← Quay lại trang sách

Chương 4 Kẻ Sát Nhân

Sáng hôm sau, Sherlock định bụng sẽ đến trường, nhưng đám đông ồn ào cứ lôi cuốn cậu vào thành phố như một cơn cuồng phong. Chỉ một ngày nữa thôi, cùng lắm là hai, rồi cậu sẽ đi học lại một cách đàng hoàng. Cậu đi theo lộ trình quen thuộc đến quảng trường Trafalgar, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn phía sau, sợ bị theo dõi. Nhiều lần cậu giật thót người khi thấy một ông thầy giáo, một người bán hàng rong, thậm chí cả một ông bán nón già với đôi mắt vằn đỏ và khuôn mặt cau có nữa.

Nhưng ở bên kia dòng sông là cả một kho báu đang chờ đợi cậu. Mắt nhìn dáo dác(1) như mọi khi, cậu thấy một ấn bản buổi sáng của tờ Cảnh sát nhật báo bị két bên dưới cái ghế nằm ở rìa chiếc xe ngựa kéo hai tầng đang lọc cọc len qua dòng xe cộ tiến về phía cậu. Tờ báo bị bỏ lại ở đó và không ai trên xe buồn để ý đến. Nhiều người điều khiển xe đang gò cương, còn những bà ngồi trong xe thì đang nhìn thẳng về phía khu giáp ranh ồn ào. Làm thế nào mà người ta lại bỏ rơi một tờ thông tin đáng giá đến thế kia chứ? Cậu bước xuống lòng đường, tiến về phía dòng ngựa xe đông đúc, rồi đặt một bàn chân lên mặt sàn phía sau người điều khiển và nhảy lên tóm lấy tờ báo. Không có bộ mặt râu ria đội mũ chóp đen nào buồn quay lại. Nhét tờ báo vào trong áo khoác, cậu biến vào trong dòng xe cộ và băng qua đường về phía bắc, trước khi xem xét thứ mình vừa đoạt được.

Cậu rất thích đoạn phố Fletch này vì nó có tòa soạn của các tờ báo lớn. Cậu đã hai lần nhìn thấy ông Gladstone rầu rĩ, đối thủ của Disraeli và từng là Bộ trưởng tài chính. Ông ta có hai bên tóc mai lùng phùng, cây gậy chống trong tay, và một chiếc mũ hoàn hảo trên cái đầu đầy tri thức. Tuần trước cậu đã nhìn thấy ngài Farini vĩ đại, người đã đi trên dây qua thác Niagara. Diễn viên đu bay được ông bảo trợ, cậu bé viên đạn El Niño, đi bên cạnh ông.

Nhưng hôm nay cậu chẳng thấy ai quan trọng, vì trang đầu của tờ báo đã làm cậu không rời mắt khỏi nó: "KẺ SÁT NHÂN ĐÃ BỊ BẮT!". Bên dưới tiêu đề lát bức hình xấu xí vẽ người thanh niên có tên là Mohammad Adalji, với một chiếc mũi khoằm to tướng và làn da sẫm màu. "Dường như một tên Ả rập đã làm chuyện bẩn thỉu đó" là câu đầu tiên của bài báo.

Sherlock đọc lướt: "... sống ở cách hiện trường chưa đầy năm khối phố... được tìm thấy với một con dao đồ tể... máu... sẽ bị tạm giam hôm nay vào lúc 9 giờ sáng... tòa án Old Bailey."

Sherlock nghe thấy tiếng boong xa xôi từ tháp đồng hồ Big Ben vọng đến ngay khi cậu vừa vo tờ báo lại. Chín giờ đúng. Tòa án Old Bailey chỉ cách đây có vài phút.

Cậu chạy vội đi.

Khi cậu đến nơi, đám đông vẫn còn đang tụ tập tràn ra mặt đường chờ đợi tên giết người. Sherlock chen lên hàng đầu trong khi nghe những tiếng nguyền rủa gã Ả rập và tội ác kinh khủng của hắn. Một vài người còn cầm cả rau thối và gạch vỡ trong tay. Gần một tá cảnh sát Luân Đôn căng thẳng đứng ở gần đó, tay lăm lăm những chiếc dùi cui màu đen cứng như đá.

