Chương 379 Hạ Lan kiếm đến!
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh.
Cấm chế trên cả ngọn núi hoang đã từ từ tiêu tan.
Sau khi đệ tử Vô Lượng Kiếp thu hồi trận nhãn, dị tượng trên núi hoang mới hoàn toàn hiện rõ nguyên trạng.
Từng luồng nguyên khí nồng đậm tinh thuần, xen lẫn khí vận Thượng Cổ màu vàng, bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài từ đỉnh núi.
Ánh mắt tất cả tu sĩ đều hiện lên vẻ điên cuồng.
Có người thậm chí còn lộ rõ vẻ tham lam.
Đối mặt với cơ duyên Thượng Cổ như thế này, thật sự khiến người ta khó lòng giữ được bình tĩnh.
Bởi vì trong động thiên phúc địa, cho dù không giành được những cơ duyên bảo vật khác, chỉ cần tu luyện ở trong đó cũng có thể nâng cao cảnh giới lên một cấp bậc.
Những gì Thượng Cổ còn sót lại không chỉ là vật phẩm, thậm chí còn có nguyên khí tinh thuần và đại đạo quy tắc.
Chỉ cần có thể đi vào, sau đó tìm một chỗ cảm ngộ hấp thu, tốc độ tăng tiến cảnh giới cũng nhanh gấp mấy lần bên ngoài.
Trong cả thiên hạ, những bí cảnh quy tắc dạng động thiên phúc địa như thế này càng ngày càng ít.
Phần lớn tu sĩ cả đời cuối cùng đều rất khó tìm được một chỗ.
Cho nên lần này kỳ ngộ có bao nhiêu khó được, không cần nói cũng biết.
Những động thiên phúc địa từng xuất hiện ở các lục địa khác, rất nhiều nơi có quy tắc áp chế cảnh giới.
Một khi không phù hợp yêu cầu quy tắc đại đạo của động thiên, thì khó lòng tiến vào được nữa.
Năm đó Thanh Khâu động thiên của Bạch Đế Thành chính là như vậy.
Nghe nói bên trong đó, cảnh giới sẽ bị cưỡng ép áp chế xuống cảnh giới Long Môn.
Thế nhưng về sau sở dĩ vẫn có nhiều đại tu Thượng Võ Cảnh tiến vào như vậy, chủ yếu là vì bên trong Thanh Khâu động thiên có Thượng Cổ dị thú trong truyền thuyết, Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Có cổ tịch ghi chép, Cửu Vĩ Thiên Hồ, một đuôi một Thiên Đạo.
Nếu có được một đuôi, liền có thể bước vào tầng thứ mười trên Phi Thăng cảnh, cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Cho nên lúc đó rất khó không khiến người ta điên cuồng.
Cuối cùng cũng khiến Bạch Đế Thành tổn thất nặng nề.
Thế nhưng lần này y quan mộ của Đại Chu vương triều, so với Thanh Khâu động thiên, có lẽ kém hơn một chút.
Thế nhưng có một điều, dù sao Phong Cương này không phải Bạch Đế Thành.
Nói cho cùng là không có lực uy hiếp lớn như vậy, cho nên phàm là tu sĩ có chút mơ ước, đều sẽ muốn đến thử vận may.
Vạn nhất giành được cơ duyên, một bước lên trời cũng không phải không thể.
⚝ ✽ ⚝
Trên núi hoang.
Liễu Thường Phong đã ra lệnh cho tất cả đệ tử Vô Lượng Sơn rút lui xuống dưới núi.
Nhiều tu sĩ như vậy tiến vào, khó tránh khỏi sẽ có tranh đấu, sớm rời đi một chút, tránh bị liên lụy.
Nhìn đám tu sĩ đang kích động đông nghịt.
Liễu Thường Phong xoa xoa Thiên Âm Phù đang rung động lấp lánh trong tay, hắn cười nói:
"Chư vị! Vô Lượng Sơn nói được thì làm được, chư vị lát nữa đi vào, nếu là gặp phải đệ tử Vô Lượng Sơn của ta, còn xin nể mặt một chút, cửa lớn động thiên phúc địa ở ngay đỉnh núi, muốn tiến vào tranh đoạt cơ duyên, xin cứ tự nhiên!"
Chỉ nghe Liễu Thường Phong nói xong lời này.
Tất cả tu sĩ liền bắt đầu ùa lên.
Mấy đạo phù lục kỳ quang dị sắc hiện lên, từng thanh phi kiếm nhanh như gió, hoặc những đạo thuật phi độn khiến người ta hoa mắt.
Đều cùng lúc đồng loạt phóng ra!
Các tu sĩ giành giật từng giây.
Tiến vào động thiên phúc địa trước, nhất định sẽ có không ít tiên cơ.
Đương nhiên, cơ hội luôn đi kèm với hiểm nguy, điểm này mọi người cũng đều biết.
Có thể cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu ngay cả chút mạo hiểm này cũng không dám, e rằng sau này tu hành cũng không có tiền đồ lớn lao gì.
"Phượng Linh Sơn! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì sao ngăn cản đường đi của ta!"
"Trò cười, ngươi nhìn thấy ta ngăn cản ngươi bằng con mắt nào? Ta bất quá chỉ dùng một đạo ngự phong pháp thuật."
"Thế nhưng đạo pháp của ngươi, ảnh hưởng tới pháp khí phi hành của ta!"
"Nhiều người như vậy, dựa vào đâu mà cho rằng ta quấy nhiễu ngươi? Lười nói nhảm với ngươi, ta đi trước!"
"Chưởng giáo Tề Hải Tông? Ngươi thật chẳng lẽ muốn ở nơi này cùng ta tính sổ cả thù mới lẫn hận cũ sao? Thật không sợ lỡ mất tiên cơ? Không bằng chúng ta đi vào trước, sau đó hãy tính sổ thì sao?"
