Chương 559 Chấp Hành Giả Đại Yêu xuất thủ
“Ngươi làm sao nhìn thấu ta?”
Người phu xe giọng nói trở nên âm lãnh.
Không khí bốn bề cũng theo giọng nói của hắn, dần dần toát ra hàn ý lạnh buốt.
Xe ngựa không biết từ lúc nào, đã dừng lại trong đêm tối, không nhìn rõ đường phía trước, càng không có dấu vết khi đến.
Thẩm Mộc chỉ cảm thấy mình đang ở trong bóng tối hoàn toàn, trừ người phu xe có biểu cảm quỷ dị trước mặt hắn ra, thì không còn vật gì khác nữa.
Bất quá hắn cũng không hề sợ hãi, trong khoảng thời gian này trải qua nhiều lần cận kề sống chết như vậy, tự nhiên có tâm lý tố chất vững vàng.
Huống chi, hắn muốn chính là cơ hội lần này.
Thẩm Mộc nhìn người phu xe, chậm rãi mở miệng, có vẻ rất kiên nhẫn: “Nhìn thấu ngươi không phải tu sĩ quân đội Đại Ly kỳ thật cũng không khó.
Đầu tiên, Thiết Kỵ Doanh Đại Ly quả thực đã quy về dưới trướng Tiêu Nam Hà, nhưng Thiết Kỵ Doanh có sự kiêu ngạo của chính mình, không thể nào bị sai khiến đi làm một phu xe.
Thứ hai, người của Thiết Kỵ Doanh tuyệt đối không thể nào thay bộ chiến giáp Thiết Kỵ trên người này. Ta vừa rồi vỗ vai ngươi, ngươi hình như cũng không phải chiến giáp của Thiết Kỵ Doanh, quá lạnh lẽo, mà áo giáp Thiết Kỵ Đại Ly, dùng chính là quặng Hỏa Viêm Bắc Thương Châu.
Cuối cùng, và cũng là mấu chốt nhất, ngươi lại cầu ta giúp ngươi báo thù.
Ta không cho rằng binh lính bình thường của quân doanh Đại Ly sẽ biết thực lực chân chính của Phong Cương ta, cho nên, lời nói kia của ngươi có quá nhiều sơ hở.
Nếu như không phải ngươi đã sớm biết thủ đoạn của ta, thì chính là ngươi muốn dùng phương thức này, thăm dò nội tình ẩn giấu của Phong Cương.”
Nghe Thẩm Mộc lời nói, người phu xe cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt quỷ dị, lại bắt đầu nổi lên từng tia lục quang.
“Hừ hừ, không thể không nói, ngươi quả thực là một nhân vật thông minh, cũng khó trách Tiết Tĩnh Khang của Nam Tĩnh muốn dốc hết sức lực chém giết ngươi, chỉ tiếc là, cảnh giới của ngươi còn chưa đủ.”
Thẩm Mộc nhìn nam tử, hỏi lại: “Cho nên, ngươi rốt cuộc là ai? Chuyện đến nước này rồi mà ngươi vẫn không dám lộ thân phận sao?”
Người phu xe nghe vậy quỷ dị nhe răng cười: “Ngươi biết không, sự thông minh của ngươi hại chính ngươi, nếu như ngươi không vạch trần ta, có lẽ ngươi còn có thể sống lâu mấy ngày, ta sẽ thả ngươi trở về, cứ thế bình an vô sự.
Nhưng tiếc là ngươi đã nhận ra ta có điều bất thường, như vậy liền phá vỡ sự ẩn giấu của ta, cho nên ngươi chỉ có thể chết. Lúc đầu ta còn không muốn nhiệm vụ lần này kết thúc nhanh như vậy, bất quá việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác.
Muốn biết ta là ai, không bằng chờ ngươi sau khi chết, hóa thành quỷ hồn, đi hỏi Tiết Tĩnh Khang của Nam Tĩnh vương triều đi!”
