Chương 476 Bắt tới nghiên cứu một chút
“Lần này hẳn là có thể thành công!”
“Nói nhảm, Đại Ly Hoàng Đế đích thân tới, có thể không được sao?”
“Mặt mũi này thế nhưng là đã cho đủ rồi, đến lúc đó hẳn là sẽ cung ứng gạo nguyên khí và đan dược cho quân đội của họ.”
“Ừm, kỳ thật ta cảm thấy, Phong Cương hẳn là tự giác một chút, để cho đại quân của chúng ta vào ở, sau đó trở thành cứ điểm biên cảnh.”
“Không sai, nếu có thể ngăn cản Tiết Tĩnh Khang, vậy khẳng định cũng có thể ngăn trở thế công của đại quân Nam Tĩnh.”
“Lần này liền xem hắn có thức thời hay không.”
“Cũng gần như đã cho lối thoát, mặt mũi cũng đã cho rồi, nếu như thế này mà còn không hài lòng, vậy thì thật sự không thể nào nói nổi.”
“Không sai, đi thôi, chờ kết quả.”
Nghị hội rất nhanh kết thúc.
Đám người đi ra khỏi doanh trướng sau, nhao nhao nói.
Kết quả thương nghị cuối cùng của Đại Ly vương triều chính là, thừa dịp hiện tại đại quân Nam Tĩnh bên kia đang tạm dừng mọi hoạt động.
Nhanh chóng tiến đến Phong Cương Thành, cùng Thẩm Mộc tìm kiếm đàm phán hợp tác.
Cho dù là làm ăn cũng được, coi như đối phương không thể ra tay tương trợ, trở thành minh hữu, nhưng nếu như có thể mua được gạo nguyên khí có khả năng tăng phúc ba mươi lần cùng đan dược, cũng là tốt.
Đương nhiên, lần này Tống Chấn Khuyết sẽ đích thân tiến đến.
Trong mắt mọi người, một vị Hoàng Đế của vương triều tự mình hạ mình, điều này đủ để chứng minh thành ý của bọn họ.
Thẩm Mộc bên kia hẳn là rất nhanh liền có thể đáp ứng.
Đặt ở thường ngày, Đế Vương của vương triều đích thân tới, vậy cũng là chuyện vẻ vang tổ tông, huống chi là tới cùng ngươi nói chuyện làm ăn.
Điều này đối với bất kỳ một quận thành nào mà nói, đều là đại sự bậc nhất.
Đoán chừng điều Thẩm Mộc muốn, hẳn là cũng chính là như vậy.
Đây là kết quả phân tích của tất cả trọng thần Đại Ly.
Ra khỏi doanh trướng hội nghị.
Cố Thủ Chí cùng Tiêu Nam Hà mấy người cũng không có tản đi.
Mà là đến cùng một chỗ, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng thở dài.
Dù sao bọn hắn là những người đã từng hợp tác với Thẩm Mộc, thậm chí có thể nói là bằng hữu trên ý nghĩa, tự nhiên hiểu rõ tính tình Thẩm Mộc.
Trưởng Lão Các Vương Bắc Xuân cùng Từ Tồn Hà trưởng lão liếc nhau.
“Cố tiên sinh, chúng ta thật không khuyên nhủ một chút sao?”
“Đúng vậy, làm ăn thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn quá nhiều, vậy rất có thể ngay cả cơ hội làm ăn cũng mất!”
Hai người nói ra.
Cố Thủ Chí thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai vị trưởng lão, không phải không khuyên nhủ, mà là không thể khuyên nổi.
Đây là bản tính của triều đình Đại Ly, nếu quả như thật dễ dàng như vậy cải biến, lúc trước cũng sẽ không có một cái Phong Cương Thành như thế này.”
“Hừ, một đám chỉ biết nói mồm.” Tiêu Nam Hà có chút phẫn nộ: “Tên họ Triệu kia nói có phải tiếng người không?
