← Quay lại trang sách

Chương 6 Manh Mối Đầu Tiên

Những con quạ đã tìm kiếm một thứ gì đó. Sherlock chắc chắn như thế.

Một thứ gì đó lấp lánh.

Đi đến cầu Luân Đôn thì cậu bắt đầu thấy sợ. Cậu đang làm cái quái gì thế này! Chẳng còn mấy chốc nữa sẽ đến nửa đêm. Cậu chưa bao giờ ra khỏi nhà vào giờ này cả. Cây cầu gần như vắng tanh. Hầu hết tàu thuyền đều đã cập bến, ngoại trừ một chiếc đang trôi trên dòng nước đen ngòm. Phía trên là trập trùng những tòa nhà u tối được chiếu ánh sáng leo lét cúa các ngọn đèn khí đốt, cậu có thế trông thấy mái vòm của nhà thờ St. Paul phía tây và ngọn tháp quỷ quái ở phía đông. Người phụ nữ tội nghiệp kia đã bị sát hại vào khoảng giờ này, tại con hẻm nhỏ nằm sâu trong khu East End ấy. Cậu thấy rùng mình khi nghĩ đến việc có mặt ở đó giữa đêm hôm khuya khoắt... chính đó là nơi cậu đang đi đến. Cậu dựa người vào hàng lan can đá trên cầu, cảm thấy kinh hãi khi mường tượng ra những con người tuyệt vọng phải ngủ ngoài đường trong đêm tối. Những ngọn đèn trên cầu mập mờ phản chiếu trên mặt nước. Ngoài tiếng vọng xa xăm của một vài hồi còi hơi nước là một sự thinh lặng đáng sợ. Cậu chờ đợi một thứ gì đó xuất hiện trong màn sương mù.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân. Một người nào đó đang bước ra từ trong bóng tối. Đó là một bà già mặc một bộ tuyền đen cũ sờn đến mức trông như bị chắp vá. Mái tóc bà bết lại thành từng lọn. Gương mặt bà trông giống như mặt nạ. Bên cạnh bà ta là một đứa bé trùm trong tấm vải bẩn thỉu. Không. Không phải là một đứa bé. Đó là một người hoặc một con vật có khuôn mặt chìm trong bóng tối, cao tầm một mét, với những chiếc chùy thô kệch buộc vào chân. Bà ta dùng xích dắt nó đi. Mụ phù thủy nhìn Sherlock và nhăn nhở cười. Rồi cả hai trôi vào trong màn sương. Những bước chân gần như không nghe thấy tiếng mụ già cười. Hay đó là tiếng kêu của con vật bên cạnh mụ nhỉ? Đó là tiếng kêu của một loài động vật: linh cẩu.

Tóc tai Sherlock dựng ngược. Cậu rùng mình.

Cậu phải tự lựa chọn thôi: đi tiếp, hoặc quay về nhà.

Cậu nhớ tới thằng đầu gấu ở trường khi nó ngồi lên người cậu và báo rằng cậu vô vọng rồi. Cậu nghĩ tới khuôn mặt của anh chàng người Ả rập với nỗi sợ trên đó, hình dung ra anh ta bị treo lủng lẳng trên đoạn đầu đài trước một đám đông khổng lồ ở phía ngoài nhà ngục Newgate. Mọi người hò reo. Họ ghét anh ta. Chỉ ba tuần nữa thôi là cảnh tượng đó sẽ thành hiện thực.

Sherlock thẳng người lên.

Cậu đi tiếp đến Whitechapel.

