← Quay lại trang sách

Chương 262 Lôi Vân Chi Địa?

C‍ảm ơn bạn đã đọc bản được cải tiến‍ từ thiên lô‍i trúc (viết cách‍ đ‍iệu‍)•

Sáng sớm hôm sau, con gà trống tía lớn lười biếng gáy vài tiếng.

Có lẽ gần đây nó tìm gà mái giao phối quá nhiều, khiến giấc ngủ không được ngon lành cho lắm.

Qua loa ứng phó vài tiếng, rồi lại tiếp tục ngủ.

Thẩm Mộc từ Phủ Nha đi ra, nhìn thoáng qua Tê Bắc Phong đang chờ bên ngoài.

Lúc này, đạo sĩ cà lơ phất phơ kia một tay cầm bánh bao thịt, một tay nâng la bàn, cười rất vui vẻ.

“Hôm qua tiếp việc tư đi?”

Tê Bắc Phong không giấu giếm, cười lấm la lấm lét, đồng thời giơ một ngón tay lên.

“Đại nhân quả thật là thần tiên sống, không gì qua mắt được ngài. Tối qua ta ra ngoài bày quầy xem bói, đúng lúc có người muốn xem bói, kiếm được một lượng bạc, hắc hắc.”

Đối với kiểu hành vi tan việc rồi ra ngoài kiếm thêm thu nhập này của Tê Bắc Phong, Thẩm Mộc không ngăn cản, dù sao người ta cũng dựa vào đó mà sống.

Chỉ là, hắn đến bây giờ vẫn rất hoài nghi tính chân thực trong việc xem bói của hắn.

“Ngươi thật là từ Âm Dương Gia tới?” Vừa đi, Thẩm Mộc vừa hỏi chuyện phiếm.

Tê Bắc Phong sững sờ, tựa hồ có chút buồn rầu: “Ta đây toàn thân trên dưới, hình như không có viết hai chữ Âm Dương lên người ta thì phải?”

“Lão Tào nói vậy, nhưng hắn cũng không dám xác định, chỉ nói là nhìn từ thần thông thuật pháp của ngươi, có chút giống Âm Dương nhất mạch.

Chỉ là ta thuận miệng hỏi một chút thôi, ta chỉ lo lắng xem phong thủy của ngươi có đáng tin cậy hay không thôi.

Đừng có giả vờ ngớ ngẩn nhé, Chu lão đầu bị ngươi lừa hai lần rồi, ta cũng phải cẩn thận một chút. Nếu ngươi không được, thì nói sớm đi.”

Lời này Thẩm Mộc nói thật lòng.

Chu lão đầu có ý kiến rất lớn với Tê Bắc Phong. Lần trước khi Thẩm Mộc đi nhờ Chu lão đầu ra tay, liền bị ông ta trút một bụng nước đắng.

Nghe nói là Tê Bắc Phong lại chỉ điểm cho ông ta một tinh tượng và phương vị.

Hơn nữa còn cam đoan lần này tuyệt đối vạn phần chắc chắn.

Nhưng kết quả cuối cùng là, Chu lão đầu bị vị hàng xóm sát vách kia một bàn tay đánh bay về, đau nhe răng trợn mắt mấy ngày liền.

Lúc đó Thẩm Mộc không quá để ý, một lòng muốn mời Chu lão đầu ra tay, một mặt là để hóa giải áp lực của bản thân.

Mặt khác, hắn cũng muốn xem xem, lão gia hỏa thần bí này rốt cuộc có thực lực thế nào.

Ban đầu vô duyên vô cớ bị trói buộc vào cây Hoè Dương Tổ, đã đủ ly kỳ rồi.

Trong lòng cũng nên có chút nắm chắc thì hơn.

Mà kết quả cuối cùng, thật là khiến Thẩm Mộc kinh ngạc vô cùng.

Theo như Tào Chính Hương miêu tả toàn bộ quá trình Kim Thân mảnh vỡ bị phất tay, Chu lão đầu là người đầu tiên ra tay giết người.

Đồng thời, ông ta cũng là người duy nhất mà Tào Chính Hương chưa kịp nhìn thấy quá trình ra tay, bởi vì đối phương chết quá nhanh, không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Cuối cùng nếu không phải ông ta thu hút được chút hồn phách, có lẽ Tào Chính Hương đã không thu được gì thật.