Tìm người ta muốn gạo nguyên khí cùng đan dược thì thôi đi, còn muốn để Phong Cương Thành làm cứ điểm biên cảnh? Sau đó quân đội Đại Ly rút lui về hậu phương? Loại lời này cũng có thể nói ra? Vô sỉ!”
“Cho dù là nhìn thấy Phong Cương có đầy đủ lực phòng ngự, nhưng Phong Cương đã không còn liên quan gì đến Đại Ly rồi, bọn hắn rốt cuộc lấy đâu ra tự tin? Thật sự cho rằng Thẩm Mộc sẽ nể mặt bệ hạ sao?”
Tiếng nói nói tới chỗ này.
Mấy người im lặng.
Đợi mấy người tản đi sau.
Cố Thủ Chí nhìn về phía bầu trời, sau đó thản nhiên nói: “Có ít người, chung quy là không thể thoát khỏi sự ngu xuẩn đã ăn sâu bén rễ.
Nếu chết chưa hết tội, tự nhiên cũng không có nhắc nhở cần thiết.
Đại Ly là cần tồn tại, nhưng người cầm lái, thật không cần thiết phải quá cứng nhắc về việc ai là ai.
Chỉ cần giang sơn còn đó, họ gì tên gì, cũng không quá quan trọng.
Người tính sai đạo lý, cuối cùng vẫn sẽ chết dưới nắm đấm.
Ai, không hổ là lão sư năm đó đã nói, quả thật là có đạo lý...”
⚝ ✽ ⚝
Thời khắc này Thẩm Mộc cũng không biết Tống Chấn Khuyết bên kia, có ý nghĩ gì về mình.
Đương nhiên, coi như biết, khả năng hắn cũng sẽ không có bất kỳ dao động cùng thỏa hiệp nào.
Đừng nói Đại Ly Hoàng Đế đích thân tới.
Coi như Tống Chấn Khuyết quỳ xuống để lau giày cho chính mình, Thẩm Mộc khả năng cũng sẽ không chớp mắt.
Chính như trước đó đã nói, Đại Ly Hoàng Đế tại nơi hắn, đã không còn bất kỳ mặt mũi nào đáng nói.
Nếu như nói duy nhất còn có như vậy một tia tưởng niệm, đó cũng là Thẩm Mộc dành cho vị Phan Quý Nhân tựa tuyết trắng trên ngọn núi kia, trước đó giữa hai người có chút ma sát nhỏ... Khụ, ân oán nhỏ, hắn nhưng là nhớ đến bây giờ.
Tuy nói đơn thuần tư sắc cùng thân phận, hoàn toàn chính xác có điểm khiến người ta hưng phấn.
Nhưng Thẩm Mộc là một chính nhân quân tử.
Hơn nữa, sở dĩ muốn cùng Đại Ly vương triều tìm kiếm hợp tác, chẳng qua cũng là thừa dịp lúc suy yếu mà vơ vét một chút lợi lộc mà thôi.
Đối với việc trồng trọt gạo nguyên khí, cùng đan dược tăng phúc ba mươi lần mà nói.
Những thứ này đối với Thẩm Mộc cũng không phải là việc khó.
Có sự trợ giúp của ruộng đồng tăng phúc từ hệ thống, cộng thêm sự vận chuyển nguyên khí từ bộ rễ của Hòe Dương Tổ Thụ.
Nói không khoa trương, Thẩm Mộc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hơn nữa hắn hiện tại danh vọng đã tích lũy được rất nhiều.
Đối với chi phí của những hạng mục này, cũng không có áp lực gì.
Cho nên việc có đạt thành hay không thật sự không quan trọng, chủ yếu là xem tâm tình.
Nếu như đối phương thật coi là, còn có thể dựa vào vị thế trước đây để tiến hành đàm phán, vậy coi như mười phần sai lầm.
Chuyện Tiết Tĩnh Khang tối hôm qua chạy tới Phong Cương.