"Hừ, hôm nay liền tha cho các ngươi một con đường sống, bên trong đừng để ta gặp lại, bằng không nhất định phải lấy đầu chó của các ngươi!"
"Đồ cuồng vọng, lão tổ tông môn các ngươi cũng không dám nói như thế này, chờ về Bắc Thương Châu, nhất định sẽ đến tông môn ngươi đòi một lời giải thích!"
"Tiểu tặc! Ở Trung Thổ Thần Châu có người bảo kê cho ngươi, bây giờ thì không còn nữa!"
Có người một quyền đấm vỡ núi đá.
Giờ phút này đã xảy ra đánh nhau.
Bất quá đây đều đã sớm được dự liệu từ trước.
Nhiều tông môn tu sĩ tề tựu một chỗ như vậy, tóm lại những kẻ có cừu oán sẽ gặp nhau.
Lúc trước Hàn Đông Ly và Tô Thiển của Khê Kiếm Môn chính là như vậy.
Bất quá nghe nói hai người quay lại làm hòa, gọi là như keo như sơn, nguyên nhân cụ thể không rõ, bất quá nhìn sắc mặt Hàn Đông Ly lần này tới, có vẻ như có chút thiệt thòi.
Đương nhiên, Liễu Thường Phong là người trong cuộc, không nói gì.
Cách đó không xa, Bạch Triển Cấp có chút hứng thú nhìn đám tu sĩ.
Hắn cũng không vội vàng xông lên phía trước. Chỉ là cùng mấy vị lão giả phía sau chờ đợi những người khác đi đầu.
Lão nhân phía sau bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta cũng có thể đi lên được rồi."
Bạch Triển Cấp khẽ nhíu mày, sau đó lại nhìn về phía Phong Cương Thành, có chút kỳ quái.
"Không cần quá nhanh, cơ duyên của động thiên phúc địa này không dễ lấy như vậy sao? Thật sự cho rằng tiến vào trước liền có ưu thế sao? Hơn nữa, cho dù là giành được trước, có thể an toàn đi ra hay không thì đều không chắc đâu, quá vội vàng thì không ăn được đậu hũ nóng."
Các lão giả nghe xong, đều lộ ra nụ cười vui mừng.
"Thiếu chủ quả thật đã trưởng thành, suy nghĩ cũng trở nên thành thục ổn trọng."
Bạch Triển Cấp khẽ cười một tiếng: "Ta hiện tại lo lắng duy nhất chính là một chuyện khác."
"Thiếu chủ nói chẳng lẽ là Huyện Lệnh Phong Cương này?"
"Đúng." Bạch Triển Cấp gật đầu, ánh mắt dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Lúc đầu ngay từ đầu hắn còn muốn nhân lúc hội đấu giá để gây sự với Thẩm Mộc, thuận tiện thăm dò hắn một chút.
Thế nhưng từ khi biến mất vào ngày thứ hai đấu giá cho đến bây giờ, Thẩm Mộc này liền rốt cuộc chưa từng xuất hiện trở lại.
Khiến kế hoạch của Bạch Triển Cấp thất bại, trong lòng hắn kỳ thật rất khó chịu.
"Các ngươi không cảm thấy thật kỳ quái sao? Loại thời điểm này, hắn lại không có mặt."
"Thiếu chủ có ý tứ là, hẳn là hắn đã tiến vào trong động thiên phúc địa?"
Bạch Triển Cấp lắc đầu: "Đây cũng là có chút khả năng."
"Nhưng vì sao muốn như vậy? Hoàn toàn không cần thiết sao?"
Bạch Triển Cấp cười một tiếng: "Ta đoán, hắn là muốn tránh đi cừu gia."
"Tránh đi cừu gia?"
Ngay vào giờ phút này!
Không khí phảng phất trong nháy mắt lạnh lẽo xuống!
Tất cả tu sĩ đang tiến lên núi, bao gồm cả Bạch Triển Cấp, trong nháy mắt khựng lại.
Có người cảm thấy da đầu tê dại, kinh hãi nhìn lên bầu trời.
Sau đó liền triệt để an tĩnh.
"Trời ạ! Kiếm tu từ đâu ra vậy!"
"Cái gì... Nhiều như vậy!"
Mấy ngàn kiếm tu áo trắng ngự phong bay tới, trận thế to lớn, che kín cả bầu trời!
Ngay cả Bạch Triển Cấp luôn kiêu ngạo, giờ khắc này nội tâm cũng có chút run rẩy nhẹ.
"Bọn họ là...?" Bạch Triển Cấp miệng đắng lưỡi khô.
"Quả đúng như Thiếu chủ nói, không nhìn lầm chút nào, hẳn là Hạ Lan Kiếm Tông! Chắc chắn là đến trả thù!"
Trên bầu trời.
Phía trước vô số kiếm tu, lơ lửng ba vị có khí tức khủng bố.
Nếu có kiến thức uyên bác liền có thể nhận ra.
Đó là ba vị trong Ngũ Đại Kiếm Tiên của Hạ Lan Kiếm Tông.
Hạ Lan An, Hạ Lan Vũ.
Và Tông Chủ Hạ Lan Kiếm Tông, Hạ Lan Bình Vân.
Chỉ là, vì sao là ba vị mà không phải bốn vị, thì không ai biết.
Dù sao đám người chỉ biết Hạ Lan Gia Thành đã vẫn lạc, nhưng lại không hề hay biết, một vị khác là Hạ Lan Địch, cũng đã bị Thẩm Mộc chém giết tại động thiên phúc địa.
"Thẩm Mộc ở đâu?"
Một lần nữa, thiên lôi trúc gửi đến bạn bản truyện tốt hơn·