⚝ ✽ ⚝

Tê Bắc Phong cảm nhận được Thẩm Mộc chất vấn, lập tức vỗ bộ ngực, vẻ mặt ngạo khí.

“Đại nhân, đừng nghe lão già họm hẹm kia nói bậy nói bạ. Ta cho ông ta tính toán tuyệt đối không sai, thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng ngài nói xem, chuyện nhìn lén quả phụ sát vách tắm rửa như thế này, là dựa vào phong thủy có thể giải quyết được sao?”

Thẩm Mộc: “……”

Tê Bắc Phong: “Hơn nữa, ta đêm xem sao trời, sau đêm đó khuya khoắt, có sấm sét mùa xuân và trời mưa, có thể đục tường để nhìn trộm, cần chờ sấm sét mùa xuân nổ vang, mới có thể đào bới.

Kết quả lão đầu tử nghe thấy tiếng nước rầm rầm sát vách, liền không chờ kịp nữa, chưa đợi sét đánh đã đục tường khoan thành lỗ. Ngài nói xem, quả phụ sát vách cũng đâu phải kẻ điếc, sao có thể không nghe thấy chứ?”

“Có việc này?” Thẩm Mộc trong lòng kinh ngạc, nửa đoạn sau này Chu lão đầu cũng không nói với hắn: “Ừm, lần này ta đứng về phía ngươi, ngươi nói có lý.”

“Hắc hắc, đại nhân anh minh.”

Vừa tán gẫu.

Thẩm Mộc đi theo Tê Bắc Phong, đi vòng quanh từng khu phố trong thành Phong Cương cả ngày.

Trên thực tế, đơn giản chính là dựng một nơi để đặt Thiên Âm Che Chở, sau đó bố trí một đại trận có thể chống đỡ và bảo vệ pháp khí đó.

Nếu không có yêu cầu đặc biệt, sẽ không cần phải tốn công tốn sức như thế, thậm chí còn để Tê Bắc Phong đo lường tính toán phong thủy.

Ban đầu Thẩm Mộc muốn lựa chọn phố chữ thập quan trọng nhất của thành Phong Cương.

Nhìn từ bản đồ, nơi đó là trung tâm nhất của thành Phong Cương.

Nhưng lại bị Tê Bắc Phong trực tiếp phủ định.

Nguyên nhân chính là, vị trí kia quá rõ ràng, nếu kẻ địch thật sự đến xâm phạm, có khả năng lập tức sẽ tìm thấy vị trí pháp khí thông tin.

Cho nên tốt nhất vẫn nên đặt ở một vị trí tương đối ổn thỏa thì hơn.

Trải qua Tê Bắc Phong lải nhải tính toán một hồi lâu.

Cuối cùng xác định một vị trí.

Căn cứ Tê Bắc Phong giải thích, điểm vị trí kia nhìn như không đáng chú ý, lại là nơi mưa gió sấm sét đều không ảnh hưởng tới, dễ dàng bị bỏ sót.

Lại là hậu viện cửa hàng của Thẩm Mộc!

“Ngươi mẹ nó chắc chắn chứ? Ta xây dựng lại nơi này, chính là nơi phong thủy tốt nhất sao?”

Tê Bắc Phong không bình luận: “Đại nhân, phong thủy tốt đến mức nào thì ta không dám nói, nhưng ta dám cam đoan, trời đầy mây sét đánh, tuyệt đối không đánh tới vị trí này. Ta đã tính qua, tuyệt đối không sai.”

“……” Thẩm Mộc nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn lối vào cửa hàng một chút, Ngọc Tú Nhi cùng Lý Nhị Nương đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Rõ ràng hai người không rõ hôm nay Thẩm Mộc tới làm gì, sau khi đi vào, liền nhìn bên trái một chút rồi lại tìm kiếm.

Thẩm Mộc không giải thích gì.

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy, thật sự nên xây Thiên Âm Che Chở ở bên cửa hàng này.

Bởi vì có một pháp khí thật sự đang vận chuyển ở đây, hẳn là sẽ dễ dàng cho việc tiêu thụ hơn.

Chọn tốt địa điểm xong, Thẩm Mộc cũng không lãng phí thời gian.

