hợp lẽ thường không.

Nhưng đan dược đã ở trong tay thì không thể không tin.

Cái Phong Cương Huyện Lệnh này, cũng quá mẹ nó ngang tàng....

---o0o---

Ngày thứ hai.

Thẩm Mộc tự mình dẫn theo ba trăm hán tử Phong Cương, rầm rộ đi tới một khu đất trống chuyên dụng được mở ra bên ngoài quân doanh.

Đây là Tiêu Nam Hà làm ra trong đêm.

Bọn hắn không thể tiến vào bên trong doanh trướng, đây là quy củ của quân đội, nhưng đã nhận ân huệ của người ta thì không thể từ chối hoàn toàn, vẫn có thể dạy, nhưng phải ở bên ngoài.

Đối với điểm này, Thẩm Mộc không có bất kỳ dị nghị nào.

Chỉ cần đạt tới mục đích cuối cùng mong muốn là được.

Nhìn xem từng hàng Luyện Thể Cảnh được bồi dưỡng từ đan dược, Tiêu Nam Hà đều cảm thấy có chút hoảng hốt, những đan dược này nếu là cho tướng sĩ trong quân, thì sức chiến đấu ít nhất còn có thể tăng lên một cấp bậc.

Một bên...

Thẩm Mộc nhìn xem đám người trước mặt, hoàn toàn không biết tâm lý của Tiêu Nam Hà lúc này.

Hắn không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào nữa.

Trước khi đến, hắn cũng đã nói hết những điều cần nói.

Phong Cương cần chiến sĩ, đồng thời đây cũng là cơ hội để bọn hắn vượt qua người bình thường.

Chỉ riêng điểm này, kỳ thật cũng đủ để ba trăm người này liều mạng mà cố gắng.

Phải biết, cơ hội trở thành tu sĩ, đối với bọn hắn mà nói, thế nhưng lại vô cùng trân quý.

Huống chi, lại còn do Thống Lĩnh Đại Ly trong quân chỉ đạo tu luyện cho bọn hắn.

“Quân đội Đại Ly sử dụng công pháp Võ Đạo có hai bộ, một bộ Luyện Thể, một bộ giết địch, phối hợp sử dụng.

Luyện Thể chính là “Kim Cương Quyết”, đây cơ hồ là công pháp luyện thể thông dụng của hầu hết các vương triều lục địa, giới hạn cao nhất có thể đạt đến Kim Thân Cảnh, tương đối không tệ.

Mà công pháp giết địch, ngươi hẳn là cũng sẽ một chiêu thức, chính là Phá Quân Quyền.

Bộ công pháp Võ Đạo này rèn luyện khí thế và sát phạt tâm tính của Võ Đạo, thích hợp nhất cho tướng sĩ chiến trường tu luyện. Ba trăm người của ngươi tuy nói thiên phú bình thường, nhưng đều đã đạt tới Luyện Thể Cảnh, dựa vào hai môn công pháp này, trong một tháng đột phá một hai tòa khí phủ cũng không có vấn đề.”

Tiêu Nam Hà kiên nhẫn giải thích.

Thẩm Mộc nghe vậy, sau đó lắc đầu: “Một tháng không được, quá chậm.”

“...”

Nghe được lời Thẩm Mộc nói, Tiêu Nam Hà mặt tối sầm lại.

Một tháng như thế vẫn chưa đủ nhanh sao?

Phải biết, ngay cả tu sĩ có chút thiên phú, khi vừa đạt Luyện Thể Cảnh, muốn đột phá khiếu huyệt khí phủ đầu tiên, cũng có thể phải mất mấy tháng.

Chẳng lẽ, thật sự là ngươi coi ba trăm người dân Phong Cương này là thiên tài vạn người có một sao?

Chính ngươi mở khí phủ khiếu huyệt rất nhanh, cũng không có nghĩa là bách tính của ngươi cũng giống như ngươi chứ?

