← Quay lại trang sách

Chương 15 Nước Cờ Nguy Hiểm

Việc đầu tiên cần làm đêm hôm đó là đi tìm Giáo chủ. Sherlock không muốn làm chuyện đó vào ban ngày vì nó quá rủi ro. Cảnh sát sẽ để ý. Nhưng cậu phải tìm ra Giáo chủ. Cậu cần biết về bất kì sự thăm dò nào mà băng Bụi đời đã thực hiện ở Whitechapel.

Suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó, Sherlock náu mình trong các ngõ hẻm, nhưng càng lúc cậu càng trở nên mệt mỏi. Cậu bắt đầu đi lang thang vô định, mũ kéo sụp xuống mặt. Tưởng chừng như mỗi góc phố đều có một cảnh sát đang tìm kiếm cậu. Quá nửa đêm thì cậu bắt đầu sục sạo các đường phố một cách nghiêm túc. Lúc đầu, có vẻ như đám Bụi đời đã biến mất. Chúng không có mặt tại các địa điểm thường thấy. Từ khu vực quen thuộc của tụi nhóc, Sherlock đi xa hơn về phía đông, tìm kiếm gần bờ sông. Cuối cùng, sau khi vừa đi qua những vòm đá của cây cầu Luân Đôn, với ngọn tháp âm u sừng sững trên đầu, cậu hướng mắt về phía bờ đông của cầu tàu lớn và trông thấy các bóng đen lảng vảng gần chợ cá lâu đời Billingsgate. Chúng biến vào trong bóng đêm khi cậu lại gần.

Ở cự li gần, mùi cá tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Dòng sông Thames bên cạnh dập dềnh vỗ sống. Sherlock đưa tay bịt mũi, rẽ khỏi con phố và bước vào lối đi nằm giữa một nhà kho tăm tối và khu nhà lồng của chợ. Cậu tiến về phía bờ nước, mắt cảnh giác quan sát. Ngay cả khi cậu không là một kẻ đào tẩu, nơi đây vẫn khá nguy hiểm. Ban ngày, chỗ này chật cứng người và không gian thì đầy ắp những ngôn từ tục tĩu nhất Luân Đôn. Billngsgate đi liền với chửi bậy như hình với bóng. Nhưng vào giờ này, mọi thứ yên ắng một cách kì cục. Vài sạp cá đứng chơ vơ ở cuối chợ, đối diện với mép nước. Sherlock nhòm vào bên trong mấy gian hàng tạm bợ tìm kiếm những hình bóng mà cậu đã trông thấy từ xa. Có vẻ như chúng đã biến vào đâu đó trong cái mê cung nhớp nháp này. Bỗng phía sau lưng cậu có một chuyển động.

- Sherlock Holmes công tử, nếu tao không lầm.

Sherlock quay lại.

Thằng bé kia đang đứng thẳng như pho tượng, chân dạng ra, hai tay chống hông, phía sau lưng là dòng sông.

- Giáo chủ.

- Độc nhất vô nhị. - Thằng bé thủ lĩnh nghênh ngang tiến tới vài bước, tỏ ra không hề hấn gì trước cơn gió lạnh cuối tháng tư thổi vào từ mé sông và những giọt mưa lác đác rơi - Mừng là mày không dẫn cô bé theo. Ít nhất mày cũng biết suy nghĩ một chút. Đây không phải là nơi cho cô ấy.

- Cũng không phải cho cậu, thật đấy.

- Không, đây không phải là đất của bọn tao.

- Vậy lí do là gì?

- Còn phải hỏi à? - Giáo chủ chế nhạo, trỏ một ngón tay xương xẩu về phía đông bắc. - Whitechapel. Chúng tao ở đây là nhờ mày đấy. Chúng tao đã dò la động tĩnh. Tao thấy tốt nhất là trong những ngày này chúng tao không nên đến những chỗ bất ngờ.

- Thông minh đấy.

Giáo chủ khẽ nghiêng người.

- Vậy có dò la được gì không? - Holmes hỏi.

