Chương 534 Càng Nghĩ Càng Kinh Hãi, Nhân Khẩu Ng...
Tào Chính Hương: “...”
Triệu Thái Quý: “...”
Tê Bắc Phong: “...”
Thẩm Mộc lắc đầu: “Rất nhiều chuyện, các ngươi chưa từng trải qua, nói với các ngươi cũng rất khó để lý giải, bất quá ta có thể nói trước cho các ngươi biết kết quả.
Sau này, người đến Phong Cương sẽ rất nhiều, khác với việc bị động thiên phúc địa hấp dẫn, bởi vì động thiên chỉ là một lần trải nghiệm hành trình duy nhất, còn nhập hộ tịch là để ở lại lâu dài.
Trong tương lai một khoảng thời gian, trình độ kinh tế của Phong Cương sẽ tăng lên một cấp bậc, có lẽ là hai ba cấp bậc cũng khó nói.
Thật sự cho rằng ở Phong Cương bảy năm là rất rẻ sao?
Nhiều người, nhà cửa, trạch viện sẽ trở nên khan hiếm, giá cả có tăng lên không?
Ăn mặc, sinh hoạt hằng ngày có tăng lên không?
Những tông môn như Ba Huấn Tông rất nhiều, nếu toàn bộ tông môn đều đến, có cần một nơi tốt để duy trì thể diện không?
Nam nữ độc thân ở Phong Cương chỉ có bấy nhiêu, cạnh tranh có lớn không? Trong phương diện tình yêu này, một khi có cạnh tranh, có sự ganh đua so sánh, ta hỏi các ngươi, có phải còn phải tốn tiền không?
Nhưng có người có tiền thì không thành vấn đề, mà có người không có tiền thì làm sao bây giờ? Có phải muốn làm ăn kiếm tiền ở Phong Cương không?
Muốn kiếm tiền, ngoài việc làm công cho Phong Cương chúng ta, đơn giản chính là tự mình làm ăn, nhưng làm ăn ở Phong Cương, có cần nộp thuế không?
Mặt khác, một khi thật sự có người mang theo cả nhà, cả người thân, đứa bé đó có cần đi thư viện đọc sách không? Có cần bái tông môn không?
Mọi việc như vậy, có rất nhiều thứ.
Cứ như vậy, các ngươi còn cho là, bảy năm ở đây là tiện nghi sao?
Tu sĩ, ở trên núi tông môn được gọi là nhàn vân dã hạc, chỉ cần tiến vào Phong Cương Thành của ta, thì nhất định phải ngoan ngoãn suy nghĩ về củi gạo dầu muối cho lão tử!
Chỉ cần hắn suy nghĩ về củi gạo dầu muối, thì sẽ cần làm người làm công.
Chỉ cần hắn là người làm công, thì sẽ bị vốn liếng của Phong Cương nắm giữ.
Chớ xem thường loại thay đổi vô hình này, đây là một lực lượng rất khó kháng cự.
Tương lai một ngày nào đó, ngay cả mấy cái tiểu trạch viện các ngươi đang ở hiện tại, giá cả có lẽ không có mười mấy kim kinh tiền thì không mua nổi!
Những tu sĩ kia căn bản không đủ khả năng, nhưng con đường tương lai đã ở Phong Cương, bọn họ không đi cũng không được, chỉ có thể tiếp tục.
Khí vận Phong Cương.
Phúc lợi Phong Cương.
Hệ thống siêu cường được trời ưu ái của Phong Cương.
Đây chính là ma lực của một quận thành siêu nhất tuyến, bọn họ không thể không đến, chỉ cần đến, thì sẽ không thể thoát ly khỏi nhịp điệu như vậy nữa.”
“!!!”
“!!!”
Thẩm Mộc nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Dù sao đi nữa, trừ Thẩm Mộc và Liễu Thường Phong ra, ở đây, ai nấy cũng đều là đại tu sĩ trên Đệ Thập Lâu.
Thế nhưng, nghe xong lời Thẩm Mộc nói, vậy mà tất cả đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cái này hơi kinh khủng không?
“Khụ khụ, Thẩm Mộc... Thật hay giả? Về sau Phong Cương lại biến thành như ngươi nói vậy? Cái này không phải ăn người sao?”
