← Quay lại trang sách

Chương 424 Giao đấu Hạ Lan An (Hạ)

Chút tin‌h‍ chỉnh đến từ thiên‒lôi‌-trúc, hy vọng bạn thích‍․

Hạ Lan An triển ra bản mệnh phi kiếm.

Sát lực cường đại khiến các bức tường phòng ốc xung quanh đều chấn động vỡ vụn thành từng mảnh.

Thẩm Mộc sắc mặt nghiêm túc nhìn đối phương, qua cảm nhận trực tiếp mà phân tích, bản mệnh kiếm của Hạ Lan An có uy lực tương xứng với Hạ Lan Địch.

Cho nên, hắn chống đỡ vài lần cũng không thành vấn đề.

Chỉ là, sức bền của Hạ Lan An tựa hồ mạnh hơn Hạ Lan Địch rất nhiều.

Dù sao, đã chờ đợi lâu như vậy trong động thiên phúc địa, Hạ Lan An sớm đã minh bạch rằng ở đây, tỉ lệ tiêu hao nguyên khí lớn hơn bên ngoài.

Cho nên, y không có khả năng phạm phải sai lầm như Hạ Lan Địch, cuối cùng dẫn đến nguyên khí bản thân tiêu hao hết, mất đi sức chiến đấu.

Nhưng may mắn là Khốn Nguyên Đại Trận đã bị Đạo Ngoại Thiên Ma thiêu đốt tạo ra một khe hở rất nhỏ.

Thẩm Mộc rất nhanh nắm bắt được điểm này.

Sau đó, chỉ cần cùng Hạ Lan An triển khai thế giằng co.

Chẳng bao lâu sau, đại trận xung quanh đây tất nhiên sẽ xuất hiện lỗ thủng.

Bá!

Kiếm phong không ngừng công kích tới.

Bản mệnh phi kiếm của Hạ Lan An quả thực cường hãn, tốc độ cũng rất nhanh.

Nhưng Thẩm Mộc bằng vào thân thể mạnh mẽ, ngược lại có thể cùng y giằng co.

Các đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông xung quanh đã toàn bộ tử vong, Hạ Lan An không còn giữ lại thực lực, kiếm khí bản mệnh kiếm cơ hồ bao trùm tất cả góc chết.

Điên cuồng công kích Thẩm Mộc.

Phanh phanh phanh!

Phi kiếm liên tiếp va chạm.

Mọi thứ trong phòng đều đã hoàn toàn thay đổi.

Khi các đệ tử bên ngoài Khốn Nguyên Đại Trận nhìn thấy cảnh tượng giao đấu bên trong, cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Vậy mà có thể cùng Chưởng giáo Hạ Lan An bất phân thắng bại!”

“Cũng khó trách lúc trước hắn có thể nhẹ nhõm chém giết người của chúng ta!”

Các đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông nhao nhao thầm than.

Khi ở Hạ Lan Kiếm Tông, bọn họ ai nấy đều kiêu ngạo.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Mộc, bọn họ mới biết hóa ra đều là ếch ngồi đáy giếng.

Chỉ là bọn họ không rõ, một người ngay cả tiên thiên kiếm phôi cũng không có, vì sao lại có thể điều khiển phi kiếm đến trình độ như vậy?

Hơn nữa, không có thể chất đặc biệt, việc mở khí phủ khiếu huyệt cũng sẽ càng khó khăn, hắn làm sao có thể mở ra số lượng khí phủ kinh người như vậy?

Đối với những điều này, rất nhiều người đều không thể lý giải.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuộc giao đấu trong phòng rốt cục cũng dừng lại.

Hạ Lan An vẫn đứng yên một bên, tuy có thể nhìn thấy lồng ngực y hô hấp chập trùng.

Nhưng tựa hồ cũng không có dấu hiệu tiêu hao quá nghiêm trọng.

Mà đối diện Thẩm Mộc, quần áo trên người đã rách nát, đồng thời đầu đầy mồ hôi, có chút lộn xộn.

Nhìn bề ngoài, Thẩm Mộc chiếm hạ phong.

Dù sao, hai người tồn tại chênh lệch về cảnh giới.

Thẩm Mộc mặc dù nhục thân cường hãn, nhưng về phương diện lực công kích, tự nhiên không mạnh bằng Hạ Lan An.

Hạ Lan An đứng sững mở miệng: “Tiểu tử, không thể không nói rằng ngươi rất không tệ, không nghĩ tới ngươi có thể chống đỡ được lâu như vậy.

Bất quá, dừng lại ở đây thôi, ngươi càng có thiên phú trác tuyệt, ta càng không thể để ngươi còn sống rời khỏi động thiên phúc địa.”

Năng lực của Thẩm Mộc cũng khiến Hạ Lan An kinh ngạc.

Cho nên, điều này càng củng cố ý niệm trong lòng y, nhất định phải giết Thẩm Mộc, nếu không tương lai nhất định là một uy hiếp cực lớn.

Hạ Lan An giơ phi kiếm trong tay lên.

Cùng lúc đó, bản mệnh kiếm trên đỉnh đầu y lại cùng trường kiếm trong tay hợp thành một thể!

Thẩm Mộc ánh mắt hơi ngưng trọng, biết đối phương đây là muốn chuẩn bị tung ra đòn tấn công cuối cùng với hắn.

Bỗng nhiên, khí tức bốn phía trong nháy tức trở nên vô cùng xao động.

Sát khí xung quanh lập tức tràn ngập, sau đó vô số kiếm khí phóng lên tận trời, lại như thác nước từ trên xuống dưới, điên cuồng rơi xuống!

Uy áp kinh khủng của một kiếm này khiến những bức tường đá vụn vỡ trên mặt đất toàn bộ bị ép vỡ nát.

