Chương 863 Giọng Điệu Kinh Người Của Nữ Đế Cũng ...
Giờ phút này, toàn bộ Kinh Đô Thành Bạch Nguyệt Quốc chìm vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Mộc đang nói chuyện, đương nhiên, ngay lúc này trên mặt hắn đang đeo một tấm da mặt khác.
Tuy nhiên, kỳ thực rất nhiều người đã đoán được thân phận của hắn.
Thử nghĩ mà xem, nếu người này không phải Thẩm Mộc của Đông Châu thì e rằng trên đời này cũng không tìm ra người thứ hai dám lớn lối nói ra những lời vừa rồi như vậy.
Mấu chốt là đây là trên địa bàn của người khác.
Phải biết, cho dù là Tông Chủ của một số đại tông môn cũng không thể không nể mặt Chân Gia.
Mà dám làm ra chuyện như vậy, có lẽ cũng chỉ có Thẩm Mộc của Phong Cương, người gần đây đang nổi như cồn.
Dù sao, trận đại chiến kinh thiên động địa ngày hôm đó, tất cả mọi người đều thấy được chỗ dựa chân chính ẩn sau lưng hắn cường đại và đáng sợ đến mức nào.
Giờ phút này, Chân Tiêu Kiệt sắc mặt tái nhợt, hắn cứ như vậy đứng trên không trung, không thốt nên lời.
Ngay sau đó, cảnh tượng trở nên có chút lúng túng, dù sao tất cả mọi người đang nhìn, mà Thẩm Mộc lại không hề nể mặt chút nào.
Nếu như hắn không đồng ý lời của Thẩm Mộc, vậy thì kết cục sẽ như đối phương đã nói trước đó, chắc chắn sẽ có một trận chém giết.
Mà cùng lúc đó, Chân Gia cũng coi như triệt để đắc tội Phong Cương Đông Châu, điều này gần như là tai họa ngập đầu ngay sau đó.
Phải biết, trước đó ngay cả Nam Tĩnh vương triều cũng bị hắn diệt, huống hồ gì một gia tộc nhỏ như mình?
Cho dù Chân Gia làm ăn có lớn đến mấy, tóm lại cũng không thể sánh bằng một vương triều.
Chỉ là, trước đó Thẩm Mộc đã nói, nếu như không đồng ý, thì toàn bộ Kinh Đô Thành Bạch Nguyệt Quốc đều sẽ bị liên lụy theo.
Lời này nếu là người khác nói ra, có lẽ còn không ai tin tưởng, nhưng đây lại chính là lời từ miệng Thẩm Mộc nói ra!
Không thể không tin a!
Không có người sẽ hoài nghi hắn có năng lực như vậy.
Đừng nói một Kinh Đô Thành, ngay cả khi diệt toàn bộ Bạch Nguyệt Quốc, thậm chí cả Tề Bình Châu, cũng không phải là không có khả năng.
Trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Hắn tại Tây Nam Long Hải khuấy động phong vân, lại đi địa phận Binh Gia ở Yến Vân Châu cùng cường giả Đệ Thập Tam Lâu tiến hành sinh tử chiến.
Cuối cùng lại trong trận đại chiến trên bầu trời kia, dựa vào vị Chúa Tể thần bí sau lưng, giết chết kẻ Thiên Ngoại đáng sợ kia.
Tất cả những điều trên, so với Bạch Nguyệt Quốc của bọn họ, có thể so sánh được sao?
Trong khoảnh khắc, áp lực của Chân Gia Gia Chủ tăng gấp bội, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.
Thật sự có chút tiến thoái lưỡng nan, không đồng ý thì sẽ bị đánh, đồng ý thì sẽ mất hết mặt mũi trước thiên hạ, đừng hòng ngẩng đầu làm người.
Thử hỏi trong thiên hạ này, gia tộc lớn nào sẽ để một ngoại nhân lộng hành, đồng thời chỉ định người kế nhiệm gia chủ đời tiếp theo?
Thật lâu sau.