Cậu dè dặt đi vào khu phố cổ: thêm nhiều người chui ra từ màn sương mù giống như các nhân vật trong những vở nhạc kịch tăm tối. Càng đi về phía đông thì số lượng của họ càng tăng lên. Hầu hết đều quái dị như mụ già và con vật đồng hành kinh tởm kia. Đúng là một cuộc diễu hành cúa những sinh vật kì quái, gầy gò như những bộ xương khô, rách rưới tả tơi. Một người ăn mày tóc bạc rên rỉ bám theo cậu một lúc. Cậu cũng chạm mặt các quý ông say khướt đang lảo đảo đi về nhà trong những bộ cánh sang trọng, con mồi cho những thằng móc túi có thể ra tay không cần chớp mắt. Những người phụ nữ quanh quẩn ở các góc đường bên dưới những ngọn đèn kêu xì xì, ăn mặc thiếu trên hụt dưới, môi tô son đỏ chót. Càng tiến về phía đông thì bọn họ càng nghèo hơn, già hơn và bẩn thỉu hơn. Một vài người nhìn Sherlock và cười rú iên.

Giáo chủ đang hành sự ở đâu đó, xoay sở để sống sót và chu cấp cho bọn đàn em khó ưa của nó.

Sherlock đi mãi vẫn chưa tới được nơi cần đến. Ở trong khu East End có ít ánh sáng hơn. Cậu chạm trán ít người hơn, và nhìn thấy một số đang nằm trên vỉa hè hoặc ngồi dựa vào những tòa nhà đen tối vì không tìm được chỗ nương náu. Có những tiếng động phát ra từ màn sương mù. Dưới mỗi quầng sáng mờ ảo cúa ngọn đèn, cậu đều dừng bước và quay nhìn lại phía sau: chỉ có bóng tối, hình như vậy, và những tiếng nói xa xăm như tiếng vọng.

Cuối cùng, cậu tìm thấy phố Old Yard, và nhận ra nó không có đèn đường.

Cậu bước vào trong bóng tối. Chẳng mấy chốc phía bên trái của cậu hiện ra con hẻm tối om. Cậu đứng bất động một lúc, rồi rẽ vào.

Có tiếng chân ở đằng sau!

Sherlock quay lại. Không có ai. Chỉ có im lặng

Cậu lại di chuyển, đôi ủng của cậu đạp lên măt đá phát ra những tiếng động to như tiếng súng đại bác. Vết máu chỉ ở đâu đây thôi. Sương mù có vẻ rất dày. Cậu chống tay xuống đất, bò dần về phía trước, dán mắt xuống mặt đất.

Nó đây rồi.

Các ngón tay của cậu đang ở ngay trên vết máu. Cậu lại vận dụng trí nhớ của mình một lần nữa. Cậu hình dung ra những con quạ ở đó. Cảnh tượng hiện lên trong đầu cậu như một hình vẽ hai chiều, rõ mồn một. Chúng kìa rồi! Một con ở trên vết máu, đúng thế, nhưng con kia lại ở cách đó một chiều dài cỡ xa, gần một bức tường ẩm ướt. Nó không mổ như con ở trên vét máu. Cái đầu đen tuyền của nó chuyển động theo một cách khác. Nó đang làm gì đó với cái mỏ của mình... nó đào bới!

Sherlock bò tới trước. Mắt cậu đã quen dần với bóng tối. Cậu có thể nhìn thấy chỗ con quạ đã đào bới ở ngay phía trước mặt. Cậu vươn tay tới đó... một đống gạch vụn, chắc là bị ai đó đổ xuống đây.

Có cái gì đó chuyển động ở ngay gần đầu Sherlock. Cậu nín thở. Nó gây ra một tiếng động loạt soạt.

Một con chim đen đang ở ngay trước mặt cậu cách một tầm với tay. Nó dang đôi cánh xơ xác ma quái, như thể sắp bay đi. Rồi nó ngừng lại và nhìn cậu. Cậu có thế trông thấy sự tinh anh trong đôi mắt đen của nó. Nó nghiêng đầu nhìn cậu một lần nữa rồi đập cánh bay đi.

Nó biến mất.

Sherlock quay về phía đống gạch vụn và ngay lúc đó màn sương hơi tản đi trong con hẻm, để ánh trăng rọi xuống. Cậu nhìn thấy một thứ gì đó. Nó lấp lánh giữa những mảnh đá.

