← Quay lại trang sách

Chương 416 Kế hoạch có biến, kết thúc giao dịch

Thanh Long: “Trời đã hơi hửng sáng rồi.”

Thẩm Mộc: “Ta biết.”

Thanh Long: “Thu tay lại đi, Thẩm Mộc!”

Thẩm Mộc: “Làm xong phi vụ này ta liền trở về.”

“!!!”

Giờ phút này, trong phòng, các đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông đều mang vẻ phẫn nộ.

“Hừ, cuồng vọng, thế mà thật sự không coi Hạ Lan Kiếm Tông chúng ta ra gì!”

“Chúng ta đông người như vậy, sợ một mình hắn sao?”

“Không sai, mọi người cùng nhau xông lên, giết hắn! Báo thù cho chưởng giáo Hạ Lan Vũ!”

Trong phòng, các đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông bắt đầu cổ vũ sĩ khí.

Thẩm Mộc đang nói chuyện với Thanh Long thì quay đầu, nhìn về phía nam tử nói chuyện ở phía trước nhất.

Sau khi đánh giá một lượt, trong lòng hắn hiểu rõ: “A, thực lực Long Môn Cảnh đỉnh phong? Chẳng trách lại tự tin hơn những người khác, bất quá vẫn phải chết.”

Nam tử nghe vậy giận dữ: “Hừ, Thẩm Mộc, ít xem thường người! Ta biết ngươi lợi hại, có thể tất cả mọi người đều là Long Môn, ta cũng không tin ngươi có thể lật trời được chắc!”

Thẩm Mộc lắc đầu, sau đó nhìn mọi người một cái: “Thật có lỗi, ta không phải nhằm vào ngươi, ta nói là tất cả các ngươi, đều phải chết.”

Vừa dứt lời, thân ảnh Thẩm Mộc vọt ra, tốc độ nhanh chóng trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ trong chớp mắt đã giáng một quyền nổ tung đầu.

Vô Lượng Kim Thân Quyết vận chuyển, dù cho kiếm tu đối diện đã dùng kiếm khí đánh trả, nhưng lại không thể gây ra dù chỉ nửa điểm tổn thương.

Trong khoảnh khắc, máu tươi dâng trào, đầu lâu vỡ vụn.

Tất cả mọi người triệt để trợn tròn mắt.

Thủ đoạn máu me, tàn bạo như vậy, gây ra chấn động không nhỏ cho bọn hắn.

Dù cho trong số những người này đã có người từng trải qua chiến đấu sinh tử, nhưng so với Thẩm Mộc thì vẫn yếu đi rất nhiều.

Phần lớn kiếm tu hoặc luyện khí sĩ, kỳ thật trong sinh tử vật lộn, vẫn vô thức tuân theo một chút phong độ.

Ít nhất ra tay sẽ không tàn nhẫn và thô bạo như vậy.

Dù sao đã là người tu hành thoát ly thân thể phàm nhân, thủ đoạn giết người muôn vàn, không cần thiết lựa chọn phương thức như vậy.

Thế nhưng Thẩm Mộc thì hoàn toàn ngược lại, theo quan niệm cố hữu của hắn.

Vị trí yếu ớt nhất nhất định phải là đầu, đứt tay gãy chân không chết được, chỉ có nổ đầu mới là chắc chắn nhất.

Không hề dừng lại một chút nào.

Trong phòng ốc, tiếng kêu rên bắt đầu liên hồi.

Mà dù sao số người ở đây so với trước đó nhiều hơn, cho nên có hai tu sĩ muốn thừa cơ chạy trốn, đã thừa lúc hỗn loạn xông ra khỏi cửa.

Nhưng điều khiến bọn hắn không nghĩ tới là, vừa ra cửa, liền bị hai con Đạo Ngoại Thiên Ma ngăn chặn, sau đó ngọn lửa xanh biếc cuốn tới.