Tào Chính Hương đã thông qua Thiên Âm Phù trao đổi với Thẩm Mộc.
Đối với kết quả này, hắn ngược lại cũng không có ngoài ý muốn.
Tuy nói hiện tại Tứ Tượng Đại Trận của Phong Cương chưa hoàn toàn xây dựng xong.
Nhưng có Tào Chính Hương, Chử Lộc Sơn, Chu lão đầu cùng Thanh Long bọn hắn ở đó, đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Dù là Thẩm Mộc bây giờ cũng không biết cảnh giới chân thực của bọn hắn.
Nhưng đại khái hắn cũng có thể cảm nhận được một hai, chí ít không hề kém hơn Tiết Tĩnh Khang.
Cho nên, tối hôm qua hắn công kích trong cơn giận dữ, Thẩm Mộc thật không mấy lo lắng.
Đây cũng là lý do hắn dám không chút kiêng kỵ mà trào phúng Tiết Tĩnh Khang.
Lúc này, Tiết Tĩnh Khang đã trở về.
Cho nên Thẩm Mộc cũng rút khỏi quân doanh Nam Tĩnh.
Đến khu vực giữa khe núi.
Ban ngày khe núi nhưng không có náo nhiệt như trong đêm.
Trải qua trận pháp ẩn tàng do Tê Bắc Phong bố trí, bọn hắn đang thảnh thơi nghỉ ngơi trong một chỗ hốc cây.
Thẩm Mộc thì là tiếp tục nghiên cứu và phân tích báo cáo.
Đối với vụ nổ nghiệp hỏa ngày hôm qua, Thẩm Mộc cũng không mấy hài lòng.
Bởi vì đó không phải là hiệu quả mà hắn mong muốn.
Vụ nổ kia kỳ thật đơn giản chính là sự chênh lệch giữa một viên đạn và mấy ngàn viên đạn mà thôi.
Cho nên, đây vẻn vẹn là sự chồng chất về số lượng.
Cũng không có lượng biến thành chất biến.
Thẩm Mộc muốn chính là, khoảng cách như giữa một viên đạn và bom nguyên tử.
Ừm... Đương nhiên, độ khó trong đó, hắn cũng minh bạch.
Bởi vì vũ khí khoa học và thế giới tu hành có bản chất khác nhau.
Hơn nữa, Thiên Ma nghiệp hỏa dù sao cũng không phải sản phẩm của Nhân Cảnh thiên hạ.
Cho nên muốn phối hợp với quy tắc đạo pháp để sử dụng, thật sự là có chút khó khăn.
Sau khi đơn giản ghi chép lại một vài ý tưởng.
Thẩm Mộc liền đem những thứ đã chỉnh lý này, toàn bộ thông qua Thiên Âm Phù, truyền cho Liễu Thường Phong tại dịch trạm Phong Cương Thành.
Bây giờ Thiên Âm Phù, đã ra mắt thế hệ thứ hai, có thể trò chuyện, truyền văn tự và hình ảnh.
Bất quá bởi vì nguyên nhân đại chiến, cho nên còn chưa được tiêu thụ rộng rãi, gần như chỉ giới hạn trong Phong Cương Thành mà thôi.
“Hình như có chút động tĩnh.” Tê Bắc Phong bỗng nhiên nói ra: “Dưới sườn đồi cách đây mười dặm, hình như có người đang giao chiến, chắc hẳn là tu sĩ hai bên Đại Ly và Nam Tĩnh đang đánh nhau sống mái, phán đoán này không sai.”
Triệu Thái Quý gặm đùi gà: “Mau mau đi xem sao?”
Thẩm Mộc nghĩ nghĩ: “Đi xem một chút đi, biết đâu còn có thể gặp được tu sĩ thú vị bên phía Nam Tĩnh, bắt về nghiên cứu một chút cũng tốt.”
Dấu ấn từ thiên lôi trúc vẫn ở đây, dù đã được làm mới·