Giáo chủ không hài lòng với cách đặt câu hỏi của Holmes và nhận thấy nụ cười nhẹ trên môi cậu bé. Nó không trả lời. Thay vào đó, nó hỏi Sherlock về những thông tin mới mà cậu đã thu thập được về vụ án mạng. Sherlock tiết lộ một số thứ và giữ bí mật những cái khác. Có vẻ như vậy là đủ. Cuối cùng Giáo chủ cũng bắt đầu hé lộ câu trả lời.

- Đây chỉ là vì Irene. Lí do của mày chắc hẳn phải xứng đáng với tiết lộ này, nếu nó làm cô ấy quan tâm. Có một tên tội phạm không chơi theo các luật lệ ở đây. Cuộc thăm dò của bọn tao đã khẳng định điều đó.

Giáo chủ thích gây căng thẳng cho người đối thoại. Nó chỉnh lại cái mũ đen bẩn thỉu, ấn nó trở lại cái trán dô, rồi vuốt lại chiếc áo choàng có đuôi và nhìn mấy cái móng tay bị cắn lam nham của mình.

- Lúc đó có hai tiếng thét. - Thằng bé thản nhiên tiết lộ. - Một của phụ nữ và một của đàn ông. Nhiều người thề độc là đã nghe thấy như thế. Rồi một quý ông giàu có lao ra khỏi chỗ đó, tay bưng mặt. Ông ta leo vào trong một cỗ xe riêng màu đen, nội thất đỏ. Lũ ngựa phi nước đại kéo xe đi mất.

Sherlock hình dung ra cảnh tượng đó... từ trên cao.

- Và còn một điều nữa. - Giáo chủ lên mặt.

- Tiếng kêu của bầy quạ. - Holmes lẩm bẩm.

Giáo chủ có vẻ thất vọng. Trông nó như muốn đánh Sherlock lần nữa.

- Phải. - Nó nói nhỏ, mắt nheo lại. Nó không muốn nói thêm nữa, nhưng vẫn tiếp tục. - Tao sẽ không hỏi vì sao mày biết chuyện đó. Dẫu vậy tao phải nói rằng mày nên thận trọng. Không phải vì tính mạng của mày, có Chúa biết, nhưng vì cô gái. Loại người đã gây ra tội ác này đủ xấu xa để làm cho mày và tiểu thư Doyle biến mất khỏi cõi đời này. Mày chẳng là cái thá gì so với hắn. Cũng như cô ả mà hắn đã kết liễu. Đời là thế. Cố mà ghi vào đầu nhé. - Giáo chủ nói gần như nạt nộ.

- Cỗ xe đã phóng đi lối nào? - Sherlock thắc mắc, đồ rằng sự tự mãn sẽ khiến thằng đầu đảng tiết lộ thêm.

Giáo chủ nhe răng:

- Tưởng tao không biết câu trả lời à?

- Tôi...

- Cỗ xe lao phóng ra khỏi chỗ đó về hướng tây! - Giáo chủ khoanh tay trước ngực, cằm hất lên, quan sát phản ứng của Holmes.

- Cám ơ...

- Thế gian này chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng nếu có, thì tiểu thư Doyle là điều gần với nó nhất. Hãy bảo vệ cô ấy, nếu không thì biết tay tao.

- Tất nh...

- Tạm biệt, đồ Do Thái.

***

Những thông tin của Giáo chủ đã khẳng định mọi sự nghi ngờ của Sherlock và hơn thế: những tiếng thét, bằng chứng cho thấy nạn nhân đã nhìn thấy kẻ tấn công mình, lũ quạ, một người đàn ông giàu có tháo chạy theo hướng tây trên một cỗ xe hào nhoáng... về phía Mayfair.

Cậu biết mình phải làm gì tiếp theo. Cậu cần phải nhảy vào ngay giữa trận chiến này và bắt đầu dùng các nước đi nguy hiểm. Cậu buộc phải nhờ đến mẹ cậu. Tuần này bà sẽ đi dạy ở các gia đình khá giả tại Mayfair.

Bố mẹ cậu biết cậu còn sống và vẫn đang ở Luân Đôn. Họ không thể bỏ qua hình con quạ mà cậu vẽ lại trên bàn.