“Vậy nếu có người rời đi thì sao?”
“Đúng vậy, không chịu nổi, rời đi không phải tốt hơn sao?”
“Rời đi ư?” Thẩm Mộc cười lạnh một tiếng: “Hừ, quá ngây thơ, các ngươi thật sự cho rằng có thể rời đi sao? Tiền kiếm được ở Phong Cương thì tiêu ở Phong Cương, ai cũng đừng hòng mang về nhà!
Ta chỉ cần nói một điều, bọn họ sẽ khó mà chống đỡ nổi.
Ví dụ như, chờ giá cả trạch viện ở Phong Cương tăng vọt lên, chúng ta có thể mở bán số trạch viện đã phong tỏa và giữ lại trước đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì có liên quan gì?”
Thẩm Mộc: “Triển khai nghiệp vụ cho vay mua trạch viện bằng tiền đặt cọc, chúng ta có thể cho những tu sĩ tông môn đến Phong Cương nhập hộ tịch này vay tiền, ký kết Đại Đạo khế ước, đến lúc đó nếu không trả được tiền vay mua nhà, bọn họ còn muốn chạy đi đâu?
Hừ hừ, tất cả đều phải thành thành thật thật làm công cho ta mà trả góp tiền phòng! Ta hỏi các ngươi, bảy năm ở đây là tiện nghi sao?”
“!!!”
“!!!”
“!!!”
Không gian lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lời này chẳng biết vì sao, cho dù là người như Lý Thiết Ngưu, căn bản không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy phần lớn cũng là dáng vẻ “càng nghĩ càng kinh hãi”.
Dù sao, thì rất đáng sợ.
Mà cùng lúc đó, trên lầu Thư Viện Phong Cương, sắc mặt Chử Lộc Sơn cũng lúc đỏ lúc trắng.
Võ phu thuần túy của Đệ Thập Lâu, cách mấy con phố vẫn có thể nghe thấy người ta nói chuyện.
Lời nói của Thẩm Mộc, hắn nghe được.
Lúc này, Chử Lộc Sơn rùng mình, cảm giác Võ Đạo chi tâm có chút bất ổn.
Hắn tự hỏi lòng mình, mình qua nhiều năm như vậy, cũng coi là một vai ác chứ?
Thế nhưng, đại gia ngươi đến, kết quả là so với lời nói này của Thẩm Mộc, kém xa quá!
Còn có, chẳng biết vì sao, nội tâm Chử Lộc Sơn bắt đầu xuất hiện một thanh âm.
Ngươi là người làm công... Ngươi là người làm công...
Lão tử chẳng lẽ cũng là người làm công!?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, thở phì phò đứng dậy, Chử Lộc Sơn bước ra một bước, một giây sau đã đến trong một doanh trướng nào đó của Đại Ly quân doanh.
Cố Thủ Chí mặc một thân áo xanh, lúng túng nhìn Chử Lộc Sơn.
“Lão sư, ngài sao lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
Chử Lộc Sơn bình tĩnh nhìn Cố Thủ Chí, sau đó lộ ra một nụ cười cực kỳ khủng bố, hắn đưa tay vẫy vẫy:
“A, không có việc gì, vi sư chỉ là muốn đến xem ngươi, ngươi lại đây.”
Cố Thủ Chí: “...”
Chử Lộc Sơn: “Đến.”
“Lão sư! Ta hôm nay...”
“Ngươi hôm nay đại gia ngươi!” Chử Lộc Sơn một bàn tay giáng xuống: “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải muốn lão tử làm người làm công không!”
“A! Không, không liên quan đến ta mà...”
Trong doanh trướng phát ra tiếng kêu thảm.
......
Mấy ngày trôi qua rất nhanh.
Từ lúc Thẩm Mộc ban bố quy củ vận sách nhập hộ tịch Phong Cương.
Lúc đầu, dòng người tu sĩ từ các xứ khác dần dần giảm xuống, lại một lần nữa bắt đầu tăng trưởng trở lại.
Cho dù Phong Cương lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm bị vây công.
