Chương 679 Không phải vậy nuôi ngươi làm gì?
Tào Chính Hương đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn nam tử một cái.
Chỉ thấy người kia ngơ ngác đứng sững tại chỗ, cổ cứng đờ bắt đầu tím tái, hai mắt lập tức trở nên dữ tợn!
Kỳ thực, trong tâm trí hắn đã hoàn toàn mất đi ngũ giác đối với bốn phía.
Vực sâu đen kịt nuốt chửng thân thể hắn, giống như rơi vào mười tám tầng Địa Ngục, cảm giác mất trọng lượng quỷ dị khiến hắn khó mà thoát ra!
Nếu như còn có thể cảm ứng được một tia duy nhất, đó chính là cảm giác thống khổ khi khí phủ bị những luồng tà khí rợn người kia ăn mòn!
Sợ hãi, dữ tợn, thống khổ, vô lực.
Vô số cảm xúc hỗn loạn khó tả đan xen vào nhau, khiến nam tử kiếp sau cũng không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Nhưng mà hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Một giây sau, tiếng cười tà ác từ phía sau truyền đến, một tôn Phật Đà cười tà xuất hiện.
!!!
Thời gian phảng phất dừng lại.
Hắn không biết mình thống khổ bao lâu, giống như đã trải qua vô số năm tháng.
Mà nỗi sợ hãi cùng thống khổ này thì càng in sâu hơn, giống như ăn sâu tận xương tủy, khắc sâu vào đạo tâm!
A!!!!
Nam tử im ắng gào thét.
Ngoại giới...
Tào Chính Hương cầm khăn lụa kim liên đứng thẳng, cũng chỉ mới trôi qua trong chốc lát.
Nhìn mấy người kia, hắn thu hồi tà niệm.
Mấy người trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, sợ đến không thốt nên lời, trong lòng sớm đã dậy sóng.
“Kim Sơn!”
“Hắn thế nào? Khí phủ suy kiệt? Cái này......”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mấy người nhìn thấy nam tử với ánh mắt trống rỗng, sắc mặt biến đổi lớn.
Nhanh chóng tiến đến đỡ lấy, rồi sau đó tiến hành điều tra.
Chỉ là bọn hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì, mà tất cả sinh cơ trên người hắn bắt đầu nhanh chóng suy kiệt, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng vấn đề là, bọn hắn hoàn toàn không cảm giác được có ai công kích cả.
Tình huống quỷ dị như vậy khiến mấy người hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Doanh Hà phản ứng nhanh hơn một chút, nàng vội vàng khom người đi đến trước mặt Tào Chính Hương, trực tiếp hành lễ bái xuống:
“Sư gia rộng lượng, chúng ta không còn ý đồ nào khác, chẳng qua chỉ muốn gặp Thành Chủ một lần, còn xin sư gia tha cho hắn một mạng, chúng ta trở về nhất định sẽ học thuộc quy củ của Phong Cương.”
Tào Chính Hương cúi đầu liếc nhìn vũng nước trắng bệch kia.
Trong lòng hắn lại hiện lên hình ảnh một khối bọt biển ngấm đầy nước.
Cũng không biết đại nhân có thích thứ này không?
Tào Chính Hương khẽ ho hai tiếng, sau đó cười nói: “Nếu Doanh Hà Thủy Thần đều giúp hắn cầu tình, vậy lão phu tự nhiên cũng có thể nương tay.”
Vừa nói, một luồng tà niệm lập tức tiêu tán khỏi cơ thể nam tử.
Nam tử tựa như hồn phách trở về, thở dốc hổn hển, sinh cơ lại lần nữa khôi phục, nhưng ánh mắt vẫn còn sợ hãi, toàn thân run rẩy, đạo tâm tan nát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người trong lòng hoàn toàn lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
Làm sao cũng không ngờ tới, Phong Cương ngay cả một sư gia thôi cũng là nhân vật tàn nhẫn đến vậy.
Cũng may mắn không xúc động, nếu thật sự không nể mặt mũi xông vào Phủ Nha, e rằng bọn họ đã chết không toàn thây.
Nhìn mấy người sắc mặt trắng bệch, Tào Chính Hương không để tâm đến nàng, mà là xoay người nhìn về phía bên ngoài khu phố, cũng không biết đang nói với ai, chỉ chậm rãi mở miệng nói.
“Lão phu bình thường không ỷ thế hiếp người, nhưng nếu thật sự cho rằng Phong Cương rộng lượng, vậy thì sai rồi. Hôm nay lão phu đại diện Thành Chủ nhà ta, nhắc nhở các ngươi một câu, tránh để đến lúc đó không thoải mái.
Phong Cương làm việc có quy củ và đạo lý riêng, người ngoài không được can thiệp, quyết định của Thành Chủ càng sẽ không thay đổi.
Nếu các vị tới, chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi.
Phàm là ghi vào danh sách Sơn Thủy, sẽ không thay đổi danh hiệu của các vị Chính Thần, cùng nhau thuộc về.
Đợi đến thời điểm chính thức sắc phong, cùng nhau một lần nữa nhập vận sách. Điểm này chư vị cứ yên tâm.
Chỉ có điều, trong một khoảng thời gian tới, địa mạch Phong Cương nhất định sẽ có sự biến động, mà sự biến động này...... chư vị cứ rửa mắt mà đợi.
Tin rằng ngày đó đã không còn xa nữa. Phong Cương Thành có rất nhiều hạng mục, chư vị nếu đã tới, thì hãy tận hưởng thật tốt.