Một thứ gì đó lấp lánh. Nó gần như bị vùi kín. Cậu nhích một cục gạch vỡ sang bên cạnh.

Và cậu rùng mình, suýt nữa ngã sấp mặt vào đống gạch.

Đó là một cái xác! Vùi chôn dưới những viên gạch!

Một con mắt đang nhìn vào cậu... một con mắt người.

Cứng người lại khi nhìn thay cái xác, cậu hít mọt hơi sâu rồi nhanh hết sức có thể, nhấc thêm nhiều cục gạch nữa. Nhưng chắc là cái đầu bị ngoẹo sang một bên, vì cậu có cố đào cách mấy, vẫn chỉ có con mắt là lộ rõ.

Rồi cậu nhận ra chính xác mình đã tìm thấy gì. Đó không phải là một cái xác. Đó chỉ là một con mắt. Một con mắt người đơn độc chôn trong đống gạch vụn ở cách vị trí nơi người phụ nữ bị sát hại có vài bước chân.

Cậu nhận ra một điều nữa. Đó không phải là con mắt thật. Nó là một con mắt thủy tinh lấp lánh. Sherlock nhìn nó chăm chú. Nó nhìn lại cậu trừng trừng.

Có những đốm máu dính trên mống mắt.

Lại có tiếng bước chân!

Lần này thì cậu chắc chắn. Hoàn toàn chắc chắn! Những bước chân đang tiến thẳng về phía cậu. Sherlock chộp lấy con mắt, đứng dậy và bắt đầu bỏ chạy.

- Này nhóc! - Cậu nghe thấy một giọng nói cộc cằn quát lên.

Những con quạ đậu trên cao bật kêu quác một tiếng.

Sherlock chạy trong bóng đêm. Cậu nghe thấy tiếng vĩ cầm... từ một vở nhạc kịch khác của Rossini mà cậu và mẹ đã nghe nhiều lần. Đó là những âm thanh dồn dập, truy đuổi, trốn chạy của dàn đàn dây trong khúc dạo đầu của vở William Tell. Sherlock ngửa đầu ra sau, đánh tay và để đôi chân dài cuốn cơ thế đi. Âm nhạc đã tiếp thêm năng lượng cho cậu chạy ra khỏi ngõ hẻm, sượt qua một bóng người đàn ông đáng sợ cầm đèn khí đốt đang vươn tay ra định túm lấy cậu. Cậu tránh được ông ta và lập tức chạy vụt đi, ngang qua một cỗ xe ngựa bốn bánh đậu ớ góc đường trong khu Whitechapel, sau đó cậu chạy ra phố, hướng về phía các nhịp cuốn cổ kính bằng đá của cầu Luân Đôn.

- Thằng kia!

Tiếng la nhỏ dần trong lúc cậu chạy trốn. Lần này cậu không đế ý mấy đến những cư dân ban đêm nữa. Đầu óc cậu chí nghĩ đến ngôi nhà cúa mình. Cậu nắm chặt con mắt trong lúc đua nước rút qua cầu, xuyên qua Southwark vào con hẻm dẫn tới cầu thang phía sau của căn hộ. Khi chạy đến nơi, cậu trèo ba bậc một lên lầu.

Ai vậy nhỉ? Ai đã đứng ở trong đường hẻm nơi người phụ nữ bị giết?

Cậu đưa bàn tay run rẩy nhẹ nhàng mở cứa. Trong nhà lặng im như tờ. Cậu kìm hơi thở dồn dập, chốt cửa lại, cởi quần áo và trèo lên giường. Cậu nhét con mắt sâu dưới nệm. Mặc dù đang rất kích động, cậu vẫn ngủ thiếp đi chỉ trong vài phút. Sự mệt mỏi đã thắng thế.

***

Không lâu sau đó có tiếng đập cửa vang lên.

Cậu giật mình choàng tỉnh. Đầu tiên cậu quay đi, úp gối lênn đầu và cố tự thuyết phục rằng mình đang mơ. Chẳng ai lại đi đập cửa nhà họ vào cái giờ khuya khoắt này.

