← Quay lại trang sách

Chương 244 Muốn hưởng bữa cơm chùa này cũng chẳn...

Sáng sớm, tiếng gà trống khản cổ lại bắt đầu gáy vang.

Thẩm Mộc rửa mặt qua loa, thay một bộ áo trắng bảnh bao, trông đặc biệt thần thanh khí sảng.

Có lẽ do đã thăng cấp lên Trung Võ Cảnh, nên khí sắc hắn trông tốt hơn rất nhiều, không còn là sắc tái nhợt.

Đêm qua không biết đám người này đã uống bao nhiêu.

Thế nhưng trong viện, tựa hồ vẫn còn ngửi thấy mùi lẩu còn vương vấn.

Liếc nhìn căn phòng đối diện của Tống Nhất Chi, Thẩm Mộc do dự một chút.

Có nên sang hỏi thăm một câu không nhỉ?

Đó là một vấn đề.

Vạn nhất đẩy cửa đi vào, lại đúng lúc thấy cảnh không nên thấy, thế thì... quá tuyệt!

Khụ khụ... Thẩm Mộc sửa sang lại vạt áo.

Dù sao cũng là sư phụ của mình, hỏi thăm buổi sáng tốt lành là điều tất yếu.

Quy củ này hắn vẫn hiểu.

Hắn rón rén đi tới, sau đó áp tai vào cạnh cửa nghe ngóng một hồi.

Cái gì đều nghe không được.

Đang định nghĩ xem có nên lặng lẽ mở cửa nhìn thử, thuận tiện tặng Tống Nhất Chi một bất ngờ, thì nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía sau.

“Trường Sinh bậc thang đã đúc xong?”

Thẩm Mộc nghe tiếng đột nhiên quay đầu lại, liền trông thấy Tống Nhất Chi trong bộ áo dài xanh nhạt thanh nhã.

Nét mặt của nàng vẫn đạm mạc như cũ, chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Mộc đang có tật giật mình lúc này.

Trên biểu cảm tựa hồ mới thoáng hiện một tia giảo hoạt: “Không vào sao?”

“Cái này... Hắc hắc.” Thẩm Mộc cười bỉ ổi, trực tiếp đi tới: “Sư phụ, chào buổi sáng ạ, thương thế của người thế nào rồi ạ?”

Đối với loại trường hợp xấu hổ này, Thẩm Mộc ngược lại rất giỏi, chỉ cần da mặt dày, chết cũng không thừa nhận, sau đó đổi chủ đề, rồi tỏ vẻ quan tâm, thì các cô gái bình thường đều sẽ bỏ qua.

“Không sao.” Tống Nhất Chi phất phất tay, không nói cho Thẩm Mộc biết nàng đã vận dụng lá bài tẩy của mình, thương thế thì không sao, nhưng bản mệnh kiếm thì cần phải ôn dưỡng lại mấy năm.

Hai người tới chỗ đình nghỉ mát trong viện, chậm rãi ngồi xuống.

Tống Nhất Chi nhìn Thẩm Mộc hỏi: “Trong một đêm này Trường Sinh bậc thang của ngươi đã đến mấy tầng rồi?”

Tuy nói cảnh giới của Tống Nhất Chi cao hơn Thẩm Mộc.

Nhưng muốn thực sự nhìn rõ Trường Sinh bậc thang của một người đã đạt đến tầng mấy, thì vẫn không làm được.

Thẩm Mộc nghe vậy cũng không có ý định giấu diếm Tống Nhất Chi, thật ra cũng không cần thiết.

“Đã hoàn thành toàn bộ, bốn tầng, vừa vặn đạt tới Đằng Vân Cảnh.”

Tống Nhất Chi khẽ nhíu mày, trong ánh mắt kinh ngạc, lại thêm một tia vui mừng.

Tuy nói chỉ là ngẫu nhiên thu được một đồ đệ tiện nghi như vậy, thế nhưng bây giờ xem ra, ngược lại khá có lợi.

Không xét đến thể chất thiên phú, chỉ nhìn tốc độ tu luyện, đồ đệ này của mình ngược lại rất xuất sắc.

“Ừm, coi như không tệ, tốc độ này miễn cưỡng vẫn chấp nhận được. Khí phủ khiếu huyệt thì sao? Đã mở được bao nhiêu rồi?”

“Hiện tại thì, tổng cộng hoàn mỹ là một trăm mười một khí phủ.” Thẩm Mộc cũng rất bất đắc dĩ, số lượng vậy mà kẹt ở con số độc thân.

Tống Nhất Chi nhìn Thẩm Mộc, trầm tư một lát, sau đó nghiêm mặt nói: “Rất tốt, vậy từ hôm nay trở đi, ta có thể dạy ngươi học kiếm.”

Thẩm Mộc vui mừng ra mặt: “A, thật vậy sao?”

Tống Nhất Chi gật đầu: “Ta đã nói, nếu thu ngươi làm đồ đệ, vậy ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng ngươi cũng vậy, còn nhớ chuyện đã đáp ứng ta trước đó không?”

“Đương nhiên.” Thẩm Mộc gật đầu nói: “Thứ nhất, không thể để sư phụ mất mặt. Thứ hai là, sẽ có một ngày cá chép hóa rồng, thì phải đi đến chiến trường đối diện Trung Thổ Thần Châu, ít nhất hai năm.”