Ở mạn bắc của tòa án Old Bailey lù lù nhà ngục Newgate, nơi "gã Do Thái" Fagin đã bị giam giữ. Gã là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết ưa thích của Sherlock, cuốn Oliver Twist của Dickens. Đoạn đầu đài luôn được đặt ngay phía trước cửa chính của tòa nhà âm u không cửa sổ đó. Vào những phiên treo cổ, các đường phố ở đây đen kịt người - đám đông dự khán trải dà hút tầm mắt. Để giành được những chỗ tốt nhất, người ta phải trả giá đắt. Ngài Dickens thường xuyên xuất hiện đâu đó trong đám đông.

Chẳng bao lâu sau, hai con ngựa kéo theo một chiếc xe lớn xuất hiện trên đường: chiếc Black Maria đáng sợ, vốn được dùng vào việc chuyên chở những tên tội phạm gian ác nhất.

- Ló đấy!

- Bắt ló đi!

- THẰNG SÁT NHÂN!

Khi Adalji tay chân bị xích bước xuống phía sau thùng xe, loạng choạng vì bị các cai tù Old Bailey đẩy thô bạo, thì một loạt những vật thể bẩn thỉu bay về phía anh ta. Một người còn đánh vào mặt tên tội phạm, khiến anh ta phải cúi đầu xuống. Người khác đá vào háng làm anh ta nhăn nhó gập người lại. Những viên cai tù lôi anh ta về phía cánh cổng, kéo dang hai cánh tay như muốn phơi anh ta ra trước đám đông. Sherlock nhìn thấy khuôn mặt của người bị buộc tội. Cậu choáng váng, tự hỏi liệu Mohammad Adalji đã tròn mười tám tuổi hay chưa. Làn da anh ta sáng hơn trong hình vẽ, mũi cũng nhỏ hơn. Trông anh ta có vẻ kinh hoàng tột độ.

Đôi mắt Adalji hoảng loạn dè chừng đám đông, phản chiếu sự căm thù mà anh ta đang phải hứng chịu. Anh ta nhìn thấy Sherlock và trong mắt thoáng hiện lên ánh thân thiện. Theo bản năng, anh ta quay người thử bước tới. Một người đàn ông to lớn trong đám đông thò chân ra ngáng đường. Anh chàng Ả rập loạng choạng, cố giữ thăng bằng, nhưng một người khác đã xô anh ta ngã xuống, gần như đè lên Sherlock. Anh ta ngã sấp mặt xuống một trong hai chiếc ủng cũ được đánh bóng kĩ của cậu bé. Khi anh ta đứng dậy, ánh mắt họ giao nhau. Nước mắt lăn trên má người thanh niên Ả rập.

- Tôi không làm chuyện đó.

Cảnh sát lôi Adalji đi. Một người trong số họ nhận thấy tên tội phạm đã thì thầm gì đó với cậu bé và liếc nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. Anh ta nói chuyện với một người đồng đội, rồi ngước mắt nhìn lên trời.

Những con quạ đang bay lòng vòng.

Người Ả rập cũng đã nhìn thấy chúng. Sự kinh hoàng xuất hiện trên gương mặt anh ta.

- Cút đi, mấy con quạ quái quỷ! - Người đàn ông to lớn hét lên, vung tay ném một quả táo thối về phía con quạ lớn nhất.

Trên đường quay trở lại quảng trường Trafalgar, Sherlock không thể xua những lời nói của anh chàng người Ả rập ra khỏi đầu. Cậu đã lường trước cảnh tượng chấn động, nhưng nó thực sự làm cậu thấy đau lòng. Tất nhiên, cậu không thể nói điều đó với bất kì một ai. Nếu có người nào đấy thắc mắc, cậu sẽ chỉ nói đáng đời tên sát nhân. Nhưng cậu cứ nghĩ mãi. Liệu anh chàng đang khiếp vía kia có thực sự làm chuyện đó?