Tiêu Nam Hà trầm giọng nói: “Thẩm Mộc, ta cảm thấy ngươi đối với công pháp tu luyện có thể sẽ có một ít ảo giác, mở khí phủ ban sơ, dưới tình huống bình thường là rất khó, cũng không thể nhanh như ngươi được.”

Thẩm Mộc cười gật đầu: “Tiêu tướng quân, ta minh bạch ý của ngài. Nhưng Minh Hà Tông khả năng cũng sẽ không cho ta nhiều thời gian như vậy.

Một khi hắn biết ta hiện tại đang gấp rút luyện binh, thì kế hoạch của bọn hắn cũng sẽ tăng tốc, cho nên, ta bên này phải nhanh hơn bọn hắn mới được.”

Tiêu Nam Hà cười lạnh: “Nhưng vấn đề là, có thể nhanh như vậy sao?”

“Ta biết, muốn tu luyện Võ Đạo, nhất định phải làm gì chắc đó, mà lại mở khí phủ khiếu huyệt cũng không dễ dàng, cho nên, ta là muốn dùng một chút phương pháp khác.”

Tiêu Nam Hà với vẻ mặt nghi ngờ nhìn xem hắn.

Kim Cương Quyết cùng Phá Quân Quyền, đây là hai bộ công pháp mà bọn hắn cơ hồ mỗi ngày đều nhìn thấy các tướng sĩ tu luyện.

Đối với hai bộ công pháp này, hắn không thể quen thuộc hơn được nữa.

Sở dĩ hai bộ công pháp có thể đồng thời phối hợp tu luyện, chủ yếu chính là lộ tuyến mở khí phủ không khác biệt là bao, đều cần phải mở Đan Điền Khí Phủ trước.

Mà Đan Điền Khí Phủ, kỳ thực là khi đạt Đúc Lô Cảnh mới có thể mở.

Đủ để thấy được độ khó của nó.

Đương nhiên, chờ khí phủ này mở xong thì phía sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Võ Đạo trong quân có thể tốc thành.

“Cho nên? Ngươi chẳng lẽ có phương pháp nào khác tốt hơn sao?”

“Phương pháp ngược lại là có, có được hay không thì không biết, bất quá ta cảm thấy vẫn là có thể dùng.”

“Hừ, sẽ không lại là dựa vào thiên tài địa bảo cưỡng ép đột phá chứ?”

“Đúng vậy!” Thẩm Mộc cười nói: “Một bên luyện một bên ăn đan dược, tốt biết bao, ta sớm nhất mở khí phủ thời điểm, cũng là ăn không ít Nạp Nguyên Đan để đột phá.”

“...”

Tiêu Nam Hà nghe mí mắt giật liên hồi.

Cái này nếu là những Trung Võ Vệ ở kinh thành Đại Ly nói lời này, có lẽ cũng không có gì.

Dù sao cũng là quân đội tinh anh bảo hộ kinh thành, cho nên đốt chút tiền cũng không sao.

Thế nhưng là trước mắt cái này mẹ nó lại là ba trăm tên củi mục phổ thông a.

Mở một cái khiếu huyệt ban sơ của Luyện Thể Cảnh, còn cần ăn Nạp Nguyên Đan sao?

Đây không phải phung phí của trời thì là gì nữa, cũng quá bại gia rồi.

Tiêu Nam Hà cau mày, trầm giọng nói: “Thẩm Mộc, ta biết ngươi có tiền, nhưng bất luận tu sĩ nào tu luyện, căn cơ đều phải đánh cho kiên cố.

Nếu là quá mức ỷ lại đan dược, khả năng đối với sau này không có ích lợi gì lớn, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để những người này đều kẹt lại ở Luyện Thể Cảnh đỉnh phong sao?”

Thẩm Mộc lắc đầu, sau đó nói: “Tướng quân, lời ngài nói kỳ thực ta minh bạch, nhưng là dựa theo lý giải của ta, cũng không hẳn là hoàn toàn đúng.”

“A? Ngươi có ý tứ gì?”

