Chương 899 Cuộc Tranh Đoạt Tiên Binh
Thiên lôi trúc – nơi bắt đầu của bản nâng cao này•
Trong đêm, Kiếm Thành dần dần an tĩnh lại.
Về chuyện xảy ra ban ngày, dường như từ sau bữa tối đã không còn ai bàn tán quá nhiều, cứ như thể chuyện đã qua thì cứ để nó qua, chuyện nào ra chuyện đó.
Mặc dù thân phận của Thẩm Mộc quả thật có chút đặc thù, và sau khi hắn đến Kiếm Thành, cũng khiến rất nhiều người chú ý đến thế lực mới nổi này.
Nhưng Kiếm Thành chung quy vẫn là Kiếm Thành đó, ở nơi đây phần lớn mọi người chỉ chuyên tâm vào cảnh giới kiếm đạo của mình, còn những chuyện vụn vặt khác chẳng qua chỉ là xem một màn náo nhiệt thoáng qua như mây khói mà thôi.
Ban ngày nhìn như ồn ào gào to trên tường thành, nhưng chỉ cần sự việc qua đi, liền không còn bất kỳ lưu luyến nào.
Dù sao những người có thể đến Kiếm Thành, những người còn sống sót sinh ra ở Kiếm Thành, mỗi người đều có sự theo đuổi và mục đích riêng, rất ít khi vì chuyện của người ngoài mà chậm trễ quá nhiều thời gian.
Trừ phi là chuyện liên quan mật thiết đến bản thân hoặc thật sự đáng để xem xét, nếu không thì thà tìm một chỗ uống chút rượu, cùng những người khác nghiên cứu thảo luận về kiếm đạo còn hơn.
Tựa như lúc ban ngày, kỳ thật rất nhiều người vẫn rất muốn nhìn Thẩm Mộc xuất kiếm, dù sao đây chính là người mà Tống Nhất Chi đã giúp khai mở kiếm tâm trước đó.
Thế nhưng ai cũng không ngờ rằng, Thẩm Mộc ngay cả kiếm cũng không rút ra mà đã nhẹ nhàng chiến thắng.
Mọi người cũng đã chứng kiến thực lực chân chính của Thẩm Mộc, cho dù cảnh giới còn chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng nhục thân mạnh mẽ của hắn đã hoàn toàn chinh phục tất cả mọi người ở đây.
Đương nhiên, trừ một phần nhỏ những kẻ bại trận.
Nhất là Bạch Tuấn Phong, sau khi bại bởi Thẩm Mộc liền trực tiếp rời đi, hẳn là đã trở về đại trạch Bạch Gia.
Hôm nay nhìn như không có quá nhiều người hỏi thăm, nhưng người Kiếm Thành đều biết, Bạch Gia luôn có những yêu cầu khắc nghiệt đối với dòng chính của gia tộc, cho nên lần này e là hắn phải chịu chút đau khổ.
Bản thân mạch đúc kiếm ở Nhân Cảnh thiên hạ vốn không nhiều, cho nên tuyệt đại bộ phận Đúc Kiếm Sư trong thiên hạ đều tương đối được kiếm tu săn đón.
Vì vậy danh vọng của Bạch Gia tại Phong Cương Thành, thậm chí cả mối quan hệ với toàn bộ Trung Thổ Thần Châu, đều vô cùng mạnh mẽ.
Điều này cũng dần hình thành thói quen kiêu ngạo của đệ tử Bạch Gia.
Bạch Tuấn Phong tuy không phải là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Kiếm Thành, nhưng cũng nằm trong nhóm nhỏ những người đứng đầu.
Vốn cho rằng có thể mượn lần giao đấu với Thẩm Mộc này mà một tiếng vang động trời.
Thế nhưng lại thua thảm hại và triệt để đến vậy.
Có lẽ không ai biết được, kỳ thật vì lần đối chiến này, Bạch Gia thậm chí còn chuẩn bị cho Bạch Tuấn Phong một thanh Bán Tiên Binh phi kiếm.
Đây chính là vật mà lão tổ Bạch Gia ngày xưa đã truyền lại, trải qua mấy đời người rèn luyện và đúc lại, chuôi Bán Tiên Binh phi kiếm này mới đạt đến trình độ hoàn mỹ, sát lực vô cùng cường hãn.
Chỉ tiếc, Bạch Tuấn Phong chủ quan, căn bản không có cơ hội sử dụng chuôi Bán Tiên Binh này.
