← Quay lại trang sách

Chương 17 Một Ngày Mới

Sherlock chẳng còn nơi nào để đi, cũng chẳng thể làm gì. Cậu thậm chí không thể nói chuyện với bố mẹ. Nguy hiểm cực độ có liên quan đến cậu rõ ràng giờ đây đang ở rất gần họ. Cậu lại trốn vào chỗ nấp đêm hôm trước, trong lối đi đằng sau đống rau củ thối. Sau đó cậu đi qua vài con hẻm về phía bắc, ép mình vào lớp đá xám của vách một tòa nhà đằng sau một cái máng ngựa đã vỡ và cứ thế ngồi ở đó. Suốt cả ngày, đôi mắt đỏ quạch cả cậu nhìn trân trối vào khoảng không, đầu óc cậu tê bại đi. Cậu không tài nào suy nghĩ được nữa.

***

Cơn đau nhói ở mạng sườn đánh thức Sherlock dậy sáng hôm sau. Giáo chủ đang đứng trước cậu, chỉ đạo cho Grimsby.

- Đá nó nữa đi!

Tiếng thịch vang lên cùng cú đá của chiếc ủng nhằm vào be sườn. Sherlock trông thấy cú đá, nhưng không nhúc nhích. Sao phải làm thế chứ? Đây đâu phải chuyện sinh tử? Cậu chẳng buồn quan tâm dù Giáo chủ có đánh cậu đến chết ngay tại chỗ này.

- Thôi!

Giáo chủ ra lệnh, tay giơ cao cây gậy chống. Chiếc ủng khựng lại giữa không khí. Grimsby nom có vẻ thất vọng, giống như thằng chỉ huy của nó. Đánh đấm nào có thú gì nếu Holmes không thèm kháng cự.

- Mày hèn đến độ không đánh trả kia à? - Giáo chủ hỏi.

Sherlock nặng nhọc ngồi dậy dựa vào tường, tay xoa mạng sườn. Giáo chủ quỳ gối, ghé mặt lại gần cậu.

- Mày đã không bảo vệ cô bé! - Nó hét lên, hàm răng vàng ệch sáng lóe. Sherlock chưa từng thấy thằng nhóc tức giận như thế. - Suýt nữa mày đã giết... - nó khựng lại - một thiên thần!

Suýt chút nữa?

Sherlock bật dậy.

- Irene còn sống à? - Cậu hét lên, nhìn thẳng vào mắt Giáo chủ.

- Cô ấy làm trong bệnh viện Saint Bart, nhưng... - một thằng nhỏ Bụi đời nói líu ríu.

Nó chưa kịp dứt lời thì bị Giáo chủ quay sang đánh cho một gậy vào mồm. Thằng nhỏ rú lên và lỉnh ra. Rồi Giáo chủ quay về phía Sherlock:

- Vấn đề không phải ở đó! Sự trông nom của mày đối với tiểu thư Irene Doyle thật vô trách nhiệm hết chỗ nói. Tao không...

Nhưng Sherlock đã biến mất. Grimsby và Crew bị đánh ngã chỏng chơ dưới đất trong khi cậu bé cao gầy lao qua vòng vây của đám trẻ, bỏ chạy.

- Quay lại đây! - Giáo chủ rống lên. - Nhóm Bụi đời đâu! Bắt lấy nó!

Nhưng đã quá muộn. Cuộc đua đã ngã ngũ ngay từ khi chưa bắt đầu.

Bệnh viện Saint Bartholomew là bệnh viện lâu đời nhất ở Luân Đôn, nó tồn tại qua nhiều thăng trầm được hơn bảy trăm năm rồi. Sherlock chạy đến đứt hơi tới khi tòa nhà trải rộng xây bằng gạch cổ hiện lên trước mắt bên cạnh chợ Smithfield. Nó bao gồm nhiều khối nhà tập trung lại quanh một cái sân chính giữa. Có nhiều lối vào. Sherlock đi vào qua cổng chính và chọn cánh cửa nhỏ nằm trong một hành lang có vòm kiểu trung cổ. Cậu không cần huy động toàn bộ can đảm để vào đây giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu cần phải gặp Irene.

Trước đây Sherlock chưa bao giờ vào bệnh viện. Nơi đây chủ yếu dành cho tầng lớp lao động, nhưng không dành cho những kẻ quá nghèo, cũng không dành cho dân lang thang. Có thể các y tá sẽ tống cổ cậu ra ngoài. Cậu dấp chút nước từ một cái vòi bơm công cộng lên mặt, rửa sạch các vết nhọ nhem, gỡ mũ, cố gắng dùng tay vuốt mái tóc xác xơ, rồi đứng thẳng người hết mức có thể. Nhưng cậu lo là mình sẽ không được phép lưu lại lâu bên trong tòa nhà.