Mải suy nghĩ, từ lúc nào cậu đã bước sang phố Strand qua lối cổng thành Temple Bar cổ kính, ngày xưa từng là nơi bêu đầu những tên phản bội.

- Tôi có biết cậu không nhỉ?

Một gương mặt dạn dày sương gió bỗng từ đâu hiện lên chỉ cách mặt cậu có vài centimét, phả một luồng hơi nồng mùi cá vào mũi cậu.

- Tôi có biết cậu không nhỉ?!

Tim Sherlock như muốn ngừng đập.

Rồi cậu nhận ra đó là một người điên thọt chân mà cậu thường trông thấy ở gần Charling Cross. Bộ quần áo kinh tởm của gã được chắp nối bởi những sợi dây và mấy cái kẹp mà gã bới móc được trên bờ sông. Gã xin xỏ người qua đường bằng cách phóng đại thêm tình trạng thần kinh của mình. Theo lời đồn thì gã là một cựu chiến binh của cuộc chiến tranh Krym. Các cảnh sát hiếm khi hạ cố đưa gã đi chỗ khác. Nước dãi nhỏ xuống từ cái lợi không răng của gã, trong khi đôi mắt điên dại nhìn chòng chọc vào mắt Sherlock. Cậu né gã để đi tiếp.

Tại khách sạn Morley, cậu nhìn quanh quất trong dòng xe cộ đông đúc đang lăn bánh trên mặt đường lát đá, rồi lao qua Trafalgar, khéo léo tránh các xe hàng và khoang xe ngựa hai bánh, những con ngựa có người cưỡi, và những người bán hàng cùng với xe đẩy. Lũ quạ đã quay lại. Ba con đang đậu trên khách sạn, tiếp tục công việc quan sát của chúng, còn hai con khác ngự trên con sư tử vàng chói lọi phía bên trên các cánh cổng của tòa Norththumberland House.

Cậu tựa người vào bức tường đá chạm trổ chạy vòng bên ngoài khu vực chính của quảng trường, quay lưng về phía lũ quạ, suy nghĩ về tay người Ả rập. Lâu lâu cậu lại rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc lược đã han gỉ và chải cho mái tóc đen thẳng của mình vào nếp một cách hoàn hảo.

Cậu thích ngắm lũ chim gần như ngang bằng với ngắm người: chim giáo chủ, sẻ đồng, chim cổ đỏ, ác là, bất cứ con gì. Nhưng hơn hết, cậu thích nhìn chúng bay. "Đó là việc mà con người luôn ao ước có thể làm được như chúng." Bố cậu thường bảo thế. "Tất cả chúng ta đều muốn bay, vì như vậy ta sẽ được giải phóng khỏi những mối ràng buộc với mặt đất."

Thỉnh thoảng, Sherlock nhìn thấy những chiếc khinh khí cầu bay qua các tòa nhà cao tầng và tháp chuông nhà thờ của thành phố như thể chúng đang trôi nổi từ một giấc mơ lạ lùng nào đó trong tương lai. Chúng không thực sự bay được, nhưng cũng gần như thế. Ôi, giá mà được ở trên đó!

Cậu bồn chồn đứng thẳng người lại và băng qua quảng trường về phía Nhà Triển lãm Nghệ thuật, bước lên các bậc thang to lớn. Cậu cảm thấy buộc phải đến đây, chỗ mà cậu có thể nhìn thấy rất nhiều người giàu có. Cậu sẽ không bao giờ giàu được. Tất cả những gì cậu có thể làm là quan sát và mơ mộng.