Nhưng chỉ sau vài giây ông Wilber đã đứng dậy và đi về phía tiếng động.

- Ai đói? - Ông hỏi, giọng run run.

Sherlock sẽ không bao giờ quên câu trả lời đó.

- Cảnh sát đây! - Một giọng oang oang cất lên. - Mở cửa ra!

Lời đáp của bố cậu gần như là một lời khẩn nài.

- Ông muốn gì ở chúng tôi đây?

- Mở cửa ngay nếu không buộc lòng chúng tôi phá cửa, thưa ông!

Ông Wilber để cho bọn họ vào nhà.

Một viên thanh tra mặc thường phục và hai cảnh sát lực lưỡng bước vào trong nhà một cách ồn ào. Vẻ mặt họ rất nghiêm trọng. Hai cảnh sát đội mũ cối có dây buộc ở cằm, mặc áo khoác dài màu xanh lam kèm theo thắt lưng to bản ở giữa, chân đi những đôi ủng dày cui màu đen. Một người cầm ngọn đèn khí đốt 'mắt bò' trong tay.

- Tôi là thanh tra Lestrade. - Người đàn ông mặc thưởng phục lên tiếng. Đó là một ông tầm gần sáu mươi với bộ ria chổi xể, mặc chiếc quần vải nhung kẻ nâu và áo khoác nâu sẫm. Ông ta có tạng người gầy và dài giống như con chồn, nhưng lại có thái độ hung dữ như một con chó bull. - Ông có một thằng con trai phải không? - Ông ta hỏi.

- Sao cơ? À... phải.

- Chúng tôi cần nói chuyện với thằng bé.

Ông Wilber quay người lại nhìn qua căn phòng về phía chiếc giường nhỏ, đầy hốt hoảng. Ông nhìn thấy cậu con trai của mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm tốp cảnh sát. Có một sự cứng rắn lạ lùng trên khuôn mặt của cậu, một ánh nhìn sắc lạnh như thép trong đôi mắt cậu.

Ba người đàn ông băng qua căn phòng và đứng vây quanh cậu, như thể cậu có thế tìm cách trốn thoát.

- Tên cậu là gì?

- Sherlock Holmes.

- Cậu có mặt hay không có mặt tại hiện trường vụ án mạng Whitechapel quá nửa đêm hôm nay?

Cậu bé ngừng một chút.

- Tôi có.

Ông Wilber ngạc nhiên quá đỗi.

. Sherlock? Không, không thể nào! Nó không thể ở đó được. Nó ở ngay đây mà. Lúc nãy nó và mẹ còn đi tới nhà hát cùng nhau.

- Nhà hát á? - Thanh tra Lestrade hỏi, đảo mắt nhìn quanh căn phòng tồi tàn - Vợ ông đi nghe hòa nhạc á?

- Cái đám Do Thái này - Một tay cảnh sát chậc lưỡi thì thầm với tay kia.

- Thực ra chúng tôi không vào trong nhà hát - Cậu bé trả lời bằng một giọng điềm tĩnh - Chúng tôi chỉ đứng ngoài nghe mà thôi.

- Phải. Ông Wilber nói - Đúng thế. Tôi nói không được rõ lắm.

- Ờ. - Thanh tra Lestrade đáp.

Ông ta lại nhìn cậu bé:

- Cậu đã bị nhìn thấy tại hiện trường vụ sát nhân hai lần, trong hai ngày liên tiếp. Cậu giải thích thế nào về chuyện đó?

- Tôi không có lời giải thích nào cả. - Sherlock nói.

- Hiểu rồi. - Thanh tra Lestrade lớn tiếng. - Cậu còn bị viên cảnh sát này trông thấy - ông chỉ vào một trong hai cảnh sát đi cùng - tại buổi hầu tòa của Mohammad Adalji, thủ phạm trong vụ ám nghiêm trọng này. Không chỉ có thế, mà tên tội phạm còn nói chuyện với cậu, mỗi cậu mà thôi. Hắn có làm như thế không? Đừng có chối nhé.