Trực tiếp thông báo Lý Nhị Nương, hai ngày này ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, sau đó bỏ lại hai người đang ngơ ngác rồi cùng Tê Bắc Phong rời đi.

Việc dựng Thiên Âm Che Chở, theo Thẩm Mộc thấy, tựa như một cột tín hiệu.

Cần dựng cao một chút, sau đó khảm nạm pháp khí lên đó, cuối cùng kích hoạt thiên âm thần thông, liền có thể sử dụng công năng truyền âm và đối thoại của nó.

Nếu như chỉ làm bằng mấy cây gỗ, có lẽ sẽ hỏng trong vài ngày.

Hơn nữa căn bản không chịu nổi lực lượng uy áp do pháp khí Thiên Âm Che Chở vận chuyển sinh ra.

Cho nên cần bố trí một trận pháp phức tạp.

Vừa có thể tiếp nhận sự chấn động chủ yếu của Thiên Âm Che Chở, vừa có thể phát huy tác dụng bảo vệ nhất định.

Điểm này cũng chỉ có thể giao cho Tê Bắc Phong.

Công trình không quá lớn, mua sắm đầy đủ vật liệu xây dựng, không cần mấy ngày là có thể hoàn thành.

Về phần nguồn cung mua sắm, tìm Liễu Vô Lượng Sơn hoặc Phù Diêu Tông đều được.

Hoặc là trực tiếp đi Quan Đạo Đình dịch trạm.

⚝ ✽ ⚝

Sắp xếp xong xuôi mọi thứ xong.

Thẩm Mộc đi một chuyến phố Hoa Liễu, an bài nhóm tu sĩ đầu tiên tiến vào bí cảnh thí luyện.

Khi đi ngang qua Cổ Miếu Nhai, Thẩm Mộc kỳ lạ nhìn thoáng qua ngôi miếu ở sâu bên trong nhất.

Hắn còn nhớ rõ lần trước tới, hình như có người ở bên trong.

Mà lần này đến xem, hắn có thể xác nhận, quả thật có người ở.

Ngôi nhà đổ nát trước đó đã được sửa chữa xong.

Xuyên thấu qua cánh cửa lớn rộng mở, thậm chí có thể trông thấy tôn tượng Bồ Tát bằng bùn không rõ tên kia, đã được tu bổ lại cánh tay và bả vai.

Mà dưới tượng Phật bùn, còn có nén hương đang cháy dở một nửa.

Nhìn hồi lâu, cũng không thấy có người trở về.

Thẩm Mộc lúc này mới thu tầm mắt về, hướng về phía phố Hoa Liễu mà đi.

Lúc này, cách đó không xa phía trước, đã có rất nhiều tu sĩ tới, đều là những người chuẩn bị tiến vào Quỷ Môn Quan thí luyện.

Trông thấy Thẩm Mộc đến, đám người vẻ mặt vui mừng, đều cung kính hành lễ.

“Thẩm đại nhân.”

“Thẩm Huyện Lệnh.”

Thẩm Mộc gật đầu, sau đó lấy ra danh sách đã chuẩn bị sẵn từ trước, bắt đầu chuẩn bị cho bọn họ tiến vào.

......

Đông Châu nơi nào đó.

Có một tòa thành lớn nằm dưới mây.

Nhìn từ xa, mây đen dày đặc, lôi điện đan xen.

Tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai.

Mà ở trong thành, không một ai cảm thấy bất ngờ trước thần lôi trên không trung.

Bỗng nhiên!

Một vệt chớp tím xuyên qua kẽ mây đánh xuống, rơi thẳng xuống tòa tháp cao trong thành.

Mà tòa tháp cao thì vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Lôi điện theo những điêu khắc gỗ trên tháp cao, chui vào bên trong.

Tầng cao nhất của tòa tháp cao.

Có một nam tử mặc lam bào đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lấp lóe, tựa như tia điện lấp lánh bên trong.

“Tra được chưa?” Nam nhân mở miệng.

“Tra được rồi, Phong Nhi Tị Lôi Thần Mộc, ngay tại biên giới Đại Ly, thành Phong Cương.”

“Biên giới? Phong Cương?” Nam nhân ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo:

“Lại là biên giới, lại là Phong Cương. Trước đây vốn định từ bỏ, nhưng hôm nay xem ra, Lôi Vận Thành ta và cơ duyên này vẫn chưa dứt……”