Nhưng là cầu phú quý trong hiểm nguy, không có cách nào khác, phúc lợi và đãi ngộ của Phong Cương thật sự quá nhiều, những đại tông môn ở Trung Thổ Thần Châu cho đệ tử, bất quá cũng chỉ đến thế.
Chưa nói đến khí vận gia trì mà Phương Thiên Ngọc Tỷ mang lại, chỉ riêng những đan dược cao giai mà người Phong Cương mỗi tháng được lĩnh miễn phí, đều khiến bọn họ không ngừng hâm mộ.
Điểm mấu chốt là, bách tính Phong Cương trong tay, thế nhưng còn có “Phong Cương tiền” được cấp cho.
Có Phong Cương tiền, bọn họ liền có thể dùng để thanh toán, đi thí luyện bí cảnh, động thiên phúc địa, mua sắm pháp khí và các loại vật phẩm khác.
Thế nhưng, đại bộ phận người Phong Cương đều là người bình thường, những thứ này căn bản không cần đến, khiến tu sĩ từ các xứ khác phải lo lắng suông.
Trong lúc nhất thời, tất cả nam nữ độc thân ở Phong Cương, đều trở thành bánh trái thơm ngon.
Phàm là người có hình dạng không quá tệ, thì sẽ có rất nhiều tông môn tử đệ đến đây tỏ tình.
Điều này khiến những người Phong Cương từng luôn tự ti, có một cảm giác lâng lâng.
Thẩm Mộc cũng nhân cơ hội này kiếm được không ít danh vọng.
Mấy ngày nay, ngoài những chuyện vặt vãnh trong tay, hắn cũng đang đợi Hư Vô Lệnh liên lạc lần thứ hai.
Dù sao những người này thế nhưng là đến giết mình, ít nhất phải biết tiến độ hành trình của đối phương.
Thẩm Mộc cũng biết, kỳ thực khoảng cách giữa hắn và Tiết Tĩnh Khang đại chiến, cũng không còn xa.
Ban đêm.
Vừa định nằm xuống, Hư Vô Lệnh trong lòng Thẩm Mộc, bắt đầu lấp lóe vầng sáng màu đen.
Thẩm Mộc trong lòng vui mừng, coi như đã đến.
Lập tức, Thẩm Mộc mở Hư Vô Lệnh, vốn định lén lút xem thử, năm Đại Yêu này nói gì.
Ai ngờ người đầu tiên phát biểu, lại chính là cái tên “Tiểu Mỏ Nhọn” kia.
“Tiểu Mỏ Nhọn”: “Dạ Yêu, mau mau trả lời, ta gần đây đang trên đường tới, sao lại nghe nói Phong Cương Thành hình như lại có chuyện gì rắc rối, có chuyện này không?”
Thẩm Mộc: “Chấp Hành Giả đại nhân, thật vậy, Phong Cương Thành này nghe nói đã công bố quy củ cho người ngoại lai nhập hộ tịch.
Thẩm Thành Chủ kia nắm giữ Phương Thiên Ngọc Tỷ, cho nên có được khí vận long mạch Đông Châu, có thể gia trì, vì vậy rất nhiều tu sĩ đều muốn đến thử một chút.”
“Tiểu Mỏ Nhọn”: “A, thì ra là vậy, vậy Thẩm Thành Chủ này, thật sự chỉ có Long Môn Cảnh?”
Thẩm Mộc: “Là, tên “Long Môn Cảnh vô địch” vẫn còn trên Thiên Cơ Bảng.”
“Tiểu Mỏ Nhọn”: “Khống chế khí vận lục địa, lại không đột phá, cũng quá ngu ngốc.”
Thẩm Mộc: “...”
“Tiểu Mỏ Nhọn”: “Uy! Mấy tên các ngươi, nói một tiếng đi, đều đến chỗ nào rồi?”
Thanh âm khàn khàn truyền đến: “Vừa vòng qua Kiếm Thành, bên đó rất nguy hiểm, nhưng sau đó cũng sẽ nhanh thôi.”
Thanh âm thô kệch: “Ta đang ở trên đò ngang vượt châu.”
Phiên bản này được gửi đến bạn bởi một nơi quen thuộc – TLT﹒