FEEN: Truyện này được đăng trên wattpad và blog riêng của mình. Nếu bạn muốn theo dõi các chap nhanh nhất, hãy vào danhgia24.blogspot.com

Sherlock biết gần một phần ba trẻ con Luân Đôn không đến trường, và rất ít được tiếp tục học sau khi qua tuổi mười hai. Hầu hết buộc phải lao động hoặc tệ hơn. Cậu vẫn còn học trong ngôi trường chật chội mang tên Trường Xã hội quốc gia và quốc tế nằm ở đường Snowfields, gần ga xe lửa Luân Đôn. Ba phòng học ẩm ướt nằm trên ba tầng nhà: một cho trẻ nhỏ, một cho trẻ em gái lớn và một phòng to cho bọn con trai. Gian phòng cuối nằm ở tầng trên cùng, với trần cao như mời gọi bạn nhìn lên và trôi lững lờ vào một thế giới khác tốt đẹp hơn. Đó cũng là nơi các thầy, trợ giảng và mọi học sinh tụ họp. Cậu đã vào trường được bảy năm. Bố mẹ cậu cứ nhất định là cậu phải đọc tốt hơn các bạn khác, tính toán giỏi hơn... nói tóm lại là tư duy tốt hơn. Nhưng có một cái trần thấp hơn trần phòng học đang chụp xuống tương lai của cậu.

Cậu nhớ lại những ngày đầu, trong ngôi trường xập xệ rách nát ở Lambeth, cậu ngồi tại một trong nhiều dãy bàn gỗ chật chội bên cạnh các học sinh nghèo khốn khổ. Cậu đã may mắn được chuyển từ đó đến ngôi trường mới này. Không như lũ trẻ đáng thương, chí ít cậu cũng cùng có một tương lai và chút hi vọng. Vào các dịp hè, cậu phụ giúp ông già làm nón ở cửa hiệu tầng dưới, góp thêm chút sức lực nhỏ bé vào thu nhập của gia đình. Phải nói là cậu đã làm rất tốt. Một ngày nào đó cậu có thể trở thành một người phụ việc, một viên kế toán, hay một giáo vên, không hơn.

"Nhưng con cứ nhìn Disraeli mà xem," bố cậu hay nói với cậu "rồi một ngày ông ấy sẽ trở thành thủ tướng, con hãy nhớ lấy lời bố. Những người Do Thái khác cũng sẽ tìm được chỗ cho mình. Bây giờ người ta đã cho chúng ta ngồi vào Quốc hội. Năm nay là năm 1867 rồi! Hồi bố còn bé, tình hình tồi tệ hơn nhiều."

Nhưng Benjamin Disraeli không phải là mẫu người Do Thái như Sherlock, hoặc giống bất kì người nào mà cậu biết. Những người thành công như gia tộc Rothschild và gần đây là ngài thị trưởng Luân Đôn chưa bao giờ sống trong khu ổ chuột Southwark hay Whitechapel; họ không phải là con lai; cha mẹ họ không phải chịu một sự trượt dốc. Trên thực tế, Disraeli xuất thân từ một gia đình trung lưu và được rửa tội trong nhà thờ Anh quốc. Cuộc đời ông đầy ắp các cơ hội. Và mới vừa rồi cậu đã nhìn thấy con người vĩ địa đó với một cái mũi dài quái gở và bị vẽ biếm họa thành Fagin trong tờ tạp chí Punch mà cậu tìm thấy trên phố.

Lũ con trai thường gọi Sherlock Holmes là Judas, hay Giẻ rách, cái tên dành cho những người Do Thái bán hàng rong trên phố. Cậu là một đứa bé cô độc, ít nói, dường như cậu chỉ đọc và ngẫm nghĩ. Cậu mặc những bộ áo kì quặc với áo chẽn (loại áo không ai mua ngoài chợ) cũ rích, nhưng sạch sẽ hết mức có thể. Đó là cách duy nhất để cậu trở thành một người khác, mặc dù nó chỉ càng khiến cậu tách biệt hơn mà thôi. Cậu đã có vài lần đánh nhau tại Snowfields. Sherlock không chịu thua hoặc để cho những đứa khác bỏ đi mà không bị trừng trị vì những lời lẽ độc địa mà chúng đã nói. Nhưng một số vẫn tiếp tục nhạo báng cậu. Chúng tức tối khi cậu đứng nhất lớp, ganh tị với đầu óc nhanh nhạy của cậu.