Đợt nằm viện của Irene sẽ ngắn thôi. Cô bé được nhập viện bởi vì cô bất tỉnh trong khi không có người thân bên cạnh, và đó là một vụ tai nạn rất trầm trọng. Chứ nếu không thì cô đã được đưa trở về phố Montague. Những người như Irene Doyle thường nằm dưỡng bệnh tại nhà với các bác sĩ luân phiên túc trực.

Cô có thể ở đâu trong tòa nhà to lớn này? Cậu tiến vào và đi nhanh qua cánh cửa mở toang của một gian phòng âm u dành cho bệnh nhân ngoại trú, với những con người lo âu đang ngồi trên mấy cái băng ghế gỗ, bên dưới trần nhà hình vòm. Rồi cậu leo ngược lên một cầu thang bằng đá, băng qua những căn phòng dành cho các quản lí của bệnh viện, sinh viên, phòng xét nghiệm sinh hóa, phòng làm việc của các bác sĩ, và những cánh cửa nâu sồng có sơn tên của các bà xơ bằng những chữ cái rõ ràng. Cậu cố tỏ ra có mục đích đi vào những hành lang cao vút có vách tường quét vôi trắng. Mọi thứ có vẻ sạch sẽ. Nhưng cậu đã nghe nói tới nhiễm trùng bệnh viện.

Các cô phục vụ xách chổi đi ngang qua cậu trong khi các y tá mặc đồng phục tíu tít qua lại, bưng theo đủ loại chai lọ thuốc men. Một vài người khẽ mỉm cười, trong khi số khác nhìn cậu thắc mắc. Lướt qua các gian phòng lớn, Sherlock nhìn thấy hàng dãy giường bệnh với các bệnh nhân, số thì nằm bất động, số rên la thảm thiết. Những tiếng kêu đau đớn vang đến từ những tầng lầu khác.

Đột nhiên Sherlock nhận ra mình có thể đang hành động hấp tấp. Tất cả những gì Giáo chủ tiết lộ chỉ là Irene còn sống.Biết đâu cô đang bất tỉnh, nằm giữa sự sống và cái chết? Biết đâu cô đã bị biến dạng, bị què quặt và không thể bước đi?

Trên một cánh cửa đôi lớn của một chái nhà có đề chữ KHU ĐIỀU TRỊ TAI NẠN. Cậu bước vào trong, và ngay từ hành lang đã nhìn thấy Irene trong căn phòng thứ ba. Cô không nhúc nhích, mái tóc vàng xõa tung trên gối. Cạnh cô có bày hoa, cho thấy bô cô đã vào thăm và sẽ sớm quay lại. Cậu cần hành động nhanh.

Sherlock nhón gót đi vào căn phòng rộng lớn, lòng đầy lo lắng. Các bệnh nhân khác có vẻ như đang ngủ.

- Irene ơi! - Cậu thì thầm, không mong đợi được nghe tiếng trả lời. Nhưng hóa ra có.

- Sherlock hả? - Cô hỏi bằng một giọng yếu ớt, hé mắt tìm kiếm cậu.

Tim Sherlock giật thót. Những gì trông thấy khiến cậu phải quay đi. Cả hai mắt cô đều bầm đen, trên mặt cô đầy các vết rách và chỗ sưng tấy. Môi cô nằm dưới lớp gạc, còn tay trái cô, vắt ngang trên bụng, được băng kín mít.

Irene cố nhấc đầu lên và gượng cười. Cảnh tượng thật đau lòng.

- Đừng cử động! - Cậu nói.

- Tớ ổn mà.

- Tớ xin lỗi.

- Vì cái gì?

- Vì đã làm cậu thế này.

- Cậu? Kẻ sát nhân đã gây ra chuyện này, không phải cậu. Và chúng ta sẽ bắt được hắn.

Bảng theo dõi gắn ở phía trên giường cô có đề: chấn thương não nhẹ, dập xương gò má phải, gãy xương cánh tay trái, gãy xương bàn tay trái, rạp xương sường thứ ba bên phải. Sherlock nuốt nước bọt.

Irene sẽ không đi bắt tên tội phạm. Cô sẽ không phải làm gì với hắn cả. Không phải bây giờ. Không bao giờ. Cậu đứng bên cạnh cô, không nghe những lời cô nói. Cô đang lên kế hoạch những việc hai đứa cần làm tiếp theo, những điều mà cậu có thể điều tra trong khi cô bình phục.