Lúc đó phi kiếm bản mệnh của hắn bị Thẩm Mộc một quyền đánh bay, thần hồn chấn động khí huyết sôi trào, sau đó hắn liền không còn năng lực để triệu hồi thanh Bán Tiên Binh ẩn giấu này.
Cho nên Bạch Tuấn Phong thật sự là ấm ức vô cùng.
Vốn đã chuẩn bị đại chiêu, kết quả bị cắt ngang một cách thô bạo, ngay cả cơ hội thi triển cũng không có, mấu chốt là hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Mộc có thể một quyền đánh hỏng kiếm bản mệnh của mình.
Giờ khắc này bên trong đại trạch Bạch Gia.
Bạch Tuấn Phong và Bạch Triển Cấp đứng ở một bên căn phòng, hai bên ngồi mấy vị nhân vật chủ chốt của Bạch Gia.
Tựa hồ đã kết thúc việc quở trách, cho nên sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, thật lâu không nói gì, bầu không khí lộ ra có chút ngột ngạt và căng thẳng.
Ở vị trí chủ tọa là một lão giả tóc trắng phơ cường tráng, hai tay thô ráp đầy vết chai, nhìn qua liền biết là người đã cầm búa cả đời.
Những người ở Kiếm Thành lâu năm đều biết, người này chính là gia chủ hiện tại của Bạch Gia, Bạch Dương Thiên.
Hắn là một vị Đúc Kiếm Đại Sư Đệ Thập Tứ Lâu, được xem là một trong số ít Đúc Kiếm Sư ở Nhân Cảnh thiên hạ có thể đạt tới cảnh giới này.
Thực lực của hắn tự nhiên không cần phải nói, mà lại tài năng trong phương diện đúc kiếm cũng vô cùng sâu sắc.
Đa số phi kiếm của kiếm tu Kiếm Thành đều đã qua tay hắn, hoặc là được hắn giúp sửa chữa, hoặc là được dưỡng kiếm trong lò luyện.
Bất quá, chuyện Tống Nhất Chi đi về phía Đông Châu tìm Bạch Gia trước đó, lại không phải vì hắn, mà là một vị trưởng lão khác của Bạch Gia, đệ đệ của gia chủ Bạch Dương Thiên, Bạch Câu.
Thế nhưng vị trưởng lão kia đã lâu không ở Bạch Gia.
Lúc trước Tống Nhất Chi cũng đang giết yêu ở Hoang Mạc, tình cờ gặp được Bạch Câu, cho nên đã đồng ý lời nhờ vả của hắn, nếu có đi về phía Đông Châu thì sẽ tiện đường ghé qua tổ trạch Bạch Gia, mời họ đến Kiếm Thành.
Giờ phút này...
Bạch Dương Thiên nhìn về phía Bạch Tuấn Phong đang cúi đầu giữ im lặng ở một bên, tựa hồ cảm thấy lời quở trách trước đó có hơi quá, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
“Tuấn Phong, chúng ta nói con cũng chỉ là vì gia tộc đối với con có yêu cầu và kỳ vọng cao nhất, cho nên con phải hiểu tấm lòng của chúng ta.
Bất quá lần này con cùng Thẩm Mộc một trận chiến, cho dù là thua cũng không cần quá mức để ý, nói cho cùng, vẫn là Bạch Gia chúng ta tính toán sai lầm.
Tuyệt đối không ngờ rằng thực lực nhục thân của Thẩm Mộc Phong Cương kia lại có thể mạnh mẽ đến thế, nếu như sớm tính toán được, thì ngay từ đầu nên để con triệu hồi Bán Tiên Binh của Bạch Gia ta.”
“Không sai, gia chủ nói rất đúng, xem ra, tin đồn liên quan đến Thẩm Mộc Phong Cương này hẳn là thật.”
Nghe Bạch Dương Thiên nói như thế, sắc mặt hơi trắng bệch của Bạch Tuấn Phong hơi chuyển tốt chút, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh mình bị Thẩm Mộc đánh vào ban ngày, lòng vẫn còn ấm ức.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy trầm giọng mở miệng: “Gia gia, Thẩm Mộc này bây giờ đã đến Kiếm Thành, hắn cùng Tống Nhất Chi... kỳ thật quan hệ không hề nông cạn, con cảm thấy đây sẽ là một trở ngại cực lớn đối với chúng ta.