Có một vụ đánh nhau làm cậu bực mình hơn mọi lần. Nó xảy ra cách đây gần một năm. Một thằng đầu gấu trong trường đã chế nhạo cậu nặng nề tới mức cậu đã thách nó đánh nhau với mình ngoài phố. Một đám đông đã bu lại xem. Đối thủ của Sherlock là một thằng Anh thuần chủng to xác nặng bảy mươi kí. Ngay từ cú đầu tiên Sherlock đã bị hạ gục và thằng kia đè lên, ghì chặt hai tay cậu xuống vệ đường cho đến khi chúng gần như gãy lìa. Thằng bé nhổ lên người cậu rồi tát vào mặt cậu trong khi những đứa khác đứng nhìn và cười.

- Bất nực rồi hả, thằng Do Thái? Bất nực hoàn toàn nhá! - Thằng bé kia hét lên. - Mày cứ việc hả hê với điểm số của mày và mặc những bộ đồ thế này thế nọ, nhưng mày sẽ chẳng được cái trò trống gì. Mày muôn đời sẽ chết gí ở dưới đáy, mày đáng bị như thế!

Cuối cùng thằng bé to xác cũng thả tay cậu ra và leo xuống khỏi người cậu. Sherlock không đứng dậy. Mặc đám đông đứng nhìn, cậu cứ nằm thẳng cẳng trên đường phố, cho đến khi mọi người tản đi hết.

Trước trận đánh đó có lẽ lâu lâu cậu mới nghỉ học một buổi một tuần, nhưng từ lúc ấy trở đi, kết quả học tập của cậu tụt dốc thê thảm. Cậu cố gắng đến trường vì biết mình mắc nợ bố mẹ về việc đó. Nhưng cậu không thể. Giáo dục có thể đưa người ta đến đâu đó. Nhưng nó đã đưa bố cậu đến đâu?

Truyện được đăng tải trên wattpad và blog của mình, không khuyến khích các hành động repost truyện sang những nơi khác. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại: danhgia24.blogspot.com

.

.

.

Một con sẻ cánh vàng bay ngang qua bầu trời xám xịt. Không khí đã lạnh xuống, và có vẻ như trời lại sắp mưa. Sherlock nghĩ đến vụ án mạng.

Tờ Cảnh sát nhật báo mới vẫn còn đang nằm trong túi Sherlock. Cậu chưa kịp đọc kĩ nó, chỉ mới liếc nhanh qua tiêu đề và vài dòng về Mohammad Adalji. Cậu rút tờ họa báo ra và lật sang trang thứ hai. Trên đó có bức vẽ kinh khủng của tờ báo ngày hôm qua.

Máu. Người phụ nữ. Con quạ.

Câu chuyện kéo dài qua trang tiếp theo, với thêm một hình nạn nhân được vẽ cho bạn đọc xem. Đôi mắt đẹp của cô ta trông như đôi mắt của mẹ cậu trong bức tranh nhỏ ở đầu giường.

Danh tính người phụ nữ vẫn chưa được tiết lộ. Cậu đọc tiếp.

Đây là một vụ án rõ như ban ngày. Không nghi ngờ gì nữa, anh chàng người Ả rập đã làm vụ này. Cảnh sát đoán chắc về điều đó. Một ông thanh tra kì cựu có tên là Lestrade chịu trách nhiệm điều tra vụ này.