Hai người không kịp phản ứng, trong khoảnh khắc bị ngọn lửa xanh lục thiêu khô nguyên khí, làm khí phủ khô kiệt, hóa thành thây khô.

Không biết đã qua bao lâu.

Sắc trời đã hơi hửng sáng.

Căn phòng của bọn họ bị đẩy ra, Thẩm Mộc mồ hôi nhễ nhại, quần áo không chỉnh tề từ bên trong đi ra.

Cũng giống như trước đó, hắn ném thi thể đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông ra ngoài như ném thức ăn.

Sau đó, những con Đạo Ngoại Thiên Ma canh giữ ở phía ngoài thì cùng nhau tiến lên…

Kỳ thật hiện tại Thẩm Mộc hoàn toàn không cần trở lại quan tài Phục Sinh.

Bất quá có thể là trước đó ngủ quen ở bên trong, ở bên ngoài, hắn luôn cảm giác không an tâm lắm.

Vả lại, đến đêm nay, Hạ Lan Bình Vân tất nhiên sẽ biết được ý đồ của mình.

Một khi đối phương có chỗ cảnh giác, hoặc là tự mình chủ động tấn công, ngăn hắn lại trong trạch viện, vậy thì sẽ hơi khó xử.

Hơn nữa Thẩm Mộc cũng cần nghỉ ngơi điều chỉnh, mục tiêu của bản thân quá rõ ràng, liền dễ dàng bị đối phương khóa chặt, sau đó tiến hành chiến thuật biển người.

Hắn cũng không muốn bị mệt chết.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, đoạn đường trở lại “Quan tài Phục Sinh” này, dường như Đạo Ngoại Thiên Ma cũng không có ý đồ gì với hắn.

Cứ như không nhìn thấy vậy.

Thẩm Mộc đoán chừng hẳn là bởi vì mình ẩn nấp tốt, cộng thêm việc ném cho chúng ăn mười mấy cái thi thể đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông, cho nên mới không ra tay với mình.

Nằm trong quan tài, Thẩm Mộc ấn mở bản đồ ẩn tàng.

Trải qua một đêm săn giết, tính sơ bộ thì hắn đã giết khoảng năm sáu chục đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông.

Bất quá toàn bộ động thiên bên trong, không sai biệt lắm có ba ngàn người.

Cho nên, phía sau có lẽ cần thêm chút sức.

Nếu như có thể tăng lên một chút tốc độ và số lượng chém giết, mỗi ngày giết trăm người, nếu ba ngàn người thì có lẽ một tháng là có thể tiêu diệt được Hạ Lan Kiếm Tông rồi.

Đương nhiên, đây nhất định là trạng thái lý tưởng.

Hiện thực chính là, qua sau ngày hôm nay, bọn hắn khẳng định sẽ có chỗ cảnh giác, đoán chừng sẽ không để quá ít người tập hợp một chỗ.

Vạn nhất phía sau là một hai trăm người tập hợp thành một nhóm, vậy coi như khó làm.

Vả lại rất nhiều trạch viện đều gần nhau.

Đạo Ngoại Thiên Ma cũng chỉ khoảng mười mấy con, không có khả năng mỗi trạch viện đều có thể canh giữ.

Cho nên, chỉ cần con Vũ Hóa Cảnh Thiên Ma kia bị kiềm chế.

Hầu hết các tu sĩ đều có thể nhanh chóng di chuyển giữa các trạch viện, mà những con Thiên Ma chưa có linh trí hoàn chỉnh thì căn bản là không đuổi kịp.

Sau khi phân tích kỹ lưỡng như vậy.

Thẩm Mộc đột nhiên cảm giác được, dường như số lượng Thiên Ma vẫn chưa đủ.

Như vậy căn bản không có khả năng cắt đứt sự hỗ trợ lẫn nhau của bọn chúng.