Nhưng đêm nay cậu sẽ để hai ông bà ngủ yên.

Tảng sáng, nhiều khu vực trong Southwark vẫn còn tối đen như mực. Đám lang thang đáng sợ đi ngang qua trong lúc cậu không chú ý. Cậu lặng lẽ len lỏi qua các ngóc ngách và những lối đi lát đá, chẳng mấy chốc đã gần đến nhà. Tiệm bán nón kia rồi. Có vẻ như đêm nay không có ai canh chừng, hay ít ra là cậu không nhận thấy. Ô cửa sổ nhà cậu tối om.

Sherlock lách vào trong con hẻm phía sau nhà rồi trèo lên cầu thang. Cậu nhấc cái then. Cửa mở.

Cậu lại nghe thấy tiếng bố mẹ đang ngủ. Rón rén đi qua căn phòng chính, cậu dừng bước cạnh chiếc giường của mình. Không có ai nằm đó cả. Cậu phải đi ngang qua buồng của bố mẹ. Căn buồng không có cửa, chỉ có một tấm màn treo ngay lối vào. Khi mặt cậu chạm phải tấm màn, cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa của mẹ. Và dù bố cậu không phải lúc nào cũng có thuốc lá nhồi trong tẩu, mùi thuốc lá vẫn thường xuyên lảng vảng trong nhà. Những thứ mùi bình yên. Cậu khao khát được chui vào nằm giữa bố mẹ.

Trông thấy họ nằm đó là một điều lạ lùng với cậu. Trong bộ đồ ngủ, hai người ôm nhau say sưa ngủ. Bố cậu nằm ngửa, ngáy khe khẽ, mẹ cậu nằm nghiêng, một tay đặt lên ngực ông. Cậu hơi bối rối khi trông thấy hai người như thế này. Đây không phải là cảnh mà một đứa con trai nên nhìn. Nhưng nó khiến cậu muốn khóc. Cậu có thể cảm thấy tình yêu thương của hai người, và biết rằng đó là điều tuyệt vời nhất trên trái đất này.

Nhưng đã đến lúc gạt qua một bên các cảm xúc đó. Nếu không hành động ngay bây giờ, cậu sẽ không thể làm được nữa. Cậu đưa tay nhẹ nhàng bịt miệng bà Rose. Bà mở bừng mắt. Bàn tay cậu kiên quyết ấn chặt. Bà không thể la hét được.

Mẹ cậu nắm lấy tay cậu và mở miệng cắn phập răng vào đó. Bà Rose từ lâu đã biết cách tự phòng vệ.

- Mẹ! - Cậu thì thào lớn hết mức cậu dám.

Đôi mắt bà quay về phía cậu, lúc đầu hoảng loạn, sau ầng ậng nước. Cậu gỡ tay mình ra trong khi bà Rose ngồi dậy, quàng tay ôm lấy con trai.

- Con trai tôi. - Bà thút thít trong lúc hôn Sherlock.

Bên cạnh bà, ông Wilber cựa mình. Ông nhìn vào cậu con trai như đang nhìn một hồn ma, tay vươn tới cặp kính đọc sách.

- Sherlock hả con?

Trong một thoáng, cậu bé tưởng như bố mình sắp khóc theo. Nhưng thay vì thế, ông chỉ vòng tay ôm lấy vợ, và chìa một bàn tay ra:

- Trông thấy con bố mừng quá, con ơi.

Vài phút sau, cả ba người đã ngồi quanh chiếc bàn nhỏ uống trà nguội, chỉ dám châm một ngọn nến để lấy ánh sáng và thì thào nói chuyện. Sherlock giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra: về vụ vượt ngục, Irene, Giáo chủ, con mắt giả, quận Mayfair, và mọi bằng chứng mà cậu đã thu thập được, thậm chí cậu còn kể luôn về con chó già nặng mùi John Stuart Mill, khiến mẹ cậu bật cười. Sau khi uống trà xong, ba người kéo ghế xích lại gần nhau, im lặng. Họ biết Sherlock không thể nấn ná ở lại lâu được. Thổi tắt ngọn nến, ba người ôm chầm lấy nhau trong bóng tối. Không ai nhúc nhích, như thể tất cả cùng hi vọng quên được thực tế và thiếp ngủ bên nhau. Chỉ có ông Wilber là gục đầu ngủ, đầu hàng bóng tối. Bà Rose quay sang phía con trai và mỉm cười, hất đầu ra hiệu về phía chồng.