Chúng tôi tìm thấy hắn cách hiện trường gây án không xa, tay dính máu, một con dao đồ tể giấu dưới áo khoác. Cô gái không phải là một người giàu có, nhưng cũng khá chưng diện. Thủ phạm chắc hẳn đã nghĩ nạn nhân có nhiều tiền. Có nhiều dấu hiệu cho thấy hắn đã cuỗm bóp tiền của cô gái, mặc dù chúng tôi chưa tìm ra nó. Có lẽ hắn đã chôn nó ở đâu đó. Các dấu vết đã được tìm thấy tại hiện trường. Chúng tôi sẽ thẩm vấn thủ phạm, tra hỏi hắn một cách khéo léo. Cái bóp sẽ đuộc tìm ra. Và hắn sẽ phải bị treo cổ vì điều này.

Xa hơn bên dưới trang báo, Sherlock đọc được rằng phiên tòa luận tội người Ả rập sẽ diễn ra trong ba tuần lễ nữa. Án phạt sẽ được thi hành ngay sau đó. Đồng hồ đếm ngược cho cuộc đời của Mohammad Adalji đã bắt đầu chạy.

Chuông đồng hồ Big Ben điểm năm giờ chiều, nghe như một tiếng cồng dội tới từ một đất nước khác đối với Sherlock. Cậu đứng dậy và máy móc đi về phía dòng sông. Chưa đi được bao xa thì cậu lại nhận thấy lũ quạ lảng vảng bên cạnh. Hai trong số chúng bay trên đầu cậu, nhưng rồi đổi hướng bay đi. Sherlock quyết định đi theo. Đáng lẽ cậu nên về nhà, nhưng có gì đó đã thôi thúc cậu đi theo lũ quạ.

Lũ chim bay về phía khu phố cổ của Luân Đôn, khu vực nội thành thực sự, nằm trong vòng tường thành Luân Đôn cổ xưa, nơi những con phố ma quái lượng vòng quanh như bầy rắn trườn vào trong hang. Ngày nay ở đó toàn là các nhà băng, nhưng trước đây nó từng là nơi những người La Mã sinh sống, nơi người Viking và các lãnh chúa Saxon cai trị. Ở đó các phù thủy kể những câu chuyện ghê rợn, và những con người thời trung cổ bất hạnh bị quất roi tra tấn công khai trước mặt mọi người.

Lũ quạ bay, rồi nghỉ, nghỉ rồi lại bay.

Đi theo lũ chim khiến cậu có một cảm giác kì lạ... như thể cậu đang đi cùng với những con chim của quỷ.

Chúng đi đâu đây? Ban đêm chúng nghỉ ở đâu? Thường thì chúng đi tìm các cây cao.

Chẳng bao lâu sau, tháp Luân Đôn với nhà ngục nổi tiếng của nó đã hiện lên bên phải cậu, về phía sông Thames. Sau khi nó biến khỏi tầm mắt, lũ quạ bắt đầu bay sà xuống.

Lúc này cậu đã đi về phía đông được một đoạn xa, đến một khu vực toàn dân lao động. Ở đây các cửa hiệu bán quần áo, các nhà làm nến, những người bán rong và xe đẩy có mặt ở khắp nơi. Đây là một khu dân nhập cư thậm chí còn nghèo hơn khu nhà cậu. Con đường rộng không đến nỗi tệ. Nhưng vào sâu trong những con phố nhỏ, cậu nhìn thấy những con người cùng quẫn đang đi lang thang, nhiều người đi chân trần, những người khác thì nằm vạ vật cạnh những ngôi nhà ám đầy bồ hóng. Cậu cũng nhìn thấy những người Do Thái, khá đông đảo, một số bán quần áo, với những bộ râu dài và cả chồng mũ trên đầu. Những ngôn ngữ cậu không hiểu được vang lên khắp nơi.

Không có đèn đường hơi đốt tại những lối đi sâu trong này. Chẳng bao lâu sau mặt trời sẽ tắt dần và màn sương mù Luân Đôn nổi tiếng sẽ bắt đầu ập xuống, rời khỏi những con đường chính. Cậu đi qua một con phố có tên Gouldston. Lẽ ra cậu không nên ở đây. Những người đàn ông có bộ dạng đáng sợ vượt qua cậu, nhìn chòng chọc vào cậu.