Bạch Gia con đời đời kiếp kiếp cư ngụ tại Kiếm Thành, có công cũng có khổ, cho nên lần này quyền chưởng quản Kiếm Lâu, nhất định phải giành lấy, con nguyện ý lại đi tìm Tống Nhất Chi thử một lần, xin gia gia giúp con.”
“Giành lấy thì đương nhiên là phải giành lấy.” Bạch Dương Thiên nhìn xuống phía dưới, hắn suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Chỉ là chuyện của con và Tống Nhất Chi, chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn.
Hiện tại Thẩm Mộc này có thể giúp Tống Nhất Chi được bao nhiêu, chúng ta còn chưa biết.
Nhưng dựa theo lời đồn và biểu hiện hôm nay xem ra, quan hệ hai người quả thật thân mật hơn trong tưởng tượng một chút, cho nên kế hoạch trước đó cần phải thay đổi.”
“Thế nhưng là gia gia, con...” Bạch Tuấn Phong sau khi nghe có chút nóng nảy, nhưng sau đó lại là muốn nói lại thôi, cúi đầu xuống có chút âm trầm và không cam lòng.
Kỳ thật trước đó, Bạch Gia đã sớm muốn có được Tiên Binh của Kiếm Thành mà đã có những toan tính, cũng có ý đồ riêng.
Bây giờ tất cả người Kiếm Thành đều có thể nhìn ra được, chủ nhân mới của Tiên Binh Kiếm Lâu này, e là cuối cùng sẽ rơi vào tay Tống Nhất Chi.
Trên thực tế mỗi một thời đại Chấp Chưởng Giả của Kiếm Lâu, đều là do Kiếm Thành tuyển chọn ra.
Nhưng là Kiếm Lâu Chi Chủ và Kiếm Lâu Chấp Chưởng Giả, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Tiên Binh có Tiên hồn của riêng mình, sau khi nhận chủ, liền có thể tùy ý sử dụng và sai khiến.
Mà Chấp Chưởng Giả, kỳ thật vẻn vẹn là trông coi và quản lý mà thôi, cũng không thể hoàn toàn phát huy lực lượng chân chính của Tiên Binh.
Nhưng Kiếm Lâu đã ngàn năm không có chủ, những năm này Kiếm Thành cũng vẻn vẹn canh giữ mà thôi, gia tộc canh giữ tháp đời này đổi đời khác.
Tống Gia đã kéo dài qua năm đời, và chẳng mấy chốc sẽ tuyển ra đời sau, cho nên Bạch Gia thật ra là muốn thay thế Tống Gia, giành lấy quyền chưởng quản Kiếm Lâu.
Cho dù là không chiếm được sự chấp thuận của Kiếm Lâu, nhưng chỉ cần đạt được quyền chưởng quản, liền có thể vận dụng vạn thanh phi kiếm bên trong.
Bạch Gia muốn rèn đúc một thanh Tiên Binh, để Bạch Gia chân chính trở thành gia tộc đúc kiếm số một Nhân Cảnh.
Cho nên, Bạch Dương Thiên ban đầu là muốn cho Bạch Tuấn Phong và Tống Nhất Chi có thể kết thân với nhau.
Nếu như hai người có thể có thêm một mối liên hệ, vậy bọn họ liền có thể thuận lý thành chương kế thừa quyền chưởng quản Kiếm Lâu.
Lúc đầu hai nhà còn tính là môn đăng hộ đối, hơn nữa trước đó cảnh giới của Bạch Tuấn Phong và Tống Nhất Chi cũng không chênh lệch nhiều.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, vẻn vẹn thời gian hai năm cảnh giới của Tống Nhất Chi vậy mà tăng lên nhanh như vậy, tăng cấp như giẫm trên đất bằng.
Cho nên cho dù là bọn họ muốn để Bạch Tuấn Phong và Tống Nhất Chi có chút quan hệ thế nào, hiện tại cũng có chút khó khăn.
Mà lại Thẩm Mộc lần này đột nhiên đến, mọi người cũng có thể nhìn ra được hắn cùng Tống Nhất Chi quan hệ trong đó cũng không hề nông cạn.
Như vậy phân tích, cũng là lý do Bạch Dương Thiên quyết định hủy bỏ kế hoạch này.
Hắn cũng biết đứa cháu Bạch Tuấn Phong này của mình và Tống Nhất Chi là không còn khả năng nào nữa.