Chân Tiêu Kiệt nhìn về phía Thẩm Mộc, sau đó trầm giọng nói: “Thẩm Thành Chủ! Việc này nếu ngươi thật sự nhúng tay, vẫn còn có chút không ổn, chẳng lẽ thật sự muốn ức hiếp Chân Thị gia tộc nhỏ bé của ta sao?
Chúng ta không oán không cừu, mà còn có chút hợp tác, cần gì phải làm lớn chuyện đến mức khó xử như vậy?
Trước đó ngươi giết người, giết thì đã giết, Chân Gia ta cũng sẽ không truy cứu, ngươi xem việc này cứ thế bỏ qua, được không?”
Chân Tiêu Kiệt cảm thấy mình biểu đạt không có vấn đề gì.
Nếu như lúc này Thẩm Mộc vẫn còn hùng hổ dọa người, thì đó chính là hắn ỷ thế hiếp người.
Bá!
Nhưng mà, điều khiến hắn không ngờ tới là, ngay sau khi lời này vừa dứt, Thẩm Mộc không nói một lời, trực tiếp vung kiếm chém ra!
Sau một khắc!
Trước đó, một vị đại tu sĩ khách khanh Phi Thăng Cảnh đỉnh phong đứng cùng Chân Vũ, trong nháy mắt bị một kiếm chém chết.
Oanh! Trên bầu trời, một đạo dị tượng vẫn lạc!
!!!
!!!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Mộc làm tất cả những điều đó.
Một kiếm kia nhanh đến kinh người, mà lại uy lực cường đại, ngay cả lực phòng ngự của Phi Thăng Cảnh cũng căn bản không thể ngăn cản, trực tiếp bị chém đứt đầu!
Tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng, Thẩm Mộc này vậy mà mạnh đến mức độ như vậy sao?
Không phải trước đó không lâu mới vừa đột phá sao?
Giết một Phi Thăng Cảnh mà lại như thái thịt bình thường, hơn nữa nói giết là giết, không hề cố kỵ, thủ đoạn sắc bén, hoàn toàn giống một tên điên giết người không chớp mắt.
Đám người nhao nhao lùi ra phía sau, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Người này thật là đáng sợ.
Điều này dường như có chút không giống với trong truyền thuyết a.
Giết người xong, Thẩm Mộc chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Chân Gia Gia Chủ, hắn cười nói:
“Chân Gia Chủ, ngươi xem, ta lại giết thêm một kẻ nữa, cho nên tốt nhất ngươi nên lựa chọn nhanh một chút, đừng nói nhảm, nếu không sự kiên nhẫn của ta có hạn, nói không chừng còn muốn giết bao nhiêu người nữa đây.”
!!
!!
“Ngươi!” Chân Tiêu Kiệt sắc mặt đại biến.
Bầu không khí tại hiện trường lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Mọi người kinh hãi tột độ, không nghĩ tới Thẩm Mộc này vậy mà không cho nửa điểm thể diện hay chỗ trống nào.
Chân Tiêu Kiệt sắc mặt phẫn nộ, hắn kích động nói: “Thẩm Mộc! Đừng có khinh người quá đáng!
Chân Gia chúng ta cũng không phải dễ trêu, huống hồ phía sau chúng ta còn có Bạch Nguyệt Quốc, thật coi Nữ Đế không tồn tại sao?”
“Thì tính sao? Đây là vấn đề của ngươi, ngươi ngay cả dòng chính nhà mình ở bên ngoài làm xằng làm bậy cũng mặc kệ, còn cản trở việc tiêu thụ đan dược của Phong Cương ta.
Coi như không thấy, đây cũng là cái giá phải trả, ngươi là cảm thấy Chân Thục Hương, một nữ nhân yếu đuối, có thể tùy ý các ngươi bài bố, hay là cho rằng Đông Châu ta không có ai?
Đừng lấy Tùng Gia ra làm cớ, kết cục cuối cùng của gia tộc bọn họ còn thảm hơn Chân Gia các ngươi nhiều, nói không chừng sau này Thanh Vân Châu sẽ không còn gia tộc này nữa.