Nhưng cậu không cười đáp lại. Nét mặt cậu trở nên nghiêm túc. Trong bóng đêm, khuôn mặt hai người ở sát nhau đến nỗi bà biết cậu đang rất lo lắng muốn nói với bà chuyện gì đó.

- Mẹ ơi! - Cậu khẽ nói.

- Ừ.

- Mẹ phải giúp con.

Giọng cậu nghe ủ ê đến nỗi bà không trả lời.

- Mayfair là một nơi kín đáo. - Cậu nói tiếp, như thể cần phải giải thích rõ ràng chuyện này. - Ở đó mọi người đều biết nhau.

- Mẹ biết. - Bà Rose đáp, vỗ nhẹ tay cậu.

- Câu trả lời cho tất cả chuyện này nằm bên trong khu vực đó... nơi mẹ đi dạy.

Bà bắt đầu hiểu ra cậu con mình muốn gì.

- Mẹ có bao giờ trông thấy một người đàn ông có con mắt thủy tinh ở khu Mayfair không ạ?

- Không, mặc dù mẹ không nghĩ là có ông nào lại muốn trưng ra sự thật là mình có một con mắt giả, đặc biệt là với những người như mẹ. - Bà mỉm cười, thử làm nhẹ bớt câu bình luận của mình, gợi nhắc một chút tinh thần mà hồi trước bà từng có. Lúc này Sherlock đang cần đến lòng can đảm ngày xưa của mẹ cậu.

- Mẹ có thể... - Cậu mở lời.

- Được, mẹ làm được. - Bà đáp, không hề nao núng.

- Con không thể tới đó.

- Mẹ biết. - Bà ôm bàn tay con trai trong đôi tay mình.

Giờ đây, khi mẹ cậu đã chấp thuận, Sherlock chỉ muốn chạy đi. Cậu không nên làm điều này.

- Không! - Cậu cương quyết nói và đứng bật dậy, hối tiếc vì đã về nhà. - Mẹ không thể dính líu vào chuyện này. Nguy hiểm lắm!

Bà Rose kéo con trai ngồi xuống.

- Nếu con bị tống giam đến hết đời, nếu họ... treo cổ con, Sherlock ạ, thì mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã không cố gắng giúp con. Dù sao thì đời mẹ cũng đã xong.

Cậu nghẹn lời một lúc trước khi có thể nói tiếp:

- Mẹ chỉ việc quan sát. Mẹ hãy nhìn chung quanh thật cẩn thận. Thế thôi. Con không muốn mẹ hỏi bất cứ ai bất cứ điều gì một cách trực tiếp. Mẹ hoàn toàn có khả năng đang ở trong nhà của tên sát nhân hoặc nhà của bạn bè hắn. Với những người như thế thì chúng ta không là gì cả. Hắn sẽ dè chừng bất kì mối quan tâm nào của một người ngoài đối với con mắt thủy tinh của hắn.

- Mẹ sẽ cẩn thận. - Bà trấn an cậu con trai, tay siết chặt các ngón tay cậu.

- Mẹ phải cẩn thận.

- Nhưng nếu mẹ hỏi một câu kín đáo, một câu hỏi gián tiếp? Có thể là hỏi một người gia nhân biết rõ nội tình trong khu vực, người bình thường, chẳng bao giờ dám hó hé với ông chủ, một cô phụ bếp?

Sherlock ngần ngừ.

- Chỉ khi mẹ thật sự chắc chắn về cô ta. - Cậu nói với giọng xúc động, hơi to hơn dự tính.

- Cái gì thế? - Ông Wilber lẩm bẩm sau khi choàng tỉnh. - Sherlock, hai mẹ con đang nói chuyện gì vậy?

- Cơ chế bay của con chim gõ kiến bụng vàng, anh ạ. - Bà Rose mỉm cười.