- Bố tớ cứ tưởng đây là một vụ tai nạn.

Nhìn xuống gương mặt bầm dập của Irene, Sherlock nước mắt lưng tròng. Cậu ngắt lời cô:

- Tớ nghĩ tớ nên đi.

- Sao cơ? - Cô hỏi, khựng lại, cố quay đầu để nhìn cậu cho rõ hơn.

- Tớ nên đi. Tớ xin lỗi vì chuyện này. Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại. Không bao giờ.

- Sherlock, cậu đang nói g...?

Nhưng Sherlock đã ra ngoài cửa. Lúc này nước mắt đã lăn xuống má cậu. Cậu đưa tay lên mặt để quẹt nước mắt, cọ ống tay áo choàng bốc mùi vào da mặt cho đến khi nó ửng đỏ lên.

Cậu đã đưa Irene vào một thế giới tuyệt vọng của sát nhân, thù oán và tham vọng. Cậu đã sai. Giáo chủ đã đúng. Đó không phải là chỗ dành cho cô, mà là dành cho những kẻ giống như tên giết người, đám Bụi đời... và cậu.

Hi vọng mình không bao giờ gặp lại Irene, cậu tự nhủ trong lúc vội vàng đi xuống cầu thang. Cậu dừng bước tại cánh cửa nhỏ nơi cậu đã đi vào và đứng thẳng người lại, gạt nỗi buồn đi để thay thế nó bằng sự giận dữ. Nếu phải gạt đi người bạn duy nhất cậu từng có... thì cậu sẽ làm! Từ nay lí trí lạnh lùng và cứng rắn sẽ dẫn đường cho cậu. Sherlock đẩy cửa bước ra.

Mười bước sau cậu đã nằm trên nền đá ở quảng trường phía trước chợ Smithfield. Ai đó đã kẹp chặt cậu trong một gọng kìm tạo bởi đôi tay thô ráp bên dưới cằm cậu. Một khuôn mặt ghé sát vào mặt cậu.

Giáo chủ.

Thằng bé đang siết chặt Sherlock như thể muốn lấy mạng cậu.

- Tao biết mày sẽ tới đây mà, thằng Do Thái! Tao đã cảnh báo mày. Để cô bé yên, và để yên tất cả chuyện này! Mày đã gây họa đủ rồi. Mày chẳng biết gì về cái thế giới này. Sự can thiệp của mày sẽ làm cho nhiều người khác phải chết. Bất cứ kẻ nào đã tấn công tiểu thư Doyle cũng sẽ biết mày nói chuyện với bọn tao! Hãy chui về cái lỗ của mày và nằm chết dí trong đó đi!

Thằng bé nhấc Sherlock lên và lôi cậu vào trong một con hẻm, khuất tầm mắt người qua đường. Tại đó, Giáo chủ ném cậu vào một cái thùng hứng nước mưa làm nó lăn lông lốc. Giáo chủ tiến lại bên cạnh cậu, gỡ nón và áo choàng của nó ra rồi đưa chúng cùng với cây gậy chống cho Crew.

- Đáng lẽ ra tao phải làm chuyện này từ lâu rồi mới phải. - Nó gầm ghè - Tao sẽ dạy cho mày một bài học!

Đám Bụi đời vây xung quanh hai đứa, nhăn mặt lo lắng cho trận đòn sắp diễn ra.

- Giết ló đi! - Thằng Grimsby la lớn, và có vẻ như chuyện ấy sắp xảy ra thật.

Nhưng Sherlock đã làm cho bọn trẻ bị bất ngờ. Giờ cậu không còn là một đứa trẻ nhút nhát e dè nữa. Thay vào đó, máu trong người cậu đang sôi lên. Giết tao? Không dễ vậy đâu. Hết rồi.

Giáo chủ tưởng cậu sẽ co tròn người lại, hoặc nếu thực sự có đánh trả thì sẽ đứng dậy giơ nắm đấm lên. Nhưng từ dưới đất cậu vung đôi chân dài như lưỡi hái trên ruộng, mạnh mẽ xoay vòng chúng, gạt phăng hai cẳng chân của thằng nhóc. Giáo chủ ngã vật xuống đất, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt. Rồi Sherlock nhào vào thằng bé, vung tay đấm xuống bụng, mặt, cổ, họng và hạ bộ của nó. Khi phải đánh với quỷ sứ thì kiểu nào cũng được chấp nhận.

Nhưng khi những đứa còn lại kéo cậu ra thì xảy ra một việc rất kì quặc. Giáo chủ chỉ nhìn cậu và cười.