Về phần Bạch Triển Cấp ở phía sau một tiếng không dám phát thì càng đừng nghĩ tới, trước đó lại còn buồn cười cho là hắn có thể cùng người ta có chút gì đó, nhưng hiện tại xem ra, e là ngay cả xách giày cũng không xứng.
Nhưng tranh đoạt quyền chưởng quản Kiếm Lâu là nhất định phải làm, dựa theo một chút quy củ bên trong Kiếm Thành, có lẽ chỉ có thể đi đường khác.
Bạch Dương Thiên: “Tuấn Phong, con nghe ta đây, chờ Kiếm Lâu về tay, chúng ta đem thanh Bán Tiên Binh này tăng lên phẩm cấp Tiên Binh, đến lúc đó con còn sợ ai tranh với con sao?”
Bạch Tuấn Phong gật đầu: “Vâng gia gia, vậy chúng ta sau đó nên làm như thế nào? Con toàn nghe ý của ngài.”
Bạch Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói ra: “Việc cấp bách, là tăng cường thực lực Bạch Gia chúng ta, để có đủ vốn liếng đi cạnh tranh Kiếm Lâu, nếu con đường thông gia không thành, vậy cũng chỉ có thể dùng cách cứng rắn.
Tuấn Phong, con đi truyền tin đi, để phụ thân con nhanh chóng trở về, hôm nay cục diện thiên hạ bắt đầu biến động, Bạch Gia chúng ta cũng muốn tận khả năng chuẩn bị nhiều hơn.
Dù sao tại Kiếm Thành nhiều năm như vậy, cũng không thể đôi tay trống trơn làm không công, chờ lục địa hợp nhất, bức tường chắn Thiên Ngoại vỡ tan, nếu chúng ta có thể có được Tiên Binh trong tay, thì sẽ đoạt chiếm rất nhiều cơ hội.
Cho nên toàn bộ lực lượng Bạch Gia hiện tại nhất định phải tập trung, toàn lực tranh đoạt quyền chưởng quản Kiếm Lâu.”
Ánh mắt Bạch Tuấn Phong lóe lên một vòng quang mang, tựa hồ minh bạch ý của gia gia: “Tốt, con sẽ truyền tin ngay, để phụ thân mau mau trở về.”
“Được, chỉ cần phụ thân con trở lại, thêm ta và Bạch Câu, liền đủ để vượt qua mấy nhà khác ở Kiếm Thành, nếu như không tính Tống Gia, thì Lý Gia và Lam Gia hẳn là đều không có cơ hội gì.
Tuấn Phong, rất nhiều chuyện không cần sốt ruột, kỳ thật hôm nay thua cũng không tính là gì quá khó coi.
Bởi vì những người kia liên hợp lại với nhau đều không đánh lại Thẩm Mộc, có thể thấy được nhục thể của hắn đã sâu sắc đến trình độ khó có thể tưởng tượng.
Nhưng đây đều là uy lực của Vô Lượng Kim Thân Quyết, không ngờ hắn vậy mà luyện đến đệ tam trọng đại thành, nhưng lực lượng Tiên Binh, tuyệt đối có thể phá vỡ.”
Bạch Tuấn Phong: “Con minh bạch.”
Bạch Triển Cấp ở một bên bỗng nhiên xen vào nói: “A? Vô Lượng Kim Thân? Công pháp nhục thân của Vô Lượng Sơn ở Đông Châu? Thật có mạnh như vậy sao?”
Bạch Dương Thiên gật đầu, hừ lạnh một tiếng: “Trước đó con ở tổ trạch Đông Châu lâu như vậy, thế mà đều không nghe qua Vô Lượng lão tổ của Vô Lượng Sơn sao?
Bây giờ còn không biết xấu hổ ở chỗ này hỏi?
Nhớ năm đó Vô Lượng lão tổ của Vô Lượng Sơn cũng là vang danh một thời, hắn chính là dựa vào Vô Lượng Kim Thân Quyết kia mới nổi danh.
Mặc dù là chóng tàn, nhưng cũng khiến người ta phải thán phục, nếu như con ở Đông Châu có thể đi lại nhiều chút, đem Vô Lượng Kim Thân Quyết này học được, biết đâu hôm nay đại ca con có thể cùng Thẩm Mộc kia đánh một trận cân sức ngang tài.