Tống Nhất Chi thỏa mãn gật đầu: “Nhớ kỹ là tốt. Vậy thì trước khi ta trở về, ta sẽ dốc lòng dạy ngươi, về phần ngươi có thể đạt tới độ cao nào, thì tùy thuộc vào chính ngươi.

Trên thực tế, kiếm tu quan trọng nhất không phải ở kiếm pháp, mà là kiếm tâm khi xuất kiếm của ngươi. Có kiếm tâm của chính ngươi, mới có thể mở kiếm môn, thành kiếm ý, cũng chính là 'thành kiếm' mà ta nói.

Chỉ cần thành kiếm, dù cho không có bất kỳ kiếm pháp công pháp nào, xuất kiếm vẫn có thể chém giết bất kỳ đối thủ nào, đây mới là bản chất của kiếm tu.”

Thẩm Mộc nghe như lọt vào sương mù, thế nhưng hắn bắt được một tin tức quan trọng trong đó.

“Sư phụ, người nói là, người sắp trở về Trung Thổ Thần Châu?”

Tống Nhất Chi khẽ buồn cười, không nghĩ tới mình đã nói nhiều như vậy, mà Thẩm Mộc lại chỉ quan tâm việc mình có trở về hay không.

Nhìn cái vẻ mặt khoa trương không nỡ rời xa kia của Thẩm Mộc, Tống Nhất Chi xưa nay chưa từng khẽ cong khóe miệng, trong khoảnh khắc tựa như vạn hoa thất sắc, không sao sánh bằng nàng.

“Là muốn trở về. Kiếm Tiên của Nam Tĩnh vương triều quả thật vẫn được, Thần Du Cảnh kiếm tu, cho dù là ở Trung Thổ Thần Châu cũng coi là tu vi tương đối không tệ.

Cho nên ngươi về sau nhất định phải cẩn thận, trước khi thành kiếm, thì vẫn nên cố gắng đừng chọc vào những người này. Đương nhiên, ta biết người của Phủ Nha các ngươi đều là cao thủ, nhưng vẫn cần cẩn thận.

Một khi ta trở về chiến trường kia, liền sẽ không thể bận tâm đến bên ngươi nữa.”

Thẩm Mộc vẻ mặt không nỡ, ôm lấy cánh tay Tống Nhất Chi: “Sư phụ, người cứ như vậy nhẫn tâm vứt bỏ đồ nhi mặc kệ sao?”

“......” Tống Nhất Chi mặt tối sầm lại, sắc mặt đỏ lên, một cước đạp Thẩm Mộc ra, sau đó nói: “Trước đó ngươi đã nói với ta, kiếm của ngươi, muốn có rất nhiều đúng không?”

“Đó là đương nhiên, càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu thanh, ta muốn bấy nhiêu!”

Tống Nhất Chi không nhịn được bật cười: “Con đường này của ngươi ngược lại có chút thú vị. Người khác đều là Vạn Kiếm Quy Tông, quy về một mối, còn ngươi ngược lại lại muốn đi ngược lại.”

Thẩm Mộc nhún vai: “Kiếm nhiều thì không tốt sao? Ta chính là thích kiếm!”

Tống Nhất Chi: “......?”

Luôn cảm giác lời này nghe có chút khó chịu, là lạ.

Cuối cùng đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn thấy Tào Chính Hương đang bưng điểm tâm đi tới từ phía bên kia.

“Vừa đánh xong trận chiến, ta biết ngươi cần chỉnh đốn trong thành. Hôm nay ngươi cứ làm việc của mình trước đi, chờ sau khi ổn định hoàn toàn, ta sẽ dạy ngươi cách khai mở kiếm môn sơ cấp.”

Thẩm Mộc đứng dậy theo, lần này không tiếp tục làm trò tiện tay sàm sỡ nữa.

Mà là cúi người hành lễ: “Vâng, sư phụ! Những gì đã đáp ứng người, đồ nhi sẽ không quên.”

Tống Nhất Chi thần sắc rạng rỡ, giữa hai hàng lông mày tràn đầy khí khái anh hùng: “Nhớ kỹ là tốt. Đồ đệ của ta Tống Nhất Chi, có thể không có Tiên Thiên kiếm phôi, nhưng chỉ cần xuất kiếm, thì nhất định phải nhanh hơn tất cả mọi người!”

Thẩm Mộc: “Là.”

Không bao lâu.

Tào Chính Hương bày xong điểm tâm.

Hắn cười đi tới: “À, Đại nhân, chào buổi sáng ạ. Khí sắc của ngài không tệ chút nào, hẳn là Trường Sinh bậc thang đã dựng xong rồi sao?”

Thẩm Mộc cho hắn một ánh mắt khẳng định: “Đó là tự nhiên. Thế nhưng, ta hôm nay có việc bận, ăn điểm tâm trước đã.”

“Là, Đại nhân.”

Điểm tâm gồm có gà quay, thịt vịt nướng, cá diêu hồng chiên giòn, cùng với cháo thịt nạc.

Vẫn tính là rất thanh đạm.

T•L·Trúc –‍ đồng hành cùng bạn qua từng c‍hươn‌g truyện·