Người phu xe nói dứt lời.
Bốn phía lập tức như hầm băng, trong thoáng chốc rét lạnh không gì sánh bằng.
Tất cả sự vật bốn bề biến mất không còn tăm hơi, xe ngựa biến mất, đường sá cây cối biến mất, tinh quang trên bầu trời đêm cũng biến mất hoàn toàn.
Dưới vực sâu hắc ám, một đôi mắt xanh biếc âm trầm, thay thế tất cả.
Âm thanh khủng bố bao trùm lấy tai Thẩm Mộc.
“Khặc khặc ~”
“Phong Cương Thẩm Mộc, cũng không biết là vận khí của ta tốt, hay là vận khí của ngươi quá kém.”
“Mấy kẻ kia vừa mới đến Đại Ly, nhiệm vụ lần này e rằng sẽ phải về tay không.”
“Đầu của ngươi, ta cầm!”
Rống!
Bá!
Một tiếng gầm nhẹ khiến màng nhĩ rung động theo, sau đó chính là một đạo u quang xanh biếc lướt tới từ trong bóng tối!
Thẩm Mộc đứng yên tại chỗ, giờ phút này toàn thân hắn có chút cứng ngắc.
Cũng không phải là bởi vì sợ hãi dẫn đến hành động chậm chạp, mà là bởi vì uy áp cảnh giới to lớn của đối phương, khiến hắn cảm nhận được cảm giác áp bách chưa từng có từ trước đến nay.
Hồi tưởng lại lúc từng ở trong động thiên phúc địa, khi mình đối kháng với Hạ Lan Bình Vân, hình như đều không có áp lực như vậy.
Cho nên không nghi ngờ gì nữa, kẻ sát thủ giả dạng phu xe này, cảnh giới cao, ít nhất cũng là trên Phi Thăng Cảnh!
Bởi vì Hạ Lan Bình Vân thân là một kiếm tu, chiến lực của y nên tính là người nổi bật trong Phi Thăng Cảnh.
Có thể ngay cả y đều không thể khiến Thẩm Mộc khó đi nửa bước, mà kẻ trước mắt lại có thể.
Giải thích duy nhất chính là, kẻ trước mắt có thể là một tồn tại cùng cấp bậc Đệ Thập Lâu với Tiết Tĩnh Khang, hoặc là càng mạnh.
Không còn cách nào khác, đối phó Thượng Võ Cảnh, Thẩm Mộc có thể không cần để ý bất kỳ chênh lệch cảnh giới nào của đối phương.
Dựa vào số lượng khí phủ nghịch thiên của mình, cùng với ưu thế khi ở trong Phong Cương Thành, hắn hoàn toàn có thể vượt cảnh đối kháng.
Song khi đối mặt với Đệ Thập Lâu chân chính, cái cảnh giới được coi là đỉnh phong kia.
Với thực lực Long Môn Cảnh đỉnh phong hiện tại của hắn, cùng đối phương trọn vẹn kém một khoảng cách lớn của Thượng Võ Cảnh.
Trừ phi Thẩm Mộc hiện tại đang ở trong Phong Cương Thành, đồng thời sử dụng Vô Địch Thẻ của hệ thống gia viên, nếu không thì tuyệt đối không thể nào là đối thủ của hắn.
Đối với Đại tu sĩ trên Đệ Thập Lâu, Thẩm Mộc vẫn còn chưa thể lý giải rốt cuộc là một tồn tại như thế nào.
Trong lúc đang suy nghĩ, u quang xanh biếc đã đến trước người hắn.
Thẩm Mộc đang cứng đờ, chỉ có thể toàn lực thôi động gần sáu trăm tòa khí phủ khiếu huyệt quanh thân.
Cùng lúc đó, Vô Lượng Kim Thân Quyết toàn lực vận chuyển!
Chuẩn bị cứng rắn chống đỡ một kích này.