Cũng không biết từ đâu ra tự tin như vậy mà kiêu ngạo, trước đó còn khinh thường tu sĩ Đông Châu, nhưng hôm nay thì sao? Phong Cương Thành ở Đông Châu kia không chỉ cường hãn như thế, sau lưng nó còn xuất hiện một cường giả mạnh đến ngay cả chúng ta đều không thể lường được, ai, thôi, trông cậy vào con vốn là chuyện nực cười.”
“Gia gia......” Bạch Triển Cấp bị nói đến mặt trắng bệch, hắn nhìn một chút Bạch Dương Thiên, cuối cùng vẫn là không dám nói tiếp nữa.
Hắn thật sự rất sợ vị gia gia gia chủ này của mình.
Chỉ bất quá bị nói, trong lòng ít nhiều vẫn có chút tức giận bất bình.
Lúc đầu chuyện này hẳn là cũng không trách hắn nha, mà lại công pháp Vô Lượng Sơn nào dễ lấy như vậy, mẹ nó mới biết được có một cái Vô Lượng Kim Thân Quyết có thể cường đại như thế.
Nếu sớm biết, ngài ngược lại là sớm một chút nói cho con biết a, bây giờ nước đến chân mới nhảy liền biết mắng con, đơn giản buồn cười.
Đối diện, Bạch Dương Thiên tự nhiên không biết ý nghĩ của Bạch Triển Cấp.
Sau khi mắng cho hả dạ xong, hắn phất phất tay: “Đủ rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi. Chuyện sau đó ta cần phải mưu đồ thật kỹ, không chừng ngoài Bạch Gia chúng ta ra, vẫn phải mời thêm một ít lực lượng khác.
Bây giờ Hoang Mạc Đại Yêu đã không còn, e rằng Kiếm Thành cũng sắp không còn huy hoàng như trước, cho nên nên nắm chắc cơ hội. Đến lúc đó thiên hạ các đại châu sáp nhập, Bạch Gia chúng ta muốn đứng vững gót chân.”
“Vâng.”
Nói xong, Bạch Tuấn Phong cùng những người khác nhao nhao rút lui khỏi gian phòng.
Mà sau khi tất cả mọi người rời đi, hai mắt Bạch Dương Thiên hiện lên một tia sáng khác lạ.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hắn mới từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài đen kịt.
Trông giống như một loại ngọc giản truyền tin, chỉ là cỗ năng lượng đen kịt ẩn chứa phía trên lại khác biệt so với nguyên khí trong Nhân Cảnh thiên hạ.
Có lẽ đa số người đều không nhận ra đây là thứ gì.
Nhưng nếu Thẩm Mộc có mặt ở đây lúc này, thì hắn nhất định có thể nhận ra.
Bởi vì thứ này, hắn cũng có.
Chính là Hư Vô Động, Hư Vô Lệnh.
Nhìn chiếc Hư Vô Lệnh trong tay, Bạch Dương Thiên trầm tư rất lâu, tựa hồ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, đem chiếc Hư Vô Lệnh này một lần nữa cất vào trong ngực, chậm rãi nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng.
“Thiên hạ rung chuyển, rất nhiều chuyện ta đều là thân bất do kỷ, hy vọng không phải đi đến bước đường cùng đó.
Ta làm vậy cũng chỉ là vì mở ra một con đường cho gia tộc sau này mà thôi, nếu không, e rằng sau này bọn họ không ai chịu đựng nổi.
Bản thân đây chính là thời đại cá lớn nuốt cá bé, đến lúc đó cũng đừng trách ta lạnh nhạt vô tình.”
.....
Giờ phút này, chuyện xảy ra trong Bạch Gia đại trạch không ai hay biết.
Các đại gia tộc ở Kiếm Thành, thật ra đều có chuyện của riêng mình phải bận rộn.
Bên trong Kiếm Lâu, Thẩm Mộc được sắp xếp ở lại tầng một. Nơi đây ngoài kiếm ra, chỉ có một chiếc giường giản dị đặt gần cửa sổ. Hắn ngủ lại ở đây vào ban đêm.
Mà Tống Nhất Chi thì đi rất sớm lên tầng cao nhất Kiếm Lâu, chuẩn bị tiếp tục bế quan.
Thẩm Mộc thật ra rất muốn cùng đi lên, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Tống Nhất Chi, hắn liền quả quyết từ bỏ.
Nghĩ lại cũng đúng, không cần nóng vội nhất thời, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Không nghĩ ngợi nhiều, Thẩm Mộc liền trực tiếp lên giường đi ngủ.