“Không sai, phục dụng đan dược quá liều lượng có thể khiến cơ thể sinh ra sự nhờn thuốc, một khi dùng quá số lượng, thì một số đan dược có thể sẽ không phát huy tác dụng lớn nhất.

Nhưng những điều này trong mắt ta, đó chính là do ăn đan dược không đủ. Nếu như sau này hắn phục dụng đan dược là loại đan dược gấp mười lần thậm chí mấy chục lần so với trước kia, vậy khẳng định sẽ có tác dụng.

Cũng ví như Trung phẩm Tôi Thể Đan, đã từng loại đan dược này hữu dụng đối với Luyện Thể, nhưng ngày nay, ngay cả Đúc Lô Cảnh, thậm chí Đăng Đường Cảnh vẫn có thể dùng để tăng cường độ nhục thân. Cho nên cuối cùng, vẫn là do ăn không đủ nhiều, chưa đủ tốt.”

“...”

Giờ phút này, Tiêu Nam Hà thật sự bó tay rồi.

Nghe một chút! Cái này mẹ hắn là lời mà con người có thể nói ra sao?

Trong nhà có mỏ cũng không thấy phách lối như vậy.

Trừ phi trong nhà ngươi nuôi một tổ Đan Đạo Đại Sư, mà lại ít nhất cũng là Trung Võ Cảnh đỉnh phong, không cần phải đạt tới cảnh giới Long Môn, sau đó ngày ngày luyện đan dược cho ngươi.

Không phải vậy ai dám nói như vậy?

Ăn đan dược còn có thể ăn mà đạt được Kim Thân Cảnh sao?

Thẩm Mộc không để ý tới ánh mắt của Tiêu Nam Hà, hắn tiếp tục nói:

“Tướng quân, ta cảm thấy ngài hiện tại không cần phải lo lắng ba trăm đại hán Phong Cương của ta, các ngươi chỉ cần dạy cho bọn hắn là được, còn về phần tu luyện tăng lên sau này, ta tự có biện pháp.”

“Hừ, ta mới lười quản.”

Thẩm Mộc lơ đễnh nói: “Giao dịch trước đó, chúng ta mới nói chuyện được một nửa, không bằng tiếp tục nói chuyện?”

Tiêu Nam Hà nghe vậy, thu lại ánh mắt.

“Ngươi xác định không phải cần ta xuất thủ, giúp ngươi đối phó người của Minh Hà Tông sao?”

Thẩm Mộc cười lắc đầu: “Ta trước đó đã nói, Minh Hà Tông không cần lo lắng. Năm quận huyện đầu tiên của Đại Ly, ta nhất định phải chiếm lấy một cái, nếu chính bọn hắn tự đưa tới, thì không có lý do gì mà không cần.”

Tiêu Nam Hà đánh giá Thẩm Mộc, không biết nói gì cho phải.

Tâm tính của Phong Cương Huyện Lệnh này, không phải tàn nhẫn bình thường.

“Vậy ngươi muốn cái gì? Đưa ra điều kiện để ta nghe xem.”

Thẩm Mộc cười một tiếng, nhìn những người ở đằng xa kia, ba trăm đại hán đang bị tướng sĩ trong quân huấn luyện đến kêu cha gọi mẹ, sau đó nói: “Trước tiên đánh một ván cược thế nào?”

“Đánh cược gì?”

“Liền cược ba trăm dũng sĩ Phong Cương của ta, có thể trong một tháng, thắng ba trăm bộ binh tướng sĩ trong quân của ngươi.”

Tiêu Nam Hà nghe vậy, đầu tiên sững sờ, sau đó cười.

“Ha ha ha, Thẩm Mộc, ngươi lấy đâu ra tự tin, ngươi cho là có khả năng sao?”

Thẩm Mộc nhún vai: “Vậy thì rửa mắt mà đợi đi.”

Thi‌ên lôi trúc‌, nơi khởi‌ đầu của mỗi dòng truyện mượt mà﹒