Đông Châu Sơn Thủy Chính Thần được giảm một nửa chi phí, cũng không phải tùy tiện mà có được. Nếu không nắm bắt được cơ hội, qua thôn này thì không còn tiệm này nữa đâu.”
Tào Chính Hương kể xong đoạn văn này vào không khí.
Trực tiếp phất tay áo rồi trở lại Phủ Nha.
!!!
......
......
Mà giờ khắc này, trên đường phố thì lại yên tĩnh dị thường.
Sau đó, vô số thân ảnh lần lượt rút lui từ các nơi khác nhau.
Kỳ thực không cần đoán cũng biết, những người này chính là các vị Sơn Thủy Chính Thần ở các nơi khác của Đông Châu.
Trong khoảng thời gian này, họ cũng đã chờ đợi hơi mất kiên nhẫn.
Bất quá bây giờ thì tốt rồi, không ai còn dám có dị nghị nữa....
Sau khi tiến vào Phủ Nha, Tào Chính Hương nhìn thấy Ngọc Tú Nhi đang ngẩn người trong sân.
Không để tâm đến nàng, hắn trực tiếp đi về phía phòng bếp, rồi đứng trước một vạc dưa muối lớn.
Trong vạc chứa đầy nước hỗn độn.
Nhìn bằng mắt thường, hoàn toàn không thấy rõ trong vạc nước này rốt cuộc nuôi cái gì.
Tào Chính Hương thò tay xuống tìm kiếm, sau đó đúng là bắt được ‘Long Vương cái sọt’ từ bên trong ra.
Bên trong ‘Long Vương cái sọt’, một con cá chép toàn thân tỏa ra kim xán hồng quang đang không ngừng vùng vẫy.
Sau gần một tháng, thân hình con cá chép này đúng là lớn hơn so với ban đầu vài vòng.
Hai con mắt to như hạt đậu nhìn chòng chọc vào Tào Chính Hương.
Sau đó phun ra hai bong bóng, mở miệng nói chuyện: “Hỗn trướng! Vậy mà dám nuôi dưỡng Bản Thái Tử ở cái nơi như thế này, phi phi phi!
Ta nhắc lại lần nữa, ngươi mà còn dám đặt ta vào vạc dưa muối, đến khi Tây Nam Long Hải phái người tới đón ta, cái nơi các ngươi đây nhất định phải chết!”
Tào Chính Hương cười rất vui vẻ: “Vạc dưa muối? Đừng có không biết tốt xấu. Thái Tử Tây Nam Long Hải các ngươi cũng không biết hàng đến vậy sao?
Đây là nguyên khí ngưng kết mà thành vô căn chi thủy, nhìn như đục ngầu hỗn độn, kỳ thực bên trong có chỗ tốt lớn lắm đấy.
Nếu ta không phải thấy ngươi quá yếu, sợ ngươi chết, sẽ tốn công phu lớn như vậy sao? Đã ngươi không muốn ở lại, ta sẽ ném ra sân cho ngươi phơi thành cá khô, quay đầu nhắm rượu.”
Cá chép: “Dừng lại! Ngươi! Đừng đừng đừng! Lão đầu! Ta sai rồi, ta sai rồi...... Trả lại, thả ta trở về.”
Tào Chính Hương cười lạnh: “Biết sai?”
Cá chép: “Hừ, ta liền miễn cưỡng ở lại vậy.”
Tào Chính Hương cười cười, không có ý định rời đi: “Tây Nam Long Hải các ngươi đã phái người tới, chỉ có điều trong khoảng thời gian này khá cẩn thận, cũng không có gặp mặt đàm phán với chúng ta.
Cũng không biết bọn họ còn đang quan sát thứ gì. Đương nhiên, cho dù bọn họ không đến, ta cũng sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Cá chép: “Vậy ngươi còn bắt ta?”
Tào Chính Hương gật đầu: “Không bắt ngươi thì không được a. Không bắt ngươi, vậy sau này Đông Châu đi đâu tìm Long Hải chi thủy chảy ngược?”
“Hả? Dựa vào! Các ngươi sợ là điên rồi sao? Long Vương Long Cung nếu như làm nước ngập Đông Châu, chỉ cần tùy tiện một cái đuôi thôi, nơi này của các ngươi liền không còn gì nữa!”
“Ừm, cho nên mới bắt ngươi nha. Chúng ta chỉ muốn dẫn vào một Thủy hệ là đủ, tốt nhất có thể liên thông đến biển sâu Tây Nam.”
“Biển sâu Long Hải? Sao có thể như vậy? Một Thủy hệ căn bản không chống đỡ nổi, trừ phi các ngươi nuôi một con giao long, nếu không thì ai có thể mở ra đường thủy này cho các ngươi?”
Tào Chính Hương nở nụ cười quỷ dị.
Cá chép: “Ai? Khoan đã! Ngươi không phải là muốn ta...... Dựa vào!”
Tào Chính Hương cười gật đầu: “Thông minh. Nếu không thì ngươi nghĩ rằng ta vì sao cam lòng dùng ‘Vô căn thủy’ để nuôi ngươi sao?”
Cá chép: “Ta dựa vào! Ta không đồng ý! Ta đường đường là một Long Cung Thái Tử, huyết mạch cao quý! Ta có thể bị các ngươi nhốt ở cái rãnh nước bẩn này sao? Ta thấy các ngươi là điên rồi! Biết cha ta, tổ tông của ta là ai không?”
Tào Chính Hương không còn nghe.
Trực tiếp nhét nó trở lại vạc dưa muối......
Cá chép: “Uy!!!”
Chỉnh sửa và cải tiến nội dung bởi cộng đồng thiên lôi trúc﹒