Óc hài hước không phải là điểm mạnh của ông Wilber. Ông ngẩn ra một lúc rồi mới bật cười.

***

Sherlock chẳng cần ai gọi cậu là Judas nữa. Cậu đã nghe câu chuyện trong Kinh thánh kể về tên phản bội đáng nguyền rủa ấy nhiều lần ở trường, và trong khi lần mò trở về phố Montague, quả tình cậu cảm thấy mình là một kẻ phản bội. Liệu cậu có đi quá xa khi đưa mẹ mình vào thế nguy hiểm, tình huống có thể dẫn bà tới tên tội phạm xấu xa kia? Bà sẽ sắm vai điệp viên trong vùng đất của kẻ thù. Khi các gián điệp bị bắt, số mệnh của họ là bị hành quyết.

Lúc Sherlock băng ngược qua sông Thames, còn vài tiếng đồng hồ nữa mặt trời mới mọc. Cậu không để tâm mấy đến những việc xung quanh mình, thậm chí cũng không buồn bắt chước dáng bộ của một thằng bé lang thang lê lết mà cậu đã làm một cách hoàn hảo. Sherlock hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ. Cậu đi dọc theo phố Montague dưới ánh đèn hơi đốt, bên cạnh hàng rào của Viện bảo tàng Anh quốc, chẳng buồn ngoái nhìn sau lưng. Nhà Doyle vẫn yên ắng. Cậu hi vọng là cái ổ bọ chét J.S.Mill đêm nay ngủ trong nhà. Sherlock luồn theo lối đi đến sân sau.

Một vật đen thui đang treo trên cái cũi chó. Sherlock không xác định được đó là cái gì. Cậu tiến lại gần hơn.

Đó là một con chim... một con chim lớn màu đen. Một con chim chết.

Nó được gắn vào tấm bảng ngay bên trên cửa cũi. Một con dao lưỡi dài cắm vào ức con quạ, găm nó vào miếng gỗ. Mỏ con quạ há hoác như đang kêu thét lên. Phía trên cái đầu quạ bị súng săn bắn vỡ toang là hàng chữ nguệch ngoạc viết bằng máu. Bụng Sherlock thắt lại khi cậu chỉ còn cách đó một khoảng bằng vài sải cánh.

Thằng Do Thái, liệu hồn!

Cậu gần như hét lên. Ai, ngoài các cảnh sát, có thể biết được cậu đang truy lùng tên tội phạm? Ai đang theo dõi cậu? Tại sao? Trong khi đảo mắt nhìn quanh khoảng sân, một hình ảnh lờ mờ chợt hiện lên trong đầu Sherlock, khiến cậu ngỡ như mình đang tưởng tượng - gã đánh xe trong bộ chế phục đen vạch đỏ đứng trong con hẻm quan sát hết cậu rồi đến lũ quạ. Lập tức trong đầu Sherlock liên hệ gã đánh xe vận đồ đen ma quái đó với... cỗ xe màu đen phóng từ nơi xảy ra án mạng về phía tây! Rồi cậu sực nhớ tới một cỗ xe sẫm màu đậu lẻ loi cũng trong khu vực Whitechapel, vào cái đêm cậu hoảng sợ bỏ chạy khỏi đó.

Sherlock run lẩy bẩy đưa tay chùi hàng chữ đỏ thẫm trên cũi chó, để lại một vệt máu. Cậu nhìn trái, phải, ngược lên trên ngôi nhà, xuôi dọc theo lối đi, nhưng không thấy bóng đen nào. Toàn thân cậu run lên bần bật. Cậu rút lưỡi dao ra khỏi ức con quạ làm nó rơi thịch xuống đất, rồi đá cái xác vào trong mấy bụi hồng và vứt luôn con dao trong đó.

Lao qua lối đi, cậu bắt đầu chạy. Nhưng được nửa phố Montague thì cậu quay người chạy trở về mảnh sân. Cậu kiểm tra cửa hậu nhà... nó khóa. Cậu chạy vòng ra cửa trước và thử mở... cũng khóa luôn. Ơn trời!

Rồi Sherlock biến vào trong màn đêm âm u của Luân Đôn.