Chương 451 Đốt tới chân không
Thẩm Mộc thật ra cũng không cảm thấy mình vô sỉ.
Đối với thủ đoạn của Tiết Tĩnh Khang thuộc Nam Tĩnh vương triều, thì thủ đoạn của hắn đây thật ra chỉ có thể nói là tiểu vu gặp đại vu.
Rõ ràng bản thân y độc chiếm một lục địa, lại còn muốn xâm lược lãnh thổ khác, đồng thời ám độ trần thương trăm năm, gài cắm ám tử, tàn sát người, diệt quốc.
Thậm chí ngay cả con trai mình, đều có thể dùng làm một quân cờ mấu chốt.
Đối với thủ đoạn như vậy mà nói, thật ra loại thủ đoạn của Thẩm Mộc đây cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo.
Hơn nữa đối phó địch nhân, chẳng nói đến vô sỉ hay không vô sỉ, chỉ cần khiến đối phương khó chịu, thì bản thân mình chắc chắn sẽ thoải mái.
Cho nên hiện tại, Hạ Lan Bình Vân vô cùng khó chịu.
Với tu vi Phi Thăng Cảnh, có kiếm pháp cường đại, nhưng đối mặt Đạo Ngoại Thiên Ma, quả thực là không có đất dụng võ.
Tác dụng của Tiên Thiên kiếm phôi cũng không phát huy ra được, điều này khiến y vô cùng nổi nóng.
"Bành bành bành!"
Những chấn động kịch liệt truyền đến từ phía trên Đại Chu đô thành.
Vô số kiếm cương được Hạ Lan Bình Vân nhanh chóng rút ra, công kích bức tường thịt Thiên Ma đối diện.
Mũi kiếm vật lý do Phi Thăng Cảnh phát ra vẫn rất có lực công kích, mấy chục con Thiên Ma bị chém đứt tay chân, thậm chí có con liên tục bại lui.
Nhưng dường như Thiên Ma cũng không biết đau đớn, dù sao không có mệnh lệnh của Vũ Hóa Cảnh Thiên Ma, chúng cũng không tránh né, dù tứ chi đã không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn như cũ xông thẳng về phía hắn, quanh thân ngọn lửa xanh lục bùng nổ.
Hạ Lan Bình Vân thấy thế cũng đành bất đắc dĩ, cho dù có tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể nhượng bộ rút lui, sau khi kéo dài khoảng cách, tiếp tục dùng phi kiếm công kích.
Đối với loại tu sĩ như hắn mà nói, không phải là không biết đạo pháp, thậm chí trong trữ vật xích thốn của y, phù lục cao giai cường đại nhiều vô số kể, không cái nào không có lực phá hoại kinh người.
Nhưng những phù lục này khi thôi động, đều cần thần hồn và nguyên khí cường đại.
Hắn cũng không sợ chút tiêu hao này.
Nhưng Thiên Ma đối diện cũng không sợ, sự bộc phát của phù lục cùng một số công pháp đặc biệt, sinh ra sự tụ tập năng lượng nguyên khí, hoàn toàn cho Thiên Ma cơ hội thiêu đốt nghiệp hỏa xanh biếc.
Điều này không nghi ngờ gì chẳng khác nào tiếp thêm sức mạnh cho địch nhân, chuyện như vậy, Hạ Lan Bình Vân đương nhiên sẽ không làm.
Nhưng càng là như vậy, thì y càng khó chịu.
Bởi vì kiểu đánh giằng co này, đối với y không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Một ngày nào đó, lục hỏa của Thiên Ma sẽ đem toàn bộ nguyên khí nồng đậm trong động thiên thiêu đốt sạch sành sanh.
Đến lúc đó, y cũng chỉ có thể dựa vào đan dược sống tạm.
Thế nhưng đan dược cũng có lúc hết đạn cạn lương, lại không có nguyên khí để bổ sung, y sẽ mất đi năng lực chiến đấu mạnh nhất, đây là điều Hạ Lan Bình Vân không muốn thấy.