Nếu như không phải có Khốn Nguyên Đại Trận, chỉ sợ một nửa phòng ốc của Đại Chu đô thành đều sẽ bị đạo kiếm khí này của Hạ Lan An rung sụp.

Nhìn thấy một kiếm khủng bố như thế.

Thẩm Mộc nhanh chóng nắm một viên đan dược nhét vào miệng, sau đó vận chuyển Vô Lượng Kim Thân Quyết, mở ra toàn bộ khí phủ.

Hắn biết, một kiếm này, bản thân không thể tránh được, chỉ có thể chính diện chống đỡ.

Độc Tú Kiếm bay vào tay, Thẩm Mộc chém lên trời một kiếm, đón lấy thác kiếm khí đối diện!

Hạ Lan An vẻ mặt giễu cợt: “Hừ, không biết tự lượng sức, tuy nói ngươi một chiêu này rất mạnh, nhưng chung quy vẫn kém một chút hỏa hầu.

Một kiếm này của ta chính là chiêu mạnh nhất dung hợp bản mệnh phi kiếm, xem ngươi làm sao tiếp được!”

Nói xong, Hạ Lan An một kiếm chém xuống!

Y chuẩn bị dốc hết sức, phá tan Nhất Tú Thiên Hà của Thẩm Mộc.

Bành!

Một tiếng vang lớn.

Liền ngay cả Khốn Nguyên Đại Trận tựa hồ cũng run rẩy theo.

Giống như sóng lớn ngập trời cuồn cuộn trên không trung.

Kiếm khí nóng bỏng bắn tung tóe khắp nơi.

Tất cả các đệ tử chú ý trận chiến này, thấy vậy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bất quá, có người lại bật cười.

“Hừ, lần này Chưởng giáo Hạ Lan An thắng chắc rồi!”

“Không sai, kiếm khí mạnh như thế, cũng không phải Trung Võ Cảnh có thể ngăn cản!”

“Một kiếm này, chính là bản mệnh kiếm của chưởng giáo, chỉ sợ Phi Thăng Cảnh gặp phải cũng cần thận trọng đối đãi.”

“Chúng ta thắng!”

Rất nhiều đệ tử đã chuẩn bị chúc mừng.

Họ cảm thấy một kiếm này của Hạ Lan An nhất định sẽ thắng lợi.

Nhưng mà, bọn họ đã vui mừng quá sớm.

Rống!

Một tiếng long ngâm vọng ra từ sóng lớn kiếm khí cuồn cuộn!

Sau đó, một đạo long ảnh màu lam lại cuộn lấy Thiên Hà lao tới!

Một đạo kiếm mang màu lam u tối bắn ra.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn!

“Lại là thanh kiếm kia!”

“Thượng Cổ Long Uyên!?”

Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc ngoài ý muốn.

Ánh mắt Hạ Lan An cũng hơi biến đổi.

Y không nghĩ tới, Thẩm Mộc lại còn ẩn giấu chiêu này.

Nhất Tú Thiên Hà của Độc Tú Kiếm chỉ hoàn toàn là ngụy trang, mà Long Uyên ẩn giấu phía sau nó mới là sát chiêu thực sự!

Oanh!

Tiếng oanh minh kịch liệt bùng lên bên trong Khốn Nguyên Đại Trận.

Sau đó là kiếm khí tan tác, cuộn lên thành khói bụi.

Sau một hồi lâu, bên trong Khốn Nguyên Đại Trận mới dần dần an tĩnh lại.

Chờ cho khói bụi tan đi, tất cả mọi người mới sững sờ nhìn rõ tình huống bên trong.

Hạ Lan An vẫn đứng yên tại chỗ, tựa hồ cũng không hề di chuyển.

Mà đối diện Thẩm Mộc thì quỳ một chân trên đất, một tay chống Độc Tú Kiếm, thở dốc từng ngụm.

Rõ ràng là bởi vì vừa rồi va chạm, tiêu hao quá lớn.

“Thắng... Thắng?”

“Chắc chắn rồi! Chưởng giáo lợi hại!”

“Ha ha, chưởng giáo, giết Thẩm Mộc!”

“Đúng vậy! Chưởng giáo Hạ Lan An uy vũ!”

“Đừng kêu! Không ổn! Các ngươi mau nhìn!”

Đang lúc đông đảo đệ tử bên ngoài đang vui mừng.

Một người ở gần nhất bỗng nhiên hô lớn!

Trực tiếp ngắt ngang tiếng reo hò của bọn họ, sau đó trong lòng chợt lạnh đi, vội vàng nhìn lại lần nữa!

Chỉ thấy Hạ Lan An đang đứng yên bất động.

Gương mặt y lại bỗng nhiên vặn vẹo!

Sau đó là tiếng gầm nhẹ thống khổ đầy uất ức!

“A!... A!” Hạ Lan An trợn mắt tròn xoe: “Thẩm Mộc! Ngươi đồ vô sỉ! Ta giết ngươi!”

Vừa dứt lời, sắc mặt y càng thêm khó coi.

Sau đó, y lại dưới ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, cầm bản mệnh phi kiếm, chém dọc xuống toàn bộ nửa thân trên của mình!

Cái gì!

Chính mình chặt chính mình?

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Không ai biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Hạ Lan An chém đứt nửa thân trên của mình.

Trên không trung, một chỗ có tinh hỏa màu xanh lục có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phiêu đãng rơi xuống!

Cùng lúc đó...

Thẩm Mộc vẫn quỳ dưới đất thở dốc, thì kéo lê thân thể đã tiêu hao rất lớn, miễn cưỡng đứng dậy.

Sau đó nhếch miệng cười một tiếng: “Không nghĩ tới a, lục hỏa của tên Thiên Ma này lợi hại như vậy!”