Nhưng chỉ cần có thể khiến mỗi một khu vực đều có Thiên Ma canh giữ, để bọn chúng cắt đứt liên lạc với nhau, vậy thì thật sự sẽ biến thành mình chờ đợi con mồi.

Vừa nghĩ, Thẩm Mộc quyết định, chuẩn bị thay đổi kế hoạch tác chiến!

Đêm nay tạm thời không săn giết, tiếp tục đập nát những biên giới đại đạo yếu kém hơn, thả ra càng nhiều Thiên Ma.

Đương nhiên, khẳng định là chọn những vị trí được đánh dấu màu xanh lá tương đối nhỏ.

Hắn cũng sẽ không mạo hiểm lại phóng thích một con Vũ Hóa Cảnh.

Một con đã đủ dùng rồi.

Chuẩn bị xong hết thảy kế hoạch, Thẩm Mộc ăn một viên Nạp Nguyên Đan, thoải mái đi ngủ…

Nơi nào đó trong trạch viện.

Hạ Lan Bình Vân và Hạ Lan An, lúc này cũng không biết Thẩm Mộc đã thay đổi kế hoạch săn giết.

Lúc này hai người sau khi biết chuyện tối qua, giận tím mặt.

“Đáng giận, chờ ta ra ngoài, ta nhất định phải khiến Phong Cương thành chôn cùng!” Hạ Lan An gầm thét.

Hạ Lan Bình Vân sắc mặt âm trầm: “Cứ đợi sau khi ra ngoài rồi nói, hừ, muốn một mình giết toàn bộ tông môn chúng ta, quá hão huyền và cuồng vọng.

Thông báo cho các đệ tử từng đường, ít nhất phải một trăm người một tổ, nếu trạch viện không đủ chỗ, thì ở trạch viện lân cận, như vậy hỗ trợ sẽ nhanh, vả lại hai trạch viện di chuyển, Thiên Ma căn bản không kịp canh giữ.

Tranh thủ ban ngày, để bọn hắn nhanh chóng điều chỉnh, ta còn muốn xem thử, một mình hắn làm sao đấu với mấy ngàn đệ tử chúng ta!”

Hạ Lan An nhe răng cười: “Sư huynh nói đúng, ngài chỉ cần an tâm giằng co với con Vũ Hóa Thiên Ma kia là được, Thẩm Mộc giao cho ta!”

Hạ Lan Bình Vân gật gật đầu: “Đi thôi, nhưng cũng phải chú ý cẩn thận, đoán chừng có thành quả ngọt ngào tối qua, tiểu tử này khẳng định sẽ lại đến, nhớ kỹ, tốc chiến tốc thắng, không cần để lại người sống, giết chết là được!”

Hai người sau khi đơn giản thảo luận phương án, Hạ Lan An liền lợi dụng độn thuật, đi đến vị trí của từng đệ tử, tiến hành chỉ huy.

Ban ngày trôi qua rất nhanh.

Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.

Những người của tông môn khác, đều an tĩnh tu luyện, và chờ đợi thời cơ, chuẩn bị đi hướng y quan mộ.

Mà đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông thì bắt đầu điên cuồng di chuyển.

Các khu vực Đông Tây Nam Bắc của Đại Chu đô thành.

Bọn hắn chiếm cứ những trạch viện liên tiếp, chúng liên kết với nhau, chỉ cần leo tường qua một hai con hẻm là có thể hỗ trợ.

Sắc trời từ từ đen lại.

Hạ Lan An cùng tất cả đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông cảnh giác cao độ.

Chuẩn bị cùng Thẩm Mộc có một trận ác chiến!

Kết quả chờ mãi mà hắn vẫn chưa tới.

Hạ Lan An nhíu chặt lông mày.

Tình huống thế nào?

Không có khả năng, chẳng lẽ bị phát hiện?

Ngay tại lúc hắn trăm bề không hiểu, một tiếng quen thuộc vang lên!

Tác phẩm đã được làm mới nhờ công cụ của thiên-lôi—trúc‍․