Chỉ có điều, bây giờ Thiên Ma, phối hợp càng ăn ý hơn, tự tạo thành bức tường nghiệp hỏa màu xanh lá, cắt đứt đường đi của Hạ Lan Bình Vân.
Trừ phi Hạ Lan Bình Vân vận dụng toàn lực xung kích, có lẽ còn có thể mở ra một lỗ hổng, thoát ra ngoài.
Nhưng đến lúc đó, y sẽ tiêu hao rất lớn.
Một khi không cách nào đạt tới chiến lực đỉnh phong, có lẽ chính là lúc con Thiên Ma Vũ Hóa Cảnh kia xuất thủ.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, bên ngoài còn có một Thẩm Mộc khiến người ta buồn nôn.
Đối mặt Thẩm Mộc, Hạ Lan Bình Vân không còn dám xem thường.
Cho dù cảnh giới có thấp đến đâu, nhưng dù sao đối phương lại là người đã chém giết bốn Thần Du Kiếm Tiên, cùng giết hơn ngàn đệ tử Hạ Lan Kiếm Tông của y.
Nói không có chút thủ đoạn đặc thù nào, đến chó cũng không tin.
"Bá bá bá!"
Hạ Lan Bình Vân tế ra ba thanh phi kiếm, quanh quẩn trên không, chém vào đám Thiên Ma xung quanh, còn bản thân thì tránh thoát công kích của hỏa cầu màu xanh lá từ Thiên Ma, lơ lửng trên không.
Lúc này, xung quanh y tất cả đều là tường lửa do Thiên Ma tạo thành.
Sau một hồi lâu chém giết.
Mỗi lần chém giết một con Thiên Ma, chắc chắn sẽ có một con mới lập tức lấp vào chỗ trống, hơn nữa lục hỏa thiêu đốt đã từ từ thiêu đốt và thôn phệ nguyên khí của vùng chiến trường này.
Hạ Lan Bình Vân chau mày, biểu lộ vô cùng khó coi.
Sau cơn phẫn nộ tột độ, y từ từ bình tĩnh lại.
Hiện tại cho dù có lao ra, có vẻ như bản thân y cũng không nhất định có thể giết được Thẩm Mộc kia.
Giống như lúc trước khi y đuổi giết hắn vậy, tiểu tử này nhất định biết một địa điểm bí mật nào đó trong động thiên, có thể cấp tốc ẩn tàng khí tức mà không bị phát hiện.
Cho nên kết quả là nếu bản thân y vồ hụt không nói, vẫn phải đối mặt với Thiên Ma xâm nhập, tính ra như vậy rất không có lợi.
Thêm vào đó nguyên khí xung quanh đã mỏng manh, cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, chỉ là sự hao tổn vô nghĩa.
Hạ Lan Bình Vân biết, bản thân y lúc này nhất định phải bảo toàn thực lực, mù quáng xung sát, sẽ chỉ khiến y lâm vào thế càng thêm bị động.
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Bình Vân biến hóa kiếm chiêu, từ ba thanh kiếm ban đầu, biến ảo ra vô số thanh, đánh lui đám Thiên Ma chuẩn bị xông lên từ bốn phía.
Y xoay người một cái, đúng là trực tiếp quay trở về căn phòng bên dưới.
"Thẩm Mộc! Ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ta ra ngoài, sẽ là tử kỳ của ngươi!"
Hạ Lan Bình Vân thốt ra một câu ngoan thoại, sau đó đóng cửa lại.
Nhanh chóng lấy ra một viên tụ khí đan, nuốt vào.
Tuy nói chiến đấu không bị thương, nhưng vẫn có hao tổn.
Nhưng nguyên khí xung quanh, bị những con Thiên Ma xây tường này, đều muốn đốt thành chân không, dựa vào chút nguyên khí này, y căn bản không thể khôi phục trạng thái, chỉ có thể dựa vào đan dược.