- Thằng khờ! - Cậu nghe thấy một người có làn da sẫm đội mũ lính thủy thì thầm với một người khác.

Sherlock tập trung nhìn vào lũ quạ. Nhưng đột nhiên chúng biến mất. Chúng đã đáp xuống đâu đó bên trái cậu, ở phía trước, cách một quãng. Cậu bắt đầu cảm thấy lạc lối. Những nhánh hẻm hai bên nom tối thui như những cái hang sói.

Cậu dừng bước trước một con phố chật hẹp... Old Yard... đây là chỗ mà cậu đoán những con chim đã bay vào. Hai bên lối vào là các cửa tiệm. Những tầng lầu phía trên được xây đối xứng bên trên các con phố nhỏ. Sherlock hít một hơi thật sâu và đi vào, tim cậu đập dồn dập.

Con phố trông như một đường hầm. Những tòa nhà hai tầng chồm qua đường đi, che khuất mặt trời đang lặn. Những đứa bé dơ dáy ăn mặc rách rưới từ đâu bỗng xuất hiện, xin xỏ với đôi mắt van nài và hai bàn tay chìa ra hết cỡ. Những đứa khác sắp ngay ngắn trên vỉa hè tăm tối bẩn thỉu những đôi giày gớm ghiếc, hi vọng sẽ bán được chúng. Bọn trẻ bốc mùi như vừa tắm trong hố nước thải. Nhiều đứa ho dữ dội, da tái mét. Đây là một trong những khu vực mà bốn năm gia đình chen chúc sống trong những căn hộ một buồng.

Đã đến lúc đi về. Muộn quá rồi.

Nhưng cậu lại nhìn thấy lũ quạ ở sâu trong một con hẻm không người.

Chúng đang làm gì vậy?

Cậu chỉ lờ mờ nhìn thấy lũ chim. Chúng đang đậu ngay trên mặt đất, khật khưỡng đi lại trên lớp đá ở sâu bên trong con hẻm, chỗ tranh tối tranh sáng. Cậu nhìn tên đường trên căn nhà gạch ở góc phố. Nó có vẻ quen quen. Cậu không rõ tại sao nữa.

Sherlock ngập ngừng. Cậu đang ở trong một khu vực mà bố mẹ cậu không bao giờ cho phép con mình bén mảng đến chứ đừng nói là đi vào. Cậu đã muộn giờ về quá rồi. Chắc hai người sẽ tuốt xác cậu khi cậu về đến nhà mất.

Cậu nghe thấy tiếng những con quạ rì rầm.

Cậu quay người đi vào sâu trong hẻm.

Những cánh cửa gỗ ở hai bên hẻm đều đã bị bít kín bằng ván. Trông chúng như lối vào của những chuồng ngựa đã bỏ không từ lâu. Im lặng đáng sợ bao trùm. Sherlock cẩn thận dò từng bước một, như thể một ai đó có thể lao ra từ sau những cánh cửa và thộp cổ cậu vậy.

Cậu nghe thấy tiếng quạ kêu trong màn sương mù vàng vọt.

Tại sao lũ quạ lại ở dưới đất?

Cậu tiến lên. Lũ chim không nhúc nhích. Bây giờ cậu gần như có thể giẫm lên chúng. Lũ quạ đang mổ một thứ gì đó trên những phiến đá lát đường. Sherlock cúi xuống. Mặt đá có màu xám ngoét, nhưng ở nơi lũ quạ đậu, trông nó khang khác, như thể nó đã bị nhuộm trong... máu.

Rồi Sherlock hiểu ra vì sao cậu biết tên gọi của con hẻm này. Cậu đã đọc nó nhiều lần trên báo trong những ngày vừa qua.

Vệt màu đỏ chính là máu người.

Cậu đang đứng ngay ở chỗ mà người phụ nữ đã bị sát hại!

----------------------

(1) Theo bản gốc là dáo giác, nhưng mình nghĩ từ dáo dác nghe hợp lí hơn nên đã sửa đổi nó.

FEEN