← Quay lại trang sách

Chương 573 Trước Tiên Cứ Xử Lý Cái Phiền Toái Nh...

Cửa ra vào trạch viện.

Lão Thái Thái Lưu gia dẫn theo một rổ bánh nướng, đưa cho lão đầu ăn mặc chỉnh tề.

“Lão Lưu, nhớ kỹ, cháu trai mà không mang về được, ngươi cũng đừng về nữa. Chờ thêm mấy năm xuống mồ, ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp con trai cùng tổ tông trong nhà!”

Lão Lưu vẻ mặt ủ dột, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, sau khi nhận lấy đồ ăn thức uống và bọc quần áo, lão thở dài một tiếng:

“Ai, lão bà tử cứ yên tâm đi, ta coi như không cần bộ xương già này, lần này cũng phải cướp cháu trai ta từ nhà mẹ đẻ bên kia về!”

Lão phụ nhân mặt mũi nhăn nheo, khóe miệng nhếch lên vẻ cay nghiệt.

Chỉ là trong đôi mắt mờ đục, lại lộ ra tràn đầy lo lắng cùng không nỡ.

Sau đó nàng khoát tay áo, lưng còng, quay người đi lau mặt:

“Đi thôi đi thôi, đường đến Phong Trạch Quận xa lắm đấy. Thời buổi này đường sá cũng không dễ đi, cẩn thận chút, đừng để chưa tìm được cháu trai mà đã bỏ mạng giữa đường.”

Lão Lưu gật gật đầu, há miệng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, quay người nhìn về phía ba kẻ đã sốt ruột: “Còn nhìn cái gì đấy, lên đường đi.”

Ba Đại Yêu Cẩu Phỉ, Trư Tuyển và Viên Sơn đều im lặng.

E rằng cả đời này bọn chúng chưa từng bị ai sai bảo như vậy.

Hơn nữa, chuyện nhà của lão Lưu, theo bọn chúng thấy, thậm chí còn chẳng thú vị bằng những câu chuyện "Liêu trai phong nguyệt" mà đám thư sinh nhàn rỗi ở quán ven đường hay kể.

Đơn giản là quá cẩu huyết.

Gia đình lão Lưu gia là một trong những hộ nghèo nhất ở Phong Cương Thành. Nói đúng hơn, dựa theo mức sống của Phong Cương Thành trước đây, có lẽ còn không tính là nghèo khó, mà là cực kỳ khốn khó, loại chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chết đói.

Lão Lưu gia có một đứa con trai, lúc trước vì sinh kế, liền rời khỏi Phong Cương, đi nơi khác làm thuê kiếm sống.

Sau đó có một năm trở về thời điểm, đúng là mang về một nàng dâu đã có thai.

Về sau ở trong Phong Cương Thành sinh con, khi đứa bé được hai tuổi, trong nhà thực sự quá nghèo, con trai lão Lưu lại đi ra ngoài làm thuê kiếm tiền.

Kết quả rất không may, chưa đầy hai năm đã bỏ mạng.

Trong những năm tháng trước đây, kỳ thật chuyện chết người không phải hiếm. Phàm là những người đi làm ăn xa, rất nhiều gia đình bình thường đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này.

Không có cách nào, đây chính là bi ai của tầng lớp bách tính thấp kém.

Tu sĩ xuống núi còn có nguy cơ bị yêu ma quỷ quái giết chết, chớ nói chi là những người bình thường không có chút sức trói gà.

Cho nên, gia đình lão Lưu, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Về sau người vợ này không chịu nổi cảnh khốn khó ở Phong Cương, khăng khăng mang theo đứa bé bỏ đi, nói là về nhà ngoại, nhưng thực chất là tái giá.

Kỳ thật rất nhiều chuyện, hai ông bà đều biết rõ trong lòng, nhưng dù biết cũng không nói nhiều. Nếu tái giá có thể giúp cháu trai sống tốt hơn một chút, thì cũng chẳng sao.

Có thể trước đây ít năm, lão Lưu bỏ tiền ra, nhờ người ở Phong Trạch Quận chuyên môn đi xem cháu trai mình sống thế nào.

Nhưng kết quả nhận được tin tức lại là, cháu trai kia ở gia đình đó lại bị đối xử như hạ nhân, thê thảm đến mức chỉ có thể ngủ trong chuồng súc vật để qua ngày.

Tin tức này khiến hai ông bà suýt chút nữa đau lòng đến ngất xỉu.

Sớm biết vậy, lúc trước đã không nên để cháu trai đi theo người phụ nữ kia.

Cho nên, hai năm nay lão Lưu mỗi khi gặp thương đội nào đi Phong Trạch Quận, lão đều nhờ họ chuyển lời, bảo nhà kia trả cháu trai lại cho mình nuôi.

Thậm chí còn bớt ăn bớt mặc, mỗi lần đều gửi tiền sang.

Nhưng đối phương dường như làm ngơ, nhận tiền nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Thẳng đến trước đó không lâu, cuối cùng cũng có một phong thư gửi tới, không nói quá nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

Muốn cháu trai thì lão Lưu tự mình đến đón đi, bọn họ không rảnh rỗi mà đưa người.

Tuy nói đối phương rất là bất cận nhân tình, nhưng vẫn khiến hai ông bà vui mừng khôn xiết.

Vừa vặn hai năm nay, Phong Cương Thành đã không còn như trước, cuộc sống của họ cũng khá hơn.

Lão Lưu gia càng là nhờ ăn đan dược do đại hội từ thiện phát, tuy đã ở tuổi gần đất xa trời, nhưng ít nhiều cũng giúp cơ thể cứng cáp hơn đôi chút.