Không còn cách nào khác, khi một cường giả Đệ Thập Lâu lựa chọn đánh lén ngươi, những việc ngươi có thể làm sẽ trở nên rất ít.
Đổi lại các tu sĩ khác, đừng nói là Long Môn Cảnh, dù là Thượng Võ Cảnh, cũng đều sẽ bị miểu sát.
Thẩm Mộc vẫn còn có thể giữ thần trí thanh minh, đồng thời có thể chậm rãi hành động, thì đã xem như tương đối lợi hại.
Cho nên, những gì có thể làm đều đã làm.
Thẩm Mộc cũng muốn xem thử, cường giả trên Đệ Thập Lâu rốt cuộc là một tồn tại như thế nào.
Bá!
Bành!
Dưới sự bao trùm của bóng tối, dường như âm thanh va chạm cũng trở nên khó mà truyền đi xa.
Rõ ràng là một kích phi thường mạnh mẽ, nhưng bốn bề lại không có bất kỳ ba động nào.
Chỉ có Thẩm Mộc tiếp xúc với u quang xanh biếc, mới có thể nghe thấy tiếng da thịt xương cốt nát vụn vỡ ra trên nhục thân mình!
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra.
Thẩm Mộc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người bay văng về phía sau, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
“Ân?”
Đôi mắt xanh biếc của người phu xe hơi sững lại, tựa hồ có chút ngoài ý muốn với kết quả này.
“Có chút thú vị, lại có thể tiếp một kích của ta mà không chết, ngươi có lẽ là người đầu tiên trong Nhân Cảnh thiên hạ. Chỉ là Long Môn Cảnh, nhục thân lại cường đại như vậy, nếu trưởng thành, quả thực đối với tộc ta là một tai họa ngầm cực lớn.”
Giờ khắc này lồng ngực Thẩm Mộc bị công kích xuyên thủng.
Ngũ tạng lục phủ đều đang long trời lở đất, các khí phủ cũng bị đánh nát thành từng mảnh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn bị trọng thương nặng như vậy sau khi đến đây.
Bất quá giờ phút này nội tâm Thẩm Mộc, ngược lại đặc biệt thanh tỉnh.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự chênh lệch cảnh giới với Đệ Thập Lâu.
Đương nhiên, nếu như loại thời điểm này mà vẫn không biết thân phận của đối phương, thì bao nhiêu ngày kế hoạch của Thẩm Mộc cũng coi như công cốc.
Rất rõ ràng, người phu xe quỷ dị này, hẳn là Đại Yêu đến từ Hoang Mạc Thập Cảnh ngoại cảnh!
Cũng là một trong năm vị Chấp Hành Giả của Hư Vô Động đến đây ám sát mình.
Thông qua đoạn đối thoại giữa bọn họ trong Hư Vô Lệnh những ngày qua.
Thẩm Mộc cơ hồ có thể xác định, vị này trước mắt, chính là kẻ có giọng nói âm lãnh từng nói “Tùy thời đều có thể xuất thủ”.
Vốn dĩ những ngày qua, Thẩm Mộc thường xuyên một mình đi lại vào ban đêm tại Phong Cương Thành.
Mục đích chính là muốn dẫn dụ đối phương ra tay, như vậy mới có thể nắm giữ động tĩnh ẩn giấu của hắn.
Nhưng đối phương vẫn luôn không có bất kỳ động thái nào, điều này khiến Thẩm Mộc rất nghi hoặc.
Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu ra, thảo nào, thì ra hắn vẫn ẩn mình trong quân doanh Đại Ly.
Nghĩ lại thì đây mới là điều hợp lý nhất.
Quân doanh khoảng cách Phong Cương Thành rất gần, quả thực cũng có điều kiện để tùy thời ra tay.
Đồng thời, lại có thể rất tốt tránh được sự dò xét trong thành.
Chút tinh chỉnh đến từ thiên–lôi—trúc, hy vọng bạn thích•