Một trận đại chiến kết thúc.
Thiên Ma tổn thất vài con, bất quá cũng khiến Hạ Lan Bình Vân tiêu hao không ít.
Dựa theo kế hoạch của Thẩm Mộc, kiểu chiến đấu này thêm vài lần nữa, là gần như có thể đùa chết Hạ Lan Bình Vân.
Đương nhiên, số lượng Thiên Ma, Thẩm Mộc cảm thấy còn chưa đủ.
Cho nên, lúc này Thẩm Mộc đã không còn quan chiến, đã mở ra bản đồ ẩn tàng của Đại Chu đô thành, bắt đầu tìm các bình chướng biên giới.
Có vài chỗ bình chướng tương đối dày đặc, Thẩm Mộc sau này sẽ không thể động vào.
Bởi vì bên trong có khả năng cất giấu tồn tại cường đại hơn cả Thiên Ma Vũ Hóa Cảnh, rất có thể là Thiên Ma Ma Đỉnh Cảnh.
Việc phóng thích loại này, thật ra đối với hắn và con Thiên Ma Vũ Hóa Cảnh kia, không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Cho nên hắn đã sớm trao đổi với đối phương, sẽ không để Thiên Ma cường đại hơn đi ra, bất quá Thiên Ma Tố Thân Cảnh phổ thông, thì càng nhiều càng tốt.
Bởi vì phải nhanh chóng đem nguyên khí của động thiên phúc địa thiêu khô.
Đoạn tuyệt mọi nguồn khôi phục của Hạ Lan Bình Vân.
Mấy ngày sau.
Thẩm Mộc dựa theo đánh dấu trên bản đồ ẩn tàng, đem tất cả bình chướng được đánh dấu màu xanh lá đều đánh vỡ.
Tổng cộng đã phóng thích gần ngàn con Thiên Ma!
Số lượng này đã không ít.
Phải biết, Nội môn Hạ Lan Kiếm Tông cũng mới chỉ có mấy ngàn đệ tử, mà đây chính là những con Thiên Ma có nghiệp hỏa.
Lúc này trên trời, khắp nơi là những quái vật lục hỏa đang thiêu đốt.
Con Thiên Ma Vũ Hóa Cảnh thì đang ngồi trên lầu các ở trung tâm Đại Chu đô thành.
Đối với thao tác của Thẩm Mộc, nó rất đỗi hài lòng.
Thả ra nhiều Thiên Ma làm tiểu đệ của nó, mà hết lần này tới lần khác không có một con nào trên Vũ Hóa Cảnh, nó có thể gối cao không lo làm Sơn Đại Vương.
Cảm giác này liền rất tốt, giống như Thiên Ma Đại Đế, bất quá cũng chỉ có vậy.
Cho nên, đối với yêu cầu trợ giúp của Thẩm Mộc, Thiên Ma toàn lực ủng hộ.
Hơn ngàn con Thiên Ma điên cuồng phóng thích nghiệp hỏa màu xanh lá, chỉ trong mấy ngày, liền đem toàn bộ nguyên khí tinh thuần của động thiên phúc địa, đốt sạch bảy tám phần.
Tuy nói có chút đáng tiếc.
Bất quá Thẩm Mộc cảm thấy, giết một Phi Thăng Cảnh, cũng đáng.
Hơn nữa bản thân hắn cũng không thiếu nguyên khí tinh thuần, chỉ cần hắn muốn, chờ sau khi ra ngoài, bộ rễ của Hòe Dương tổ thụ, sẽ trải qua loại bỏ và sàng lọc, tiến hành chuyển vận nguyên khí tinh thuần cho hắn.
Cùng lắm thì đến lúc đó, hút thêm chút nguyên khí từ Chu lão đầu cũng vậy.
Con rùa ngàn năm, cho chút nguyên khí cũng không thiệt thòi.
Bạn có thể tìm thấy bản gốc tại thiên lôi trúc (có thể bạn từng ghé)․