Lúc đầu điểm dừng chân tiếp theo ta là muốn đi Trung Thổ Thần Châu, bất quá bây giờ xem ra, ngược lại là nên đi một chuyến Thanh Vân Châu.”
!!!
......
Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ phức tạp.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ chỉ có thể may mắn rằng mình không phải Tùng Gia kia.
Trong lòng có cảm khái, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng không thể nào làm được bá khí như Thẩm Mộc trước mắt.
Trên đời này còn chưa có ai dám nói rằng có thể tùy tiện diệt một đại gia tộc.
Cho dù là mấy vị cường giả đỉnh cao của Đệ Thập Ngũ Lâu kia, cũng đều không được.
Không nói đến thực lực không cho phép, mà dù sao cũng lăn lộn trong thiên hạ này, khó tránh khỏi phải bận tâm rất nhiều mối quan hệ.
Nhưng Thẩm Mộc dường như không cần.
“Thẩm Mộc này đơn giản quá bá đạo, hoành hành không trở ngại, không kiêng nể gì cả a.”
“Không có cách nào, ai bảo Phong Cương Thành là một ngoại lệ đâu.”
“Tùng Gia cũng không phải dễ trêu, chẳng lẽ hắn thật sự dám sao?”
“Huynh đệ, ngươi có bị ngốc không? Hắn còn dám nói như vậy ngay tại Bạch Nguyệt Quốc, ngươi cảm thấy hắn không dám sao?”
“Ngươi có phải quên sự tồn tại thần bí sau lưng hắn kia không?”
Đám người thảo luận, bất quá trong lòng cũng không khỏi thổn thức.
Dường như trước đó thiên hạ Nhân Cảnh cũng không phải trật tự như vậy.
Từ khi Thẩm Mộc này xuất hiện sau, dường như liền bắt đầu có chút chuyển biến.
Một vương triều vậy mà không thể khống chế một tòa thành lớn, Tây Nam Long Hải vậy mà mặc hắn du ngoạn, bây giờ nói diệt một gia tộc là có thể diệt được, điều này đặt ở trước kia căn bản không thể nào, đơn giản là khó có thể tưởng tượng.
Mà bây giờ, dường như tất cả đều đã thay đổi.
Chân Tiêu Kiệt sắc mặt vô cùng khó coi, hắn toàn thân run rẩy, thân là gia chủ đại gia tộc, lần đầu tiên trong đời bị người ta bức đến mức này.
Chỉ là, đối mặt ánh mắt của Thẩm Mộc, hắn thật sự sợ hãi.
Hôm đó trong trận chiến Thiên Ngoại, sự tồn tại thần bí kia, một kiếm chém chết cường giả đến từ Thiên Ngoại kia, hắn đã tận mắt chứng kiến.
Cho nên, bọn họ thật sự không thể đùa giỡn nổi a.
Hắn có chút hối hận, nếu như lúc trước ngăn cản Chân Vũ thì có lẽ còn có đường lui.
Sau một hồi giãy giụa, ánh mắt Chân Tiêu Kiệt trở nên kiên quyết, hắn nhìn về phía Thẩm Mộc nói: “Thẩm Thành Chủ, ngươi có phải thật sự quyết tuyệt như vậy không?”
Thẩm Mộc gật đầu: “Phải.”
“Hừ, cuồng vọng đến cực điểm.” Chân Tiêu Kiệt thấp giọng nói một tiếng, sau đó toàn thân hắn phi tốc lao về phía sau, chỉ thấy trong tay hắn đúng là tế ra một viên phù lục màu bạc trắng, phù văn lại có sự khác biệt lớn so với dĩ vãng.
Mà trên bầu trời bỗng nhiên nổ vang, một đạo quang mang thánh khiết màu trắng vậy mà xuất hiện từ không trung.
Theo phù lục được tế ra, một đạo hư ảnh to lớn trôi nổi đến trên cung điện của Kinh Đô Thành.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
“Hắn mời Nữ Đế!”
Chút tinh chỉnh đến từ thiên-lôi-trúc, hy vọng bạn thích·