- Sao thế, cậu Holmes, hẳn cậu phải tức điên lên ấy nhỉ! - Máu chảy ra từ miệng thằng bé.

- Nếu tao mà ra tay thì mày sẽ nhận thứ mày đáng phải hưởng! - Sherlock gào lên, bất luận ai đang nghe. - Và tất cả những kẻ nào dám hại người khác trên thế giới này cũng sẽ bị như thế!

Đám Bụi đời vất vả lắm mới giữ cậu lại được.

- A, lí tưởng cao đẹp nhỉ. Đập tan mọi yêu ma trên toàn cầu cơ đấy. Địa đàng trần gian! Mục đích cao cả lắm, công tử Holmes ạ, - mặt thằng nhóc bỗng chuyển sang giận dữ - đối với một thằng ngu!

- Tao sẽ bắt kẻ giết người! Rồi mày sẽ thấy! - Sherlock phun ra, cố gắng nhoài người về phía Giáo chủ.

- Phiên tòa xử gã Ả rập sẽ diễn ra trong mười ngày nữa, Holmes à. Để gã chết phứt đi cho rồi! Chúng ta đang sống trong một thế giới lắm ma quái. Đời là thế mà. Tự mình lo lấy cái thân mình. Công lí chỉ là điều hư cấu. Kệ đời nó đi.

- Tao biết tao không thể làm thay đổi thế giới... đồ ngu ạ! Nhưng tao có thể thay đổi chuyện này! - Sherlock gào lên man dại. - Tao sẽ tìm ra gã đã giết người phụ nữ kia và bất cứ kẽ nào đã động đến Irene. Mày có thể đặt cược điều đó để thắng lấy ít tiền. Nó sẽ khiến mày sung sướng đấy. Tiền luôn khiến mày sung sướng mà, phải không, từng đồng tiền mà mày xoáy được ấy?

Nói đến đây, cậu bất thình lình giật mạnh người ra khỏi đám Bụi đời. Khi huy động hết sức mạnh thì ngay chính cậu cũng bị bất ngờ. Cậu bước hai bước về phía Giáo chủ, rồi dừng lại... Cái mũ chop của thằng thủ lĩnh vẫn đang nằm trong tay của thằng Crew. Sherlock đá văng nó qua con hẻm. Rồi cậu lùi dần về phía chợ Smithfield, mắt không rời địch thủ, không dám chắc là thằng Giáo chủ sẽ không đánh lén sau lưng mình.

- Chuyện này chưa hết đâu!

Giáo chủ hét với theo trong khi Holmes vòng qua góc phố và biến vào trong đám đông. Cậu có một cảm giác thật lạ lùng... rằng địch thủ của mình đang nở một nụ cười.

Đơn độc ngoài phố, đầu cậu như muốn nổ tung. Cậu cố dằn mình lại, cố suy nghĩ rành mạch và bình thản, như bố cậu vẫn dạy, nhưng thật khó. Cậu đang phát điên lên. Cậu đã mất người bạn duy nhất của mình. Cậu đã khiến cô đau đớn tột cùng. Lòng căm thù của cậu đối với tên sát nhân giống như vạc dầu sôi sùng sục.

Từ hôm nay cậu sẽ sống ngoài đường phố và làm bất cứ điều gì... bất cứ điều gì... để giải quyết vụ án này. Cậu sẽ thâm nhập vào giới của Giáo chủ. Dù đó có là nơi cậu sống sót được hay không, cậu vẫn sẽ đi vào đó. Cậu sẽ giống như đám người đó, làm những gì họ làm. Cậu sẽ tự giải thoát cho mình và Mohammad Adalji.

Sherlock sẽ phải đợi vài ngày để nghe ngóng tin tức về Mayfair từ mẹ cậu, nhưng rồi cậu sẽ trực tiếp đeo đuổi mục tiêu của mình. Sẽ không còn e dè nữa. Cậu sẽ không cho phép mình hèn yếu như thế. Cậu chỉ còn có mười ngày.

Cậu lẩn vào trong bóng tối. Cậu sẽ phải ăn trộm để sống qua ngày, ngủ vạ vật trong các ngõ hẻm, và tránh mặt cảnh sát. Nhưng việc đó sẽ mang lại kết quả. Mẹ cậu sẽ tìm thấy điều gì đó, cậu chắc chắn như thế. Rồi cậu sẽ thẳng tay loại trừ tên tội phạm này! Giờ đây cậu đã biết chắc mình có đủ dũng khí để làm điều đó.