- Tôi không chối.

Ông Wilberforce Holmes há hốc mồm nhìn cậu con trai trừng trừng.

- Tên người Á rập đã nói gì? - Thanh tra Lestrade vân vê đầu mút cúa bộ ria mép.

- Anh ta nói anh ta không làm chuyện đó.

Một viên cánh sát bật cười không giấu giếm.

- Rõ ràng hắn đã làm vụ này! - Thanh tra Lestrade quát. - Cậu có liên can gì với hắn không?

- Không.

Ông thanh tra dò xét khuôn mặt cậu bé một lúc trước khi tiếp lời.

- Cậu biết gì về vụ này? Cậu có biết điều gì mà chúng tôi nên được biết hay không?

Sherlock ngập ngừng. Cậu không muốn che giấu bằng chứng trước cảnh sát nhưng cậu cũng không thể nói với bọn họ về con mắt. Đó có thể là cơ hội duy nhất của người Ả rập, manh mối duy nhất của điều đã thực sư xảy ra. Cậu không thể để mất nó, nhất là vào những người đang nắm giữ sinh mạng của Adalịi trong tay.

- Không, thưa thanh tra.

Khuôn mặt thanh tra Lestrade đỏ ửng lên.

- Này cậu bé, chúng tôi đã tống giam một thủ phạm. Nhưng cái bóp tiền vẫn còn thất lạc. Chúng tôi biết đến nó, vì chúng tôi đã tìm thấy các chi tiết đặc trưng cho món đồ đó tại con hẻm. Chúng tôi biết cậu đang lang thang ngoài đường và giao du với các băng nhóm du đãng.

- Con tôi không giao... - Ông Wilber cất lời, nhưng bị Sherlock cắt ngang.

- Tôi chẳng biết gì về cái bóp cả.

- Vậy thì tốt hơn cậu nên đi cùng chúng tôi. - Thanh tra Lestrade gằn giọng.

- ĐI ĐÂU?

Người vừa nói câu vừa rồi là bà Rose. Bà đã ra khỏi giường và bước qua căn phòng chính để nhìn thấy hai cảnh sát cùng một thanh tra đang vây quanh con trai mình.

- Chúng tôi bắt giữ con trai bà vì tội che giấu bằng chứng.

- Hoặc vì khả năng có dính líu tới một vụ giết người. - Người cảnh sát xách đèn đế thêm. Anh ta nhìn bà Holmes với cặp mắt lạnh lùng. Rõ ràng anh ta là một chiến sĩ đấu tranh chống lại cái ác.

- Nhưng chuyện đó thật vô lí! - Ông Wilber Holmes lắp bắp, nhào đến chỗ con trai.

- Nếu ông ngăn cản chúng tôi, ông cũng sẽ bị bắt. - Tay cảnh sát nói.

Viên thanh tra hất đầu về phía cậu bé. Hai cảnh sát viên túm lấy cậu. Bà Rose thét lên, cố kéo con của mình ra, nhưng ông Wilber đã vòng tay ôm lấy bà thật chặt. Bà đấm thùm thụp lên ngực ông, rồi gục vào vai ông nức nở khóc.

- Cứ ngoan ngoãn đi, chúng tôi sẽ không làm khó cậu. - Thanh tra Lestrade nhẹ nhàng nói. - Chúng tôi không muốn làm đau ai hết, nhưng phải làm vụ này cho đến cùng.

Và Sherlock yên lặng ra đi. Cậu gạt những tiếng khóc của mẹ và ánh mắt của bố ra khỏi đầu, xóa bỏ chúng. Cậu không thể gục ngã. Cảm xúc sẽ chẳng giúp ích gì cho cậu. Cậu cần phải cứng rắn lên. Từ giây phút này, cậu phải tìm ra lời giải cho vụ án mạng. Không chỉ có anh thanh niên Ả rập đang ở trong vòng nguy hiểm.

Giờ đây... cậu phải cứu chính mình.