Bởi vậy lão mới có đủ sức lực để lặn lội đường xa.

Nếu không phải vậy, trước kia chắc chắn họ đã không thể đi nổi, có lẽ chưa được mấy ngày đã bỏ mạng trên đường.

Phong Trạch Quận cũng không phải là cảnh nội Đại Ly vương triều, là một quận thành trung lập cách biên cảnh Đại Ly không xa, không thuộc quyền quản hạt của vương triều, giống như Phong Cương Thành hiện tại.

Hôm nay mấy người họ đi qua Bắc Thành Môn.

Vì chiến tranh ở Quan Đạo Đình, nên nhất định phải đi đường vòng qua biên cảnh.

Trước cửa thành, có nhân thủ do Thẩm Mộc an bài đứng gác và kiểm tra người qua đường ra vào.

Cẩu Phỉ, Trư Tuyển và Viên Sơn ba người, tiến lên lấy ra "Công Nhân Lệnh" của mình.

Người gác cổng là một thanh niên bản địa Phong Cương, thân hình vạm vỡ cường tráng. Tuy không thể dựa vào đan dược mà trở thành tu sĩ, nhưng vẫn có thể kiếm được việc làm ổn định ở Phong Cương Thành.

Hắn nhìn ba người, rồi lại nhìn về phía lão Lưu: “Lão Lưu gia, thật sự quyết định muốn đi sao? Đoạn đường này có thể rất xóc nảy đấy.”

Lão Lưu xem xét là người quen thường ngày vẫn hay ngồi đánh cờ, nói chuyện phiếm dưới gốc cây, cũng bất đắc dĩ cười một tiếng:

“Ai, ta không đành lòng bỏ mặc cháu trai, nhất định phải đón nó về. Bà lão nhà ta cũng đang giận ta đây.”

Người gác cổng ghi lại số hiệu của "Công Nhân Lệnh", sau đó trả lại cho ba người Cẩu Phỉ: “Đã ghi lại, các ngươi mang theo lão Lưu gia đi đón cháu trai, nhớ cố gắng hết sức đấy nhé?”

“Phải, phải, chúng ta biết rồi, nhất định sẽ cố gắng làm việc.” Cẩu Phỉ cố nén giọng nói.

Nhưng trong lòng hắn lại lần nữa chịu đả kích nghiêm trọng về lòng tự trọng.

Mẹ kiếp, đường đường là Đại Yêu Thập Cảnh mà lại bị một thằng phàm nhân thôn dã khoa tay múa chân.

Phía sau, Trư Tuyển và Viên Sơn suýt chút nữa tức giận đến hiện nguyên hình.

“Đi đi, trời sắp tối rồi, còn có thể nghỉ lại ở dịch trạm biên cảnh.” Lão Lưu dẫn đầu bước ra ngoài.

Ba kẻ phía sau cũng chỉ đành bất đắc dĩ đuổi theo.

Vừa ra thành, bên ngoài liền có một chiếc xe ngựa đơn sơ đã chờ sẵn, do lão Lưu đã mua từ sớm.

Đồ đạc được ném lên xe ngựa, lão quay đầu nói: “Các ngươi hẳn là đều biết bay chứ?”

Cẩu Phỉ: “...”

Trư Tuyển: “...”

Viên Sơn: “...”

Nhìn thấy ba kẻ im lặng, lão Lưu bĩu môi: “Hừ, được rồi được rồi, ta biết ngay các ngươi trước đó khoác lác mà. Cái gì mà đại đệ tử nội môn, ta thấy chỉ là đám đệ tử tạp dịch dưới núi, học được chút da lông liền ra ngoài kiếm tiền thôi.

Được chưa, không biết bay cũng không mất mặt, dù sao đó cũng đều là thủ đoạn thần thông của tiên gia đại tu. Với thực lực của các ngươi, e rằng chạy nhanh hơn ngựa cũng không tệ rồi. Nhưng tiết kiệm chút sức lực cũng tốt. Lên xe đi, đánh xe ngựa đi, nhanh lên!”

Da mặt Cẩu Phỉ và đồng bọn co rúm, hắn cưỡng ép nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Được...”

Lên xe ngựa.

Chính thức xuất phát.

Ngay khi mấy người họ biến mất khỏi tầm mắt, trên tường thành Bắc Thành Môn, Thẩm Mộc không biết từ lúc nào đã đứng ở đó.

Bên cạnh hắn còn có Tào Chính Hương, Chu lão đầu và Thanh Long.

Thẩm Mộc: “Có thể nhìn ra được không?”

Chu lão đầu hút tẩu thuốc, nheo mắt: “Không sai biệt lắm, Đại Yêu Thập Cảnh, thực lực phi phàm.”

Thẩm Mộc: “Hư Vô Động quả thực rất thần bí, thực lực cũng không yếu.”

Thanh Long: “Ta nói, ngươi cứ như vậy yên tâm? Vạn nhất bọn chúng trên đường hành hung thì sao?”

Thẩm Mộc tự tin cười một tiếng: “Sẽ không, sức hấp dẫn của việc làm công rất lớn, có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai.”

Tào Chính Hương: “Đại nhân, vậy kế tiếp nên làm như thế nào?”

“Sau đó...” Thẩm Mộc nhìn một nơi khác: “Trước tiên cứ xử lý cái phiền toái nhất đã.”

T•L﹒Trúc‍ – đồng hành cùng bạ‌n qua từng chư‌ơng t‍ru‍yện․